Vẫn luôn ngồi ở bên cạnh lắng nghe, lúc này trong lòng Hứa Minh Tâm không hề bình tĩnh, nếu anh không đoán lầm, Hứa Ngôn Tâm là đang ghen tị! chẳng lẽ Tiểu Ngôn thật sự thích Hàn Trình Quang đến vậy, chẳng lẽ anh thật sự không thể thay đổi cái suy nghĩ này của Tiểu Ngôn ư!?
Trong lúc nhất thời, Hứa Minh Tâm suy nghĩ dâng trào, nhìn Hứa Ngôn Tâm được Hàn Trình Quang trấn an, sau đó Hứa Ngôn Tâm dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Hàn Trình Quang, trong đó ngập tràn tình yêu và cả sư ỷ lại, nếu anh mang Hàn Trình Quang ra khỏi cuộc sống Hứa Ngôn Tâm, như vậy thì Hứa Ngôn Tâm sẽ thế nào đây?
– nó nhất định sẽ hận mình!!!
Mệt dọc thở dài, Hứa Minh Tâm mở miệng nói:“Ngụy Nhị gì đó mà hai đứa vừa nói, nếu cô ta bị thương, anh sẽ đền bù, cho nên Hàn Trình Quang cậu không cần để ý, Tiểu Ngôn cũng không cần lo lắng, anh hai sẽ giải quyết.”
Nói xong câu này, Hứa Minh Tâm lòng đầy thất lạc quay trở về phòng, hơn nữa theo thói quen móc điện thoại di động ra.
……
Trải qua chuyện lần này, Hứa Ngôn Tâm lại vô cùng bài xích chuyện đi ra ngoài, mà vì trấn an Hứa Ngôn Tâm, hơn nửa tháng sau đó Hàn Trình Quang cũng không đi đâu, chỉ ở trong nhà cùng Hứa Ngôn Tâm.
Chuyện thiết kế trang sức thành phẩm của Hứa Ngôn Tâm ngược lại bởi vì y không ra khỏi cửa cho nên hoàn thành rất nhanh, sau khi thành phẩm, Hứa Ngôn Tâm liền gửi cho cuộc thi, kế tiếp chính là chờ đợi kết quả cuối cùng, mà trong lúc đợi kết quả, vốn theo kế hoạch Hàn Trình Quang có thể cùng Hứa Ngôn Tâm đi ra ngoài du ngoạn, nào là xem ca kịch ăn đặc sản, đáng tiếc với tình hình trước mắt, Hứa Ngôn Tâm trốn ở trong nhà không chịu đi ra ngoài, hơn nữa còn xảy ra chút vấn đề khiến Hàn Trình Quang run sợ.
Là vào một buổi tối, cũng chính là sau cái ngày Hứa Ngôn Tâm gửi tác phẩm dự thi, nửa đêm Hàn Trình Quang bị đánh thức, hơn nữa là bởi một tiếng khóc.
Tỉnh lại, Hàn Trình Quang cả kinh trong lòng, vội vàng mở đèn ở đầu giường lên, liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm bên cạnh co ro người lại, bả vai cũng run lên, tiếng khóc phát ra từ Hứa Ngôn Tâm.
“Tiểu Ngôn……” Không dám đánh thức Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang chỉ có thể dùng cánh tay ôm chặt y, sau đó ở bên tai Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng kêu một tiếng.
“Mẹ, mẹ……” Đột nhiên, từ trong miệng Hứa Ngôn Tâm thì thào gọi ra một chữ khiến lòng Hàn Trình Quang chấn động.
Áp tai gần sát Hứa Ngôn Tâm, lúc này Hàn Trình Quang nghe được Hứa Ngôn Tâm không ngừng nói mấy câu, bởi vì giọng nói nhỏ lại mơ hồ, Hàn Trình Quang chỉ nghe thấy một câu mẹ mẹ còn có cứu cứu gì đó.
Hơn nữa Hứa Ngôn Tâm nhắm chặt hai mắt, nước mắt lại không ngừng chảy ra, Hàn Trình Quang nhìn thấy mà khó chịu trong lòng, lại sợ nếu gọi Hứa Ngôn Tâm đột ngột sẽ dọa Hứa Ngôn Tâm, cuối cùng nằm ở bên cạnh ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm, đồng thời ở bên tai Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng an ủi:“Tiểu Ngôn không phải sợ, không có việc gì, đã không có việc gì, không phải sợ, không phải sợ……”
Hàn Trình Quang an ủi quả nhiên có tác dụng không nhỏ, chỉ thấy tiếng khóc của Hứa Ngôn Tâm chậm rãi nhỏ dần, thân thể dịch lại gần Hàn Trình Quang, chậm chậm không nói mớ nữa, cuối cùng tựa hồ một lần nữa nặng nề ngủ.
Bất quá có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, sau đó khoảng một tuần, cơ hồ mỗi đêm Hứa Ngôn Tâm đều bị ác mộng quấn thân, hoặc là nhỏ giọng khóc nức nở, hoặc là lạnh run. Mà mỗi lần Hàn Trình Quang đều sẽ ôm Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng dỗ dành.
Hứa Ngôn Tâm ban ngày dần dần cũng trở nên ít nói, cứ ngồi ở một chỗ trầm mặc, tựa hồ đang cố nhớ lại cái gì đó, khiến cảm giác bất an trong lòng Hàn Trình Quang càng ngày càng mãnh liệt.
Buổi tối hôm đó, Hàn Trình Quang lại nghe thấy tiếng khóc, vội vàng bật đèn nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm, thế nhưng vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, bởi vì Hứa Ngôn Tâm đang mở to mắt, ngẩn người ra.
“Tiểu Ngôn, em sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng hay không …… Không có việc gì, đó chỉ là giấc mộng mà thôi.” Chồm người dậy, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm qua, dùng cánh tay ôm chặt Hứa Ngôn Tâm.
“Mình không chết!” Đột nhiên Hứa Ngôn Tâm mở miệng, trong giọng nói là sợ hãi và sự mờ mịt.
“Đừng nói bậy, Tiểu Ngôn, vừa rồi là em nằm mơ, không nên suy nghĩ bậy bạ.” Câu nói của Hứa Ngôn Tâm khiến Hàn Trình Quang căng thẳng, lấy tay xoay đầu Hứa Ngôn Tâm lại để cho Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía mình.
“…… Trình Quang”
“Là anh, vừa rồi chỉ là là nằm mơ, không phải sự thật, cho nên không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Thân thể có chút run rẩy, Hứa Ngôn Tâm vươn cánh tay ra ôm chặt Hàn Trình Quang.“Trình Quang, chúng mình về nhà, em muốn về nhà.”
Ngay lập tức hiểu được Hứa Ngôn Tâm nói về nhà là nhà của hắn, Hàn Trình Quang vội vàng đồng ý:“Được, về nhà, ngày mai sẽ nói với anh hai em, chúng ta lập tức trở về nhà …… Em đừng suy nghĩ bậy bạ, cũng đừng sợ, ta sẽ ở cạnh em, vĩnh viễn đều ở bên em.”
“…… Ừm.” Giọng nói mang theo một tia nức nở, Hứa Ngôn Tâm ôm sát Hàn Trình Quang.
Ngày thứ hai Hàn Trình Quang nói cho Hứa Minh Tâm nghe chuyện đêm qua, mấy ngày nay Hứa Minh Tâm cũng đặc biệt lo lắng cho Hứa Ngôn Tâm, thậm chí đã định lôi Martin đến đây, hiện tại nghe Hứa Ngôn Tâm muốn về gia, vì thế không nói hai lời liền gọi điện thoại chuẩn bị vé máy bay, vào lúc ban đêm ba người ngồi trên máy bay.
……
Vừa về đến nhà, Hàn Trình Quang liền ôm Hứa Ngôn Tâm vào phòng, nhanh chóng thay drap giường, thay áo ngủ cho Hứa Ngôn Tâm.
Hứa Ngôn Tâm tựa hồ càng thêm bài xích người ngoài, ngồi ở trên máy bay, Hứa Ngôn Tâm không hề chợp mắt, thần kinh buộc chặt ngay cả Hàn Trình Quang trấn an cũng không có tác dụng.
“Ngủ một giấc đi.” Ấn Hứa Ngôn Tâm xuống giường, Hàn Trình Quang kéo chăn lên che kín người Hứa Ngôn Tâm.
“Vậy còn anh?” Bàn tay vẫn níu chặt Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nằm ở trong ổ chăn mà mình an tâm, tâm tình khẩn trương rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút.
“Anh dọn dẹp nhà cửa lại một chút còn có hành lý, vẫn ở trong nhà, anh sẽ không đi ra ngoài, đợi anh dọn dẹp xong sẽ ngủ cùng em.” Lấy tay vuốt vuốt trán Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cúi đầu hôn lên môi y, hơn nữa dùng đầu lưỡi cạy môi Hứa Ngôn Tâm ra, ở bên trong tinh tế quét một vòng.
Một nụ hôn khiến mặt Hứa Ngôn Tâm có chút hồng, bất quá lại an tâm hơn hẳn, thả tay ra, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang đứng dậy rời đi, nhưng lại không cho Hàn Trình Quang đóng cửa phòng, cứ như vậy xuyên qua cửa phòng cũng có thể nhìn thấy tình hình phòng khách.
Hứa Minh Tâm đưa Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm về sau đó kêu người chở mình đến chỗ Martin, đem bệnh trạng gần nhất của Hứa Ngôn Tâm nói cho Martin nghe.
Hàn Trình Quang sắp xếp nhà cửa,hành lý xong xuôi, lúc quay về phòng Hứa Ngôn Tâm vẫn chưa ngủ, bộ dạng mệt mỏi vô cùng, thoạt nhìn là cứng rắn chống đỡ chờ hắn.
Vốn đang muốn tắm rửa một cái, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm như vậy, vì thế chỉ rửa mặt và tay liền vào phòng, thay quần áo rồi chui vào ổ chăn.
Hàn Trình Quang ngủ bên cạnh, Hứa Ngôn Tâm triệt để an tâm, cánh tay vòng qua người Hàn Trình Quang, nhắm mắt lại, không đến năm phút đồng hồ đã thiếp đi.
Hàn Trình Quang cũng nhắm mắt lại, nhưng chưa ngủ bao nhiêu đã bị di động rung rung đánh thức, đầu tiên là nhìn Hứa Ngôn Tâm còn ngủ, liền vội vàng cầm di động xem, thấy số Hứa Minh Tâm, vì thế cắm tai nghe tiếp điện thoại.
“Muốn cho bác sĩ Martin gặp Hứa Ngôn Tâm?” Nhỏ giọng, Hàn Trình Quang còn bị Hứa Ngôn Tâm ôm, chỉ có thể giảm âm lượng phòng ngừa đánh thức Hứa Ngôn Tâm.
“Ừ, Martin muốn tiến hành thôi miên Tiểu Ngôn, như vậy có thể biết rõ hết thảy chuyện phát sinh lúc trước, còn có sự việc trước kia đến cùng đã tạo thành thương tổn gì cho Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn lúc được ôm về thì đã khóc suốt ba ngày, sau đó hôn mê tỉnh lại quên hết, cái này căn bản chính là trốn tránh, không giải quyết chuyện này, nó sẽ luôn bị khủng hoảng và sợ hãi bao vây, tôi sợ ngày nào đó cậu không chú ý tới, nó lại làm chuyện điên rồ thì biết làm sao?”
“Nhưng để cho Hứa Ngôn Tâm và Martin gặp mặt bằng cách nào?” Điều Hứa Minh Tâm băn khoăn cũng khiến Hàn Trình Quang lo lắng, bắt Hứa Ngôn Tâm gặp Martin còn nguyện ý trò chuyện với Martin để bị thôi miên, việc này Hàn Trình Quang cảm thấy có chút khó khăn.
“Cậu thử nói Martin là bạn của cậu muốn đến thăm cậu, Tiểu Ngôn tuy rằng từng gặp Martin, thế nhưng mỗi lần đều đang trong lúc kích động, nói không chừng không nhớ rõ hình dạng Martin, đến lúc đó tôi lại bảo Martin hóa trang …… Nếu không được thì cứ xài thuốc an thần, tóm lại nhất định phải để cho nó gặp Martin, để Martin thôi miên.” Câu cuối cùng Hứa Minh Tâm nói thật kiên quyết, nhưng lúc Hàn Trình Quang nghe thì chân mày cau lại.
Đợi Hứa Minh Tâm cúp điện thoại, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm trong lòng có chút ưu sầu.
Hàn Trình Quang nghiêng đầu tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Hứa Ngôn Tâm, phỏng chừng là thật sự mệt mỏi hoặc là trở lại nơi này khiến Hứa Ngôn Tâm thực an tâm, lúc này Hứa Ngôn Tâm ngủ thật sự an ổn, không có gặp ác mộng như hồi ở London.
Lấy tay vẽ một đường trên môi Hứa Ngôn Tâm, trong mắt Hàn Trình Quang hiện lên ý cười, trong khoảng thời gian này Hứa Ngôn Tâm luôn căng thẳng sợ hãi, không có một phút thả lỏng, Hàn Trình Quang nhìn mà đau lòng lại không có cách nào, lúc này nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm im lặng thả lỏng ngủ say, trong lòng lại dâng lên cỗ chua xót.
Bề ngoài Hứa Ngôn Tâm rất xinh đẹp, mi mắt, màu da, hình dáng không chỗ nào không khiến Hàn Trình Quang rung động, lúc Hứa Ngôn Tâm cười khiến người xem cảm thấy vô cùng diễm lệ, đáng tiếc thời điểm Hứa Ngôn Tâm chân chính thoải mái rất ít, bình thường Hứa Ngôn Tâm đều sẽ cau mày, thế cho nên ở giữa mi tâm đã có một nếp gấp nho nhỏ.
Ngón tay vuốt ve từng tấc một, Hàn Trình Quang bắt đầu từ trán Hứa Ngôn Tâm, ở trên mặt Hứa Ngôn Tâm từng chút một chạm vào, lúc chạm tới mí mắt Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cảm nhận được đôi mắt Hứa Ngôn Tâm run run.
Ngón tay lướt tới cằm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng không dừng lại, mà là tiếp tục sờ tới cổ, ***g ngực, eo bụng……
“Ư……” Miệng phát ra tiếng rên khẽ, hô hấp Hứa Ngôn Tâm dần trở nên dồn dập.
Khẽ cười một tiếng, Hàn Trình Quang nghiêng người đè lên trên Hứa Ngôn Tâm, cúi đầu hôn y, đầu lưỡi vừa vươn ra Hứa Ngôn Tâm thật dịu ngoan mở miệng.
Sau một nụ hôn, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm còn từ từ nhắm hai mắt, vừa rồi hắn liền nhận ra Hứa Ngôn Tâm đã tỉnh, xem ra chuẩn bị giả bộ ngủ đến cùng.
Xấu xa cười một tiếng, bàn tay Hàn Trình Quang cầm lấy bộ vị kia của y nhanh chóng giật giật, liền nhìn thấy mặt Hứa Ngôn Tâm hơi đỏ lên, hít mạnh vào một hơi.
Lần này Hàn Trình Quang không chờ Hứa Ngôn Tâm trấn định, động tác dưới tay càng thêm dồn dập, khiến cho Hứa Ngôn Tâm không thể không mở mắt ra, nhưng rất nhanh Hứa Ngôn Tâm lại đắm chìm trong niềm vui thích Hàn Trình Quang mang lại.
Cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm co rút người, thỏa mãn ở trong tay Hàn Trình Quang, sau đó nằm trên giường thở hổn hển.
Không có xử lý thứ trên tay, Hàn Trình Quang tiếp tục đè lên Hứa Ngôn Tâm, một bàn tay ôm Hứa Ngôn Tâm, một tay còn lại mang theo thứ lúc nãy thăm dò phía sau Hứa Ngôn Tâm.
Thân thể cứng đờ, Hứa Ngôn Tâm theo bản năng rụt lui thân mình, cảm nhận được động tác ngón tay Hàn Trình Quang, sắc mặt đỏ au.
Cúi đầu kề sát Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang vừa cử động ngón tay, vừa khàn khàn nói:“Nếu khó chịu thì nói.”
“Trình Quang……” Hừ nhẹ một tiếng, cánh tay Hứa Ngôn Tâm vòng qua cổ Hàn Trình Quang, rướn đầu lên hôn Hàn Trình Quang.
Thời điểm Hàn Trình Quang đi vào vẫn luôn nhìn Hứa Ngôn Tâm, chỉ cần nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nhíu mày, liền vội vàng dừng lại, đợi cho Hứa Ngôn Tâm thích ứng mới chậm rãi di động, cuối cùng lúc vào trọn trán hai người đều đầy mồ hôi, Hàn Trình Quang vẫn nắm bả vai Hứa Ngôn Tâm hỏi cảm giác của y, khiến Hứa Ngôn Tâm ngượng muốn chết, ngay cả lỗ tai và cổ đều đỏ tươi một mảng.
Bất quá bởi vì Hàn Trình Quang thật cẩn thận, Hứa Ngôn Tâm ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, lúc sau cũng chầm chậm chìm vào khoái cảm, vì Hàn Trình Quang sợ làm y đau nên làm rất nhẹ nhàng, bởi vậy y hơi siết chặt phía sau ám chỉ chịu đựng xấu hổ muốn Hàn Trình Quang nhanh hơn, khiến Hàn Trình Quang sửng sốt sau đó vui mừng quá đỗi ra sức vận động hăng say.
Trong lúc nhất thời, Hứa Minh Tâm suy nghĩ dâng trào, nhìn Hứa Ngôn Tâm được Hàn Trình Quang trấn an, sau đó Hứa Ngôn Tâm dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Hàn Trình Quang, trong đó ngập tràn tình yêu và cả sư ỷ lại, nếu anh mang Hàn Trình Quang ra khỏi cuộc sống Hứa Ngôn Tâm, như vậy thì Hứa Ngôn Tâm sẽ thế nào đây?
– nó nhất định sẽ hận mình!!!
Mệt dọc thở dài, Hứa Minh Tâm mở miệng nói:“Ngụy Nhị gì đó mà hai đứa vừa nói, nếu cô ta bị thương, anh sẽ đền bù, cho nên Hàn Trình Quang cậu không cần để ý, Tiểu Ngôn cũng không cần lo lắng, anh hai sẽ giải quyết.”
Nói xong câu này, Hứa Minh Tâm lòng đầy thất lạc quay trở về phòng, hơn nữa theo thói quen móc điện thoại di động ra.
……
Trải qua chuyện lần này, Hứa Ngôn Tâm lại vô cùng bài xích chuyện đi ra ngoài, mà vì trấn an Hứa Ngôn Tâm, hơn nửa tháng sau đó Hàn Trình Quang cũng không đi đâu, chỉ ở trong nhà cùng Hứa Ngôn Tâm.
Chuyện thiết kế trang sức thành phẩm của Hứa Ngôn Tâm ngược lại bởi vì y không ra khỏi cửa cho nên hoàn thành rất nhanh, sau khi thành phẩm, Hứa Ngôn Tâm liền gửi cho cuộc thi, kế tiếp chính là chờ đợi kết quả cuối cùng, mà trong lúc đợi kết quả, vốn theo kế hoạch Hàn Trình Quang có thể cùng Hứa Ngôn Tâm đi ra ngoài du ngoạn, nào là xem ca kịch ăn đặc sản, đáng tiếc với tình hình trước mắt, Hứa Ngôn Tâm trốn ở trong nhà không chịu đi ra ngoài, hơn nữa còn xảy ra chút vấn đề khiến Hàn Trình Quang run sợ.
Là vào một buổi tối, cũng chính là sau cái ngày Hứa Ngôn Tâm gửi tác phẩm dự thi, nửa đêm Hàn Trình Quang bị đánh thức, hơn nữa là bởi một tiếng khóc.
Tỉnh lại, Hàn Trình Quang cả kinh trong lòng, vội vàng mở đèn ở đầu giường lên, liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm bên cạnh co ro người lại, bả vai cũng run lên, tiếng khóc phát ra từ Hứa Ngôn Tâm.
“Tiểu Ngôn……” Không dám đánh thức Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang chỉ có thể dùng cánh tay ôm chặt y, sau đó ở bên tai Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng kêu một tiếng.
“Mẹ, mẹ……” Đột nhiên, từ trong miệng Hứa Ngôn Tâm thì thào gọi ra một chữ khiến lòng Hàn Trình Quang chấn động.
Áp tai gần sát Hứa Ngôn Tâm, lúc này Hàn Trình Quang nghe được Hứa Ngôn Tâm không ngừng nói mấy câu, bởi vì giọng nói nhỏ lại mơ hồ, Hàn Trình Quang chỉ nghe thấy một câu mẹ mẹ còn có cứu cứu gì đó.
Hơn nữa Hứa Ngôn Tâm nhắm chặt hai mắt, nước mắt lại không ngừng chảy ra, Hàn Trình Quang nhìn thấy mà khó chịu trong lòng, lại sợ nếu gọi Hứa Ngôn Tâm đột ngột sẽ dọa Hứa Ngôn Tâm, cuối cùng nằm ở bên cạnh ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm, đồng thời ở bên tai Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng an ủi:“Tiểu Ngôn không phải sợ, không có việc gì, đã không có việc gì, không phải sợ, không phải sợ……”
Hàn Trình Quang an ủi quả nhiên có tác dụng không nhỏ, chỉ thấy tiếng khóc của Hứa Ngôn Tâm chậm rãi nhỏ dần, thân thể dịch lại gần Hàn Trình Quang, chậm chậm không nói mớ nữa, cuối cùng tựa hồ một lần nữa nặng nề ngủ.
Bất quá có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, sau đó khoảng một tuần, cơ hồ mỗi đêm Hứa Ngôn Tâm đều bị ác mộng quấn thân, hoặc là nhỏ giọng khóc nức nở, hoặc là lạnh run. Mà mỗi lần Hàn Trình Quang đều sẽ ôm Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng dỗ dành.
Hứa Ngôn Tâm ban ngày dần dần cũng trở nên ít nói, cứ ngồi ở một chỗ trầm mặc, tựa hồ đang cố nhớ lại cái gì đó, khiến cảm giác bất an trong lòng Hàn Trình Quang càng ngày càng mãnh liệt.
Buổi tối hôm đó, Hàn Trình Quang lại nghe thấy tiếng khóc, vội vàng bật đèn nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm, thế nhưng vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, bởi vì Hứa Ngôn Tâm đang mở to mắt, ngẩn người ra.
“Tiểu Ngôn, em sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng hay không …… Không có việc gì, đó chỉ là giấc mộng mà thôi.” Chồm người dậy, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm qua, dùng cánh tay ôm chặt Hứa Ngôn Tâm.
“Mình không chết!” Đột nhiên Hứa Ngôn Tâm mở miệng, trong giọng nói là sợ hãi và sự mờ mịt.
“Đừng nói bậy, Tiểu Ngôn, vừa rồi là em nằm mơ, không nên suy nghĩ bậy bạ.” Câu nói của Hứa Ngôn Tâm khiến Hàn Trình Quang căng thẳng, lấy tay xoay đầu Hứa Ngôn Tâm lại để cho Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía mình.
“…… Trình Quang”
“Là anh, vừa rồi chỉ là là nằm mơ, không phải sự thật, cho nên không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Thân thể có chút run rẩy, Hứa Ngôn Tâm vươn cánh tay ra ôm chặt Hàn Trình Quang.“Trình Quang, chúng mình về nhà, em muốn về nhà.”
Ngay lập tức hiểu được Hứa Ngôn Tâm nói về nhà là nhà của hắn, Hàn Trình Quang vội vàng đồng ý:“Được, về nhà, ngày mai sẽ nói với anh hai em, chúng ta lập tức trở về nhà …… Em đừng suy nghĩ bậy bạ, cũng đừng sợ, ta sẽ ở cạnh em, vĩnh viễn đều ở bên em.”
“…… Ừm.” Giọng nói mang theo một tia nức nở, Hứa Ngôn Tâm ôm sát Hàn Trình Quang.
Ngày thứ hai Hàn Trình Quang nói cho Hứa Minh Tâm nghe chuyện đêm qua, mấy ngày nay Hứa Minh Tâm cũng đặc biệt lo lắng cho Hứa Ngôn Tâm, thậm chí đã định lôi Martin đến đây, hiện tại nghe Hứa Ngôn Tâm muốn về gia, vì thế không nói hai lời liền gọi điện thoại chuẩn bị vé máy bay, vào lúc ban đêm ba người ngồi trên máy bay.
……
Vừa về đến nhà, Hàn Trình Quang liền ôm Hứa Ngôn Tâm vào phòng, nhanh chóng thay drap giường, thay áo ngủ cho Hứa Ngôn Tâm.
Hứa Ngôn Tâm tựa hồ càng thêm bài xích người ngoài, ngồi ở trên máy bay, Hứa Ngôn Tâm không hề chợp mắt, thần kinh buộc chặt ngay cả Hàn Trình Quang trấn an cũng không có tác dụng.
“Ngủ một giấc đi.” Ấn Hứa Ngôn Tâm xuống giường, Hàn Trình Quang kéo chăn lên che kín người Hứa Ngôn Tâm.
“Vậy còn anh?” Bàn tay vẫn níu chặt Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nằm ở trong ổ chăn mà mình an tâm, tâm tình khẩn trương rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút.
“Anh dọn dẹp nhà cửa lại một chút còn có hành lý, vẫn ở trong nhà, anh sẽ không đi ra ngoài, đợi anh dọn dẹp xong sẽ ngủ cùng em.” Lấy tay vuốt vuốt trán Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cúi đầu hôn lên môi y, hơn nữa dùng đầu lưỡi cạy môi Hứa Ngôn Tâm ra, ở bên trong tinh tế quét một vòng.
Một nụ hôn khiến mặt Hứa Ngôn Tâm có chút hồng, bất quá lại an tâm hơn hẳn, thả tay ra, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang đứng dậy rời đi, nhưng lại không cho Hàn Trình Quang đóng cửa phòng, cứ như vậy xuyên qua cửa phòng cũng có thể nhìn thấy tình hình phòng khách.
Hứa Minh Tâm đưa Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm về sau đó kêu người chở mình đến chỗ Martin, đem bệnh trạng gần nhất của Hứa Ngôn Tâm nói cho Martin nghe.
Hàn Trình Quang sắp xếp nhà cửa,hành lý xong xuôi, lúc quay về phòng Hứa Ngôn Tâm vẫn chưa ngủ, bộ dạng mệt mỏi vô cùng, thoạt nhìn là cứng rắn chống đỡ chờ hắn.
Vốn đang muốn tắm rửa một cái, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm như vậy, vì thế chỉ rửa mặt và tay liền vào phòng, thay quần áo rồi chui vào ổ chăn.
Hàn Trình Quang ngủ bên cạnh, Hứa Ngôn Tâm triệt để an tâm, cánh tay vòng qua người Hàn Trình Quang, nhắm mắt lại, không đến năm phút đồng hồ đã thiếp đi.
Hàn Trình Quang cũng nhắm mắt lại, nhưng chưa ngủ bao nhiêu đã bị di động rung rung đánh thức, đầu tiên là nhìn Hứa Ngôn Tâm còn ngủ, liền vội vàng cầm di động xem, thấy số Hứa Minh Tâm, vì thế cắm tai nghe tiếp điện thoại.
“Muốn cho bác sĩ Martin gặp Hứa Ngôn Tâm?” Nhỏ giọng, Hàn Trình Quang còn bị Hứa Ngôn Tâm ôm, chỉ có thể giảm âm lượng phòng ngừa đánh thức Hứa Ngôn Tâm.
“Ừ, Martin muốn tiến hành thôi miên Tiểu Ngôn, như vậy có thể biết rõ hết thảy chuyện phát sinh lúc trước, còn có sự việc trước kia đến cùng đã tạo thành thương tổn gì cho Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn lúc được ôm về thì đã khóc suốt ba ngày, sau đó hôn mê tỉnh lại quên hết, cái này căn bản chính là trốn tránh, không giải quyết chuyện này, nó sẽ luôn bị khủng hoảng và sợ hãi bao vây, tôi sợ ngày nào đó cậu không chú ý tới, nó lại làm chuyện điên rồ thì biết làm sao?”
“Nhưng để cho Hứa Ngôn Tâm và Martin gặp mặt bằng cách nào?” Điều Hứa Minh Tâm băn khoăn cũng khiến Hàn Trình Quang lo lắng, bắt Hứa Ngôn Tâm gặp Martin còn nguyện ý trò chuyện với Martin để bị thôi miên, việc này Hàn Trình Quang cảm thấy có chút khó khăn.
“Cậu thử nói Martin là bạn của cậu muốn đến thăm cậu, Tiểu Ngôn tuy rằng từng gặp Martin, thế nhưng mỗi lần đều đang trong lúc kích động, nói không chừng không nhớ rõ hình dạng Martin, đến lúc đó tôi lại bảo Martin hóa trang …… Nếu không được thì cứ xài thuốc an thần, tóm lại nhất định phải để cho nó gặp Martin, để Martin thôi miên.” Câu cuối cùng Hứa Minh Tâm nói thật kiên quyết, nhưng lúc Hàn Trình Quang nghe thì chân mày cau lại.
Đợi Hứa Minh Tâm cúp điện thoại, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm trong lòng có chút ưu sầu.
Hàn Trình Quang nghiêng đầu tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Hứa Ngôn Tâm, phỏng chừng là thật sự mệt mỏi hoặc là trở lại nơi này khiến Hứa Ngôn Tâm thực an tâm, lúc này Hứa Ngôn Tâm ngủ thật sự an ổn, không có gặp ác mộng như hồi ở London.
Lấy tay vẽ một đường trên môi Hứa Ngôn Tâm, trong mắt Hàn Trình Quang hiện lên ý cười, trong khoảng thời gian này Hứa Ngôn Tâm luôn căng thẳng sợ hãi, không có một phút thả lỏng, Hàn Trình Quang nhìn mà đau lòng lại không có cách nào, lúc này nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm im lặng thả lỏng ngủ say, trong lòng lại dâng lên cỗ chua xót.
Bề ngoài Hứa Ngôn Tâm rất xinh đẹp, mi mắt, màu da, hình dáng không chỗ nào không khiến Hàn Trình Quang rung động, lúc Hứa Ngôn Tâm cười khiến người xem cảm thấy vô cùng diễm lệ, đáng tiếc thời điểm Hứa Ngôn Tâm chân chính thoải mái rất ít, bình thường Hứa Ngôn Tâm đều sẽ cau mày, thế cho nên ở giữa mi tâm đã có một nếp gấp nho nhỏ.
Ngón tay vuốt ve từng tấc một, Hàn Trình Quang bắt đầu từ trán Hứa Ngôn Tâm, ở trên mặt Hứa Ngôn Tâm từng chút một chạm vào, lúc chạm tới mí mắt Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cảm nhận được đôi mắt Hứa Ngôn Tâm run run.
Ngón tay lướt tới cằm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng không dừng lại, mà là tiếp tục sờ tới cổ, ***g ngực, eo bụng……
“Ư……” Miệng phát ra tiếng rên khẽ, hô hấp Hứa Ngôn Tâm dần trở nên dồn dập.
Khẽ cười một tiếng, Hàn Trình Quang nghiêng người đè lên trên Hứa Ngôn Tâm, cúi đầu hôn y, đầu lưỡi vừa vươn ra Hứa Ngôn Tâm thật dịu ngoan mở miệng.
Sau một nụ hôn, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm còn từ từ nhắm hai mắt, vừa rồi hắn liền nhận ra Hứa Ngôn Tâm đã tỉnh, xem ra chuẩn bị giả bộ ngủ đến cùng.
Xấu xa cười một tiếng, bàn tay Hàn Trình Quang cầm lấy bộ vị kia của y nhanh chóng giật giật, liền nhìn thấy mặt Hứa Ngôn Tâm hơi đỏ lên, hít mạnh vào một hơi.
Lần này Hàn Trình Quang không chờ Hứa Ngôn Tâm trấn định, động tác dưới tay càng thêm dồn dập, khiến cho Hứa Ngôn Tâm không thể không mở mắt ra, nhưng rất nhanh Hứa Ngôn Tâm lại đắm chìm trong niềm vui thích Hàn Trình Quang mang lại.
Cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm co rút người, thỏa mãn ở trong tay Hàn Trình Quang, sau đó nằm trên giường thở hổn hển.
Không có xử lý thứ trên tay, Hàn Trình Quang tiếp tục đè lên Hứa Ngôn Tâm, một bàn tay ôm Hứa Ngôn Tâm, một tay còn lại mang theo thứ lúc nãy thăm dò phía sau Hứa Ngôn Tâm.
Thân thể cứng đờ, Hứa Ngôn Tâm theo bản năng rụt lui thân mình, cảm nhận được động tác ngón tay Hàn Trình Quang, sắc mặt đỏ au.
Cúi đầu kề sát Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang vừa cử động ngón tay, vừa khàn khàn nói:“Nếu khó chịu thì nói.”
“Trình Quang……” Hừ nhẹ một tiếng, cánh tay Hứa Ngôn Tâm vòng qua cổ Hàn Trình Quang, rướn đầu lên hôn Hàn Trình Quang.
Thời điểm Hàn Trình Quang đi vào vẫn luôn nhìn Hứa Ngôn Tâm, chỉ cần nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nhíu mày, liền vội vàng dừng lại, đợi cho Hứa Ngôn Tâm thích ứng mới chậm rãi di động, cuối cùng lúc vào trọn trán hai người đều đầy mồ hôi, Hàn Trình Quang vẫn nắm bả vai Hứa Ngôn Tâm hỏi cảm giác của y, khiến Hứa Ngôn Tâm ngượng muốn chết, ngay cả lỗ tai và cổ đều đỏ tươi một mảng.
Bất quá bởi vì Hàn Trình Quang thật cẩn thận, Hứa Ngôn Tâm ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, lúc sau cũng chầm chậm chìm vào khoái cảm, vì Hàn Trình Quang sợ làm y đau nên làm rất nhẹ nhàng, bởi vậy y hơi siết chặt phía sau ám chỉ chịu đựng xấu hổ muốn Hàn Trình Quang nhanh hơn, khiến Hàn Trình Quang sửng sốt sau đó vui mừng quá đỗi ra sức vận động hăng say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook