Ngải Hài Nhi
-
Chương 10: Những cơn ác mộng...
Sau hôm đó xác lão Toàn được đưa về cho gia đình, người thân lão mai táng. Lúc đưa đến khu hoả thiêu Vân tất nhiên cũng đi cùng. Đứng nhìn chiếc quan tài được cho vào lò thiêu lần cuối, người thân của lão Toàn khóc lên khóc xuống. Kẻ gục đầu người ngã vật ra đất, họ không thể hiểu vì sao một người khoẻ mạnh, công việc thuận lợi, giàu có như lão Toàn lại chọn cách gieo mình xuống sông tự tử. Lão chết một cách quá nhanh, chết mà không kịp để lại một lời nào. Kết quả giám định phía công an cũng cho biết: Lão Toàn chết là do tự tử, không phát hiện được bất cứ dấu hiệu gì của sự giết người. Và họ cũng nói tuy lão Toàn làm ăn phi pháp nhưng không hề nợ nần hay có vấn đề gì khủng hoảng trong công việc.
Vậy nên ngoài việc phỏng đoán do lão quá đau buồn về việc vợ mới chết thì chẳng ai nghĩ được gì. Nhưng có người nhà lão nói:
- Dạo gần đây tôi gặp anh ấy vẫn vui vẻ lắm mà. Anh ấy cũng phần nào nguôi ngoai chuyện buồn rồi sao lại tự tử được.
Khi tất cả mọi lý do đều không hợp lý thì họ sẽ chuyển mũi dùi sang phía Vân. Cũng phải thôi, khi họ đang khóc đến khản cả cổ thì đằng kia Vân đứng đó không rơi một giọt lệ. Họ đổ tại những cái chết xảy ra trong nhà Vân đều là do Vân mang tới.
Đến khi hoả táng xong, người ta gọi Vân vào gắp lấy ba miếng xương đầu tiên vào hũ. Lật miếng vải đậy khay dựng tro cốt lên Vân nhìn trong đám tro tàn đó có mấy mảnh xương vụn, Vân gắp mảnh nào thì mảnh đó chuyển màu đen xì. Hơi giật mình Vân vội vàng gắp ba mảnh cho vào hũ rồi bước vội ra ngoài.
Vân vừa quay đi thì bỗng có cảm giác ai đó đang kéo tay áo Vân lại. Không dám quay lại đằng sau Vân chạy vội ra ngoài ngồi thở dốc. Tuy không dám quay lại nhìn nhưng bàn tay nắm lấy tay áo Vân khi nãy chắc chắn là của lão Toàn.
Hoàn tất việc hoả táng, một sư thầy cầm hũ cốt tiến về phía gia đình lão Toàn nói:
- A di đà phật...Bần tăng có điều này muốn nói với gia đình. Cũng từng hoả táng cho rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên bần tăng cảm giác có điều gì đó bất ổn khi hoả táng xác của vị thí chủ này. Vì vậy bần tăng mạn phép xin gia đình mang hũ tro này về thờ sau ba ngày sau đó bần tăng sẽ đến làm lễ. Hoặc có thể chôn hoặc có thể đem rải cho ngoài biển....nhưng nhất quyết đừng để thờ trong nhà.....
Nghe đến đây không ai trong số họ hàng lão Toàn muốn nhận hũ cốt. Họ đưa đẩy, nhừa nhau....cuối cùng hũ cốt được truyền đến tay Vân. Một người phụ nữ nói:
- Vân, mày đem về nhà đi...Dù gì lúc còn sống anh Toàn ở nhà mày lâu nhất....Với lại lúc sống anh Toàn chăm lo cho mẹ con mày thế còn gì....?
Vân im lặng không nói gì, cầm hũ cốt trong tay Vân đưa đôi mắt vô hồn nhìn hết một lượt đám người nhà lão Toàn rồi mở một nụ cười bí hiểm. Vân quay bước đi được một đoạn thì nhà sư ban nãy chạy theo nói:
- A di đà phật...Nữ thí chủ hãy để lại danh tính địa chỉ. Ba ngày sau bần tăng sẽ đến giúp cô. Hũ cốt này nhất định không được để thờ trong nhà...Âm..khí...của.....
Nhà sư chưa nói hết câu thì Vân quay lại nhìn ông bằng một ánh mắt không có thần sắc, cô nhoẻn miệng cười buồn bã:
- Cảm ơn thầy, nhưng thầy đừng đến thì hơn.....
Nhìn mặt Vân nhà sư hơi nhíu đôi lông mày, nhà sư lùi lại một bước. Hình như ông vừa thấy ở Vân có một điều gì đó khiến ông giật mình. Thứ đó còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần hũ tro cốt mà ông mới dặn dò Vân. Ông chắc chắn Vân đang vướng phải một rắc rối lớn từ một thứ không phải con người.
Đi qua đám người nhà lão Toàn khi nãy, nhà sư nán lại chào hỏi một vài câu rồi, không hiểu họ nói với nhà sư điều gì mà ông chép miệng, lắc đầu sau đó bước vội vào bên trong. Về phần Vân, về đến nhà cô đặt hũ tro cốt trong phòng khách rồi đi lên tầng hai, mở cửa bước vào căn phòng nhỏ. Vân cho Ngải ăn như thường lệ, nhưng từ khi lão Toàn chết Vân cũng đã báo được thù. Trong lòng Vân giờ cũng chẳng thiết sống nữa. Bây giờ cô chỉ nghĩ: " Mình sẽ chết như thế nào " mà thôi.
Căn nhà bây giờ chỉ còn Vân và nó, chỉ lúc cho ăn thì Nó mới hiện ra nói chuyện rồi cười đùa với Vân một chút. Nó đòi Vân đồ chơi, bánh kẹo tất nhiên Vân đều đáp ứng cho Nó. Cô cũng đã quen với việc nhìn thấy nó mỗi ngày. Chỉ có điều từ hôm lão Toàn chết cô bắt đầu mơ thấy ác mộng. Hôm đầu tiên cô mơ thấy mình chính là cô gái dân tộc trong rừng tự tay uống thuốc độc để bỏ cái thai trong bụng. Vân cảm nhận được từng nỗi đau mà cô gái đó phải trải qua. Để rồi cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại...nhìn đồng hồ lúc đó mới chỉ là 1h sáng. Lần thứ hai Vân mơ thấy dì Loan với cái đầu dập nát, chân tay rơi rụng đang nằm đúng với tư thế rơi từ tầng ba xuống...trong mơ Vân hốt hoảng nhận ra dì Loan đang nằm cạnh mình. Hôm đó là 3h sáng, Vân không dám trèo lên giường ngủ tiếp nữa, cô thu mình vào trong góc, không dám nhắm mắt lại. Mới nhất là đêm hôm qua, Vân cũng mơ...trong giấc mơ Vân đi xuống tầng một, mở cửa phòng của bà Lanh. Trên chiếc ghế bà Lanh vẫn ngồi đó, nhưng bà với tay về phía Vân gọi:
" Cô...chủ....nhỏ...cứu....già...."
Bà Lanh hướng đôi mắt trắng dã, cái lưỡi đỏ lòm ấy về phía Vân cầu cứu, nhưng Vân sợ không dám lại gần.....Trong mơ Vân kinh hãi đến ngất đi, nhưng khi tỉnh lại Vân thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng của bà Lanh. Hoảng hốt Vân vùng dậy chạy ra ngoài. Lúc đó cũng mới chỉ là 2h sáng. Nhưng kết thúc mỗi cơn ác mộng Vân đều thấy Nó đang ở trước mặt mình, lần nào nó cũng cười rồi hỏi:
" He...he...he....Mẹ....lại...mơ....thấy..gì..à.."
Lần nào cũng thế, giọng cười của nó khiến Vân cảm thấy kinh hoàng, sau mỗi giấc mơ Vân không dám ngủ tiếp. Vì cứ hễ nhắm mắt lại Vân lại phải tiếp tục nhìn thấy những hình ảnh đang sợ đó. Vân đóng cửa trong nhà đã mấy hôm nay, căn nhà lúc nào cũng trong tình trạng u ám, ngày trước hàng xóm còn thi thoảng qua gõ cửa hỏi thăm. Nhưng lâu rồi chẳng có ai dám bén mảng đến trước cổng nhà Vân nữa. Đến gần căn nhà không ai không hoảng sợ trước cái không khí lạnh lẽo đến rợn người phát ra từ đó. Hàng xóm còn rỉ tai nhau trong nhà có Ma.
Có người trong khu đi đâu đó về muộn vào lúc 12h đêm trở ra thi thoảng thấy ở tầng 2 sáng đèn, nhiều khi họ còn nhìn thấy qua cửa sổ có bóng trắng đi qua đi lại, rồi hàng xóm xung quanh có lúc nghe thấy những tiếng thét đầy sợ hãi, không ai khác chính là Vân sau những cơn ác mộng. Những điều đó càng khiến những người xung quanh xa lánh căn nhà. Quá mệt mỏi, Vân về phòng của mình ngả lưng, cô buồn ngủ không nói đúng hơn là cô thèm ngủ. Cô ước một giấc ngủ yên bình...Rồi Vân dần thiếp đi, không biết đã ngủ được bao lâu nhưng sao cơ thể Vân không cử động được, Vân thấy mình đang chìm trong dòng nước. Trước mặt Vân là lão Toàn, khuôn mặt lão bị mất đi một nửa có con gì đang chui vào lỗ tai lão rồi đục mắt lão chui ra ngoài, lão đau đớn giãy dụa trong dòng nước. Hàng đàn cá đang thi nhau rỉa sống từng miếng thịt của lão. Đáng sợ hơn cả dù cơ thể đang từ từ bị rã ra nhưng lão vẫn sống. Bất chợt lão đưa tay ra túm lấy tay Vân mồm ú ớ nhưng không thành tiếng. Con cá trê đen xì Vân thấy hôm đến nhận xác đang chui vào mồm lão, nó xé toạc miệng lão để chui cả cái thân to như bắp đùi vào bên trong. Xung quanh lão nước sông nhuộm thành một màu đỏ. Lão đau đớn, lão giãy dụa trong sự kinh hoàng. Nhưng bàn tay lão vẫn tóm chặt lấy Vân không buông, lão đang kéo Vân chìm xuống cùng lão. Vân không thở được, cô cảm thấy như mình sắp chết. Bất chợt cô mở to mắt, cô thấy mình vẫn đang nằm trên giường, cô thở như vừa chết đi sống lại. Tay cô cảm thấy như đang chạm vào một thứ gì đó nằm bên cạnh. Cô từ từ quay đầu sang bên, nhìn từ từ, Vân thét lên kinh hãi:
- Á....Á......á........á......
Lão Toàn đang nằm cạnh cô, hai cái hốc mắt đen xì không tròng đang quay về phía cô. Cái miệng bị xé nát dài đến mang tai đang nhe những chiếc răng còn sót lại cười một cách man rợ. Vân vùng dậy, quay người Vân định chạy khỏi giường thì lạ thay chẳng có cái xác nào đang nằm cạnh cô cả. Tất cả chỉ là mơ, giấc mơ đáng sợ nhất của cô trong mấy ngày hôm nay. Nhìn đồng hồ lúc này mới có 9h tối, cả ngày chưa ăn gì Vân thấy đói, đi xuống tầng một, bước vào bếp Vân mở tủ lạnh tìm đồ ăn nhưng chẳng còn gì. Mấy ngày hôm nay Vân đâu có ra ngoài. Vân đóng tủ lại nhưng không được, có gì đó đang chặn lại ngay cánh tủ. Một bàn tay trắng bạch với những miếng thịt dính chút da như sắp rơi xuống đang với ra ngoài từ bên trong tủ. Vân thấy rõ bàn tay đó còn lẫn bùn đất đang rỉ ra một thứ nước đen xì thối hoắc. Vân hoảng loạn đập mạnh cánh cửa tủ lạnh liên tục. Nhưng bàn tay đó vẫn động đậy thò ra ngoài. Bóng đèn trong căn nhà nhấp nháy liên tục, chỉ có ánh sáng phát ra từ cánh cửa tủ lạnh làm Vân nhìn rõ bàn tay kinh dị kia đang cào vào thành tủ lạnh tạo nên những âm thanh gai người.
Cô hoảng sợ lùi lại về phía bàn ở phòng khách. Đột nhiên Vân giật mình khi tay cô vừa chạm vào vật gì lạnh toát, một cái lạnh khiến toàn thân Vân đông cứng. Quay đầu nhìn, Vân vừa chạm vào cái hũ đựng tro cốt lão Toàn mà hồi chiều cô đặt ở đây. Nhưng sao nó lạnh thế, nó khiến cô không còn sức để mà hét lên nữa...Chân tay cô bủn rủn, không còn sức để chạy, bàn tay phía tủ lạnh biến mất, nó biến đi đâu...? Vân gục xuống khi vừa bất giác nhận thấy cái nắp hũ tro cốt vừa bị đẩy bung, và kia bàn tay nhơ nhớp ban nãy trong tủ lạnh đang thò ra từ trong miệng hũ túm chặt lấy tay cô. Trong căn nhà u tối, ánh điện lập loè cô nghe thấy giọng lão Toàn:
" Vân....ơi......dượng....lạnh...lắm...."
" Dượng...đau...lắm...Vân...ơi..."
Vân bật khóc vì quá sợ hãi, lúc này đèn điện sáng trưng lại bình thường. Hũ tro cốt vẫn nguyên si, nắp của nó không hề bị bật. Phía kia là cái tủ lạnh vẫn mở he hé, nhưng không có vết máu, vết cào xé hay thứ nước đen xì bốc mùi khi nãy nữa. Nó toàn toàn bình thường, Vân sợ nhũn hết người, cô run rẩy tiến lại gần cái tủ nhưng không dám đứng gần. Với tay cô định khép cánh cửa tủ lạnh lại thì:
" Cộc.....Cộc.....Cộc.."
Tiếng cửa chính như có ai đang gõ, Vân giật mình không hiểu ai lại đến nhà cô vào giờ này. Đã 11h tối, lâu lắm rồi đâu có ai đến nhà Vân đâu, kể cả là buổi sáng chứ đừng nói lúc này đang là tầm đêm hôm.....
Vậy nên ngoài việc phỏng đoán do lão quá đau buồn về việc vợ mới chết thì chẳng ai nghĩ được gì. Nhưng có người nhà lão nói:
- Dạo gần đây tôi gặp anh ấy vẫn vui vẻ lắm mà. Anh ấy cũng phần nào nguôi ngoai chuyện buồn rồi sao lại tự tử được.
Khi tất cả mọi lý do đều không hợp lý thì họ sẽ chuyển mũi dùi sang phía Vân. Cũng phải thôi, khi họ đang khóc đến khản cả cổ thì đằng kia Vân đứng đó không rơi một giọt lệ. Họ đổ tại những cái chết xảy ra trong nhà Vân đều là do Vân mang tới.
Đến khi hoả táng xong, người ta gọi Vân vào gắp lấy ba miếng xương đầu tiên vào hũ. Lật miếng vải đậy khay dựng tro cốt lên Vân nhìn trong đám tro tàn đó có mấy mảnh xương vụn, Vân gắp mảnh nào thì mảnh đó chuyển màu đen xì. Hơi giật mình Vân vội vàng gắp ba mảnh cho vào hũ rồi bước vội ra ngoài.
Vân vừa quay đi thì bỗng có cảm giác ai đó đang kéo tay áo Vân lại. Không dám quay lại đằng sau Vân chạy vội ra ngoài ngồi thở dốc. Tuy không dám quay lại nhìn nhưng bàn tay nắm lấy tay áo Vân khi nãy chắc chắn là của lão Toàn.
Hoàn tất việc hoả táng, một sư thầy cầm hũ cốt tiến về phía gia đình lão Toàn nói:
- A di đà phật...Bần tăng có điều này muốn nói với gia đình. Cũng từng hoả táng cho rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên bần tăng cảm giác có điều gì đó bất ổn khi hoả táng xác của vị thí chủ này. Vì vậy bần tăng mạn phép xin gia đình mang hũ tro này về thờ sau ba ngày sau đó bần tăng sẽ đến làm lễ. Hoặc có thể chôn hoặc có thể đem rải cho ngoài biển....nhưng nhất quyết đừng để thờ trong nhà.....
Nghe đến đây không ai trong số họ hàng lão Toàn muốn nhận hũ cốt. Họ đưa đẩy, nhừa nhau....cuối cùng hũ cốt được truyền đến tay Vân. Một người phụ nữ nói:
- Vân, mày đem về nhà đi...Dù gì lúc còn sống anh Toàn ở nhà mày lâu nhất....Với lại lúc sống anh Toàn chăm lo cho mẹ con mày thế còn gì....?
Vân im lặng không nói gì, cầm hũ cốt trong tay Vân đưa đôi mắt vô hồn nhìn hết một lượt đám người nhà lão Toàn rồi mở một nụ cười bí hiểm. Vân quay bước đi được một đoạn thì nhà sư ban nãy chạy theo nói:
- A di đà phật...Nữ thí chủ hãy để lại danh tính địa chỉ. Ba ngày sau bần tăng sẽ đến giúp cô. Hũ cốt này nhất định không được để thờ trong nhà...Âm..khí...của.....
Nhà sư chưa nói hết câu thì Vân quay lại nhìn ông bằng một ánh mắt không có thần sắc, cô nhoẻn miệng cười buồn bã:
- Cảm ơn thầy, nhưng thầy đừng đến thì hơn.....
Nhìn mặt Vân nhà sư hơi nhíu đôi lông mày, nhà sư lùi lại một bước. Hình như ông vừa thấy ở Vân có một điều gì đó khiến ông giật mình. Thứ đó còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần hũ tro cốt mà ông mới dặn dò Vân. Ông chắc chắn Vân đang vướng phải một rắc rối lớn từ một thứ không phải con người.
Đi qua đám người nhà lão Toàn khi nãy, nhà sư nán lại chào hỏi một vài câu rồi, không hiểu họ nói với nhà sư điều gì mà ông chép miệng, lắc đầu sau đó bước vội vào bên trong. Về phần Vân, về đến nhà cô đặt hũ tro cốt trong phòng khách rồi đi lên tầng hai, mở cửa bước vào căn phòng nhỏ. Vân cho Ngải ăn như thường lệ, nhưng từ khi lão Toàn chết Vân cũng đã báo được thù. Trong lòng Vân giờ cũng chẳng thiết sống nữa. Bây giờ cô chỉ nghĩ: " Mình sẽ chết như thế nào " mà thôi.
Căn nhà bây giờ chỉ còn Vân và nó, chỉ lúc cho ăn thì Nó mới hiện ra nói chuyện rồi cười đùa với Vân một chút. Nó đòi Vân đồ chơi, bánh kẹo tất nhiên Vân đều đáp ứng cho Nó. Cô cũng đã quen với việc nhìn thấy nó mỗi ngày. Chỉ có điều từ hôm lão Toàn chết cô bắt đầu mơ thấy ác mộng. Hôm đầu tiên cô mơ thấy mình chính là cô gái dân tộc trong rừng tự tay uống thuốc độc để bỏ cái thai trong bụng. Vân cảm nhận được từng nỗi đau mà cô gái đó phải trải qua. Để rồi cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại...nhìn đồng hồ lúc đó mới chỉ là 1h sáng. Lần thứ hai Vân mơ thấy dì Loan với cái đầu dập nát, chân tay rơi rụng đang nằm đúng với tư thế rơi từ tầng ba xuống...trong mơ Vân hốt hoảng nhận ra dì Loan đang nằm cạnh mình. Hôm đó là 3h sáng, Vân không dám trèo lên giường ngủ tiếp nữa, cô thu mình vào trong góc, không dám nhắm mắt lại. Mới nhất là đêm hôm qua, Vân cũng mơ...trong giấc mơ Vân đi xuống tầng một, mở cửa phòng của bà Lanh. Trên chiếc ghế bà Lanh vẫn ngồi đó, nhưng bà với tay về phía Vân gọi:
" Cô...chủ....nhỏ...cứu....già...."
Bà Lanh hướng đôi mắt trắng dã, cái lưỡi đỏ lòm ấy về phía Vân cầu cứu, nhưng Vân sợ không dám lại gần.....Trong mơ Vân kinh hãi đến ngất đi, nhưng khi tỉnh lại Vân thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng của bà Lanh. Hoảng hốt Vân vùng dậy chạy ra ngoài. Lúc đó cũng mới chỉ là 2h sáng. Nhưng kết thúc mỗi cơn ác mộng Vân đều thấy Nó đang ở trước mặt mình, lần nào nó cũng cười rồi hỏi:
" He...he...he....Mẹ....lại...mơ....thấy..gì..à.."
Lần nào cũng thế, giọng cười của nó khiến Vân cảm thấy kinh hoàng, sau mỗi giấc mơ Vân không dám ngủ tiếp. Vì cứ hễ nhắm mắt lại Vân lại phải tiếp tục nhìn thấy những hình ảnh đang sợ đó. Vân đóng cửa trong nhà đã mấy hôm nay, căn nhà lúc nào cũng trong tình trạng u ám, ngày trước hàng xóm còn thi thoảng qua gõ cửa hỏi thăm. Nhưng lâu rồi chẳng có ai dám bén mảng đến trước cổng nhà Vân nữa. Đến gần căn nhà không ai không hoảng sợ trước cái không khí lạnh lẽo đến rợn người phát ra từ đó. Hàng xóm còn rỉ tai nhau trong nhà có Ma.
Có người trong khu đi đâu đó về muộn vào lúc 12h đêm trở ra thi thoảng thấy ở tầng 2 sáng đèn, nhiều khi họ còn nhìn thấy qua cửa sổ có bóng trắng đi qua đi lại, rồi hàng xóm xung quanh có lúc nghe thấy những tiếng thét đầy sợ hãi, không ai khác chính là Vân sau những cơn ác mộng. Những điều đó càng khiến những người xung quanh xa lánh căn nhà. Quá mệt mỏi, Vân về phòng của mình ngả lưng, cô buồn ngủ không nói đúng hơn là cô thèm ngủ. Cô ước một giấc ngủ yên bình...Rồi Vân dần thiếp đi, không biết đã ngủ được bao lâu nhưng sao cơ thể Vân không cử động được, Vân thấy mình đang chìm trong dòng nước. Trước mặt Vân là lão Toàn, khuôn mặt lão bị mất đi một nửa có con gì đang chui vào lỗ tai lão rồi đục mắt lão chui ra ngoài, lão đau đớn giãy dụa trong dòng nước. Hàng đàn cá đang thi nhau rỉa sống từng miếng thịt của lão. Đáng sợ hơn cả dù cơ thể đang từ từ bị rã ra nhưng lão vẫn sống. Bất chợt lão đưa tay ra túm lấy tay Vân mồm ú ớ nhưng không thành tiếng. Con cá trê đen xì Vân thấy hôm đến nhận xác đang chui vào mồm lão, nó xé toạc miệng lão để chui cả cái thân to như bắp đùi vào bên trong. Xung quanh lão nước sông nhuộm thành một màu đỏ. Lão đau đớn, lão giãy dụa trong sự kinh hoàng. Nhưng bàn tay lão vẫn tóm chặt lấy Vân không buông, lão đang kéo Vân chìm xuống cùng lão. Vân không thở được, cô cảm thấy như mình sắp chết. Bất chợt cô mở to mắt, cô thấy mình vẫn đang nằm trên giường, cô thở như vừa chết đi sống lại. Tay cô cảm thấy như đang chạm vào một thứ gì đó nằm bên cạnh. Cô từ từ quay đầu sang bên, nhìn từ từ, Vân thét lên kinh hãi:
- Á....Á......á........á......
Lão Toàn đang nằm cạnh cô, hai cái hốc mắt đen xì không tròng đang quay về phía cô. Cái miệng bị xé nát dài đến mang tai đang nhe những chiếc răng còn sót lại cười một cách man rợ. Vân vùng dậy, quay người Vân định chạy khỏi giường thì lạ thay chẳng có cái xác nào đang nằm cạnh cô cả. Tất cả chỉ là mơ, giấc mơ đáng sợ nhất của cô trong mấy ngày hôm nay. Nhìn đồng hồ lúc này mới có 9h tối, cả ngày chưa ăn gì Vân thấy đói, đi xuống tầng một, bước vào bếp Vân mở tủ lạnh tìm đồ ăn nhưng chẳng còn gì. Mấy ngày hôm nay Vân đâu có ra ngoài. Vân đóng tủ lại nhưng không được, có gì đó đang chặn lại ngay cánh tủ. Một bàn tay trắng bạch với những miếng thịt dính chút da như sắp rơi xuống đang với ra ngoài từ bên trong tủ. Vân thấy rõ bàn tay đó còn lẫn bùn đất đang rỉ ra một thứ nước đen xì thối hoắc. Vân hoảng loạn đập mạnh cánh cửa tủ lạnh liên tục. Nhưng bàn tay đó vẫn động đậy thò ra ngoài. Bóng đèn trong căn nhà nhấp nháy liên tục, chỉ có ánh sáng phát ra từ cánh cửa tủ lạnh làm Vân nhìn rõ bàn tay kinh dị kia đang cào vào thành tủ lạnh tạo nên những âm thanh gai người.
Cô hoảng sợ lùi lại về phía bàn ở phòng khách. Đột nhiên Vân giật mình khi tay cô vừa chạm vào vật gì lạnh toát, một cái lạnh khiến toàn thân Vân đông cứng. Quay đầu nhìn, Vân vừa chạm vào cái hũ đựng tro cốt lão Toàn mà hồi chiều cô đặt ở đây. Nhưng sao nó lạnh thế, nó khiến cô không còn sức để mà hét lên nữa...Chân tay cô bủn rủn, không còn sức để chạy, bàn tay phía tủ lạnh biến mất, nó biến đi đâu...? Vân gục xuống khi vừa bất giác nhận thấy cái nắp hũ tro cốt vừa bị đẩy bung, và kia bàn tay nhơ nhớp ban nãy trong tủ lạnh đang thò ra từ trong miệng hũ túm chặt lấy tay cô. Trong căn nhà u tối, ánh điện lập loè cô nghe thấy giọng lão Toàn:
" Vân....ơi......dượng....lạnh...lắm...."
" Dượng...đau...lắm...Vân...ơi..."
Vân bật khóc vì quá sợ hãi, lúc này đèn điện sáng trưng lại bình thường. Hũ tro cốt vẫn nguyên si, nắp của nó không hề bị bật. Phía kia là cái tủ lạnh vẫn mở he hé, nhưng không có vết máu, vết cào xé hay thứ nước đen xì bốc mùi khi nãy nữa. Nó toàn toàn bình thường, Vân sợ nhũn hết người, cô run rẩy tiến lại gần cái tủ nhưng không dám đứng gần. Với tay cô định khép cánh cửa tủ lạnh lại thì:
" Cộc.....Cộc.....Cộc.."
Tiếng cửa chính như có ai đang gõ, Vân giật mình không hiểu ai lại đến nhà cô vào giờ này. Đã 11h tối, lâu lắm rồi đâu có ai đến nhà Vân đâu, kể cả là buổi sáng chứ đừng nói lúc này đang là tầm đêm hôm.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook