Phong Đình Quân có chút bối rối: "Phụ nữ đều giống em như vậy sao?"
"Em không biết người khác, em chỉ biết chính bản thân mình, em chính là như vậy."
"Đúng vậy, Cố Quân Nhi đã ở bên anh, là bởi vì muốn gả vào nhà họ Phong, sống một cuộc sống của xã hội thượng lưu, Ngô Mẫn Mẫn ở bên cạnh anh, cũng là bởi vì điều này, chỉ có em..."
Thời Ngọc Minh cúi đầu cười nhẹ: "Chỉ có em là ngốc nhất, cái gì cũng đều không muốn có."
"Cái gì cũng đều không muốn có mới là điều khó nhất, Cố Quân Nhi và Ngô Mẫn Mẫn thì anh có thể dùng tiền bạc và quyền lực để lấy lòng bọn họ một cách dễ dàng, nhưng mà còn em thì không thể, bây giờ cho dù là anh đưa hết của cải ra trước mặt em, thì em cũng sẽ không để mắt tới."
Thời Ngọc Minh chỉ lên trên bầu trời: "Hãy nhìn những vì sao đi, chúng đẹp làm sao."
Sau đó Phong Đình Quân ngẩng đầu lên, nhìn những vì sao rải rác trên bầu trời, thở dài một hơi: "Thật là đẹp, thật sự rất đẹp."
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sắp mười hai giờ rồi."
Khi vốn dĩ không biết được cũng không cảm nhận được, thời gian đã muộn như vậy rồi.

Cuộc sống trôi thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, bốn năm đã trôi qua rồi.

Cô hỏi lại: "Còn bây giờ thì sao?"
"Tròn mười hai giờ."

“Anh ấy sẽ không đến.” Thời Ngọc Minh tự mình lẩm bẩm: “Anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ đến nữa.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đầy sao, như muốn nói với chính mình: "Tiên sinh, tạm biệt."
"..."
"Còn có, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Phong Đình Quân sửng sốt một chút: "...Là em nói với anh sao?"
Thời Ngọc Minh cười, không trả lời: "Em muốn xuống núi."
Phong Đình Quân gật đầu: "Ban đêm đỉnh núi rất lạnh, đi thôi."
Cô quỳ xuống, xoa nhẹ nhàng lên bãi cát trên mặt đất, rồi nhẹ nhàng nói: "Con ơi, ở trên những vì sao chơi có vui không? Nếu như con cảm thấy cô đơn, thì hãy đi tìm ông ngoại của con, ông ấy cũng đang ở trên những vì sao.

Nếu như con muốn, cũng có thể đến với giấc mơ của mẹ, mỗi ngày đều được."
Phong Đình Quân đứng đằng sau lưng cô, cúi đầu nhìn xuống bóng lưng gầy guộc của cô, trong lòng đột nhiên chợt nhói lên.

"Còn nữa, con cũng đừng trách bố nhé, bố cũng có nỗi khổ riêng, bố cũng có con đường phải tự mình đi."
Đứng dậy, quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Đình Quân đang ngồi xổm trên mặt đất đè nén nỗi đau lòng vào trong tim.


"Anh bị làm sao vậy? Là cánh tay của anh lại bị đau à?"
Phong Đình Quân lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Không biết nữa, nhưng mà mỗi lần nghe em nhắc tới đứa nhỏ đáng thương này, thì anh đều cảm thấy rất đau lòng."
"...Đi nào."
"Có chắc là không muốn ngắm bình minh không?"
"Không ngắm nữa" Cô nói: "...Cũng đừng ngắm lần nữa."
Bọn họ đã ước hẹn một ngày tốt lành, nhưng mà anh ấy lại không đến.

Không có anh ấy ở bên cạnh, thì cũng không cần thiết đi ngắm bình minh nữa."
Không phải hôm nay, sau này cũng càng không phải.

Trên đường xuống núi, trên đường không nói lời nào, trên đường vào lúc nửa đêm cũng không có quá nhiều xe cộ và người đi đường, rất nhanh chóng đã đến khu vực thành phố.

Thời Ngọc Minh nói: "Trước tiên đi băng bó vết thương cho anh đã."
Phong Đình Quân lắc đầu: "Không được."
"Tại sao?"
"Tổng giám đốc Vương đã phải chịu một mối nhục to như vậy, hiện tại chắc chắn là đang đi khắp nơi tìm kiếm người đã làm anh ta bị thương và cứu em.

Vết dao trên tay, là manh mối duy nhất của anh ta lúc này, nếu anh ta biết người đó chính là anh, thì sự việc sẽ rất phức tạp."
***.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương