Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 64: Công tư không rõ ràng
Thấy Lâm Chiếu xuất hiện, Lạc Ưu hơi giật mình. Cô nhanh chóng đứng lên, tiến lên phía trước: “Lâm Tiểu thư, cô đến rồi ư.”
“Tổng giám đốc của cô đâu?” Lâm Chiếu cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về hướng phòng làm việc của Đông Phương Tín.
“Tổng giám đốc ra ngoài ăn cơm rồi ạ.”
“Vậy tôi vào trong chờ anh ấy.”
“Để tôi lấy cho cô một ly coffee.” Lạc Ưu đẩy cửa phòng ra cho Lâm Chiếu.
“Cảm ơn.” Lâm Chiếu cười nhàn nhạt một cái, sau đó bước vào trong.
Nhìn bóng lưng với những đường cong lả lướt của Lâm Chiếu tao nhã đi về phía ghế sa lon, khóe miệng của Lạc Ưu ngưng cười, ngay sau đó quay người bước về bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm số liên tục.
Vậy mà điện thoại của người bên kia lại đang bận.
Cô đang định đem chuyện Lâm Chiếu đến công ty báo cho tổng giám đốc, làm cho anh vui mừng một tí, cũng nhanh chóng trở về gặp Lâm Chiếu, đáng tiếc!
Sau khi thở dài một tiếng, cô xoay người đi đến phòng giải khát.
Bóng dáng của cô vừa biến mất, cửa chính của thang máy cũng mở ra. Một cặp nam nữ tuấn tú xinh đẹp cũng từ bên trong bước ra.
“Cậu đã về khách sạn rồi à, vậy tớ cúp máy đây.” Sau khi ra khỏi thang máy, Thích Nghi theo Đông Phương Tín đi về phía phòng làm việc của anh.
Trước khi tới đây, cô vô cùng lo lắng cho tình hình của Thiên Nhiên, nên liên tục chất vấn Đông Phương Tín xem có phải anh gài bẫy cô và Thiên Nhiên hay không. Nhưng mà, Đông Phương Tín phủ nhận. Cô không tin, kiên quyết gọi điện thoại cho Thiên Nhiên để hỏi tình hình, bất đắc dĩ là điện thoại lại hết pin, vì vậy mới hỏi mượn điện thoại của Đông Phương Tín, đến lúc này biết Thiên Nhiên không có việc gì mới cúp máy, cô bước nhanh hơn về phía trước, đi qua cửa phòng làm việc đưa di động lại cho anh: “Này, Đông Phương Tín, trả điện thoại đi động cho anh.”
Đông Phương Tín không đưa tay cầm lấy, chỉ sâu kín nhìn cô gái xinh đẹp từ trên sa lon đứng dậy, chân mày anh nhíu nhẹ lại.
Ánh mắt Lâm Chiếu dò xét nhìn qua lại Thích Nghi và Đông Phương Tín, khóe miệng hơi miễn cưỡng cong lên: “Em đến không đúng lúc sao?”
Cái tay đang ở giữa không trung của Thích Nghi cứng đờ.
Cô không nghĩ trong phòng làm việc của Đông Phương Tín có người, hơn nữa người đó còn là Lâm Chiếu!
“Anh…….đang bận công việc à?” Nhìn Đông Phương Tín bước về phía mình, Lâm Chiếu cắn cắn môi: “Xin lỗi, em---- ---“
“Cô ấy đến bàn bạc chuyện công việc với anh!” Đông Phương Tín vỗ nhẹ lên bả vai của Lâm Chiếu, xoay người lạnh lùng liếc Thích Nghi một cái: “Cô để điện thoại xuống đó rồi ra ngoài trước đi.”
Mẹ nó! Đúng là công tư không rõ ràng mà. Cô mới đúng là đối tượng hợp tác của anh mà, anh vậy mà không ưu tiên công việc trước. Ban đầu cô cũng đâu có muốn tới đây chứ, chính anh muốn bàn chuyện công việc với cô, bắt cô tới cho bằng được.
Mặc dù trong lòng Thích Nghi cảm thấy không vui, nhưng nhìn ánh mắt bén nhọn của Đông Phương Tín, cũng không tiện nói thêm cái gì. Cô tiến về phía trước mấy bước để điện thoại của anh lên mặt bàn, nhìn về phía Lâm Chiếu nói: “Điện thoại của tôi không dùng được, nên mượn dùng một chút.”
Ngay sau đó, bị Đông Phương Tín trừng một cái thì chạy như bay ra khỏi chỗ đó.
Lâm Chiếu nhìn bóng lưng của cô, chân mày nhẹ nhàng cau lại: “Nhìn cô ấy quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó thì phải!”
“Gương mặt đó đại chúng quá nên mới cảm giác như thế.” Đông Phương Tín cầm bàn thay thon của Lâm Chiếu, dắt cô tới sa lon ngồi xuống: “Sao lại đột ngột tới đây mà không báo với anh một tiếng? Lạc Ưu vậy mà cũng không báo cho anh!”
Âm thanh vô cùng nghiêm nghị, làm cho cánh tay người mới bưng cà phê bước vào là Lạc Ưu nhẹ run lên một cái, cái ly trong tay xém xíu nữa rớt xuống đất vỡ mất. Cũng may cô phản ứng nhanh, kịp thời giữ chặt lại.
Lâm Chiếu vội vàng giải thích: “Thư ký Lạc Ưu vừa mới đi lấy cà phê cho em.”
Lạc Ưu gật đầu liên tục: “Lúc Lâm tiểu thư vừa tới, tôi có gọi điện cho tổng giám đốc, nhưng mà điện thoại lại bận, tôi định lấy cà phê cho Lâm tiểu thư xong sẽ gọi lại, tổng giám đốc anh…………”
“Được rồi, ra ngoài đi!” Sắc mặt Đông Phương Tín lạnh lẽo, âm thanh cũng làm cho người khác sợ hãi.
“Tổng giám đốc của cô đâu?” Lâm Chiếu cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về hướng phòng làm việc của Đông Phương Tín.
“Tổng giám đốc ra ngoài ăn cơm rồi ạ.”
“Vậy tôi vào trong chờ anh ấy.”
“Để tôi lấy cho cô một ly coffee.” Lạc Ưu đẩy cửa phòng ra cho Lâm Chiếu.
“Cảm ơn.” Lâm Chiếu cười nhàn nhạt một cái, sau đó bước vào trong.
Nhìn bóng lưng với những đường cong lả lướt của Lâm Chiếu tao nhã đi về phía ghế sa lon, khóe miệng của Lạc Ưu ngưng cười, ngay sau đó quay người bước về bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm số liên tục.
Vậy mà điện thoại của người bên kia lại đang bận.
Cô đang định đem chuyện Lâm Chiếu đến công ty báo cho tổng giám đốc, làm cho anh vui mừng một tí, cũng nhanh chóng trở về gặp Lâm Chiếu, đáng tiếc!
Sau khi thở dài một tiếng, cô xoay người đi đến phòng giải khát.
Bóng dáng của cô vừa biến mất, cửa chính của thang máy cũng mở ra. Một cặp nam nữ tuấn tú xinh đẹp cũng từ bên trong bước ra.
“Cậu đã về khách sạn rồi à, vậy tớ cúp máy đây.” Sau khi ra khỏi thang máy, Thích Nghi theo Đông Phương Tín đi về phía phòng làm việc của anh.
Trước khi tới đây, cô vô cùng lo lắng cho tình hình của Thiên Nhiên, nên liên tục chất vấn Đông Phương Tín xem có phải anh gài bẫy cô và Thiên Nhiên hay không. Nhưng mà, Đông Phương Tín phủ nhận. Cô không tin, kiên quyết gọi điện thoại cho Thiên Nhiên để hỏi tình hình, bất đắc dĩ là điện thoại lại hết pin, vì vậy mới hỏi mượn điện thoại của Đông Phương Tín, đến lúc này biết Thiên Nhiên không có việc gì mới cúp máy, cô bước nhanh hơn về phía trước, đi qua cửa phòng làm việc đưa di động lại cho anh: “Này, Đông Phương Tín, trả điện thoại đi động cho anh.”
Đông Phương Tín không đưa tay cầm lấy, chỉ sâu kín nhìn cô gái xinh đẹp từ trên sa lon đứng dậy, chân mày anh nhíu nhẹ lại.
Ánh mắt Lâm Chiếu dò xét nhìn qua lại Thích Nghi và Đông Phương Tín, khóe miệng hơi miễn cưỡng cong lên: “Em đến không đúng lúc sao?”
Cái tay đang ở giữa không trung của Thích Nghi cứng đờ.
Cô không nghĩ trong phòng làm việc của Đông Phương Tín có người, hơn nữa người đó còn là Lâm Chiếu!
“Anh…….đang bận công việc à?” Nhìn Đông Phương Tín bước về phía mình, Lâm Chiếu cắn cắn môi: “Xin lỗi, em---- ---“
“Cô ấy đến bàn bạc chuyện công việc với anh!” Đông Phương Tín vỗ nhẹ lên bả vai của Lâm Chiếu, xoay người lạnh lùng liếc Thích Nghi một cái: “Cô để điện thoại xuống đó rồi ra ngoài trước đi.”
Mẹ nó! Đúng là công tư không rõ ràng mà. Cô mới đúng là đối tượng hợp tác của anh mà, anh vậy mà không ưu tiên công việc trước. Ban đầu cô cũng đâu có muốn tới đây chứ, chính anh muốn bàn chuyện công việc với cô, bắt cô tới cho bằng được.
Mặc dù trong lòng Thích Nghi cảm thấy không vui, nhưng nhìn ánh mắt bén nhọn của Đông Phương Tín, cũng không tiện nói thêm cái gì. Cô tiến về phía trước mấy bước để điện thoại của anh lên mặt bàn, nhìn về phía Lâm Chiếu nói: “Điện thoại của tôi không dùng được, nên mượn dùng một chút.”
Ngay sau đó, bị Đông Phương Tín trừng một cái thì chạy như bay ra khỏi chỗ đó.
Lâm Chiếu nhìn bóng lưng của cô, chân mày nhẹ nhàng cau lại: “Nhìn cô ấy quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó thì phải!”
“Gương mặt đó đại chúng quá nên mới cảm giác như thế.” Đông Phương Tín cầm bàn thay thon của Lâm Chiếu, dắt cô tới sa lon ngồi xuống: “Sao lại đột ngột tới đây mà không báo với anh một tiếng? Lạc Ưu vậy mà cũng không báo cho anh!”
Âm thanh vô cùng nghiêm nghị, làm cho cánh tay người mới bưng cà phê bước vào là Lạc Ưu nhẹ run lên một cái, cái ly trong tay xém xíu nữa rớt xuống đất vỡ mất. Cũng may cô phản ứng nhanh, kịp thời giữ chặt lại.
Lâm Chiếu vội vàng giải thích: “Thư ký Lạc Ưu vừa mới đi lấy cà phê cho em.”
Lạc Ưu gật đầu liên tục: “Lúc Lâm tiểu thư vừa tới, tôi có gọi điện cho tổng giám đốc, nhưng mà điện thoại lại bận, tôi định lấy cà phê cho Lâm tiểu thư xong sẽ gọi lại, tổng giám đốc anh…………”
“Được rồi, ra ngoài đi!” Sắc mặt Đông Phương Tín lạnh lẽo, âm thanh cũng làm cho người khác sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook