Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
-
Chương 58
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cá tính Mộng Viên rất mạnh, khi nói chuyện cũng có chút tùy ý. Trần Thái thì không thấy sao cả, nhưng người đại diện của cô lại hơi bận tâm.
Trên đường trở về, chị Lý và Mộng Viên đi chung xe, chị không nhịn được khuyên nhủ: “Ngày mai em vẫn nên chú ý một chút, hôm nay hơi quá khoe khoang rồi. Bộ váy đó chị cũng thấy không hợp cho lắm đâu.”
Mộng Viên không hiểu ý của cô, còn tưởng rằng quần áo không vừa, hỏi lại: “Là phần eo quá chật à? Nếu không tối nay em sẽ nhịn cơm, ngày mai mang theo sô cô la, đói thì ăn một miếng.”
Nói xong liền cố gắng nín thở hóp bụng, để chứng minh mình không có bụng.
Chị Lý cũng bị cô chọc cười, bất đắc dĩ giải thích: “Quần áo rất vừa, chỉ có điều quá nổi bật.”
“…”
“Chị sợ hiệu quả của cô quá tốt sẽ làm lu mờ nghệ nhĩ nhà người ta.” Chị Lý nói, “Dù sao cũng là mượn danh tiếng của bên ấy, cũng không thể giọng khách át giọng chủ.”
“Vậy thì chị yên tâm, nếu em thật sự mà uy hiếp được người của anh ấy, anh ấy có thể lột cả quần lót của em ý chứ.” Mộng Viên giờ mới hiểu được, chép miệng, “Thật ra con người Trần Thái rất hay bao che người nhà. Ngày trước ở công ty cũ khi em còn là át chủ bài, cũng bởi vì nói Vương Thành Quân là tên ngốc mà bị anh ấy mắng không biết bao nhiêu lần. Tức chết em luôn.”
Chị Lý không biết rõ ngọn nguồn hồi đó, càng lo lắng hơn: “Vậy quan hệ của hai người không phải là rất tốt hả?”
“Ồ không, sau này rất thân, ” Mộng Viên gác chéo chân, hi ha vui vẻ, “Tình nghĩa chị em bạn dì kết thân rất nhanh, cấu kết với nhau một hồi là tình cảm còn quý giá hơn cả vàng.”
Chị Lý: “…”
“Nói ra vẫn là Vương Thành Quân tốt số, ” Mộng Viên lại không nhịn được cảm khái, “Thực sự là người ngốc có phúc của kẻ ngốc, anh Trần vì tìm đạo diễn cho cậu ta mà chạy tới không biết bao nhiêu đoàn phim, sau đó Tôn tổng thấy anh Trần có vẻ có năng lực dẫn dắt, mới nhét thêm cho anh ấy Hoắc Binh, anh Trần cũng cho kiếm cớ từ chối.”
Cô nói xong dừng một lát, lại nghĩ, cũng không biết Trần Thái hiện tại đang làm với ai. Lúc trước cô rất hâm mộ Vương Thành Quân, còn nghĩ sau khi đổi công ty cũng nhất định phải đổi được đến dưới tay Trần Thái, nào ngờ ma xui quỷ khiến, lúc cô về công ty thì Trần Thái đã nhảy việc.
Mặc dù người đại hiện giờ của cô tuy rất tốt, nhưng Mộng Viên vẫn không nhịn được ước ao, không biết nữ nghệ sĩ Trần Thái đang nâng đỡ là ai.
Hôm sau tới khách sạn, Mộng Viên mới gặp được Tuyết Oánh đang được cả đám người vây quanh hóa trang.
Trần Thái thì đang ở bên cạnh gọi điện thoại, thấy cô đến, giơ tay ra hiệu kêu cô cũng tới trang điểm.
Vừa hay vị trí đó ở đối diện Tuyết Oánh, Mộng Viên ngồi xuống lặng lẽ đánh giá Tuyết Oánh, nhìn tóc tai khuôn mặt của đối phương, lại nhìn lại mình, âm thầm so sánh.
Tuyết Oánh lại vô tâm vô phế, nhìn thấy gái xinh tiến vào liền cứ thế dán mắt vào người đối diện, trong lòng hâm mộ vô cùng.
Trong giới giải trí rất nhiều người đẹp, nhưng bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất gấp gáp nên thường xuyên phải mang lớp trang điểm, bởi vậy tuổi tác hơi lớn là khuôn mặt rất dễ lộ khuyết điểm, cần phải động dao kéo để duy trì nhan sắc, ra ngoài là nhất định phải trang điểm, đăng bức ảnh cũng phải dùng bộ lọc.
Lớp nghệ sĩ trẻ tuổi collagen dồi dào, nhưng lại không khỏi quá mức thanh khiết thậm chí mang dáng vẻ quê mùa, không có thần thái cho lắm.
Mộng Viên xem như là người hiếm thấy có thể cân bằng giữa hai lớp nghệ sĩ, giơ tay nhấc chân đều mang theo thần thái xinh đẹp tuyệt trần. Đã vậy khuôn mặt còn căng mịn, chỗ chết người nhất chính là ngực…
Tuyết Oánh nhìn mà thèm muốn chết, cúi đầu nhìn sân bay của mình, nhất thời cảm thấy xót xa vô cùng.
Trần Thái gọi điện xong, đợi hai người hoàn thành lớp trang điểm mới giới thiệu hai cô với nhau.
Tuyết Oánh khá thẹn thùng, khen ngợi: “Cậu đẹp thật đấy, dáng người chuẩn thật.”
Mộng Viên cũng nhìn lại cô, cũng biết cách khen lại: “Nhưng chân của tớ không thẳng bằng cậu, trước kia cậu là người mẫu à?”
“Sao thế được, ” Tuyết Oánh cười, “Tớ thi show sống còn, chân dài lúc nhảy không cân đối. Thứ hạng cũng không cao.”
“Tớ cũng vậy, ” Mộng Viên hỏi, “Cậu thi đợt đó à?”
Hai người này, Mộng Viên vừa vặn thi sớm hơn Tuyết Oánh một năm. Thế nhưng kỹ năng của cô không cao nên không vào được đến chung kết.
Lần này hai cô gái mới bắt đầu có tiếng nói chung.
Không lâu sau thợ ảnh bắt đầu chụp ảnh, người hai bên người phân chia tìm góc, trong phòng, phòng vệ sinh, tường cạnh lò sưởi, trên sân thượng, hành lang… Từng người chụp xong, mà xe của phía ban tổ chức vẫn chưa tới, hai người lại chụp chung mấy tấm, rồi bắt đầu ngồi cạnh nhau lướt điện thoại.
Trần Thái đã gửi ảnh cho Tuyết Oánh, để cô đăng trước hai tấm thu hút dư luận.
Tuyết Oánh hôm nay mặc một bộ vest Le Smoking được thiết kế khéo léo, vô cùng vừa vặn lại kết hợp với một bộ vòng ngọc lục bảo, vốn dĩ lúc đăng ảnh cô rất vui vẻ, mang tâm tư thiếu nữ muốn được người khác khen xinh đẹp, nào ngờ vừa đăng xong, phía dưới đã có một ID là “Tuyết Oánh hôm nay S mẹ à” mắng cô: “Ôm đùi người khác không đủ, da mặt siêu dày, bất nam bất nữ, trời sinh tiện nữ.”
Bình luận này nhanh chóng lên top comment và được rất nhiều người trả lời, Tuyết Oánh biết mình trong khoảng thời gian này bị mắng rất nhiều, vốn luôn nín nhịn không đọc tin nhắn riêng, không ngờ bình luận đầu tiên lại là câu này.
Rất nhanh bên dưới có một loạt fan để hình đại diện là Kiều Tu cũng đến giễu cợt, fan Tuyết Oánh liên tục phản kích, anh mắng tôi tôi mắng anh, chưa qua hai phút mà đã có cả đống bình luận.
Tâm trạng Tuyết Oánh cũng sa sút.
Mộng Viên ở bên cạnh đang nghĩ xem nên khen mình thế nào, quay đầu nhìn thấy, hỏi một câu: “Sao thế? Sao tự nhiên mất hứng?”
Tuyết Oánh phồng miệng không lên tiếng, đưa điện thoại di động tới.
Cô cho là Mộng Viên nhất định sẽ an ủi mình, nào ngờ vừa nhìn xong cô ấy vậy mà lại đầy hâm mộ nói: “Cậu có nhiều bình luận như vậy à!”
“Đều là mắng tớ mà, ” Tuyết Oánh tủi thân chỉ chỉ, “Cậu xem bọn họ mắng thật khó nghe.”
“Mắng thì mắng chứ sao, cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Mộng Viên đáp, “Cậu đừng quên câu, người nổi tiếng nhiều thị phi, nhưng người muốn nổi tiếng phải dựa vào thị phi. Anh Trần và mọi người giờ đang tìm cách gây chuyện cho chúng ta, giờ có hiệu quả thì phải vui mừng không kịp ấy chứ.”
Tuyết Oánh bị lời cô nói làm dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy rất có lý, “Nhưng mà mọi người nói thật khó nghe, còn mắng mẹ tớ.”
“Khó chịu quá thì mắng lại, ” Mộng Viên ây dà một tiếng, nói, “Cậu chờ đấy, đứa antifan này đúng không, xem chị đây cho mi một trận.”
Cô rất quen tay đổi sang nick clone, avatar cũng đổi thành Kiều Tu, chạy vào fanpage của anh ta mắng fan only không phải là người, sau đó điên cuồng @ cái ID kia, rồi phun một loạt lời thô tục.
Chửi xong lại thoát ra đổi sang nick clone thứ hai, ảnh đại diện là đối thủ của Kiều Tu, mắng Kiều Tu chỉ biết chui dưới đũng quần phụ nữ không biết xấu hổ…
Tuyết Oánh nhìn một mình cô phân thành mấy người, thao tác thành thục gõ chữ như bay, quả thực sợ ngây người.
“Nick ảo không đáng giá, ” Mộng Viên vừa mắng người vừa giải thích, “Jack Ma bán mấy nick ảo cấp thấp này có mấy đồng tiền thôi, trước đây có người mắng tớ ngủ với đạo diễn, hồi đó tớ còn trẻ không hiểu chuyện, trong một đêm đổi mấy chục cái nick ảo mắng hắn thối đầu luôn. Nào, tớ cũng cho cậu hai cái nick. Xóa tài khoản chính của cậu đi, đừng đăng nhầm.”
Tuyết Oánh đã hiểu.
Hai người yên lặng đi chửi nhau với lũ antifan.
Trần Thái hết bận bên này, nhìn thấy phần bình luận của Tuyết Oánh nhiều lời khó nghe, vốn muốn đi qua an ủi, ngào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy hai cô gái ở cạnh nhau rất vui vẻ, hoàn toàn là dáng vẻ an nhàn vô cùng.
Chị Lý không biết Mộng Viên đang gây họa, cười nói: “Hai người có vẻ rất hợp, chuyện trò to nhỏ nửa ngày rồi.”
“Cũng tạm ổn.” Trần Thái không nghĩ nhiều, cùng chị ngồi chọn ảnh.
Nửa giờ sau xe của ban tổ chức đã đến, đoàn người vội vã xuống lầu.
Toàn bộ quá trình thảm đỏ coi như thuận lợi, Mộng Viên xuất hiện khá trễ, cho nên dù thu hút được không ít sự chú ý, nhưng trước sau đều có những người khác, vội vã đi xong cũng không để lại bọt nước gì mấy. Nhiếp ảnh gia chọn góc độ không tốt, ảnh chụp ra cũng không được lung linh như trong khách sạn.
Chị Lý thấy hơi tiếc, lựa ra hai tấm vừa gửi cho bên truyền thông thì thấy bên trong có người @ chính mình, gửi kèm bức ảnh chụp màn hình.
Tấm ảnh chụp màn hình thứ nhất là bảng hashtag của Weibo, bị khoanh vòng vào hai cái, phía trên là “Kiều Tu thối tha”. Phía dưới là “Mộng Viên mắng người”.
Tấm thứ hai là chụp Weibo của Mộng Viên.
Chị Lý sửng sốt, đầu óc thoáng chốc nổ tung.
Cô nhanh chóng lên Weibo xem sao, quả nhiên, tài khoản có tick xanh chứng thực của Mộng Viên, dòng trạng thái mới nhất đăng kèm một bức ảnh xinh đẹp của cô chụp ở khách sạn, nhưng caption lại là: “Kiều Tu là cái thứ thối tha gì, dám đụng đến nữ thần của tui?”
Share nhiều nhất là nhóm chống lại antifan của Kiều Tu.
Còn lại những người khác, thế mà lại hưng phấn xếp hàng hóng hớt chỗ nào cũng để lại câu hỏi: “Mộng Viên là ai? Chuyện gì vậy?”
————————
Chú thích:
Vest Le Smoking: Le Smoking là tên gọi của bộ vest cao cấp (tuxedo) đầu tiên dành cho phái nữ mà Yves Saint Laurent (YSL) đã thiết kế và cho ra mắt trong bộ sưu tập Thu – Đông năm 1966 mang tên PopArt. Le Smoking được ưu ái xếp vào hàng gia bảo của thế giới thời trang không khác gì chiếc váy đen LBD hay chiếc áo khoác bouncle của Chanel. (Theo Elle.vn)
Hết chương 58.
————————
Nể bà Mộng Thị Viên thật sự =)))))))))))))))) Đã xinh còn cá tính ư ư ư~
Cá tính Mộng Viên rất mạnh, khi nói chuyện cũng có chút tùy ý. Trần Thái thì không thấy sao cả, nhưng người đại diện của cô lại hơi bận tâm.
Trên đường trở về, chị Lý và Mộng Viên đi chung xe, chị không nhịn được khuyên nhủ: “Ngày mai em vẫn nên chú ý một chút, hôm nay hơi quá khoe khoang rồi. Bộ váy đó chị cũng thấy không hợp cho lắm đâu.”
Mộng Viên không hiểu ý của cô, còn tưởng rằng quần áo không vừa, hỏi lại: “Là phần eo quá chật à? Nếu không tối nay em sẽ nhịn cơm, ngày mai mang theo sô cô la, đói thì ăn một miếng.”
Nói xong liền cố gắng nín thở hóp bụng, để chứng minh mình không có bụng.
Chị Lý cũng bị cô chọc cười, bất đắc dĩ giải thích: “Quần áo rất vừa, chỉ có điều quá nổi bật.”
“…”
“Chị sợ hiệu quả của cô quá tốt sẽ làm lu mờ nghệ nhĩ nhà người ta.” Chị Lý nói, “Dù sao cũng là mượn danh tiếng của bên ấy, cũng không thể giọng khách át giọng chủ.”
“Vậy thì chị yên tâm, nếu em thật sự mà uy hiếp được người của anh ấy, anh ấy có thể lột cả quần lót của em ý chứ.” Mộng Viên giờ mới hiểu được, chép miệng, “Thật ra con người Trần Thái rất hay bao che người nhà. Ngày trước ở công ty cũ khi em còn là át chủ bài, cũng bởi vì nói Vương Thành Quân là tên ngốc mà bị anh ấy mắng không biết bao nhiêu lần. Tức chết em luôn.”
Chị Lý không biết rõ ngọn nguồn hồi đó, càng lo lắng hơn: “Vậy quan hệ của hai người không phải là rất tốt hả?”
“Ồ không, sau này rất thân, ” Mộng Viên gác chéo chân, hi ha vui vẻ, “Tình nghĩa chị em bạn dì kết thân rất nhanh, cấu kết với nhau một hồi là tình cảm còn quý giá hơn cả vàng.”
Chị Lý: “…”
“Nói ra vẫn là Vương Thành Quân tốt số, ” Mộng Viên lại không nhịn được cảm khái, “Thực sự là người ngốc có phúc của kẻ ngốc, anh Trần vì tìm đạo diễn cho cậu ta mà chạy tới không biết bao nhiêu đoàn phim, sau đó Tôn tổng thấy anh Trần có vẻ có năng lực dẫn dắt, mới nhét thêm cho anh ấy Hoắc Binh, anh Trần cũng cho kiếm cớ từ chối.”
Cô nói xong dừng một lát, lại nghĩ, cũng không biết Trần Thái hiện tại đang làm với ai. Lúc trước cô rất hâm mộ Vương Thành Quân, còn nghĩ sau khi đổi công ty cũng nhất định phải đổi được đến dưới tay Trần Thái, nào ngờ ma xui quỷ khiến, lúc cô về công ty thì Trần Thái đã nhảy việc.
Mặc dù người đại hiện giờ của cô tuy rất tốt, nhưng Mộng Viên vẫn không nhịn được ước ao, không biết nữ nghệ sĩ Trần Thái đang nâng đỡ là ai.
Hôm sau tới khách sạn, Mộng Viên mới gặp được Tuyết Oánh đang được cả đám người vây quanh hóa trang.
Trần Thái thì đang ở bên cạnh gọi điện thoại, thấy cô đến, giơ tay ra hiệu kêu cô cũng tới trang điểm.
Vừa hay vị trí đó ở đối diện Tuyết Oánh, Mộng Viên ngồi xuống lặng lẽ đánh giá Tuyết Oánh, nhìn tóc tai khuôn mặt của đối phương, lại nhìn lại mình, âm thầm so sánh.
Tuyết Oánh lại vô tâm vô phế, nhìn thấy gái xinh tiến vào liền cứ thế dán mắt vào người đối diện, trong lòng hâm mộ vô cùng.
Trong giới giải trí rất nhiều người đẹp, nhưng bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất gấp gáp nên thường xuyên phải mang lớp trang điểm, bởi vậy tuổi tác hơi lớn là khuôn mặt rất dễ lộ khuyết điểm, cần phải động dao kéo để duy trì nhan sắc, ra ngoài là nhất định phải trang điểm, đăng bức ảnh cũng phải dùng bộ lọc.
Lớp nghệ sĩ trẻ tuổi collagen dồi dào, nhưng lại không khỏi quá mức thanh khiết thậm chí mang dáng vẻ quê mùa, không có thần thái cho lắm.
Mộng Viên xem như là người hiếm thấy có thể cân bằng giữa hai lớp nghệ sĩ, giơ tay nhấc chân đều mang theo thần thái xinh đẹp tuyệt trần. Đã vậy khuôn mặt còn căng mịn, chỗ chết người nhất chính là ngực…
Tuyết Oánh nhìn mà thèm muốn chết, cúi đầu nhìn sân bay của mình, nhất thời cảm thấy xót xa vô cùng.
Trần Thái gọi điện xong, đợi hai người hoàn thành lớp trang điểm mới giới thiệu hai cô với nhau.
Tuyết Oánh khá thẹn thùng, khen ngợi: “Cậu đẹp thật đấy, dáng người chuẩn thật.”
Mộng Viên cũng nhìn lại cô, cũng biết cách khen lại: “Nhưng chân của tớ không thẳng bằng cậu, trước kia cậu là người mẫu à?”
“Sao thế được, ” Tuyết Oánh cười, “Tớ thi show sống còn, chân dài lúc nhảy không cân đối. Thứ hạng cũng không cao.”
“Tớ cũng vậy, ” Mộng Viên hỏi, “Cậu thi đợt đó à?”
Hai người này, Mộng Viên vừa vặn thi sớm hơn Tuyết Oánh một năm. Thế nhưng kỹ năng của cô không cao nên không vào được đến chung kết.
Lần này hai cô gái mới bắt đầu có tiếng nói chung.
Không lâu sau thợ ảnh bắt đầu chụp ảnh, người hai bên người phân chia tìm góc, trong phòng, phòng vệ sinh, tường cạnh lò sưởi, trên sân thượng, hành lang… Từng người chụp xong, mà xe của phía ban tổ chức vẫn chưa tới, hai người lại chụp chung mấy tấm, rồi bắt đầu ngồi cạnh nhau lướt điện thoại.
Trần Thái đã gửi ảnh cho Tuyết Oánh, để cô đăng trước hai tấm thu hút dư luận.
Tuyết Oánh hôm nay mặc một bộ vest Le Smoking được thiết kế khéo léo, vô cùng vừa vặn lại kết hợp với một bộ vòng ngọc lục bảo, vốn dĩ lúc đăng ảnh cô rất vui vẻ, mang tâm tư thiếu nữ muốn được người khác khen xinh đẹp, nào ngờ vừa đăng xong, phía dưới đã có một ID là “Tuyết Oánh hôm nay S mẹ à” mắng cô: “Ôm đùi người khác không đủ, da mặt siêu dày, bất nam bất nữ, trời sinh tiện nữ.”
Bình luận này nhanh chóng lên top comment và được rất nhiều người trả lời, Tuyết Oánh biết mình trong khoảng thời gian này bị mắng rất nhiều, vốn luôn nín nhịn không đọc tin nhắn riêng, không ngờ bình luận đầu tiên lại là câu này.
Rất nhanh bên dưới có một loạt fan để hình đại diện là Kiều Tu cũng đến giễu cợt, fan Tuyết Oánh liên tục phản kích, anh mắng tôi tôi mắng anh, chưa qua hai phút mà đã có cả đống bình luận.
Tâm trạng Tuyết Oánh cũng sa sút.
Mộng Viên ở bên cạnh đang nghĩ xem nên khen mình thế nào, quay đầu nhìn thấy, hỏi một câu: “Sao thế? Sao tự nhiên mất hứng?”
Tuyết Oánh phồng miệng không lên tiếng, đưa điện thoại di động tới.
Cô cho là Mộng Viên nhất định sẽ an ủi mình, nào ngờ vừa nhìn xong cô ấy vậy mà lại đầy hâm mộ nói: “Cậu có nhiều bình luận như vậy à!”
“Đều là mắng tớ mà, ” Tuyết Oánh tủi thân chỉ chỉ, “Cậu xem bọn họ mắng thật khó nghe.”
“Mắng thì mắng chứ sao, cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Mộng Viên đáp, “Cậu đừng quên câu, người nổi tiếng nhiều thị phi, nhưng người muốn nổi tiếng phải dựa vào thị phi. Anh Trần và mọi người giờ đang tìm cách gây chuyện cho chúng ta, giờ có hiệu quả thì phải vui mừng không kịp ấy chứ.”
Tuyết Oánh bị lời cô nói làm dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy rất có lý, “Nhưng mà mọi người nói thật khó nghe, còn mắng mẹ tớ.”
“Khó chịu quá thì mắng lại, ” Mộng Viên ây dà một tiếng, nói, “Cậu chờ đấy, đứa antifan này đúng không, xem chị đây cho mi một trận.”
Cô rất quen tay đổi sang nick clone, avatar cũng đổi thành Kiều Tu, chạy vào fanpage của anh ta mắng fan only không phải là người, sau đó điên cuồng @ cái ID kia, rồi phun một loạt lời thô tục.
Chửi xong lại thoát ra đổi sang nick clone thứ hai, ảnh đại diện là đối thủ của Kiều Tu, mắng Kiều Tu chỉ biết chui dưới đũng quần phụ nữ không biết xấu hổ…
Tuyết Oánh nhìn một mình cô phân thành mấy người, thao tác thành thục gõ chữ như bay, quả thực sợ ngây người.
“Nick ảo không đáng giá, ” Mộng Viên vừa mắng người vừa giải thích, “Jack Ma bán mấy nick ảo cấp thấp này có mấy đồng tiền thôi, trước đây có người mắng tớ ngủ với đạo diễn, hồi đó tớ còn trẻ không hiểu chuyện, trong một đêm đổi mấy chục cái nick ảo mắng hắn thối đầu luôn. Nào, tớ cũng cho cậu hai cái nick. Xóa tài khoản chính của cậu đi, đừng đăng nhầm.”
Tuyết Oánh đã hiểu.
Hai người yên lặng đi chửi nhau với lũ antifan.
Trần Thái hết bận bên này, nhìn thấy phần bình luận của Tuyết Oánh nhiều lời khó nghe, vốn muốn đi qua an ủi, ngào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy hai cô gái ở cạnh nhau rất vui vẻ, hoàn toàn là dáng vẻ an nhàn vô cùng.
Chị Lý không biết Mộng Viên đang gây họa, cười nói: “Hai người có vẻ rất hợp, chuyện trò to nhỏ nửa ngày rồi.”
“Cũng tạm ổn.” Trần Thái không nghĩ nhiều, cùng chị ngồi chọn ảnh.
Nửa giờ sau xe của ban tổ chức đã đến, đoàn người vội vã xuống lầu.
Toàn bộ quá trình thảm đỏ coi như thuận lợi, Mộng Viên xuất hiện khá trễ, cho nên dù thu hút được không ít sự chú ý, nhưng trước sau đều có những người khác, vội vã đi xong cũng không để lại bọt nước gì mấy. Nhiếp ảnh gia chọn góc độ không tốt, ảnh chụp ra cũng không được lung linh như trong khách sạn.
Chị Lý thấy hơi tiếc, lựa ra hai tấm vừa gửi cho bên truyền thông thì thấy bên trong có người @ chính mình, gửi kèm bức ảnh chụp màn hình.
Tấm ảnh chụp màn hình thứ nhất là bảng hashtag của Weibo, bị khoanh vòng vào hai cái, phía trên là “Kiều Tu thối tha”. Phía dưới là “Mộng Viên mắng người”.
Tấm thứ hai là chụp Weibo của Mộng Viên.
Chị Lý sửng sốt, đầu óc thoáng chốc nổ tung.
Cô nhanh chóng lên Weibo xem sao, quả nhiên, tài khoản có tick xanh chứng thực của Mộng Viên, dòng trạng thái mới nhất đăng kèm một bức ảnh xinh đẹp của cô chụp ở khách sạn, nhưng caption lại là: “Kiều Tu là cái thứ thối tha gì, dám đụng đến nữ thần của tui?”
Share nhiều nhất là nhóm chống lại antifan của Kiều Tu.
Còn lại những người khác, thế mà lại hưng phấn xếp hàng hóng hớt chỗ nào cũng để lại câu hỏi: “Mộng Viên là ai? Chuyện gì vậy?”
————————
Chú thích:
Vest Le Smoking: Le Smoking là tên gọi của bộ vest cao cấp (tuxedo) đầu tiên dành cho phái nữ mà Yves Saint Laurent (YSL) đã thiết kế và cho ra mắt trong bộ sưu tập Thu – Đông năm 1966 mang tên PopArt. Le Smoking được ưu ái xếp vào hàng gia bảo của thế giới thời trang không khác gì chiếc váy đen LBD hay chiếc áo khoác bouncle của Chanel. (Theo Elle.vn)
Hết chương 58.
————————
Nể bà Mộng Thị Viên thật sự =)))))))))))))))) Đã xinh còn cá tính ư ư ư~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook