Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 50: Tôi hợp tác với anh
Đôi nam nữ phía trước sánh vai nhau mà đi, trên đường nhẹ giọng cười nói, không khí hài hòa tốt lành.
Thích Nghi chỉ lẳng lặng đi phía sau bọn họ, không nói được lời nào.
Sau khi đi ra khỏi câu lạc bộ Vạn Gia Đăng Hỏa, Đông Phương Tín nhìn Thích Nghi một cái: “Cô ở nơi này chờ tôi.”
“Biết rồi.” Thích Nghi liếc mắt nhìn thoáng qua con đường cái đang tràn ngập nước mưa một lần nữa, không có kháng nghị, đứng lại ở chỗ cũ.
“Trần tiểu thư, hẹn gặp lại!” Ngược lại, Sở Niệm rất có lễ phép đối với cô.
Thích Nghi gật đầu chào cô.
Đông Phương Tín không nhìn Thích Nghi nữa, anh nhận lấy cây dù xanh của người bảo vệ đưa tới rồi che cho Sở Niệm, sau đó nắm tay cô đi tới chiếc xe hơi sang trọng.
“Tổng giám đốc.” Lý Tốc đã sớm đứng chờ ở trước xe, thấy Đông Phương Tín cùng Sở Niệm đến gần, khẽ khom người chào hỏi: “Sở tiểu thư.”
“Đưa Tiểu Niệm về nhà họ Sở trước mười giờ.” Đông Phương Tín nói.
“Vâng.” Lý Tốc trả lời.
“Làm phiền cậu.” Sở Niệm khẽ mỉm cười với Lý Tốc, sau đó trừng mắt nhìn Đông Phương Tín: “Ông anh, anh trọng sắc khinh bạn.”
“Nói bậy.” Đông Phương Tín vuốt tóc cô, đem cây dù di chuyển lên phía trước một chút, che mưa lại cho cô, dịu dàng nói: “Đi đi!”
Khóe miệng Sở Niệm cong cong, ánh mắt nhìn về phía Thích Nghi đang đứng ở đằng kia, cười đến ý vị sâu xa.
Lý Tốc mở cửa xe để cho cô ngồi vào, sau đó cúi đầu với Đông Phương Tín, rồi ngồi vào ghế lái ô-tô rời đi.
Thích Nghi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi Đông Phương Tín bước về bên cạnh cô, cô mới nhìn đồng hồ tay: “Còn có ba tiếng.”
“Vội vã muốn trở về, sợ tôi ăn cô?” Đông Phương Tín hừ nhẹ một tiếng.
“Chỉ là nhắc nhở ngài Đông Phương mà thôi.” Thích Nghi không kiêu ngạo không tự ti nói: “Tiếp theo muốn đi đâu?”
Từ lúc cô bắt đầu ngồi lên xe của anh, cô đã cùng anh đi đến nhiều nơi. Lúc ở cửa hàng, anh ta kêu Viên Thanh chuẩn bị quần áo cho cô để đi tụ họp bạn bè, nhưng người anh ta muốn đi gặp lại không phải là những người vừa rồi. Như vậy, anh ta chắc còn phải dẫn cô đi nơi khác!
Đông Phương Tín nhìn cô thật sâu, ánh mắt mang theo thưởng thức: “Quả nhiên là người thông minh!”
Thích Nghi im lặng chờ câu sau của anh.
“Chính là nơi này.” Đông Phương Tín chỉ vào Vạn Gia Đăng Hỏa: “Đi theo tôi.”
Nhìn nơi mà Đông Phương Tín chỉ vào, cô rất tự nhiên mà nhớ lại cảnh gặp gỡ lần trước của cô và anh ta ở phòng làm việc của Long Vu Hành, lúc trở về anh ta tìm mọi cách gây khó khăn cho cô, cô cũng cho anh ta nếm mùi đau khổ, chẳng lẽ là, người này còn muốn đưa cô đi đến phòng làm việc của Long Vu Hành?
Trong lòng mang theo nghi ngờ, nhưng Thích Nghi cũng không muốn làm mình ủy khuất, nên rất thoải mái hỏi thăm: “Anh muốn đưa tôi đến phòng làm việc của Long Vu Hành?”
“Có vấn đề?” Đông Phương Tín không đáp hỏi ngược lại.
“Không có.” Thích Nghi hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ thanh thản: “Chỉ hi vọng là ngài Đông Phương đây nói chuyện giữ lời mà thôi.”
Đông Phương Tín lạnh lùng nhìn cô: “Cô đang mong đợi điều gì sao?”
Lời nói như thế, Thích Nghi cũng không phải là người ngu ngốc, đương nhiên nghe rõ ngụ ý của anh. Cô khẽ cắn răng, giận quá hóa cười: “Lần trước ngài Đông Phương nói tôi chủ động cởi cho anh xem, tôi rất tức giận. Chẳng qua, mới vừa rồi ở cửa hàng, mặc dù cách một cánh cửa, nhưng cũng coi như là tôi đã cởi quần áo trước mặt anh. Không biết ngài Đông Phương đây đối với cách làm như thế của tôi có hài lòng không.”
Đông Phương Tín nghe vậy, sắc mặt đột nhiên tối lại.
Thích Nghi lại cười, mặt mày trong sáng như nước hồ, sâu không thấy đáy: “Bây giờ, tôi có một quyết định. Ngài Đông Phương, thay vì tôi chủ động đi tìm anh, không bằng ở chỗ này tôi cam kết với anh. Tôi thu lời nói trước kia, anh không phải đang nằm mơ, tôi hợp tác với anh.”
Thích Nghi chỉ lẳng lặng đi phía sau bọn họ, không nói được lời nào.
Sau khi đi ra khỏi câu lạc bộ Vạn Gia Đăng Hỏa, Đông Phương Tín nhìn Thích Nghi một cái: “Cô ở nơi này chờ tôi.”
“Biết rồi.” Thích Nghi liếc mắt nhìn thoáng qua con đường cái đang tràn ngập nước mưa một lần nữa, không có kháng nghị, đứng lại ở chỗ cũ.
“Trần tiểu thư, hẹn gặp lại!” Ngược lại, Sở Niệm rất có lễ phép đối với cô.
Thích Nghi gật đầu chào cô.
Đông Phương Tín không nhìn Thích Nghi nữa, anh nhận lấy cây dù xanh của người bảo vệ đưa tới rồi che cho Sở Niệm, sau đó nắm tay cô đi tới chiếc xe hơi sang trọng.
“Tổng giám đốc.” Lý Tốc đã sớm đứng chờ ở trước xe, thấy Đông Phương Tín cùng Sở Niệm đến gần, khẽ khom người chào hỏi: “Sở tiểu thư.”
“Đưa Tiểu Niệm về nhà họ Sở trước mười giờ.” Đông Phương Tín nói.
“Vâng.” Lý Tốc trả lời.
“Làm phiền cậu.” Sở Niệm khẽ mỉm cười với Lý Tốc, sau đó trừng mắt nhìn Đông Phương Tín: “Ông anh, anh trọng sắc khinh bạn.”
“Nói bậy.” Đông Phương Tín vuốt tóc cô, đem cây dù di chuyển lên phía trước một chút, che mưa lại cho cô, dịu dàng nói: “Đi đi!”
Khóe miệng Sở Niệm cong cong, ánh mắt nhìn về phía Thích Nghi đang đứng ở đằng kia, cười đến ý vị sâu xa.
Lý Tốc mở cửa xe để cho cô ngồi vào, sau đó cúi đầu với Đông Phương Tín, rồi ngồi vào ghế lái ô-tô rời đi.
Thích Nghi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi Đông Phương Tín bước về bên cạnh cô, cô mới nhìn đồng hồ tay: “Còn có ba tiếng.”
“Vội vã muốn trở về, sợ tôi ăn cô?” Đông Phương Tín hừ nhẹ một tiếng.
“Chỉ là nhắc nhở ngài Đông Phương mà thôi.” Thích Nghi không kiêu ngạo không tự ti nói: “Tiếp theo muốn đi đâu?”
Từ lúc cô bắt đầu ngồi lên xe của anh, cô đã cùng anh đi đến nhiều nơi. Lúc ở cửa hàng, anh ta kêu Viên Thanh chuẩn bị quần áo cho cô để đi tụ họp bạn bè, nhưng người anh ta muốn đi gặp lại không phải là những người vừa rồi. Như vậy, anh ta chắc còn phải dẫn cô đi nơi khác!
Đông Phương Tín nhìn cô thật sâu, ánh mắt mang theo thưởng thức: “Quả nhiên là người thông minh!”
Thích Nghi im lặng chờ câu sau của anh.
“Chính là nơi này.” Đông Phương Tín chỉ vào Vạn Gia Đăng Hỏa: “Đi theo tôi.”
Nhìn nơi mà Đông Phương Tín chỉ vào, cô rất tự nhiên mà nhớ lại cảnh gặp gỡ lần trước của cô và anh ta ở phòng làm việc của Long Vu Hành, lúc trở về anh ta tìm mọi cách gây khó khăn cho cô, cô cũng cho anh ta nếm mùi đau khổ, chẳng lẽ là, người này còn muốn đưa cô đi đến phòng làm việc của Long Vu Hành?
Trong lòng mang theo nghi ngờ, nhưng Thích Nghi cũng không muốn làm mình ủy khuất, nên rất thoải mái hỏi thăm: “Anh muốn đưa tôi đến phòng làm việc của Long Vu Hành?”
“Có vấn đề?” Đông Phương Tín không đáp hỏi ngược lại.
“Không có.” Thích Nghi hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ thanh thản: “Chỉ hi vọng là ngài Đông Phương đây nói chuyện giữ lời mà thôi.”
Đông Phương Tín lạnh lùng nhìn cô: “Cô đang mong đợi điều gì sao?”
Lời nói như thế, Thích Nghi cũng không phải là người ngu ngốc, đương nhiên nghe rõ ngụ ý của anh. Cô khẽ cắn răng, giận quá hóa cười: “Lần trước ngài Đông Phương nói tôi chủ động cởi cho anh xem, tôi rất tức giận. Chẳng qua, mới vừa rồi ở cửa hàng, mặc dù cách một cánh cửa, nhưng cũng coi như là tôi đã cởi quần áo trước mặt anh. Không biết ngài Đông Phương đây đối với cách làm như thế của tôi có hài lòng không.”
Đông Phương Tín nghe vậy, sắc mặt đột nhiên tối lại.
Thích Nghi lại cười, mặt mày trong sáng như nước hồ, sâu không thấy đáy: “Bây giờ, tôi có một quyết định. Ngài Đông Phương, thay vì tôi chủ động đi tìm anh, không bằng ở chỗ này tôi cam kết với anh. Tôi thu lời nói trước kia, anh không phải đang nằm mơ, tôi hợp tác với anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook