Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
-
Chương 50
Hà Thụ ngây người một chút, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, rồi mới đem cái ly của mình đặt lên bàn, hai tay cầm lấy ly, qua hồi lâu mới nói: “Tôi hôm nay… Cái gì cũng không nhìn thấy.”
Phùng Lạc cười một chút, rồi mới nói: “Tôi hôm nay cũng không vì cái gì khác, chính là… Cảm thấy cậu nên biết.”
Hà Thụ thật lâu sau mới nói: “Tôi không hiểu ý anh muốn nói gì.”
Phùng Lạc một tay chống cái trán, một tay điểm nhẹ lên mặt bàn, khóe miệng cong lên, Phùng Lạc nói: “Phải không?” Phùng Lạc còn nghiêm túc nhìn Hà Thụ, nói: “Cậu thật sự không biết? Tôi cùng Tô Mạch, tốt xấu gì cũng là bằng hữu lâu năm, ít nhất mười năm giao tình, chuyện của bọn họ tôi rõ ràng nhất, bất quá… Năm đó bọn họ yêu… Không nói kinh thiên động địa thì cũng là cảm động lòng người, sao, đoạn chuyện cũ này, Tô Mạch không nói cho cậu biết sao?”
Trên mặt Hà Thụ biểu tình yếu ớt, suy nghĩ rất lâu, im lặng lắc lắc đầu, nói: “Anh ấy không chịu nói cho tôi biết.”
Phùng Lạc đồng tình cười cười nói: “Các người, cậu cùng cô ấy, không giống nhau.”
Toàn thân Hà Thụ hơi lui đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi không hiểu.”
Phùng Lạc nhìn hắn một cái, nhìn xa xa, Tô Mạch quan tâm kéo ghế ra cho Mạc Thủy Thủy, hai người cùng nhau ngồi mắt, trong mắt Phùng Lạc có một loại ảm đạm không thể phân rõ, Phùng Lạc vẫn cười như vậy, nói: “Cậu ấy yêu chính là Mạc Thủy Thủy, cậu ấy thương hại chính là cậu. Yêu cùng thương hại, không giống nhau.”
Hà Thụ nhẹ nhàng cười cười, nói: “Anh ấy từng nói yêu tôi.”
Phùng Lạc hơi nắm chặt rãnh tay, rồi mới từ từ mở giãn ra, Phùng Lạc cười nói: “Cậu tin sao?”
Hà Thụ lắc lắc đầu, lâu sau, Hà Thụ nói: “Nếu như tội nghiệp tôi, kia cũng không có vấn đề gì.”
Phùng Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, “Cái gì?”
Hà Thụ thở phào một hơi, tận lực đem thân thể ngồi ổn định một chút, trên mặt mang theo tươi cười yếu ớt nhưng lại đầy quật cường, Hà Thụ nói: “Tôi không biết anh sao lại dẫn tôi tới… Tôi không biết anh sao lại muốn nói này với tôi, nhưng, cho dù thương hại, kia cũng không sao.”
Hà Thụ nói, đem tay có chút lạnh xoa bóp, cuối cùng đặt ở dưới môi, a một hơi, nói: “Nếu anh ấy yêu tôi, tôi sẽ rất cao hứng. Nếu không phải yêu, chính là thương hại cũng không sao. Người trên Thế Giới này, chỉ có mình anh ấy thương hại tôi.”
Phùng Lạc cười cười, trong ánh mắt mang chút hơi nước, rồi mới chậm rãi mờ ảo, Phùng Lạc nở nụ cười một hồi, nói: “Nếu mỗi người đều giống như cậu cảm thấy thế là đủ, tựa hồ cũng không sai…” Phùng Lạc nói như vậy, đột nhiên lại dùng lực lắc lắc đầu, Phùng Lạc cầm rượu đỏ trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, Phùng Lạc thấy Hà Thụ hơi nghiêng mặt, từ xa đánh giá hai người đang ngồi kia.
Vị trí kia tựa hồ gần cửa sổ, gió lạnh thổi vào có chút lạnh, Mạc Thủy Thủy bắt đầu giống Hà Thụ, bàn tay đặt dưới môi hô hấp
Thế là Tô Mạch hơi đứng lên, đem áo khoác tây trang trên người cởi ra, để trên lưng Mạc Thủy Thủy ngồi phía đối diện. Thế là Mạc Thủy Thủy cười với Tô Mạch, lúc cười, mặt mày cong lên. Cô bé kia lớn lên thật sự dễ nhìn, trong suốt xuất trần như thủy tinh.
Hà Thụ nghĩ như vậy thu hồi tầm mắt, cảm thấy vị trí này càng lạnh thêm. Phùng Lạc nghiêng đầu nhìn biểu tình của Hà Thụ, đột nhiên lại cười cười, nói: “Tôi mới vừa rồi đột nhiên nghĩ… Tô Mạch tựa hồ cho tới nay… Đối với cậu cũng không tốt như vậy.”
Hà Thụ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Tô thật sự không muốn nghe nữa. Tôi nói… Anh mời tôi ăn cơm tôi rất cảm ơn, anh muốn nói cho tôi biết tôi cũng đã biết, cứ như vậy đi, tôi phải đi.”
Phùng Lạc nhìn Hà Thụ đứng lên, thu lại nét mặt tươi cười, nhỏ giọng quát: “Đứng lại!”
Hà Thụ hơi cứng người, chung quy sợ người khác chú ý, hoặc là người nọ phát hiện, vẫn là ngồi xuống, Hà Thụ nhỏ giọng nói một câu: “Anh thật sự không cần nói, tôi đã đáp ứng ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ấy.”
Phùng Lạc nhìn hắn một hồi, hỏi một câu: “Nếu cậu ấy vẫn không trở lại?”
Hà Thụ hơi túm chặt quần áo, nói: “Tôi vẫn sẽ chờ.”
Phùng Lạc đột nhiên nở nụ cười, cậu nói: “Tôi thực sự bội phục cậu. Tôi kỳ thật ghét loại chuyện này — cuộc sống của người khác đều khoái khoái lạc lạc, chỉ có tôi — vĩnh viễn đều, vĩnh viễn đều — cậu chẳng lẽ không thương tâm sao? Ngẫm lại cậu ở nhà lạnh tanh, bọn họ ở bên ngoài như keo như sơn?”
Hà Thụ run nhè nhẹ lên, hắn nhỏ giọng nói tựa hồ muốn giải thích với Phùng Lạc, lại như an ủi mình, hắn nhỏ giọng nói: “Anh ấy đã đáp ứng tôi, chính là một hai tháng, không, có thể chỉ vài ngày, anh ấy nói anh ấy sẽ quay về, anh ấy nói sao khi trở về, chúng tôi sẽ luôn ở cùng nhau… Anh ấy nói sẽ trở về…”
Phùng Lạc cười nói: “Cậu ấy còn có thể về sao? Cậu cho rằng cậu về nhà ngủ một giấc, làm bộ như quên toàn bộ, là có thể đợi cậu ấy về sao? Cậu cảm thấy cậu có điểm nào hơn Mạc Thủy Thủy…”
Phùng Lạc đột nhiên ngừng lại, phát hiện Hà Thụ đối diện cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ, lại khóc. Phùng Lạc nhỏ giọng thở dài, nói: “Sao có thể không đi ra ngoài như thế. Tôi không phải nhằm vào cậu, Hà Thụ, tin tưởng tôi, tôi không phải nhằm vào cậu. Tôi chỉ là cả thấy việc cho cậu biết tất cả là cần thiết.”
Phùng Lạc nói, vươn tay, giúp Hà Thụ lau nước mắt trên mặt, trên mặt có một loại ngơ ngẩn tự nhiên, như là mình thương xót nhìn mặt Hà Thụ, Phùng Lạc lập tức thu lại biểu tình kia, nhẹ nhàng cười nói: “Hiện tại nhớ tới, Tô Mạch vẫn luôn khi dễ cậu, kia đại khái là từ lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt đi, cậu ấy dội cậu một ly rượu đỏ, cậu ấy bắt cậu cởi quần áo, đem cậu đuổi ra đường cái. Rồi mới — quá trình cậu cùng cậu ấy tôi biết rõ, những thứ khác có thể tôi không biết gì, đối với cậu lại nhớ rõ — nguyên do cậu ấy như thế, bởi vì cậu ở trong công ty đọc chậm đoạn thơ kia.”
Phùng Lạc nhìn Hà Thụ cứng người, tiếp tục nói: “Cậu còn nhớ rõ đi, còn nhớ rõ đi, tên tựa hồ kêu 《mây xuyên qua cái quần con 》, đúng không… Tôi vừa rồi luôn nghĩ, nếu cậu ấy thật sự thương xót cậu, sao lại cho cậu lên ấy đọc — cậu ấy lúc ấy, vì cái gì không che chở cậu? Cậu ấy nếu như ngay cả thương xót cũng — ừm? Tại sao vậy, Hà Thụ?”
Phùng Lạc cười một chút, rồi mới nói: “Tôi hôm nay cũng không vì cái gì khác, chính là… Cảm thấy cậu nên biết.”
Hà Thụ thật lâu sau mới nói: “Tôi không hiểu ý anh muốn nói gì.”
Phùng Lạc một tay chống cái trán, một tay điểm nhẹ lên mặt bàn, khóe miệng cong lên, Phùng Lạc nói: “Phải không?” Phùng Lạc còn nghiêm túc nhìn Hà Thụ, nói: “Cậu thật sự không biết? Tôi cùng Tô Mạch, tốt xấu gì cũng là bằng hữu lâu năm, ít nhất mười năm giao tình, chuyện của bọn họ tôi rõ ràng nhất, bất quá… Năm đó bọn họ yêu… Không nói kinh thiên động địa thì cũng là cảm động lòng người, sao, đoạn chuyện cũ này, Tô Mạch không nói cho cậu biết sao?”
Trên mặt Hà Thụ biểu tình yếu ớt, suy nghĩ rất lâu, im lặng lắc lắc đầu, nói: “Anh ấy không chịu nói cho tôi biết.”
Phùng Lạc đồng tình cười cười nói: “Các người, cậu cùng cô ấy, không giống nhau.”
Toàn thân Hà Thụ hơi lui đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi không hiểu.”
Phùng Lạc nhìn hắn một cái, nhìn xa xa, Tô Mạch quan tâm kéo ghế ra cho Mạc Thủy Thủy, hai người cùng nhau ngồi mắt, trong mắt Phùng Lạc có một loại ảm đạm không thể phân rõ, Phùng Lạc vẫn cười như vậy, nói: “Cậu ấy yêu chính là Mạc Thủy Thủy, cậu ấy thương hại chính là cậu. Yêu cùng thương hại, không giống nhau.”
Hà Thụ nhẹ nhàng cười cười, nói: “Anh ấy từng nói yêu tôi.”
Phùng Lạc hơi nắm chặt rãnh tay, rồi mới từ từ mở giãn ra, Phùng Lạc cười nói: “Cậu tin sao?”
Hà Thụ lắc lắc đầu, lâu sau, Hà Thụ nói: “Nếu như tội nghiệp tôi, kia cũng không có vấn đề gì.”
Phùng Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, “Cái gì?”
Hà Thụ thở phào một hơi, tận lực đem thân thể ngồi ổn định một chút, trên mặt mang theo tươi cười yếu ớt nhưng lại đầy quật cường, Hà Thụ nói: “Tôi không biết anh sao lại dẫn tôi tới… Tôi không biết anh sao lại muốn nói này với tôi, nhưng, cho dù thương hại, kia cũng không sao.”
Hà Thụ nói, đem tay có chút lạnh xoa bóp, cuối cùng đặt ở dưới môi, a một hơi, nói: “Nếu anh ấy yêu tôi, tôi sẽ rất cao hứng. Nếu không phải yêu, chính là thương hại cũng không sao. Người trên Thế Giới này, chỉ có mình anh ấy thương hại tôi.”
Phùng Lạc cười cười, trong ánh mắt mang chút hơi nước, rồi mới chậm rãi mờ ảo, Phùng Lạc nở nụ cười một hồi, nói: “Nếu mỗi người đều giống như cậu cảm thấy thế là đủ, tựa hồ cũng không sai…” Phùng Lạc nói như vậy, đột nhiên lại dùng lực lắc lắc đầu, Phùng Lạc cầm rượu đỏ trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, Phùng Lạc thấy Hà Thụ hơi nghiêng mặt, từ xa đánh giá hai người đang ngồi kia.
Vị trí kia tựa hồ gần cửa sổ, gió lạnh thổi vào có chút lạnh, Mạc Thủy Thủy bắt đầu giống Hà Thụ, bàn tay đặt dưới môi hô hấp
Thế là Tô Mạch hơi đứng lên, đem áo khoác tây trang trên người cởi ra, để trên lưng Mạc Thủy Thủy ngồi phía đối diện. Thế là Mạc Thủy Thủy cười với Tô Mạch, lúc cười, mặt mày cong lên. Cô bé kia lớn lên thật sự dễ nhìn, trong suốt xuất trần như thủy tinh.
Hà Thụ nghĩ như vậy thu hồi tầm mắt, cảm thấy vị trí này càng lạnh thêm. Phùng Lạc nghiêng đầu nhìn biểu tình của Hà Thụ, đột nhiên lại cười cười, nói: “Tôi mới vừa rồi đột nhiên nghĩ… Tô Mạch tựa hồ cho tới nay… Đối với cậu cũng không tốt như vậy.”
Hà Thụ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Tô thật sự không muốn nghe nữa. Tôi nói… Anh mời tôi ăn cơm tôi rất cảm ơn, anh muốn nói cho tôi biết tôi cũng đã biết, cứ như vậy đi, tôi phải đi.”
Phùng Lạc nhìn Hà Thụ đứng lên, thu lại nét mặt tươi cười, nhỏ giọng quát: “Đứng lại!”
Hà Thụ hơi cứng người, chung quy sợ người khác chú ý, hoặc là người nọ phát hiện, vẫn là ngồi xuống, Hà Thụ nhỏ giọng nói một câu: “Anh thật sự không cần nói, tôi đã đáp ứng ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ấy.”
Phùng Lạc nhìn hắn một hồi, hỏi một câu: “Nếu cậu ấy vẫn không trở lại?”
Hà Thụ hơi túm chặt quần áo, nói: “Tôi vẫn sẽ chờ.”
Phùng Lạc đột nhiên nở nụ cười, cậu nói: “Tôi thực sự bội phục cậu. Tôi kỳ thật ghét loại chuyện này — cuộc sống của người khác đều khoái khoái lạc lạc, chỉ có tôi — vĩnh viễn đều, vĩnh viễn đều — cậu chẳng lẽ không thương tâm sao? Ngẫm lại cậu ở nhà lạnh tanh, bọn họ ở bên ngoài như keo như sơn?”
Hà Thụ run nhè nhẹ lên, hắn nhỏ giọng nói tựa hồ muốn giải thích với Phùng Lạc, lại như an ủi mình, hắn nhỏ giọng nói: “Anh ấy đã đáp ứng tôi, chính là một hai tháng, không, có thể chỉ vài ngày, anh ấy nói anh ấy sẽ quay về, anh ấy nói sao khi trở về, chúng tôi sẽ luôn ở cùng nhau… Anh ấy nói sẽ trở về…”
Phùng Lạc cười nói: “Cậu ấy còn có thể về sao? Cậu cho rằng cậu về nhà ngủ một giấc, làm bộ như quên toàn bộ, là có thể đợi cậu ấy về sao? Cậu cảm thấy cậu có điểm nào hơn Mạc Thủy Thủy…”
Phùng Lạc đột nhiên ngừng lại, phát hiện Hà Thụ đối diện cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ, lại khóc. Phùng Lạc nhỏ giọng thở dài, nói: “Sao có thể không đi ra ngoài như thế. Tôi không phải nhằm vào cậu, Hà Thụ, tin tưởng tôi, tôi không phải nhằm vào cậu. Tôi chỉ là cả thấy việc cho cậu biết tất cả là cần thiết.”
Phùng Lạc nói, vươn tay, giúp Hà Thụ lau nước mắt trên mặt, trên mặt có một loại ngơ ngẩn tự nhiên, như là mình thương xót nhìn mặt Hà Thụ, Phùng Lạc lập tức thu lại biểu tình kia, nhẹ nhàng cười nói: “Hiện tại nhớ tới, Tô Mạch vẫn luôn khi dễ cậu, kia đại khái là từ lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt đi, cậu ấy dội cậu một ly rượu đỏ, cậu ấy bắt cậu cởi quần áo, đem cậu đuổi ra đường cái. Rồi mới — quá trình cậu cùng cậu ấy tôi biết rõ, những thứ khác có thể tôi không biết gì, đối với cậu lại nhớ rõ — nguyên do cậu ấy như thế, bởi vì cậu ở trong công ty đọc chậm đoạn thơ kia.”
Phùng Lạc nhìn Hà Thụ cứng người, tiếp tục nói: “Cậu còn nhớ rõ đi, còn nhớ rõ đi, tên tựa hồ kêu 《mây xuyên qua cái quần con 》, đúng không… Tôi vừa rồi luôn nghĩ, nếu cậu ấy thật sự thương xót cậu, sao lại cho cậu lên ấy đọc — cậu ấy lúc ấy, vì cái gì không che chở cậu? Cậu ấy nếu như ngay cả thương xót cũng — ừm? Tại sao vậy, Hà Thụ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook