Lý Xuất Vân đứng lên, biểu tình hơi có vẻ nghiêm túc, sau đó chuồn vào phòng tắm.

Từ Táp dựa vào tiến sô pha, nhìn bóng dáng Lý Xuất Vân có chút kích động, một mình lặng lẽ nở nụ cười.

Vội vàng vội vội gội đầu rửa mình, Lý Xuất Vân đột nhiên dừng động tác.

Vươn tay lau tấm gương trên bồn rửa mặt trong phòng tắm một chút, Lý Xuất Vân đánh giá dáng người mình ở trong gương.

Ân, coi như cân xứng, tứ chi có nhỏ nhắm, có chút gầy, không có gì đặc điểm, cùng mọi người giống nhau… Chỉ có làn da, làn da bóng loáng nhẵn nhụi trắng như con gái, thường thường đi du lịch nhưng vẫn như vậy. Thân là nam nhân, có làn da đạm màu phơi nắng không đen như vậy, cũng không tính là chuyện tốt đi.

Cong cánh tay gòng lên cơ bắp lên, Lý Xuất Vân không khỏi lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Dáng người như vậy có cái gì hảo.”

Nhớ tới dáng người Từ Táp, làn da màu đồng cổ, mang theo hơi thở của mặt trời cùng đồng cỏ, cánh tay cường tráng hữu lực, chạy đến giữa chân…

Vội vàng đưa khăn mặt lên lung tung xoa xoa mặt, Lý Xuất Vân không dám nghĩ tiếp, thật sợ mình sẽ chảy máu mũi.

Tắm hảo tắm, Lý Xuất Vân đang nghĩ, lại đột nhiên phát hiện mình không mang nội y sạch thì đã vào phòng tắm.

Sao có thể mặc quần áo bẩn ra ngoài?

Do dự đảo quanh ở cửa phòng tắm, lúc này, Lý Xuất Vân nghe được giọng Từ Táp: “Tiểu hùng miêu, có gì sao.”

“A, không có không có!” Lý Xuất Vân gấp đến độ kêu lên, sợ Từ Táp tiến vào.

“Còn muốn bao lâu?”

“A, cái kia, anh giúp em mang quần áo sạch lấy vào đi.”

Từ Táp ở ngoài phòng tắm gõ cửa.”Tiểu hùng miêu, mở cửa.”

“Làm gì?”

“Em ra đi.”

“Đưa quần áo cho em.”

Từ Táp chậm lại thanh âm: “Ngoan ngoãn đi ra, nghe lời.”

“Anh còn chưa đưa đồ cho em mà.”

“Anh gọi em ra thì ra đi, ngoan.”

Cẩn thận đem cửa mở ra một kẽ hở, Lý Xuất Vân ló ra ngoài.

Từ Táp đang giũ cái khăn tắm thật to trong tay, đang đứng ở ngoài cửa.

Lý Xuất Vân do dự, chẳng lẽ, anh ta tính lấy cái đó bao mình lại?

Xem ra, là không thể lựa chọn.

Đem Lý Xuất Vân bao lại từ cổ cho đến phía dưới, Từ Táp duỗi tay ra, ôm ngang cậu lên.

Lý Xuất Vân vội vàng dựa vào trong lòng Từ Táp, nghĩ đưa tay ôm hắn, nhưng đưa tay ra thì khăn tắm sẽ rơi xuống, chỉ có thể không nhúc nhích.

Đem Lý Xuất Vân đặt ở trên giường, Từ Táp sờ sờ tóc cậu, rồi xoay người đi ra ngoài.

Lý Xuất Vân nằm ở trên giường, khẩn trương tính toán, có cần tìm quần áo mặc vào không.

Dưới lớp khăn tắm mỏng manh này cái gì cũng không có, nếu…

Không đợi Lý Xuất Vân nghĩ hảo, Từ Táp đã vào, trong tay cầm một chén nước, tùy tay đóng cửa phòng ngủ lại.

Một tiếng “Phanh” nhẹ nhàng, làm mặt Lý Xuất Vân đỏ ẩn.

“Tiểu hùng miêu, uống nước.” Từ Táp đem cái chén đưa cho Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân cẩn thận đưa một cánh tay từ trong khăn ra đón lấy, lộ ra một bên vai.

Uống sạch nước, Lý Xuất Vân bắt đầu khẩn trương nhìn chằm chằm Từ Táp.

Phát hiện tiểu hùng miêu luôn luôn miệng lưỡi bén nhọn đột nhiên im lặng lên, khẩn trương đích như là dựng mao lên, Từ Táp cúi đầu cười thầm.

Vươn tay tiến vào trong khăn tắm, cầm mắt cá chân Lý Xuất Vân, Từ Táp nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên, hắn cầm mắt cá chân của cậu.

_TBD: *xen vào* xạo rõ, lúc trước ngươi đã lén cầm. Táp: không nói hai lời *đá*, TBD: *vèo*

Lý Xuất Vân nhìn chằm chằm Từ Táp, một cử động cũng không dám, chỉ cảm thấy chỗ mắt cá chân nóng bỏng.

Nụ cười trên mặt Từ Táp phi thường ôn nhu, hắn lại không có làm gì thêm nữa.

Cảm nhận thấy sự khẩn trương của Lý Xuất Vân chậm rãi tiêu trừ, vẻ mặt của hắn thả lỏng xuống.

Thật là, đã cùng hắn ở chung, cùng nhau mở rộng trái tim, mình và em ấy đều thực nghiêm túc đối mặt với đoạn cảm tình này, đã một thời gian dài, nhưng qua tối nay, quan hệ sẽ càng thêm vững chắc.

Chú ý tới biểu tình của Lý Xuất Vân, Từ Táp chậm rãi nhích lại gần, để tay lên phần bả vai lộ ra của Lý Xuất Vân.

Cảm giác ấm áp, làm cho Lý Xuất Vân động tâm, cậu giống như một con mèo mà cọ vào.

Từ Táp buông, đứng lên, cởi bỏ cái áo sơmi đã cở một nửa của mình.

Lý Xuất Vân hâm mộ nhìn cơ bụng rắn chắc của Từ Táp, nhưng nhìn càng thì cậu càng không dám xem tiếp, có trời mới biết là mình nhắm mắt trước hay là phun máu mũi trước.

Từ Táp dùng sức nặng ép lại.

Sau khi tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của Từ Táp, Lý Xuất Vân nhẹ nhàng nói, “Táp, anh tắt đèn đi.”

“Không.”

“Tắt đi rồi, sẽ không sáng.”

Từ Táp chậm rãi xả khăn tắm trên ngừơi Lý Xuất Vân, ánh mắt chăm chú vào Lý Xuất Vân.”Anh muốn thấy rõ.”

“Có cái gì đẹp, anh có em cũng đều có.”

Da thịt tiếp túc với nhau, Từ Táp không nói gì thêm.

Lý Xuất Vân có chút không cam lòng, rồi lại không thể nề hà, lúc trước, người này thực nghe lời, bất quá xem ra, ở một vài phương diện, về sau chắc chắn hắn sẽ không nhượng bộ.

Từ Táp hôn, đụng chạm nhẹ nhàng như lông chim, bắt đầu từ trán Lý Xuất Vân, sau đó là mắt, gương mặt, môi, lại chậm rãi đến chỗ cổ cùng xương quai xanh.

“Ô, ngứa…” Lý Xuất Vân ở trong lòng Từ Táp vặn vẹo thân thể.

Tay vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của Lý Xuất Vân, từ bả vai đến trước ngực, Từ Táp thì thào nói nhỏ: “Em thật đáng yêu…”

Cảm giác được đôi môi thấp nóng của Từ Táp từ bụng mình dần dần xuống thấp, Lý Xuất Vân vội vàng ôm đầu hắn lại.”Nha… Không cần, Táp…”

Từ Táp ôm lấy Lý Xuất Vân không ngừng vặn vẹo trong lòng: “Ngoan, anh sẽ khiến em càng thoải mái…”

“Nha… Táp a…”

Cảm giác được mình bị Từ Táp hàm ở trong miệng, cảm giác ấm áp ướt át, trước giờ chưa từng nếm qua, ngọt ngào cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông, khoái cảm mãnh liệt chưa bao giờ cóchưa bao giờ có, làm cho Lý Xuất Vân một chút sức chống cự đều không có.

Một chốc bùng nổ kia, cậu thậm chí không có khí lực đem Từ Táp đẩy ra.

Cả người dựa vào trong lòng Từ Táp, mồ hôi hai người đan vào ở bên nhau, Lý Xuất Vân không ngừng thở dốc, ngón tay đặt trên vai lấy Từ Táp đều phát run.

Từ Táp vuốt ve lưng Lý Xuất Vân, giống như trấn an một con miêu.

Sau một lúc thóang bình phục, Lý Xuất Vân ngượng ngùng, đem mặt vùi trước ngực Từ Táp, không dám nhìn hắn.

“Tiểu hùng miêu.” Từ Táp kêu lên.

Phòng ngủ sáng trưng làm cho Lý Xuất Vân không dám ngẩng đầu.

“Sợ cái gì?”

“Chán ghét.”

Từ Táp nhẹ giọng cười, “Chán ghét? Là thích mới đúng.”

“Ai thích!”

“Em không lừa được anh đâu.”

Đúng, phản ứng của thân thể là trực tiếp nhất, cái gì cũng không thể gạt được hắn, dưới ánh đèn sáng ngời, cái biểu tình gần như là mê lọan này không thể thoát khỏi tầm mắt.

Từ Táp ôm lấy Lý Xuất Vân, đặt cậu ở dưới thân, chậm rãi tách ra hai chân cậu ra mà Lý Xuất Vân cũng thực thuận theo.

Cảm giác được nơi tối tư mật bị tay Từ Táp đụng vào, cảm giác tê dại lại thoải mái, Lý Xuất Vân nhịn không được tiếng rên rỉ.

Dù sao bất luận biểu tình hay là thanh âm cũng đã không thể che dấu, vậy thì cứ đơn giản phóng túng biểu đạt đi ra.

Từ Táp ôn nhu, làm cho Lý Xuất Vân chậm rãi thả lỏng thân thể, cảm giác được dịch bôi trơn ở chỗ kia, lại không khỏi làm cho cậu nhíu mày.

“Tiểu hùng miêu, ngoan, thả lỏng một chút.” Từ Táp nhẹ giọng ở bên tai Lý Xuất Vân nói.

Cơn đau ập đến khi bị Từ Táp xỏ xuyên qua, làm cho Lý Xuất Vân kêu lên, cậu dùng lực nắm chặt Từ Táp, ngón tay bấu vào giữa lưng Từ Táp.

“Đau không? Ngoan, nhẫn nại một chút, thả lỏng thân thể, không phải sợ, anh sẽ cẩn thận.”

Tuy rằng Lý Xuất Vân cảm thấy đau, nhưng mà mình vẫn có thể chịu được, phảng phất như mình đang ở giữa biển khơi, cảm giác từng con sóng khoái cảm hỗn loạn với đau đớn, từng đợt từng đợt đánh sâu vào mình.

Nhắm mắt lại, dùng toàn bộ thân cùng tâm đi cảm thụ Từ Táp, Lý Xuất Vân cảm thấy như mình đang cùng hắn hòa tan với nhau, tuy hai mà một.

“A, a… Táp…”

Sau đợt kích tình, nhìn Lý Xuất Vân ở trong lòng mình đã dần khôi phục biểu tình bình tĩnh, Từ Táp nhẹ nhàng lắc lắc vai hắn, “Tiểu hùng miêu, anh ôm em đi tắm rửa được không?”

“Ân.” Lý Xuất Vân ở trong lòng Từ Táp gật đầu.

Ôm nhau ngồi ở trong bồn tắm lớn, Từ Táp dùng khăn mặt lau thân thể thay Lý Xuất Vân.

“Anh ôm em đi ra ngoài.” Từ Táp nói.

“Không, em, em muốn tắm thêm một chút, anh đi ra ngoài trước.” Lý Xuất Vân vội vàng cự tuyệt.

Từ Táp không có kiên trì, về phòng ngủ trước.

Lý Xuất Vân đứng lên, chỉ cảm thấy thắt lưng cùng đầu gối đều bủn rủn, chỉ cần bước một bước, trong cơ thể liền ẩn ẩn co rút đau đớn.

Nhìn vào tấm gương bên cạnh phòng tắm, Lý Xuất Vân đánh giá mình, người trong gương cùng lúc trước không có gì khác nhau, chính là, ánh mắt càng thêm ướt át, ngập nước, còn có, toàn thân đều là dấu hôn màu đỏ.

Lý Xuất Vân nghĩ đến, vừa rồi, Từ Táp dùng sức mút vào lan mình như vậy, như là cố ý muốn mình lưu lại dấu vết của hắn. Từ Táp ôn nhu thì ôn nhu, nhưng dục chiếm hữu cũng rất mạnh.

Lúc trở lại phòng ngủ, Từ Táp đã tắt đèn lớn đi, chỉ còn lại một cây đèn nhỏ bên cạnh giường.

Lý Xuất Vân chậm rãi ngồi ở bên giường.

Từ Táp ôn nhu mỉm cười, duỗi cánh tay, dùng một giọng sủng ái hỏi: “Tiểu hùng miêu, muốn dùng tay anh làm gối đầu không?”

Lý Xuất Vân “Ân” một tiếng, gối lên trên cánh tay Từ Táp, tìm một vị trí thoải mái trước ngực Từ Táp, một tay cầm lấy vạt áo Từ Táp, nhắm hai mắt lại.

Từ Táp tắt đèn, toàn bộ phòng ngủ chìm vào trong bóng đêm làm người ta an tâm.

“Tiểu hùng miêu, em có khỏe chứ?” Từ Táp hỏi.

Từ Táp đem tiểu nhân nhi đang cuộn mình trong ngực mình siết chặt chút, thay hắn dịch hảo góc chăn, “Anh… Anh vừa rồi… Đau thì nói với anh.”

Lý Xuất Vân ở trong lòng Từ Táp lắc đầu, “Không sao, anh rất ôn nhu.”

Chờ khi Lý Xuất Vântỉnh lại, sắc trời đã muốn sáng rồi, bức màn che đi ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài, ánh sáng trong phòng ngủ thực nhu hòa.

Mở to mắt, liền thấy Từ Táp tại bên người, đôi mắt đen bóng nhìn mình chăm chú, Lý Xuất Vân lập tức mặt đỏ lên.

Đêm qua…

Không đợi Lý Xuất Vân nghĩ nhiều, Từ Táp đã hôn lại.

Nụ hôn sáng ôn nhu lại biến thành cái hôn lưỡi mãnh liệt khiến cả người Lý Xuất Vân đều mềm nhũn.

Từ Táp mang theo nụ cừơi thỏa mãn, đem Lý Xuất Vân kéo vào trong lòng, sau đó từ dưới gối lấy ra một thứ gì đó.

Cái hộp nho nhỏ bằng nhung đỏ thẳm, Lý Xuất Vân vừa thấy, đã biết bên trong là cái gì.

Này có thể là Từ Táp đã sớm chuẩn bị tốt đi, Lý Xuất Vân thầm nghĩ.

“Anh sẽ không quê mùa như vậy chứ?” Lý Xuất Vân đoán ra được đầu mối Từ Táp nói.

“Sao lại nói là quê mùa, đây chính là anh nghiêm túc chọn lựa.” Từ Táp nghiêm túc nói.

“Em không phải nói chiếc nhẫn, em còn chưa thấy mà. Em là nói anh. Anh đeo cái này, tất cả mọi người sẽ biết.” Lý Xuất Vân vừa nghĩ tới thân phận cầu tinh của Từ Táp, liền lập tức liên tưởng đến tin tức sẽ như mưa bay đầy trời.

Từ Táp mở hộp ra, quả nhiên, là một đôi nhẫn.

Từ Táp còn nghiêm túc mà trịnh trọng nói với Lý Xuất Vân: “Tiểu hùng miêu, anh hy vọng em hiểu được, anh đối với em rất nghiêm túc, đối với tình cảm của chúng ta cũng rất nghiêm túc. Anh sở dĩ muốn mua nhẫn, chính là muốn nói cho em biết điều này. Anh hy vọng chúng ta lấy mãi mãi làm điều kiện tiên quyết để ở chung và sẽ quý trọng lẫn nhau, trân trọng lẫn nhau. Cho nên, anh muốn mang chiếc nhẫn kia, anh muốn nói cho mọi người bên cạnh mình, anh đã có người thuộc về mình. Tiểu hùng miêu, anh thích em.”

Ngô, Lý Xuất Vân xấu hổ đỏ mặt, đối mặt với Từ Táp đang thổ lộ thâm tình, cậu vừa vui sướng, vừa thẹn thùng.

“Em không đeo dùm anh sao?”

Lý Xuất Vân ngoan ngoãn đem nhẫn đeo vào tay trái Từ Táp.

“Vậy còn em?”

Lý Xuất Vân gục đầu xuống, chi chi ngô ngô nói: “Em… Em… Có chút ngượng ngùng a.”

Từ Táp sờ sờ đầu Lý Xuất Vân.”Không sao, em cất kỹ nó là được.”

Lý Xuất Vân cất kỹ chiếc nhẫn thuộc về mình kia.

Cảm giác được Lý Xuất Vân có chút sốt nhẹ, Từ Táp để cậu tiếp tục nghỉ ngơi, mình nấu hảo cháo, từng muỗng từng muỗng uy cậu ăn. Lại nằm ở bên cạnh cậu hống cậu đi ngủ.

Trong thời gian nghỉ dài hạn này, đôi tình nhân này cứ quyến luyến bên nhau, khó lìa.

Từ Táp lại trở lại sân huấn luyện, tinh thần cũng khác trứơc, nụ cười trở nên càng rực nắng.

Hầu Dũng chú ý tới chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út trái của Từ Táp, “Yêu” một tiếng.”Như thế nào, gấu trúc kia có lực hấp dẫn như vậy?”

Từ Táp nhất chọn mi, đắc ý đáp: “Tiểu hùng miêu nhà ta tốt nhất.”

Đoạn tình cảm lưu luyến này, Từ Táp không tính toán giấu diếm. Nói cho huấn luyện viên mà mình vẫn xem như một người cha, cùng với cao tầng câu lạc bộ.

Đối với Từ Táp, huấn luyện viện của đội Minh Châu hiểu ất rõ, hắn biết Từ Táp đã trưởng thành, nếu Từ Táp đã quyết định cùng với người kia tư thủ, vị lão nhânlão nhân hiền lành lại nghiêm túc này cũng không phản đối.

Cao tầng câu lạc bộ đối với đoạn tình cảm lưu luyến này cũng không có phản đối, Từ Táp đã hai mươi lăm tuổi, hắn đã trưởng thành, biết mình đang làm cái gì, bọn họ chỉ dặn dò hắn giữ bí mật chút, không cần quá đường hoàng.

Được mọi người chúc phúc, Từ Táp thật cao hứng.

Ở bên kia, Lý Xuất Vân đang ở thư viện đọc sách nhưng không thể nào tập trung được, xem sách một hồi, tâm tư liền chuyển tới trên người Từ Táp, nhớ tới những việc của anh với mình, nghĩ nghĩ, liền hận không thể lập tức bay đến bên người Từ Táp, làm nũng với anh, được anh ôm.

“Hừ, hầu tử này, nhất định hạ cổ mình rồi.” Cắn bút, Lý Xuất Vân oán hận nghĩ, đem suy nghĩ đã dạo quanh địa cầu vài vòng kéo trở lại trên sách vở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương