Nếu Trường An Không Tồn Tại
-
Quyển 3 - Chương 32: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
Lưu Triệt không tự mình truyền đạt ý tứ phản đối mối hôn sự này với Hoắc Khứ Bệnh mà lệnh cho hoàng hậu Vệ Tử Phu báo cho Hoắc Khứ Bệnh biết.
Hắn không muốn chỉ vì một nữ tử Hung Nô mà tranh luận với Hoắc Khứ Bệnh trước mặt quần thần. Như vậy sẽ quá mức khôi hài.
Sau khi, Vệ Tử Phu nghe được mệnh lệnh của Lưu Triệt, đã lập tức cho truyền Hoắc Khứ Bệnh đến điện Tiêu Phòng.
Đương nhiên là bà hiểu ý tứ của Lưu Triệt. Thứ nhất, hắn không tiện ra mặt phản đối. Thứ hai, hắn giữ gìn thể diện cho Vệ gia, cấp cho Hoắc Khứ Bệnh một bậc thang để bước xuống.
Nhưng Vệ Tử Phu không nói cho Hoắc Khứ Bệnh về vấn đề trên mà trực tiếp nói cho chàng biết, nếu chàng cứ tiếp tục tranh luận với Lưu Triệt, sẽ ảnh hưởng đến vị trí thái tử của biểu đệ chàng, Lưu Cứ.
Ý tứ của Vệ Tử Phu rất rõ ràng, một bên là vinh suy của toàn bộ gia tộc Vệ thị còn một bên là tù binh Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh chàng chỉ được chọn một!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cuối cùng Hoắc Khứ Bệnh chàng vẫn thân bất do kỷ mà cuốn vào cuộc tranh đấu chính trị.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh đi tìm Lý Cảm uống rượu giải sầu mới biết Lý Cảm đã đến Ỷ Tình lâu.
Hoắc Khứ Bệnh kinh ngạc, không thể làm gì khác là lại một lần nữa bước đến Ỷ Tình lâu.
Bảy, tám tháng trước đây, vì Thức Tranh, chàng đã từng náo loạn cả con phố này. Lần thứ hai bước đến đây, ngoại trừ cái tên đứng đầu bảng có thay đổi thì cảnh trí cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vẫn ca múa tưng bừng mừng cảnh thái bình, vẫn hư tình giả ý như vậy.
Lúc tìm được Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh suýt chút nữa không nhận ra y.
Tóc tai Lý Cảm bù xù, râu ria lôi thôi, trái ôm phải ấp, túy tửu đương ca, y như một người thất ý sa sút.
Bản thân chàng đã đủ buồn bực rồi lại vớ phải người so với chàng càng buồn bực hơn.
Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ thở dài, xoay người muốn rời đi. Không ngờ tú bà lại ân cần chạy tới, hàn huyên hai ba câu, sau đó cầu xin Hoắc Khứ Bệnh đưa Lý Cảm đi.
Sự kiện lần trước ở Ỷ Tình lâu đã khiến cho tú bà nhận thức được các cô nương ở Ỷ Tình lâu nên tránh xa các mệnh quan triều đình một chút. Nếu không... một khi làm hoàng đế nổi giận sẽ khiến cho toàn bộ Ỷ Tình lâu gặp họa diệt vong. Cho nên từ lúc Cầm Lộ cô nương rời khỏi, tú bà đã nhắc nhở các cô nương của mình có thể không gặp mặt người của triều đình thì đừng gặp mặt. Nếu thực sự bất đắc dĩ thì cũng đừng làm gì khiến dư luận xôn xao.
Nhưng gần đây tiểu hầu gia mới được sắc phong này mỗi ngày đều lăn lộn ở Ỷ Tình lâu, không khéo ngày nào đó sẽ tạo ra sự kiện nào đó.
Vì vậy, tú bà khẩn cầu Hoắc Khứ Bệnh mang Lý Cảm rời khỏi. Để tỏ lòng cảm tạ, tú bà đã thấp giọng nói cho Hoắc Khứ Bệnh một ít tin đồn linh tinh.
"Những khách nhân đến Ỷ Tình lâu đều nói rằng sau khi Hoắc tướng quân đại thắng ở Mạc Bắc trở về Trường An, cô nương đi cùng ngài có vài phần giống với Cầm Lộ cô nương ở Ỷ Tình lâu, không biết tướng quân có nghe được chuyện này hay không?"
"Không biết. Ta chưa từng nghe qua việc này." Hoắc Khứ Bệnh vô cùng bình tĩnh nói trái với lương tâm của mình.
"Tại sao lại không biết? Thức Tranh chính là Cầm Lộ, Cầm Lộ chính là Thức Tranh, sao mà Hoắc tướng quân có thể không biết việc này?!, Lý Cảm, kẻ đang say như chết, bỗng nhiên ghé sát tai của Hoắc Khứ Bệnh, mơ mơ màng màng lớn tiếng nói.
"Huynh uống say rồi, ta đưa huynh về." Hoắc Khứ Bệnh vội vàng cố sức cõng Lý Cảm lên, rời khỏi Ỷ Tình lâu.
Lúc đưa Lý Cảm về Lý phủ, Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy trên dưới Lý phủ một mảnh trang nghiêm, giống như đang vì ai đó mà giữ đạo hiếu.
Bởi vì sau cuộc chiến ở Mạc Bắc, Hoắc Khứ Bệnh đã đi ngay đến huyện Bình Dương, sau khi trở lại Trường An thì luôn bận rộn vì chuyện tứ hôn, cho nên chàng không hề biết chuyện Lý Quảng đã tự sát hi sinh cho đất nước.
Điệt tử (cháu trai) của Lý Cảm là Lý Lăng đã ra tiếp đón Hoắc Khứ Bệnh. Lý Lăng là nhi tử của đại ca Lý Quảng, bởi vì phụ thân mất sớm nên hài tử này đã sớm trưởng thành. Tuy hiện tại chỉ mới mười mấy tuổi mà đã ra dáng một tiểu đại nhân.
"Gia thúc bất tài đã khiến Hoắc tướng quân chê cười." sau khi Lý Lăng phân phó hạ nhân sắp xếp cẩn thận cho Lý Cảm mới nói với Hoắc Khứ Bệnh.
"Không có, không đâu." Thấy Lý Lăng trưởng thành như vậy, Hoắc Khứ Bệnh cũng không biết trả lời như thế nào.
"Sắc trời đã khuya, Thiếu Khanh sẽ phái người tiễn Hoắc tướng quân hồi phủ". Lý Lăng nghe được Lý Cảm thúc thúc trong lúc vô tình nói rằng Hoắc tướng quân dường như không thích đi đường vào ban đêm, cho nên y định phái người hộ tống Hoắc Khứ Bệnh hồi phủ.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không từ chối. Lúc rời Lý phủ, Hoắc Khứ Bệnh đã hỏi Lý Lăng trong nhà đã xảy ra biến cố gì. Lý Lăng đã báo cho Hoắc Khứ Bệnh biết, gia gia của y, Lý Quảng trong trận chiến ở Mạc Bắc đã tự sát tuẫn quốc.
Hoắc Khứ Bệnh nghe xong, kinh hãi. Biến cố lớn như vậy, mà chàng lại không hay biết chút gì. Điều này quả thực không thể nói lên lời.
Trong trận chiến ở Mạc Bắc, Lý Quảng theo cữu cữu Vệ Thanh xuất chiến. Về việc Lý Quảng tự sát, Vệ Thanh lại không hề đề cập với chàng dù chỉ là một chữ.
Hoắc Khứ Bệnh không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái nên chàng quyết định hỏi cữu cữu cho rõ.
Sau khi Hoắc Khứ Bệnh đi rồi, Lý Lăng đi tới phòng của Lý Cảm.
"Thẩm thẩm bảo Thiếu Khanh khuyên thúc thúc đừng đến cái chốn như Ỷ Tình Lâu nữa". Lý Lăng nói với Lý Cảm đang giả bộ ngủ.
"Con biết ta đang giả say?". Lý Cảm thấy điệt tử sắc bén như vậy, liền bò từ trên giường xuống, cười hỏi Lý Lăng.
"Thúc thúc, võ gạt người của thúc quá tệ. Vì vậy từ sau thúc đừng làm loại chuyện này nữa. Hoắc tướng quân cũng nhìn ra rồi chỉ là không muốn vạch trần thúc mà thôi." Lý Lăng rót một chén trà, đưa cho Lý Cảm.
"Hoắc Khứ Bệnh đâu có tinh quái giống như con! Ta say thật, chỉ là không say đến mức nghiêm trọng thôi." Lý Cảm uống một ngụm trà, trong lòng cảm thấy khổ sở muốn chết. Xem ra Lý Lăng muốn cho y tỉnh rượu. Con mắt của hài tử này quá tinh tường, ngay cả việc y chỉ say có vài phần cũng nhìn ra được.
"Hiện tại, thúc là nam đinh thành niên duy nhất của gia tộc Lý thị nhưng thúc lại cả ngày say sưa ở Ỷ Tình lâu. Bây giờ là lúc thúc nên nghĩ cách bảo trụ sự hưng thịnh của Lý thị ta mới đúng." Lý Lăng nói xong, định rời khỏi phòng của Lý Cảm.
"Thiếu Khanh, con và trưởng tử của Vệ đại tướng quân rất thân phải không?". Lúc Lý Lăng rời đi, Lý Cảm đột nhiên hỏi y.
Lý Lăng nghi ngờ gật đầu: "Sao vậy thúc?"
"Không có, không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Lý Cảm nở nụ cười, không nói gì thêm.
Sau khi Lý Quảng chết, Lý Cảm cảm thấy sự cô độc trước nay chưa từng có. Hai ca ca của y đều mất sớm, bây giờ phụ thân cũng tự sát tuẫn quốc. Y vốn được nhận được muôn vàn sủng ái từ các bậc trưởng bối, trong nháy mắt nam tử thành niên của Lý thị lại chỉ còn mình y.
Thậm chí, y không biết bản thân phải tiếp tục sống trong sự cô độc như thế nào nữa. Y không biết cuộc sống sau này của y sẽ đi về đâu. Y chỉ muốn vĩnh viễn mơ mơ màng màng sống trong chốn phồn hoa náo nhiệt như Ỷ Tình lâu, lừa người dối mình tạm thời quên đi sự cô độc của bản thân.
Thì ra khi chỉ còn lại một mình, ngươi mới biết yếu đuối là như thế nào.
Y không khỏi nhớ tới Hoắc Khứ Bệnh, người cũng không có chí thân làm bạn, nhưng y có thể chiến thắng phần cô độc kia, làm một Phiêu Kỵ đại tướng quân uy phong trước vạn người.
Trong lúc lời thỉnh cầu tứ hôn của Hoắc Khứ Bệnh đang vô thanh vô tức mắc cạn, Lưu Triệt ban chức quan Đại tư mã cho Hoắc Khứ Bệnh. Như vậy, Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đều là Đại tư mã, nhưng vì chiến công của Hoắc Khứ Bệnh hiển hách hơn rất nhiều so với Vệ Thanh nên đại bộ phận người nhập ngũ đều muốn chuyển tới dưới trướng của Hoắc Khứ Bệnh. Có lẽ ai cũng hiểu theo mặt trời đang lên cao như Hoắc Khứ Bệnh sẽ có cơ hội kiến công lập nghiệp, phong hầu gia đất tốt hơn nhiều so với mặt trời sắp lặn như Vệ Thanh.
Hoắc Khứ Bệnh không đếm xỉa tới những chuyện này, bời vì chim khôn chọn cành mà đậu vốn là chuyện rất đỗi bình thường. Bây giờ chuyện chàng quan tâm nhất là hôn sự của Vệ Trường công chúa.
Quả nhiên như lời Lưu A Mỹ đã nói, sau cuộc chiến Mạc Bắc, Lưu Triệt sẽ tuyên bố hôn sự của A Mỹ và Tào Tương.
Lần này, Tào Tương theo Vệ Thanh xuất chinh đến Mạc Bắc. Đội quân của Vệ Thanh chiến đấu rất anh dũng nhưng không thể tiêu diệt được thiền vu Y Trĩ Tà cho nên Lưu Triệt cho rằng lần xuất chinh này của Vệ Thanh công tội ngang nhau, vì vậy mọi người đi theo Vệ Thanh đều không được phong thưởng. Đương nhiên, Tào Tương cũng không thu được bất kỳ chiến công nào, nhưng may mắn là Tào gia mấy đời đều được phong hầu, tuy đến đời Tào Tương không đạt được công tích nào đáng kể nhưng địa vị tôn quý không thể lay chuyển.
Tào Tương là con nối dòng duy nhất của Bình Dương công chúa cho nên Bình Dương công chúa vô cùng sủng ái hắn. Cho dù sau này tái giá lấy Vệ Thanh, vẫn đưa hắn theo cùng, cho đến khi Tào Tương trưởng thành mới đồng ý cho hắn trở về phủ Bình Dương Hầu.
Lúc Tào Tương ở phủ Đại tướng quân, tuy hắn còn nhỏ nhưng luôn đối đãi rất khách khí với người nhà họ Vệ, lễ phép có thừa, chẳng tìm ra bất kỳ sai lầm nào. Nhưng thái độ vô cùng cung kính trên dưới khiến cho người khác cảm thấy xa cách lạnh nhạt, không thể thân cận được.
Thuở thiếu thời, có một lần Hoắc Khứ Bệnh một mình cưỡi ngựa ở ngoại ô thành Trường An, bất cẩn giẫm lên đồng ruộng, khiến cho bách tính nơi đó bẩm báo lên Cấp Ảm. Lão nhân gai thiết diện vô tư Cấp Ảm muốn nghiêm trị Hoắc Khứ Bệnh, trực tiếp nhốt chàng vào trong ngục vài ngày để dạy dỗ.
Khi đó, Hoắc Khứ Bệnh tuổi trẻ ngông cuồng, tùy hứng làm bậy, vừa nghe thấy Cấp Ảm muốn nhốt chàng vào ngục, đã suýt chút nữa phá hủy Nội Sử ty của Cấp Ảm.
Lúc chàng và Cấp Ảm đang giương cung bạt kiếm, Tào Tương xuất hiện với vẻ mặt quân tử, ôn nhuận như ngọc.
"Nội Sử đại nhân, Hoắc Khứ Bệnh dù sao cũng là nội thị của bệ hạ, cho dù phạm phải sai lầm, cũng nên do bệ hạ thẩm vấn sau đó giao cho Đình Úy thự điều tra. Bây giờ, thứ nhất Nội Sử đại nhân hoàn toàn không có mệnh lệnh của bệ hạ, thứ hai không có quyền hành của Đình Úy thự, lại có thể công khai cưỡng chế giam giữ nội thị của bệ hạ. Không biết Nội Sử đại nhân lấy can đảm ở đâu mà có thể dám dĩ hạ phạm thượng, cho dù liều lĩnh mắc tội phản nghịch cũng không tiếc?"
"Tào Tương tuy còn ít tuổi, nhưng đã tập thành hầu vị. Nội Sử đại nhân cũng biết Bình Dương hầu là tước phong do Cao Tổ hoàng đế ghi nhớ công lao khai quốc của tổ tiên Tào Tương mà ban cho. Mấy đời Tào gia đều được phong hầu, đối với Đại Hán trung thành tận tâm, có thiên địa chứng giám. Việc phá hoại hoa màu sẽ do đích thân bệ hạ định đoạt còn bây giờ bản hầu muốn dẫn Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi đây, Nội Sử đại nhân cũng sẽ không ngăn cản bản hầu chứ?"
Tuy trên gương mặt của Tào Tương còn chưa hết nét trẻ con nhưng những lời nói ra lại vô cùng uy nghiêm, ẩn chứa sát cơ, khiến cho lão thần Cấp Ảm cũng không chống đỡ được, không thể làm gì khác ngoài việc tức giận nhìn Tào Tương đưa Hoắc Khứ Bệnh đang giương nanh múa vuốt rời khỏi Nội Sử ty.
Hoắc Khứ Bệnh không ngờ Tào Tương rõ ràng xấp xỉ tuổi mình mà có thể nói ra những lời sắc bén như vậy.
Tuy trong lòng Hoắc Khứ Bệnh không hề cảm thấy năng lực này của Tào Tương có gì lợi hại nhưng khi thấy một Tào Tương luôn khách khí lạnh nhạt lại có thể ra mặt giải vây giúp mình khiến Hoắc Khứ Bệnh vô cùng cảm kích.
"Vừa rồi thấy ngươi khiến cho lão đầu Cấp Ảm mặt đỏ tía tai, thực sự ta vô cùng thống khoái." Hoắc Khứ Bệnh bá cổ Tào Tương, vui vẻ nói.
"Mẫu thân thấy ngươi ra ngoài lâu rồi mà chưa thấy về nên phái ta đi tìm ngươi. Ta đã tìm được ngươi, chuyện còn lại tùy ngươi bẩm báo với họ." Tào Tương không để ý đến sự thân thiết của Hoắc Khứ Bệnh, mặt không gợn sóng nói.
"Ngươi có thể nói với cữu cữu chỉ phạt ta quỳ một hai ngày được hay không?" Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục bá vai của Tào Tương, hỏi hắn.
"Việc này làm sao ta có thể biết được?" Tào Tương tiếp tục không lạnh không nóng nói.
"Ta nói với ngươi điều này, Tào Tương ngươi thỉnh thoảng nên sống tùy tính một chút được không? Suốt ngày đeo mặt nạ như vậy không thấy mệt sao. Dù sao cũng là người nhà, ngươi thân cận với người nhà họ Vệ một chút có gì đáng ngại chứ?" Bởi vì cảm kích Tào Tương thay mình giải vậy nên Hoắc Khứ Bệnh thẳng thắn nói những suy nghĩ ở trong lòng mình cho Tào Tương.
"Hừ." Tào Tương nghe thấy như thế, cười gằn. "Vậy tại sao ngươi không thân cận với người của Trần phủ?"
Tào Tương chỉ nói một câu đã trực tiếp đâm một mũi kim lên trái tim của Hoắc Khứ Bệnh, khiến chàng á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, về chuyện này chàng càng không thể so được với Tào Tương. Chí ít Tào Tương còn ở lại phủ Đại tướng quân, còn Hoắc Khứ Bệnh chàng ngay cả ngày lễ tết cũng chẳng muốn đến Trần phủ.
Ngoại trừ lần nói chuyện riêng đó, hầu như Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương không hề qua lại.
Trong ấn tượng của Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương luôn bạch bạch tịnh tịnh, cung khiêm lễ độ. Với ai cũng hòa khí nhã nhặn nhưng cũng không thân thiết.
Lúc gặp lại Tào Tương là lúc trên dưới phủ Bình Dương hầu đang chuẩn bị tiệc cưới.
Bởi vì là hôn sự của Vệ Trường công chúa và Bình Dương hầu cho nên hầu như toàn bộ hoàng thân quốc thích đều đến chúc mừng.
Lúc đầu, Hoắc Khứ Bệnh định đưa Thức Tranh đi dự tiệc cùng nhưng Thức Tranh lại lấy cớ sinh bệnh cực lực từ chối.
Sự thật là do Thức Tranh sợ sự xuất hiện của mình sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết. Dù sao, Lưu Triệt vẫn chưa đồng ý chuyện chung thân đại sự của hai người bọn họ. Nếu nàng tùy tiện xuất hiện trước mặt các hoàng thân quốc thích sẽ khiến cho mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại không nghĩ như vậy. Chàng chỉ đơn giản nghĩ chẳng qua là Thức Tranh không thích náo nhiệt nên không muốn đi, cho nên chàng không miễn cưỡng Thức Tranh phải đi cùng chàng đến phủ Bình Dương hầu.
Ngày hôn lễ được diễn ra, khắp nơi vô cùng náo nhiệt, cao quý mà xa hoa.
Vệ Trường công chúa là ái nữ Lưu Triệt sủng ái nhất, luôn luôn không muốn rời xa, cho nên không tiếc giá nào làm cho hôn lễ càng long trọng càng tốt. Chỉ riêng giá y hơn mười thước đẹp đẽ quý giá của Vệ Trường công chúa đã tốn gần hết thuế má của mấy châu huyện.
Hơn nữa Lưu Triệt đã từng nói, nữ nhi của hắn là viên ngọc tinh khiết hoàn mỹ nhất trên đời này, không hề nhiễm một chút bụi trần, khiến cho trên dưới phủ Bình Dương hầu trải mười dặm mạn hồng sa, để nghênh đón vị công chúa tôn kính nhất Đại Hán này.
Lúc thấy Bình Dương hầu Tào Tương dẫn Vệ Trường công chúa từng bước từng bước đi qua trùng trùng lớp mạn hồng sa, Hoắc Khứ Bệnh lại quay sang nhìn Công Tôn Kính Thanh, vị biểu ca ngày ngày ăn chơi trác táng của chàng, đôi mắt lại ứa lệ.
Hắn không muốn chỉ vì một nữ tử Hung Nô mà tranh luận với Hoắc Khứ Bệnh trước mặt quần thần. Như vậy sẽ quá mức khôi hài.
Sau khi, Vệ Tử Phu nghe được mệnh lệnh của Lưu Triệt, đã lập tức cho truyền Hoắc Khứ Bệnh đến điện Tiêu Phòng.
Đương nhiên là bà hiểu ý tứ của Lưu Triệt. Thứ nhất, hắn không tiện ra mặt phản đối. Thứ hai, hắn giữ gìn thể diện cho Vệ gia, cấp cho Hoắc Khứ Bệnh một bậc thang để bước xuống.
Nhưng Vệ Tử Phu không nói cho Hoắc Khứ Bệnh về vấn đề trên mà trực tiếp nói cho chàng biết, nếu chàng cứ tiếp tục tranh luận với Lưu Triệt, sẽ ảnh hưởng đến vị trí thái tử của biểu đệ chàng, Lưu Cứ.
Ý tứ của Vệ Tử Phu rất rõ ràng, một bên là vinh suy của toàn bộ gia tộc Vệ thị còn một bên là tù binh Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh chàng chỉ được chọn một!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cuối cùng Hoắc Khứ Bệnh chàng vẫn thân bất do kỷ mà cuốn vào cuộc tranh đấu chính trị.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh đi tìm Lý Cảm uống rượu giải sầu mới biết Lý Cảm đã đến Ỷ Tình lâu.
Hoắc Khứ Bệnh kinh ngạc, không thể làm gì khác là lại một lần nữa bước đến Ỷ Tình lâu.
Bảy, tám tháng trước đây, vì Thức Tranh, chàng đã từng náo loạn cả con phố này. Lần thứ hai bước đến đây, ngoại trừ cái tên đứng đầu bảng có thay đổi thì cảnh trí cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vẫn ca múa tưng bừng mừng cảnh thái bình, vẫn hư tình giả ý như vậy.
Lúc tìm được Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh suýt chút nữa không nhận ra y.
Tóc tai Lý Cảm bù xù, râu ria lôi thôi, trái ôm phải ấp, túy tửu đương ca, y như một người thất ý sa sút.
Bản thân chàng đã đủ buồn bực rồi lại vớ phải người so với chàng càng buồn bực hơn.
Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ thở dài, xoay người muốn rời đi. Không ngờ tú bà lại ân cần chạy tới, hàn huyên hai ba câu, sau đó cầu xin Hoắc Khứ Bệnh đưa Lý Cảm đi.
Sự kiện lần trước ở Ỷ Tình lâu đã khiến cho tú bà nhận thức được các cô nương ở Ỷ Tình lâu nên tránh xa các mệnh quan triều đình một chút. Nếu không... một khi làm hoàng đế nổi giận sẽ khiến cho toàn bộ Ỷ Tình lâu gặp họa diệt vong. Cho nên từ lúc Cầm Lộ cô nương rời khỏi, tú bà đã nhắc nhở các cô nương của mình có thể không gặp mặt người của triều đình thì đừng gặp mặt. Nếu thực sự bất đắc dĩ thì cũng đừng làm gì khiến dư luận xôn xao.
Nhưng gần đây tiểu hầu gia mới được sắc phong này mỗi ngày đều lăn lộn ở Ỷ Tình lâu, không khéo ngày nào đó sẽ tạo ra sự kiện nào đó.
Vì vậy, tú bà khẩn cầu Hoắc Khứ Bệnh mang Lý Cảm rời khỏi. Để tỏ lòng cảm tạ, tú bà đã thấp giọng nói cho Hoắc Khứ Bệnh một ít tin đồn linh tinh.
"Những khách nhân đến Ỷ Tình lâu đều nói rằng sau khi Hoắc tướng quân đại thắng ở Mạc Bắc trở về Trường An, cô nương đi cùng ngài có vài phần giống với Cầm Lộ cô nương ở Ỷ Tình lâu, không biết tướng quân có nghe được chuyện này hay không?"
"Không biết. Ta chưa từng nghe qua việc này." Hoắc Khứ Bệnh vô cùng bình tĩnh nói trái với lương tâm của mình.
"Tại sao lại không biết? Thức Tranh chính là Cầm Lộ, Cầm Lộ chính là Thức Tranh, sao mà Hoắc tướng quân có thể không biết việc này?!, Lý Cảm, kẻ đang say như chết, bỗng nhiên ghé sát tai của Hoắc Khứ Bệnh, mơ mơ màng màng lớn tiếng nói.
"Huynh uống say rồi, ta đưa huynh về." Hoắc Khứ Bệnh vội vàng cố sức cõng Lý Cảm lên, rời khỏi Ỷ Tình lâu.
Lúc đưa Lý Cảm về Lý phủ, Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy trên dưới Lý phủ một mảnh trang nghiêm, giống như đang vì ai đó mà giữ đạo hiếu.
Bởi vì sau cuộc chiến ở Mạc Bắc, Hoắc Khứ Bệnh đã đi ngay đến huyện Bình Dương, sau khi trở lại Trường An thì luôn bận rộn vì chuyện tứ hôn, cho nên chàng không hề biết chuyện Lý Quảng đã tự sát hi sinh cho đất nước.
Điệt tử (cháu trai) của Lý Cảm là Lý Lăng đã ra tiếp đón Hoắc Khứ Bệnh. Lý Lăng là nhi tử của đại ca Lý Quảng, bởi vì phụ thân mất sớm nên hài tử này đã sớm trưởng thành. Tuy hiện tại chỉ mới mười mấy tuổi mà đã ra dáng một tiểu đại nhân.
"Gia thúc bất tài đã khiến Hoắc tướng quân chê cười." sau khi Lý Lăng phân phó hạ nhân sắp xếp cẩn thận cho Lý Cảm mới nói với Hoắc Khứ Bệnh.
"Không có, không đâu." Thấy Lý Lăng trưởng thành như vậy, Hoắc Khứ Bệnh cũng không biết trả lời như thế nào.
"Sắc trời đã khuya, Thiếu Khanh sẽ phái người tiễn Hoắc tướng quân hồi phủ". Lý Lăng nghe được Lý Cảm thúc thúc trong lúc vô tình nói rằng Hoắc tướng quân dường như không thích đi đường vào ban đêm, cho nên y định phái người hộ tống Hoắc Khứ Bệnh hồi phủ.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không từ chối. Lúc rời Lý phủ, Hoắc Khứ Bệnh đã hỏi Lý Lăng trong nhà đã xảy ra biến cố gì. Lý Lăng đã báo cho Hoắc Khứ Bệnh biết, gia gia của y, Lý Quảng trong trận chiến ở Mạc Bắc đã tự sát tuẫn quốc.
Hoắc Khứ Bệnh nghe xong, kinh hãi. Biến cố lớn như vậy, mà chàng lại không hay biết chút gì. Điều này quả thực không thể nói lên lời.
Trong trận chiến ở Mạc Bắc, Lý Quảng theo cữu cữu Vệ Thanh xuất chiến. Về việc Lý Quảng tự sát, Vệ Thanh lại không hề đề cập với chàng dù chỉ là một chữ.
Hoắc Khứ Bệnh không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái nên chàng quyết định hỏi cữu cữu cho rõ.
Sau khi Hoắc Khứ Bệnh đi rồi, Lý Lăng đi tới phòng của Lý Cảm.
"Thẩm thẩm bảo Thiếu Khanh khuyên thúc thúc đừng đến cái chốn như Ỷ Tình Lâu nữa". Lý Lăng nói với Lý Cảm đang giả bộ ngủ.
"Con biết ta đang giả say?". Lý Cảm thấy điệt tử sắc bén như vậy, liền bò từ trên giường xuống, cười hỏi Lý Lăng.
"Thúc thúc, võ gạt người của thúc quá tệ. Vì vậy từ sau thúc đừng làm loại chuyện này nữa. Hoắc tướng quân cũng nhìn ra rồi chỉ là không muốn vạch trần thúc mà thôi." Lý Lăng rót một chén trà, đưa cho Lý Cảm.
"Hoắc Khứ Bệnh đâu có tinh quái giống như con! Ta say thật, chỉ là không say đến mức nghiêm trọng thôi." Lý Cảm uống một ngụm trà, trong lòng cảm thấy khổ sở muốn chết. Xem ra Lý Lăng muốn cho y tỉnh rượu. Con mắt của hài tử này quá tinh tường, ngay cả việc y chỉ say có vài phần cũng nhìn ra được.
"Hiện tại, thúc là nam đinh thành niên duy nhất của gia tộc Lý thị nhưng thúc lại cả ngày say sưa ở Ỷ Tình lâu. Bây giờ là lúc thúc nên nghĩ cách bảo trụ sự hưng thịnh của Lý thị ta mới đúng." Lý Lăng nói xong, định rời khỏi phòng của Lý Cảm.
"Thiếu Khanh, con và trưởng tử của Vệ đại tướng quân rất thân phải không?". Lúc Lý Lăng rời đi, Lý Cảm đột nhiên hỏi y.
Lý Lăng nghi ngờ gật đầu: "Sao vậy thúc?"
"Không có, không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Lý Cảm nở nụ cười, không nói gì thêm.
Sau khi Lý Quảng chết, Lý Cảm cảm thấy sự cô độc trước nay chưa từng có. Hai ca ca của y đều mất sớm, bây giờ phụ thân cũng tự sát tuẫn quốc. Y vốn được nhận được muôn vàn sủng ái từ các bậc trưởng bối, trong nháy mắt nam tử thành niên của Lý thị lại chỉ còn mình y.
Thậm chí, y không biết bản thân phải tiếp tục sống trong sự cô độc như thế nào nữa. Y không biết cuộc sống sau này của y sẽ đi về đâu. Y chỉ muốn vĩnh viễn mơ mơ màng màng sống trong chốn phồn hoa náo nhiệt như Ỷ Tình lâu, lừa người dối mình tạm thời quên đi sự cô độc của bản thân.
Thì ra khi chỉ còn lại một mình, ngươi mới biết yếu đuối là như thế nào.
Y không khỏi nhớ tới Hoắc Khứ Bệnh, người cũng không có chí thân làm bạn, nhưng y có thể chiến thắng phần cô độc kia, làm một Phiêu Kỵ đại tướng quân uy phong trước vạn người.
Trong lúc lời thỉnh cầu tứ hôn của Hoắc Khứ Bệnh đang vô thanh vô tức mắc cạn, Lưu Triệt ban chức quan Đại tư mã cho Hoắc Khứ Bệnh. Như vậy, Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đều là Đại tư mã, nhưng vì chiến công của Hoắc Khứ Bệnh hiển hách hơn rất nhiều so với Vệ Thanh nên đại bộ phận người nhập ngũ đều muốn chuyển tới dưới trướng của Hoắc Khứ Bệnh. Có lẽ ai cũng hiểu theo mặt trời đang lên cao như Hoắc Khứ Bệnh sẽ có cơ hội kiến công lập nghiệp, phong hầu gia đất tốt hơn nhiều so với mặt trời sắp lặn như Vệ Thanh.
Hoắc Khứ Bệnh không đếm xỉa tới những chuyện này, bời vì chim khôn chọn cành mà đậu vốn là chuyện rất đỗi bình thường. Bây giờ chuyện chàng quan tâm nhất là hôn sự của Vệ Trường công chúa.
Quả nhiên như lời Lưu A Mỹ đã nói, sau cuộc chiến Mạc Bắc, Lưu Triệt sẽ tuyên bố hôn sự của A Mỹ và Tào Tương.
Lần này, Tào Tương theo Vệ Thanh xuất chinh đến Mạc Bắc. Đội quân của Vệ Thanh chiến đấu rất anh dũng nhưng không thể tiêu diệt được thiền vu Y Trĩ Tà cho nên Lưu Triệt cho rằng lần xuất chinh này của Vệ Thanh công tội ngang nhau, vì vậy mọi người đi theo Vệ Thanh đều không được phong thưởng. Đương nhiên, Tào Tương cũng không thu được bất kỳ chiến công nào, nhưng may mắn là Tào gia mấy đời đều được phong hầu, tuy đến đời Tào Tương không đạt được công tích nào đáng kể nhưng địa vị tôn quý không thể lay chuyển.
Tào Tương là con nối dòng duy nhất của Bình Dương công chúa cho nên Bình Dương công chúa vô cùng sủng ái hắn. Cho dù sau này tái giá lấy Vệ Thanh, vẫn đưa hắn theo cùng, cho đến khi Tào Tương trưởng thành mới đồng ý cho hắn trở về phủ Bình Dương Hầu.
Lúc Tào Tương ở phủ Đại tướng quân, tuy hắn còn nhỏ nhưng luôn đối đãi rất khách khí với người nhà họ Vệ, lễ phép có thừa, chẳng tìm ra bất kỳ sai lầm nào. Nhưng thái độ vô cùng cung kính trên dưới khiến cho người khác cảm thấy xa cách lạnh nhạt, không thể thân cận được.
Thuở thiếu thời, có một lần Hoắc Khứ Bệnh một mình cưỡi ngựa ở ngoại ô thành Trường An, bất cẩn giẫm lên đồng ruộng, khiến cho bách tính nơi đó bẩm báo lên Cấp Ảm. Lão nhân gai thiết diện vô tư Cấp Ảm muốn nghiêm trị Hoắc Khứ Bệnh, trực tiếp nhốt chàng vào trong ngục vài ngày để dạy dỗ.
Khi đó, Hoắc Khứ Bệnh tuổi trẻ ngông cuồng, tùy hứng làm bậy, vừa nghe thấy Cấp Ảm muốn nhốt chàng vào ngục, đã suýt chút nữa phá hủy Nội Sử ty của Cấp Ảm.
Lúc chàng và Cấp Ảm đang giương cung bạt kiếm, Tào Tương xuất hiện với vẻ mặt quân tử, ôn nhuận như ngọc.
"Nội Sử đại nhân, Hoắc Khứ Bệnh dù sao cũng là nội thị của bệ hạ, cho dù phạm phải sai lầm, cũng nên do bệ hạ thẩm vấn sau đó giao cho Đình Úy thự điều tra. Bây giờ, thứ nhất Nội Sử đại nhân hoàn toàn không có mệnh lệnh của bệ hạ, thứ hai không có quyền hành của Đình Úy thự, lại có thể công khai cưỡng chế giam giữ nội thị của bệ hạ. Không biết Nội Sử đại nhân lấy can đảm ở đâu mà có thể dám dĩ hạ phạm thượng, cho dù liều lĩnh mắc tội phản nghịch cũng không tiếc?"
"Tào Tương tuy còn ít tuổi, nhưng đã tập thành hầu vị. Nội Sử đại nhân cũng biết Bình Dương hầu là tước phong do Cao Tổ hoàng đế ghi nhớ công lao khai quốc của tổ tiên Tào Tương mà ban cho. Mấy đời Tào gia đều được phong hầu, đối với Đại Hán trung thành tận tâm, có thiên địa chứng giám. Việc phá hoại hoa màu sẽ do đích thân bệ hạ định đoạt còn bây giờ bản hầu muốn dẫn Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi đây, Nội Sử đại nhân cũng sẽ không ngăn cản bản hầu chứ?"
Tuy trên gương mặt của Tào Tương còn chưa hết nét trẻ con nhưng những lời nói ra lại vô cùng uy nghiêm, ẩn chứa sát cơ, khiến cho lão thần Cấp Ảm cũng không chống đỡ được, không thể làm gì khác ngoài việc tức giận nhìn Tào Tương đưa Hoắc Khứ Bệnh đang giương nanh múa vuốt rời khỏi Nội Sử ty.
Hoắc Khứ Bệnh không ngờ Tào Tương rõ ràng xấp xỉ tuổi mình mà có thể nói ra những lời sắc bén như vậy.
Tuy trong lòng Hoắc Khứ Bệnh không hề cảm thấy năng lực này của Tào Tương có gì lợi hại nhưng khi thấy một Tào Tương luôn khách khí lạnh nhạt lại có thể ra mặt giải vây giúp mình khiến Hoắc Khứ Bệnh vô cùng cảm kích.
"Vừa rồi thấy ngươi khiến cho lão đầu Cấp Ảm mặt đỏ tía tai, thực sự ta vô cùng thống khoái." Hoắc Khứ Bệnh bá cổ Tào Tương, vui vẻ nói.
"Mẫu thân thấy ngươi ra ngoài lâu rồi mà chưa thấy về nên phái ta đi tìm ngươi. Ta đã tìm được ngươi, chuyện còn lại tùy ngươi bẩm báo với họ." Tào Tương không để ý đến sự thân thiết của Hoắc Khứ Bệnh, mặt không gợn sóng nói.
"Ngươi có thể nói với cữu cữu chỉ phạt ta quỳ một hai ngày được hay không?" Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục bá vai của Tào Tương, hỏi hắn.
"Việc này làm sao ta có thể biết được?" Tào Tương tiếp tục không lạnh không nóng nói.
"Ta nói với ngươi điều này, Tào Tương ngươi thỉnh thoảng nên sống tùy tính một chút được không? Suốt ngày đeo mặt nạ như vậy không thấy mệt sao. Dù sao cũng là người nhà, ngươi thân cận với người nhà họ Vệ một chút có gì đáng ngại chứ?" Bởi vì cảm kích Tào Tương thay mình giải vậy nên Hoắc Khứ Bệnh thẳng thắn nói những suy nghĩ ở trong lòng mình cho Tào Tương.
"Hừ." Tào Tương nghe thấy như thế, cười gằn. "Vậy tại sao ngươi không thân cận với người của Trần phủ?"
Tào Tương chỉ nói một câu đã trực tiếp đâm một mũi kim lên trái tim của Hoắc Khứ Bệnh, khiến chàng á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, về chuyện này chàng càng không thể so được với Tào Tương. Chí ít Tào Tương còn ở lại phủ Đại tướng quân, còn Hoắc Khứ Bệnh chàng ngay cả ngày lễ tết cũng chẳng muốn đến Trần phủ.
Ngoại trừ lần nói chuyện riêng đó, hầu như Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương không hề qua lại.
Trong ấn tượng của Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương luôn bạch bạch tịnh tịnh, cung khiêm lễ độ. Với ai cũng hòa khí nhã nhặn nhưng cũng không thân thiết.
Lúc gặp lại Tào Tương là lúc trên dưới phủ Bình Dương hầu đang chuẩn bị tiệc cưới.
Bởi vì là hôn sự của Vệ Trường công chúa và Bình Dương hầu cho nên hầu như toàn bộ hoàng thân quốc thích đều đến chúc mừng.
Lúc đầu, Hoắc Khứ Bệnh định đưa Thức Tranh đi dự tiệc cùng nhưng Thức Tranh lại lấy cớ sinh bệnh cực lực từ chối.
Sự thật là do Thức Tranh sợ sự xuất hiện của mình sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết. Dù sao, Lưu Triệt vẫn chưa đồng ý chuyện chung thân đại sự của hai người bọn họ. Nếu nàng tùy tiện xuất hiện trước mặt các hoàng thân quốc thích sẽ khiến cho mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại không nghĩ như vậy. Chàng chỉ đơn giản nghĩ chẳng qua là Thức Tranh không thích náo nhiệt nên không muốn đi, cho nên chàng không miễn cưỡng Thức Tranh phải đi cùng chàng đến phủ Bình Dương hầu.
Ngày hôn lễ được diễn ra, khắp nơi vô cùng náo nhiệt, cao quý mà xa hoa.
Vệ Trường công chúa là ái nữ Lưu Triệt sủng ái nhất, luôn luôn không muốn rời xa, cho nên không tiếc giá nào làm cho hôn lễ càng long trọng càng tốt. Chỉ riêng giá y hơn mười thước đẹp đẽ quý giá của Vệ Trường công chúa đã tốn gần hết thuế má của mấy châu huyện.
Hơn nữa Lưu Triệt đã từng nói, nữ nhi của hắn là viên ngọc tinh khiết hoàn mỹ nhất trên đời này, không hề nhiễm một chút bụi trần, khiến cho trên dưới phủ Bình Dương hầu trải mười dặm mạn hồng sa, để nghênh đón vị công chúa tôn kính nhất Đại Hán này.
Lúc thấy Bình Dương hầu Tào Tương dẫn Vệ Trường công chúa từng bước từng bước đi qua trùng trùng lớp mạn hồng sa, Hoắc Khứ Bệnh lại quay sang nhìn Công Tôn Kính Thanh, vị biểu ca ngày ngày ăn chơi trác táng của chàng, đôi mắt lại ứa lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook