Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 61: Say những lúc khi ta đắc ý
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau rời đi.
Đông Phương Tín và Long Vu Hành đi ở đằng trước, còn Thích Nghi và Thiên Nhiên đi ở phía sau.
Thấy vẻ mặt Thích Nghi rất là vui vẻ, Thiên Nhiên có chút không hiểu hỏi: “Thích Nghi, tại sao tâm tình của cậu đột nhiên trở nên tốt như vậy?”
“Không có gì.” Nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Tín hơi hơi vặn vẹo vì bị cô giẫm lên chân, Thích Nghi liền thấy tâm trạng thoái mái: “Chỉ là câu nói “Say những lúc khi ta đắc ý” này quá đúng thôi.”
“Trần tiểu thư.” Đột nhiên Đông Phương Tín xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Về vấn đề công việc của Nara, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
“Không thành vấn đề.” Thích Nghi cười không ngớt nhìn anh: “Anh bảo thư ký Lạc Ưu sắp xếp thời gian cuộc hẹn với tôi đi.”
“Tôi muốn cùng cô nói ngay bây giờ.”
Thích Nghi nhíu mày một cái, đang suy nghĩ có phải người này muốn trả thù cô hay không, thì lại nhìn thấy ánh mắt của người nọ trong trẻo, nhìn như hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không có địch ý, trong lòng không khỏi sinh ra một chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn cùng cô nói chuyện công việc?!
Đông Phương Tín cũng không để ý cô có ý nghĩ như thế nào, anh nhìn Long Vu Hành một cái: “A Hành, làm phiền cậu đưa Nara về quán rượu.”
Long Vu Hành gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Nghe được Đông Phương Tín muốn nói chuyện công việc với Thích Nghi, đương nhiên Thiên Nhiên không thể nói gì được, trực giác mách bảo rằng cô không nên đơn độc ở cùng một chỗ với Long Vu Hành, vì vậy nói: “Không cần, tôi. . . . . .”
Long Vu Hành ngay lập tức chặn lời của cô lại: “Đúng lúc tôi có việc đi ngang qua D&N, có thể đưa Lam tiểu thư đi là vinh hạnh của tôi, Lam tiểu thư, nể mặt chứ?”
Người ta lễ độ nhiệt tình như thế, Thiên Nhiên không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì cảm ơn ngài Long rồi.”
Thích Nghi lại không vừa ý: “Ngài Đông Phương, tôi cho rằng về chuyện công việc của Thiên Nhiên, cũng không vội lắm. . . . . .”
“Gần đây lộ trình của tôi rất dày đặc, nếu như không có biện pháp hẹn thời gian nói chuyện với Trần tiểu thư, chỉ sợ công việc của Nara không tiến hành thuận lợi, chẳng lẽ Trần tiểu thư hi vọng Nara làm trái với hợp đồng?” Đông Phương Tín không cho cô có cơ hội từ chối: “Đi thôi!”
Nói xong, đi về phía bãi đậu xe trước tiên.
Thích Nghi lo lắng liếc nhìn Thiên Nhiên một cái: “Cậu có thể không?”
“Mình không sao.” Thiên Nhiên làm cái động tác OK với Thích Nghi: “Cậu đi đi!”
Cô là một người cực kỳ chuyên nghiệp, đương nhiên không hi vọng Thích Nghi vì lo lắng cho mình mà ảnh hưởng đến công việc.
Thích Nghi liếc Long Vu Hành một cái, phát hiện vẻ mặt người đàn ông kia bình tĩnh, không giống vẻ mặt gian xảo của Đông Phương Tín, lại nhớ tới mới vừa rồi anh ta nho nhã lễ phép với Thiên Nhiên, không có bộ dáng ác ý gì, suy nghĩ về lúc trước anh ta nói muốn Thiên Nhiên có lẽ là chỉ muốn hợp tác với cô thôi, vì thế cô cười nhạt nói: “Có người lễ độ cẩn thận như ngài Long đây đưa Thiên Nhiên đi, tôi rất yên tâm, làm phiền anh.”
Cố ý cân nhắc, chẳng qua là muốn Long Vu Hành không được có suy nghĩ không đứng đắn.
Long Vu Hành nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, gật đầu không nói.
Người sống nội tâm như thế, nên không phải là người háo sắc gì đó mới đúng!
Thích Nghi vỗ vỗ cánh tay Thiên Nhiên: “Mình sẽ giữ liên lạc với cậu.”
Lời này, thật ra là nói cho Long Vu Hành nghe, để cho anh ta không được làm bậy.
Long Vu Hành đối với sự phòng bị của cô cũng không để ý, chỉ sâu kín nhìn Thiên Nhiên: “Đi thôi, xe của tôi ở bên kia.”
Sau đó dẫn Thiên Nhiên đi.
Trong lòng Thích Nghi mơ hồ cảm thấy được có điều gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ còn chưa rõ ràng, đã nghe được tiếng còi xe “Đô đô” ở bên cạnh.
Xe của Đông Phương Tín gần trong gang tấc.
Nhìn tới ánh mắt của anh, trong lòng Thích Nghi thở dài một tiếng, cuối cùng đem cảm xúc bất an kia đè xuống, mở cửa xe khom người lên xe.
Đông Phương Tín và Long Vu Hành đi ở đằng trước, còn Thích Nghi và Thiên Nhiên đi ở phía sau.
Thấy vẻ mặt Thích Nghi rất là vui vẻ, Thiên Nhiên có chút không hiểu hỏi: “Thích Nghi, tại sao tâm tình của cậu đột nhiên trở nên tốt như vậy?”
“Không có gì.” Nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Tín hơi hơi vặn vẹo vì bị cô giẫm lên chân, Thích Nghi liền thấy tâm trạng thoái mái: “Chỉ là câu nói “Say những lúc khi ta đắc ý” này quá đúng thôi.”
“Trần tiểu thư.” Đột nhiên Đông Phương Tín xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Về vấn đề công việc của Nara, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
“Không thành vấn đề.” Thích Nghi cười không ngớt nhìn anh: “Anh bảo thư ký Lạc Ưu sắp xếp thời gian cuộc hẹn với tôi đi.”
“Tôi muốn cùng cô nói ngay bây giờ.”
Thích Nghi nhíu mày một cái, đang suy nghĩ có phải người này muốn trả thù cô hay không, thì lại nhìn thấy ánh mắt của người nọ trong trẻo, nhìn như hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không có địch ý, trong lòng không khỏi sinh ra một chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn cùng cô nói chuyện công việc?!
Đông Phương Tín cũng không để ý cô có ý nghĩ như thế nào, anh nhìn Long Vu Hành một cái: “A Hành, làm phiền cậu đưa Nara về quán rượu.”
Long Vu Hành gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Nghe được Đông Phương Tín muốn nói chuyện công việc với Thích Nghi, đương nhiên Thiên Nhiên không thể nói gì được, trực giác mách bảo rằng cô không nên đơn độc ở cùng một chỗ với Long Vu Hành, vì vậy nói: “Không cần, tôi. . . . . .”
Long Vu Hành ngay lập tức chặn lời của cô lại: “Đúng lúc tôi có việc đi ngang qua D&N, có thể đưa Lam tiểu thư đi là vinh hạnh của tôi, Lam tiểu thư, nể mặt chứ?”
Người ta lễ độ nhiệt tình như thế, Thiên Nhiên không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì cảm ơn ngài Long rồi.”
Thích Nghi lại không vừa ý: “Ngài Đông Phương, tôi cho rằng về chuyện công việc của Thiên Nhiên, cũng không vội lắm. . . . . .”
“Gần đây lộ trình của tôi rất dày đặc, nếu như không có biện pháp hẹn thời gian nói chuyện với Trần tiểu thư, chỉ sợ công việc của Nara không tiến hành thuận lợi, chẳng lẽ Trần tiểu thư hi vọng Nara làm trái với hợp đồng?” Đông Phương Tín không cho cô có cơ hội từ chối: “Đi thôi!”
Nói xong, đi về phía bãi đậu xe trước tiên.
Thích Nghi lo lắng liếc nhìn Thiên Nhiên một cái: “Cậu có thể không?”
“Mình không sao.” Thiên Nhiên làm cái động tác OK với Thích Nghi: “Cậu đi đi!”
Cô là một người cực kỳ chuyên nghiệp, đương nhiên không hi vọng Thích Nghi vì lo lắng cho mình mà ảnh hưởng đến công việc.
Thích Nghi liếc Long Vu Hành một cái, phát hiện vẻ mặt người đàn ông kia bình tĩnh, không giống vẻ mặt gian xảo của Đông Phương Tín, lại nhớ tới mới vừa rồi anh ta nho nhã lễ phép với Thiên Nhiên, không có bộ dáng ác ý gì, suy nghĩ về lúc trước anh ta nói muốn Thiên Nhiên có lẽ là chỉ muốn hợp tác với cô thôi, vì thế cô cười nhạt nói: “Có người lễ độ cẩn thận như ngài Long đây đưa Thiên Nhiên đi, tôi rất yên tâm, làm phiền anh.”
Cố ý cân nhắc, chẳng qua là muốn Long Vu Hành không được có suy nghĩ không đứng đắn.
Long Vu Hành nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, gật đầu không nói.
Người sống nội tâm như thế, nên không phải là người háo sắc gì đó mới đúng!
Thích Nghi vỗ vỗ cánh tay Thiên Nhiên: “Mình sẽ giữ liên lạc với cậu.”
Lời này, thật ra là nói cho Long Vu Hành nghe, để cho anh ta không được làm bậy.
Long Vu Hành đối với sự phòng bị của cô cũng không để ý, chỉ sâu kín nhìn Thiên Nhiên: “Đi thôi, xe của tôi ở bên kia.”
Sau đó dẫn Thiên Nhiên đi.
Trong lòng Thích Nghi mơ hồ cảm thấy được có điều gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ còn chưa rõ ràng, đã nghe được tiếng còi xe “Đô đô” ở bên cạnh.
Xe của Đông Phương Tín gần trong gang tấc.
Nhìn tới ánh mắt của anh, trong lòng Thích Nghi thở dài một tiếng, cuối cùng đem cảm xúc bất an kia đè xuống, mở cửa xe khom người lên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook