Ngải Hài Nhi
-
Chương 13: Cơ duyên
Sáng hôm sau Vân tỉnh dậy trên giường, sau một giấc ngủ không gặp ác mộng cô nhẹ nhàng mở mắt nhìn xung quanh. Cô nghĩ mình đã ngủ một giấc thật dài, nhìn lên đồng hồ mới chỉ là 6h30 sáng. Vân nghĩ ngay đến con chó trắng kỳ lạ đêm qua ở sau vườn. Chạy ra phía cửa sổ, vén tấm rèm lên Vân nhìn xuống sân vườn nhưng không thấy con chó nào cả. Nghĩ đến cảnh đêm qua con chó gầm gừ lao mình vào gốc nhãn cào xé Vân tò mò không biết lúc đó ở gốc cây có cái gì khiến con chó trở lên hung dữ như vậy.
Bật dậy khỏi giường, Vân chạy xuống dưới tầng. Đi ngang qua căn phòng nhỏ tầng hai, ở cạnh vách tường không thấy hũ cốt của lão Toàn đâu nữa. Càng lúc càng tò mò, Vân còn nhớ như in lúc trời mưa gió Vân đã sợ đến khóc thét lên khi thấy lão Toàn đứng ngoài cửa sổ tay ôm hũ cốt của mình. Trong đầu Vân nghĩ:
" Có khi nào lão đã thành ma rồi bê hũ cốt đi không.?"
Chạy xuống tầng một, Vân mở cửa sau đi ra vườn. Nhưng có gì đó chắn trước cửa, hơi khó mở. Vân dùng sức đẩy:
" Oẳng....gấu...gâu...gâu.."
Tiếng chó sủa cất lên, thì ra con chó trắng đêm qua Vân nhìn thấy đang nằm chắn trước cửa. Vân đi ra vườn, con chó thoạt đầu còn gầm gừ, nó lùi lại vài bước, nhìn Vân một lúc nó từ từ tiến lại liếm bàn tay Vân đang đưa ra. Vân ngồi xuống xoa đầu nó, hai chân trước của nó vì cào vào thân cây nhãn nên chảy máu. Nhìn kỹ Vân thấy bộ lông trắng muốt của nó bị lấm bẩn bởi một thứ bùn đen có mùi khó chịu. Thứ bùn này không phải là bùn đất ở phía sau vườn. Chỗ nó nằm còn có gì đó như những mảnh xương vụn. Những mảnh xương nhỏ đen xì, y hệt những mẩu xương hôm hoả táng lão Toàn mà Vân dùng kẹp gắp bỏ vào trong hũ cốt. Như hiểu ra vấn đề Vân vuốt nhẹ người con chó, đứng dậy Vân tiến về phía gốc nhãn. Thân cây nhãn bị móng vuốt con chó cào lên từng vệt dài, bảo sao chân nó không bị thương.
Vân giật mình nhận ra cạnh gốc nhãn ngoài vết chân chó còn có cả vết giày đàn ông. Những vết giày in lại bởi lớp đất màu chưa kịp khô vì cơn mưa đêm qua. Đằng sau thân cây nhãn chính là hũ cốt của lão Toàn:
" Gâu...Gâu....Gâu....Ngừ.....gừ...."
Con chó bỗng nhiên sủa ầm lên khi Vân định cúi xuống bê hũ cốt. Nghĩ có điều chẳng lành Vân lùi lại.
" Kính....Koong....kính..koong.."
Phía trước cổng nhà có người bấm chuông, nghĩ chắc là Dì Phượng lại đến. Vân vội chạy về phía trước nhà, con chó trắng cũng chạy theo Vân. Ra đến cổng Vân thấy cánh cổng mở toang, mặc dù tối qua về nhà Vân nhớ đã cài then, khoá cẩn thận. Sao ổ khoá lại bung ra, có khi nào là trộm. Đứng sau gờ tường là bóng một người phụ nữ đang lấp ló nhìn vào trong. Con chó đột nhiên lao nhanh về phía trước, nó chạy đến cạ đầu vào chân người phụ nữ kia rồi quẫy đuôi. Lúc này người phụ nữ mới lộ mặt ra nhìn Vân. Thì ra là cô Hương hàng xóm ngay sát nhà Vân. Cô Hương nhìn Vân nói rụt rè:
- Xin lỗi cháu vì làm phiền sáng sớm như vậy. Đêm qua không hiểu sao con chó nhà cô lại chui qua hàng rào cây chạy đi mất. Đêm qua mưa to quá nên sáng nay cả nhà mới đi tìm, nãy đi ngang qua đây nghe thấy tiếng chó sủa mà cổng lại mở nên cô bấm chuông hỏi chút.....
Vân nhìn cô hàng xóm nói:
- Vâng, chắc đêm qua nhà có trộm nên khoá cổng bị mở tung ra. Con chó có lẽ nhìn thấy trộm nên mới chạy vào nhà cháu cô ạ.
Cô Hương tỏ vẻ lo lắng:
- Chết thật, cháu phải cẩn thận đấy. Thân con gái lại ở một mình cái nhà to như này trộm nó dễ chú ý.
Đoạn cô Hương gõ yêu vào đầu con chó:
- Con Heracles này, lần sau còn chạy linh tinh tao xích vào chuồng...
Nhìn con chó trắng quấn quýt lấy chủ vẫy vẫy cái đuôi Vân bỗng bật cười. Cô hàng xóm thấy thế cũng cười theo. Chào Vân cô Hương dắt chó đi về, con Heracles đi theo chủ nhưng vẫn dừng lại quay đầu nhìn về phía Vân sủa lên ba tiếng:
" Gâu...Gâu...Gâu.."
Nó cúi đầu cào cào chân trước xuống mặt đường. Cô Hương phải quay lại nạt nó mới chịu đi về. Với những gì nhìn thấy sáng nay sau vườn Vân thầm biết ơn con chó, nhờ có nó đêm qua Vân mới được ngủ ngon. Cái bóng đàn ông đứng dưới gốc nhãn nhìn lên cửa phòng, những mảnh xương vụn nơi con chó nằm ở cửa sau, hũ cốt lão Toàn từ tầng 2 lại được đặt ở sau gốc nhãn, việc con Heracles lao vào cào xé gốc cây chính là vì nó thấy Hồn Ma Bóng Quế của lão Toàn.
Còn việc vì sao cánh cổng khoá lại bị bung ra và việc con chó trắng chạy sang nhà cô Vân chỉ có thể nghĩ được rằng đó là do mẹ cô Phù Hộ. Ngay từ lúc trời bắt đầu đổ mưa Vân đã được mẹ hiện về báo mộng, hình ảnh mẹ Vân khi đó buồn bã kêu Vân:
" Chạy..đi....chạy...đi...."
Là do bà biết lão Toàn đang gây nguy hiểm cho Vân. Bằng cách nào đó mà bà đã dẫn con Heracles đến bảo vệ Vân....Chứ làm
gì có thằng trộm nào đủ bản lĩnh để bước vào căn nhà thoạt nhìn qua đã dựng tóc gáy này.
Nghe Vân kể lại câu chuyện của mình từ lúc đầu đến giờ tôi chăm chú nghe không bỏ sót một chữ nào. Nửa tin nửa ngờ, nhưng cái cách mà Vân kể, khuôn mặt bộc lộ nỗi sợ hãi khi nhắc đến lão Toàn, hai bàn tay run rẩy khi phải nhớ lại những chuyện kinh dị từng trải qua thật sự làm cho người khác phải tin Vân đã bị khủng hoảng tâm lý một cách nặng nề. Vân hỏi cô Muôn:
- Trước giờ cháu chỉ nghĩ chỉ có chó mực mới đuổi ma. Nhưng sao hôm đó lại là con chó trắng..
Cô Muôn mặt đăm chiêu, những điều Vân kể cũng khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều, cô Muôn nói:
- Cái đó là do quan niệm của mỗi người, chúng ta thường hay có suy nghĩ chỉ có chó đen mới đuổi được tà ma. Nhưng theo cô được biết một quan niệm khác thì chó trắng là hiện thân của sứ giả địa ngục. Linh hồn người khi mới chết sẽ lang thang vô định, con chó trắng sẽ dẫn đường xuống cõi âm cho những linh hồn đó. Đồng thời với những linh hồn đầy oán hận, chết tức tưởi cố tình ở lại ám ảnh người còn sống thì nó sẽ ngăn cản những ác hồn đó lại.
Nghe cô Muôn nói tôi cũng thấy hợp lý, các cụ ngày xưa hay nói chó kỵ ma, cho nên trắng hay đen thì cũng là chó. Mà đã kỵ thì con nào nó chẳng kỵ. Trên thế giới cũng chẳng thiếu những quan niệm khác nhau về mỗi con vật đại diện cho tâm linh. Nghe Vân kể, nghe cô Muôn giải thích tôi đã phần nào tin: Ma Là Có Thật.
Cô Muôn hỏi Vân:
- Thế hũ cốt đó cháu không đem vào nhà hay tìm cách giải quyết à....?? Người chết do bùa ngải âm hồn thường bất tan, bố cháu mất cũng đã lâu năm, hôm đó cháu nhìn thấy mẹ cũng là do vấn đề này. Nhưng việc ông Toàn khiến cháu cảm thấy sợ hãi vì người chết trong tuần đầu tiên sẽ rất khó kiểm soát linh hồn, và nếu bị hại họ sẽ tìm cách báo oán.....
Tôi cũng từng là một fan hâm mộ truyện ma của chú Nguyễn Ngọc Ngạn, quả thật trong mỗi câu chuyện báo oán của oan hồn đa phần đều diễn ra trong tuần đầu tiên sau khi nạn nhân bị chết. Nghe truyện qua băng đĩa thì cũng chỉ là một cách giải trí, tuy sợ nhưng dễ quên. Còn ngồi nghe kể trực tiếp thế này không có gì lạ mỗi khi đến đọan cao trào tôi bỗng nổi hết da gà. Nhất là lại trong cái không gian nhang khói, khuôn mặt ai cũng căng như dây đàn. Lắm lúc đang tập trung nghe mà có tiếng động lạ ngoài cửa thôi là cũng giật mình thon thót. Vân nghe cô Muôn nói xong thì khẽ trả lời:
- Dạ, lúc cô Hương hàng xóm đi về nhà, cháu cũng quay đi luôn nhưng có tiếng người đứng gần đó nói....
Tôi lại ngồi lặng im tiếp tục hóng......
- A di đà phật....Nữ thí chủ thần sắc không tốt. Cô còn nhớ những lời bần tăng đã nói cách đây ba hôm không...??
Vân quay lại, nhà sư cô đã nói chuyện hôm hoả táng thi thể lão Toàn. Nhìn nhà sư Vân tỏ vẻ bất ngờ, cô ấp úng:
- Dạ chào thầy...Sao...sao...thầy biết nhà con..?
Sư thầy nhìn Vân rồi nói:
- A di đà phật...Ngay khi cô về bần tăng có hỏi những người thân của vị thí chủ xấu số kia, chính họ đã chỉ dẫn cho bần tăng. Cô yên tâm, bần tăng đến để giúp cô chứ không có mục đích gì khác....Thật sự nếu cô còn giữ hũ tro cốt ấy bên người Tai Hoạ sẽ ập đến..Nhưng có vẻ như khi đến đây bần tăng còn cảm thấy có một thứ khác còn Tàn Ác hơn đang ở trong căn nhà này...A...di...đà...phật..
Nghe nhà sư nói như thế Vân thấy rất mừng, nhưng cô không khỏi lo lắng bởi vì Nó có thể sẽ làm hại đến nhà sư này. Nhưng dù có một hi vọng Vân vẫn muốn bấu víu vào....Cô nhìn nhà sư bằng đôi mắt buồn rầu rồi mời nhà sư vào trong nhà. Trước khi bước vào cổng nhà sư lấy trong tay nải ra một chuỗi hạt vòng, vừa bước vào nhà sư vừa nhẩm miệng niệm một điều gì đó mà theo Vân đó là Kinh Phật.
Vào đến phòng khách Vân rót nước, mời nhà sư ngồi. Nhà sư vẫn nhắm mắt niệm Kinh, bất chợt ông dừng lại nói:
- Căn nhà này Âm Khí quá nặng, đã quá nhiều người chết ở đây. Những oan ức, những thù hằn, những bi ai mà dù có chết cũng không giải toả được. A di đà phật...hũ cốt đó giờ đang ở đâu..??
Vân vội vàng nói:
- Dạ thưa thầy, hũ cốt đang ở vườn sau. Để con đi lấy vào đây rồi sẽ thưa chuyện với thầy..
Dứt lời Vân chạy ra vườn, cô tiến đến gốc nhãn. Hũ cốt vẫn còn ở đó, Vân vội vàng bê vào trong. Đặt hũ cốt xuống trước mặt nhà sư tại bàn phòng khách Vân ngồi xuống bắt đầu kể lại những chuyện kì dị từ hôm Vân mang hũ cốt về, lý do vì sao nó lại nằm ở vườn sau gốc cây nhãn. Nhà sư vẫn bình tâm nhắm mắt nghe Vân kể. Sau khi nghe xong ông nói:
- Kẻ còn sống mang đầy ác nghiệp, hãm hại người khác khi chết đi sẽ khó được đầu thai..Bần tăng không rõ lý do thí chủ này vì sao lại chết..Nhưng cái chết của ông ta đầy đáng sợ...Chết trong lúc vẫn còn sống...Cái chết của ông ta là do bị Ma Quỷ ám, giờ linh hồn vất vưởng không thể siêu sinh...lang thang vô độ. Điều này sẽ ảnh hưởng đến những người thân gần gũi khi còn sống. Bởi vì người chết không siêu thoát sẽ tìm về nơi họ gắn bó hoặc tìm đến kẻ thù hại chết mình...A di đà phật...
Nghe nhà sư nói Vân chợt đổ mồ hôi, vì ngôi nhà này chính là nơi mà lão Toàn gắn bó bấy lâu nay, cũng chính là nơi mà người hại chết lão là Vân đang sống. Dù gì lão Toàn cũng đã phải trả giá bằng một cái chết đáng sợ, hơn nữa việc lão cứ như âm hồn bất tán ám ảnh Vân ngày này qua ngày khác cũng khiến Vân sống không bằng chết. Vân hỏi nhà sư:
- Có cách nào để siêu độ cho người này không ạ...? Mong sư thầy giúp con....
Nhà sư tay vẫn đếm chuỗi hạt, một tay đặt trước ngực nói tiếp:
- A di đà phật...Bần tăng đến đây hôm nay là để siêu độ, giải mối hận thù....Cô hãy yên tâm....Có điều....
Vân thấy nhà sư hơi ngập ngừng:
- Thưa thầy... có điều gì ạ...?
Nhà sư chắp hai tay lại nói:
- A di đà phật...trước mắt hãy siêu độ cho vị thí chủ xấu số này đã...Sau đó bần tăng sẽ nói. Bây giờ phiền cô hãy bọc hũ cốt vào tấm vải đỏ này.
Nói đoạn nhà sư lấy trong tay nải ra một chiếc chuông bạc đưa cho Vân:
- Bây giờ là giờ Thìn, cô hãy đợi đến giờ Tỵ (9h sáng - 11h trưa). Lúc đó hãy bê hũ cốt được bọc vải đỏ này đến ngôi chùa gần bờ sông hôm nạn nhân bị chết. Khi đi nhớ cách mỗi đoạn hãy dừng lại lắc chuông ba lần. Bần tăng là trụ trì ở đó, khi cô đến ta sẽ có cách dự liệu. Bần tăng xin phép cáo từ...A di đà phật..
Nhà sư đứng dậy, tay ông vẫn cầm chuỗi hạt, miệng nhẩm kinh đi từ trong nhà ra đến cổng. Vân đi theo cảm ơn rồi tiễn nhà sư ra về. Trước khi đi nhà sư lấy ra một phong bao đỏ buộc trước cổng nhà Vân. Nhìn thấy việc lạ Vân định hỏi nhưng nhà sư ra dấu muốn Vân đừng nói gì cả. Xong xuôi ông cúi chào Vân rồi đi mất........
Bật dậy khỏi giường, Vân chạy xuống dưới tầng. Đi ngang qua căn phòng nhỏ tầng hai, ở cạnh vách tường không thấy hũ cốt của lão Toàn đâu nữa. Càng lúc càng tò mò, Vân còn nhớ như in lúc trời mưa gió Vân đã sợ đến khóc thét lên khi thấy lão Toàn đứng ngoài cửa sổ tay ôm hũ cốt của mình. Trong đầu Vân nghĩ:
" Có khi nào lão đã thành ma rồi bê hũ cốt đi không.?"
Chạy xuống tầng một, Vân mở cửa sau đi ra vườn. Nhưng có gì đó chắn trước cửa, hơi khó mở. Vân dùng sức đẩy:
" Oẳng....gấu...gâu...gâu.."
Tiếng chó sủa cất lên, thì ra con chó trắng đêm qua Vân nhìn thấy đang nằm chắn trước cửa. Vân đi ra vườn, con chó thoạt đầu còn gầm gừ, nó lùi lại vài bước, nhìn Vân một lúc nó từ từ tiến lại liếm bàn tay Vân đang đưa ra. Vân ngồi xuống xoa đầu nó, hai chân trước của nó vì cào vào thân cây nhãn nên chảy máu. Nhìn kỹ Vân thấy bộ lông trắng muốt của nó bị lấm bẩn bởi một thứ bùn đen có mùi khó chịu. Thứ bùn này không phải là bùn đất ở phía sau vườn. Chỗ nó nằm còn có gì đó như những mảnh xương vụn. Những mảnh xương nhỏ đen xì, y hệt những mẩu xương hôm hoả táng lão Toàn mà Vân dùng kẹp gắp bỏ vào trong hũ cốt. Như hiểu ra vấn đề Vân vuốt nhẹ người con chó, đứng dậy Vân tiến về phía gốc nhãn. Thân cây nhãn bị móng vuốt con chó cào lên từng vệt dài, bảo sao chân nó không bị thương.
Vân giật mình nhận ra cạnh gốc nhãn ngoài vết chân chó còn có cả vết giày đàn ông. Những vết giày in lại bởi lớp đất màu chưa kịp khô vì cơn mưa đêm qua. Đằng sau thân cây nhãn chính là hũ cốt của lão Toàn:
" Gâu...Gâu....Gâu....Ngừ.....gừ...."
Con chó bỗng nhiên sủa ầm lên khi Vân định cúi xuống bê hũ cốt. Nghĩ có điều chẳng lành Vân lùi lại.
" Kính....Koong....kính..koong.."
Phía trước cổng nhà có người bấm chuông, nghĩ chắc là Dì Phượng lại đến. Vân vội chạy về phía trước nhà, con chó trắng cũng chạy theo Vân. Ra đến cổng Vân thấy cánh cổng mở toang, mặc dù tối qua về nhà Vân nhớ đã cài then, khoá cẩn thận. Sao ổ khoá lại bung ra, có khi nào là trộm. Đứng sau gờ tường là bóng một người phụ nữ đang lấp ló nhìn vào trong. Con chó đột nhiên lao nhanh về phía trước, nó chạy đến cạ đầu vào chân người phụ nữ kia rồi quẫy đuôi. Lúc này người phụ nữ mới lộ mặt ra nhìn Vân. Thì ra là cô Hương hàng xóm ngay sát nhà Vân. Cô Hương nhìn Vân nói rụt rè:
- Xin lỗi cháu vì làm phiền sáng sớm như vậy. Đêm qua không hiểu sao con chó nhà cô lại chui qua hàng rào cây chạy đi mất. Đêm qua mưa to quá nên sáng nay cả nhà mới đi tìm, nãy đi ngang qua đây nghe thấy tiếng chó sủa mà cổng lại mở nên cô bấm chuông hỏi chút.....
Vân nhìn cô hàng xóm nói:
- Vâng, chắc đêm qua nhà có trộm nên khoá cổng bị mở tung ra. Con chó có lẽ nhìn thấy trộm nên mới chạy vào nhà cháu cô ạ.
Cô Hương tỏ vẻ lo lắng:
- Chết thật, cháu phải cẩn thận đấy. Thân con gái lại ở một mình cái nhà to như này trộm nó dễ chú ý.
Đoạn cô Hương gõ yêu vào đầu con chó:
- Con Heracles này, lần sau còn chạy linh tinh tao xích vào chuồng...
Nhìn con chó trắng quấn quýt lấy chủ vẫy vẫy cái đuôi Vân bỗng bật cười. Cô hàng xóm thấy thế cũng cười theo. Chào Vân cô Hương dắt chó đi về, con Heracles đi theo chủ nhưng vẫn dừng lại quay đầu nhìn về phía Vân sủa lên ba tiếng:
" Gâu...Gâu...Gâu.."
Nó cúi đầu cào cào chân trước xuống mặt đường. Cô Hương phải quay lại nạt nó mới chịu đi về. Với những gì nhìn thấy sáng nay sau vườn Vân thầm biết ơn con chó, nhờ có nó đêm qua Vân mới được ngủ ngon. Cái bóng đàn ông đứng dưới gốc nhãn nhìn lên cửa phòng, những mảnh xương vụn nơi con chó nằm ở cửa sau, hũ cốt lão Toàn từ tầng 2 lại được đặt ở sau gốc nhãn, việc con Heracles lao vào cào xé gốc cây chính là vì nó thấy Hồn Ma Bóng Quế của lão Toàn.
Còn việc vì sao cánh cổng khoá lại bị bung ra và việc con chó trắng chạy sang nhà cô Vân chỉ có thể nghĩ được rằng đó là do mẹ cô Phù Hộ. Ngay từ lúc trời bắt đầu đổ mưa Vân đã được mẹ hiện về báo mộng, hình ảnh mẹ Vân khi đó buồn bã kêu Vân:
" Chạy..đi....chạy...đi...."
Là do bà biết lão Toàn đang gây nguy hiểm cho Vân. Bằng cách nào đó mà bà đã dẫn con Heracles đến bảo vệ Vân....Chứ làm
gì có thằng trộm nào đủ bản lĩnh để bước vào căn nhà thoạt nhìn qua đã dựng tóc gáy này.
Nghe Vân kể lại câu chuyện của mình từ lúc đầu đến giờ tôi chăm chú nghe không bỏ sót một chữ nào. Nửa tin nửa ngờ, nhưng cái cách mà Vân kể, khuôn mặt bộc lộ nỗi sợ hãi khi nhắc đến lão Toàn, hai bàn tay run rẩy khi phải nhớ lại những chuyện kinh dị từng trải qua thật sự làm cho người khác phải tin Vân đã bị khủng hoảng tâm lý một cách nặng nề. Vân hỏi cô Muôn:
- Trước giờ cháu chỉ nghĩ chỉ có chó mực mới đuổi ma. Nhưng sao hôm đó lại là con chó trắng..
Cô Muôn mặt đăm chiêu, những điều Vân kể cũng khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều, cô Muôn nói:
- Cái đó là do quan niệm của mỗi người, chúng ta thường hay có suy nghĩ chỉ có chó đen mới đuổi được tà ma. Nhưng theo cô được biết một quan niệm khác thì chó trắng là hiện thân của sứ giả địa ngục. Linh hồn người khi mới chết sẽ lang thang vô định, con chó trắng sẽ dẫn đường xuống cõi âm cho những linh hồn đó. Đồng thời với những linh hồn đầy oán hận, chết tức tưởi cố tình ở lại ám ảnh người còn sống thì nó sẽ ngăn cản những ác hồn đó lại.
Nghe cô Muôn nói tôi cũng thấy hợp lý, các cụ ngày xưa hay nói chó kỵ ma, cho nên trắng hay đen thì cũng là chó. Mà đã kỵ thì con nào nó chẳng kỵ. Trên thế giới cũng chẳng thiếu những quan niệm khác nhau về mỗi con vật đại diện cho tâm linh. Nghe Vân kể, nghe cô Muôn giải thích tôi đã phần nào tin: Ma Là Có Thật.
Cô Muôn hỏi Vân:
- Thế hũ cốt đó cháu không đem vào nhà hay tìm cách giải quyết à....?? Người chết do bùa ngải âm hồn thường bất tan, bố cháu mất cũng đã lâu năm, hôm đó cháu nhìn thấy mẹ cũng là do vấn đề này. Nhưng việc ông Toàn khiến cháu cảm thấy sợ hãi vì người chết trong tuần đầu tiên sẽ rất khó kiểm soát linh hồn, và nếu bị hại họ sẽ tìm cách báo oán.....
Tôi cũng từng là một fan hâm mộ truyện ma của chú Nguyễn Ngọc Ngạn, quả thật trong mỗi câu chuyện báo oán của oan hồn đa phần đều diễn ra trong tuần đầu tiên sau khi nạn nhân bị chết. Nghe truyện qua băng đĩa thì cũng chỉ là một cách giải trí, tuy sợ nhưng dễ quên. Còn ngồi nghe kể trực tiếp thế này không có gì lạ mỗi khi đến đọan cao trào tôi bỗng nổi hết da gà. Nhất là lại trong cái không gian nhang khói, khuôn mặt ai cũng căng như dây đàn. Lắm lúc đang tập trung nghe mà có tiếng động lạ ngoài cửa thôi là cũng giật mình thon thót. Vân nghe cô Muôn nói xong thì khẽ trả lời:
- Dạ, lúc cô Hương hàng xóm đi về nhà, cháu cũng quay đi luôn nhưng có tiếng người đứng gần đó nói....
Tôi lại ngồi lặng im tiếp tục hóng......
- A di đà phật....Nữ thí chủ thần sắc không tốt. Cô còn nhớ những lời bần tăng đã nói cách đây ba hôm không...??
Vân quay lại, nhà sư cô đã nói chuyện hôm hoả táng thi thể lão Toàn. Nhìn nhà sư Vân tỏ vẻ bất ngờ, cô ấp úng:
- Dạ chào thầy...Sao...sao...thầy biết nhà con..?
Sư thầy nhìn Vân rồi nói:
- A di đà phật...Ngay khi cô về bần tăng có hỏi những người thân của vị thí chủ xấu số kia, chính họ đã chỉ dẫn cho bần tăng. Cô yên tâm, bần tăng đến để giúp cô chứ không có mục đích gì khác....Thật sự nếu cô còn giữ hũ tro cốt ấy bên người Tai Hoạ sẽ ập đến..Nhưng có vẻ như khi đến đây bần tăng còn cảm thấy có một thứ khác còn Tàn Ác hơn đang ở trong căn nhà này...A...di...đà...phật..
Nghe nhà sư nói như thế Vân thấy rất mừng, nhưng cô không khỏi lo lắng bởi vì Nó có thể sẽ làm hại đến nhà sư này. Nhưng dù có một hi vọng Vân vẫn muốn bấu víu vào....Cô nhìn nhà sư bằng đôi mắt buồn rầu rồi mời nhà sư vào trong nhà. Trước khi bước vào cổng nhà sư lấy trong tay nải ra một chuỗi hạt vòng, vừa bước vào nhà sư vừa nhẩm miệng niệm một điều gì đó mà theo Vân đó là Kinh Phật.
Vào đến phòng khách Vân rót nước, mời nhà sư ngồi. Nhà sư vẫn nhắm mắt niệm Kinh, bất chợt ông dừng lại nói:
- Căn nhà này Âm Khí quá nặng, đã quá nhiều người chết ở đây. Những oan ức, những thù hằn, những bi ai mà dù có chết cũng không giải toả được. A di đà phật...hũ cốt đó giờ đang ở đâu..??
Vân vội vàng nói:
- Dạ thưa thầy, hũ cốt đang ở vườn sau. Để con đi lấy vào đây rồi sẽ thưa chuyện với thầy..
Dứt lời Vân chạy ra vườn, cô tiến đến gốc nhãn. Hũ cốt vẫn còn ở đó, Vân vội vàng bê vào trong. Đặt hũ cốt xuống trước mặt nhà sư tại bàn phòng khách Vân ngồi xuống bắt đầu kể lại những chuyện kì dị từ hôm Vân mang hũ cốt về, lý do vì sao nó lại nằm ở vườn sau gốc cây nhãn. Nhà sư vẫn bình tâm nhắm mắt nghe Vân kể. Sau khi nghe xong ông nói:
- Kẻ còn sống mang đầy ác nghiệp, hãm hại người khác khi chết đi sẽ khó được đầu thai..Bần tăng không rõ lý do thí chủ này vì sao lại chết..Nhưng cái chết của ông ta đầy đáng sợ...Chết trong lúc vẫn còn sống...Cái chết của ông ta là do bị Ma Quỷ ám, giờ linh hồn vất vưởng không thể siêu sinh...lang thang vô độ. Điều này sẽ ảnh hưởng đến những người thân gần gũi khi còn sống. Bởi vì người chết không siêu thoát sẽ tìm về nơi họ gắn bó hoặc tìm đến kẻ thù hại chết mình...A di đà phật...
Nghe nhà sư nói Vân chợt đổ mồ hôi, vì ngôi nhà này chính là nơi mà lão Toàn gắn bó bấy lâu nay, cũng chính là nơi mà người hại chết lão là Vân đang sống. Dù gì lão Toàn cũng đã phải trả giá bằng một cái chết đáng sợ, hơn nữa việc lão cứ như âm hồn bất tán ám ảnh Vân ngày này qua ngày khác cũng khiến Vân sống không bằng chết. Vân hỏi nhà sư:
- Có cách nào để siêu độ cho người này không ạ...? Mong sư thầy giúp con....
Nhà sư tay vẫn đếm chuỗi hạt, một tay đặt trước ngực nói tiếp:
- A di đà phật...Bần tăng đến đây hôm nay là để siêu độ, giải mối hận thù....Cô hãy yên tâm....Có điều....
Vân thấy nhà sư hơi ngập ngừng:
- Thưa thầy... có điều gì ạ...?
Nhà sư chắp hai tay lại nói:
- A di đà phật...trước mắt hãy siêu độ cho vị thí chủ xấu số này đã...Sau đó bần tăng sẽ nói. Bây giờ phiền cô hãy bọc hũ cốt vào tấm vải đỏ này.
Nói đoạn nhà sư lấy trong tay nải ra một chiếc chuông bạc đưa cho Vân:
- Bây giờ là giờ Thìn, cô hãy đợi đến giờ Tỵ (9h sáng - 11h trưa). Lúc đó hãy bê hũ cốt được bọc vải đỏ này đến ngôi chùa gần bờ sông hôm nạn nhân bị chết. Khi đi nhớ cách mỗi đoạn hãy dừng lại lắc chuông ba lần. Bần tăng là trụ trì ở đó, khi cô đến ta sẽ có cách dự liệu. Bần tăng xin phép cáo từ...A di đà phật..
Nhà sư đứng dậy, tay ông vẫn cầm chuỗi hạt, miệng nhẩm kinh đi từ trong nhà ra đến cổng. Vân đi theo cảm ơn rồi tiễn nhà sư ra về. Trước khi đi nhà sư lấy ra một phong bao đỏ buộc trước cổng nhà Vân. Nhìn thấy việc lạ Vân định hỏi nhưng nhà sư ra dấu muốn Vân đừng nói gì cả. Xong xuôi ông cúi chào Vân rồi đi mất........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook