Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn đã đến, đội bóng nghỉ ba ngày, Từ Táp ở trong phòng thu dọn đồ đạc, tính về nhà đi cùng mẹ, em cùng nhau vượt qua nghỉ dài hạn.
Phát hiện Lý Xuất Vân không có phải về nhà, Từ Táp hỏi hắn: “Nghỉ dài hạn không trở về thăm nhà sao?”
Vẻ mặt Lý Xuất Vân đau khổ lắc đầu, “Tôi bị hãm hại.”
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Biểu tình Lý Xuất Vân bi phẫn nói: “Trong kỳ Quốc Khánh này không trường có lễ chúc mừng, liên tục làm ba ngày. Ứng dụng hóa chất cùng sinh vật hóa chất chúng tôi luôn luôn bất hòa. Vì rửa mối nhục kì thi tổng hợp tri thức lần trước, đám tiểu tử kia chơi lén chỉnh bọn tôi.”
“Cái gì?”
“Dạ hồi lần này của học viện có hạng mục quyên tiền, đám người kia dám nói, nói nếu chúng tôi diễn vỡ kịch mà bọn họ chỉ định, liền có một vạn.”
“Các ngươi diễn sao?” Từ Táp vội hỏi.
Lý Xuất Vân hung hăng hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, “Diễn, nhất định diễn, sao lại không diễn, một vạn, không diễn cộng không diễn, diễn! Phải cho đám tiểu tử tức trào máu, tức chết bọn họ.”
“Không thể dùng tiết mục khác thay thế sao?”
“Kính nhờ, bọn họ sẽ chờ xem chúng tôi xấu mặt, thay thế sẽ không có tiền. Lần này bất cứ giá nào.”
Nhìn biểu tình thấy chết không sờn của Lý Xuất Vân, Từ Táp nhịn không được cười rộ lên, “Rốt cuộc muốn diễn kịch bản nào, 《 Tạp Môn 》 hay là 《 Trà Hoa Nữ 》(1)?” Hắn cảm thấy kịch bản mà Lý Xuất Vân diễn chính là một cảnh rất khó tưởng tượng.
Lý Xuất Vân trừng mắt nhìn Từ Táp, “Ít đứng ở bên cạnh nói chuyện tào lao đi, biến xa một chút, nhìn thấy cậu liền phiền.”
“Cậu cũng muốn biểu diễn?”Trong lòng Từ Táp đã ra đáp án khẳng định.
“Vô nghĩa, hai lần đều là thua ở trên tay của tôi, bọn họ không chỉnh tôi thì chỉnh ai?”
“A, cậu rất lợi hại phải không?”
“Tự cậu đi tới Hóa Chất Học Viện hỏi thăm đi.” Lý Xuất Vân nói xong, phiền táo gãi đầu.
Từ Táp không có đi ra, ngược lại lại cảm thấy hứng thú mà ngồi xuống, đưa tay khều khều Lý Xuất Vân, “Cậu diễn cái gì? Lời kịch nhiều không?”
“Không nói cho cậu!” Nói xong, Lý Xuất Vân giống đuổi ruồi bọ mà xua Từ Táp, “Phiền quá, không để ý tới cậu.”
“Nói nói đi, sợ cái gì, dù sao cậu nhất định là phải diễn, không diễn tương đương nhận thua.”
Lý Xuất Vân vừa nghe, gần như muốn nhảy dựng lên, “Tôi thua? Tôi thua? Nói cho cậu biết, từ trước đến giờ chúng tôi luôn thắng bọn họ, tôi thua? Chê cười.”
Từ Táp nhịn cười, “Rốt cuộc diễn cái gì? Diễn tiểu hùng miêu?”
Lý Xuất Vân mếu máo, “Diễn gấu mèo, muốn diễn gấu mèo bây giờ tôi diễn liền.”
Từ Táp nhìn nhìn sắc trời, sắp tói, hắn đứng lên, vươn tay đem Lý Xuất Vân từ trên ghế sa lon kéo lên, “Đi, đi ra ngoài tản bộ đi.”
Lý Xuất Vân vung cánh tay, “Không đi, phiền quá.”
“Đi thôi. Tản bộ trở về đi mua đồ ăn khuya, cậu muốn ăn cái gì?”
Lý Xuất Vân giống như nghe được một tiếng “Đinh”, vội hỏi: “Muốn ăn vịt quay, tôm nướng, mì xào hải sản...”
“Vậy đi thôi.” Mang nón lưỡi trai có vành dài, Từ Táp cùng Lý Xuất Vân xuống lầu tản bộ. Hai người dọc theo đường Trữ Tĩnh, chậm rãi hướng sườn núi đi đến.
Phát hiện Từ Táp dùng vành nón che hơn phân nửa khuôn mặt, Lý Xuất Vân đùa cợt hắn, “Yên tâm, không ai nhận ra cậu đâu. Dù sao cũng không ai nghĩ tới Từ Táp lại đi bộ chỗ này.”
Từ Táp tốt tính cười cười, “Tôi chỉ là hy vọng có cuộc sống bình thường, ngoài bóng đá ra, còn có thể làm những việc muốn làm.”
Càng đi gần sườn núi, người càng ít.
Sắc trời dần dần chuyển tối, đèn đường sáng lên.
Sánh vai nhau đi trên đường, Lý Xuất Vân nhìn sang mặt nghiêng của Từ Táp, xem những đường viền mời ảo, hắn vẫn là người có đủ mị lực hấp dẫn ánh mắt người khác, lúc giơ tay nhấc chân, đều một loại vẻ đẹp nam tính đặc biệt chỉ có ở nam nhân vận động.
Đi ở bên cạnh hắn rất có cảm giác an toàn, Lý Xuất Vân lại ở trong lòng so sánh chiều cao khác biệt giữa mình và Từ Táp một chút, sau đó bắt đầu lặng lẽ nén giận cha mẹ vì cái gì đem mình sinh ra lùn như vậy.
Hai người đi đi, đi tới gần nửa chân núi đường Trữ Tĩnh, chỗ vịnh hình trăng non.
Bầu trời lúc này đã chuyển sang màu xanh thẫm, mấy ngôi sao trên không trung sáng lung linh, vầng trăng khuyết cũng đã treo trên chân trời.
Từ Táp cùng Lý Xuất Vân không hẹn mà cùng thong thã xuống bãi biển, ngồi trên hòn đá ở bờ cát.
Sóng biển lên xuống trên bờ biển, phát ra âm thanh “Xôn xao, xôn xao”có tiết tấu.
Lý Xuất Vân ngẩng đầu lên, nhìn mảnh trăng non trên bầu trời kia, lúc này, lòng của cậu thanh thản cực kỳ, những chuyện phiền lòng sớm đã quăn lên chín từng mây.
Cảm thấy được có chút mệt, Lý Xuất Vân tự nhiên hướng lại gần người bên cạnh, gối lên vai Từ Táp. Chính cậu cũng không rõ ràng lắm vì cái gì, cứ như vậy tựa vào trên vai người khác, có lẽ là bởi vì đã quen biết, có lẽ là bởi vì bây giờ cùng sống dưới một mái hiên, có lẽ, là bởi vì cảm thấy được người bên cạnh có thể tin cậy.
Cảm giác được đầu Lý Xuất Vân, tựa vào trên vai mình, khóe miệng Từ Táp lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Không có người nói chuyện, hai người cùng nhau yên lặng nghe tiếng sóng.
Nhìn đồng hồ tay một chút, Từ Táp đứng lên, “Không còn sớm, trở về đi.”
Suy nghĩ của Lý Xuất Vân tựa hồ còn đắm chìm ở trong nước biển, mờ mịt đáp: “A...”
Nhẹ nhàng cầm cổ tay Lý Xuất Vân, Từ Táp đem hắn kéo đến, “Tiểu hùng miêu, đi trở về.”
“Táp...”
“Táp...” Ngẩng đầu lên, Lý Xuất Vân nhìn Từ Táp, trong bóng đêm, thấy không rõ khuôn mặt Từ Táp, chính là, ánh mắt Từ Táp dưới ánh trăng, dị thường sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên Lý Xuất Vân nghiêm túc kêu tên Từ Táp, tuy rằng tên của hắn cậu sớm đã biết, hơn nữa muốn ở trong lòng niệm qua rất nhiều lần, nhưng, đây là lần đầu tiên nói ra miệng.
“Cái gì?”
“Táp...” Chính mình cũng không biết vì cái gì, Lý Xuất Vân chính là đột nhiên rất muốn kêu tên Từ Táp.
Hiện tại, người này ở bên cạnh mình, người nắm cổ tay mình, hắn là Từ Táp.
Nhìn ngồi ở bàn ăn đối diện, Lý Xuất Vân to mồm ăn, Từ Táp nói: “Cậu ăn chậm một chút, không ai dành với cậu.”
Ngốn đầy miệng, Lý Xuất Vân giọng nói hàm hồ nói: “Tôi đói bụng.”
“Cậu a, thật không biết tự chăm sóc.”
“Nhưng mua đồ ăn cũng tiện mà.”
Đối với việc này, Từ Táp chỉ có thể lắc đầu.
Lý Xuất Vân có lẽ ở phương diện sinh vật hóa chất là tinh anh, bất quá, làm việc nhà thì dốt đặc cán mai, cậu thật rất lười, thật là lôi thôi lếch thếch, hoàn hảo, bề ngoài vẫn sạch sẽ.
Thật đúng là một tiểu hùng miêu cần người chiếu cố.
Đem cà mèn trên bàn đặt trước mắt Từ Táp, Lý Xuất Vân nói với hắn: “Cậu cũng ăn.”
“Không cần.”
“Sợ béo?”
Từ Táp lắc đầu, “Kia cũng không phải, bất quá, ăn uống của ta có quy luật, bây giờ không phải lúc để ăn.”
“Trong đội bóng có người chăm lo việc này đi.”
“Ân, y tá của đội cùng bác sĩ dinh dưỡng, sẽ sắp xếp ăn uống của chúng ta, chế định thực đơn, yêu cầu chúng ta ăn uống hợp lý.”
“Vậy cậu có ăn không thích, hoặc là không thích ăn gì đó không?”
Từ Táp nghĩ nghĩ, “Tôi không có gì không thích ăn, cái nào cũng được.”
Lý Xuất Vân nhìn bản thân mình, rồi nhìn nhìn Từ Táp ngồi đối diện, “Dáng người của cậu rất tuyệt.”
“Có sao? Vận động viên, đại khái đều là như thế mà.”
Cắn đầu đũa, Lý Xuất Vân lộ ra nụ cười không có hảo ý, “Tôi từng xem hình bán lõa của cậu.”
“Cậu nói là bộ dáng cở cầu y khi trận đấu kết thúc sao?”
“Hắc hắc hắc... Cơ bụng rất tuyệt.”
Từ Táp phất tay nói: “Cám ơn.”
Lý Xuất Vân cúi đầu nhìn xem mình, “Tôi cũng muốn có cơ thể rắn chắc.”
“Cậu rất gầy.”
“Cậu cũng đâu có béo đâu.” Lý Xuất Vân phản bác nói.
Từ Táp vươn tay cánh tay, “Nhưng tôi thực rắn chắc, cậu không giống, cậu xem cậu xem, yếu đuối.”
Nhìn cánh tay rắn chắc của Từ Táp bị ánh mặt trời phơi nắng thành màu đồng cổ, Lý Xuất Vân nhớ tới một cái hình dung từ: tháo vác, nhìn nhìn lại làn da dù phơi nắng cỡ nào cũng không đen của mình, Lý Xuất Vân có chút bất đắc dĩ.
Phái nữ nếu phơi nắng không đen thì chứng tỏ da tốt đương nhiên cao hứng, nhưng là nam nhân màu da quá trắng, sẽ ngại bị coi là ẻo lả.
Lý Xuất Vân âm thầm may mắn chính mình lớn lên không thanh tú, lại đeo kính mắt, nhiều nhất, bị người nói thành bạch diện thư sinh mà thôi.
Từ Táp Về đến nhà, em gái Thiệu Hiểu Mạn liền nói cho hắn biết, phòng ở của Từ Táp trên đường Trữ Tĩnh, sàn nhà đã sửa tốt, vật dung trong nhà cũng đã để vào, có thể dọn vào ở rồi.
Cau mày, Từ Táp chậm rãi nói: “Anh nghĩ, nếu không thì chờ một thời gian nữa đi.”
“Anh, sao mãi quấy rầy người khác được.”
“Anh sao lại quấy rầy cậu ta, anh vừa đi, cậu ta lại ăn bậy quăng bậy.”
Thiệu Hiểu Mạn hé miệng nở nụ cười, “Em nghĩ, anh thích ở một mình, thanh tĩnh một chút.”
Từ Táp vội hỏi: “Cậu ta không ồn ào.” Lập tức, ánh mắt tươi cười Thiệu Hiểu Mạn nhìn chăm chú, ngậm miệng.
“Em biết, anh cũng hy vọng sau khi về nhà, có thể có người, cùng nhau trò chuyện.”
Từ Táp chống mặt nháy ánh mắt, lâm vào hồi tưởng, “Nói như thế nào nhỉ, tuy rằng cũng thường thường cùng cậy ấy cãi vã tranh chấp, bất quá, cậu ta có chỗ cho anh thưởng thức.”
“Kia khi nào thì, em đi đến chỗ ở bây giờ của anh, quen một chút chủ thuê nhà.”
Từ Táp nhìn chằm chằm em gái, “Em không nên nói lung tung nói nga.”
Hai anh em này tuy rằng không có quan hệ huyết thống, cảm tình lại phi thường tốt, cũng rất hiểu nhau, Thiệu Hiểu Mạn đối với biểu hiện bất ngờ của Từ Táp, ngoài ý muốn rất nhiều, cũng có thể hiểu được.
Có lẽ trong mắt người ngoài, cuộc sống cầu tinh nhất định thực tuyệt vời, nhưng cũng không hẳn vậy. Thế giới Từ Táp thực đơn thuần, trừ bỏ bóng đá vẫn là bóng đá, đột nhiên hắn quen được một người bên ngoài bóng đá, giống như được người mở ra một cái cửa sổ, thấy được phong cảnh mới.
Từ Táp thích du lịch, nhưng vẫn không có cơ hội hảo hảo tiêu sái đi xem, hắn không chỉ một lần đối với Thiệu Hiểu Mạn nhắc tới chuyện Lý Xuất Vân đi qua rất nhiều nơi, đối với sở thích chụp ảnh phong cảnh của Lý Xuất Vân lại khen ngợi có thừa.
Thiệu Hiểu Mạn cảm thấy, anh trai có thể có nhiều bạn bè bên ngoài đội bóng, đối với hắn có lẽ là một chuyện rất tốt.
Từ Táp vác ba lô thể thao về tới nhà Lý Xuất Vân trên đường Trữ Tĩnh, không, nơi này tạm thời không thể xưng là nhà, bởi vì nơi này là chỗ ở thuê.
Vừa vào cửa, Từ Táp cảm giác được, có người.
Nhẹ nhàng buông ba lô, đi vào phòng khách mở ra đèn, Từ Táp phát hiện, trên ghế sa lon, nằm một người.
Một cái... Nữ nhân.
Tóc ngắn màu đen, làn da trắng nõn, nữ nhân trên ghế sa lon, mặt úp sấp ngủ, vùi đầu nơi cánh tay, nhìn không thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy cô ta mặc váy dài đeo dây nịt màu trắng, dưới tầng tầng lớp váy mỏng, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh của nữ tử.
Từ Táp nhìn dưới ánh đèn, nữ tử lộ ra bờ vai cùng phần lưng, đường cong cân xứng, da thịt nhẵn nhụi, ánh mắt của hắn theo đường cong chảy xuống đến mắt cá chân, mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh giống như tác phẩm nghệ thuật.
Mặt Từ Táp đột nhiên đỏ lên, hắn đưa tay che miệng lại, bối rối, cảm thấy có chút luống cuống.
Nhẹ tay nẹ chân thong thả đi qua, Từ Táp tính đánh thức người trên ghế sa lon.
Cô gái này là ai, cũng quá không cảnh giác, ở trong nhà người khác cư nhiên cũng có thể ngủ say như thế.
Không đợi Từ Táp đến gần, người trên ghế sa lon ngủ đột nhiên hừ một tiếng, xoay mình, đổi thành mặt hướng ra ngoài, thấy được khuôn mặt kia, Từ Táp lập tức ngây ngẩn cả người.
“Tiểu hùng miêu...”
Trên ghế sa lon không phải cái cô gái, mà là, Lý Xuất Vân mặc nữ trang.
Từ Táp bị kích động mạnh giống như là bị hóa đá không nhúc nhích.
Đứng ngốc nữa ngày, lúc này Từ Táp mới có chút khôi phục tinh thần, hắn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh sô pha, nghiêng đầu, nhìn kỹ người trên ghế sa lon.
Quả nhiên, chính là Lý Xuất Vân, chính mình không có hoa mắt.
Thân hình Lý Xuất Vân gầy, làn da bạch tích, mặc vào váy, chỉ nhìn bóng dáng, thật đúng là sẽ làm người tưởng lầm là nữ hài tử.
Từ Táp đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân Lý Xuất Vân rất mất hứng vào ngày lễ, nguyên lai, kịch bản cậu phải diễn ở dạ hội của trường là giả gái.
Trách không được tiểu hùng miêu lại như vậy khó chịu, nghiêng đầu, Từ Táp không tiếng động cười ha hả.
Cười đủ rồi, Từ Táp lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Lý Xuất Vân còn đang ngủ say.
Tóc ngắn đen, có chút hỗn độn, cậu vẫn lôi thôi lếch thếch như vậy, không biết lúc diễn kịch kiểu tóc giả gái có phải cũng như thế hay không, hẳn là sẽ không, có thể mang tóc giả, nếu đội tóc giả thật dài, thoạt nhìn càng giống nữ hài tử.
Từ Táp nhịn không được lại cười rộ lên, lúc trước sao mình lại không chú ý, chỉ nói cậu gầy, nguyên lai, thân hình cậu thật sự thực nhỏ bé và yếu ớt, làm cho người ta rất muốn bảo hộ cậu.
Nghĩ nghĩ, Từ Táp nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lý Xuất Vân, có chút cứng, sờ lên cũng không mềm mại, giống như là cá tính của cậu.
Ngón tay Từ Táp thon dài, từ gáy Lý Xuất Vân, trượt tới cổ, lại trượt tới đầu vai hắn.
Đường vai cong mượt mà, nhẵn nhụi làm cho người ta kinh ngạc, xúc cảm ấm áp, làm cho tay Từ Táp dừng lại một hồi lâu, cuối cùng, Từ Táp nhẹ nhàng bắt lấy mặt cá chân Lý Xuất Vân.
Mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo, một bàn tay của Từ Táp, là có thể hoàn toàn cầm lấy.
Muốn chạy sao? Mắt cá chân bị bắt lấy, liền chạy không được.
Từ Táp cầm lấy mắt cá chân của Lý Xuất Vân, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu hùng miêu, tôi xem như bắt được cậu sao? Cậu, xem như cho tôi bắt sao?”
Trong lúc Lý Xuất Vân ngủ mơ “Ô” một tiếng, tỉnh lại, trong mông lung, cảm giác được có cái gì đang cầm lấy chân của mình, theo bản năng đuỗi chân đá.
Phản ứng của Từ Táp rất nhanh, hơi hơi tránh một chút, cánh tay vừa động, mắt cá chân Lý Xuất Vân, vẫn bị hắn nắm trong tay.
“A, cậu đã trở lại.”
Xoa mắt ngồi dậy, Lý Xuất Vân cào mái tóc rối loạn do ngủ của mình, ngáp một cái, “A, mấy giờ?”
“Buổi tối, hơn mười giờ.” Nhìn còn chưa có tỉnh táo lại, mắt Lý Xuất Vân buồn ngủ mông lung, Từ Táp phát hiện, khi cậu không đeo kính, lại có một đôi mắt ngập nước, trước kia, ánh mắt này bị cái gọng đen thô kia che kính, không khiến cho mình chú ý.
Đó là một đôi mắt to hai mí thoạt nhìn rất mạnh mẽ, lông mi nồng đậm trơn bóng, rất được, rất xứng với làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng phấn của cậu, thoạt nhìn, thực đáng yêu.
Nguyên lai, tiểu hùng miêu đáng yêu như vậy.
Nhìn Lý Xuất Vân vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi màu đỏ chợt lóe, lại lùi về trong miệng, đáy lòng Từ Táp chấn động mạnh.
“Nha, cậu nắm chân tôi làm gì?” Cảm giác cổ chân chỗ bị nắm chặt, làm cho Lý Xuất Vân lên tiếng hỏi.
Từ Táp buông tay ra, sau đó cười hỏi: “Cậu hôm nay ăn mặc thực đặc biệt.”
Lý Xuất Vân thu hồi chân, ngồi ở trên ghế sa lon, bả vai sụp xuống dưới, biểu tình không sao cả, “Kệ nó, dù sao, cứ như vậy, không đếm xỉa đến tôi sẽ không sao cả.”
“Cậu mặc thành như vậy trở về?”
“Tất cả mọi người đều thấy, không sao, lại nói, là bạn học lái xe chở tôi về.”
Nhìn đến Lý Xuất Vân hỗn loạn không cam lòng, biểu tình bất đắc dĩ lại tự đánh trống lảng, Từ Táp nói: “Thực đáng yêu, không nghĩ tới cậu còn rất xinh đẹp.”
Lý Xuất Vân tức giận hừ một tiếng, “Đáng yêu cái đầu. Không nghĩ tới gì chứ, tôi vốn đẹp trai.”
”Đúng vậy là, cậu đẹp trai, cậu đẹp trai.”
Lý Xuất Vân hơi hơi ngẩng thấp đầu, nhìn chăm chăm Từ Táp liếc mắt một cái, “Ngươi cũng đẹp.”
Không đợi Từ Táp đáp lại, Lý Xuất Vân lại hỏi: “Cậu vừa rồi để nắm chân tôi làm gì?”
“Ta muốn gọi ngươi đứng lên.”
“Nga.” Lý Xuất Vân ngồi thẳng trên ghế sa lon, vươn tay gãi bả vai, nhìn động tác của hắn, Từ Táp giật mình, chỗ vai kia đúng là vừa rồi mình đã chạm qua, chẳng lẽ, hắn cảm giác được?
Đang nghĩ ngợi, Lý Xuất Vân nói chuyện, “Ai, tôi đói bụng, đi, làm chút đồ ăn.”
“Cậu muốn ăn cái gì?”
“Cơm chiều tôi không ăn no, làm mì xào ăn đi, thêm hai quả trứng.”
“Hảo.”
Chờ Từ Táp mang sang hương khí của mì xào tỏa bốn phía, Lý Xuất Vân đã thay lại áo T-Shirt màu đen, đeo kính mắt.
Nhìn bộ dáng Lý Xuất Vân há to miệng ăn, Từ Táp cảm thấy, tiểu hùng miêu trước mắt, cùng công chúa đang ngủ vừa rồi trên ghế sa lon, chênh lệch thật đúng là rất lớn.
“Kịch diễn như thế nào?”
“Rất thuận lợi.”
“Đối phương đúng hẹn quyên tiền?”
“Đương nhiên, tôi hy sinh như vậy, bọn họ dám không quyên, hừ.”
Từ Táp cảm thấy hứng thú hỏi: “Các cậu rốt cuộc diễn vở nào?”
“Cậu không nhìn ra, 《 công chúa bạch tuyết 》 đó.”
Từ Táp “Phốc” một tiếng cười đi ra.
Lý Xuất Vân cúi đầu, từ sau kính mắt trừng mắt Từ Táp, “Cười cái đầu cậu.”
“Tôi không phải cười cậu.”
“Vậy cậu cười cái gì?”
“Tôi là cảm thấy, cậu... Nói như thế nào đây, tôi còn tưởng rằng mình rất hiểu cậu, kết quả hôm nay lại thấy được một mặt khác của cậu.”
Mặt Lý Xuất Vân nghẹn lại, phát ra một trận cười gượng, “Hắc hắc hắc, tương lai nếu không có nghề, chắc phải đi câu lạc bộ đêm mời khách.”
“Cái gì?” Từ Táp hoảng sợ.
Lý Xuất Vân vỗ bàn, “Cái gì cái gì! Tôi sao lại làm cái việc này, cậu này dốt nát vậy, nói cậu liền tin.”
Từ Táp ngượng ngùng gật đầu, “Cậu nói rất đúng.”
_1. Trà Hoa Nữ: Trà hoa nữ là một câu chuyện đau thương về cuộc đời nàng kỹ nữ yêu hoa tràcó tên là Marguerite Gautier. Nội dung Trà hoa nữ kể về mối tình bất thành của anh nhà giàu Duval với cô kỹ nữ Marguerite, một đề tài tưởng đâu là quen thuộc, nhưng bằng ngòi bút sắc sảo cộng với tình cảm bao dung mà tác giả muốn truyền tải, truyện được độc giả đón nhận không ngần ngại, dù là giới quý tộc, cái giới bị hạ thấp hơn cả cô kỹ nữ trong truyện. Mặc dù Marguerite sống bằng nghềkỹ nữnhưng trái với nghề của mình, Marguerite là người có tâm hồn và cá tính; nàng có lòng vị tha, biết hi sinh bản thân mình cho người mình yêu. Marguerite Gautier trong chuyện được viết dựa trên hình mẫu của Marie Duplessis, người yêu của chính tác giả.
Phát hiện Lý Xuất Vân không có phải về nhà, Từ Táp hỏi hắn: “Nghỉ dài hạn không trở về thăm nhà sao?”
Vẻ mặt Lý Xuất Vân đau khổ lắc đầu, “Tôi bị hãm hại.”
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Biểu tình Lý Xuất Vân bi phẫn nói: “Trong kỳ Quốc Khánh này không trường có lễ chúc mừng, liên tục làm ba ngày. Ứng dụng hóa chất cùng sinh vật hóa chất chúng tôi luôn luôn bất hòa. Vì rửa mối nhục kì thi tổng hợp tri thức lần trước, đám tiểu tử kia chơi lén chỉnh bọn tôi.”
“Cái gì?”
“Dạ hồi lần này của học viện có hạng mục quyên tiền, đám người kia dám nói, nói nếu chúng tôi diễn vỡ kịch mà bọn họ chỉ định, liền có một vạn.”
“Các ngươi diễn sao?” Từ Táp vội hỏi.
Lý Xuất Vân hung hăng hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, “Diễn, nhất định diễn, sao lại không diễn, một vạn, không diễn cộng không diễn, diễn! Phải cho đám tiểu tử tức trào máu, tức chết bọn họ.”
“Không thể dùng tiết mục khác thay thế sao?”
“Kính nhờ, bọn họ sẽ chờ xem chúng tôi xấu mặt, thay thế sẽ không có tiền. Lần này bất cứ giá nào.”
Nhìn biểu tình thấy chết không sờn của Lý Xuất Vân, Từ Táp nhịn không được cười rộ lên, “Rốt cuộc muốn diễn kịch bản nào, 《 Tạp Môn 》 hay là 《 Trà Hoa Nữ 》(1)?” Hắn cảm thấy kịch bản mà Lý Xuất Vân diễn chính là một cảnh rất khó tưởng tượng.
Lý Xuất Vân trừng mắt nhìn Từ Táp, “Ít đứng ở bên cạnh nói chuyện tào lao đi, biến xa một chút, nhìn thấy cậu liền phiền.”
“Cậu cũng muốn biểu diễn?”Trong lòng Từ Táp đã ra đáp án khẳng định.
“Vô nghĩa, hai lần đều là thua ở trên tay của tôi, bọn họ không chỉnh tôi thì chỉnh ai?”
“A, cậu rất lợi hại phải không?”
“Tự cậu đi tới Hóa Chất Học Viện hỏi thăm đi.” Lý Xuất Vân nói xong, phiền táo gãi đầu.
Từ Táp không có đi ra, ngược lại lại cảm thấy hứng thú mà ngồi xuống, đưa tay khều khều Lý Xuất Vân, “Cậu diễn cái gì? Lời kịch nhiều không?”
“Không nói cho cậu!” Nói xong, Lý Xuất Vân giống đuổi ruồi bọ mà xua Từ Táp, “Phiền quá, không để ý tới cậu.”
“Nói nói đi, sợ cái gì, dù sao cậu nhất định là phải diễn, không diễn tương đương nhận thua.”
Lý Xuất Vân vừa nghe, gần như muốn nhảy dựng lên, “Tôi thua? Tôi thua? Nói cho cậu biết, từ trước đến giờ chúng tôi luôn thắng bọn họ, tôi thua? Chê cười.”
Từ Táp nhịn cười, “Rốt cuộc diễn cái gì? Diễn tiểu hùng miêu?”
Lý Xuất Vân mếu máo, “Diễn gấu mèo, muốn diễn gấu mèo bây giờ tôi diễn liền.”
Từ Táp nhìn nhìn sắc trời, sắp tói, hắn đứng lên, vươn tay đem Lý Xuất Vân từ trên ghế sa lon kéo lên, “Đi, đi ra ngoài tản bộ đi.”
Lý Xuất Vân vung cánh tay, “Không đi, phiền quá.”
“Đi thôi. Tản bộ trở về đi mua đồ ăn khuya, cậu muốn ăn cái gì?”
Lý Xuất Vân giống như nghe được một tiếng “Đinh”, vội hỏi: “Muốn ăn vịt quay, tôm nướng, mì xào hải sản...”
“Vậy đi thôi.” Mang nón lưỡi trai có vành dài, Từ Táp cùng Lý Xuất Vân xuống lầu tản bộ. Hai người dọc theo đường Trữ Tĩnh, chậm rãi hướng sườn núi đi đến.
Phát hiện Từ Táp dùng vành nón che hơn phân nửa khuôn mặt, Lý Xuất Vân đùa cợt hắn, “Yên tâm, không ai nhận ra cậu đâu. Dù sao cũng không ai nghĩ tới Từ Táp lại đi bộ chỗ này.”
Từ Táp tốt tính cười cười, “Tôi chỉ là hy vọng có cuộc sống bình thường, ngoài bóng đá ra, còn có thể làm những việc muốn làm.”
Càng đi gần sườn núi, người càng ít.
Sắc trời dần dần chuyển tối, đèn đường sáng lên.
Sánh vai nhau đi trên đường, Lý Xuất Vân nhìn sang mặt nghiêng của Từ Táp, xem những đường viền mời ảo, hắn vẫn là người có đủ mị lực hấp dẫn ánh mắt người khác, lúc giơ tay nhấc chân, đều một loại vẻ đẹp nam tính đặc biệt chỉ có ở nam nhân vận động.
Đi ở bên cạnh hắn rất có cảm giác an toàn, Lý Xuất Vân lại ở trong lòng so sánh chiều cao khác biệt giữa mình và Từ Táp một chút, sau đó bắt đầu lặng lẽ nén giận cha mẹ vì cái gì đem mình sinh ra lùn như vậy.
Hai người đi đi, đi tới gần nửa chân núi đường Trữ Tĩnh, chỗ vịnh hình trăng non.
Bầu trời lúc này đã chuyển sang màu xanh thẫm, mấy ngôi sao trên không trung sáng lung linh, vầng trăng khuyết cũng đã treo trên chân trời.
Từ Táp cùng Lý Xuất Vân không hẹn mà cùng thong thã xuống bãi biển, ngồi trên hòn đá ở bờ cát.
Sóng biển lên xuống trên bờ biển, phát ra âm thanh “Xôn xao, xôn xao”có tiết tấu.
Lý Xuất Vân ngẩng đầu lên, nhìn mảnh trăng non trên bầu trời kia, lúc này, lòng của cậu thanh thản cực kỳ, những chuyện phiền lòng sớm đã quăn lên chín từng mây.
Cảm thấy được có chút mệt, Lý Xuất Vân tự nhiên hướng lại gần người bên cạnh, gối lên vai Từ Táp. Chính cậu cũng không rõ ràng lắm vì cái gì, cứ như vậy tựa vào trên vai người khác, có lẽ là bởi vì đã quen biết, có lẽ là bởi vì bây giờ cùng sống dưới một mái hiên, có lẽ, là bởi vì cảm thấy được người bên cạnh có thể tin cậy.
Cảm giác được đầu Lý Xuất Vân, tựa vào trên vai mình, khóe miệng Từ Táp lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Không có người nói chuyện, hai người cùng nhau yên lặng nghe tiếng sóng.
Nhìn đồng hồ tay một chút, Từ Táp đứng lên, “Không còn sớm, trở về đi.”
Suy nghĩ của Lý Xuất Vân tựa hồ còn đắm chìm ở trong nước biển, mờ mịt đáp: “A...”
Nhẹ nhàng cầm cổ tay Lý Xuất Vân, Từ Táp đem hắn kéo đến, “Tiểu hùng miêu, đi trở về.”
“Táp...”
“Táp...” Ngẩng đầu lên, Lý Xuất Vân nhìn Từ Táp, trong bóng đêm, thấy không rõ khuôn mặt Từ Táp, chính là, ánh mắt Từ Táp dưới ánh trăng, dị thường sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên Lý Xuất Vân nghiêm túc kêu tên Từ Táp, tuy rằng tên của hắn cậu sớm đã biết, hơn nữa muốn ở trong lòng niệm qua rất nhiều lần, nhưng, đây là lần đầu tiên nói ra miệng.
“Cái gì?”
“Táp...” Chính mình cũng không biết vì cái gì, Lý Xuất Vân chính là đột nhiên rất muốn kêu tên Từ Táp.
Hiện tại, người này ở bên cạnh mình, người nắm cổ tay mình, hắn là Từ Táp.
Nhìn ngồi ở bàn ăn đối diện, Lý Xuất Vân to mồm ăn, Từ Táp nói: “Cậu ăn chậm một chút, không ai dành với cậu.”
Ngốn đầy miệng, Lý Xuất Vân giọng nói hàm hồ nói: “Tôi đói bụng.”
“Cậu a, thật không biết tự chăm sóc.”
“Nhưng mua đồ ăn cũng tiện mà.”
Đối với việc này, Từ Táp chỉ có thể lắc đầu.
Lý Xuất Vân có lẽ ở phương diện sinh vật hóa chất là tinh anh, bất quá, làm việc nhà thì dốt đặc cán mai, cậu thật rất lười, thật là lôi thôi lếch thếch, hoàn hảo, bề ngoài vẫn sạch sẽ.
Thật đúng là một tiểu hùng miêu cần người chiếu cố.
Đem cà mèn trên bàn đặt trước mắt Từ Táp, Lý Xuất Vân nói với hắn: “Cậu cũng ăn.”
“Không cần.”
“Sợ béo?”
Từ Táp lắc đầu, “Kia cũng không phải, bất quá, ăn uống của ta có quy luật, bây giờ không phải lúc để ăn.”
“Trong đội bóng có người chăm lo việc này đi.”
“Ân, y tá của đội cùng bác sĩ dinh dưỡng, sẽ sắp xếp ăn uống của chúng ta, chế định thực đơn, yêu cầu chúng ta ăn uống hợp lý.”
“Vậy cậu có ăn không thích, hoặc là không thích ăn gì đó không?”
Từ Táp nghĩ nghĩ, “Tôi không có gì không thích ăn, cái nào cũng được.”
Lý Xuất Vân nhìn bản thân mình, rồi nhìn nhìn Từ Táp ngồi đối diện, “Dáng người của cậu rất tuyệt.”
“Có sao? Vận động viên, đại khái đều là như thế mà.”
Cắn đầu đũa, Lý Xuất Vân lộ ra nụ cười không có hảo ý, “Tôi từng xem hình bán lõa của cậu.”
“Cậu nói là bộ dáng cở cầu y khi trận đấu kết thúc sao?”
“Hắc hắc hắc... Cơ bụng rất tuyệt.”
Từ Táp phất tay nói: “Cám ơn.”
Lý Xuất Vân cúi đầu nhìn xem mình, “Tôi cũng muốn có cơ thể rắn chắc.”
“Cậu rất gầy.”
“Cậu cũng đâu có béo đâu.” Lý Xuất Vân phản bác nói.
Từ Táp vươn tay cánh tay, “Nhưng tôi thực rắn chắc, cậu không giống, cậu xem cậu xem, yếu đuối.”
Nhìn cánh tay rắn chắc của Từ Táp bị ánh mặt trời phơi nắng thành màu đồng cổ, Lý Xuất Vân nhớ tới một cái hình dung từ: tháo vác, nhìn nhìn lại làn da dù phơi nắng cỡ nào cũng không đen của mình, Lý Xuất Vân có chút bất đắc dĩ.
Phái nữ nếu phơi nắng không đen thì chứng tỏ da tốt đương nhiên cao hứng, nhưng là nam nhân màu da quá trắng, sẽ ngại bị coi là ẻo lả.
Lý Xuất Vân âm thầm may mắn chính mình lớn lên không thanh tú, lại đeo kính mắt, nhiều nhất, bị người nói thành bạch diện thư sinh mà thôi.
Từ Táp Về đến nhà, em gái Thiệu Hiểu Mạn liền nói cho hắn biết, phòng ở của Từ Táp trên đường Trữ Tĩnh, sàn nhà đã sửa tốt, vật dung trong nhà cũng đã để vào, có thể dọn vào ở rồi.
Cau mày, Từ Táp chậm rãi nói: “Anh nghĩ, nếu không thì chờ một thời gian nữa đi.”
“Anh, sao mãi quấy rầy người khác được.”
“Anh sao lại quấy rầy cậu ta, anh vừa đi, cậu ta lại ăn bậy quăng bậy.”
Thiệu Hiểu Mạn hé miệng nở nụ cười, “Em nghĩ, anh thích ở một mình, thanh tĩnh một chút.”
Từ Táp vội hỏi: “Cậu ta không ồn ào.” Lập tức, ánh mắt tươi cười Thiệu Hiểu Mạn nhìn chăm chú, ngậm miệng.
“Em biết, anh cũng hy vọng sau khi về nhà, có thể có người, cùng nhau trò chuyện.”
Từ Táp chống mặt nháy ánh mắt, lâm vào hồi tưởng, “Nói như thế nào nhỉ, tuy rằng cũng thường thường cùng cậy ấy cãi vã tranh chấp, bất quá, cậu ta có chỗ cho anh thưởng thức.”
“Kia khi nào thì, em đi đến chỗ ở bây giờ của anh, quen một chút chủ thuê nhà.”
Từ Táp nhìn chằm chằm em gái, “Em không nên nói lung tung nói nga.”
Hai anh em này tuy rằng không có quan hệ huyết thống, cảm tình lại phi thường tốt, cũng rất hiểu nhau, Thiệu Hiểu Mạn đối với biểu hiện bất ngờ của Từ Táp, ngoài ý muốn rất nhiều, cũng có thể hiểu được.
Có lẽ trong mắt người ngoài, cuộc sống cầu tinh nhất định thực tuyệt vời, nhưng cũng không hẳn vậy. Thế giới Từ Táp thực đơn thuần, trừ bỏ bóng đá vẫn là bóng đá, đột nhiên hắn quen được một người bên ngoài bóng đá, giống như được người mở ra một cái cửa sổ, thấy được phong cảnh mới.
Từ Táp thích du lịch, nhưng vẫn không có cơ hội hảo hảo tiêu sái đi xem, hắn không chỉ một lần đối với Thiệu Hiểu Mạn nhắc tới chuyện Lý Xuất Vân đi qua rất nhiều nơi, đối với sở thích chụp ảnh phong cảnh của Lý Xuất Vân lại khen ngợi có thừa.
Thiệu Hiểu Mạn cảm thấy, anh trai có thể có nhiều bạn bè bên ngoài đội bóng, đối với hắn có lẽ là một chuyện rất tốt.
Từ Táp vác ba lô thể thao về tới nhà Lý Xuất Vân trên đường Trữ Tĩnh, không, nơi này tạm thời không thể xưng là nhà, bởi vì nơi này là chỗ ở thuê.
Vừa vào cửa, Từ Táp cảm giác được, có người.
Nhẹ nhàng buông ba lô, đi vào phòng khách mở ra đèn, Từ Táp phát hiện, trên ghế sa lon, nằm một người.
Một cái... Nữ nhân.
Tóc ngắn màu đen, làn da trắng nõn, nữ nhân trên ghế sa lon, mặt úp sấp ngủ, vùi đầu nơi cánh tay, nhìn không thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy cô ta mặc váy dài đeo dây nịt màu trắng, dưới tầng tầng lớp váy mỏng, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh của nữ tử.
Từ Táp nhìn dưới ánh đèn, nữ tử lộ ra bờ vai cùng phần lưng, đường cong cân xứng, da thịt nhẵn nhụi, ánh mắt của hắn theo đường cong chảy xuống đến mắt cá chân, mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh giống như tác phẩm nghệ thuật.
Mặt Từ Táp đột nhiên đỏ lên, hắn đưa tay che miệng lại, bối rối, cảm thấy có chút luống cuống.
Nhẹ tay nẹ chân thong thả đi qua, Từ Táp tính đánh thức người trên ghế sa lon.
Cô gái này là ai, cũng quá không cảnh giác, ở trong nhà người khác cư nhiên cũng có thể ngủ say như thế.
Không đợi Từ Táp đến gần, người trên ghế sa lon ngủ đột nhiên hừ một tiếng, xoay mình, đổi thành mặt hướng ra ngoài, thấy được khuôn mặt kia, Từ Táp lập tức ngây ngẩn cả người.
“Tiểu hùng miêu...”
Trên ghế sa lon không phải cái cô gái, mà là, Lý Xuất Vân mặc nữ trang.
Từ Táp bị kích động mạnh giống như là bị hóa đá không nhúc nhích.
Đứng ngốc nữa ngày, lúc này Từ Táp mới có chút khôi phục tinh thần, hắn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh sô pha, nghiêng đầu, nhìn kỹ người trên ghế sa lon.
Quả nhiên, chính là Lý Xuất Vân, chính mình không có hoa mắt.
Thân hình Lý Xuất Vân gầy, làn da bạch tích, mặc vào váy, chỉ nhìn bóng dáng, thật đúng là sẽ làm người tưởng lầm là nữ hài tử.
Từ Táp đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân Lý Xuất Vân rất mất hứng vào ngày lễ, nguyên lai, kịch bản cậu phải diễn ở dạ hội của trường là giả gái.
Trách không được tiểu hùng miêu lại như vậy khó chịu, nghiêng đầu, Từ Táp không tiếng động cười ha hả.
Cười đủ rồi, Từ Táp lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Lý Xuất Vân còn đang ngủ say.
Tóc ngắn đen, có chút hỗn độn, cậu vẫn lôi thôi lếch thếch như vậy, không biết lúc diễn kịch kiểu tóc giả gái có phải cũng như thế hay không, hẳn là sẽ không, có thể mang tóc giả, nếu đội tóc giả thật dài, thoạt nhìn càng giống nữ hài tử.
Từ Táp nhịn không được lại cười rộ lên, lúc trước sao mình lại không chú ý, chỉ nói cậu gầy, nguyên lai, thân hình cậu thật sự thực nhỏ bé và yếu ớt, làm cho người ta rất muốn bảo hộ cậu.
Nghĩ nghĩ, Từ Táp nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lý Xuất Vân, có chút cứng, sờ lên cũng không mềm mại, giống như là cá tính của cậu.
Ngón tay Từ Táp thon dài, từ gáy Lý Xuất Vân, trượt tới cổ, lại trượt tới đầu vai hắn.
Đường vai cong mượt mà, nhẵn nhụi làm cho người ta kinh ngạc, xúc cảm ấm áp, làm cho tay Từ Táp dừng lại một hồi lâu, cuối cùng, Từ Táp nhẹ nhàng bắt lấy mặt cá chân Lý Xuất Vân.
Mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo, một bàn tay của Từ Táp, là có thể hoàn toàn cầm lấy.
Muốn chạy sao? Mắt cá chân bị bắt lấy, liền chạy không được.
Từ Táp cầm lấy mắt cá chân của Lý Xuất Vân, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu hùng miêu, tôi xem như bắt được cậu sao? Cậu, xem như cho tôi bắt sao?”
Trong lúc Lý Xuất Vân ngủ mơ “Ô” một tiếng, tỉnh lại, trong mông lung, cảm giác được có cái gì đang cầm lấy chân của mình, theo bản năng đuỗi chân đá.
Phản ứng của Từ Táp rất nhanh, hơi hơi tránh một chút, cánh tay vừa động, mắt cá chân Lý Xuất Vân, vẫn bị hắn nắm trong tay.
“A, cậu đã trở lại.”
Xoa mắt ngồi dậy, Lý Xuất Vân cào mái tóc rối loạn do ngủ của mình, ngáp một cái, “A, mấy giờ?”
“Buổi tối, hơn mười giờ.” Nhìn còn chưa có tỉnh táo lại, mắt Lý Xuất Vân buồn ngủ mông lung, Từ Táp phát hiện, khi cậu không đeo kính, lại có một đôi mắt ngập nước, trước kia, ánh mắt này bị cái gọng đen thô kia che kính, không khiến cho mình chú ý.
Đó là một đôi mắt to hai mí thoạt nhìn rất mạnh mẽ, lông mi nồng đậm trơn bóng, rất được, rất xứng với làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng phấn của cậu, thoạt nhìn, thực đáng yêu.
Nguyên lai, tiểu hùng miêu đáng yêu như vậy.
Nhìn Lý Xuất Vân vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi màu đỏ chợt lóe, lại lùi về trong miệng, đáy lòng Từ Táp chấn động mạnh.
“Nha, cậu nắm chân tôi làm gì?” Cảm giác cổ chân chỗ bị nắm chặt, làm cho Lý Xuất Vân lên tiếng hỏi.
Từ Táp buông tay ra, sau đó cười hỏi: “Cậu hôm nay ăn mặc thực đặc biệt.”
Lý Xuất Vân thu hồi chân, ngồi ở trên ghế sa lon, bả vai sụp xuống dưới, biểu tình không sao cả, “Kệ nó, dù sao, cứ như vậy, không đếm xỉa đến tôi sẽ không sao cả.”
“Cậu mặc thành như vậy trở về?”
“Tất cả mọi người đều thấy, không sao, lại nói, là bạn học lái xe chở tôi về.”
Nhìn đến Lý Xuất Vân hỗn loạn không cam lòng, biểu tình bất đắc dĩ lại tự đánh trống lảng, Từ Táp nói: “Thực đáng yêu, không nghĩ tới cậu còn rất xinh đẹp.”
Lý Xuất Vân tức giận hừ một tiếng, “Đáng yêu cái đầu. Không nghĩ tới gì chứ, tôi vốn đẹp trai.”
”Đúng vậy là, cậu đẹp trai, cậu đẹp trai.”
Lý Xuất Vân hơi hơi ngẩng thấp đầu, nhìn chăm chăm Từ Táp liếc mắt một cái, “Ngươi cũng đẹp.”
Không đợi Từ Táp đáp lại, Lý Xuất Vân lại hỏi: “Cậu vừa rồi để nắm chân tôi làm gì?”
“Ta muốn gọi ngươi đứng lên.”
“Nga.” Lý Xuất Vân ngồi thẳng trên ghế sa lon, vươn tay gãi bả vai, nhìn động tác của hắn, Từ Táp giật mình, chỗ vai kia đúng là vừa rồi mình đã chạm qua, chẳng lẽ, hắn cảm giác được?
Đang nghĩ ngợi, Lý Xuất Vân nói chuyện, “Ai, tôi đói bụng, đi, làm chút đồ ăn.”
“Cậu muốn ăn cái gì?”
“Cơm chiều tôi không ăn no, làm mì xào ăn đi, thêm hai quả trứng.”
“Hảo.”
Chờ Từ Táp mang sang hương khí của mì xào tỏa bốn phía, Lý Xuất Vân đã thay lại áo T-Shirt màu đen, đeo kính mắt.
Nhìn bộ dáng Lý Xuất Vân há to miệng ăn, Từ Táp cảm thấy, tiểu hùng miêu trước mắt, cùng công chúa đang ngủ vừa rồi trên ghế sa lon, chênh lệch thật đúng là rất lớn.
“Kịch diễn như thế nào?”
“Rất thuận lợi.”
“Đối phương đúng hẹn quyên tiền?”
“Đương nhiên, tôi hy sinh như vậy, bọn họ dám không quyên, hừ.”
Từ Táp cảm thấy hứng thú hỏi: “Các cậu rốt cuộc diễn vở nào?”
“Cậu không nhìn ra, 《 công chúa bạch tuyết 》 đó.”
Từ Táp “Phốc” một tiếng cười đi ra.
Lý Xuất Vân cúi đầu, từ sau kính mắt trừng mắt Từ Táp, “Cười cái đầu cậu.”
“Tôi không phải cười cậu.”
“Vậy cậu cười cái gì?”
“Tôi là cảm thấy, cậu... Nói như thế nào đây, tôi còn tưởng rằng mình rất hiểu cậu, kết quả hôm nay lại thấy được một mặt khác của cậu.”
Mặt Lý Xuất Vân nghẹn lại, phát ra một trận cười gượng, “Hắc hắc hắc, tương lai nếu không có nghề, chắc phải đi câu lạc bộ đêm mời khách.”
“Cái gì?” Từ Táp hoảng sợ.
Lý Xuất Vân vỗ bàn, “Cái gì cái gì! Tôi sao lại làm cái việc này, cậu này dốt nát vậy, nói cậu liền tin.”
Từ Táp ngượng ngùng gật đầu, “Cậu nói rất đúng.”
_1. Trà Hoa Nữ: Trà hoa nữ là một câu chuyện đau thương về cuộc đời nàng kỹ nữ yêu hoa tràcó tên là Marguerite Gautier. Nội dung Trà hoa nữ kể về mối tình bất thành của anh nhà giàu Duval với cô kỹ nữ Marguerite, một đề tài tưởng đâu là quen thuộc, nhưng bằng ngòi bút sắc sảo cộng với tình cảm bao dung mà tác giả muốn truyền tải, truyện được độc giả đón nhận không ngần ngại, dù là giới quý tộc, cái giới bị hạ thấp hơn cả cô kỹ nữ trong truyện. Mặc dù Marguerite sống bằng nghềkỹ nữnhưng trái với nghề của mình, Marguerite là người có tâm hồn và cá tính; nàng có lòng vị tha, biết hi sinh bản thân mình cho người mình yêu. Marguerite Gautier trong chuyện được viết dựa trên hình mẫu của Marie Duplessis, người yêu của chính tác giả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook