Nga Mỵ
Chương 62: Kế Hoạch Thay Đổi Không Theo Kịp

Phù Ngọc rất hi vọng dàn xếp ổn thỏa, dù sao đối phương xuất sư nổi danh hơn nữa thực lực vô cùng cường đại, trên dưới phái Thánh Trí bao gồm cả Vưu Thiên Nhận bên trong, không có người nào là đối thủ của hai người bọn họ.

Nhưng mà rõ ràng cho thấy đối phương đến đây để bới móc, ông có nhịn nữa cũng vô dụng, Trịnh Quyền đối với thái độ như con rùa của ông đã hết sức bất mãn, bây giờ đối phương lại ở ngay trước mặt chỉ trích Trịnh Quyền vô năng, là sỉ nhục của phái Thánh Trí, cho dù tính tình có tốt hơn cũng sẽ trở mặt, huống chi Trịnh Quyền đường đường là Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đại lục Tấn Tiềm cũng là nhân vật hạng nhất, như thế nào chịu được bực bội như vậy.

Nếu như ông không cho thấy thái độ, dưới cơn nóng giận Trịnh Quyền mang theo Chu Chu rời đi cũng không có gì kỳ lạ cả, đến lúc đó tổn thất chính là phái Thánh Trí, hai người đại gia ở tông môn này phủi đít rời đi, căn bản sẽ không nhìn bọn họ thêm một cái.

“Nếu như có người có thể lãnh đạo người ở phòng luyện đan hàng năm luyện chế ra đan dược nhất phẩm trung – thượng đẳng tính bằng đơn vị hàng nghìn, tùy tiện có thể vì tổ sư phái ta, các trưởng lão cung cấp năm sáu chủng loại thậm chí là linh đan thất phẩm, như vậy được coi là vô năng, sỉ nhục như lời nói. . . . vãn bối thật không biết người nào có thể được coi như là hạng người! Lại có mấy vị đang ngồi không được tính là sỉ nhục!” Phù Ngọc cắn răng giọng nói cứng rắn biện hộ, lại sẽ không nhượng bộ.

Tư Biện Thái trước khi đến cũng biết Trịnh Quyền là Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong, nhưng mà người như thế cho dù gia nhập môn phái, cũng là dáng vẻ luôn luôn kiêu ngạo đắc ý, sẽ không động thủ luyện chế nhất phẩm đan dược cấp thấp như vậy được, trên thực tế mặc dù Trịnh Quyền có thể luyện chế ra đan dược nhất phẩm trung – thượng đẳng, nhưng lúc trước quả thật chưa bao giờ làm loại chuyện này. Bởi vì thật sự quá nhàm chán quá lãng phí thời gian, chỉ có quái vật như Chu Chu vậy mới có thể ỷ vào có Tiểu Trư phòng thân không từ chối vất vả mà sản xuất một lượng lớn.

Cho nên Tư Biện Thái nghe phòng luyện đan của phái Thánh Trí thế nhưng một năm có thể luyện ra đan dược nhất phẩm trung – thượng tính bằng đơn vị hàng nghìn, quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, tông môn cung cấp cho đại đa số đệ tử chỉ là đan dược nhất phẩm hạ đẳng mà thôi! Trịnh Quyền này cũng quá chịu khó đi.

Nếu như tông môn có Luyện Đan Sư giống như ông ta nói chuyện tốt như vậy lại chịu xuất lực, nói không chừng môn phái bọn họ có thể bước lên trở thành môn phái hạng nhất.

“Phù chưởng môn nói phóng đại đi. . . .” Tư Biện Thái không thể tin được chi nhánh phía dưới tông môn ở vùng sát biên giới thế nhưng phúc lợi so với tông môn chính còn tốt hơn.

Phù Ngọc chỉ chỉ dưới đài, lạnh nhạt nói: “Có đông đảo đệ tử phái Thánh Trí làm chứng.”

Tư Biện Thái nhìn qua Tô Kinh một cái, trách ông ta nói chuyện không đầy đủ không thật.

Lời Tô Kinh nói chỉ nói ra một ít, nguyên nhân chính là thử dò xét thái độ điểm mấu chốt của Phù Ngọc, nếu như thái độ Phù Ngọc hơi mềm yếu, ông sẽ từng bước tiến sát. Trịnh Quyền người này tính tình cao ngạo, có thể ở tại chỗ này làm cho ông ta nổi cáu rời đi là tốt nhất.

Hiện tại thử dò xét thất bại, ông cũng vẫn còn có chỗ xoay xở.

Tô Kinh âm thầm hướng về phía Lưu Nguyên Đồng nháy mắt, hội ý với đối phương, lập tức đứng dậy hòa giải. Cười nói: “Canh giờ đã đến, các đệ tử chờ đợi đã lâu, vẫn là bắt đầu Đại Bỉ nhanh lên đi.”

Phù Ngọc gật đầu. Tô Kinh cười nói: “Quy củ Đại Bỉ đệ tử ngoại môn tham gia của môn phái, không biết là có độc nhất vô nhị như của tông môn hay không?”

Tư Biện Thái không đợi Phù Ngọc trả lời, liền thách thức nói: “Đây là điều đương nhiên, phái Thánh Trí là chi nhánh của tông môn. Đương nhiên là nên theo quy củ của tông môn mà làm việc.”

Tô Kinh nhìn Trịnh Quyền cười đến không có hảo ý: “Trong tông môn nếu như có đệ tử mà trưởng lão nào đặc biệt thu nhận làm đệ tử nhập thất tham gia Đại Bỉ đệ tử ngoại môn, vào không được chung kết thì sao. Trước khi đến trận chung kết mà bại trận liên tục thì không biết bình thường sẽ xử lý như thế nào?”

Tư Biện Thái hừ một tiếng nói : “Phế vật như thế, đương nhiên là lập tức phế bỏ tu vi đuổi ra khỏi môn hộ, ở lại tông môn chỉ làm dơ bẩn thanh danh tông môn!”

“Tô Kinh, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần đều nhằm vào thầy trò Trịnh trưởng lão là có dụng ý gì!” Phù Ngọc rốt cục cũng nổi giận.

Tô Kinh cười đến vô cùng dối trá: “Phù chưởng môn nói chuyện gì thế, hai vị tổ sư tông môn ở chỗ này, ta cũng chỉ là một lòng tốt loại bỏ tạp chất cho môn phái.’

“Tô trưởng lão nói ngược sao, rõ ràng là ngươi muốn loại bỏ tạp chất, tốt nhất là chọc tức khiến Trịnh Quyền ta rời đi, sau đó tiểu nhân vô sỉ như ngươi có thể cáo mượn oai hùm. Ở trong môn phái hoành hành không sợ bài trừ đối lập.” Trịnh Quyền không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là cay độc sắc bén, nhắm thẳng vào trung tâm nửa phần mặt mũi cũng không lưu lại. Châm biếm Tô kinh thẹn quá thành giận.

“Ý tứ của Trịnh trưởng lão, chẳng lẽ là hưng suy thành bại của phái Thánh Trí ta đều gắn liền với một mình ngươi? Thật là hảo khí phách a! Phù chưởng môn mời Khách tọa trưởng lão. Quả nhiên không giống người thường a!” Tô Kinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Trịnh Quyền mỉm cười hướng hắn chắp tay: “Tô trưởng lão khách khí.” Một bộ dạng thái độ hào phóng từ chối thì bất kính, biểu hiện rõ bản tính ngông cuồng.

Trâu Thạch vẫn trầm mặc không nói nghe thấy chói tai, cuối cùng không nhịn được vỗ bàn nói: “Hôm nay nếu là Đại Bỉ đệ tử ngoại môn tham gia, tất cả đều trông thấy rõ ràng ở trên lôi đài, các ngươi thân là trưởng lão ở trước mặt các đệ tử ồn ào, còn ra thể thống gì?”

Phù Ngọc âm thầm kêu khổ, lời nói của Trịnh Quyền thật ra thì cũng coi là lời nói thật, nhưng mà cho dù là ông nghe cũng cảm thấy có mấy phần chói tai, huống chi là những người khác?

Ông cũng hiểu lấy thân phận của Trịnh Quyền, rời khỏi phái Thánh Trí, còn nhiều môn phái thỉnh cầu mời ông ta về cúng vái, cho dù là Chu Chu, chỉ cần lộ ra chút bản lĩnh của nàng, các phái Tây Nam sợ rằng cũng muốn coi nàng như bảo bối mà đoạt lấy.

Ông muốn Trịnh Quyền vì mình mà nhịn xuống đè nén việc bị người khác vũ nhục khiêu khích ngay trước mặt, thật sự là rất khó, bây giờ tình thế đã trở thành cưỡi hổ, nhất thời ông cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt để sắp xếp chu đáo chuyện này, chỉ đành phải kìm nén lo lắng trong lòng tuyên bố Đại Bỉ bắt đầu.

Chín trăm chín mươi sáu người đệ tử ngoại môn, dựa theo hai mươi lăm người một tổ chia làm bốn mươi tổ, cuộc thi chọn lựa mỗi tổ toàn thể lên đài hỗn chiến, cuối cùng còn năm người ở lại trên đài đủ tiêu chuẩn tiến vào trận chung kết, bởi vì có một tổ chỉ có hai mươi mốt người, thì tổ đó chỉ có bốn người có thể tiến vào.

Trải qua đào thải tiến vào trận chung kết tiêu chuẩn có một trăm chín mươi chín người, những người này sẽ chia làm tám tổ, mỗi tổ được điều đến một lôi đài, người cùng tổ bắt đầu rút thăm để đấu pháp lẫn nhau, mỗi người ít nhất cũng phải tỉ thí năm trận, cuối cùng căn cứ vào các buổi thắng lợi mà xếp thứ hạng, mỗi tổ có ba vị được tiến vào chung kết quyết đấu.

Quyết đấu ở chung kết tổng cộng có hai mươi bốn người dự thi, giống như trước dùng phương thức rút thăm để tỷ thí, mỗi người ít nhất phải tỷ thí năm trận, dựa vào thắng lợi của buổi cuối cùng sắp xếp ra mười người đứng đầu. Vì để cho công bằng, nếu như có ý kiến với xếp hạng cuối cùng, có thể nói khiêu chiến người đạt được thứ bậc, khiêu chiến thắng lợi, cũng có thể thay thế được thức bậc của người đó.

Cuộc thi này Bùi Cốc và Bảo Pháp Hổ cùng với Kinh Cát Nhân từng cẩn thận nghiên cứu rồi, trong thời gian thi đấu chỉ cần Chu Chu đem theo bình Kim Tước tám mặt, đứng ở trên đài chờ những người khác đánh xong là được, tiến được vào trận chung kết là chuyện chắc chắn, sau này đi vào, sau đó cứ một mạch nhận thua tức là loại khỏi cuộc thi, dù sao chính xác cũng chỉ cần vào được trận chung kết, coi như là không bỏ đi mặt mũi, vốn là trong phái Thánh Trí cũng sẽ không thật sự có người nào so đo cùng với nàng.

Nhưng mà hôm nay Tô Kinh này ồn ào một trận, nếu như ở đúng trận chung kết Chu Chu liên tiếp nhận thua, thật ứng với lời của ông ta, đến lúc đó nếu bị đuổi ra khỏi môn phái, Trịnh Quyền rất có thể dưới cơn tức giận cùng nàng rời đi, đối với đại đa số người phái Thánh Trí, cũng không phải là cái tin tức tốt gì.

Chu Chu ánh mắt buông xuống cảm thấy rất khó vượt qua, nàng đã quen với cuộc sống ở phái Thánh Trí, nàng không muốn rời đi.

Quan trọng nhất là, Doãn Tử Chương nhất định là sẽ ở lại phái Thánh Trí, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Doãn Tử Chương trầm mặc trong chốc lát, duỗi ngón tay đánh xuống ót của nàng, nói: “Hôm nay cứ vào được trận chung kết rồi nói sau, trở về lại tiếp tục nghĩ biện pháp.”

Có biện pháp gì? Ở nơi này tùy tiện một người đưa ra một đầu ngón tay là có thể đem nàng chọc cho bay đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương