Nếu Như…
-
Chương 10: Bán đứng
- Nhà bác quen đi ô tô, con không sao chứ? - Dạ không sao bác à! Vũ Hân chán nản nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Hữu Thiên đang cười rạng rỡ bên cạnh mà chỉ thấy hai người này quá tình cảm, hệt như họ mới là mẹ con còn cô là người dưng ấy. Giờ cô đã quá quen với những đại từ nhân xưng này rồi nên không thấy sởn tóc gáy như hồi đầu nữa. Tuy nhiên vẫn phải nói lại rằng, giọng của sếp cô quá ngọt, ngọt như anh ta vừa uống một chai mật ong vậy khác hẳn với hình ảnh cô thường thấy khi ở công ty. Vũ Hân được chuyển qua Ban Thư kí nên một vài lần cũng được dự họp với Ban Tổng giám đốc. Mỗi lần dự họp là một lần cô hiểu thêm về Mạnh Nguyên. Cô hiểu được vì sao mọi người đặt cho anh cái tên Lucifer xấu xí ấy. Anh rất đẹp trai nhé sao mà giống ma vương được chứ nhưng khi đi anh bước chân qua phòng họp anh sẽ lắc người và biến hình. Chất giọng trầm ấm biến thành loại giọng phán xét tra hỏi từng chi tiết nhỏ. Đôi mắt đen láy, phát sáng giờ lại tỏa ra tia nhìn u ám, lạnh lẽo khiến Vũ Hân ớn lạnh dù điều hòa được chỉnh ở nhiệt độ ấm. Cô rút kinh nghiệm, kể tử lần sau khi đi họp, cô sẽ mang theo giấy ướt để lau mặt cho tỉnh táo. Nếu hôm đó có yếu tim thì nhớ uống sẵn viên thuốc an thần rồi mới bước vào phòng họp. Cô được anh huấn luyên hàng ngày, tinh thần giờ cũng cứng như thép rồi nhưng cái tinh thần quật cường ấy cũng chẳng bao lâu khi mà… Vũ Hân cứ nghĩ Mạnh Nguyên chỉ nói đùa về việc qua thăm mẹ cô thôi ai ngờ… anh lại qua thật. Đã vậy anh còn đến thường xuyên và hầu hết vào những thời điểm bất ngờ, những lúc mà giờ nghĩ lại, cô thấy xấu hổ muốn chui xuống đất. Ví như hôm tới thăm đầu tiên, anh xuất hiện vào buổi tối đúng giờ ăn cơm. Anh tới mang theo cả một giỏ hoa quả to khủng khiếp để biếu gia đình Vũ Hân. Mẹ cô thì tất nhiên là niềm nở rồi, bà cười tít mắt, miệng cảm tưởng như không đóng lại được. Bà Bích cảm ơn bằng cách mời anh ở lại ăn cơm khiến không khí ăn cơm có chút kì lạ. Thực ra thì chỉ có Vũ Hân thấy kì lạ bởi gia đình cô ai cũng có cảm tình với Mạnh Nguyên. Tự dưng cô lại cảm thấy hay là mình có vấn đề nên mới có thành kiến với sếp chứ ai ai cũng yêu thích anh hết. Nhưng quả thực là nhờ mẹ mà Vũ Hân mới được chiêm ngưỡng nụ cười của Mạnh Nguyên thường xuyên như thế. Nụ cười ấy đẹp thật, khác hẳn với bộ mặt hình sự hàng ngày. Nhà cô, ai cũng khen Mạnh Nguyên dịu dàng, tốt tính. Họ nào có biết ở công ty anh hắc ám thế nào. Họ có rảnh thì thử qua Red Ocean, dự một buổi họp với anh mà xem. Có mà bị anh dọa cho chết khiếp. Rồi một lần anh tình cờ đến vào đúng lúc Vũ Hân chui ra từ nhà tắm. Nhìn bộ dạng của cô mà Mạnh Nguyên ngẩn cả người. Mái tóc dài đang không theo một quy luật hay trật tự gì vì Vũ Hân vừa mới gội đầu xong. Đã vậy cô còn mặc một bộ đồ ở nhà nhí nhảnh in hình cừu vui vẻ. Nhưng trên tất cả những việc đó là… cô không mặc áo con. Không cần biết Mạnh Nguyên có thấy hay để ý không, Vũ Hân lúc đó ngượng chín người, toàn thân như bốc khói. Cô hét toáng lên như gặp phải ma và lao vào phòng khóa trái cửa lại. Vũ Hân tự hỏi sao Mạnh Nguyên có thể tới vào những lúc cô để lộ bản thân mình nhiều nhất như thế. Phải chăng là tình cơ hay… anh cài đặt camera theo dõi cô? Bao nhiêu tật xấu, bao nhiêu bí mật của bản thân cô đều bị phơi bày ra trước mắt anh hết. Kiểu như anh đang muốn ép cô tới chân tường, muốn cô xấu hổ cho tới chết không bằng. Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao cô lại ngồi cùng Mạnh Nguyên trên một chiếc xe du lịch cỡ đại này. Lí do rất đơn giản, đó là cô và anh và gia đình của cô đang đi du lịch. Người chủ trì là mẹ cô, người mời Mạnh Nguyên cũng là mẹ cô. Và cũng chính mẹ cô là người trực tiếp gây hậu quả cho việc cô lờ đờ như xác chết thế này. Cách đây một tuần, Mạnh Nguyên tình cờ xuất hiện ở nhà Vũ Hân vào tối thứ bảy. Vì dạo ấy, do việc ở công ty quá bề bộn nên Vũ Hân hay đi sớm về muộn. Bà Bích thấy tần suất con gái đi làm như vậy thì có chút lo lắng . Hỏi ra thì Vũ Hân trả lời là đợt này rất bận, có khi phải hết tuần sau thì mới rảnh được chút ít. Mà đầu tuần sau nữa là bà bay ra Hà Nội rồi. Bà sợ cô không có thời gian đi du lịch Mũi Né với mình và bà không thể thực hiện cái kế hoạch đã ấp ủ bấy lâu nên bà đành nhờ tới cái “phao cứu sinh” là Mạnh Nguyên. Có điều bà không chắc chắn cho lắm dù bà với Mạnh Nguyên rất thân. Bà vẫn lo vì dù anh là sếp tổng thì cũng chưa chắc cho nhân viên nghỉ đi du lịch vào đúng thời điểm bận rộn này. Ai ngờ anh lại đồng ý thật, hơn nữa còn không hề mảy may suy nghĩ. Cái quyết định của Mạnh Nguyên đồng nghĩa với việc kế hoạch của bác Bích đã tiến được một bước lớn. Thừa thắng xông lên, bà mời luôn Mạnh Nguyên cùng đi. Không cần phải nói cũng biết Vũ Hân sốc tới cỡ nào, cô nghe như mình đang chìm đắm trong một cơn ác mộng. Nhưng Vũ Hân đã kịp trấn an mình rằng sao cô phải lo. Rằng anh đã trả lời mẹ cô đâu, rằng dạo này anh đang bù đầu với mấy cái dự án kinh doanh, thời gian qua nhà cô thăm mẹ cô còn chẳng có nữa là. Mãi mới có được một cuổi tối ngắn ngủi nên anh mới dành chút ít thời gian buổi tối để tạt qua thăm gia đình cô mà thôi. Nhưng tất cả hi vọng đang bay bổng của Vũ Hân đã bị vùi sâu xuống đất khi Mạnh Nguyên cười hiền và gật đầu đồng ý. Những ngày mệt mỏi của cô lúc ấy cũng bắt đầu khi anh ra lệnh tăng ca. Mạnh Nguyên chắc chắn về việc cho Vũ Hân và chính mình nghỉ đó là… anh đã thúc đẩy tiến độ công việc lên đỉnh điểm. Hạn mức anh đặt ra là tới hết thứ 5, mọi công việc đang ứ đọng phải được giải quyết. Ban Thư ký choáng váng với quyết định ấy, các phòng ban có liên quan cũng không thoát được. Thế là không chỉ Vũ Hân khổ mà có tới bao nhiêu người khổ theo cô. Tất cả cũng chỉ vì một câu nói của mẹ cô và một cái gật đầu “vô tình” của Mạnh Nguyên mà ra. Mấy ngày ấy Vũ Hân phải tăng ca tới hơn 9h mới được tha về. Nhưng hạng nhân viên như cô vẫn còn tốt chán. Cô nghe qua loa được từ Mỹ Phương là sếp tổng cũng làm việc dữ lắm. Anh có hôm 11h mới rời công ty đã vậy về nhà còn tiếp tục làm việc. Nửa đêm còn gọi điện cho Mỹ Phương để hỏi về tài liệu này, tài liệu kia nữa. Vũ Hân lúc ấy mới thấy mình trách nhầm anh. Có trách thì cô cứ trách mẹ của mình thôi. Mẹ cô hại cho nhân viên của Red Ocean sức cùng lực kiệt, trông ai cũng thảm hại hết mức. Cho nên lúc này đây nếu cô nói cô bị mẹ cô bán đứng thì cũng không có gì là sai. Trông cô phờ phạc, mắt thâm như gấu trúc, miệng lúc nào cũng ngoác ra ngáp ngủ. Có một tuần thôi, chính cô còn chẳng nhận ra mình nữa. Nhìn cô bây giờ thì chẳng thằng đàn ông nào muốn “nhào vô” hết. Cô đã cầm chắc trên tay chiếc vé đảm bảo ế chồng dài hạn rồi. Ôi quả là hạnh phúc… hic hic… … Mạnh Nguyên chợt thấy có thứ gì đó nằng nặng trên vai mình. Những lọn tóc vàng khẽ bay trước mắt anh, đậu nhè nhẹ trên môi khiến anh mỉm cười. Vũ Hân thở đều đều, đôi mắt nhắm lại và ngủ ngon lành trên vai Mạnh Nguyên. Đôi lúc cô gục gặc đầu, dụi dụi vào cổ anh như thể đang làm nũng. Hai cánh tay nhỏ bé chợt ôm lấy cánh tay anh như muốn người bên cạnh trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình. Mạnh Nguyên lúc ấy ngoài cười ra thì không làm gì thêm cả. Anh không rõ cái cảm xúc đang dâng lên trong anh là gì nữa. Nhưng anh biết chắc một điều rằng, khi có Vũ Hân ở bên cạnh, khi cô tỏ ra ngoan ngoãn và hiền lành như thế này thì anh thấy thực sự… thực sự muốn ở bên cô mãi… Vũ Hân khẽ mở mắt, cô để ý thấy Mạnh Nguyên đang tựa lên đầu mình. Có lẽ là do anh mệt và buồn ngủ nên mới có hành động vô tư như thế. Cũng phải thôi, hôm qua khi cô rời phòng làm việc, cô vẫn thấy anh đang xem báo cáo của các phòng ban gửi lên. Chắc cũng tới muộn mới về. Chợt cô nở nụ cười nhưng lại là một nụ cười chua chát. Đôi chân mày khẽ nhíu lại vì cảm nhận được cơn đau nơi con tim. “Ông trời ơi… xin ông đừng để điều đó xảy ra…” |
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook