“Lần này tìm anh Hàn đây, là muốn anh giúp tôi cùng nhau trị bệnh cho Tiểu Ngôn.” Đi thẳng vào vấn đề, lần này Hứa Minh Tâm không nói mấy câu vô nghĩa.
“Tôi sẽ không giúp anh giam em ấy lại rồi dùng thuốc.” Trên mặt lập tức lộ ra sự mâu thuẫn, Hàn Trình Quang trừng Hứa Minh Tâm.
“Anh Hàn hiểu lầm, giam Tiểu ngôn lại thật đúng là tôi không tốt, bác sĩ Martin đã chỉ ra sai lầm của tôi …… Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu người ngồi bên cạnh tôi đây chính là vị bác sĩ khoa thần kinh nổi danh trên thế giới, bác sĩ Martin.”
Bác sĩ khoa thần kinh, Hàn Trình Quang sau khi biết thân phận của người nước ngoài đối diện, vốn có chút bất mãn bởi vì chuyện lần trước nay thái độ tốt lên nhiều, liền chào hỏi vị bác sĩ kia.“Bác sĩ Martin, chào anh.”
“Chào anh Hàn.” Martin gật gật đầu, mở miệng nói ra câu chào phát âm cực chuẩn, hơn nữa ánh mắt nhìn Hàn Trình Quang ẩn ẩn chút ánh sáng.
“Tôi hy vọng anh Hàn có thể phối hợp gới bác sĩ Martin, trị bệnh cho Tiểu Ngôn.” Đợi cho hai người chào hỏi xong xuôi, Hứa Minh Tâm liền mở miệng nói.
“Phối hợp?”
“Không sai, anh Hàn.” Bác sĩ Martin mở miệng nói.“Chứng bệnh của cậu Ngôn trên y học thuộc về một loại hoang tưởng bị hại, hơn nữa tình trạng hiện tại của cậu Ngôn đã đạt mức độ nghiêm trọng, cho rằng bất luận kẻ nào bên cạnh đều muốn thương tổn cậu ấy, hơn nữa ngay cả ngài Hứa đây, là anh trai mình cậu ấy cũng không tin tưởng.”
Bác sĩ Martin nói ra bệnh trạng thật đúng với biểu hiện của Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm luôn cảnh giác đối với mọi người, hơn nữa lúc nào cũng nói có người muốn hại y.
“Hai năm trước tôi giam Tiểu Ngôn lại chính là bởi vì nó muốn tự sát, nó luôn cảm thấy có người muốn hại nó, hơn nữa vô luận tôi khuyên bảo như thế nào nó đều không không tin tưởng, cho đến một ngày tôi nhìn thấy nó muốn dùng dao cắt cổ tay, nhưng may mắn được phát hiện đúng lúc, không có thành công, khi đó tôi mới nhận ra bệnh của Tiểu Ngôn đã có chút nghiêm trọng, vì sợ nó lại làm ra việc ngốc nghếch, tôi chỉ đành giam nó lại.”
“Tự sát!!!” Hứa Minh Tâm nói ra khiến Hàn Trình Quang có chút khiếp sợ.
“Ngài Hứa nói không sai, chứng bệnh hoang tưởng bị hại khi đến giai đoạn nghiêm trọng, thì sẽ sinh ra ý niệm tự sát, nhưng việc ngài Hứa giam cậu Ngôn lại căn bản chỉ khiến cho bệnh tình của cậu Ngôn càng thêm nghiêm trọng, thế cho nên cậu Ngôn cũng không tin tưởng vào ngài Hứa.”
Nói tới đây, trên mặt Hứa Minh Tâm lộ ra một nụ cười khổ, tựa hồ trong lòng cũng có chút không dễ chịu.
“Tiểu Ngôn tài giỏi như vậy, tôi không thể để ngoại giới biết nó mắc bệnh này, sẽ ảnh hưởng tới nó , hơn nữa Tiểu Ngôn thân là cậu hai nhà họ Hứa, tôi càng không thể để cho người ngoài biết.” Lấy tay chống đầu, giọng Hứa Minh Tâm trầm xuống.
“Vậy anh liền vì cái gọi là mặt mũi mà có thể giam em ấy lại à.” Vỗ bàn, Hàn Trình Quang có chút cả giận nói, lời Hứa Minh Tâm nói vừa nghe đã rõ, không phải vì sợ bệnh của Hứa Ngôn Tâm bị người ta biết sẽ làm mất mặt Hứa gia đấy sao.
“Ngài Hứa cũng là vì bất đắc dĩ, sau khi bàn luận với tôi xong cũng áy náy một đoạn thời gian rất dài, anh Hàn, kỳ thật tôi muốn biết quá trình anh và cậu Ngôn gặp nhau, là điều gì khiến cho cậu Ngôn không phòng bị gới anh, thậm chí còn ỷ lại anh.”
Biết bác sĩ Martin hỏi quá trình gặp gỡ của hắn với Hứa Ngôn Tâm là để chữa trị cho y , khi hắn nghe Hứa Minh Tâm nói Hứa Ngôn Tâm từng có ý định tự sát, điều này làm cho trong lòng Hàn Trình Quang lo lắng không thôi, cũng bắt đầu bức thiết hy vọng bệnh của Hứa Ngôn Tâm có thể được chữa khỏi.
Hàn Trình Quang đem quá trình mình và Hứa Ngôn Tâm gặp nhau cùng với những hành vi ỷ lại của Hứa Ngôn Tâm đối với hắn nói ra hết một lần, đương nhiên, Hàn Trình Quang giấu nhẹm đi chút tâm tư be bé của mình, cũng không nói ra hiện tại hắn thường xuyên hôn Hứa Ngôn Tâm, sợ Hứa Minh Tâm sau khi biết không tha cho hắn. Nếu Hứa Minh Tâm biết hắn ôm tâm tư như vậy với em trai anh ta, phỏng chừng sẽ không để yên cho Hứa Ngôn Tâm sống cùng hắn.
Bác sĩ Martin sau khi nghe xong lại hỏi quá trình sống chung của Hứa Ngôn Tâm và Hàn Trình Quang cùng với tình trạng gần đây của Hứa Ngôn Tâm.
“Tôi nghĩ cậu Ngôn sở dĩ ỷ lại anh vì ba nguyên nhân chính, đầu tiên từ nơi bị nhốt chạy đi, cậu Ngôn vô tình đến nhà của anh, hơn nữa anh không đuổi cậu ấy đi, khiến cậu ấy có một ấn tượng tốt với anh. Tiếp theo, cậu Ngôn nói có người đuổi giết cậu ấy hại cậu ấy, anh tin, phải biết rằng bệnh nhân hoang tưởng bệnh tình tăng thêm một nguyên nhân chính là luôn bị người chung quanh không tin tưởng, cho rằng bọn họ nói dối, mà anh lại tin lời cậu ấy nói, điều này làm cho cậu ấy chiếm được một loại tán đổng từ anh. Cuối cùng, chính là anh đã nói anh sẽ bảo vệ cậu ấy, lúc ấy sau khi anh nói ra những lời này cậu Ngôn liền khóc, hơn nữa tỉnh lại liền biểu hiện ra sự tín nhiệm nhất định với anh, có thể thấy được ý tưởng ‘được bảo vệ’ luôn tồn tại song song với ý tưởng ‘Bị người hại’, có lẽ ‘được bảo vệ’ chính là khát vọng mà cậu Ngôn luôn nung nấu, mà anh lại vừa vặn nói ra những lời này, giống như là người cầu mà không được cuối cùng cũng có được điều mình muốn. Thành dựa trên ba trụ cột này, hơn nữa bình thường anh luôn biểu hiện ra sự quan tâm, bảo vệ đối với cậu Ngôn khiến cậu ấy càng thêm ỷ lại vào anh, hơn nữa tôi nghĩ hiện tại ở trong lòng cậu Ngôn, anh là người duy nhất cậu ấy có thể tin tưởng cũng như ỷ lại.”
Nghe xong Hàn Trình Quang kể lại, bác sĩ Martin đưa ra một kết luận như vậy, ngồi bên cạnh nghe được, trong lòng Hứa Minh Tâm chua xót khôn cùng, bởi vì tới lúc này anh mới biết được, mỗi lần Hứa Ngôn Tâm nói với anh có người muốn hại y, chỉ cần một câu ‘Anh sẽ bảo vệ em’, thế nhưng anh lại chưa từng nói ra, mỗi một lần ang đều cật lực khuyên bảo Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa thậm chí có mấy lần đã tức giận, cho rằng Hứa Ngôn Tâm vô lý, đến sau này phát hiện Hứa Ngôn Tâm muốn tự sát, anh mới có chút sợ, lại nghĩ biện pháp vì thanh danh cua gia tộc và của Hứa Ngôn Tâm mà nhốt Hứa Ngôn Tâm lại.
“Tôi phải phối hợp với anh như thế nào mới có thể giúp Hứa Ngôn Tâm?” Nghe được bác sĩ Martin phân tích, Hàn Trình Quang tuy rằng cao hứng vì câu cuối cùng của anh ta, nhưng cũng rất lo lắng cho tình trạng của Hứa Ngôn Tâm.
“Việc anh Hàn cần làm chính là làm một sợi dây ràng buộc, liên kết cậu Ngôn với thế giới bên ngoài, cậu Ngôn không có khả năng sinh hoạt trong xã hội, cứ như vậy miết cũng không lợi cho thể xác và tinh thần, nếu hiện tại cậu Ngôn tín nhiệm anh như vậy, vậy trước tiên anh Hàn thử giúp cậu ấy chậm rãi tiếp xúc với thế giới bên ngoài xem sao, không phải có rất nhiều lần anh đều mang theo cậu Ngôn đi ra ngoài sao? Đây chính là một việc làm rất tốt, anh hãy mang theo cậu ấy chậm rãi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hơn nữa bất tri bất giác nói cho cậu ấy biết, cho cậu ấy hiểu rõ bên ngoài không nguy hiểm, không có người muốn hại cậu ấy, hơn nữa tốt nhất hãy để cậu ấy ý thức được bản thân mình có bệnh, đôi khi cảm giác nguy hiểm là không đúng, để cậu ấy chấp nhận sự thật mình bị bệnh, càng có lợi cho việc trị liệu hơn.”
Nói xong, bác sĩ Martin từ trong túi tùy thân lấy ra một lọ thuốc.“Đây là thuốc, anh Hàn cũng tận lực khuyên cậu Ngôn ăn, bất quá trăm ngàn lần không thể bắt buộc cậu ấy, cũng không thể ép cậu ấy, nhất định phải để cậu ấy tự mình đồng ý ăn.”
“Chuyện này …… tôi sẽ thử dựa theo lời bác sĩ nói mà làm.” Tiếp nhận thuốc, trong lòng Hàn Trình Quang cảm giác có chút khó khăn, bất quá đảo mắt nghĩ đến Hứa Ngôn Tâm, lại cảm thấy dù khó khăn cách mấy cũng phải nghĩ biện pháp thử xem.
“Anh Hàn, cám ơn anh.” Nghe được Hàn Trình Quang nói, trên mặt Hứa Minh Tâm lộ ra vẻ cảm kích, thật thành khẩn nói với Hàn Trình Quang.
“Không cần cảm ơn …… tôi cũng không phải vì anh.” Đương nhiên, câu cuối cùng Hàn Trình Quang không dám nói ra, chỉ oán thầm trong lòng.
Sau khi người Hứa Minh Tâm sai đi mua mấy món đồ trên danh sách về tới, thì điện thoại Hàn Trình Quang vang lên, vừa thấy là số nhà, Hàn Trình Quang vội vàng nghe.
“Trình Quang, anh về chưa?”
“Tôi mua xong hết rồi, hiện tại đang trên đường về nhà …… Tiểu Ngôn, em có muốn ăn gì không, tôi mua cho em.”
Ngồi đối diện, Hứa Minh Tâm vừa nghe Hàn Trình Quang nói, nhất thời ánh mắt có chút phát sáng nhìn về phía Hàn Trình Quang.
“Tôi không muốn gì hết, anh nhanh nhanh trở về đi.”
Hàn Trình Quang nghe được ngữ khí của Hứa Ngôn Tâm ở đầu dây bên kia có chút nôn nóng xao động, vì thế lập tức trấn an.
“Lập tức, chỉ cần năm phút tôi sẽ về tới, em đừng lo lắng, tôi rất nhanh.”
Cúp điện thoại, Hàn Trình Quang cầm lấy gói to trên bàn, bỏ thuốc của bác sĩ Martin vào trong túi liền chuẩn bị trở về, may mắn nơi này cách nhà tương đối gần.
“Anh Hàn, về sau Tiểu Ngôn cần cái gì anh cứ việc gọi điện thoại cho tôi.” Cũng đứng lên theo, Hứa Minh Tâm vội vàng nói.
Tuy rằng thật sự không muốn làm như thế, nhưng Hàn Trình Quang cũng biết những thứ Hứa Ngôn Tâm cần chắc chắn rất xa xỉ, hắn không đủ sức gánh vác, nhất là dưới tình trạng hiện tại hắn không có thu nhập, vì thế chỉ phải gật gật đầu.
Đến cửa nhà, sau khi Hàn Trình Quang gõ cửa kêu tên Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm mới mở cửa ra, vừa thấy Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm vội vàng đi qua, vươn tay nắm chặt áo Hàn Trình Quang, mà Hàn Trình Quang nhìn về phía sô pha, tạp chí trên đó căn bản vẫn giữ nguyên trang kia, sau khi hắn đi Hứa Ngôn Tâm căn bản không đọc tạp chí.
“Để em phải lo lắng, thực xin lỗi, lần sau đi ra ngoài tôi nhất định dẫn em theo.” Buông đồ trong tay xuống, Hàn Trình Quang vươn tay ôm Hứa Ngôn Tâm, đem Hứa Ngôn Tâm ôm vào trong ngực nhẹ giọng nói, liền cảm giác được Hứa Ngôn Tâm cũng vươn tay ôm chặt eo hắn, hơn nữa còn gật gật đầu.
Cảm thấy cao hứng, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm ngồi trở lại sô pha, lấy gói to trên bàn qua đưa cho Hứa Ngôn Tâm.
“Em xem thử cái này có thể chứ? Nếu không được ngày mai hai chúng ta cùng đi mua.”
Cầm lấy gói to nhìn mấy thứ bên trong, trên mặt Hứa Ngôn Tâm rốt cuộc lộ ra vẻ mừng rỡ, xem ra rất vừa lòng.
Sau vài ngày, Hứa Ngôn Tâm không chỉ đọc tạp chí, có đôi khi đột nhiên nghĩ ra gì đoa liền cầm công cụ vẽ ra, hơn nữa mỗi bức vẽ đều để cho Hàn Trình Quang thưởng thức ngay, mà Hàn Trình Quang thấy Hứa Ngôn Tâm vui vẻ, trong lòng cũng phi thường vui theo, đem mấy bức vẽ của Hứa Ngôn Tâm bỏ vào bì hồ sơ cất kỹ.
Tuy rằng hắn không hiểu thiết kế không hiểu trang sức, thế nhưng cũng có thể thấy được Hứa Ngôn Tâm thiết kế rất đẹp, nghĩ đến những đánh gía trên mạng dành cho Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang đoán mấy bức vẽ này hẳn là rất tốt, cho nên mỗi bức vẽ của Hứa Ngôn Tâm hắn đều thật cẩn thận cất giữ, giúp Hứa Ngôn Tâm bảo tồn.
Thậm chí Hàn Trình Quang còn lên mạng tra cứu cách bảo tồn giấy vẽ, sợ làm hỏng những thiết kế mà Hứa Ngôn Tâm dụng tâm vẽ.
“Tôi sẽ không giúp anh giam em ấy lại rồi dùng thuốc.” Trên mặt lập tức lộ ra sự mâu thuẫn, Hàn Trình Quang trừng Hứa Minh Tâm.
“Anh Hàn hiểu lầm, giam Tiểu ngôn lại thật đúng là tôi không tốt, bác sĩ Martin đã chỉ ra sai lầm của tôi …… Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu người ngồi bên cạnh tôi đây chính là vị bác sĩ khoa thần kinh nổi danh trên thế giới, bác sĩ Martin.”
Bác sĩ khoa thần kinh, Hàn Trình Quang sau khi biết thân phận của người nước ngoài đối diện, vốn có chút bất mãn bởi vì chuyện lần trước nay thái độ tốt lên nhiều, liền chào hỏi vị bác sĩ kia.“Bác sĩ Martin, chào anh.”
“Chào anh Hàn.” Martin gật gật đầu, mở miệng nói ra câu chào phát âm cực chuẩn, hơn nữa ánh mắt nhìn Hàn Trình Quang ẩn ẩn chút ánh sáng.
“Tôi hy vọng anh Hàn có thể phối hợp gới bác sĩ Martin, trị bệnh cho Tiểu Ngôn.” Đợi cho hai người chào hỏi xong xuôi, Hứa Minh Tâm liền mở miệng nói.
“Phối hợp?”
“Không sai, anh Hàn.” Bác sĩ Martin mở miệng nói.“Chứng bệnh của cậu Ngôn trên y học thuộc về một loại hoang tưởng bị hại, hơn nữa tình trạng hiện tại của cậu Ngôn đã đạt mức độ nghiêm trọng, cho rằng bất luận kẻ nào bên cạnh đều muốn thương tổn cậu ấy, hơn nữa ngay cả ngài Hứa đây, là anh trai mình cậu ấy cũng không tin tưởng.”
Bác sĩ Martin nói ra bệnh trạng thật đúng với biểu hiện của Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm luôn cảnh giác đối với mọi người, hơn nữa lúc nào cũng nói có người muốn hại y.
“Hai năm trước tôi giam Tiểu Ngôn lại chính là bởi vì nó muốn tự sát, nó luôn cảm thấy có người muốn hại nó, hơn nữa vô luận tôi khuyên bảo như thế nào nó đều không không tin tưởng, cho đến một ngày tôi nhìn thấy nó muốn dùng dao cắt cổ tay, nhưng may mắn được phát hiện đúng lúc, không có thành công, khi đó tôi mới nhận ra bệnh của Tiểu Ngôn đã có chút nghiêm trọng, vì sợ nó lại làm ra việc ngốc nghếch, tôi chỉ đành giam nó lại.”
“Tự sát!!!” Hứa Minh Tâm nói ra khiến Hàn Trình Quang có chút khiếp sợ.
“Ngài Hứa nói không sai, chứng bệnh hoang tưởng bị hại khi đến giai đoạn nghiêm trọng, thì sẽ sinh ra ý niệm tự sát, nhưng việc ngài Hứa giam cậu Ngôn lại căn bản chỉ khiến cho bệnh tình của cậu Ngôn càng thêm nghiêm trọng, thế cho nên cậu Ngôn cũng không tin tưởng vào ngài Hứa.”
Nói tới đây, trên mặt Hứa Minh Tâm lộ ra một nụ cười khổ, tựa hồ trong lòng cũng có chút không dễ chịu.
“Tiểu Ngôn tài giỏi như vậy, tôi không thể để ngoại giới biết nó mắc bệnh này, sẽ ảnh hưởng tới nó , hơn nữa Tiểu Ngôn thân là cậu hai nhà họ Hứa, tôi càng không thể để cho người ngoài biết.” Lấy tay chống đầu, giọng Hứa Minh Tâm trầm xuống.
“Vậy anh liền vì cái gọi là mặt mũi mà có thể giam em ấy lại à.” Vỗ bàn, Hàn Trình Quang có chút cả giận nói, lời Hứa Minh Tâm nói vừa nghe đã rõ, không phải vì sợ bệnh của Hứa Ngôn Tâm bị người ta biết sẽ làm mất mặt Hứa gia đấy sao.
“Ngài Hứa cũng là vì bất đắc dĩ, sau khi bàn luận với tôi xong cũng áy náy một đoạn thời gian rất dài, anh Hàn, kỳ thật tôi muốn biết quá trình anh và cậu Ngôn gặp nhau, là điều gì khiến cho cậu Ngôn không phòng bị gới anh, thậm chí còn ỷ lại anh.”
Biết bác sĩ Martin hỏi quá trình gặp gỡ của hắn với Hứa Ngôn Tâm là để chữa trị cho y , khi hắn nghe Hứa Minh Tâm nói Hứa Ngôn Tâm từng có ý định tự sát, điều này làm cho trong lòng Hàn Trình Quang lo lắng không thôi, cũng bắt đầu bức thiết hy vọng bệnh của Hứa Ngôn Tâm có thể được chữa khỏi.
Hàn Trình Quang đem quá trình mình và Hứa Ngôn Tâm gặp nhau cùng với những hành vi ỷ lại của Hứa Ngôn Tâm đối với hắn nói ra hết một lần, đương nhiên, Hàn Trình Quang giấu nhẹm đi chút tâm tư be bé của mình, cũng không nói ra hiện tại hắn thường xuyên hôn Hứa Ngôn Tâm, sợ Hứa Minh Tâm sau khi biết không tha cho hắn. Nếu Hứa Minh Tâm biết hắn ôm tâm tư như vậy với em trai anh ta, phỏng chừng sẽ không để yên cho Hứa Ngôn Tâm sống cùng hắn.
Bác sĩ Martin sau khi nghe xong lại hỏi quá trình sống chung của Hứa Ngôn Tâm và Hàn Trình Quang cùng với tình trạng gần đây của Hứa Ngôn Tâm.
“Tôi nghĩ cậu Ngôn sở dĩ ỷ lại anh vì ba nguyên nhân chính, đầu tiên từ nơi bị nhốt chạy đi, cậu Ngôn vô tình đến nhà của anh, hơn nữa anh không đuổi cậu ấy đi, khiến cậu ấy có một ấn tượng tốt với anh. Tiếp theo, cậu Ngôn nói có người đuổi giết cậu ấy hại cậu ấy, anh tin, phải biết rằng bệnh nhân hoang tưởng bệnh tình tăng thêm một nguyên nhân chính là luôn bị người chung quanh không tin tưởng, cho rằng bọn họ nói dối, mà anh lại tin lời cậu ấy nói, điều này làm cho cậu ấy chiếm được một loại tán đổng từ anh. Cuối cùng, chính là anh đã nói anh sẽ bảo vệ cậu ấy, lúc ấy sau khi anh nói ra những lời này cậu Ngôn liền khóc, hơn nữa tỉnh lại liền biểu hiện ra sự tín nhiệm nhất định với anh, có thể thấy được ý tưởng ‘được bảo vệ’ luôn tồn tại song song với ý tưởng ‘Bị người hại’, có lẽ ‘được bảo vệ’ chính là khát vọng mà cậu Ngôn luôn nung nấu, mà anh lại vừa vặn nói ra những lời này, giống như là người cầu mà không được cuối cùng cũng có được điều mình muốn. Thành dựa trên ba trụ cột này, hơn nữa bình thường anh luôn biểu hiện ra sự quan tâm, bảo vệ đối với cậu Ngôn khiến cậu ấy càng thêm ỷ lại vào anh, hơn nữa tôi nghĩ hiện tại ở trong lòng cậu Ngôn, anh là người duy nhất cậu ấy có thể tin tưởng cũng như ỷ lại.”
Nghe xong Hàn Trình Quang kể lại, bác sĩ Martin đưa ra một kết luận như vậy, ngồi bên cạnh nghe được, trong lòng Hứa Minh Tâm chua xót khôn cùng, bởi vì tới lúc này anh mới biết được, mỗi lần Hứa Ngôn Tâm nói với anh có người muốn hại y, chỉ cần một câu ‘Anh sẽ bảo vệ em’, thế nhưng anh lại chưa từng nói ra, mỗi một lần ang đều cật lực khuyên bảo Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa thậm chí có mấy lần đã tức giận, cho rằng Hứa Ngôn Tâm vô lý, đến sau này phát hiện Hứa Ngôn Tâm muốn tự sát, anh mới có chút sợ, lại nghĩ biện pháp vì thanh danh cua gia tộc và của Hứa Ngôn Tâm mà nhốt Hứa Ngôn Tâm lại.
“Tôi phải phối hợp với anh như thế nào mới có thể giúp Hứa Ngôn Tâm?” Nghe được bác sĩ Martin phân tích, Hàn Trình Quang tuy rằng cao hứng vì câu cuối cùng của anh ta, nhưng cũng rất lo lắng cho tình trạng của Hứa Ngôn Tâm.
“Việc anh Hàn cần làm chính là làm một sợi dây ràng buộc, liên kết cậu Ngôn với thế giới bên ngoài, cậu Ngôn không có khả năng sinh hoạt trong xã hội, cứ như vậy miết cũng không lợi cho thể xác và tinh thần, nếu hiện tại cậu Ngôn tín nhiệm anh như vậy, vậy trước tiên anh Hàn thử giúp cậu ấy chậm rãi tiếp xúc với thế giới bên ngoài xem sao, không phải có rất nhiều lần anh đều mang theo cậu Ngôn đi ra ngoài sao? Đây chính là một việc làm rất tốt, anh hãy mang theo cậu ấy chậm rãi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hơn nữa bất tri bất giác nói cho cậu ấy biết, cho cậu ấy hiểu rõ bên ngoài không nguy hiểm, không có người muốn hại cậu ấy, hơn nữa tốt nhất hãy để cậu ấy ý thức được bản thân mình có bệnh, đôi khi cảm giác nguy hiểm là không đúng, để cậu ấy chấp nhận sự thật mình bị bệnh, càng có lợi cho việc trị liệu hơn.”
Nói xong, bác sĩ Martin từ trong túi tùy thân lấy ra một lọ thuốc.“Đây là thuốc, anh Hàn cũng tận lực khuyên cậu Ngôn ăn, bất quá trăm ngàn lần không thể bắt buộc cậu ấy, cũng không thể ép cậu ấy, nhất định phải để cậu ấy tự mình đồng ý ăn.”
“Chuyện này …… tôi sẽ thử dựa theo lời bác sĩ nói mà làm.” Tiếp nhận thuốc, trong lòng Hàn Trình Quang cảm giác có chút khó khăn, bất quá đảo mắt nghĩ đến Hứa Ngôn Tâm, lại cảm thấy dù khó khăn cách mấy cũng phải nghĩ biện pháp thử xem.
“Anh Hàn, cám ơn anh.” Nghe được Hàn Trình Quang nói, trên mặt Hứa Minh Tâm lộ ra vẻ cảm kích, thật thành khẩn nói với Hàn Trình Quang.
“Không cần cảm ơn …… tôi cũng không phải vì anh.” Đương nhiên, câu cuối cùng Hàn Trình Quang không dám nói ra, chỉ oán thầm trong lòng.
Sau khi người Hứa Minh Tâm sai đi mua mấy món đồ trên danh sách về tới, thì điện thoại Hàn Trình Quang vang lên, vừa thấy là số nhà, Hàn Trình Quang vội vàng nghe.
“Trình Quang, anh về chưa?”
“Tôi mua xong hết rồi, hiện tại đang trên đường về nhà …… Tiểu Ngôn, em có muốn ăn gì không, tôi mua cho em.”
Ngồi đối diện, Hứa Minh Tâm vừa nghe Hàn Trình Quang nói, nhất thời ánh mắt có chút phát sáng nhìn về phía Hàn Trình Quang.
“Tôi không muốn gì hết, anh nhanh nhanh trở về đi.”
Hàn Trình Quang nghe được ngữ khí của Hứa Ngôn Tâm ở đầu dây bên kia có chút nôn nóng xao động, vì thế lập tức trấn an.
“Lập tức, chỉ cần năm phút tôi sẽ về tới, em đừng lo lắng, tôi rất nhanh.”
Cúp điện thoại, Hàn Trình Quang cầm lấy gói to trên bàn, bỏ thuốc của bác sĩ Martin vào trong túi liền chuẩn bị trở về, may mắn nơi này cách nhà tương đối gần.
“Anh Hàn, về sau Tiểu Ngôn cần cái gì anh cứ việc gọi điện thoại cho tôi.” Cũng đứng lên theo, Hứa Minh Tâm vội vàng nói.
Tuy rằng thật sự không muốn làm như thế, nhưng Hàn Trình Quang cũng biết những thứ Hứa Ngôn Tâm cần chắc chắn rất xa xỉ, hắn không đủ sức gánh vác, nhất là dưới tình trạng hiện tại hắn không có thu nhập, vì thế chỉ phải gật gật đầu.
Đến cửa nhà, sau khi Hàn Trình Quang gõ cửa kêu tên Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm mới mở cửa ra, vừa thấy Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm vội vàng đi qua, vươn tay nắm chặt áo Hàn Trình Quang, mà Hàn Trình Quang nhìn về phía sô pha, tạp chí trên đó căn bản vẫn giữ nguyên trang kia, sau khi hắn đi Hứa Ngôn Tâm căn bản không đọc tạp chí.
“Để em phải lo lắng, thực xin lỗi, lần sau đi ra ngoài tôi nhất định dẫn em theo.” Buông đồ trong tay xuống, Hàn Trình Quang vươn tay ôm Hứa Ngôn Tâm, đem Hứa Ngôn Tâm ôm vào trong ngực nhẹ giọng nói, liền cảm giác được Hứa Ngôn Tâm cũng vươn tay ôm chặt eo hắn, hơn nữa còn gật gật đầu.
Cảm thấy cao hứng, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm ngồi trở lại sô pha, lấy gói to trên bàn qua đưa cho Hứa Ngôn Tâm.
“Em xem thử cái này có thể chứ? Nếu không được ngày mai hai chúng ta cùng đi mua.”
Cầm lấy gói to nhìn mấy thứ bên trong, trên mặt Hứa Ngôn Tâm rốt cuộc lộ ra vẻ mừng rỡ, xem ra rất vừa lòng.
Sau vài ngày, Hứa Ngôn Tâm không chỉ đọc tạp chí, có đôi khi đột nhiên nghĩ ra gì đoa liền cầm công cụ vẽ ra, hơn nữa mỗi bức vẽ đều để cho Hàn Trình Quang thưởng thức ngay, mà Hàn Trình Quang thấy Hứa Ngôn Tâm vui vẻ, trong lòng cũng phi thường vui theo, đem mấy bức vẽ của Hứa Ngôn Tâm bỏ vào bì hồ sơ cất kỹ.
Tuy rằng hắn không hiểu thiết kế không hiểu trang sức, thế nhưng cũng có thể thấy được Hứa Ngôn Tâm thiết kế rất đẹp, nghĩ đến những đánh gía trên mạng dành cho Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang đoán mấy bức vẽ này hẳn là rất tốt, cho nên mỗi bức vẽ của Hứa Ngôn Tâm hắn đều thật cẩn thận cất giữ, giúp Hứa Ngôn Tâm bảo tồn.
Thậm chí Hàn Trình Quang còn lên mạng tra cứu cách bảo tồn giấy vẽ, sợ làm hỏng những thiết kế mà Hứa Ngôn Tâm dụng tâm vẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook