Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 48: Dự cảm xấu
Editor: Tình Tình
Bên trong phòng KTV sang trọng, cả đám tuấn nam mỹ nữ đang trò chuyện vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Bối Hiểu Y tham gia loại tụ hội này, cô thông qua thanh mai trúc mã đồng thời cũng là bạn tốt Phong Chi Sơ mới biết được Sài Vi Vi. Nhưng hôm nay có mặt ở chỗ này đều là bạn của Sài Vi Vi, cô cũng chẳng quen biết bọn họ. Sài Vi Vi vốn không thuộc về cuộc sống bình dân như các cô, cô ấy thuộc về thiên kim nhà giàu, chẳng qua là từ trước đến nay cũng không tự cao tự đại, cho nên tình cảm của bọn họ coi như không tệ.
Những người khác bên trong phòng, Bối Hiểu Y cùng Phong Chi Sơ đều chưa quen. Sài Vi Vi giới thiệu bọn họ với nhau, vì vậy các cô mới biết đây là những cô cậu con nhà giàu mà trước đây chỉ có thể nghe chứ chưa được thấy.
Trong bọn họ, có con gái chủ tịch tập đoàn Ngôi Sao Ngày Mai – Minh Hi Nhi, Lâm Đại – thiếu gia công ty thời trang và trang sức nhà họ Lâm, tiểu thư tập đoàn Châu Báu Lấp Lánh – Sở Niệm. Còn có Dịch Nhiên, người từ nhỏ đã có danh xưng là “Thần đồng đạo diễn”, và nữ luật sư Cao Vũ Tiệp, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã nổi danh ở giới tư pháp.
Không phải là con của nhà giàu, thì chính là nhân vật nổi danh tiếng tăm lừng lẫy ở trong xã hội!
Sài Vi Vi cùng bọn họ không chỉ là có giao tình giữa các thế gia, mà còn là bạn tốt cùng trường từ nhà trẻ đến cao trung, tình cảm thâm hậu, vừa vào cửa đã cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
Bối Hiểu Y cùng Phong Chi Sợ chỉ dựa vào nhau ngồi chung một chỗ, dù sao cũng không quen với đám người bọn họ, rất ít chen vào nói.
Tài chính, cổ phiếu, đám tiệc, vật phẩm xa xỉ, đầu tư, kinh doanh, du lịch, các sự kiện giải trí. . . . . Trừ nội dung cuối cùng, những phương diện khác mà bọn họ đàm luận không phải là thứ mà Bối Hiểu Y yêu thích, nên cô căn bản không cách nào đuổi kịp được nội dung cùng tiết tấu cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ một chút liền thấy nhàm chán tột cùng.
Liếc mắt nhìn Phong Chi Sơ, cũng thấy cô ấy bày ra bộ dáng không hứng thú. Chỉ là đôi mắt của cô ấy lâu lâu sẽ nhìn về cửa ra vào một cái, dường như là đang mong đợi một vị khách tới.
“Cậu đang đợi người?” Bối Hiểu Y ngồi sát vào bên tai Phong Chi Sơ, dùng âm thanh chỉ có hai người các cô nghe thấy hỏi thăm.
“Không có!” Phong Chi Sơ hơi mím môi, cầm thức uống trên bàn lên khẽ nhấp một cái.
“Vẻ mặt của cậu giống như một cô gái lâm vào trong mê mang, còn nói không có?”
“Làm sao có thể?” Phong Chi Sơ đưa tay vỗ nhẹ vào mặt.
“Bị tớ nói trúng rồi chứ gì? Cậu đang chột dạ.” Bối Hiểu Y đưa tay đâm vào gò má của Phong Chi Sơ: “Mau thành thực khai báo cho tớ.”
Phong Chi Sơ cho cô một cái nhìn xem thường, dứt khoát im lặng không để ý đến cô.
Bối Hiểu Y vểnh cái miệng nhỏ, xoay người kéo Sài Vi Vi đang ngồi một bên khác của cô: “Còn có người tới sao?”
Sài Vi Vi đang nói đùa cùng Minh Hi Nhi, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, liếc về phía Phong Chi Sơ, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Bối Hiểu Y còn muốn hỏi nữa, lại nghe Lâm Đại cười hỏi Sở Niệm: “Tiểu Niệm, cậu sắp phải đính hôn cùng Trình Kiêu, tại sao gần đây tớ còn nhìn thấy cậu bận rộn công việc vậy?”
Phong Chi Sơ đột nhiên mở mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Sở Niệm.
Sở Niệm mím môi cười một tiếng, trong mắt chứa ánh sáng khác thường: “Những chuyện kia không cần tớ bận rộn, đã có mẹ chúng tớ giúp đỡ, thường ngày họ không có việc gì làm, chỉ thích chăm lo chuyện lặt vặt, chúng tớ liền theo họ.”
“Không phải hôm nay có Trình Kiêu tới nữa sao? Sao lại không thấy cậu ta?” Cao Vũ Tiệp vừa uống bia vừa hỏi.
“Anh ấy có chuyện bận, hôm nay có thể không tới được rồi.” Sở Niệm vểnh môi cười một tiếng.
Bối Hiểu Y rõ ràng thấy ánh mắt Phong Chi Sơ trong nháy mắt chuyển sang âm u.
Trong lòng cô có dự cảm xấu, chỉ là cảm giác ấy còn chưa kịp rõ ràng thì nghe thấy cửa phòng “Rắc rắc” một tiếng, một cặp nam nữ một trước một sau bước vào.
Sau khi thấy rõ người nữ ở phía sau, cô cả kinh, thiếu chút nữa từ trên ghế salon nhảy bắn lên.
Bên trong phòng KTV sang trọng, cả đám tuấn nam mỹ nữ đang trò chuyện vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Bối Hiểu Y tham gia loại tụ hội này, cô thông qua thanh mai trúc mã đồng thời cũng là bạn tốt Phong Chi Sơ mới biết được Sài Vi Vi. Nhưng hôm nay có mặt ở chỗ này đều là bạn của Sài Vi Vi, cô cũng chẳng quen biết bọn họ. Sài Vi Vi vốn không thuộc về cuộc sống bình dân như các cô, cô ấy thuộc về thiên kim nhà giàu, chẳng qua là từ trước đến nay cũng không tự cao tự đại, cho nên tình cảm của bọn họ coi như không tệ.
Những người khác bên trong phòng, Bối Hiểu Y cùng Phong Chi Sơ đều chưa quen. Sài Vi Vi giới thiệu bọn họ với nhau, vì vậy các cô mới biết đây là những cô cậu con nhà giàu mà trước đây chỉ có thể nghe chứ chưa được thấy.
Trong bọn họ, có con gái chủ tịch tập đoàn Ngôi Sao Ngày Mai – Minh Hi Nhi, Lâm Đại – thiếu gia công ty thời trang và trang sức nhà họ Lâm, tiểu thư tập đoàn Châu Báu Lấp Lánh – Sở Niệm. Còn có Dịch Nhiên, người từ nhỏ đã có danh xưng là “Thần đồng đạo diễn”, và nữ luật sư Cao Vũ Tiệp, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã nổi danh ở giới tư pháp.
Không phải là con của nhà giàu, thì chính là nhân vật nổi danh tiếng tăm lừng lẫy ở trong xã hội!
Sài Vi Vi cùng bọn họ không chỉ là có giao tình giữa các thế gia, mà còn là bạn tốt cùng trường từ nhà trẻ đến cao trung, tình cảm thâm hậu, vừa vào cửa đã cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
Bối Hiểu Y cùng Phong Chi Sợ chỉ dựa vào nhau ngồi chung một chỗ, dù sao cũng không quen với đám người bọn họ, rất ít chen vào nói.
Tài chính, cổ phiếu, đám tiệc, vật phẩm xa xỉ, đầu tư, kinh doanh, du lịch, các sự kiện giải trí. . . . . Trừ nội dung cuối cùng, những phương diện khác mà bọn họ đàm luận không phải là thứ mà Bối Hiểu Y yêu thích, nên cô căn bản không cách nào đuổi kịp được nội dung cùng tiết tấu cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ một chút liền thấy nhàm chán tột cùng.
Liếc mắt nhìn Phong Chi Sơ, cũng thấy cô ấy bày ra bộ dáng không hứng thú. Chỉ là đôi mắt của cô ấy lâu lâu sẽ nhìn về cửa ra vào một cái, dường như là đang mong đợi một vị khách tới.
“Cậu đang đợi người?” Bối Hiểu Y ngồi sát vào bên tai Phong Chi Sơ, dùng âm thanh chỉ có hai người các cô nghe thấy hỏi thăm.
“Không có!” Phong Chi Sơ hơi mím môi, cầm thức uống trên bàn lên khẽ nhấp một cái.
“Vẻ mặt của cậu giống như một cô gái lâm vào trong mê mang, còn nói không có?”
“Làm sao có thể?” Phong Chi Sơ đưa tay vỗ nhẹ vào mặt.
“Bị tớ nói trúng rồi chứ gì? Cậu đang chột dạ.” Bối Hiểu Y đưa tay đâm vào gò má của Phong Chi Sơ: “Mau thành thực khai báo cho tớ.”
Phong Chi Sơ cho cô một cái nhìn xem thường, dứt khoát im lặng không để ý đến cô.
Bối Hiểu Y vểnh cái miệng nhỏ, xoay người kéo Sài Vi Vi đang ngồi một bên khác của cô: “Còn có người tới sao?”
Sài Vi Vi đang nói đùa cùng Minh Hi Nhi, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, liếc về phía Phong Chi Sơ, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Bối Hiểu Y còn muốn hỏi nữa, lại nghe Lâm Đại cười hỏi Sở Niệm: “Tiểu Niệm, cậu sắp phải đính hôn cùng Trình Kiêu, tại sao gần đây tớ còn nhìn thấy cậu bận rộn công việc vậy?”
Phong Chi Sơ đột nhiên mở mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Sở Niệm.
Sở Niệm mím môi cười một tiếng, trong mắt chứa ánh sáng khác thường: “Những chuyện kia không cần tớ bận rộn, đã có mẹ chúng tớ giúp đỡ, thường ngày họ không có việc gì làm, chỉ thích chăm lo chuyện lặt vặt, chúng tớ liền theo họ.”
“Không phải hôm nay có Trình Kiêu tới nữa sao? Sao lại không thấy cậu ta?” Cao Vũ Tiệp vừa uống bia vừa hỏi.
“Anh ấy có chuyện bận, hôm nay có thể không tới được rồi.” Sở Niệm vểnh môi cười một tiếng.
Bối Hiểu Y rõ ràng thấy ánh mắt Phong Chi Sơ trong nháy mắt chuyển sang âm u.
Trong lòng cô có dự cảm xấu, chỉ là cảm giác ấy còn chưa kịp rõ ràng thì nghe thấy cửa phòng “Rắc rắc” một tiếng, một cặp nam nữ một trước một sau bước vào.
Sau khi thấy rõ người nữ ở phía sau, cô cả kinh, thiếu chút nữa từ trên ghế salon nhảy bắn lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook