Nga Mỵ
-
Chương 507: Thực lực đứng đầu
Tranh chấp giữa Liên Minh Đan Quốc và Liên Minh Vũ Quốc gần như đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Bởi vì lúc trước có quá nhiều tu sĩ cao cấp mất tích, thực lực giữa hai phe đều nhận lấy ảnh hưởng không hề nhỏ, mà Đan Quốc lại không ngừng phái nhóm lớn tu sĩ Nguyên Anh, tu sĩ Kết Đan làm chủ lực, dẫn dắt các tông môn lớn nhỏ không ngừng phát động công kích với Liên Minh Vũ Quốc.
Không nói đến chuyện Liên Minh Đan Quốc liên tục phái ra những người đều có tu vi cao, còn hung hãn không sợ chết, trước sau không ngừng công kích không ít tông môn thế gia bên phía Liên Minh Vũ Quốc. Đáng sợ nhất là thủ đoạn của bọn hắn vô cùng đáng sợ hết sức tàn nhẫn, nơi nào đi qua chính là núi thi biển máu, ngay cả một vài số ít tu sĩ cao cấp trấn giữ trong môn phái cũng không thể chạy trốn được.
Toàn bộ Liên Minh Vũ Quốc lòng người bàng hoàng, Tam Đại tông môn phải hao phí lượng lớn tinh lực để chú ý hướng đi của Liên Minh Đan Quốc, để cho trưởng lão Kết Đan, Đạo Quân Nguyên Anh tùy thời đợi lệnh, một khi phát hiện Liên Minh Đan Quốc chuẩn bị hành động, liền đi trước để hỗ trợ.
Hai bên thắng bại đều bị tổn thất, nhưng những tu sĩ cao cấp bên Đan Quốc phái ra giống như lấy tiền vậy, bọn hắn hao tổn cũng không sao cả, lần sau lại phái thêm một nhóm khác.
Mọi người bên Liên Minh Vũ Quốc đều cảm thấy có điều gì đó không đúng, cộng thêm phỏng đoán lúc trước của Chu Chu nói với Lâm Chấn Kim, kết hợp với hành động của những tu sĩ cao cấp mà Đan Quốc phái ra hành động của họ khi gặp kẻ địch đều điên cuồng không có chút lý tính, không cần suy đoán lai lịch của bọn họ……Nhất định đây chính là những tu sĩ tuyên bố bế quan sau khi kết thúc đại hội Luyện Đan Sư lại mất tích một cách thần bí.
Chẳng qua hình dáng tướng mạo của những người này hiện tại đã hoàn toàn bị biến đổi, trừ con cháu bằng hữu của bọn họ, nếu không cũng không ai biết được chính xác thân phận thật của bọn hắn.
Trừ những tranh đấu bên ngoài này, đại lục Tấn Tiềm còn đột nhiên truyền ra tin tức có những tu sĩ cao cấp bị mất tích, nghĩ cũng biết hơn phân nửa những người đó rơi vào tay Diễm Thí Thiên, dữ nhiều lành ít.
Thực lực Liên Minh Đan Quốc lúc này đang điên cuồng bành trướng, Liên Minh Vũ Quốc bên này trở nên hết sức bị động. Hết lần này đến lần khác ba vị Đại trưởng lão vì muốn đối phó trận quyết chiến với Diễm Thí Thiên bốn năm sau đã toàn bộ bế quan, cho dù không có bế quan, cũng không thể có thể một mình chạy lang thang chung quanh ứng phó tiến công của Liên Minh Đan Quốc.
Thế cục có chút bất lợi với Liên Minh Đan Quốc bên này, nhưng bởi vì hành động đủ loại của Liên Minh Đan Quốc. Cũng đã khơi dậy vô số oán hận của tu sĩ trên đại lục Tấn Tiềm, hơn nữa những người kia lại có thân hữu sư trưởng của các tu sĩ bởi vì tham gia đại hội Luyện Đan Sư mà mất tích nên họ càng hận Liên Minh Đan Quốc thấu xương. Không duyên cớ Liên Minh Vũ Quốc lại có được không ít trợ lực.
Phần Bích Thấm và Đan Nhiễm trình bày thế cục hiện nay cho Chu Chu, Trịnh Quyền được biết, cuối cùng nói: “Trước kia không có biện pháp đấu thắng Diễm Thí Thiên, chỉ có thể mặc cho hắn lớn lối. Hiện nay muội đã tấn nhập Đại Thừa kỳ. Hi vọng đánh bại hắn của chúng ta lại lớn hơn vài phần. Tình thế hôm nay của đại lục Tấn Tiềm, quan trọng nhất chính là mọi người đồng tâm hiệp lực đối phó với Liên Minh Đan Quốc, cuối cùng quan trọng nhất chính là hai bên thế lực bên nào sẽ chiếm thế thượng phong. Cho nên Chu Chu không cần lo những việc lặt vặt, chuyên tâm bế quan ổn định cảnh giới. Thực lực của muội càng mạnh thì hi vọng của chúng ta càng lớn, thắng bại được mất tạm thời cũng không quan trọng.
Chu Chu vừa nghe bọn họ nói như thế, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, bất quá cho dù khó khăn như thế nào đi nữa. Nàng cũng sẽ cố gắng bảo vệ tốt người bên cạnh mình, tuyệt đối sẽ không để Diễm Thí Thiên thương tổn đến bọn họ nữa.
Trước khi bế quan còn một vài chuyện quan trọng muốn làm!
Chu Chu nghiêng đầu nhìn về phía phương hướng hoàng cung….. Đại ác nhân còn thiếu nàng một bữa ăn ngon.
Trong hoàng cung Vũ Quốc, Lâm Chấn Kim và Đạo Quân Nguyên Anh khác đã nói rõ tình thế hiện nay cho Doãn Tử Chương biết. Bọn họ trực tiếp đối mặt với công kích mạnh mẽ của Liên Minh Đan Quốc, đoạn thời gian này bọn họ cực kỳ mệt mỏi, tâm tình đều có chút trầm trọng.
Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút nói: “Lần này ta và các vị sư huynh sư tỷ ở Tây Nam đều cảm nhận được khác thường, sau đó có cùng nhau bế quan.” Sau khi hắn suy nghĩ, vẫn là quyết định tạm thời không nói ra hắn muốn tấn nhập Đại Thừa kỳ.
Không ít người trong Tam Đại tông môn đều thầm nghĩ sau khi bọn họ trở lại sẽ có thêm một đội quân sức mạnh hùng hậu đầy đủ sức lực, không nghĩ tới Doãn Tử Chương vừa mở miệng đã muốn bế quan, cũng không khỏi có chút thất vọng.
Mấy vị Chiêu Thái tông, Đạo Quân Nguyên Anh vốn rất coi trọng Doãn Tử Chương liền trực tiếp lộ ra thần sắc không ngờ. Đại trưởng lão Lâm Thế Cung hạ bao nhiêu vốn gốc trên người Doãn Tử Chương mọi người đều biết rõ ràng, thời khắc mấu chốt này hắn lại một câu bế quan phủi đi tất cả, cho là bản thân mình có Đại trưởng lão là Kim bài liền không coi ai ra gì.
Lâm Chấn Kim không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ quan tâm tình huống của nhi tử. Hôm nay gặp nhau, hắn mơ hồ cảm thấy Doãn Tử Chương hơi khác nửa năm trước, âm thầm tính toán lát nữa hỏi kinh nghiệm hắn đã trải qua trong nửa năm này.
Đạo Quân Nghiêm Tần âm dương quái khí nói: “Ngươi là chủ nhân tháp Vũ Thần, thân phận cao quý, muốn bế quan không ai dám nói một chữ không, nói vậy tiểu thư Đan Hoàng cũng muốn bế quan. Cũng đúng, nàng là Thánh nữ Đan Tộc lại là Luyện Đan Sư bát phẩm, tất nhiên sẽ đợi ở chỗ an toàn. Chuyện đánh đánh giết giết, làm sao lại để các người động thủ ?”
Ngày lão ở trong trang viên Lâm thị chống lại Tiểu Trư, thiếu chút nữa bị chết cháy trước mặt mọi người, lại bị Lâm Thế Cung khiển trách trước mặt mọi người, oán hận với Chu Chu lại càng sâu, nhịn không được lên tiếng châm chọc.
Doãn Tử Chương chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn mình thế nào, nhưng ngay cả Chu Chu Đạo Quân Nghiêm Tần cũng đều công kích, thực quá mức đáng giận!
Hắn lạnh lùng nhìn Đạo Quân Nghiêm Tần một cái, bình tĩnh ném ra một quả bom: “Quả thật Chu Chu cũng muốn bế quan, nàng vừa đột phá tấn nhập Đại Thừa kỳ, là Luyện Đan Sư Cửu phẩm. Đạo Quân Nghiêm Tần tốt nhất nên chú ý thái độ của mình!”
Trời! Không chỉ Nghiêm Tần Đạo Quân cảm thấy hoảng sợ, mấy vị Đạo Quân của Tam Đại tông môn cũng đều biến sắc.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ là khái niệm gì, đó chân chân chính chính là nhân vật đứng đầu Tấn Tiềm đại lục! Trên người Chu Chu dung hợp bốn loại Thiên Hỏa, vừa tấn nhập Đại Thừa kỳ, bàn về thực lực chính là ba vị Đại trưởng lão của Tam Đại tông môn cũng không sánh được.
Trong lòng Lâm Chấn Kim đã sớm xem Chu Chu là con gái của mình, nghe thấy lời này kích động nói: “Thật? Chu Chu, con bé….Đại Thừa kỳ?!”
“Đúng vậy, ở thời điểm ba ngày trước đã thành công xuất quan.”
Đạo Quân Chúc Bạc giật mình nói: “Nửa năm trước lão phu gặp được tiểu thư Đan Hoàng, nàng còn giống như là Nguyên Anh hậu kỳ…..” Nửa năm không thấy vậy mà đã bước vào Đại Thừa kỳ? Lão nhớ được năm đó Đại trưởng lão phải bế quan liên tục hơn ba mươi năm mới chính thức tấn nhập Đại Thừa kỳ, này đã coi là rất nhanh rồi, Diêu Khiêm Thư Tấn Bảo tông, Trịnh Tài Thân Tế Lập tông đều bế quan sáu mươi năm mới thành công.
Doãn Tử Chương lạnh nhạt nói: “Lúc trước tu vi của Chu Chu không kém, những cũng vẫn không Kết Anh,lần này nàng bế quan hơn mười ngày,một lần liền Trúc Cơ Kết Đan Kết Anh cuối cùng tấn nhập Đại Thừa kỳ, ở Tây Nam có không ít người ở bên cạnh nhìn thấy tân mắt.”
Mặc dù Doãn Tử Chương trẻ tuổi, nhưng với thân phận hiện nay của hắn, cũng không phải là người thích khoe khoang nói khoác, hơn nữa hắn nói có không ít người ở Tây Nam nhìn thấy tận mắt, đây là chuyện rất khó làm giả.
Bảy tám vị Đạo Quân đang ngồi cơ hồ đồng thời đều muốn sụp đổ, đây không phải là người a! Hơn mười ngày….. Trúc Cơ Kết Đan Kết Anh tấn nhập Đại Thừa kỳ, thế giới này quá huyền huyễn rồi! Ngay cả Lâm Chấn Kim cũng đều cảm thấy khó có thể tin.
Doãn Tử Chương bình tĩnh như cũ: “Chu Chu nàng đã đến, đang ở bên ngoài. Chu Chu, muội đã đến rồi à, phụ thân cũng ở đây rồi.”
Bởi vì lúc trước có quá nhiều tu sĩ cao cấp mất tích, thực lực giữa hai phe đều nhận lấy ảnh hưởng không hề nhỏ, mà Đan Quốc lại không ngừng phái nhóm lớn tu sĩ Nguyên Anh, tu sĩ Kết Đan làm chủ lực, dẫn dắt các tông môn lớn nhỏ không ngừng phát động công kích với Liên Minh Vũ Quốc.
Không nói đến chuyện Liên Minh Đan Quốc liên tục phái ra những người đều có tu vi cao, còn hung hãn không sợ chết, trước sau không ngừng công kích không ít tông môn thế gia bên phía Liên Minh Vũ Quốc. Đáng sợ nhất là thủ đoạn của bọn hắn vô cùng đáng sợ hết sức tàn nhẫn, nơi nào đi qua chính là núi thi biển máu, ngay cả một vài số ít tu sĩ cao cấp trấn giữ trong môn phái cũng không thể chạy trốn được.
Toàn bộ Liên Minh Vũ Quốc lòng người bàng hoàng, Tam Đại tông môn phải hao phí lượng lớn tinh lực để chú ý hướng đi của Liên Minh Đan Quốc, để cho trưởng lão Kết Đan, Đạo Quân Nguyên Anh tùy thời đợi lệnh, một khi phát hiện Liên Minh Đan Quốc chuẩn bị hành động, liền đi trước để hỗ trợ.
Hai bên thắng bại đều bị tổn thất, nhưng những tu sĩ cao cấp bên Đan Quốc phái ra giống như lấy tiền vậy, bọn hắn hao tổn cũng không sao cả, lần sau lại phái thêm một nhóm khác.
Mọi người bên Liên Minh Vũ Quốc đều cảm thấy có điều gì đó không đúng, cộng thêm phỏng đoán lúc trước của Chu Chu nói với Lâm Chấn Kim, kết hợp với hành động của những tu sĩ cao cấp mà Đan Quốc phái ra hành động của họ khi gặp kẻ địch đều điên cuồng không có chút lý tính, không cần suy đoán lai lịch của bọn họ……Nhất định đây chính là những tu sĩ tuyên bố bế quan sau khi kết thúc đại hội Luyện Đan Sư lại mất tích một cách thần bí.
Chẳng qua hình dáng tướng mạo của những người này hiện tại đã hoàn toàn bị biến đổi, trừ con cháu bằng hữu của bọn họ, nếu không cũng không ai biết được chính xác thân phận thật của bọn hắn.
Trừ những tranh đấu bên ngoài này, đại lục Tấn Tiềm còn đột nhiên truyền ra tin tức có những tu sĩ cao cấp bị mất tích, nghĩ cũng biết hơn phân nửa những người đó rơi vào tay Diễm Thí Thiên, dữ nhiều lành ít.
Thực lực Liên Minh Đan Quốc lúc này đang điên cuồng bành trướng, Liên Minh Vũ Quốc bên này trở nên hết sức bị động. Hết lần này đến lần khác ba vị Đại trưởng lão vì muốn đối phó trận quyết chiến với Diễm Thí Thiên bốn năm sau đã toàn bộ bế quan, cho dù không có bế quan, cũng không thể có thể một mình chạy lang thang chung quanh ứng phó tiến công của Liên Minh Đan Quốc.
Thế cục có chút bất lợi với Liên Minh Đan Quốc bên này, nhưng bởi vì hành động đủ loại của Liên Minh Đan Quốc. Cũng đã khơi dậy vô số oán hận của tu sĩ trên đại lục Tấn Tiềm, hơn nữa những người kia lại có thân hữu sư trưởng của các tu sĩ bởi vì tham gia đại hội Luyện Đan Sư mà mất tích nên họ càng hận Liên Minh Đan Quốc thấu xương. Không duyên cớ Liên Minh Vũ Quốc lại có được không ít trợ lực.
Phần Bích Thấm và Đan Nhiễm trình bày thế cục hiện nay cho Chu Chu, Trịnh Quyền được biết, cuối cùng nói: “Trước kia không có biện pháp đấu thắng Diễm Thí Thiên, chỉ có thể mặc cho hắn lớn lối. Hiện nay muội đã tấn nhập Đại Thừa kỳ. Hi vọng đánh bại hắn của chúng ta lại lớn hơn vài phần. Tình thế hôm nay của đại lục Tấn Tiềm, quan trọng nhất chính là mọi người đồng tâm hiệp lực đối phó với Liên Minh Đan Quốc, cuối cùng quan trọng nhất chính là hai bên thế lực bên nào sẽ chiếm thế thượng phong. Cho nên Chu Chu không cần lo những việc lặt vặt, chuyên tâm bế quan ổn định cảnh giới. Thực lực của muội càng mạnh thì hi vọng của chúng ta càng lớn, thắng bại được mất tạm thời cũng không quan trọng.
Chu Chu vừa nghe bọn họ nói như thế, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, bất quá cho dù khó khăn như thế nào đi nữa. Nàng cũng sẽ cố gắng bảo vệ tốt người bên cạnh mình, tuyệt đối sẽ không để Diễm Thí Thiên thương tổn đến bọn họ nữa.
Trước khi bế quan còn một vài chuyện quan trọng muốn làm!
Chu Chu nghiêng đầu nhìn về phía phương hướng hoàng cung….. Đại ác nhân còn thiếu nàng một bữa ăn ngon.
Trong hoàng cung Vũ Quốc, Lâm Chấn Kim và Đạo Quân Nguyên Anh khác đã nói rõ tình thế hiện nay cho Doãn Tử Chương biết. Bọn họ trực tiếp đối mặt với công kích mạnh mẽ của Liên Minh Đan Quốc, đoạn thời gian này bọn họ cực kỳ mệt mỏi, tâm tình đều có chút trầm trọng.
Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút nói: “Lần này ta và các vị sư huynh sư tỷ ở Tây Nam đều cảm nhận được khác thường, sau đó có cùng nhau bế quan.” Sau khi hắn suy nghĩ, vẫn là quyết định tạm thời không nói ra hắn muốn tấn nhập Đại Thừa kỳ.
Không ít người trong Tam Đại tông môn đều thầm nghĩ sau khi bọn họ trở lại sẽ có thêm một đội quân sức mạnh hùng hậu đầy đủ sức lực, không nghĩ tới Doãn Tử Chương vừa mở miệng đã muốn bế quan, cũng không khỏi có chút thất vọng.
Mấy vị Chiêu Thái tông, Đạo Quân Nguyên Anh vốn rất coi trọng Doãn Tử Chương liền trực tiếp lộ ra thần sắc không ngờ. Đại trưởng lão Lâm Thế Cung hạ bao nhiêu vốn gốc trên người Doãn Tử Chương mọi người đều biết rõ ràng, thời khắc mấu chốt này hắn lại một câu bế quan phủi đi tất cả, cho là bản thân mình có Đại trưởng lão là Kim bài liền không coi ai ra gì.
Lâm Chấn Kim không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ quan tâm tình huống của nhi tử. Hôm nay gặp nhau, hắn mơ hồ cảm thấy Doãn Tử Chương hơi khác nửa năm trước, âm thầm tính toán lát nữa hỏi kinh nghiệm hắn đã trải qua trong nửa năm này.
Đạo Quân Nghiêm Tần âm dương quái khí nói: “Ngươi là chủ nhân tháp Vũ Thần, thân phận cao quý, muốn bế quan không ai dám nói một chữ không, nói vậy tiểu thư Đan Hoàng cũng muốn bế quan. Cũng đúng, nàng là Thánh nữ Đan Tộc lại là Luyện Đan Sư bát phẩm, tất nhiên sẽ đợi ở chỗ an toàn. Chuyện đánh đánh giết giết, làm sao lại để các người động thủ ?”
Ngày lão ở trong trang viên Lâm thị chống lại Tiểu Trư, thiếu chút nữa bị chết cháy trước mặt mọi người, lại bị Lâm Thế Cung khiển trách trước mặt mọi người, oán hận với Chu Chu lại càng sâu, nhịn không được lên tiếng châm chọc.
Doãn Tử Chương chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn mình thế nào, nhưng ngay cả Chu Chu Đạo Quân Nghiêm Tần cũng đều công kích, thực quá mức đáng giận!
Hắn lạnh lùng nhìn Đạo Quân Nghiêm Tần một cái, bình tĩnh ném ra một quả bom: “Quả thật Chu Chu cũng muốn bế quan, nàng vừa đột phá tấn nhập Đại Thừa kỳ, là Luyện Đan Sư Cửu phẩm. Đạo Quân Nghiêm Tần tốt nhất nên chú ý thái độ của mình!”
Trời! Không chỉ Nghiêm Tần Đạo Quân cảm thấy hoảng sợ, mấy vị Đạo Quân của Tam Đại tông môn cũng đều biến sắc.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ là khái niệm gì, đó chân chân chính chính là nhân vật đứng đầu Tấn Tiềm đại lục! Trên người Chu Chu dung hợp bốn loại Thiên Hỏa, vừa tấn nhập Đại Thừa kỳ, bàn về thực lực chính là ba vị Đại trưởng lão của Tam Đại tông môn cũng không sánh được.
Trong lòng Lâm Chấn Kim đã sớm xem Chu Chu là con gái của mình, nghe thấy lời này kích động nói: “Thật? Chu Chu, con bé….Đại Thừa kỳ?!”
“Đúng vậy, ở thời điểm ba ngày trước đã thành công xuất quan.”
Đạo Quân Chúc Bạc giật mình nói: “Nửa năm trước lão phu gặp được tiểu thư Đan Hoàng, nàng còn giống như là Nguyên Anh hậu kỳ…..” Nửa năm không thấy vậy mà đã bước vào Đại Thừa kỳ? Lão nhớ được năm đó Đại trưởng lão phải bế quan liên tục hơn ba mươi năm mới chính thức tấn nhập Đại Thừa kỳ, này đã coi là rất nhanh rồi, Diêu Khiêm Thư Tấn Bảo tông, Trịnh Tài Thân Tế Lập tông đều bế quan sáu mươi năm mới thành công.
Doãn Tử Chương lạnh nhạt nói: “Lúc trước tu vi của Chu Chu không kém, những cũng vẫn không Kết Anh,lần này nàng bế quan hơn mười ngày,một lần liền Trúc Cơ Kết Đan Kết Anh cuối cùng tấn nhập Đại Thừa kỳ, ở Tây Nam có không ít người ở bên cạnh nhìn thấy tân mắt.”
Mặc dù Doãn Tử Chương trẻ tuổi, nhưng với thân phận hiện nay của hắn, cũng không phải là người thích khoe khoang nói khoác, hơn nữa hắn nói có không ít người ở Tây Nam nhìn thấy tận mắt, đây là chuyện rất khó làm giả.
Bảy tám vị Đạo Quân đang ngồi cơ hồ đồng thời đều muốn sụp đổ, đây không phải là người a! Hơn mười ngày….. Trúc Cơ Kết Đan Kết Anh tấn nhập Đại Thừa kỳ, thế giới này quá huyền huyễn rồi! Ngay cả Lâm Chấn Kim cũng đều cảm thấy khó có thể tin.
Doãn Tử Chương bình tĩnh như cũ: “Chu Chu nàng đã đến, đang ở bên ngoài. Chu Chu, muội đã đến rồi à, phụ thân cũng ở đây rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook