Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
-
Chương 11
Thời điểm Hà Thụ rơi đến mặt đất, cả người đều cảm thấy khó chịu, tứ chi đau đớn như là muốn bị chặt đứt, cơ hồ phản ứng trước khi có ý thức, vài giọt nước mặt liền lách tách rơi xuống mặt đất, cơ hồ là nhe răng nhếch miệng, không ngừng hít sâu, nghĩ muốn giảm bớt đau đớn chật vật.
Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh một hồi, trước mắt Hà Thụ xuất hiện một đôi giày da đen tỏa sáng, rồi mới khẽ cúi mình, sau đem người xốc lên, thế là khóe miệng bị bầm xanh cùng ánh mắt khóc đỏ trên mặt đều bị lộ ra, ngay cả kính mắt cũng không biết ở nơi nào, trước mắt là gương mặt của Tô Mạch tựa hồ có chút ý cười, dào dạt đắc ý.
Hà Thụ buông ánh mắt xuống, muốn tránh miễn cho chính mình càng thêm chật vật, lời nói Tô Mạch truyền vào trong tai: “Phùng Lạc, cậu đi ra ngoài đi, tôi có một số việc phải xử lý.” Hà Thụ nghe được người kia lên tiếng, sau đó vang lên vài tiếng bước chân, lại là thanh âm cửa bị đóng. Tay Tô Mạch vỗ nhẹ gương mặt gầy gò tái nhợt ánh mắt gắt gao nhắm, giống hống tiểu hài tử nói: “Này, mở mắt ra…”
Hà Thụ gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt, đột nhiên cảm thấy cái mũi bị người nắm, ngạc nhiên vùng vẫy một chút, gặp tay đối phương gắt gao không buông, cảm thấy được dưỡng khí bên trong gần hết, mặt đỏ lên, cuối cùng có chút phẫn nộ mở to hai mắt, cái tay nắm ở trên mũi lúc này mới buông ra, Hà Thụ mở to miệng hô hấp, nhất thời ngay cả lời mắng chửi người cũng không nói ra được.
Tô Mạch cười đánh giá người này, cuối cùng vươn một bàn tay cho hắn, nói: “Thức dậy rồi sao?” Hà Thụ đánh giá tay thon dài kia, vốn cũng không muốn nhận, nhưng cảm thấy như vậy thật sự là rất không lễ phép, thế là do dự nắm lấy, cảm thấy được lòng bàn tay ấm áp, cả người bị dùng sức kéo đến, tay của Tô Mạch đem bụi trên người hắn vỗ xuống, rồi mới lui vài bước, một tay bỏ vào trong túi, khẽ nhếch cằm, khóe miệng cười hỏi: “Cậu ở trong này làm việc?”
Hà Thụ gật đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đúng vậy.”
Tô Mạch lại hỏi: “Làm cái gì, đổi bóng đèn?”
Hà Thụ buông ánh mắt xuống, “Không phải, nhưng tất cả mọi người không có thời gian rảnh, tôi cũng sẽ…”
Tô Mạch nhướng nhướng lông mày, hỏi: “Công tác bao lâu, bằng cấp gì?”
Hà Thụ cúi thấp đầu, lấy tay dùng sức cầm một góc của vạt áo, “Sáu năm, khoa chính quy.”
Hà Thụ nghe được tiếng cười của Tô Mạch truyền đến, cúi đầu, càng cảm thấy thêm xấu hổ. Nghe được Tô Mạch hỏi hắn: “Cậu có biết tôi làm gì không?”
Hà Thụ nhẹ giọng trả lời nói: “Anh là đại tổng tài.”
Tô Mạch gật đầu một chút hỏi hắn: “Biết tên đại tổng tài gọi là gì không?”
Hà Thụ lắc đầu, chuyện đó cùng hắn căn bản không bản không có liên hệ, hắn lại như thế nào biết. Tô Mạch đi vài bước trở về bàn công tác, tùy tiện ngồi vào bên trong ghế da, duỗi tứ chi, bảo trì biểu tình tự tiếu phi tiếu của y.
Hà Thụ nghe Tô Mạch cười nói: “Có ý tứ, ngay cả đã lên giường một lần, lại còn không biết họ tên.”
Hà Thụ nghe được lời này, giống như bị sét hung hăng bổ một đạo, mặt trắng bệch, thì thào đáp: “Chỉ… Chẳng qua là một buổi tối, sau này cũng sẽ không có liên hệ gì, biết… Biết họ tên làm gì a…”
Tô Mạch nghĩ thầm: Chính mình còn chưa nói gì mà, người này cứ như vậy tránh đi, hắn rốt cuộc có biết hay không chính mình có thể cho hắn cái gì? Tô Mạch khẽ nhếch cằm, cười nhạo nói: “Ai nói chỉ là một buổi tối?”
Hà Thụ kinh hãi, sợ tới mức cơ hồ té trên mặt đất, trong lòng nhớ lại cái đau đớn hết hy vọng giống như phổi bị nứt ra, sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run rẩy. Tô Mạch thấy biểu tình của hắn, chỉ biết ngày đó hắn đau không ít, nhớ tới chính mình lấy là lần đầu tiên của người nam nhân này, ngữ khí phát ra mềm nhũn nói: “Lần đầu tiên đều là như thế này, làm vài lần thì tốt rồi.”
Hà Thụ nghe được lời này lại là một trận cảm giác mát, chính là không ngừng lắc đầu, Tô Mạch hơi hơi tức giận, từ trên ghế đứng lên, vài bước đem Hà Thụ đang muốn chạy trốn nắm chặt, Hà Thụ sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng, chính là đáng thương nhỏ giọng kêu: “Không, tôi từ bỏ, anh buông tha tôi đi…”
Tô Mạch trên tay hơi hơi dùng sức, nhíu lông mi hỏi: “Tại sao?” Hà Thụ trong lòng rõ ràng đủ loại lý do cự tuyệt, ở trên tòa án cũng có thể trở thành chứng cứ đầy hiệu lực, nhưng cuối cùng mấy cái lý do khí lực nói ra đều không có, Hà Thụ mặt trắng hé ra nói: “Dù sao… Dù sao tôi cũng không có gì tốt, anh… Anh đi tìm bạn gái của mình là được, tôi… Tôi không…”
Tô Mạch bị hắn nói một câu như vậy, cảm thấy lý do yếu đuối của hắn rất buồn cười, như cố tình tìm không ra lý do gì để chắn, nhìn ánh mắt hồng hồng của hắn, bộ dáng sắc mặt trắng bệch, phía dưới lại có chút kích động, lúc ấy không được liền rống lên một tiếng: “Mẹ nó cậu không biết nữ nhân có bao nhiêu phiền a, tôi ghét nhất chính là nữ…”
Hà Thụ bị y rống liền sửng sốt, rồi mới nghi hoặc hỏi: “Anh cũng không thích nữ nhân sao?”
Sau khi Tô Mạch rống lên một câu, cũng cảm thấy tình huống của chính mình cũng không hợp, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cứng đầu, lòng đầy căm phẫn giả dạng bộ dáng gật gật đầu.
Hà Thụ tiếp tục có chút ngây thơ nói một câu: “Tôi lúc trước thật sự chỉ muốn thử xem, không tính toán vẫn như vậy.”
Tô Mạch có chút không kiên nhẫn nghe. Lúc này đây, Hà Thụ tựa hồ cảm giác được y không kiễn nhẫn, tự ti cúi đầu, nói: “Tôi biết, tôi là không có gì tốt, chính là làm dơ chăn của anh, tôi không phải giúp anh giặt sạch rồi sao… Anh rõ ràng cùng đồng sự của tôi giống nhau, không thích tôi.. Một khi đã như vậy, tại sao còn muốn…”
Tô Mạch cảm thấy biểu tình trên mặt của Hà Thụ có chút thê lương, trong lòng không biết tại sao lại đột nhiên mềm nhũn một khối, thốt ra một câu: “Tôi không có không thích cậu.”
Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh một hồi, trước mắt Hà Thụ xuất hiện một đôi giày da đen tỏa sáng, rồi mới khẽ cúi mình, sau đem người xốc lên, thế là khóe miệng bị bầm xanh cùng ánh mắt khóc đỏ trên mặt đều bị lộ ra, ngay cả kính mắt cũng không biết ở nơi nào, trước mắt là gương mặt của Tô Mạch tựa hồ có chút ý cười, dào dạt đắc ý.
Hà Thụ buông ánh mắt xuống, muốn tránh miễn cho chính mình càng thêm chật vật, lời nói Tô Mạch truyền vào trong tai: “Phùng Lạc, cậu đi ra ngoài đi, tôi có một số việc phải xử lý.” Hà Thụ nghe được người kia lên tiếng, sau đó vang lên vài tiếng bước chân, lại là thanh âm cửa bị đóng. Tay Tô Mạch vỗ nhẹ gương mặt gầy gò tái nhợt ánh mắt gắt gao nhắm, giống hống tiểu hài tử nói: “Này, mở mắt ra…”
Hà Thụ gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt, đột nhiên cảm thấy cái mũi bị người nắm, ngạc nhiên vùng vẫy một chút, gặp tay đối phương gắt gao không buông, cảm thấy được dưỡng khí bên trong gần hết, mặt đỏ lên, cuối cùng có chút phẫn nộ mở to hai mắt, cái tay nắm ở trên mũi lúc này mới buông ra, Hà Thụ mở to miệng hô hấp, nhất thời ngay cả lời mắng chửi người cũng không nói ra được.
Tô Mạch cười đánh giá người này, cuối cùng vươn một bàn tay cho hắn, nói: “Thức dậy rồi sao?” Hà Thụ đánh giá tay thon dài kia, vốn cũng không muốn nhận, nhưng cảm thấy như vậy thật sự là rất không lễ phép, thế là do dự nắm lấy, cảm thấy được lòng bàn tay ấm áp, cả người bị dùng sức kéo đến, tay của Tô Mạch đem bụi trên người hắn vỗ xuống, rồi mới lui vài bước, một tay bỏ vào trong túi, khẽ nhếch cằm, khóe miệng cười hỏi: “Cậu ở trong này làm việc?”
Hà Thụ gật đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đúng vậy.”
Tô Mạch lại hỏi: “Làm cái gì, đổi bóng đèn?”
Hà Thụ buông ánh mắt xuống, “Không phải, nhưng tất cả mọi người không có thời gian rảnh, tôi cũng sẽ…”
Tô Mạch nhướng nhướng lông mày, hỏi: “Công tác bao lâu, bằng cấp gì?”
Hà Thụ cúi thấp đầu, lấy tay dùng sức cầm một góc của vạt áo, “Sáu năm, khoa chính quy.”
Hà Thụ nghe được tiếng cười của Tô Mạch truyền đến, cúi đầu, càng cảm thấy thêm xấu hổ. Nghe được Tô Mạch hỏi hắn: “Cậu có biết tôi làm gì không?”
Hà Thụ nhẹ giọng trả lời nói: “Anh là đại tổng tài.”
Tô Mạch gật đầu một chút hỏi hắn: “Biết tên đại tổng tài gọi là gì không?”
Hà Thụ lắc đầu, chuyện đó cùng hắn căn bản không bản không có liên hệ, hắn lại như thế nào biết. Tô Mạch đi vài bước trở về bàn công tác, tùy tiện ngồi vào bên trong ghế da, duỗi tứ chi, bảo trì biểu tình tự tiếu phi tiếu của y.
Hà Thụ nghe Tô Mạch cười nói: “Có ý tứ, ngay cả đã lên giường một lần, lại còn không biết họ tên.”
Hà Thụ nghe được lời này, giống như bị sét hung hăng bổ một đạo, mặt trắng bệch, thì thào đáp: “Chỉ… Chẳng qua là một buổi tối, sau này cũng sẽ không có liên hệ gì, biết… Biết họ tên làm gì a…”
Tô Mạch nghĩ thầm: Chính mình còn chưa nói gì mà, người này cứ như vậy tránh đi, hắn rốt cuộc có biết hay không chính mình có thể cho hắn cái gì? Tô Mạch khẽ nhếch cằm, cười nhạo nói: “Ai nói chỉ là một buổi tối?”
Hà Thụ kinh hãi, sợ tới mức cơ hồ té trên mặt đất, trong lòng nhớ lại cái đau đớn hết hy vọng giống như phổi bị nứt ra, sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run rẩy. Tô Mạch thấy biểu tình của hắn, chỉ biết ngày đó hắn đau không ít, nhớ tới chính mình lấy là lần đầu tiên của người nam nhân này, ngữ khí phát ra mềm nhũn nói: “Lần đầu tiên đều là như thế này, làm vài lần thì tốt rồi.”
Hà Thụ nghe được lời này lại là một trận cảm giác mát, chính là không ngừng lắc đầu, Tô Mạch hơi hơi tức giận, từ trên ghế đứng lên, vài bước đem Hà Thụ đang muốn chạy trốn nắm chặt, Hà Thụ sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng, chính là đáng thương nhỏ giọng kêu: “Không, tôi từ bỏ, anh buông tha tôi đi…”
Tô Mạch trên tay hơi hơi dùng sức, nhíu lông mi hỏi: “Tại sao?” Hà Thụ trong lòng rõ ràng đủ loại lý do cự tuyệt, ở trên tòa án cũng có thể trở thành chứng cứ đầy hiệu lực, nhưng cuối cùng mấy cái lý do khí lực nói ra đều không có, Hà Thụ mặt trắng hé ra nói: “Dù sao… Dù sao tôi cũng không có gì tốt, anh… Anh đi tìm bạn gái của mình là được, tôi… Tôi không…”
Tô Mạch bị hắn nói một câu như vậy, cảm thấy lý do yếu đuối của hắn rất buồn cười, như cố tình tìm không ra lý do gì để chắn, nhìn ánh mắt hồng hồng của hắn, bộ dáng sắc mặt trắng bệch, phía dưới lại có chút kích động, lúc ấy không được liền rống lên một tiếng: “Mẹ nó cậu không biết nữ nhân có bao nhiêu phiền a, tôi ghét nhất chính là nữ…”
Hà Thụ bị y rống liền sửng sốt, rồi mới nghi hoặc hỏi: “Anh cũng không thích nữ nhân sao?”
Sau khi Tô Mạch rống lên một câu, cũng cảm thấy tình huống của chính mình cũng không hợp, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cứng đầu, lòng đầy căm phẫn giả dạng bộ dáng gật gật đầu.
Hà Thụ tiếp tục có chút ngây thơ nói một câu: “Tôi lúc trước thật sự chỉ muốn thử xem, không tính toán vẫn như vậy.”
Tô Mạch có chút không kiên nhẫn nghe. Lúc này đây, Hà Thụ tựa hồ cảm giác được y không kiễn nhẫn, tự ti cúi đầu, nói: “Tôi biết, tôi là không có gì tốt, chính là làm dơ chăn của anh, tôi không phải giúp anh giặt sạch rồi sao… Anh rõ ràng cùng đồng sự của tôi giống nhau, không thích tôi.. Một khi đã như vậy, tại sao còn muốn…”
Tô Mạch cảm thấy biểu tình trên mặt của Hà Thụ có chút thê lương, trong lòng không biết tại sao lại đột nhiên mềm nhũn một khối, thốt ra một câu: “Tôi không có không thích cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook