Nếu…
-
Chương 6: Rõ ràng, tôi cái gì cũng không làm sai, tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?
Buổi tối đó, thiếu gia uống say đến bất tỉnh nhân sự. Không còn cách nào khác, tôi cố gắng kéo thiếu gia say mèm về nhà. Về đến nhà, dì Trương và chú Lý nhìn thấy thiếu gia trở lại, cũng không dám phát hoả, chỉ tuỳ tiện hỏi hai câu rồi bảo tôi mang thiếu gia về phòng. Tôi đặt thiếu gia lên giường, giúp thiếu gia cởi bỏ áo khoác. Sau đó, tôi vào nhà vệ sinh lấy ra một cái khăn ướt cho thiếu gia lau mặt.
Thiếu gia da trắng, dưới ánh đèn càng thêm sáng lên, nhìn cũng có vẻ mạnh mẽ. Lông mi vừa dày vừa đen, so với tôi thì càng đầy vẻ anh khí. Mũi thiếu gia rất thẳng, chóp mũi gầy gầy, Tiểu Tứ nói tôi rằng, mũi gầy là thiếu phúc khí. Tôi lại cảm thấy thiếu gia không thiếu phúc khí chút nào, nhưng cẩn thận ngẫm lại. Gần đây, thiếu gia vì cậu bé Lí Hiểu kia mà buồn bực không vui. Thiếu gia lúc này, có được tính là thiếu phúc khí không? Tôi vẫn tiếp tục lau mặt cho thiếu gia, thấy đôi môi hơi sưng đỏ, không khỏi ngây dại. Môi thiếu gia hơi tái, nhưng vì nụ hôn khi nãy lại tràn đầy huyết sắc, sắc mặt vì rượu mà đỏ hồng. Tim đập hơi nhanh, hô hấp bỗng không thể khống chế mà trở nên dồn dập. Vì thế tôi vội vàng giúp thiếu đắp chăn, định rời đi thì bỗng nhiên tay bị thiếu gia nắm lấy. Thiếu gia nắm tay tôi đặt trên gối, sau đó xoay người lại, dùng mặt đè lên tay trái tôi, miệng lẩm bẩm: “Lí Hiểu, đừng đi nước ngoài tìm hắn, ở lại bên tôi đi… Theo tôi mừng năm mới đi… Tôi nghĩ… Tôi yêu cậu.”
Thiếu gia nắm chặt đến mức tôi giãy không ra, lại sợ đánh thức thiếu gia, cho nên, chậm rãi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt say rượu của thiếu gia. Tay phải tôi nhẹ nhàng chạm má trái thiếu gia, nhẹ nhàng nói: “Tôi không đi đâu.”
Đêm đó, là đêm đầu tiên tôi cùng thiếu gia trải qua. Đó là đêm giao thừa đặc biệt nhất mà tôi vĩnh viễn không quên – đêm 30, tràn ngập ấm áp, cũng tràn ngập bi thương.
Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt, thiếu gia đã tỉnh lại, đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi vội đứng lên, có chút kinh hoảng nhìn xung quanh, cảm thấy thiếu gia lần này chắc chắn là muốn trách tôi.
“Tỉnh rồi? Tối hôm qua… chắc là không ngủ được?” Không nghĩ đến câu thiếu gia nói đầu tiên của năm mới này, lại là quan tâm tôi, ân cần thăm hỏi. Nháy mắt, trong lòng tôi có một dòng nước ấm, cảm thây lâng lâng.
“Chúc mừng năm mới, thiếu gia. Tối qua tôi ngủ rất ngon.” Vừa mở miệng tôi đã phát hiện, thanh âm của mình khàn khàn, vì thế tôi vội cúi đầu, sợ thiếu gia cười biểu tình của tôi lúc này.
Thiếu gia ngồi dậy, xuống giường, đứng trước mặt tôi. Mùi nước hoa cao cấp cùng mùi hương riêng của cơ thể người hoà trộn, làm tôi nhớ đến nụ hôn tối qua, đầu càng cúi thấp hơn.
“Cậu sốt rồi?” Thiếu gia dùng bàn tay lành lạnh sờ trán tôi, hỏi.
Tôi bối rối lắc đầu. Vì tiếp xúc với thiêu gia nên nhiệt độ trên mặt cũng càng tăng lên.
“Tối qua ta uống nhiều quá, cái gì cũng không nhớ được. Cậu nhất định vì chăm sóc ta, mệt lắm rồi phải không? Nhanh đi nghỉ ngơi đi. Cậu hơi ấm, ta sẽ bảo dì Trương lấy thuốc cho cậu. Cậu cũng chưa cần làm việc lại đâu. Mấy ngày nay trong nhà không có người, cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Thiếu gia vừa nói, vừa đẩy tôi ra khỏi phòng ngủ. Tôi về phòng mình, nằm một mình trên giường, nhìn trần nhà, cảm thấy mơ hồ rằng, quan tâm của thiếu gia chỉ là ảo giác của tôi. Từ từ, tôi nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cổ họng đau rát, người nóng lên, cảm thấy rất lạnh. Vì khát nước, muôn lấy ly nước nên tôi đứng dậy. Vừa đứng lên đã thấy dì Trương mang một chén cháo và một chén thuốc Đông y vào, thấy tôi đứng dậy được thì liếc mắt nói: “Đứng dậy được rồi mà còn muốn tao hầu hạ sao? Đừng tưởng rằng mình là người hầu của thiếu gia rồi ở đây ra oai với tao! Mau ăn rồi đi làm việc đi! Giả bệnh sao? Coi chừng đánh gảy chân mày.” Sau đó fid Trương đem chén thuốc đổ vào chén cháo rồi bực bội đặt trước mặt tôi và quay đi.
Nhìn thấy chén cháo đen tuyền, tôi có chút uỷ khuất. Vì sao mọi người lại nhằm vào tôi? Rõ ràng, tôi cái gì cũng không làm sai, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì cha mẹ lại bỏ tôi đi? Nếu họ còn ở lại Cao gia… Nếu cha mang tôi theo… Nếu tôi không thích thiếu gia… Nếu không có Tiểu Tứ…
Chỉ có thể làm mình nhanh khoẻ lại, tôi buộc chính mình phải uống hết chén cháo chua chua kia. Sau đó mở cửa phòng, chậm rãi xuống bếp, chuẩn bị bữa tối cho dì Trương, chú Lý và thiếu gia.
Xong hết mọi chuyện thì bên ngoài, trời cũng đã tối đen. Tôi vốn chờ thiếu gia về ăn cơm, nhưng lúc nghe chú Lý và dì Trương nói chuyện phiếm, tôi nghe nói thiếu gia tối nay không về ăn cơm, trong lòng có chút mất mát. Chú Lý và dì Trương ăn cơm xong, nhìn nhau khác thường rồi chú Lý đưa tôi mười đồng, bảo tôi đi mua một tờ báo chiều, mua không được thì đừng về.
Người hầu trong nhà đều do chú Lý phụ trách, tôi cũng phải nghe lời chú ấy. Nhưng đã trễ thế này, các tiệm báo cũng đã đóng cửa, tôi phải đi đâu mua chứ? Nghĩ thế, tôi vẫn cầm tiền, đi ra cửa.
Tối mùng một, trên đường chỉ có vài người, chỉ có một bầu không khỉ nở rộ khói lửa, cùng tôi đi qua một con đường dài cô tịch. Gió lành lạnh, tôi kéo lại áo khoác, đi về tiệm báo gần đó.
Hết tiệm này đến tiệm khác đều đóng cửa. Tôi hầu như đã đi hết các tiệm báo ở khu này, đều không có mở cửa. Đang sốt ruột, tôi nghe tiếng pháo hoa đâu đây, quay đầu lại thì nhìn thấy trong một ngõ hẻm, có một đôi tình nhân đang hôn nhau. Cô gái được hôn, không ngừng rên rỉ, mà chỗ tôi đứng chỉ cách bọn họ khoảng hai ba bước mà thôi.
Rút kinh nghiệm chuyện chú Lý và dì Trương, tôi không dám đứng đó, kéo áo, định đi tìm tiệm bán báo nào đó. Lúc này, chàng trai đang ôm hôn cô gái bỗng đẩy cô ấy ra, căm giận nói: “Không, cậu không phải cậu ấy…”
“Đương nhiên không phải, anh la cái gì chứ? Điên rồi sao!” Oán giận một câu như thế, tôi mới biết hoá ra đó cũng là một cậu bé. Khẽ nhún vai, cậu bé đó bỏ chạy đi. Tôi nhìn lại người ngồi xổm trên mặt đất. Bỗng nhiên lại cảm thấy chút bi ai mỉm cười – tôi cư nhiên lại gặp thiếu gia ở đây.
Thiếu gia da trắng, dưới ánh đèn càng thêm sáng lên, nhìn cũng có vẻ mạnh mẽ. Lông mi vừa dày vừa đen, so với tôi thì càng đầy vẻ anh khí. Mũi thiếu gia rất thẳng, chóp mũi gầy gầy, Tiểu Tứ nói tôi rằng, mũi gầy là thiếu phúc khí. Tôi lại cảm thấy thiếu gia không thiếu phúc khí chút nào, nhưng cẩn thận ngẫm lại. Gần đây, thiếu gia vì cậu bé Lí Hiểu kia mà buồn bực không vui. Thiếu gia lúc này, có được tính là thiếu phúc khí không? Tôi vẫn tiếp tục lau mặt cho thiếu gia, thấy đôi môi hơi sưng đỏ, không khỏi ngây dại. Môi thiếu gia hơi tái, nhưng vì nụ hôn khi nãy lại tràn đầy huyết sắc, sắc mặt vì rượu mà đỏ hồng. Tim đập hơi nhanh, hô hấp bỗng không thể khống chế mà trở nên dồn dập. Vì thế tôi vội vàng giúp thiếu đắp chăn, định rời đi thì bỗng nhiên tay bị thiếu gia nắm lấy. Thiếu gia nắm tay tôi đặt trên gối, sau đó xoay người lại, dùng mặt đè lên tay trái tôi, miệng lẩm bẩm: “Lí Hiểu, đừng đi nước ngoài tìm hắn, ở lại bên tôi đi… Theo tôi mừng năm mới đi… Tôi nghĩ… Tôi yêu cậu.”
Thiếu gia nắm chặt đến mức tôi giãy không ra, lại sợ đánh thức thiếu gia, cho nên, chậm rãi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt say rượu của thiếu gia. Tay phải tôi nhẹ nhàng chạm má trái thiếu gia, nhẹ nhàng nói: “Tôi không đi đâu.”
Đêm đó, là đêm đầu tiên tôi cùng thiếu gia trải qua. Đó là đêm giao thừa đặc biệt nhất mà tôi vĩnh viễn không quên – đêm 30, tràn ngập ấm áp, cũng tràn ngập bi thương.
Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt, thiếu gia đã tỉnh lại, đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi vội đứng lên, có chút kinh hoảng nhìn xung quanh, cảm thấy thiếu gia lần này chắc chắn là muốn trách tôi.
“Tỉnh rồi? Tối hôm qua… chắc là không ngủ được?” Không nghĩ đến câu thiếu gia nói đầu tiên của năm mới này, lại là quan tâm tôi, ân cần thăm hỏi. Nháy mắt, trong lòng tôi có một dòng nước ấm, cảm thây lâng lâng.
“Chúc mừng năm mới, thiếu gia. Tối qua tôi ngủ rất ngon.” Vừa mở miệng tôi đã phát hiện, thanh âm của mình khàn khàn, vì thế tôi vội cúi đầu, sợ thiếu gia cười biểu tình của tôi lúc này.
Thiếu gia ngồi dậy, xuống giường, đứng trước mặt tôi. Mùi nước hoa cao cấp cùng mùi hương riêng của cơ thể người hoà trộn, làm tôi nhớ đến nụ hôn tối qua, đầu càng cúi thấp hơn.
“Cậu sốt rồi?” Thiếu gia dùng bàn tay lành lạnh sờ trán tôi, hỏi.
Tôi bối rối lắc đầu. Vì tiếp xúc với thiêu gia nên nhiệt độ trên mặt cũng càng tăng lên.
“Tối qua ta uống nhiều quá, cái gì cũng không nhớ được. Cậu nhất định vì chăm sóc ta, mệt lắm rồi phải không? Nhanh đi nghỉ ngơi đi. Cậu hơi ấm, ta sẽ bảo dì Trương lấy thuốc cho cậu. Cậu cũng chưa cần làm việc lại đâu. Mấy ngày nay trong nhà không có người, cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Thiếu gia vừa nói, vừa đẩy tôi ra khỏi phòng ngủ. Tôi về phòng mình, nằm một mình trên giường, nhìn trần nhà, cảm thấy mơ hồ rằng, quan tâm của thiếu gia chỉ là ảo giác của tôi. Từ từ, tôi nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cổ họng đau rát, người nóng lên, cảm thấy rất lạnh. Vì khát nước, muôn lấy ly nước nên tôi đứng dậy. Vừa đứng lên đã thấy dì Trương mang một chén cháo và một chén thuốc Đông y vào, thấy tôi đứng dậy được thì liếc mắt nói: “Đứng dậy được rồi mà còn muốn tao hầu hạ sao? Đừng tưởng rằng mình là người hầu của thiếu gia rồi ở đây ra oai với tao! Mau ăn rồi đi làm việc đi! Giả bệnh sao? Coi chừng đánh gảy chân mày.” Sau đó fid Trương đem chén thuốc đổ vào chén cháo rồi bực bội đặt trước mặt tôi và quay đi.
Nhìn thấy chén cháo đen tuyền, tôi có chút uỷ khuất. Vì sao mọi người lại nhằm vào tôi? Rõ ràng, tôi cái gì cũng không làm sai, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì cha mẹ lại bỏ tôi đi? Nếu họ còn ở lại Cao gia… Nếu cha mang tôi theo… Nếu tôi không thích thiếu gia… Nếu không có Tiểu Tứ…
Chỉ có thể làm mình nhanh khoẻ lại, tôi buộc chính mình phải uống hết chén cháo chua chua kia. Sau đó mở cửa phòng, chậm rãi xuống bếp, chuẩn bị bữa tối cho dì Trương, chú Lý và thiếu gia.
Xong hết mọi chuyện thì bên ngoài, trời cũng đã tối đen. Tôi vốn chờ thiếu gia về ăn cơm, nhưng lúc nghe chú Lý và dì Trương nói chuyện phiếm, tôi nghe nói thiếu gia tối nay không về ăn cơm, trong lòng có chút mất mát. Chú Lý và dì Trương ăn cơm xong, nhìn nhau khác thường rồi chú Lý đưa tôi mười đồng, bảo tôi đi mua một tờ báo chiều, mua không được thì đừng về.
Người hầu trong nhà đều do chú Lý phụ trách, tôi cũng phải nghe lời chú ấy. Nhưng đã trễ thế này, các tiệm báo cũng đã đóng cửa, tôi phải đi đâu mua chứ? Nghĩ thế, tôi vẫn cầm tiền, đi ra cửa.
Tối mùng một, trên đường chỉ có vài người, chỉ có một bầu không khỉ nở rộ khói lửa, cùng tôi đi qua một con đường dài cô tịch. Gió lành lạnh, tôi kéo lại áo khoác, đi về tiệm báo gần đó.
Hết tiệm này đến tiệm khác đều đóng cửa. Tôi hầu như đã đi hết các tiệm báo ở khu này, đều không có mở cửa. Đang sốt ruột, tôi nghe tiếng pháo hoa đâu đây, quay đầu lại thì nhìn thấy trong một ngõ hẻm, có một đôi tình nhân đang hôn nhau. Cô gái được hôn, không ngừng rên rỉ, mà chỗ tôi đứng chỉ cách bọn họ khoảng hai ba bước mà thôi.
Rút kinh nghiệm chuyện chú Lý và dì Trương, tôi không dám đứng đó, kéo áo, định đi tìm tiệm bán báo nào đó. Lúc này, chàng trai đang ôm hôn cô gái bỗng đẩy cô ấy ra, căm giận nói: “Không, cậu không phải cậu ấy…”
“Đương nhiên không phải, anh la cái gì chứ? Điên rồi sao!” Oán giận một câu như thế, tôi mới biết hoá ra đó cũng là một cậu bé. Khẽ nhún vai, cậu bé đó bỏ chạy đi. Tôi nhìn lại người ngồi xổm trên mặt đất. Bỗng nhiên lại cảm thấy chút bi ai mỉm cười – tôi cư nhiên lại gặp thiếu gia ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook