Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 6: Trời xui đất khiến
“Đúng là Lâm Chiếu --- ------ ---“
“Nhanh nhanh chụp hình cô ấy đi, đây chắc chắn là tiêu đề trang đầu, đừng để bỏ lỡ.... ...”
Âm thanh nhốn nháo trong đám nhà báo vang lên, đèn flash không ngừng lóe sáng.
Chỗ ánh sáng tập trung lại, một cô gái xinh đẹp vừa bước xuống khỏi xe hơi. Cô gái đeo mắt kính đen, tuy không thể thấy rõ vẻ mặt, nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài mềm mại như thác nước, cùng với bộ váy ôm dài trắng như tuyết tạo nên một sự đối lập rõ ràng, làm cả người cô gái toát lên một vẻ đẹp say đắm lòng người.
Đối diện với một rừng ánh sáng đèn flash, lúm đồng tiền trông như đóa hoa, gương mặt cô ấy không biểu lộ chút sợ hãi nào, toàn thân toát lên phong thái sang trọng không cần phải nói. Dưới sự bảo hộ của người quản lý và nhân viên an ninh, chậm rãi đi vào trong cao ốc Đông Phương.
Những điều này, đều bị người ngồi trong chiếc limousine đậu cách đó không xa quan sát.
Nhìn bóng dáng cao ráo bước vào cửa chính của tòa cao ốc, Lý Tốc nghiêng người nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh: “Tổng giám đốc, là Lâm tiểu thư.”
“Ừ”. Người đàn ông ngồi im như một ngọn núi, nhìn về phía tòa cao ốc đồ sộ hai tròng mắt hiện lên sự đùa giỡn.
Lý Tốc nóng lòng muốn hỏi anh có cần ngăn chặn những nhà báo kia đưa tin về Lâm tiểu thư hay không, nhưng thấy anh nhíu mày nhìn mình, lời nói lên tới họng lại không thể phát ra tiếng nào.
Nhìn thấy dáng vẻ sầu não muốn chết của Lý Tốc, Đông Phương Tín thiếu hiểu biết cười, nói: “Kệ bọn họ đi.”
Không lẽ ông chủ là con giun trong bụng anh ta, mọi suy nghĩ trong đầu mình đều nhìn ra hết sao?
Lý Tốc cảm thấy được độ lạnh phát ra trong lời nói, miệng không dám chậm trễ: “Dạ!”
--- ------ ------ ------ ------ ---------
“Lâm Chiếu quả nhiên cũng có ý tranh giành làm người phát ngôn cho quảng cáo lần này.” Nhìn theo đám phóng viên ồ ạt chạy vút qua, chân mày Thích Nghi nhẹ nhíu một cái: “Cô ấy hoàn hoàn không phù hợp chút nào.”
“Không lẽ tớ lại hoàn toàn thích hợp hay sao?” Nhìn tòa cao ốc sát bên ngoài cửa xe, Thiên Nhiên cười chua sót.
“Trước giờ cậu đối với bản thân rất có tự tin, lần này làm sao vậy?” Thích Nghi bĩu môi.
“Kiến trúc tòa nhà này thật đặc biệt.” Thiên Nhiên được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Thích Nghi nhìn lướt qua tòa cao ốc có hình dáng giống như chiếc lá, gật đầu đồng ý. Sau đó, trong lòng cô run lên, thất thanh nói: “Kiến trúc sư của tòa nhà này có phải là.... ......”
Thiên Nhiên nhìn lại ánh mắt to trong trẻo kia của cô, mím môi tự giễu: “Có lẽ là vậy!”
Cũng chỉ có thể là người đó, mới có những đường nét độc đáo như vậy!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đi cửa sau đúng là lựa chọn tốt nhất, không những tránh được sự truy đuổi của đám phóng viên, thậm chí lúc các cô tiến vào phòng quay thử, cũng như vậy thần không biết quỹ không hay.
“Đến phiên cậu kìa.” Thấy trợ lý đạo diễn ngoắc tay cười với họ, Thích Nghi vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên: “Đi đi, tớ ở đây đợi tin tốt của cậu.”
“Có thể là tin tức xấu cũng nên.” Thiên Nhiên cười hời hợt một cái, trong ánh mắt cổ vũ của cô, đứng dậy đi vào phòng thử bằng kính.
Thích Nghi biết quay thử ít nhất cũng mất mười phút, thấy bóng dáng Thiên Nhiên biến mất sau cánh cửa, cô liền bước về hướng nhà vệ sinh.
Không ngờ, nhà vệ sinh của tầng này đang trong giai đoạn sửa chữa, nhân viên đang làm việc ở đó bảo cô đi xuống tầng dưới.
Ban đầu Thích Nghi cũng định xuống dưới, nhưng nghĩ tới, buổi quay thử hôm nay diễn ra tại lầu 54 của tòa cao ốc Đông Phương, mà nghe nói rằng tầng 55 là nơi làm việc của vị chủ tịch tập đoàn có địa vị hiển hách trên quốc tế, nếu cô đi lên, có khi trùng hợp gặp được truyền thuyết Đông Phương Tín nổi tiếng rầm rộ trong giới thương nhân kia cũng nên, nếu có thể học hỏi vài thứ từ anh, chẳng phải là chuyện tốt một lượt còn gì?
Đương miên man suy nghĩ đến đây, miệng cô tự động nhếch lên, tay đẩy cánh cửa cầu thang.
Thật ngoài ý muốn, lúc đi đến khúc quẹo bắt gặp ngay một màn ướt át, làm cô nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nhanh nhanh chụp hình cô ấy đi, đây chắc chắn là tiêu đề trang đầu, đừng để bỏ lỡ.... ...”
Âm thanh nhốn nháo trong đám nhà báo vang lên, đèn flash không ngừng lóe sáng.
Chỗ ánh sáng tập trung lại, một cô gái xinh đẹp vừa bước xuống khỏi xe hơi. Cô gái đeo mắt kính đen, tuy không thể thấy rõ vẻ mặt, nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài mềm mại như thác nước, cùng với bộ váy ôm dài trắng như tuyết tạo nên một sự đối lập rõ ràng, làm cả người cô gái toát lên một vẻ đẹp say đắm lòng người.
Đối diện với một rừng ánh sáng đèn flash, lúm đồng tiền trông như đóa hoa, gương mặt cô ấy không biểu lộ chút sợ hãi nào, toàn thân toát lên phong thái sang trọng không cần phải nói. Dưới sự bảo hộ của người quản lý và nhân viên an ninh, chậm rãi đi vào trong cao ốc Đông Phương.
Những điều này, đều bị người ngồi trong chiếc limousine đậu cách đó không xa quan sát.
Nhìn bóng dáng cao ráo bước vào cửa chính của tòa cao ốc, Lý Tốc nghiêng người nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh: “Tổng giám đốc, là Lâm tiểu thư.”
“Ừ”. Người đàn ông ngồi im như một ngọn núi, nhìn về phía tòa cao ốc đồ sộ hai tròng mắt hiện lên sự đùa giỡn.
Lý Tốc nóng lòng muốn hỏi anh có cần ngăn chặn những nhà báo kia đưa tin về Lâm tiểu thư hay không, nhưng thấy anh nhíu mày nhìn mình, lời nói lên tới họng lại không thể phát ra tiếng nào.
Nhìn thấy dáng vẻ sầu não muốn chết của Lý Tốc, Đông Phương Tín thiếu hiểu biết cười, nói: “Kệ bọn họ đi.”
Không lẽ ông chủ là con giun trong bụng anh ta, mọi suy nghĩ trong đầu mình đều nhìn ra hết sao?
Lý Tốc cảm thấy được độ lạnh phát ra trong lời nói, miệng không dám chậm trễ: “Dạ!”
--- ------ ------ ------ ------ ---------
“Lâm Chiếu quả nhiên cũng có ý tranh giành làm người phát ngôn cho quảng cáo lần này.” Nhìn theo đám phóng viên ồ ạt chạy vút qua, chân mày Thích Nghi nhẹ nhíu một cái: “Cô ấy hoàn hoàn không phù hợp chút nào.”
“Không lẽ tớ lại hoàn toàn thích hợp hay sao?” Nhìn tòa cao ốc sát bên ngoài cửa xe, Thiên Nhiên cười chua sót.
“Trước giờ cậu đối với bản thân rất có tự tin, lần này làm sao vậy?” Thích Nghi bĩu môi.
“Kiến trúc tòa nhà này thật đặc biệt.” Thiên Nhiên được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Thích Nghi nhìn lướt qua tòa cao ốc có hình dáng giống như chiếc lá, gật đầu đồng ý. Sau đó, trong lòng cô run lên, thất thanh nói: “Kiến trúc sư của tòa nhà này có phải là.... ......”
Thiên Nhiên nhìn lại ánh mắt to trong trẻo kia của cô, mím môi tự giễu: “Có lẽ là vậy!”
Cũng chỉ có thể là người đó, mới có những đường nét độc đáo như vậy!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đi cửa sau đúng là lựa chọn tốt nhất, không những tránh được sự truy đuổi của đám phóng viên, thậm chí lúc các cô tiến vào phòng quay thử, cũng như vậy thần không biết quỹ không hay.
“Đến phiên cậu kìa.” Thấy trợ lý đạo diễn ngoắc tay cười với họ, Thích Nghi vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên: “Đi đi, tớ ở đây đợi tin tốt của cậu.”
“Có thể là tin tức xấu cũng nên.” Thiên Nhiên cười hời hợt một cái, trong ánh mắt cổ vũ của cô, đứng dậy đi vào phòng thử bằng kính.
Thích Nghi biết quay thử ít nhất cũng mất mười phút, thấy bóng dáng Thiên Nhiên biến mất sau cánh cửa, cô liền bước về hướng nhà vệ sinh.
Không ngờ, nhà vệ sinh của tầng này đang trong giai đoạn sửa chữa, nhân viên đang làm việc ở đó bảo cô đi xuống tầng dưới.
Ban đầu Thích Nghi cũng định xuống dưới, nhưng nghĩ tới, buổi quay thử hôm nay diễn ra tại lầu 54 của tòa cao ốc Đông Phương, mà nghe nói rằng tầng 55 là nơi làm việc của vị chủ tịch tập đoàn có địa vị hiển hách trên quốc tế, nếu cô đi lên, có khi trùng hợp gặp được truyền thuyết Đông Phương Tín nổi tiếng rầm rộ trong giới thương nhân kia cũng nên, nếu có thể học hỏi vài thứ từ anh, chẳng phải là chuyện tốt một lượt còn gì?
Đương miên man suy nghĩ đến đây, miệng cô tự động nhếch lên, tay đẩy cánh cửa cầu thang.
Thật ngoài ý muốn, lúc đi đến khúc quẹo bắt gặp ngay một màn ướt át, làm cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook