Nga Mỵ
-
Chương 18: Trao Ngọc Bội
Chu Chu trở lại viện của mình, phát hiện Tô Lăng cùng hai vú già hầu hạ nàng ta đều không thấy đâu, nghe nói là được Tô Kinh đón đến Ngẫu Nguyên Phong dưỡng thương, như vậy thật đúng lúc, cũng miễn mọi người nhìn nhau hai bên chán ghét.
Liêu Vịnh Kỳ cùng ba cô gái hôm nay mới vừa chiếm được bí tịch mới, tự ở trong phòng nghiên cứu, Chu Chu đem chuyện vặt xử lý xong, cũng lấy ngọc giản ra tiến hành nhìn kỹ nội dung trong đó.
Lẽ ra Chu Chu trước đây chưa từng tiếp xúc qua loại kinh quyển đặc biệt này của người tu tiên, nhưng tay nàng mới đụng phải ngọc giản, cũng đã tự động tự phát đem ngọc giản giơ lên chạm vào trán, giống như trước đây đã từng làm qua động tác tương tự vô số lần.
Trong tích tắc ngọc giản tiếp xúc đến da thịt trên trán, vô số tin tức từ trước đến sau tràn vào trong đầu của nàng.
Bộ 《 Linh thảo linh thú bách vị thiên 》 này tổng cộng chia làm ba bộ, bộ thứ nhất giới thiệu hình dáng tính chất các loại linh thú, linh thảo có thể dùng nấu ăn, một số loại linh thú linh thảo cùng loài tuy ăn được lại không cùng mùi vị công hiệu.
Bộ 2 là thực đơn chân chính, giới thiệu phương pháp nấu nướng phối hợp trên trăm loại linh thú linh thảo khác nhau.
Bộ 3 đưa ra một vài linh thảo, linh thú vật tính bổ trợ, ăn chung sẽ mang đến hậu quả không tốt.
Chu Chu thấy vậy nóng lòng muốn thử, trong ngọc giản nhắc tới linh thú cùng linh thảo trước đây ở trong thôn nàng chưa từng gặp qua, nhưng trong rừng cây nhỏ phía trước cái viện ở Nguyên Thủy cốc này lại có vài loại, Nguyên Thủy cốc lớn như vậy, tin tưởng cẩn thận tìm kiếm còn có thể tìm ra nhiều hơn.
Trong ngọc giản ghi chép phần linh thảo có thể ăn được nàng chỉ nhìn một lần là nhớ, nàng tự đứng dậy đi tìm không mấy khó khăn, linh thú nàng không đối phó được, nhưng Doãn Tử Chương có thể nha!
Dựa theo kiến giải trên sách, lấy linh thảo, linh thú làm thức ăn, đối với tu luyện có ích lợi rất lớn, nếu như Doãn Tử Chương ngày ngày ăn mấy thứ như vậy, tu vi sẽ tăng trưởng nhanh hơn, đến lúc đó nàng cũng không cần sợ Tô trưởng lão gì đó rồi!
Chu Chu càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ tươi đẹp, thật vui vẻ ôm ngọc giản ngã xuống giường chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng một mình chạy như điên dọc theo một hành lang ngoắt ngoéo, xuyên qua một tòa lại một tòa đại môn cao vút màu son, hai bên đường là tường đá cùng cung điện cao cao, lộ ra âm u rét lạnh, nàng không biết mình chạy bao xa…… Chỉ là một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến nàng một khắc cũng không dám dừng lại.
Khi nàng đâm vào một đại môn màu son, cảnh tượng trước mắt thay đổi, hành lang, tường cao cùng cung điện cũng không trông thấy nữa, phía trước là một vườn hoa tràn ngập sương mù dày đặc, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài xông vào trong đó, phát hiện cũng tìm không được con đường rõ ràng nữa.
Bên cạnh chỗ nào cũng là các loại hoa cỏ cây cối tản ra mùi hương nồng đậm ngai ngái, những đóa hoa khổng lồ nở rộ dị thường rực rỡ kiêu ngạo, thật giống như mỗi một cái miệng yêu thú há ra thật to, sau một khắc sẽ đem vật còn sống trước mắt một miếng cắn nuốt xuống.
Nàng mờ mịt luống cuống ở trong đám cây cối lung tung xen kẽ, không biết mình đến tột cùng đang trốn tránh cái gì……
Phía trước một cây đại thụ khô cằn lộ ra bên dưới một động cây cao ba thước, nàng không chút suy nghĩ đã chui vào đem mình co lại thành một đống, cẩn thận ngừng thở, dường như như vậy nàng sẽ an toàn.
“Tiểu mỹ nhân không nên bướng bỉnh nữa, mau đi ra ngoài! ” Giọng nói của ác ma truyền đến, dịu dàng mà tràn đầy hấp dẫn, giống như sợ gây sợ hãi cho con mồi bảo bối của mình.
Nàng như rơi xuống hố băng, ôm chặt lấy hai đầu gối của mình, dùng sức đem mặt vùi vào, e sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng kêu sợ hãi bị người phát hiện.
Hắn tới! Ác ma tới! Làm sao bây giờ?!
“Mau ra đây, ngươi phải làm một cô nương tốt biết nghe lời, bổn cung mới có thể thích. ” Dịu dàng kêu to một tiếng lại tiếp một tiếng, lúc xa lúc gần, ác ma tựa hồ xác định con mồi của mình ở gần nơi này, rất có kiên nhẫn chần chừ không đi.
Nàng cảm thấy trái tim của nàng cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ở trong sự sợ hãi như vậy, từng giây từng phút trở nên dài dằng dặc vô cùng……
Rốt cục, ác ma tựa hồ đã mất đi tính nhẫn nại, khẽ cười cảnh cáo nói: “Mỹ nhân bây giờ ngoan ngoãn đi ra ngoài, Bổn cung sẽ không phạt ngươi….. “
Gạt người, chết cũng không thể đi ra ngoài! Nếu không ác ma kia có trăm ngàn loại thủ đoạn đáng sợ hành hạ nàng.
“Còn không ra sao? Bổn cung đếm ba tiếng, một…… hai…… ba…… “
Nàng nghiêm nghiêm thực thực che lỗ tai, tựa hồ chỉ cần không nghe thấy ác ma thúc giục, có thể tránh được hết thảy.
” Tiểu mỹ nhân của Bổn cung càng ngày càng không nghe lời…… Hử? Chẳng lẻ thật không có ở đây? ” Trong giọng nói của ác ma lộ ra tức giận, tiện đà lại có mấy phần do dự, rốt cục từ từ đi xa.
Không biết qua bao lâu, nàng nhẹ nhàng thở gấp hai cái, thân thể mệt mỏi xụi lơ dựa vào trên vách động cây, một thân quần áo bất tri bất giác hoàn toàn bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, chảy ròng ròng làm nàng không nhịn được run rẩy mấy cái.
Rốt cục tạm thời an toàn sao?
Nhưng nàng còn không kịp chân chính thanh tĩnh lại, bỗng nhiên bên tai truyền đến hai tiếng cười nhẹ kinh khủng: ” Bắt được ngươi! “
Giọng nói rất gần rất gần, nàng thậm chí có thể cảm giác được cảm giác quỷ dị khi hô hấp ẩm ướt lạnh như băng phun đến trên tai nàng, cánh tay bị nắm chặt, một lực lớn đem nàng từ động cây giật ra ngoài……
“Không được! ” Chu Chu lên tiếng thét chói tai! Đáng tiếc bị người bụm miệng trước một bước, biến thành một tiếng thở gấp trầm muộn.
“Lợn ngốc tỉnh tỉnh! Ngươi đang gặp ác mộng, mau tỉnh lại! Là ta! ” Bên tai truyền đến giọng nam quen thuộc, như một tiếng sấm rền nổ vang trong đầu nàng.
Chu Chu cảm giác mình bị người dùng lực lung lay mấy cái, mờ mịt mở mắt, trong phòng ánh sáng mông lung, loáng thoáng thấy rõ khuôn mặt anh tuấn vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Doãn Tử Chương đưa tay vỗ nhè nhẹ gương mặt của nàng nói: “Mau hồi hồn, chỉ là cơn ác mộng thôi, không có chuyện gì rồi! “
Chu Chu từ từ trở lại thực tế, tâm trạng thả lỏng, không nhịn được níu lấy vạt áo trước của Doãn Tử Chương, thấp giọng khóc lên: “Ta rất sợ! Rất sợ rất sợ! Hu hu hu……. “
” Ngươi rốt cuộc vừa gặp ác mộng gì? ” Doãn Tử Chương có chút bất đắc dĩ, hắn cả đêm ngồi xuống tu luyện, đến thời điểm sắp hừng sáng bỗng nhiên không khỏi cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn, cũng không cách nào yên tĩnh lại nữa, dứt khoát đứng dậy ra cửa, bất tri bất giác đã đi tới nơi này của Chu Chu.
Tình huống như thế hắn không chỉ gặp phải một lần, đó là khi Chu Chu gặp phải ác mộng, cho nên hắn chần chờ một chút, trực tiếp đi vào gian phòng Chu Chu, quả nhiên thấy nàng sắc mặt tái nhợt cau chặt chân mày nằm ở trên giường, dường như đang thừa nhận thống khổ không biết tên.
Chu Chu sợ run cả người, hàm hàm hồ hồ nói: “Có người xấu đuổi theo ta muốn bắt ta! ” Nàng không phải có chủ tâm giấu diếm, chẳng qua là chỉ nhớ mang máng điểm này.
Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm rất lớn, đưa tay vào vạt áo trên cổ cởi xuống một khối ngọc bội màu đỏ chỉ lớn như miệng chén rượu đeo vào trên cổ Chu Chu.
“Khối ngọc bội này có thể trấn định thần hồn, ngươi mang trên người hẳn là sẽ không gặp ác mộng nữa. Đây là di vật của mẹ ta, tạm thời cho ngươi mượn, nếu ngươi dám làm hỏng hay đánh mất, ta sẽ cắt đầu heo của ngươi! ” Doãn Tử Chương lớn tiếng cảnh cáo.
Chu Chu sờ sờ khối ngọc bội vẫn còn mang theo nhiệt độ của hắn, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi…… A Chương. ” Đây là lần đầu tiên nàng chính miệng gọi tên Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương trong lòng hơi xúc động, hừ một tiếng làm như không nghe thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook