Nhóm bệnh nhân buồn cười nhìn một màn này, lúc trước họ còn nghe Ôn Nhuận nói mình cùng người yêu sắp ly hôn, bọn họ thực lo lắng, nghĩ rằng đứa nhỏ này bị thương ngay lúc sắp phải ly hôn, thật đúng là phi thường xui xẻo, cũng không biết cậu có thể gượng dậy sau cú sốc này hay không.Nay nhìn đến cảnh tượng này, bọn họ xem như là hoàn toàn yên tâm, hơn nữa còn cảm thấy lo lắng lúc trước của mình thực buồn cười: Thật là, ngươi nói họ vô cớ buồn lo cái gì a, này rõ ràng chỉ là vợ chồng son cãi nhau thôi, đừng nói ly hôn, dám cược là không cần đến đêm nay, hai người sẽ lại hòa hợp lại, so với lúc trước càng thêm mặn nồng.

“Xin lỗi, thực xin lỗi …… Anh không phải cố ý.” Kế Hoằng trong lòng vừa lo lắng vừa đau lòng cùng sợ hãi, vội vàng nâng tay Ôn Nhuận lên cẩn thận thổi thổi, kỳ thật cách một tầng băng gạc, cái thổi khí kia hoàn toàn không có hiệu quả. Ôn Nhuận nhìn hắn tay chân vụng về, đầu đầy mồ hôi, ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng như bị chạm nhẹ một chút, đúng là tràn đầy ấm áp.

Cậu dùng cánh tay không bị thương ở trên lưng người yêu loạn đánh: “Tôi cho anh dám ở bên ngoài không về, tôi cho anh dám trở về bên tình nhân cũ của anh, tôi cho anh lúc tôi bị thương dám chạy ra bên ngoài chơi bời, tôi cho anh …..” Nhớ tới việc mình bị thương cũng không báo cho Kế Hoằng, lời nói của cậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghẹn lại trong miệng.

Kế Hoằng làm sao có khả năng phản kháng, mấy cái đánh này tượng trưng cho tình yêu của Ôn Nhuận đối với hắn, cho dù không phải dưới tình huống này thì hắn cũng không phản đối a. Nhưng thật ra tất cả người bệnh trong phòng đều nhìn thấy, cả đám cười vang, rồi một người nhẹ giọng nói: “Ai nha, tôi hôm nay xem như hiểu được vì sao trong tình yêu cũng có đánh đấm rồi, tôi trước giờ vẫn thấy kỳ quái, yêu cùng đánh đấm có quan hệ gì đâu? Bây giờ nhìn thấy đã hiểu được, yêu cũng có thể thông qua đánh đấm để biểu đạt.” Ông vừa nói xong mấy người khác lập tức phụ họa, một lão nhân khác cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, chính là tiểu Ôn a, cậu xem cậu ở trước công chúng liền không kiêng kị gì biểu đạt tình yêu, tốt xấu gì cũng tránh ở trước mặt đám lão nhân chúng ta mà biểu diễn chứ, ai, già rồi, không có cái gì kịch tính cả, không giống như đám người trẻ tuổi các ngươi, thật sự là nhiệt tình không bị cản trở, ha ha ha.”

Ôn Nhuận cả mặt đều hồng, buống tay, cậu trừng mắt nhìn lão nhân kia một cái: “Ngô bá bá, bác ….. sao bác cũng theo bọn họ chọc ghẹo con, tối hôm qua là ai ở trong này mắng to rằng hắn không có lương tâm, hôm nay liền thay đổi.” Cậu bĩu môi, quay lại nhìn Kế Hoằng. Lại nghe Ngô bá bá cười nói: “Tối hôm qua là tôi chỉ nghe cậu nói liền tin, hôm nay mới biết được đứa nhỏ người ta là bị oan uổng thôi, tiểu Ôn a, người ta đối tốt với cậu như thế, sao cậu bị thương lại dỗi không cho hắn biết, vợ chồng cãi nhau vài câu đã nói đến chuyện chia tay, này cũng không tốt đâu ……”

Đến cuối cùng lão nhân này đã cấp tốc biến thành thầy giáo đối với Ôn Nhuận triệt để giáo dục làm cậu mặt lúc đỏ lúc trắng: “Ngô bá bá, bác nói đúng, nói đúng.” Cậu xoay mặt đi, trên mặt tràn đầy ý cười.

Vào buổi chiều, Hàn Tưởng cũng tới đây, đứng trước giường Ôn Nhuận thề thốt thay bạn bè y làm chứng, hơn nữa bộ dạng vô cùng đau đớn làm kiểm điểm, đều nói là lỗi của mình, không nên dung túng cho Kế Hoằng uống rượu. Sau đó ân cần hỏi thăm cùng kiên quyết hối cải trở thành con người mới làm cho Ôn Nhuận cũng dở khóc dở cười mà tha thứ cho y, nghĩ rằng người ta thế nhưng là hào phú công tử, cậu dựa vào cái gì mà bắt người ta cúi đầu nhận sai như vậy.

Kế Hoằng bị cậu trách cứ, ngay cả chữ chia tay cũng đều đã nói ra, hắn lúc đi ra ngoài mua cơm liền gọi điện cho Hàn Tưởng khẩu khí như muốn đánh nhau, đem toàn bộ oán khí vứt lên đầu gia khỏa đáng thương kia, làm Hàn Tưởng sợ tới mức phải cân nhắc một chút, sau đó cảm giác được Kế Hoằng cũng Ngô Tử Địch hòa hợp lại là hy vọng xa vời, thật ra Ôn Nhuận này mới chính là chân mệnh thiên tử của Kế Hoằng.

Nhận rõ được ai mới là vua, sau đó y chạy nhanh tới, bôi bác chính mình để giúp Kế Hoằng làm Ôn Nhuận hạ hỏa. Kỳ thật cũng không thể xem như bôi bác hoàn toàn, Kế Hoằng ở bên ngoài hai đêm không về, tiểu tử này coi như cũng có công canh giữ.

Kết quả không cần phải nói, Kế Hoằng cúi đầu nhận sai, cơn tức của Ôn Nhuận cứ thế hoàn toàn tiêu thất, nghĩ rằng đánh người chạy đi không ái đánh người chạy lại, nếu mình còn như vậy ép buộc, không tha thứ thì chắc chắn cậu sẽ thành kẻ không nói đạo lý. Hai ngươi hòa hợp lại, Kế Hoằng ở bệnh viện liên tục ba ngày, sau đó bị Ôn Nhuận cùng nhóm hộ sĩ hợp lực lại đuổi về đi làm. Lại qua hơn mười ngày, sau khi cắt chỉ thành công, Ôn Nhuận sẽ xuất viện. Kế Hoằng vốn định để cậu nằm thêm mấy ngày nữa để quan sát, lại bị cậu kiên quyết phản đối mới bất đắc dĩ đón cậu về nhà.

Hai ngón tay kia tuy ghép lại thành công nhưng độ linh hoạt lại không được như trước kia, tuy rằng nấu cơm, viết chữ cũng không phải chịu ảnh hưởng gì lớn nhưng công việc tinh vi của công nhân kỹ thuật lại không đảm nhận được.

Ôn Nhuận là người quật cường, nhìn thấy mình đem lại hiệu quả cho nhà máy không cao, lại khiến lãnh đạo chiếu cố, khiến cậu thấy mình giống như ngồi mát ăn bát vàng. Cậu trong lòng cũng cảm thấy thực hổ thẹn, rõ ràng đây không phải là tai nạn lao động, mà là chính mình không cẩn thận gây nên, hơn nữa Kế Hoằng lại đối với cậu tìm mọi cách che chở. Bởi vậy sau một năm rưỡi, ý nghĩ nóng lên, nghĩ rằng Kế Hoằng đang nuôi mình kỳ thật cũng không sai, thế là từ chức, ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho chồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương