Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
-
Chương 33
Hôm sau thức dậy Trần Thái eo mỏi chân run, cả người như bị chày cán bột lăn qua một lượt, chỉ thiếu nằm bẹp dí trên giường.
Ngược lại Lục Tiệm Hành lại thức dậy khá sớm, thay một bộ quần áo màu xanh đậm, đưa bố mẹ y xuống dưới rồi chạy một vòng quanh tiểu khu.
Trần Thái đang ngủ mê man trong cơn mông lung thấy có người vỗ mặt mình, hé mắt nhìn thì thấy Lục Tiệm Hành tóc tai hơi ướt, mặt mày sảng khoái. Anh đã chạy thể dục xong xuôi cả rồi.
“Bố mẹ tôi đâu?” Trần Thái cuộn tròn trong chăn, hình như thời tiết hơi lạnh.
Y nhớ dự báo nói mấy ngày nay trời không có mưa, nhưng nhìn ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, hình như tiết trời không đẹp cho lắm.
Quả nhiên, Lục Tiệm Hành nói: “Bên ngoài có sương mù, bố mẹ sợ chậm trễ thời gian nên xuất phát sớm rồi.” Anh nói xong ngừng lại, cười cười, “Bố mẹ còn nói cậu từ nhỏ đã lười biếng, thích nằm trên giường ngủ nướng, kêu tôi hôm nay thỏa sức cười vào mặt cậu.”
“Tôi đâu có lười, ” Trần Thái lại cuộn người trong chăn, hầm hừ, “Tôi là đóa hoa xinh đẹp bị tàn phá, cần phải tĩnh dưỡng.”
“Không phải cậu nói tôi yếu sao?” Lục Tiệm Hành chép miệng, “Tối hôm qua làm có một lần mà cậu đã bị tàn phá rồi?”
“Không giống nhau, ” Trần Thái nói mà không thèm đỏ mặt, còn thở dài, “Hôm qua anh không mang bao, cho nên tôi cảm thấy… tôi có thể là đã mang thai rồi.”
“Có rồi?”Lục Tiệm Hành bị y dọa cho ngẩn người, qua hồi lâu mới tiếp lời, “Không phải là… quá nhanh đấy chứ?”
“Khó nói lắm, ” Trần Thái xua tay, “Cho nên tôi phải ngủ bù, an thai.”
“Thế thì càng không được, ” Lục Tiệm mặt không biểu cả kéo tay lôi y dậy, “Đứa bé này là không thể để cậu sinh ra được! Cậu dậy mau!”
Hai người mỗi người một đầu giành giật cái chăn, hi hi ha ha đùa nghịch một lát Trần Thái mới coi như là tỉnh hẳn.
Đồ ăn sáng bà Trần để sẵn, hai người rửa mặt xong xuôi ăn vài miếng, lại nhấc theo cần câu tiếp tục đi ra đập chứa nước.
Trần Thái rất khó hiểu về việc Lục Tiệm Hành chấp nhất với việc câu cá đến thế, khóa cửa xuống lầu, không nhịn được lầm bầm: “Câu cái gì mà câu, cá trong đập chứa nước đó không nhiều. Mà có câu được tôi cũng đâu biết chế biến.”
Lục Tiệm Hành lại nói: “Lạc thú của việc câu cá ngoài đồng không nằm ở cá, tìm một nơi yên tĩnh, hưởng thụ gió trời, ngắm nhìn cảnh vật cũng rất tốt.” Anh nói xong cũng không đi theo con đường ngày hôm qua, mà là ngoặt sang phía bên phải đi theo hướng sườn dốc cỏ dại rậm rạp.
Trần Thái thấy thế vội nhắc nhở anh.
Lục Tiệm Hành lại cười: “Cậu cứ đi theo tôi sẽ biết.”
Hai người giẫm lên cỏ dại đi thêm mấy mét, Trần Thái vẫn cứ lẩm bẩm trong lòng, chợt thấy phía trước dần lộ ra một con đường mòn nhỏ quanh co, hai bên đường lác đác vài bông hoa dại, càng đi về phía trước lại bất ngờ thấy rõ hơn một đầm nước nhỏ, hai cây liễu cong cong rủ xuống mặt hồ, rất là yên tĩnh.
Lục Tiệm Hành thấy hơi chút đắc ý, chỉ vào đầm nước kia nói: “Sáng nay lúc chạy bộ tôi đã nhìn thấy nó, mất bao công sức mới tìm ra được con đường này. Hôm nay chúng ta ở đây câu thử đi.”
Trần Thái vô cùng hoài nghi: “Ở đây mà có cá sao?”
Lục Tiệm Hành khoát tay: “Tốt hơn chỗ hôm qua nhiều, mặt hướng về phía mặt trời, tránh gió, nhiều cây cỏ, nước sâu thích hợp. Nơi như thế này rất hợp câu cá. Chỉ có điều nhiệt độ hôm nay hơi thấp, có lẽ cá khẩu vị của cá sẽ không ngon, nhưng chúng ta cứ thử xem.”
Anh nói xong tìm một chỗ đặt ghế xếp xuống, tự mình móc mồi câu lên, hơi rung nhẹ cần rồi quăng xuống nước.
Trần Thái lần này âm thầm lấy làm kinh hãi. Ngày hôm qua nghe Lục Tiệm Hành nói linh tinh một trận, nào là gió không thuận nào là mồi câu quá to, y còn tưởng rằng tên này nói mò, nào ngờ thế mà đều là thật, hơn nữa nhìn điệu bộ này của Lục Tiệm Hành có vẻ cũng là thợ câu lành nghề.
Lục Tiệm Hành sau khi quăng cần liền không nói gì nữa, Trần Thái học theo anh, cũng ra vẻ chọn một chỗ nhưng gió vừa thổi qua, phao câu của y lại chạy theo, làm y phải kéo về rồi đổi địa điểm, cứ thế mấy lần liền hết kiên nhẫn.
Ông Trần ngày hôm qua không đưa cho y cần câu cũng là bởi vì thế, nói như ông Trần thì, đi câu với Trần Thái rất mất hứng.
Ông cụ nhà y coi cái này như thú vui tiêu khiển, cảm giác giống như câu vé số, dù có tay không mà về cũng không bị mất mặt, nhưng nếu thỉnh thoảng câu trúng được một hai con thì nhất định sẽ ăn mừng lớn. Trần Thái lại không giống như vậy, y dễ kích động, mỗi lần chỉ mong sao vừa hạ cần đã câu ngay được cá, mà lần nào cũng phải là câu được cá lớn, tâm tư như thế rất giống đánh bạc, còn là kiểu đánh chỉ muốn một lần ăn to.
Đánh bạc coi trọng vận may, Trần Thái thấy khởi đầu của mình không tốt, thế là dứt khoát gác cần câu của mình để Lục Tiệm Hành trông coi giúp luôn thể, sau đó đi dạo ra phía sau ngắm nghía.
Đoạn đường vừa nãy Lục Tiệm Hành dẫn y đi chẳng hề ngắn, khi còn bé Trần Thái bị nghiêm cấm một mình đi đến đập chứa nước, cho nên chẳng hề quen thuộc với địa hình quanh đây. Giờ đi về dọc theo con đường mòn quanh co ban nãy không ngờ lại trông thấy vài cây ăn quả mọc dại phía sau, những quả màu đỏ mọc thành từng chùm chín cây, rơi rụng cả xuống mặt đất, có vài quả còn bị chim ăn.
Trần Thái đi nhanh thêm hai bước, ngắt một trái nếm thử, hơi chua, nhưng vì là quả mọc hoang nên mùi vị cũng rất đặc biệt. Con người Lục Tiệm Hành rất hay bới móc, Trần Thái liếc nhìn, đi vòng ra phía dưới vít mấy cành phía trên cao, chọn hái những quả vừa chín vừa sạch nhét vào túi. Đang dở tay thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.
Màn hình hiện lên số lạ, y vừa nghe liền nghe đối phương hỏi: “Xin hỏi có phải là Trần Thái không?”
“Tôi đây, ” Trần Thái hỏi lại, “Xin hỏi ai vậy?”
“Chào cậu Trần Thái, tôi là Ngụy Vĩ giám đốc bộ phận nghệ sĩ của truyền thông Thiên Di, ” đối phương cười nói, “Cậu hiện tại có tiện nói chuyện điện thoại không?”
Trần Thái ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại: “Chị VV?”
Tên thật của chị VV chính là Ngụy Vĩ, chỉ có điều tất cả mọi người đều gọi bằng biệt danh để thể hiện sự tôn trọng, rất ít người gọi thẳng tên huý. Mấy ngày trước Trần Thái còn đang suy nghĩ việc này, không ngờ bên đó lại chủ động tìm tới trước.
Chị VV cười nói: “Là tôi, cậu đang đi làm sao?”
“Không, tôi được nghỉ hai ngày.” Trần Thái nói, “Ngày mai sẽ về công ty.”
“Ừm, là như thế này, ” VV do dự một chút, dứt khoát nói, “Phía bên tôi đang có một chức vị để trống, là làm trợ lý cho người đại diện, tiền lương đãi ngộ tương đối cao, trước đây từng có người đề cử cậu với tôi, cho nên hôm nay tôi muốn hỏi cậu xem suy nghĩ sao về việc này?”
Trần Thái quả thực có chút động lòng với Thiên Di, nhưng không muốn làm trợ lý, vì vậy thử thăm dò: “Chị VV, công việc trước đây của tôi là làm người đại diện cho nghệ sĩ, bởi vậy tôi không quá quen thuộc với vị trí làm trợ lý.”
“Điều này tôi biết, nhưng người đại diện của công ty bên tôi đều là nội bộ cất nhắc, dù sao nghiệp vụ của mỗi công ty khác nhau mà, cho nên làm trợ lý là bước bắt buộc phải trải qua.” VV tứ lạng bạt thiên cân, nói ngắn gọn xong lại cười, “Nếu như cậu do dự thì cũng không cần phải trả lời tôi ngay, đây là số điện thoại công việc của tôi. Trước thứ hai tuần sau cho tôi câu trả lời là được rồi. Tiền lương và những thứ khác đều có thể bàn lại.”
Trần Thái vội nói cảm ơn. Người đầu dây bên kia hình như đang bận nên ngắt máy ngay.
Lục Tiệm Hành lúc này đã câu được nửa thùng.
Sắp tới buổi trưa, sương mù đã sớm tản đi, mặt trời chiếu rạng rỡ xuống mặt đất, anh không thích phơi nắng nên thu cần câu lại, tìm một chỗ râm mát ngồi câu tiếp.
Trần Thái trở về liếc nhìn vào trong thùng, chợt thấy hâm mộ: “Anh vậy mà cũng có tài nhỉ, sao ngày hôm qua không câu được con nào? Có phải cố ý giấu nghề vì sợ bố tôi cho là không nể mặt không?”
Lục Tiệm Hành chỉ cười, không phủ nhận.
Trần Thái đi tới, lấy trong túi ra chỗ hoa quả vừa hái rồi vừa nói: “Nếu thế thì anh nghĩ nhiều rồi, bố tôi là người không ganh đua thắng thua, anh câu được càng nhiều ông ấy càng vui ý chứ.”
“Vậy xem ra cậu không giống bố mình nhỉ, ” Lục Tiệm Hành ngẩng đầu nhìn y, phê bình, “Con người cậu rất để tâm chuyện thắng bại, không chỉ thế còn có dã tâm.”
“Dã tâm nhiều cũng là bình thường, cái này ai mà không có chứ?” Trần Thái cũng không phủ nhận, muốn nói lại anh nhưng lại cảm thấy nói thẳng thì không hay, chỉ đành nói ẩn ý, “Anh câu cá không phải cũng như vậy à, chú trọng vị trí, phương hướng, nhiệt độ, thời gian… Tính toán nhiều như vậy không phải là để câu được nhiều cá sao.”
“Thế nhưng tính toán quá nhiều cũng chưa chắc đã được theo ý nguyện, ” Lục Tiệm Hành nói, “Như hiện giờ những địa điểm câu cá ngon nghẻ (có nhiều cá) hầu hết đều đã được bao thầu cả rồi, người chủ có vẻ không để tâm nhưng thật ra lại nắm rất rõ tâm lý của người đi câu. Bởi vậy những người càng nghĩ nhiều, cảm thấy bản thân được hưởng lợi thì càng dễ rơi vào bẫy, tay không mà về.”
Trần Thái không hứng thú với chuyện câu cá, nhưng vẫn muốn phản bác anh: “Nói như anh thì người thẳng thắn đều là gặp sao hay vậy, tính toán sâu sa chẳng bằng thuận theo tự nhiên.”
“Đây là vận may, cũng là vận mệnh.” Lục Tiệm Hành nhíu mày nói, “Có lúc không thể không phục.”
Anh thả lại hơn non nửa số cá nhỏ đã câu được, chỉ để lại hai con lớn, xách về thả nuôi trong nhà Trần Thái.
Hai người ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rưỡi. Sau khi Trần Thái quay lại chưa được hai ngày thì nhận được thông báo đến công ty dọn đồ — quá trình thu mua của Wana đã hoàn tất, cũng tiếp nhận toàn bộ công nhân viên kỳ cựu bên này, cho nên bọn họ phải tự mình chuyển đồ dùng văn phòng qua đó.
Về phần sắp xếp của mọi người khi đến công ty mới, thì cần chờ bên kia mở cuộc họp thông báo sau.
Đồ của Trần Thái ở công ty cũ không nhiều, dọn một lúc nhét vào một cái thùng giấy là xong. Chỉ là phần lớn đồ trong đó không thể mang theo, vì chúng có logo của Ngư Miêu.
Có đồng nghiệp cũ tìm y than phiền, nói thầm: “Lúc trước Tôn tổng nói là công ty mới rất tốt, đãi ngộ như cũ, nhưng bây giờ tôi thấy có vẻ không được như thế đâu. Nhân viên của công ty người ta mới là con ruột, chúng ta đều là con riêng của mẹ kế, phòng làm việc không cùng tầng với bọn họ, cứ như bị đày ra biên cương ấy.”
Trần Thái cười, không dám nói lung tung, đợi khi đến nơi mới biết đồng nghiệp đó không hề thổi phồng.
Công ty Wana không lớn, nhưng mình lại đến chiếm hẳn một khu. Nhân viên của công ty bên ấy làm việc ở tòa chính, còn bọn Trần Thái và một công ty nhỏ cũng bị thu mua khác thì làm ở tòa nhà nhỏ bên cạnh. Điện nước vừa được lắp đặt, chỗ làm việc hỗn loạn lộn xộn.
Tiếp đãi bọn y là một vị quản lý phòng nhân sự, mặt mũi vô cùng kiêu căng, đợi đến khi thấy Trần Thái ký tên vào danh sách báo danh xong mới hơi hơi sững sờ, kéo y sang bên cạnh.
Trần Thái liếc nhìn bảng tên của anh ta, gọi một tiếng quản lý Vương.
Đối phương gật đầu, nói ngay vào điểm chính: “Lưu tổng trước đó đã dặn dò tôi, nói phải chăm sóc cậu đặc biệt. Cậu và Lục tổng bên tôi quen biết sao?”
Trần Thái nghĩ thầm anh hỏi thế thì tôi trả lời thế nào, gật đầu cười, không trả lời thẳng.
Quản lý Vương nhìn cẩn thận vẻ mặt y, lại nói: “Là như thế này, công ty vốn định cắt giảm nhân sự, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt nên sẽ điều cậu sang ban tuyên truyền, cậu dọn đồ đi rồi lên phòng hành chính báo cáo là được.”
“Ban tuyên truyền?” Trần Thái trăm triệu không ngờ tới sẽ như vậy, sửng sốt một chút, ngăn anh ta lại hỏi: “Thế Vương Thành Quân thì sao? Dưới tay tôi có nghệ sĩ.”
“Nhóm nghệ sĩ đã bố trí lại rồi.” Quản lý Vương liếc y một cái rồi nói, “Chuyện đó cậu không cần để ý.”
Ngược lại Lục Tiệm Hành lại thức dậy khá sớm, thay một bộ quần áo màu xanh đậm, đưa bố mẹ y xuống dưới rồi chạy một vòng quanh tiểu khu.
Trần Thái đang ngủ mê man trong cơn mông lung thấy có người vỗ mặt mình, hé mắt nhìn thì thấy Lục Tiệm Hành tóc tai hơi ướt, mặt mày sảng khoái. Anh đã chạy thể dục xong xuôi cả rồi.
“Bố mẹ tôi đâu?” Trần Thái cuộn tròn trong chăn, hình như thời tiết hơi lạnh.
Y nhớ dự báo nói mấy ngày nay trời không có mưa, nhưng nhìn ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, hình như tiết trời không đẹp cho lắm.
Quả nhiên, Lục Tiệm Hành nói: “Bên ngoài có sương mù, bố mẹ sợ chậm trễ thời gian nên xuất phát sớm rồi.” Anh nói xong ngừng lại, cười cười, “Bố mẹ còn nói cậu từ nhỏ đã lười biếng, thích nằm trên giường ngủ nướng, kêu tôi hôm nay thỏa sức cười vào mặt cậu.”
“Tôi đâu có lười, ” Trần Thái lại cuộn người trong chăn, hầm hừ, “Tôi là đóa hoa xinh đẹp bị tàn phá, cần phải tĩnh dưỡng.”
“Không phải cậu nói tôi yếu sao?” Lục Tiệm Hành chép miệng, “Tối hôm qua làm có một lần mà cậu đã bị tàn phá rồi?”
“Không giống nhau, ” Trần Thái nói mà không thèm đỏ mặt, còn thở dài, “Hôm qua anh không mang bao, cho nên tôi cảm thấy… tôi có thể là đã mang thai rồi.”
“Có rồi?”Lục Tiệm Hành bị y dọa cho ngẩn người, qua hồi lâu mới tiếp lời, “Không phải là… quá nhanh đấy chứ?”
“Khó nói lắm, ” Trần Thái xua tay, “Cho nên tôi phải ngủ bù, an thai.”
“Thế thì càng không được, ” Lục Tiệm mặt không biểu cả kéo tay lôi y dậy, “Đứa bé này là không thể để cậu sinh ra được! Cậu dậy mau!”
Hai người mỗi người một đầu giành giật cái chăn, hi hi ha ha đùa nghịch một lát Trần Thái mới coi như là tỉnh hẳn.
Đồ ăn sáng bà Trần để sẵn, hai người rửa mặt xong xuôi ăn vài miếng, lại nhấc theo cần câu tiếp tục đi ra đập chứa nước.
Trần Thái rất khó hiểu về việc Lục Tiệm Hành chấp nhất với việc câu cá đến thế, khóa cửa xuống lầu, không nhịn được lầm bầm: “Câu cái gì mà câu, cá trong đập chứa nước đó không nhiều. Mà có câu được tôi cũng đâu biết chế biến.”
Lục Tiệm Hành lại nói: “Lạc thú của việc câu cá ngoài đồng không nằm ở cá, tìm một nơi yên tĩnh, hưởng thụ gió trời, ngắm nhìn cảnh vật cũng rất tốt.” Anh nói xong cũng không đi theo con đường ngày hôm qua, mà là ngoặt sang phía bên phải đi theo hướng sườn dốc cỏ dại rậm rạp.
Trần Thái thấy thế vội nhắc nhở anh.
Lục Tiệm Hành lại cười: “Cậu cứ đi theo tôi sẽ biết.”
Hai người giẫm lên cỏ dại đi thêm mấy mét, Trần Thái vẫn cứ lẩm bẩm trong lòng, chợt thấy phía trước dần lộ ra một con đường mòn nhỏ quanh co, hai bên đường lác đác vài bông hoa dại, càng đi về phía trước lại bất ngờ thấy rõ hơn một đầm nước nhỏ, hai cây liễu cong cong rủ xuống mặt hồ, rất là yên tĩnh.
Lục Tiệm Hành thấy hơi chút đắc ý, chỉ vào đầm nước kia nói: “Sáng nay lúc chạy bộ tôi đã nhìn thấy nó, mất bao công sức mới tìm ra được con đường này. Hôm nay chúng ta ở đây câu thử đi.”
Trần Thái vô cùng hoài nghi: “Ở đây mà có cá sao?”
Lục Tiệm Hành khoát tay: “Tốt hơn chỗ hôm qua nhiều, mặt hướng về phía mặt trời, tránh gió, nhiều cây cỏ, nước sâu thích hợp. Nơi như thế này rất hợp câu cá. Chỉ có điều nhiệt độ hôm nay hơi thấp, có lẽ cá khẩu vị của cá sẽ không ngon, nhưng chúng ta cứ thử xem.”
Anh nói xong tìm một chỗ đặt ghế xếp xuống, tự mình móc mồi câu lên, hơi rung nhẹ cần rồi quăng xuống nước.
Trần Thái lần này âm thầm lấy làm kinh hãi. Ngày hôm qua nghe Lục Tiệm Hành nói linh tinh một trận, nào là gió không thuận nào là mồi câu quá to, y còn tưởng rằng tên này nói mò, nào ngờ thế mà đều là thật, hơn nữa nhìn điệu bộ này của Lục Tiệm Hành có vẻ cũng là thợ câu lành nghề.
Lục Tiệm Hành sau khi quăng cần liền không nói gì nữa, Trần Thái học theo anh, cũng ra vẻ chọn một chỗ nhưng gió vừa thổi qua, phao câu của y lại chạy theo, làm y phải kéo về rồi đổi địa điểm, cứ thế mấy lần liền hết kiên nhẫn.
Ông Trần ngày hôm qua không đưa cho y cần câu cũng là bởi vì thế, nói như ông Trần thì, đi câu với Trần Thái rất mất hứng.
Ông cụ nhà y coi cái này như thú vui tiêu khiển, cảm giác giống như câu vé số, dù có tay không mà về cũng không bị mất mặt, nhưng nếu thỉnh thoảng câu trúng được một hai con thì nhất định sẽ ăn mừng lớn. Trần Thái lại không giống như vậy, y dễ kích động, mỗi lần chỉ mong sao vừa hạ cần đã câu ngay được cá, mà lần nào cũng phải là câu được cá lớn, tâm tư như thế rất giống đánh bạc, còn là kiểu đánh chỉ muốn một lần ăn to.
Đánh bạc coi trọng vận may, Trần Thái thấy khởi đầu của mình không tốt, thế là dứt khoát gác cần câu của mình để Lục Tiệm Hành trông coi giúp luôn thể, sau đó đi dạo ra phía sau ngắm nghía.
Đoạn đường vừa nãy Lục Tiệm Hành dẫn y đi chẳng hề ngắn, khi còn bé Trần Thái bị nghiêm cấm một mình đi đến đập chứa nước, cho nên chẳng hề quen thuộc với địa hình quanh đây. Giờ đi về dọc theo con đường mòn quanh co ban nãy không ngờ lại trông thấy vài cây ăn quả mọc dại phía sau, những quả màu đỏ mọc thành từng chùm chín cây, rơi rụng cả xuống mặt đất, có vài quả còn bị chim ăn.
Trần Thái đi nhanh thêm hai bước, ngắt một trái nếm thử, hơi chua, nhưng vì là quả mọc hoang nên mùi vị cũng rất đặc biệt. Con người Lục Tiệm Hành rất hay bới móc, Trần Thái liếc nhìn, đi vòng ra phía dưới vít mấy cành phía trên cao, chọn hái những quả vừa chín vừa sạch nhét vào túi. Đang dở tay thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.
Màn hình hiện lên số lạ, y vừa nghe liền nghe đối phương hỏi: “Xin hỏi có phải là Trần Thái không?”
“Tôi đây, ” Trần Thái hỏi lại, “Xin hỏi ai vậy?”
“Chào cậu Trần Thái, tôi là Ngụy Vĩ giám đốc bộ phận nghệ sĩ của truyền thông Thiên Di, ” đối phương cười nói, “Cậu hiện tại có tiện nói chuyện điện thoại không?”
Trần Thái ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại: “Chị VV?”
Tên thật của chị VV chính là Ngụy Vĩ, chỉ có điều tất cả mọi người đều gọi bằng biệt danh để thể hiện sự tôn trọng, rất ít người gọi thẳng tên huý. Mấy ngày trước Trần Thái còn đang suy nghĩ việc này, không ngờ bên đó lại chủ động tìm tới trước.
Chị VV cười nói: “Là tôi, cậu đang đi làm sao?”
“Không, tôi được nghỉ hai ngày.” Trần Thái nói, “Ngày mai sẽ về công ty.”
“Ừm, là như thế này, ” VV do dự một chút, dứt khoát nói, “Phía bên tôi đang có một chức vị để trống, là làm trợ lý cho người đại diện, tiền lương đãi ngộ tương đối cao, trước đây từng có người đề cử cậu với tôi, cho nên hôm nay tôi muốn hỏi cậu xem suy nghĩ sao về việc này?”
Trần Thái quả thực có chút động lòng với Thiên Di, nhưng không muốn làm trợ lý, vì vậy thử thăm dò: “Chị VV, công việc trước đây của tôi là làm người đại diện cho nghệ sĩ, bởi vậy tôi không quá quen thuộc với vị trí làm trợ lý.”
“Điều này tôi biết, nhưng người đại diện của công ty bên tôi đều là nội bộ cất nhắc, dù sao nghiệp vụ của mỗi công ty khác nhau mà, cho nên làm trợ lý là bước bắt buộc phải trải qua.” VV tứ lạng bạt thiên cân, nói ngắn gọn xong lại cười, “Nếu như cậu do dự thì cũng không cần phải trả lời tôi ngay, đây là số điện thoại công việc của tôi. Trước thứ hai tuần sau cho tôi câu trả lời là được rồi. Tiền lương và những thứ khác đều có thể bàn lại.”
Trần Thái vội nói cảm ơn. Người đầu dây bên kia hình như đang bận nên ngắt máy ngay.
Lục Tiệm Hành lúc này đã câu được nửa thùng.
Sắp tới buổi trưa, sương mù đã sớm tản đi, mặt trời chiếu rạng rỡ xuống mặt đất, anh không thích phơi nắng nên thu cần câu lại, tìm một chỗ râm mát ngồi câu tiếp.
Trần Thái trở về liếc nhìn vào trong thùng, chợt thấy hâm mộ: “Anh vậy mà cũng có tài nhỉ, sao ngày hôm qua không câu được con nào? Có phải cố ý giấu nghề vì sợ bố tôi cho là không nể mặt không?”
Lục Tiệm Hành chỉ cười, không phủ nhận.
Trần Thái đi tới, lấy trong túi ra chỗ hoa quả vừa hái rồi vừa nói: “Nếu thế thì anh nghĩ nhiều rồi, bố tôi là người không ganh đua thắng thua, anh câu được càng nhiều ông ấy càng vui ý chứ.”
“Vậy xem ra cậu không giống bố mình nhỉ, ” Lục Tiệm Hành ngẩng đầu nhìn y, phê bình, “Con người cậu rất để tâm chuyện thắng bại, không chỉ thế còn có dã tâm.”
“Dã tâm nhiều cũng là bình thường, cái này ai mà không có chứ?” Trần Thái cũng không phủ nhận, muốn nói lại anh nhưng lại cảm thấy nói thẳng thì không hay, chỉ đành nói ẩn ý, “Anh câu cá không phải cũng như vậy à, chú trọng vị trí, phương hướng, nhiệt độ, thời gian… Tính toán nhiều như vậy không phải là để câu được nhiều cá sao.”
“Thế nhưng tính toán quá nhiều cũng chưa chắc đã được theo ý nguyện, ” Lục Tiệm Hành nói, “Như hiện giờ những địa điểm câu cá ngon nghẻ (có nhiều cá) hầu hết đều đã được bao thầu cả rồi, người chủ có vẻ không để tâm nhưng thật ra lại nắm rất rõ tâm lý của người đi câu. Bởi vậy những người càng nghĩ nhiều, cảm thấy bản thân được hưởng lợi thì càng dễ rơi vào bẫy, tay không mà về.”
Trần Thái không hứng thú với chuyện câu cá, nhưng vẫn muốn phản bác anh: “Nói như anh thì người thẳng thắn đều là gặp sao hay vậy, tính toán sâu sa chẳng bằng thuận theo tự nhiên.”
“Đây là vận may, cũng là vận mệnh.” Lục Tiệm Hành nhíu mày nói, “Có lúc không thể không phục.”
Anh thả lại hơn non nửa số cá nhỏ đã câu được, chỉ để lại hai con lớn, xách về thả nuôi trong nhà Trần Thái.
Hai người ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rưỡi. Sau khi Trần Thái quay lại chưa được hai ngày thì nhận được thông báo đến công ty dọn đồ — quá trình thu mua của Wana đã hoàn tất, cũng tiếp nhận toàn bộ công nhân viên kỳ cựu bên này, cho nên bọn họ phải tự mình chuyển đồ dùng văn phòng qua đó.
Về phần sắp xếp của mọi người khi đến công ty mới, thì cần chờ bên kia mở cuộc họp thông báo sau.
Đồ của Trần Thái ở công ty cũ không nhiều, dọn một lúc nhét vào một cái thùng giấy là xong. Chỉ là phần lớn đồ trong đó không thể mang theo, vì chúng có logo của Ngư Miêu.
Có đồng nghiệp cũ tìm y than phiền, nói thầm: “Lúc trước Tôn tổng nói là công ty mới rất tốt, đãi ngộ như cũ, nhưng bây giờ tôi thấy có vẻ không được như thế đâu. Nhân viên của công ty người ta mới là con ruột, chúng ta đều là con riêng của mẹ kế, phòng làm việc không cùng tầng với bọn họ, cứ như bị đày ra biên cương ấy.”
Trần Thái cười, không dám nói lung tung, đợi khi đến nơi mới biết đồng nghiệp đó không hề thổi phồng.
Công ty Wana không lớn, nhưng mình lại đến chiếm hẳn một khu. Nhân viên của công ty bên ấy làm việc ở tòa chính, còn bọn Trần Thái và một công ty nhỏ cũng bị thu mua khác thì làm ở tòa nhà nhỏ bên cạnh. Điện nước vừa được lắp đặt, chỗ làm việc hỗn loạn lộn xộn.
Tiếp đãi bọn y là một vị quản lý phòng nhân sự, mặt mũi vô cùng kiêu căng, đợi đến khi thấy Trần Thái ký tên vào danh sách báo danh xong mới hơi hơi sững sờ, kéo y sang bên cạnh.
Trần Thái liếc nhìn bảng tên của anh ta, gọi một tiếng quản lý Vương.
Đối phương gật đầu, nói ngay vào điểm chính: “Lưu tổng trước đó đã dặn dò tôi, nói phải chăm sóc cậu đặc biệt. Cậu và Lục tổng bên tôi quen biết sao?”
Trần Thái nghĩ thầm anh hỏi thế thì tôi trả lời thế nào, gật đầu cười, không trả lời thẳng.
Quản lý Vương nhìn cẩn thận vẻ mặt y, lại nói: “Là như thế này, công ty vốn định cắt giảm nhân sự, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt nên sẽ điều cậu sang ban tuyên truyền, cậu dọn đồ đi rồi lên phòng hành chính báo cáo là được.”
“Ban tuyên truyền?” Trần Thái trăm triệu không ngờ tới sẽ như vậy, sửng sốt một chút, ngăn anh ta lại hỏi: “Thế Vương Thành Quân thì sao? Dưới tay tôi có nghệ sĩ.”
“Nhóm nghệ sĩ đã bố trí lại rồi.” Quản lý Vương liếc y một cái rồi nói, “Chuyện đó cậu không cần để ý.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook