Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 77-1: Yêu càng nhiều, hận càng sâu (1)
Editor: Phong_Tử_Yên
So với sự tức giận tích tụ trên mặt Thích Nghi, vẻ mặt của Thiên Nhiên trầm trọng hơn. Cô ấy cúi mặt nhìn chân. Hai bàn cô ấy tay nắm chặt lại, trên hai nắm tay nổi đầy gần xanh, đủ hiểu cô ấy dùng lực rất lớn. Gương mặt cô tái nhợt, nếu cặp mắt to xinh đẹp kia không được cặp mắt kính che khuất, chỉ sợ sự bi thương trong đó đã bị đám kí giả chụp lại.
“Nara Lam Thiên Nhiên đến rồi----“
Nghe giọng nói vang lên, tất cả kí giả ở đó ào ào kéo nhau mà đến, chỉ trong chớp mắt vây kín Thích Nghi và Thiên Nhiên ở giữa. Micro lớp lớp đưa tới trước mặt các cô, đám kí giả liên tục đưa ra những vấn đề, trong lúc nhất thời bốn phía toàn là giọng nói nhốn nháo, và tiếng bấm máy chụp hình. Kích thích đến từng sợi dây thính giác.
Ánh sáng chói mắt từ đèn flash nháy liên tục, Thiên Nhiên cảm thấy trong mình sẽ nhanh chóng trở thành chuyện cười mà mọi người ở Ôn Thành muốn xem. Trong lòng cô trở nên tức giận, không tự chủ được giơ bàn tay lên, che lại ánh sáng chói mắt.
“Không được chụp.” Trong lúc hỗn loạn, Thích Nghi nhanh chóng nhận thấy phản ứng của Thiên Nhiên. Cô đưa tay ôm chặt lấy bả vai Thiên Nhiên, cô gắng giúp cô ấy chặn lại sự xô đẩy. Nhưng mà số lượng kí giả quá nhiều, cánh tay của cô bị những cái micro đụng trúng mấy lần, đâu đến mức cô gần như muốn mở miệng là mắng to. Nhưng dù sao bây giờ cũng không phải lúc, cô chỉ có thể liều mạng che chở cho Thiên Nhiên, cố gắng đưa cô ấy trở lại xe.
Đáng tiếc, kí giả quá đông, họ không thể nào thoát ra khỏi vòng vây được.
Trong lòng Thích Nghi vô cùng tức giận, cô nhìn bốn phía, thấy bên cạnh có một cây cột, cô vội vàng đẩy Thiên Nhiên nhích lại gần cây cột, sau đó chen lên phía trước, ngăn cản đám kí giả, trầm giọng nói: “Mọi người không nên ồn ào, mọi người đều tò mò chuyện của Nara với Trình Kiêu và Sở Niệm hay sao? Bây giờ bọn họ đang ở bên kia, sao mọi người không qua đó mà hỏi họ, mà lại tới đây làm phiền Thiên Nhiên?”
Không sai, người mới nãy bị vây giữa đám kí giả, là Trình Kiêu với Sở Niệm. Khi Thích Nghi và Thiên Nhiên xuất hiện, kí giả lập tức thay đổi mục tiêu, chặn các cô lại.
Phía bên kia, Trình Kiêu đang ôm lấy bả vai Sở Niệm, đối mặt với cả đám kí giả đang nhìn về phía mình lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi và Sở Niệm cố ý đến đây, chính là vì muốn thông qua mọi người nói cho người ở Ôn Thành biết, chuyện cuộc tình tay ba của tôi mà mọi người nói là hết sức vớ vẩn. Tôi và Lam Thiên Nhiên đúng là có quen biết từ trước, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng ở cùng nhau. Ba cô ấy vầ ba của tôi là bạn học, cô ấy đã từng sống nhờ ở nhà tôi, chúng tôi cũng từng là bạn học. Quan hệ của chúng tôi chỉ đơn giản là khách ở trọ với chủ nhà mà thôi, không có gì khác. Về phía Sở Niệm, cô ấy là bạn gái sắp đính hôn của tôi, cũng sẽ là người phụ nữ duy nhất của tôi, không một ai khác.”
Lời anh ta vừa nói, làm cho cả đám kí giả trở nên xôn xao.
Trong mắt cô gái đang dựa vào lòng anh ta hiện lên sự kinh ngạc, cô ấy từ từ ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Vui chính là vì Trình Kiêu tỏ tình với cô ấy như vậy, để cho người của cả Ôn Thành này đều biết, cô ấy mới là chân mệnh thiên nữ của anh ta, không còn ai khác. Buồn là vì, Trình Kiêu nói những lời như thế, đối với Thiên Nhiên mà nói là một loại tổn thương. Ấn tượng của cô ấy đối với Thiên Nhiên cũng không tệ lắm, không hy vọng Thiên Nhiên vì việc này mà bị tổn thương.
Trình Kiêu dường như biết cô ấy đang nhìn anh ta, hơi cúi xuống nhìn cô ta, khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, lại lần nữa ngẩng mặt đối diện với đám kí giả, ánh mắt lạnh lùng: “Hiện tại tôi đã thể hiện rõ lập trường, tôi với Sở Niệm không phải là người trong giới giải trí, hy vọng sau này mọi người đừng làm phiền nữa. Tôi cũng hy vọng, những người khác cũng đừng dùng tôi và Sở Niệm để đạt mục tiêu tuyên truyền, đó là một hành vi ngu ngốc, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi!”
Nói tới đây, anh ta hơi dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Xin lỗi tôi không tiếp tục tiếp chuyện được!”
Dứt lời, lạnh lùng nhìn mấy kí giả đang đứng chắn đường phía trước, mấy người đó nhìn thấy sát khí nồng nặc trong mắt anh ta thì ngoan ngoan tránh ra, anh ta che chở cho Sở Niệm, leo lên xe lao đi nhanh như gió.
Hành động tự nhiên như vậy, lại thấy thực sự tuyệt tình!
Tình huống như vậy, mọi người cũng không nghĩ tới, thật sự làm người ta bất ngờ! Nhất thời, mọi người bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho tốt.
Nhìn chiếc xe trước mắt chạy mất, Thiên Nhiên cảm thấy dường như trái tim của mình bị cắt ra thành nhìu mảnh. Thiếu chút xíu nữa cô ấy không thể nào thở nổi, cả người mềm nhũn, muốn ngã trên mặt đất. May là Thích Nghi đỡ cô ấy, cảm nhận được cô ấy sắp ngã xuống, cô vội vàng đỡ khuỷu tay của cô ấy: “Thiên Nhiên, ráng chịu đựng!”
Trong lòng đang đem tám đời tổ tông nhà Trình Kiêu ra hỏi thăm một lần.
Anh ta vìđể bảo vệ Sở Niệm, mà có thể làm cho Thiên Nhiên trở nên chật vật như vậy, thậm chí còn ám chỉ chuyện này là do Thiên Nhiên cố ý dùng để lăng xê. Đúng là đồ khốn kiếp, không phải người mà!
Gương mặt Thiên Nhiên tái nhợt, bàn tay níu lấy cổ tay Thích Nghi, cả người lửng lơ như đang chạy xe, không có phản ứng.
Có kí giả tinh mắt, quan sát được tình trạng, cảm thấy có thể đào tin được, cả đám lại tiếp tục vây quanh, cùng hỏi: “Nara, có phải cô có cảm giác bị chơi đùa xong rồi vứt bỏ không?”
“Đúng vậy, quan hệ của cô và Trình Kiêu thật ra không hề đơn giản như vậy, trên thực tế hai người từng có một đoạn tình cảm, nhưng gia đình giàu có như Trình Kiêu không thể nào vì cô mà buông tay việc cưới một Sở Niệm giàu có làm vợ, đúng không?”
“…….”
Kí giả có đủ loại vấn đề, tất cả đều hi vọng tìm được ít tin tức đắt giá.
Thiên Nhiên đưa tay bịt kín tai lại, cố gắng tránh những câu hỏi mà họ đưa ra.
Nhưng hành động này rõ ràng giấu đầu lòi đuôi!
Nhận thấy tâm trạng của cô ấy sắp không ổn, Thích Nghi hết hồn. Cô vội vàng đỡ lấy Thiên Nhiên, cô gắng đi về hướng chiếc xe.
Nếu còn không đi, sợ là cô ấy sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà, mấy kí giả đâu có dễ dàng nhường đường, cả đám vây hai người vào giữa vòng vây, không hề có một khe hở để thoát ra.
“Mọi người thấy đã đủ chưa, cả đám liệu mạng đuổi theo hai cô gái yếu đuối hỏi han lung tung cái này cái kia, không thấy là một kiểu làm người ta tổn thương à?”
Giọng nói của một thiếu niên vang lên trong đám người, bóng dáng đó nhanh chóng đẩy một đám kí giả, đi tới chỗ Thích Nghi và Thiên Nhiên bảo vệ cho hai cô. Gương mặt tuấn tú của thiếu niên hiện lên vẻ lạnh lùng, con ngươi xanh biết nhìn xung quanh, làm cho đám kí giả đứng trước mặt cậu ta không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
Vì vậy, tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.
“Đây là ai vậy? Dáng vẻ thực sự đẹp vô cùng?”
“Tại sao cậu ta lại muốn tới che chở cho Nara, chẳng lẽ là người bảo vệ bên cạnh cô ấy hay sao?”
“…………..”
“Đi thôi.” George không thèm để ý đến bọn họ, dùng cánh tay dài che chở cho Thiên Nhiên và Thích Nghi đi về phía xe của họ.
“Tình huống này rất khó xử lý, cậu đưa Thiên Nhiên đi trước đi.” Mặc dù sự xuất hiện của George có thể ngăn chặn đám kí giả, nhưng số lượng của bọn họ quá đông, dieennd annllequui donn nếu George cùng lúc che chở cho cả hai người, nhưng nhất định khó mà có thể thoát ra khỏi chỗ này được. Nếu cô và George hai người cùng lúc che chở cho Thiên Nhiên, mới dễ dàng hơn một chút: “Tôi đi phía sau.”
“Không được------“ George phản đối: “Nara vừa đi, bọn họ sẽ ngay lập tức bắt chị lại không tha.”
Thích Nghi nhanh chóng quyết định: “Tôi biết đối phó với bọn họ như thế nào, không sao đâu.”
Biểu hiện của George vẫn như vậy.
Thích Nghi nóng nảy, sắc mặt trở nên hơi tức giận, mắng nhỏ: “Không cho phép cãi lời, nhanh nhanh đưa Thiên Nhiên đi trước đi.”
“Chị------“
“Còn gọi chị là chị thì nghe lời đi!” Mặt Thích Nghi xụ xuống, không để cho George cãi lại: “Đi mau!”
George nhíu chân mày, nhưng cậu ta biết tính tình của Thích Nghi, xưa nay chuyện cô đã quyết định thì khó mà thay đổi, tạm thời đành làm theo ý của cô. Chờ lát nữa sau khi đem Thiên Nhiên quay lại xe, quay lại cứu cô là được rồi. Nghĩ tới đây, cậu ta lập tức dùng cánh tay ôm ôm chặt bả vai Thiên Nhiên, mở đường cho cô ấy, đẩy đám kí giả ra, vội vã đi về phía chiếc xe.
Thích Nghi lui lại phía sau hai người, ngăn cản một vài kí giả đang đuổi theo Thiên Nhiên. Nhờ sự phối hợp của hai người, George và Thiên Nhiên dần dần thoát ra khỏi đám kí giả, nhanh chóng leo lên xe. Mặc dù có mấy kí giả vây quanh chiếc xe không để cho họ đi, George cũng không xem là gì, de xe tới chạy vài lần, chiếc xe nhanh chóng chạy tới cổng, lao vút đi.
Sau khi Thiên Nhiên được George che chở rời đi mất, mục tiêu của đám kí giả lập tức tập trung tới chỗ Thích Nghi. Bọn họ làm như tổ ong, vây cô vào bên trong.
Dù sao Thích Nghi cũng không phải là người trong cuộc, không giống như cảm xúc của Thiên Nhiên dễ dàng bị Trình Kiêu lạnh lùng cay nghiệt kia ảnh hưởng. Đối mặt với sự tò mò điều tra mãnh liệt của đám kí giả, cô chỉ cười lạnh, nói ra bốn chữ: “Không thể trả lời!”
Trừ câu đó, cho dù đám kí giả có đặt ra thêm bao nhiêu câu hỏi nữa, cô chỉ toàn nhìn lên trời không hề nói một chữ. Cô cũng không vội vã tìm đường thoát ra khỏi vòng vây, mà đặt mông ngồi xuống trên một bậc thang, lấy đi động ra nhấn liên tục.
Đám kí giả thấy hành động của cô thì sững sờ, có người đi lên nhìn vào màn hình di động: “Trần tiểu thư, cô đang làm trò gì vậy?”
“Không phải mấy người đều thích chụp hình sao? Tôi cũng không ngại chơi một trận cho thoải mái.” Thích Nghi nhún vai, giơ di động lên hướng về phía bọn họ, sau khi quay một vòng, đầu ngón tay lại chọt chọt vài cái: “Tôi ấy à, đem việc mấy người điên cuồng chặn đường phỏng vấn Nara làm thành clip, sau đó đưa lên mạng cho mấy người coi một chút, Thiên Nhiên sẽ là trò hề hay các người mới trở thành trò hề.”
Lời nói của cô làm cả đám phóng viên không vui mà lên tiếng phê phán.
“Trần Thích Nghi, cô chỉ là một người đại diện nhỏ bé ỷ vào có Lam Thiên Nhiên mà lớn giọng thôi chứ gì? Để xem, bây giờ Lam Thiên Nhiên bị vướng xì căng đan xấu, cô cho rằng còn bao nhiêu người tự nguyện bỏ tiền lăng xê cô ấy! Đợi đến lúc đó, bọn tôi xem cô lấy cái gì mà đấu với truyền thông chúng tôi!”
“Chi bằng cô tiết lộ một ít chuyện về cuộc sống riêng của Nara đi, chúng tôi còn có thể nương tay tuyên truyền miễn phí cho quảng cáo du lịch của cô ấy một chút---- ---“
………….
Thích Nghi không thèm để ý tới mấy người bọn họ nữa, chỉ tự chơi một mình. Mới đầu mấy kí giả còn dùng chút ít lợi lộc khuyên cô, một lát sau vì cô vẫn giữ thái độ im lặng nên bỏ qua. Rốt cuộc, đám kí giả phát hiện giằng co với cô mất sức mà cũng vô dụng, biết rằng đừng mơ từ miệng cô moi được tin tức gì, vì vậy hoàn toàn mất kiên nhẫn, từng người từng người lần lượt bỏ đi, sau cùng còn một kí giả cũng đi mất, Thích Nghi mới chống tay vào lang cang cầu thang từ từ đứng lên, lòng bàn thẹ nhàng vỗ mông phủi bụi, khóe miệng hiện lên một nụ cười chiến thắng.
“Xem ra cô rất kiên nhẫn, thế mà có thể đối mặt với bọn họ lâu như vậy.” Một giọng nói đàn ông dễ nghe vang lên, đồng thời thân thể cao lớn của anh ta cũng xuất hiện trước mặt cô.
“Sao anh lại tới đây?” Liếc thấy gương mặt tuấn tú của anh ta, Thích Nghi hơi sửng sốt, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, ngay lập tức cô dùng thái độ xa cách, lui về phía sau nửa bước, kéo ra khoảng cách với anh ta: “Chẳng lẽ, chuyện này do anh làm?”
Môi mỏng của Minh Thiếu Viễn hơi cong lên, ánh mắt thay đổi liên tục, thâm hiểm khó đoán.
Sắc mặt Thích Nghi ngay lập tức chìm xuống: “Minh thiếu gia, làm mấy chuyện này chỉ hại người hại mình, đối với anh có ích lợi gì chứ?”
“Ai nói chuyện là do tôi làm?” Minh Thiếu Viễn vuốt vuốt bàn tay, như đang suy nghĩ điều gì nhìn cô chằm chằm: “Sức tưởng tượng của cô có phong phú quá hay không?”
“Vậy anh xuất hiện ở đây làm gì?”
“Chỗ này đâu phải nhà cô, tại sao tôi lại không thể tới?”
“………..” Thích Nghi bị câu hỏi của anh ta làm cho cứng họng, cô dùng tay túm lại tóc bị gió thổi bay lung tung: “Thôi, mặc kệ anh có âm mưu gì, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được.”
“Cô tuyệt đối đưa tôi liệt vào danh sách đen như vậy à?”
Thích Nghi hừ một tiếng, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, lập tức xoay người muốn đi.
Minh Thiếu Viễn từ phía sau lạnh nhạt nói: “Trần tiểu thư, thực ra thì chúng ta có chuyện để hợp tác được đấy.”
Hợp tác?!
Cô xoay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Minh Thiếu Viễn, không nói gì.
“Nếu Lam Thiên Nhiên ở Đông Phương Châu không được coi trọng, công việc cùng cuộc sống của cô ấy đều bị phá hủy.” Đầu ngón tay của Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mắt xuất hiện ánh sáng: “Cô không hy vọng sẽ thấy cảnh như vậy chứ?”
“Đông Phương Tín đã đồng ý với tôi, anh ta sẽ toàn lực giúp đỡ cho sự nghiệp của Thiên Nhiên, chuyện này không cần Minh Thiếu Viễn anh lo lắng.” Thích Nghi hơi nhếch mép một cái, nụ cười kia mang theo sự giễu cợt: “Ngược lại, chút tâm ý này của Minh thiếu gia, lại làm cho người ta rợn tóc gáy.”
Chân mày của Minh Thiếu Viễn nhướng lên, trầm mặc nhìn Thích Nghi.
Thích Nghi cười một tiếng, khóe mắt hiện lên đường cong lạnh lùng: “Trước khi đạp người xuống sẽ nâng người lên, để cho người ta một lòng với anh, đây chính là sách lược anh dùng trên thương trường đó sao?”
“Làm gì như vậy?”
“Nếu hôm nay chuyện Trình Kiêu và Sở Niệm không phải do anh sắp xếp, tôi còn có thể có cái nhìn khác về anh, nhưng nếu chuyện này do anh làm, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào hợp tác được.” Thích Nghi dứt khoát nói: “Cho dù Thiên Nhiên có đổi nghề, cũng không đời nào đi làm nhân viên của anh. Anh tự đi mà giữ cho kỹ ngôi sao Lâm Chiếu của mình đi, đừng để cho cô ấy bị hủy mới đúng!”
Nói xong, cô xoay người đi mất.
Để một mình Minh Thiếu Viễn đứng chỗ cũ, trong đấy mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Lâm Chiếu, là điểm yếu của anh ta.
Trần Thích Nghi, cô đang uy hiếp tôi sao?
Cô cho rằng, mình thực sự có năng lực này?
Không phải chỉ là bên cạnh cô có Đông Phương Tín giúp đỡ thôi sao, tôi với anh ta từ trước tới nay vẫn không phân thắng bại. Nếu tôi muốn vượt qua anh ta, cũng chưa chắc là không được!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Trong gương chiếu hậu không còn nhìn thấy được hiện trường ồn ào vừa rồi, Sở Niệm mới chau mày một cái: “A Kiêu, làm như vậy cũng được hay sao?”
Mới sáng Trình Kiêu đã đến nói muốn đưa cô đi một nơi, cô hỏi anh, nhưng anh lại chưa nói cho rõ ràng. Cho nên lúc tới chỗ bờ sông Trường Giang, cô mới nghĩ ra, lúc đó cô định khuyên Trình Kiêu đi, không nên đem chuyện bọn họ với Lam Thiên Nhiên công khai ra. Trình Kiêu chưa nói gì, bọn họ đã bị cả đám kí giả vây lại. Khi Thích Nghi cùng Thiên Nhiên xuất hiện, cô đã không thể thay đổi được gì nữa.
Lúc mới nghe Dịch Nhiên nói, cô hết sức khiếp sợ. Sau đó lại thấy đối với chuyện này Lam Thiên Nhiên cũng hoàn toàn bất lực, cô lại hơi lo lắng. Giờ bọn họ làm vậy, hình như hơi tàn nhẫn với Lam Thiên Nhiên. Nhất là, cô không hiểu tại sao một Trình Kiêu luôn ôn hòa với mọi người lại có thể ác ý với Lam Thiên Nhiên như vậy.
Có câu này không phải sao?
Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Đột nhiên cô lại có hơi để bụng.
“Không có gì đâu.” Trình Kiêu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, mắt nhìn thẳng vào xa lộ phía trước, chăm chú lái xe, dường như đối với chuyện ban nãy không hề quan tâm chút nào.
“Em hơi lo lắng……”
Trình Kiêu lại ngắt lời cô: “Tiêu Niệm, chuyện không liên quan đến mình, không cần lo lắng nhiều.”
Nếu anh đã nói như vậy, Sở Niệm chỉ đành gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh buông tay cô ra, cầm lấy tay lái: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, tới công ty anh sẽ gọi em.”
“Ừ.” Sở Niệm biết anh luôn biết chăm sóc, lập tức mỉm cười gật đầu, làm theo lời anh.
Cặp mắt thoáng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đối mắt anh trở nên thâm thúy, hiện lên sự lo lắng.
--- ------ ------ ------ -------
Dù sao Thiên Nhiên cũng rời phim trường đi trước, Thích Nghi thấy chuyện này mình nên giải thích với Dịch Nhiên một chút, vì vậy cô bấm số gọi, hỏi thăm xem anh ta đang ở đâu, một mình đi gặp anh ta, thay mặt Thiên Nhiên nói xin lỗi, đông thời bàn bạc một chút lần quay phim sau.
Thấy cô, sắc mặt của Dịch Nhiên cũng không dễ nhìn, thờ ơ nói: “Tiến độ quay phim của Nara đã bị đùn đẩy rất lâu rồi, tại sao hôm nay đã tới rồi còn không quay? Chẳng lẽ vì bị dính chút xíu xì căng đan, bị Trình Kiêu nói kích mấy câu mà lại không thèm để ý thân phận người mẫu chuyện nghiệp của mình, ngay cả công việc cũng không cần hay sao?”
“Anh không thấy tình cảnh hôm nay đấy, hiện trường hỗn loạn một đám, anh nói Thiên Nhiên làm sao mà đến quay cho được?” Mặc dù lần này Thiên Nhiên không đúng, nhưng Thích Nghi cho rằng Dịch Nhiên cũng cần phải rõ ràng đúng sai, vì vậy nói: “Cảm xúc của cô ấy bị ảnh hưởng, hiệu quả quay sẽ không tốt. Huống chi, hôm nay cô ấy trở thành đối tượng cho làng giải trí của cả Ôn Thành bàn tán, quảng cáo lùi lại một chút, để chuyện này xôn xao thêm nữa, để sức nóng của quảng cáo tăng lên để tuyên truyền, cũng chưa hẳn không tốt.”
“Cô ấy là người của cô nên cô mới nói như vậy, nhưng cô có biết tổ của tôi rất bận rộn không? Các cô cứ đổi đi đổi lại, những công việc khác của tôi phải làm sao?” Dịch Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Thêm nữa, quảng cáo của tôi cũng không cần bất kì tuyên truyền tiêu cực gì hết.”
Sau khi nghe lời nói của Dịch Nhiên, sắc mặt Thích Nghi trầm xuống: “Đối với việc Thiên Nhiên vắng mặt lần quay phim hôm nay tôi rất xin lỗi, nhưng đạo diễn Dịch nói như vậy không thấy là làm tổn thương người khác quá hay sao? Ai mà thích chuyện tuyên truyền tiêu cực? Bây giờ Thiên Nhiên cũng chỉ là người bị hại không phải sao? Tại sao anh không thể đồng tình một chút, còn ở đây lạnh lùng chế giễu cô ấy?”
“Đó là do cô ấy tự làm tự chịu!”
“Buồn cười!” Thích Nghi lạnh lùng nói: “Thiên Nhiên chưa từng làm bất cứ chuyện gì sai trái, anh cũng từng là người bị hại của xì căng đan, sao anh không đứng vào hoàn cảnh đó suy nghĩ một chút? Cô ấy còn là một cô gái, bị đám nhà báo kia viết như vậy đã buồn không chịu nổi, anh còn muốn đổ dầu vào lửa, anh nói sau này cô ấy phải hợp tác với anh như thế nào?”
Bây giờ cô vô cùng tức giận, không chỉ vì sự lạnh lùng của Dịch Nhiên, mà còn là vì đau lòng cho Thiên Nhiên.
Nhìn cô vì Thiên Nhiên mà kích động nói đến mức đỏ cả mặt, chân mày Dịch Nhiên nhíu lại. Theo lý, một đạo diễn nổi tiếng quốc tế như anh ta, có vô số người đại diện tranh giành nhau muốn nghệ sĩ dưới trướng mình hợp tác, những người đó muốn làm vui lòng anh ta còn không kịp, ai lại làm như hung thần giống cô vậy chứ? Cô bảo vệ Lam Thiên Nhiên là không sai, nhưng mà vì vậy mà đắc tội với mình? Phải biết, nếu anh ta thật sự chặt đứt đường lui của các cô, chỉ cần loáng thoáng nhắc chuyện này với mấy đạo diễn khác, bọn họ nhất định cũng sẽ nể mặt, mà không thèm khách khí với Lam Thiên Nhiên……
Nhưng cố ý cách làm này của Trần Thích Nghi làm anh ta không có ý định này---- ------
“Nhìn cái gì vậy? Tôi có nói gì sao hay sao?” Nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ta, trực giác của Thích Nghi cho thấy cô làm vậy có hơi quá một chút hay không. Chân mày cô không dấu vết nhíu lại, thấy anh ta vẫn trầm mặt nhìn mình thì vuốt vuốt hai tay: “Được rồi, vừa rồi tôi nói mấy lời đó có hơi quá, nhưng đây là suy nghĩ thực sự trong lòng tôi. Tôi Thiên với Thiên Nhiên tình cảm như hai chị em, cô ấy bị người khác bắt nạt, tôi có thể không tức giận sao? Tên Trình Kiêu chết tiệt…..”
Đột nhiên nhớ tới lúc trước Đông Phương Tín chở cô tới Vạn Gia Đăng Hỏa đón Sở Niệm thì Dịch Nhiên cũng ở đó. Chỉ sợ quan hệ của anh ta với Sở Niệm cũng không tệ. Nghĩ lại, thái độ lạnh lùng của Dịch Nhiên vừa rồi, có khi nào là vì tình cảm của anh ta với Sở Niệm khá tốt, mới có thể nghĩ Thiên Nhiên không đúng?
Cô nhíu chân mày: “Có phải anh đứng về phía Sở Niệm? Cho nên mới cảm thấy Thiên Nhiên là tự rước lấy nhục?”
“Cô không nghĩ người khác như vậy thì không chịu nổi sao?” Dịch Nhiên không trả lời trực tiếp, mà nhìn cô cười lạnh: “Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”
“Anh chẳng có chút quân tử nào……..” Thích Nghi nhanh miệng, lời nói ra sau đó mới thấy mình lỡ lời. Cô hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: “Dù sao thì hiện tại Thiên Nhiên nhất định là vắng mặt rồi, anh định như thế nào?”
Ánh mắt Dịch Nhiên lóe lên rồi biến mất, chần chừ một lúc, thấy đôi mày thanh tú của Thích Nghi nhíu chặt lại, mới hờ hững nói: “Tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp thời gian quay, đến lúc đó sẽ thông báo cho cô.”
Thích Nghi nghe vậy, thở phào một cái.
Cũng may Dịch Nhiên cũng còn hiểu nhân tình.
“Cảm ơn!” Từ trong thâm tâm nói ra câu này với anh ta, Thích Nghi bỗng cảm thấy người đàn ông này cũng không xấu xa như vậy.
Ít nhất, còn cho người khác cơ hội chuộc lỗi.
Dịch Nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng chỉ lần này thôi.”
--- ------ ------ ------ ------ ----
Nhìn một chiếc taxi đang chạy tới, Thích Nghi đưa tay, cố gắng gọi xe.
“Trần tiểu thư.” Một tiếng gọi nhỏ từ phía sau truyền tới, cô xoay người, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, mày chau lại. Đối phương lại cười với cô, nghiêng người về phía một chiếc xe hơi sang trọng ý nói: “Tổng giám đốc của chúng tôi đang đợi cô.”
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh ta.” Thích Nghi chỉ thoáng liếc về phía chiếc xe hơi, sau đó lập tức quay đầu đi, thấy chiếc xe khi nãy đã đi xa, không khỏi chán nản nhíu mày.
“Trần tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi vừa thấy cô và Nara bị đám kí giả vây lại, ngay lập tức kêu tôi chạy như bay tới. Thậm chí vì vậy mà thất hẹn với…..”
“Lý Tốc!” Lý Tốc chưa kịp nói hết lời, đã bị một giọng nói lạnh lẽo ngắt lời. Anh nhẹ nhàng vung tay một cái, ý nói anh ta đi xuống trước đi.
Lý Tốc ngoan ngoãn đứng một bên, hai tay thả xuôi.
Đông Phương Tín đi tới bên cạnh Thích Nghi: “Cô không sao chứ?”
“Cái này không tốt sao?” Thích Nghi chuyên chú nhìn đường quốc lộ, thâm chí không nhìn Đông Phương Tín lấy một cái.
“Trần Thích Nghi!” Sắc mặt anh trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra níu lấy cánh tay Thích Nghi.
Sức lực của anh hơi mạnh, làm cho Thích Nghi bị đau, liền trừng mắt với anh: “Anh làm cái gì vậy?”
“Cô không biết lễ phép một chút sao, người khác nói chuyện với cô, chẳng lẽ cô không cần nhìn vào mắt người ta hay sao?” Vẻ mặt Đông Phương Tín càng trở nên tối tăm: “Lễ nghĩa của cô đi đâu hết rồi?”
“Lễ nghĩa của anh thì tốt lắm sao?” Thích Nghi nhìn vào bả vai bị anh nắm lấy: “Có biết cái gì gọi là quân tử động khẩu không động thủ hay không?”
“Người phụ nữ như cô----“ Đông Phươn Tín thả cô ra: “Thật là không biết điều.”
“Tôi chính là không biết điều như vậy đấy.” Thích Nghi nhướng mắt, trong ngươi trong trẻo lấp lánh, nhìn anh chằm chằm nói: “Không phải anh từng nói là sẽ không quan tâm việc của tôi hay sao? Nếu đã như vậy, nếu như không phải bởi vì chuyện công việc, tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp mặt làm gì cả.”
Nghe được lời nói của cô, con ngươi của Đông Phương Tín hơi nheo lại, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm: “Cô đang giận tôi?”
“Làm sao dám?” Thích Nghi quay mặt: “Anh là ông chủ lớn của tôi mà.”
“Hôm đó là tức giận nên nói thế thôi.” Đông Phương Tín đột nhiên cười lớn, hai con ngươi có hồn: “Sao cô lại dễ giận như vậy chứ?”
“Ai mà hẹp hòi?”
“Nhóc con, muốn lừa gạt tôi sao?” Anh đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Được rồi, tất cả những tòa nhà đang bán hoặc cho thuê ở Ôn Thành đều là của nhà họ Trình khai thác, cho dù cô đi đại chỗ nào cũng có thể thấy nhà cửa của họ, cô đừng vì chuyện này mà tranh luận với tôi nữa. Hơn nữa, là nhà của nhà họ Trình thì đã sao, cũng đâu kêu cô và Lam Thiên Nhiên đến nhà họ ở, chúng ta đâu có thiếu gì bịn họ.”
Không ngờ Đông Phương Tín sẽ nói ra mấy câu này để dỗ dành cô, Thích Nghi hơi ngạc nhiên: “Sao suy nghĩ của anh lại kì lạ như vậy?”
“Cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì đúng không?”
“Không có.” Thích Nghi gật đầu như chuyện đương nhiên, nhưng nghĩ lại cách làm vừa rồi của Trình Kiêu thực sự quá đáng ghét, trong lòng không khỏi đối với anh ta ân cần hỏi thăm một lần: “Bây giờ tôi thấy bóng dáng Trình Kiêu là căm hận anh ta, nếu sau này ở cùng một chỗ, gặp mặt thường xuyên rất khó chịu.”
“Vậy coi như cậu ta không tồn tại là được.”
“Nói cũng đúng.” Thích Nghi gật đầu: “Nhưng tôi ky vọng Thiên Nhiên cũng có thể làm được như vậy.”
“Vậy thì khuyên cô ấy.”
“Anh không phải là anh của Sở Niệm hay sao? Tại sao lần này biết đứng về phía tôi và Thiên Nhiên rồi.”
“Tôi chỉ giúp đúng lý lẽ chứ không theo tình cảm.” Mặt Đông Phương Tín cao ngạo: “Tôi đã nói từ trước rồi.”
Nhớ tới trước đây đối lập với anh, Thích Nghi không thể nín cười được: “Vậy sau này anh vẫn giúp đỡ chúng tôi giống như vậy sao?”
Đông Phương Tín không lập tức trả lời, đợi đến lúc Thích Nghi trừng mắt nhìn về phía anh, mới miễn cưỡng nói ra một câu: “Đến lúc đó xem tình huống đã!”
Choáng nha, quả nhiên vô cùng cẩn thận, hiểu được làm sao để lại đường lui cho mình.
Thích Nghi cũng không trách anh: “Đông Phương Tín, thực ra tóm lại mà nói, anh đối với chúng tôi thật sự rất tốt. Cho dù như thế nào, Thiên Nhiên nhà chúng tôi cũng sẽ nhất định cố gắng hết sức vì anh bán mạng làm việc, tuyệt đối không phụ lòng bồi dưỡng của anh.”
Đông Phương Tín chỉ cười không nói.
Cái anh muốn, không phải mấy thứ này.
So với sự tức giận tích tụ trên mặt Thích Nghi, vẻ mặt của Thiên Nhiên trầm trọng hơn. Cô ấy cúi mặt nhìn chân. Hai bàn cô ấy tay nắm chặt lại, trên hai nắm tay nổi đầy gần xanh, đủ hiểu cô ấy dùng lực rất lớn. Gương mặt cô tái nhợt, nếu cặp mắt to xinh đẹp kia không được cặp mắt kính che khuất, chỉ sợ sự bi thương trong đó đã bị đám kí giả chụp lại.
“Nara Lam Thiên Nhiên đến rồi----“
Nghe giọng nói vang lên, tất cả kí giả ở đó ào ào kéo nhau mà đến, chỉ trong chớp mắt vây kín Thích Nghi và Thiên Nhiên ở giữa. Micro lớp lớp đưa tới trước mặt các cô, đám kí giả liên tục đưa ra những vấn đề, trong lúc nhất thời bốn phía toàn là giọng nói nhốn nháo, và tiếng bấm máy chụp hình. Kích thích đến từng sợi dây thính giác.
Ánh sáng chói mắt từ đèn flash nháy liên tục, Thiên Nhiên cảm thấy trong mình sẽ nhanh chóng trở thành chuyện cười mà mọi người ở Ôn Thành muốn xem. Trong lòng cô trở nên tức giận, không tự chủ được giơ bàn tay lên, che lại ánh sáng chói mắt.
“Không được chụp.” Trong lúc hỗn loạn, Thích Nghi nhanh chóng nhận thấy phản ứng của Thiên Nhiên. Cô đưa tay ôm chặt lấy bả vai Thiên Nhiên, cô gắng giúp cô ấy chặn lại sự xô đẩy. Nhưng mà số lượng kí giả quá nhiều, cánh tay của cô bị những cái micro đụng trúng mấy lần, đâu đến mức cô gần như muốn mở miệng là mắng to. Nhưng dù sao bây giờ cũng không phải lúc, cô chỉ có thể liều mạng che chở cho Thiên Nhiên, cố gắng đưa cô ấy trở lại xe.
Đáng tiếc, kí giả quá đông, họ không thể nào thoát ra khỏi vòng vây được.
Trong lòng Thích Nghi vô cùng tức giận, cô nhìn bốn phía, thấy bên cạnh có một cây cột, cô vội vàng đẩy Thiên Nhiên nhích lại gần cây cột, sau đó chen lên phía trước, ngăn cản đám kí giả, trầm giọng nói: “Mọi người không nên ồn ào, mọi người đều tò mò chuyện của Nara với Trình Kiêu và Sở Niệm hay sao? Bây giờ bọn họ đang ở bên kia, sao mọi người không qua đó mà hỏi họ, mà lại tới đây làm phiền Thiên Nhiên?”
Không sai, người mới nãy bị vây giữa đám kí giả, là Trình Kiêu với Sở Niệm. Khi Thích Nghi và Thiên Nhiên xuất hiện, kí giả lập tức thay đổi mục tiêu, chặn các cô lại.
Phía bên kia, Trình Kiêu đang ôm lấy bả vai Sở Niệm, đối mặt với cả đám kí giả đang nhìn về phía mình lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi và Sở Niệm cố ý đến đây, chính là vì muốn thông qua mọi người nói cho người ở Ôn Thành biết, chuyện cuộc tình tay ba của tôi mà mọi người nói là hết sức vớ vẩn. Tôi và Lam Thiên Nhiên đúng là có quen biết từ trước, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng ở cùng nhau. Ba cô ấy vầ ba của tôi là bạn học, cô ấy đã từng sống nhờ ở nhà tôi, chúng tôi cũng từng là bạn học. Quan hệ của chúng tôi chỉ đơn giản là khách ở trọ với chủ nhà mà thôi, không có gì khác. Về phía Sở Niệm, cô ấy là bạn gái sắp đính hôn của tôi, cũng sẽ là người phụ nữ duy nhất của tôi, không một ai khác.”
Lời anh ta vừa nói, làm cho cả đám kí giả trở nên xôn xao.
Trong mắt cô gái đang dựa vào lòng anh ta hiện lên sự kinh ngạc, cô ấy từ từ ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Vui chính là vì Trình Kiêu tỏ tình với cô ấy như vậy, để cho người của cả Ôn Thành này đều biết, cô ấy mới là chân mệnh thiên nữ của anh ta, không còn ai khác. Buồn là vì, Trình Kiêu nói những lời như thế, đối với Thiên Nhiên mà nói là một loại tổn thương. Ấn tượng của cô ấy đối với Thiên Nhiên cũng không tệ lắm, không hy vọng Thiên Nhiên vì việc này mà bị tổn thương.
Trình Kiêu dường như biết cô ấy đang nhìn anh ta, hơi cúi xuống nhìn cô ta, khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, lại lần nữa ngẩng mặt đối diện với đám kí giả, ánh mắt lạnh lùng: “Hiện tại tôi đã thể hiện rõ lập trường, tôi với Sở Niệm không phải là người trong giới giải trí, hy vọng sau này mọi người đừng làm phiền nữa. Tôi cũng hy vọng, những người khác cũng đừng dùng tôi và Sở Niệm để đạt mục tiêu tuyên truyền, đó là một hành vi ngu ngốc, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi!”
Nói tới đây, anh ta hơi dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Xin lỗi tôi không tiếp tục tiếp chuyện được!”
Dứt lời, lạnh lùng nhìn mấy kí giả đang đứng chắn đường phía trước, mấy người đó nhìn thấy sát khí nồng nặc trong mắt anh ta thì ngoan ngoan tránh ra, anh ta che chở cho Sở Niệm, leo lên xe lao đi nhanh như gió.
Hành động tự nhiên như vậy, lại thấy thực sự tuyệt tình!
Tình huống như vậy, mọi người cũng không nghĩ tới, thật sự làm người ta bất ngờ! Nhất thời, mọi người bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho tốt.
Nhìn chiếc xe trước mắt chạy mất, Thiên Nhiên cảm thấy dường như trái tim của mình bị cắt ra thành nhìu mảnh. Thiếu chút xíu nữa cô ấy không thể nào thở nổi, cả người mềm nhũn, muốn ngã trên mặt đất. May là Thích Nghi đỡ cô ấy, cảm nhận được cô ấy sắp ngã xuống, cô vội vàng đỡ khuỷu tay của cô ấy: “Thiên Nhiên, ráng chịu đựng!”
Trong lòng đang đem tám đời tổ tông nhà Trình Kiêu ra hỏi thăm một lần.
Anh ta vìđể bảo vệ Sở Niệm, mà có thể làm cho Thiên Nhiên trở nên chật vật như vậy, thậm chí còn ám chỉ chuyện này là do Thiên Nhiên cố ý dùng để lăng xê. Đúng là đồ khốn kiếp, không phải người mà!
Gương mặt Thiên Nhiên tái nhợt, bàn tay níu lấy cổ tay Thích Nghi, cả người lửng lơ như đang chạy xe, không có phản ứng.
Có kí giả tinh mắt, quan sát được tình trạng, cảm thấy có thể đào tin được, cả đám lại tiếp tục vây quanh, cùng hỏi: “Nara, có phải cô có cảm giác bị chơi đùa xong rồi vứt bỏ không?”
“Đúng vậy, quan hệ của cô và Trình Kiêu thật ra không hề đơn giản như vậy, trên thực tế hai người từng có một đoạn tình cảm, nhưng gia đình giàu có như Trình Kiêu không thể nào vì cô mà buông tay việc cưới một Sở Niệm giàu có làm vợ, đúng không?”
“…….”
Kí giả có đủ loại vấn đề, tất cả đều hi vọng tìm được ít tin tức đắt giá.
Thiên Nhiên đưa tay bịt kín tai lại, cố gắng tránh những câu hỏi mà họ đưa ra.
Nhưng hành động này rõ ràng giấu đầu lòi đuôi!
Nhận thấy tâm trạng của cô ấy sắp không ổn, Thích Nghi hết hồn. Cô vội vàng đỡ lấy Thiên Nhiên, cô gắng đi về hướng chiếc xe.
Nếu còn không đi, sợ là cô ấy sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà, mấy kí giả đâu có dễ dàng nhường đường, cả đám vây hai người vào giữa vòng vây, không hề có một khe hở để thoát ra.
“Mọi người thấy đã đủ chưa, cả đám liệu mạng đuổi theo hai cô gái yếu đuối hỏi han lung tung cái này cái kia, không thấy là một kiểu làm người ta tổn thương à?”
Giọng nói của một thiếu niên vang lên trong đám người, bóng dáng đó nhanh chóng đẩy một đám kí giả, đi tới chỗ Thích Nghi và Thiên Nhiên bảo vệ cho hai cô. Gương mặt tuấn tú của thiếu niên hiện lên vẻ lạnh lùng, con ngươi xanh biết nhìn xung quanh, làm cho đám kí giả đứng trước mặt cậu ta không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
Vì vậy, tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.
“Đây là ai vậy? Dáng vẻ thực sự đẹp vô cùng?”
“Tại sao cậu ta lại muốn tới che chở cho Nara, chẳng lẽ là người bảo vệ bên cạnh cô ấy hay sao?”
“…………..”
“Đi thôi.” George không thèm để ý đến bọn họ, dùng cánh tay dài che chở cho Thiên Nhiên và Thích Nghi đi về phía xe của họ.
“Tình huống này rất khó xử lý, cậu đưa Thiên Nhiên đi trước đi.” Mặc dù sự xuất hiện của George có thể ngăn chặn đám kí giả, nhưng số lượng của bọn họ quá đông, dieennd annllequui donn nếu George cùng lúc che chở cho cả hai người, nhưng nhất định khó mà có thể thoát ra khỏi chỗ này được. Nếu cô và George hai người cùng lúc che chở cho Thiên Nhiên, mới dễ dàng hơn một chút: “Tôi đi phía sau.”
“Không được------“ George phản đối: “Nara vừa đi, bọn họ sẽ ngay lập tức bắt chị lại không tha.”
Thích Nghi nhanh chóng quyết định: “Tôi biết đối phó với bọn họ như thế nào, không sao đâu.”
Biểu hiện của George vẫn như vậy.
Thích Nghi nóng nảy, sắc mặt trở nên hơi tức giận, mắng nhỏ: “Không cho phép cãi lời, nhanh nhanh đưa Thiên Nhiên đi trước đi.”
“Chị------“
“Còn gọi chị là chị thì nghe lời đi!” Mặt Thích Nghi xụ xuống, không để cho George cãi lại: “Đi mau!”
George nhíu chân mày, nhưng cậu ta biết tính tình của Thích Nghi, xưa nay chuyện cô đã quyết định thì khó mà thay đổi, tạm thời đành làm theo ý của cô. Chờ lát nữa sau khi đem Thiên Nhiên quay lại xe, quay lại cứu cô là được rồi. Nghĩ tới đây, cậu ta lập tức dùng cánh tay ôm ôm chặt bả vai Thiên Nhiên, mở đường cho cô ấy, đẩy đám kí giả ra, vội vã đi về phía chiếc xe.
Thích Nghi lui lại phía sau hai người, ngăn cản một vài kí giả đang đuổi theo Thiên Nhiên. Nhờ sự phối hợp của hai người, George và Thiên Nhiên dần dần thoát ra khỏi đám kí giả, nhanh chóng leo lên xe. Mặc dù có mấy kí giả vây quanh chiếc xe không để cho họ đi, George cũng không xem là gì, de xe tới chạy vài lần, chiếc xe nhanh chóng chạy tới cổng, lao vút đi.
Sau khi Thiên Nhiên được George che chở rời đi mất, mục tiêu của đám kí giả lập tức tập trung tới chỗ Thích Nghi. Bọn họ làm như tổ ong, vây cô vào bên trong.
Dù sao Thích Nghi cũng không phải là người trong cuộc, không giống như cảm xúc của Thiên Nhiên dễ dàng bị Trình Kiêu lạnh lùng cay nghiệt kia ảnh hưởng. Đối mặt với sự tò mò điều tra mãnh liệt của đám kí giả, cô chỉ cười lạnh, nói ra bốn chữ: “Không thể trả lời!”
Trừ câu đó, cho dù đám kí giả có đặt ra thêm bao nhiêu câu hỏi nữa, cô chỉ toàn nhìn lên trời không hề nói một chữ. Cô cũng không vội vã tìm đường thoát ra khỏi vòng vây, mà đặt mông ngồi xuống trên một bậc thang, lấy đi động ra nhấn liên tục.
Đám kí giả thấy hành động của cô thì sững sờ, có người đi lên nhìn vào màn hình di động: “Trần tiểu thư, cô đang làm trò gì vậy?”
“Không phải mấy người đều thích chụp hình sao? Tôi cũng không ngại chơi một trận cho thoải mái.” Thích Nghi nhún vai, giơ di động lên hướng về phía bọn họ, sau khi quay một vòng, đầu ngón tay lại chọt chọt vài cái: “Tôi ấy à, đem việc mấy người điên cuồng chặn đường phỏng vấn Nara làm thành clip, sau đó đưa lên mạng cho mấy người coi một chút, Thiên Nhiên sẽ là trò hề hay các người mới trở thành trò hề.”
Lời nói của cô làm cả đám phóng viên không vui mà lên tiếng phê phán.
“Trần Thích Nghi, cô chỉ là một người đại diện nhỏ bé ỷ vào có Lam Thiên Nhiên mà lớn giọng thôi chứ gì? Để xem, bây giờ Lam Thiên Nhiên bị vướng xì căng đan xấu, cô cho rằng còn bao nhiêu người tự nguyện bỏ tiền lăng xê cô ấy! Đợi đến lúc đó, bọn tôi xem cô lấy cái gì mà đấu với truyền thông chúng tôi!”
“Chi bằng cô tiết lộ một ít chuyện về cuộc sống riêng của Nara đi, chúng tôi còn có thể nương tay tuyên truyền miễn phí cho quảng cáo du lịch của cô ấy một chút---- ---“
………….
Thích Nghi không thèm để ý tới mấy người bọn họ nữa, chỉ tự chơi một mình. Mới đầu mấy kí giả còn dùng chút ít lợi lộc khuyên cô, một lát sau vì cô vẫn giữ thái độ im lặng nên bỏ qua. Rốt cuộc, đám kí giả phát hiện giằng co với cô mất sức mà cũng vô dụng, biết rằng đừng mơ từ miệng cô moi được tin tức gì, vì vậy hoàn toàn mất kiên nhẫn, từng người từng người lần lượt bỏ đi, sau cùng còn một kí giả cũng đi mất, Thích Nghi mới chống tay vào lang cang cầu thang từ từ đứng lên, lòng bàn thẹ nhàng vỗ mông phủi bụi, khóe miệng hiện lên một nụ cười chiến thắng.
“Xem ra cô rất kiên nhẫn, thế mà có thể đối mặt với bọn họ lâu như vậy.” Một giọng nói đàn ông dễ nghe vang lên, đồng thời thân thể cao lớn của anh ta cũng xuất hiện trước mặt cô.
“Sao anh lại tới đây?” Liếc thấy gương mặt tuấn tú của anh ta, Thích Nghi hơi sửng sốt, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, ngay lập tức cô dùng thái độ xa cách, lui về phía sau nửa bước, kéo ra khoảng cách với anh ta: “Chẳng lẽ, chuyện này do anh làm?”
Môi mỏng của Minh Thiếu Viễn hơi cong lên, ánh mắt thay đổi liên tục, thâm hiểm khó đoán.
Sắc mặt Thích Nghi ngay lập tức chìm xuống: “Minh thiếu gia, làm mấy chuyện này chỉ hại người hại mình, đối với anh có ích lợi gì chứ?”
“Ai nói chuyện là do tôi làm?” Minh Thiếu Viễn vuốt vuốt bàn tay, như đang suy nghĩ điều gì nhìn cô chằm chằm: “Sức tưởng tượng của cô có phong phú quá hay không?”
“Vậy anh xuất hiện ở đây làm gì?”
“Chỗ này đâu phải nhà cô, tại sao tôi lại không thể tới?”
“………..” Thích Nghi bị câu hỏi của anh ta làm cho cứng họng, cô dùng tay túm lại tóc bị gió thổi bay lung tung: “Thôi, mặc kệ anh có âm mưu gì, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được.”
“Cô tuyệt đối đưa tôi liệt vào danh sách đen như vậy à?”
Thích Nghi hừ một tiếng, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, lập tức xoay người muốn đi.
Minh Thiếu Viễn từ phía sau lạnh nhạt nói: “Trần tiểu thư, thực ra thì chúng ta có chuyện để hợp tác được đấy.”
Hợp tác?!
Cô xoay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Minh Thiếu Viễn, không nói gì.
“Nếu Lam Thiên Nhiên ở Đông Phương Châu không được coi trọng, công việc cùng cuộc sống của cô ấy đều bị phá hủy.” Đầu ngón tay của Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mắt xuất hiện ánh sáng: “Cô không hy vọng sẽ thấy cảnh như vậy chứ?”
“Đông Phương Tín đã đồng ý với tôi, anh ta sẽ toàn lực giúp đỡ cho sự nghiệp của Thiên Nhiên, chuyện này không cần Minh Thiếu Viễn anh lo lắng.” Thích Nghi hơi nhếch mép một cái, nụ cười kia mang theo sự giễu cợt: “Ngược lại, chút tâm ý này của Minh thiếu gia, lại làm cho người ta rợn tóc gáy.”
Chân mày của Minh Thiếu Viễn nhướng lên, trầm mặc nhìn Thích Nghi.
Thích Nghi cười một tiếng, khóe mắt hiện lên đường cong lạnh lùng: “Trước khi đạp người xuống sẽ nâng người lên, để cho người ta một lòng với anh, đây chính là sách lược anh dùng trên thương trường đó sao?”
“Làm gì như vậy?”
“Nếu hôm nay chuyện Trình Kiêu và Sở Niệm không phải do anh sắp xếp, tôi còn có thể có cái nhìn khác về anh, nhưng nếu chuyện này do anh làm, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào hợp tác được.” Thích Nghi dứt khoát nói: “Cho dù Thiên Nhiên có đổi nghề, cũng không đời nào đi làm nhân viên của anh. Anh tự đi mà giữ cho kỹ ngôi sao Lâm Chiếu của mình đi, đừng để cho cô ấy bị hủy mới đúng!”
Nói xong, cô xoay người đi mất.
Để một mình Minh Thiếu Viễn đứng chỗ cũ, trong đấy mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Lâm Chiếu, là điểm yếu của anh ta.
Trần Thích Nghi, cô đang uy hiếp tôi sao?
Cô cho rằng, mình thực sự có năng lực này?
Không phải chỉ là bên cạnh cô có Đông Phương Tín giúp đỡ thôi sao, tôi với anh ta từ trước tới nay vẫn không phân thắng bại. Nếu tôi muốn vượt qua anh ta, cũng chưa chắc là không được!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Trong gương chiếu hậu không còn nhìn thấy được hiện trường ồn ào vừa rồi, Sở Niệm mới chau mày một cái: “A Kiêu, làm như vậy cũng được hay sao?”
Mới sáng Trình Kiêu đã đến nói muốn đưa cô đi một nơi, cô hỏi anh, nhưng anh lại chưa nói cho rõ ràng. Cho nên lúc tới chỗ bờ sông Trường Giang, cô mới nghĩ ra, lúc đó cô định khuyên Trình Kiêu đi, không nên đem chuyện bọn họ với Lam Thiên Nhiên công khai ra. Trình Kiêu chưa nói gì, bọn họ đã bị cả đám kí giả vây lại. Khi Thích Nghi cùng Thiên Nhiên xuất hiện, cô đã không thể thay đổi được gì nữa.
Lúc mới nghe Dịch Nhiên nói, cô hết sức khiếp sợ. Sau đó lại thấy đối với chuyện này Lam Thiên Nhiên cũng hoàn toàn bất lực, cô lại hơi lo lắng. Giờ bọn họ làm vậy, hình như hơi tàn nhẫn với Lam Thiên Nhiên. Nhất là, cô không hiểu tại sao một Trình Kiêu luôn ôn hòa với mọi người lại có thể ác ý với Lam Thiên Nhiên như vậy.
Có câu này không phải sao?
Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Đột nhiên cô lại có hơi để bụng.
“Không có gì đâu.” Trình Kiêu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, mắt nhìn thẳng vào xa lộ phía trước, chăm chú lái xe, dường như đối với chuyện ban nãy không hề quan tâm chút nào.
“Em hơi lo lắng……”
Trình Kiêu lại ngắt lời cô: “Tiêu Niệm, chuyện không liên quan đến mình, không cần lo lắng nhiều.”
Nếu anh đã nói như vậy, Sở Niệm chỉ đành gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh buông tay cô ra, cầm lấy tay lái: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, tới công ty anh sẽ gọi em.”
“Ừ.” Sở Niệm biết anh luôn biết chăm sóc, lập tức mỉm cười gật đầu, làm theo lời anh.
Cặp mắt thoáng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đối mắt anh trở nên thâm thúy, hiện lên sự lo lắng.
--- ------ ------ ------ -------
Dù sao Thiên Nhiên cũng rời phim trường đi trước, Thích Nghi thấy chuyện này mình nên giải thích với Dịch Nhiên một chút, vì vậy cô bấm số gọi, hỏi thăm xem anh ta đang ở đâu, một mình đi gặp anh ta, thay mặt Thiên Nhiên nói xin lỗi, đông thời bàn bạc một chút lần quay phim sau.
Thấy cô, sắc mặt của Dịch Nhiên cũng không dễ nhìn, thờ ơ nói: “Tiến độ quay phim của Nara đã bị đùn đẩy rất lâu rồi, tại sao hôm nay đã tới rồi còn không quay? Chẳng lẽ vì bị dính chút xíu xì căng đan, bị Trình Kiêu nói kích mấy câu mà lại không thèm để ý thân phận người mẫu chuyện nghiệp của mình, ngay cả công việc cũng không cần hay sao?”
“Anh không thấy tình cảnh hôm nay đấy, hiện trường hỗn loạn một đám, anh nói Thiên Nhiên làm sao mà đến quay cho được?” Mặc dù lần này Thiên Nhiên không đúng, nhưng Thích Nghi cho rằng Dịch Nhiên cũng cần phải rõ ràng đúng sai, vì vậy nói: “Cảm xúc của cô ấy bị ảnh hưởng, hiệu quả quay sẽ không tốt. Huống chi, hôm nay cô ấy trở thành đối tượng cho làng giải trí của cả Ôn Thành bàn tán, quảng cáo lùi lại một chút, để chuyện này xôn xao thêm nữa, để sức nóng của quảng cáo tăng lên để tuyên truyền, cũng chưa hẳn không tốt.”
“Cô ấy là người của cô nên cô mới nói như vậy, nhưng cô có biết tổ của tôi rất bận rộn không? Các cô cứ đổi đi đổi lại, những công việc khác của tôi phải làm sao?” Dịch Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Thêm nữa, quảng cáo của tôi cũng không cần bất kì tuyên truyền tiêu cực gì hết.”
Sau khi nghe lời nói của Dịch Nhiên, sắc mặt Thích Nghi trầm xuống: “Đối với việc Thiên Nhiên vắng mặt lần quay phim hôm nay tôi rất xin lỗi, nhưng đạo diễn Dịch nói như vậy không thấy là làm tổn thương người khác quá hay sao? Ai mà thích chuyện tuyên truyền tiêu cực? Bây giờ Thiên Nhiên cũng chỉ là người bị hại không phải sao? Tại sao anh không thể đồng tình một chút, còn ở đây lạnh lùng chế giễu cô ấy?”
“Đó là do cô ấy tự làm tự chịu!”
“Buồn cười!” Thích Nghi lạnh lùng nói: “Thiên Nhiên chưa từng làm bất cứ chuyện gì sai trái, anh cũng từng là người bị hại của xì căng đan, sao anh không đứng vào hoàn cảnh đó suy nghĩ một chút? Cô ấy còn là một cô gái, bị đám nhà báo kia viết như vậy đã buồn không chịu nổi, anh còn muốn đổ dầu vào lửa, anh nói sau này cô ấy phải hợp tác với anh như thế nào?”
Bây giờ cô vô cùng tức giận, không chỉ vì sự lạnh lùng của Dịch Nhiên, mà còn là vì đau lòng cho Thiên Nhiên.
Nhìn cô vì Thiên Nhiên mà kích động nói đến mức đỏ cả mặt, chân mày Dịch Nhiên nhíu lại. Theo lý, một đạo diễn nổi tiếng quốc tế như anh ta, có vô số người đại diện tranh giành nhau muốn nghệ sĩ dưới trướng mình hợp tác, những người đó muốn làm vui lòng anh ta còn không kịp, ai lại làm như hung thần giống cô vậy chứ? Cô bảo vệ Lam Thiên Nhiên là không sai, nhưng mà vì vậy mà đắc tội với mình? Phải biết, nếu anh ta thật sự chặt đứt đường lui của các cô, chỉ cần loáng thoáng nhắc chuyện này với mấy đạo diễn khác, bọn họ nhất định cũng sẽ nể mặt, mà không thèm khách khí với Lam Thiên Nhiên……
Nhưng cố ý cách làm này của Trần Thích Nghi làm anh ta không có ý định này---- ------
“Nhìn cái gì vậy? Tôi có nói gì sao hay sao?” Nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ta, trực giác của Thích Nghi cho thấy cô làm vậy có hơi quá một chút hay không. Chân mày cô không dấu vết nhíu lại, thấy anh ta vẫn trầm mặt nhìn mình thì vuốt vuốt hai tay: “Được rồi, vừa rồi tôi nói mấy lời đó có hơi quá, nhưng đây là suy nghĩ thực sự trong lòng tôi. Tôi Thiên với Thiên Nhiên tình cảm như hai chị em, cô ấy bị người khác bắt nạt, tôi có thể không tức giận sao? Tên Trình Kiêu chết tiệt…..”
Đột nhiên nhớ tới lúc trước Đông Phương Tín chở cô tới Vạn Gia Đăng Hỏa đón Sở Niệm thì Dịch Nhiên cũng ở đó. Chỉ sợ quan hệ của anh ta với Sở Niệm cũng không tệ. Nghĩ lại, thái độ lạnh lùng của Dịch Nhiên vừa rồi, có khi nào là vì tình cảm của anh ta với Sở Niệm khá tốt, mới có thể nghĩ Thiên Nhiên không đúng?
Cô nhíu chân mày: “Có phải anh đứng về phía Sở Niệm? Cho nên mới cảm thấy Thiên Nhiên là tự rước lấy nhục?”
“Cô không nghĩ người khác như vậy thì không chịu nổi sao?” Dịch Nhiên không trả lời trực tiếp, mà nhìn cô cười lạnh: “Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”
“Anh chẳng có chút quân tử nào……..” Thích Nghi nhanh miệng, lời nói ra sau đó mới thấy mình lỡ lời. Cô hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: “Dù sao thì hiện tại Thiên Nhiên nhất định là vắng mặt rồi, anh định như thế nào?”
Ánh mắt Dịch Nhiên lóe lên rồi biến mất, chần chừ một lúc, thấy đôi mày thanh tú của Thích Nghi nhíu chặt lại, mới hờ hững nói: “Tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp thời gian quay, đến lúc đó sẽ thông báo cho cô.”
Thích Nghi nghe vậy, thở phào một cái.
Cũng may Dịch Nhiên cũng còn hiểu nhân tình.
“Cảm ơn!” Từ trong thâm tâm nói ra câu này với anh ta, Thích Nghi bỗng cảm thấy người đàn ông này cũng không xấu xa như vậy.
Ít nhất, còn cho người khác cơ hội chuộc lỗi.
Dịch Nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng chỉ lần này thôi.”
--- ------ ------ ------ ------ ----
Nhìn một chiếc taxi đang chạy tới, Thích Nghi đưa tay, cố gắng gọi xe.
“Trần tiểu thư.” Một tiếng gọi nhỏ từ phía sau truyền tới, cô xoay người, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, mày chau lại. Đối phương lại cười với cô, nghiêng người về phía một chiếc xe hơi sang trọng ý nói: “Tổng giám đốc của chúng tôi đang đợi cô.”
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh ta.” Thích Nghi chỉ thoáng liếc về phía chiếc xe hơi, sau đó lập tức quay đầu đi, thấy chiếc xe khi nãy đã đi xa, không khỏi chán nản nhíu mày.
“Trần tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi vừa thấy cô và Nara bị đám kí giả vây lại, ngay lập tức kêu tôi chạy như bay tới. Thậm chí vì vậy mà thất hẹn với…..”
“Lý Tốc!” Lý Tốc chưa kịp nói hết lời, đã bị một giọng nói lạnh lẽo ngắt lời. Anh nhẹ nhàng vung tay một cái, ý nói anh ta đi xuống trước đi.
Lý Tốc ngoan ngoãn đứng một bên, hai tay thả xuôi.
Đông Phương Tín đi tới bên cạnh Thích Nghi: “Cô không sao chứ?”
“Cái này không tốt sao?” Thích Nghi chuyên chú nhìn đường quốc lộ, thâm chí không nhìn Đông Phương Tín lấy một cái.
“Trần Thích Nghi!” Sắc mặt anh trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra níu lấy cánh tay Thích Nghi.
Sức lực của anh hơi mạnh, làm cho Thích Nghi bị đau, liền trừng mắt với anh: “Anh làm cái gì vậy?”
“Cô không biết lễ phép một chút sao, người khác nói chuyện với cô, chẳng lẽ cô không cần nhìn vào mắt người ta hay sao?” Vẻ mặt Đông Phương Tín càng trở nên tối tăm: “Lễ nghĩa của cô đi đâu hết rồi?”
“Lễ nghĩa của anh thì tốt lắm sao?” Thích Nghi nhìn vào bả vai bị anh nắm lấy: “Có biết cái gì gọi là quân tử động khẩu không động thủ hay không?”
“Người phụ nữ như cô----“ Đông Phươn Tín thả cô ra: “Thật là không biết điều.”
“Tôi chính là không biết điều như vậy đấy.” Thích Nghi nhướng mắt, trong ngươi trong trẻo lấp lánh, nhìn anh chằm chằm nói: “Không phải anh từng nói là sẽ không quan tâm việc của tôi hay sao? Nếu đã như vậy, nếu như không phải bởi vì chuyện công việc, tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp mặt làm gì cả.”
Nghe được lời nói của cô, con ngươi của Đông Phương Tín hơi nheo lại, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm: “Cô đang giận tôi?”
“Làm sao dám?” Thích Nghi quay mặt: “Anh là ông chủ lớn của tôi mà.”
“Hôm đó là tức giận nên nói thế thôi.” Đông Phương Tín đột nhiên cười lớn, hai con ngươi có hồn: “Sao cô lại dễ giận như vậy chứ?”
“Ai mà hẹp hòi?”
“Nhóc con, muốn lừa gạt tôi sao?” Anh đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Được rồi, tất cả những tòa nhà đang bán hoặc cho thuê ở Ôn Thành đều là của nhà họ Trình khai thác, cho dù cô đi đại chỗ nào cũng có thể thấy nhà cửa của họ, cô đừng vì chuyện này mà tranh luận với tôi nữa. Hơn nữa, là nhà của nhà họ Trình thì đã sao, cũng đâu kêu cô và Lam Thiên Nhiên đến nhà họ ở, chúng ta đâu có thiếu gì bịn họ.”
Không ngờ Đông Phương Tín sẽ nói ra mấy câu này để dỗ dành cô, Thích Nghi hơi ngạc nhiên: “Sao suy nghĩ của anh lại kì lạ như vậy?”
“Cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì đúng không?”
“Không có.” Thích Nghi gật đầu như chuyện đương nhiên, nhưng nghĩ lại cách làm vừa rồi của Trình Kiêu thực sự quá đáng ghét, trong lòng không khỏi đối với anh ta ân cần hỏi thăm một lần: “Bây giờ tôi thấy bóng dáng Trình Kiêu là căm hận anh ta, nếu sau này ở cùng một chỗ, gặp mặt thường xuyên rất khó chịu.”
“Vậy coi như cậu ta không tồn tại là được.”
“Nói cũng đúng.” Thích Nghi gật đầu: “Nhưng tôi ky vọng Thiên Nhiên cũng có thể làm được như vậy.”
“Vậy thì khuyên cô ấy.”
“Anh không phải là anh của Sở Niệm hay sao? Tại sao lần này biết đứng về phía tôi và Thiên Nhiên rồi.”
“Tôi chỉ giúp đúng lý lẽ chứ không theo tình cảm.” Mặt Đông Phương Tín cao ngạo: “Tôi đã nói từ trước rồi.”
Nhớ tới trước đây đối lập với anh, Thích Nghi không thể nín cười được: “Vậy sau này anh vẫn giúp đỡ chúng tôi giống như vậy sao?”
Đông Phương Tín không lập tức trả lời, đợi đến lúc Thích Nghi trừng mắt nhìn về phía anh, mới miễn cưỡng nói ra một câu: “Đến lúc đó xem tình huống đã!”
Choáng nha, quả nhiên vô cùng cẩn thận, hiểu được làm sao để lại đường lui cho mình.
Thích Nghi cũng không trách anh: “Đông Phương Tín, thực ra tóm lại mà nói, anh đối với chúng tôi thật sự rất tốt. Cho dù như thế nào, Thiên Nhiên nhà chúng tôi cũng sẽ nhất định cố gắng hết sức vì anh bán mạng làm việc, tuyệt đối không phụ lòng bồi dưỡng của anh.”
Đông Phương Tín chỉ cười không nói.
Cái anh muốn, không phải mấy thứ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook