Nếu Như Yêu
-
Chương 8-1
Lúc còn trẻ, điều chúng tôi muốn là tình yêu, bất kể trả giá và được mất.
Sau năm ba mươi tuổi, sự tôn nghiêm dường như trở nên quan trọng hơn, hay nói cách khác, thời gian đã mài mòn tình yêu của tôi.
Cứ nghĩ như vậy là thấy thật thê lương.
Nhưng cuộc đời con người có biết bao điều không thể thay đổi, chúng ta đành phải làm quen và chấp nhận điều đó.
Ngoài việc thỉnh thoảng nôn khan buổi sáng, ăn uống không ngon miệng, mệt mỏi, thì tôi cũng chăm sóc đến bản thân hơn, bụng hơi nhô lên một chút, còn vòng eo cũng chỉ hơi to hơn trước, mặc quần áo rộng vẫn không thấy rõ ràng. Nếu không chủ động nhắc thì chẳng ai biết tôi mang bầu. Tôi bắt đầu đổi sang đi giày bệt, bước đi cũng chậm lại, không sải từng bước dài, vội vội vàng vàng như trước kia nữa.
Về vấn đề công việc, tôi vẫn làm việc như trước, sếp Lư Trạm rất hài lòng nhưng cũng nhắc nhở thêm: "Hứa Khả, anh không phải loại ông chủ chèn ép, làm khó cho nhân viên, bây giờ em đang ở giai đoạn đặc biệt, không nên làm thêm giờ hay làm quá sức đâu đấy.”
Tôi mỉm cười. "Anh yên tâm, em không lấy sức khỏe ra đùa đâu, nhất định khống chế công việc trong phạm vi sức khỏe cho phép.”
Nói thì nói vậy, nhưng thực sự tôi đã có cảm giác mệt mỏi, chỉ biết lấy gương của mẹ để cổ vũ bản thân. Năm tôi sáu tuổi, mẹ mang bầu em trai và tôi được đón về ở bên cạnh bố mẹ. Lúc đó, tôi rất nhớ ông bà ngoại và dì, thêm nữa lúc nói chuyện với bố mẹ cũng rất sợ sệt, chẳng thể gần gũi được. Tuy nhiên, tôi tận mắt thấy bụng mẹ ngày càng to nhưng mẹ vẫn đi làm, vẫn nấu nướng dọn dẹp, còn phải tranh thủ thời gian đến thành phố Hán Giang thăm bác người nhà bị bệnh. Mẹ cứ làm việc như thế đến tận trước khi sinh hai ngày. Hết chế độ nghỉ thai sản, mẹ lại tiếp tục làm việc. Cho dù vẫn là trẻ con nhưng tôi cũng biết mẹ vất vả, mệt mỏi như thế nào. Bây giờ tôi cũng mang bầu, nghĩ lại mới thấy mẹ đúng là siêu nhân. Tôi nghĩ chắc mình không thể nào đạt đến "trình độ" như mẹ được, việc nhà thì đã thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, thế nên ít nhất tôi cũng phải cố gắng không làm lỡ dở công việc ở cơ quan. Huống hồ, theo một nghĩa nào đó, công việc cũng là một lý do để tôi không rơi vào tâm trạng bế tắc.
Cuối tuần, Lý Giai Nhân gọi điện đến, muốn hẹn gặp tôi nói chuyện và tặng tôi một đống đồ dùng còn mới cho em bé, nhân tiện "phụ đạo" một vài chiêu giúp tôi chuẩn bị tốt khâu mang bầu, sinh nở. Vốn dĩ tôi chẳng muốn gặp gỡ, trò chuyện với ai, nhưng không thể từ chối ý tốt của cô ấy. Dù sao cô ấy còn là vợ của sếp, khó khăn lắm mới bỏ được ác cảm với tôi nếu không xử lý tốt mối quan hệ này, có khi lại gây phiền phức thêm cho bản thân, thế nên tôi mời cô ấy đến nhà uống trà buổi chiều.
Giai Nhân đến rất đúng giờ, đi tham quan khắp nhà tôi, sau khi xem bức ảnh chụp chung của tôi và Á Âu, cô ấy hết lời khen ngợi tôi có một ông chồng đẹp trai, ăn mặc rất bảnh bao, phong độ, rất hợp với gu của cô ấy. Rồi cô ấy lại thở dài rằng mình không có hứng thú để sắp xếp, trang trí nhà cửa rất bừa bộn, lộn xộn.
"Lúc nào chị sinh bé mới biết, nhà cửa chẳng lúc nào được ngăn nắp, sạch sẽ như trước được. Chỗ nào cũng thấy đồ chơi, quần áo của em bé. Có một lần anh Lư Trạm về, ngồi đúng vào bỉm vừa mới thay của bé đang vứt trên ghế xô pha, anh ấy lập tức cáu ầm lên ca thán một bài dài cả trang."
Tôi tưởng tượng đến tình huống đó, không nhịn được bật cười.
"Chị định dùng phòng nào làm phòng em bé?"
Tôi chỉ vào căn phòng kế bên, cô ấy ôn tồn nói: "Màu sắc căn phòng nặng nề quá, nên sơn thành màu tươi sáng, thay lại rèm cửa và mua đồ dùng mới chị ạ."
Tôi hoàn toàn chưa nghĩ đến những việc này, băn khoăn hỏi: "Chị định cứ để em bé và chị ngủ chung phòng trước, đợi sau này khỏe hơn sẽ xem xét bố trí lại phòng cho em bé."
"Chị ơi, chuyên gia khuyên cha mẹ không nên để em bé nằm ngủ cùng một giường. Mà chúng ta cũng không thể giống người phương Tây, cho em bé một phòng riêng được. Dù sao thì phòng ngủ của chị cũng rộng, tốt nhất nên mua một chiếc giường nhỏ, đặt cạnh giường của chị, vừa tiện chăm sóc, cũng tiện rèn luyện cảm giác tự lập cho trẻ."
Đột nhiên, cô ấy cười một cách ám muội. "Hơn nữa, trẻ con ngủ cùng với bố mẹ trong thời gian dài cũng sẽ ảnh hưởng đến sự gần gũi của hai vợ chồng. Chồng chị chắc chắn sẽ có ý kiến đấy."
Tôi chỉ biết ngại ngùng cười theo. "Chị đã làm trà sữa, em nếm thử bánh quy đi, hương vị cũng được lắm."
Chúng tôi ngồi ngoài ban công uống trà, cô ấy tiếp tục khuyên tôi: "Lúc bố trí lại phòng cho em bé, chị hãy giao việc này cho ông xã làm, cứ để chồng chị tự tay sắp xếp mấy đồ dùng trong phòng, rồi lắp thanh chống va đập ở tất cả các đồ dùng trong nhà. Chị cứ phải để chồng chị chịu trách nhiệm toàn bộ việc này, có tham gia nhiều, bỏ công sức càng nhiều, bọn đàn ông mới càng có trách nhiệm với con cái."
Tôi ngẩn người nghĩ: “Có những tình cảm lẽ nào không phải tự nhiên đã có hay sao? Sao cần phải làm những việc đó để tăng thêm trách nhiệm?
"Chị phải chuẩn bị mua sắm rất nhiều đấy nhé, những thứ cần mua nhiều lắm, nên liệt kê ra một danh sách.”
“Ví dụ…”
“Ví dụ chị phải chuẩn bị đồ bầu với kích cỡ khác nhau và mặc vào mùa khác nhau, còn phải mang theo một túi đồ dùng chuẩn bị vào viện sinh nở. Đồ dùng của еш bé cũng rất nhiều, bình sữa với đủ kích cỡ, núm vú, bàn chài cọ bình sữa, bình khử trùng, bát, thìa của bé, yếm dãi, tã vải, tã giấy, phấn rôm, tấm lót nước tè...”
Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi thì bật cười. 'Đừng lo, em đã ghi lại hết và lưu trữ trong máy tính rồi, lúc nào về nhà, em sẽ gửi qua email cho chị."
"Cảm ơn em, cứ nghĩ đến chuyện mất bao nhiêu thời gian để đi mua sắm nhũng thứ này là đầu chị đã muốn nổ tung rồi."
"Bây giờ cái thai còn nhỏ, chị cần chú ý nghỉ ngơi, không nên lo lắng, việc này có thể đợi đến lúc mang thai khoảng bảy tháng, sức khỏe ổn định thì mua dần. Đúng rồi, còn cả xe dành cho trẻ nữa, nói cho chị biết nhé, mua được một chiếc xe tốt dành cho bé cũng quan trọng lắm đấy..."
Nghe ra thì chẳng có thứ gì là không quan trọng, chẳng có cái gì có thể tiết kiệm được, nuôi một đứa trẻ đúng là khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Tôi chỉ biết gật đầu ghi nhận lời khuyên, đồng thời cũng chuyển sang chủ đề khác: “Thật kỳ lạ, chị bỗng phát hiện, trên thế giới này có bao nhiêu là phụ nữ mang bầu giống mình, hình như lúc nào cũng có thể nhìn thấy bao nhiêu bà bầu với đủ kích thước bụng bầu khác nhau đi qua trước mặt.”
Lý Giai Nhân bật cười ha hả. "Lúc em mang bầu cũng có cảm giác như vậy đấy. Bây giờ ấy mà, em cảm giác đi đâu cũng gặp các mẹ dẫn con theo sau.”
Tôi cũng mỉm cười theo cô ấy, trong lòng thật sự không hy vọng thế giới của tôi lúc nào cũng tràn ngập bà bầu, vì cảm giác đó làm tôi xa lạ, thậm chí bất an.
Sau khi tiễn Lý Giai Nhân về, tôi nằm trên ghế xô pha, cảm thấy còn mệt hơn cả đi làm, mãi một lúc lâu không lấy lại được tinh thần. Lúc Tử Đông đến, tôi liền kể một thôi một hồi với nó và nói ra những cảm nhận của mình.
Tử Dông cười ha ha, sau đó giải thích: "Chị cảm giác nhìn thấy nhiều bà bầu hơn trước kia là vì chị rất để ý, quan tâm đến việc đó. Chị mang bầu rồi nên để ý hơn đến những người giống mình. Thực ra những người này chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện thôi, nhưng vì chị chú ý đến nên đã thấy đó là hiện tượng phổ biến. Ví dụ, trước kia chị là một phụ nữ của công việc, không muốn sinh con, nhưng khi có con rồi lại muốn tìm người giống mình để "có bạn cùng đồng hành".
Tôi đồng ý với ý kiến của em trai, con người là động vật sống theo bầy, hy vọng mình thuộc vào một chủng loại nào đó, cho dù một mình thì cũng phải được phân loại.
Nhung tôi và những bà bầu đó không giống nhau. "Một nửa" của họ chờ đợi sinh linh bé bỏng chào đời, còn tôi và bố đứa trẻ này vẫn đang chênh vênh ở giữa ranh giới không chiến không hòa, hôn nhân đang ở bờ vực của sự đổ vỡ.
Tử Đông đương nhiên hiểu tâm sự của tôi, nó ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Chị, em muốn gặp anh rể để nói chuyện."
Tôi cười khổ lắc đầu. "Không cần làm như vậy đâu."
"Lẽ nào chị thật sự muốn ly hôn à?"
"Tử Đông, em không nghĩ chị lấy chuyện ly hôn này làm trò đùa đấy chứ?"
"Con cái dù sao sống trong một gia đình hoàn chỉnh vẫn tốt hơn. Chị có chắc rằng làm một bà mẹ đơn thân, vừa phải đi làm vừa phải một mình nuôi con mà vẫn có thể giữ được tinh thần vui vẻ, thoái mái không? Chị dựa vào cái gì để bảo đảm rằng đứa trẻ chấp nhận sự khuyết thiếu như vậy trong cuộc đời của nó?"
Đương nhiên, tôi chẳng thể bảo đảm được điều gì.
Tôi bỗng yên lặng không nói, Tử Đông có vẻ lo lắng. “Chị, em không có ý làm tổn thương chị đâu."
“Chị hiểu mà, Tử Đông. Trên lý thuyết, chị hoàn toàn hiểu. Một gia đình hoàn chỉnh có nghĩa là vợ chồng yêu thương nhau, tâm đầu ý hợp, có chung mục tiêu trong cuộc sống, và tràn đầy hạnh phúc chào đón đứa con ra đời ngoài dự kiến, nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời, đồng thời tận hưởng quá trình nuôi con ngày một lớn khôn."
"Chị không thể đòi hỏi mọi việc quá hoàn hảo, chị, nếu anh rể hối cải..."
"Tử Đông, em nghĩ cuộc hôn nhân của bố mẹ mình có hạnh phúc không?"
Em trai do dự hồi lâu, điều này đã chứng thực suy đoán của tôi. Đúng vậy, trước khi biết bố ruột mình là một người khác, tôi đã chẳng có chút lòng tin nào vào cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi. Nếu không có bệnh tật khiến họ phải xa nhau, đương nhiên họ sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Tuy nhiên, đó là sự hòa bình kỳ quái dựa trên nên tảng nhận nhục chịu đựng không giới hạn và sự hy sinh của mẹ. Họ sống với nhau như hai người ký kết hợp đồng sống chung, ở họ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu, thậm chí họ còn chẳng đối xử dịu dàng với nhau bao giờ. Tôi tin Tử Đông cũng có cùng cảm nhận như tôi.
"Nghe nói bố mẹ cãi nhau trước mặt con cái sẽ gây tổn hại rất lớn cho con. Từ nhỏ đến lớn, chị chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau nhưng chị luôn cảm thấy không khí gia đình rất nặng nề."
“Họ đã cãi nhau rồi."
Tôi kinh ngạc hỏi: “Lúc nào? Sao chị không biết?”
“Lúc đó chị đang học đại học, em học lớp tám, hằng ngày đều học thêm buổi tối, khoảng tám rưỡi mới tan học, về đến nhà cũng gần chín giờ. Một hôm, em bị sốt, thầy giáo cho em về sớm để nghỉ ngơi, lúc em về đến nhà mới có bảy giờ."
Tử Đông đột nhiên ngừng lại, tôi gần như nín thở đợi nó nói tiếp, dừng lại một lúc lâu, nó mới kể tiếp: "Em lấy chìa khóa mớ cửa, phát hiện bố mẹ đang ở trong phòng ngủ, cửa phòng đóng kín, bên trong có tiếng đồ đạc rơi vỡ, và còn... tiếng cãi nhau."
Tôi vô cùng ngạc nhiên, định mở miệng hỏi nhưng rồi kịp dừng lại, lẽ nào tôi lại hỏi họ cãi nhau về việc gì? Những chuyện cũ này, tôi không có đủ dũng khí để làm rõ. Tử Đông chắc cũng đoán được ý nghĩ của tôi. "Em khẽ đóng cửa lại, chạy ra khỏi nhà, lang thang ngoài đường hơn hai tiếng, sau đó còn gọi điện thoại cho chị, bạn chị nói là chị đến phòng tự học rồi. Lúc em trở về thì trong nhà đã yên tĩnh, bố đang xem ti vi, còn mẹ đang đọc sách như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nếu không phải em nhìn thấy chiếc bình hoa vỡ ở túi rác trong nhà bếp thì có lẽ em đã nghĩ mình bị sốt cao sinh ra ảo giác."
"Sau đó sao em không nói với chị?"
"Sau hôm đó, em không muốn nghĩ đến, cũng không muốn gọi điện nói cho chị chuyện này."
Lúc đó, em trai chỉ mới là học sinh cấp hai, một mình tha thẩn trên đường trong tình trạng đang ốm sốt, tôi thì không có ở đó, tự nhiên tôi bỗng thấy mắt mình rưng rưng, giơ tay ra xoa đầu em trai. Nó cười gượng gạo. "Chị lúc nào cũng coi em như con nít ấy.”
Thực ra, bây giờ em trai rất chín chắn, bình tĩnh, là một bác sĩ được mọi người tín nhiệm, về mặt nào đó, tôi thậm chí còn dựa dẫm vào nó, nhưng vào lúc này, tôi nhớ rất rõ ngày còn nhỏ tôi đã đưa em đến trường như thế nào. Tử Đông nắm chặt lấy tay tôi, nhìn vào mắt tôi, nói: "Chị, em biết cuộc hôn nhân của bố mẹ không hạnh phúc, nhưng nếu cho em chọn lựa, em vẫn muốn có một gia đình hoàn chỉnh."
"Chúng ta đương nhiên muốn sự hoàn chỉnh: Cuộc đời hoàn chỉnh, nhân cách hoàn chỉnh, tình cảm hoàn chỉnh, gia đình hoàn chỉnh. Vấn đề là không thể miễn cưỡng sự hoàn chỉnh ấy được, hay nói cách khác, có miễn cưỡng cũng không phải là điều mà lúc đầu anh chị muốn. Sau khi mang thai, chị hay nghĩ về cuộc sống của mẹ, lý do mẹ lấy bố có lẽ muốn cho chị một thân phận hợp pháp, một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng cả cuộc đời của mẹ thật sự quá buồn phiền, mệt mỏi."
"Chị nói như vậy là không công bằng với bố đâu.”
"Đúng là chị hơi thiên vị mẹ, nhưng sau đó chị nghĩ thực ra bố cũng là kẻ bị hại. Nhìn người vợ lúc nào cũng ủ rũ, trầm mặc, một người chồng có vô tâm thế nào cũng sẽ nhận thấy có điều bất thường. Ông bị vợ lạnh nhạt, từ chối gần gũi, và có lẽ, sự thô bạo, hạn chế giao tiếp với mọi người, một lòng hướng về anh chị em ruột ở quê của ông cũng có nguyên nhân cả."
Tử Đông không ngờ tôi lại nói ra nhũng lời này nên nhìn tôi sửng sốt.
"Chị không muốn cuộc sống của chị lại sa vào cái vòng luẩn quẩn này. Tử Đông, chị không rõ bố đẻ là ai, hôn nhân thì đổ vỡ, cuộc sống hiện tại của chị vô cùng rối rắm, thế nên chị chẳng có phương hướng gì về sự hoàn chỉnh cả. Chị chỉ không muốn lặp lại cuộc đời của mẹ, vì con cái mà phải ở cạnh người không yêu mình. Chị không muốn Á Âu vì đứa trẻ mà ở lại bên cạnh chị, như vậy bọn chị đều cảm thấy bất mãn với đối phương, khi không thể nhẫn nhịn, chịu ấm ức nổi nữa, cuối cùng sẽ làm cuộc sống của nhao thêm đau khổ mà thôi.”
"Nhưng chị còn yêu anh rể không?"
Tử Đông không làm bác sĩ ngoại khoa, thực hiện những ca phẫu thuật tinh vi quả là đáng tiếc, vì tôi đã bị em trai điểm đúng huyệt.
Tình cảm biến chất không thể cắt bỏ hoàn toàn như ổ bệnh được. Nếu tôi đủ yêu anh ấy, có lẽ sẽ chấp nhận tất cả để níu kéo anh ấy, huống hồ bây giờ tôi càng có lý do và tư cách để giữ anh ấy.
“Chị không biết, Tử Đông à, nếu nói rằng không còn tình cảm với anh ấy, không đau khổ vì cuộc hôn nhân thất bại thì là nói dối. Chị rất buồn, nhưng cái này không giống với thất tình, chị không thể không xem xét nhiều vấn đề hiện tại. Với độ tuổi sắp trung niên thế này, không có khái niệm yêu hay không yêu thuần túy nữa rồi."
"Chị làm em mất niềm tin vào tình yêu quá!"
Tôi nhìn chằm chằm vào em trai. Nó cười gượng. "Thật mà, trước đây em nghĩ rằng mặc dù cuộc hôn nhân của bố mẹ chúng ta không hạnh phúc nhưng ít nhất chị và anh rể tâm đầu ý hợp, chị rất yêu anh ấy, cuộc hôn nhân của hai người cũng hạnh phúc."
"Trên đời này vẫn còn rất nhiều chuyện tình yêu hoàn hảo, đẹp đẽ, đừng chỉ có nhìn vào chị. Tử Đông, chị có sức khỏe, có công việc ổn định, có nhà, có tài khoản nhất định, lại chuẩn bị sẵn sàng cho việc làm mẹ, còn được em quan tâm, giúp đỡ, thế nên chị không đến nỗi bi thảm lắm đâu."
Em trai buồn bã nói: "Chị không thấy cách cổ vũ em như thế rất thiếu sức thuyết phục à?"
Tôi chỉ biết nói: "Chị xin lỗi."
Em trai bỗng nhảy dựng lên. "Không không, chị, người nên nói xin lỗi là em. Em giận dỗi không phải lúc. Từ Hàng đặc biệt nhắc nhở em phải quan tâm nhiều đến chị, nhưng em lại làm chị không vui, đúng là em chẳng ra sao!"
"Sao cô bé lại nghĩ đến điều này?"
Em trai ngập ngừng một hồi, nói khẽ: "Cô ấy đã nhìn thấy anh rể và một người con gái khác đi bên nhau ở đâu đó.”
Hóa ra là như vậy. Tôi cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng có chút chua xót.
Cô bé này chính tôi đã vô tình làm đảo lộn cuộc sống của cô ấy, cô bé có tư cách than phiền, ca thán cuộc đời bất công hơn tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy phàn nàn, nhiều nhất chỉ là nhún vai rồi chấp nhận.
Bề ngoài, cô bé tỏ ra chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, luôn có dáng vẻ bất cần, nhưng trong lòng thì rất tinh tế, chu đáo và lương thiện, hơn nữa còn quan tâm đến cả tâm trạng của tôi.
Sau năm ba mươi tuổi, sự tôn nghiêm dường như trở nên quan trọng hơn, hay nói cách khác, thời gian đã mài mòn tình yêu của tôi.
Cứ nghĩ như vậy là thấy thật thê lương.
Nhưng cuộc đời con người có biết bao điều không thể thay đổi, chúng ta đành phải làm quen và chấp nhận điều đó.
Ngoài việc thỉnh thoảng nôn khan buổi sáng, ăn uống không ngon miệng, mệt mỏi, thì tôi cũng chăm sóc đến bản thân hơn, bụng hơi nhô lên một chút, còn vòng eo cũng chỉ hơi to hơn trước, mặc quần áo rộng vẫn không thấy rõ ràng. Nếu không chủ động nhắc thì chẳng ai biết tôi mang bầu. Tôi bắt đầu đổi sang đi giày bệt, bước đi cũng chậm lại, không sải từng bước dài, vội vội vàng vàng như trước kia nữa.
Về vấn đề công việc, tôi vẫn làm việc như trước, sếp Lư Trạm rất hài lòng nhưng cũng nhắc nhở thêm: "Hứa Khả, anh không phải loại ông chủ chèn ép, làm khó cho nhân viên, bây giờ em đang ở giai đoạn đặc biệt, không nên làm thêm giờ hay làm quá sức đâu đấy.”
Tôi mỉm cười. "Anh yên tâm, em không lấy sức khỏe ra đùa đâu, nhất định khống chế công việc trong phạm vi sức khỏe cho phép.”
Nói thì nói vậy, nhưng thực sự tôi đã có cảm giác mệt mỏi, chỉ biết lấy gương của mẹ để cổ vũ bản thân. Năm tôi sáu tuổi, mẹ mang bầu em trai và tôi được đón về ở bên cạnh bố mẹ. Lúc đó, tôi rất nhớ ông bà ngoại và dì, thêm nữa lúc nói chuyện với bố mẹ cũng rất sợ sệt, chẳng thể gần gũi được. Tuy nhiên, tôi tận mắt thấy bụng mẹ ngày càng to nhưng mẹ vẫn đi làm, vẫn nấu nướng dọn dẹp, còn phải tranh thủ thời gian đến thành phố Hán Giang thăm bác người nhà bị bệnh. Mẹ cứ làm việc như thế đến tận trước khi sinh hai ngày. Hết chế độ nghỉ thai sản, mẹ lại tiếp tục làm việc. Cho dù vẫn là trẻ con nhưng tôi cũng biết mẹ vất vả, mệt mỏi như thế nào. Bây giờ tôi cũng mang bầu, nghĩ lại mới thấy mẹ đúng là siêu nhân. Tôi nghĩ chắc mình không thể nào đạt đến "trình độ" như mẹ được, việc nhà thì đã thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, thế nên ít nhất tôi cũng phải cố gắng không làm lỡ dở công việc ở cơ quan. Huống hồ, theo một nghĩa nào đó, công việc cũng là một lý do để tôi không rơi vào tâm trạng bế tắc.
Cuối tuần, Lý Giai Nhân gọi điện đến, muốn hẹn gặp tôi nói chuyện và tặng tôi một đống đồ dùng còn mới cho em bé, nhân tiện "phụ đạo" một vài chiêu giúp tôi chuẩn bị tốt khâu mang bầu, sinh nở. Vốn dĩ tôi chẳng muốn gặp gỡ, trò chuyện với ai, nhưng không thể từ chối ý tốt của cô ấy. Dù sao cô ấy còn là vợ của sếp, khó khăn lắm mới bỏ được ác cảm với tôi nếu không xử lý tốt mối quan hệ này, có khi lại gây phiền phức thêm cho bản thân, thế nên tôi mời cô ấy đến nhà uống trà buổi chiều.
Giai Nhân đến rất đúng giờ, đi tham quan khắp nhà tôi, sau khi xem bức ảnh chụp chung của tôi và Á Âu, cô ấy hết lời khen ngợi tôi có một ông chồng đẹp trai, ăn mặc rất bảnh bao, phong độ, rất hợp với gu của cô ấy. Rồi cô ấy lại thở dài rằng mình không có hứng thú để sắp xếp, trang trí nhà cửa rất bừa bộn, lộn xộn.
"Lúc nào chị sinh bé mới biết, nhà cửa chẳng lúc nào được ngăn nắp, sạch sẽ như trước được. Chỗ nào cũng thấy đồ chơi, quần áo của em bé. Có một lần anh Lư Trạm về, ngồi đúng vào bỉm vừa mới thay của bé đang vứt trên ghế xô pha, anh ấy lập tức cáu ầm lên ca thán một bài dài cả trang."
Tôi tưởng tượng đến tình huống đó, không nhịn được bật cười.
"Chị định dùng phòng nào làm phòng em bé?"
Tôi chỉ vào căn phòng kế bên, cô ấy ôn tồn nói: "Màu sắc căn phòng nặng nề quá, nên sơn thành màu tươi sáng, thay lại rèm cửa và mua đồ dùng mới chị ạ."
Tôi hoàn toàn chưa nghĩ đến những việc này, băn khoăn hỏi: "Chị định cứ để em bé và chị ngủ chung phòng trước, đợi sau này khỏe hơn sẽ xem xét bố trí lại phòng cho em bé."
"Chị ơi, chuyên gia khuyên cha mẹ không nên để em bé nằm ngủ cùng một giường. Mà chúng ta cũng không thể giống người phương Tây, cho em bé một phòng riêng được. Dù sao thì phòng ngủ của chị cũng rộng, tốt nhất nên mua một chiếc giường nhỏ, đặt cạnh giường của chị, vừa tiện chăm sóc, cũng tiện rèn luyện cảm giác tự lập cho trẻ."
Đột nhiên, cô ấy cười một cách ám muội. "Hơn nữa, trẻ con ngủ cùng với bố mẹ trong thời gian dài cũng sẽ ảnh hưởng đến sự gần gũi của hai vợ chồng. Chồng chị chắc chắn sẽ có ý kiến đấy."
Tôi chỉ biết ngại ngùng cười theo. "Chị đã làm trà sữa, em nếm thử bánh quy đi, hương vị cũng được lắm."
Chúng tôi ngồi ngoài ban công uống trà, cô ấy tiếp tục khuyên tôi: "Lúc bố trí lại phòng cho em bé, chị hãy giao việc này cho ông xã làm, cứ để chồng chị tự tay sắp xếp mấy đồ dùng trong phòng, rồi lắp thanh chống va đập ở tất cả các đồ dùng trong nhà. Chị cứ phải để chồng chị chịu trách nhiệm toàn bộ việc này, có tham gia nhiều, bỏ công sức càng nhiều, bọn đàn ông mới càng có trách nhiệm với con cái."
Tôi ngẩn người nghĩ: “Có những tình cảm lẽ nào không phải tự nhiên đã có hay sao? Sao cần phải làm những việc đó để tăng thêm trách nhiệm?
"Chị phải chuẩn bị mua sắm rất nhiều đấy nhé, những thứ cần mua nhiều lắm, nên liệt kê ra một danh sách.”
“Ví dụ…”
“Ví dụ chị phải chuẩn bị đồ bầu với kích cỡ khác nhau và mặc vào mùa khác nhau, còn phải mang theo một túi đồ dùng chuẩn bị vào viện sinh nở. Đồ dùng của еш bé cũng rất nhiều, bình sữa với đủ kích cỡ, núm vú, bàn chài cọ bình sữa, bình khử trùng, bát, thìa của bé, yếm dãi, tã vải, tã giấy, phấn rôm, tấm lót nước tè...”
Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi thì bật cười. 'Đừng lo, em đã ghi lại hết và lưu trữ trong máy tính rồi, lúc nào về nhà, em sẽ gửi qua email cho chị."
"Cảm ơn em, cứ nghĩ đến chuyện mất bao nhiêu thời gian để đi mua sắm nhũng thứ này là đầu chị đã muốn nổ tung rồi."
"Bây giờ cái thai còn nhỏ, chị cần chú ý nghỉ ngơi, không nên lo lắng, việc này có thể đợi đến lúc mang thai khoảng bảy tháng, sức khỏe ổn định thì mua dần. Đúng rồi, còn cả xe dành cho trẻ nữa, nói cho chị biết nhé, mua được một chiếc xe tốt dành cho bé cũng quan trọng lắm đấy..."
Nghe ra thì chẳng có thứ gì là không quan trọng, chẳng có cái gì có thể tiết kiệm được, nuôi một đứa trẻ đúng là khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Tôi chỉ biết gật đầu ghi nhận lời khuyên, đồng thời cũng chuyển sang chủ đề khác: “Thật kỳ lạ, chị bỗng phát hiện, trên thế giới này có bao nhiêu là phụ nữ mang bầu giống mình, hình như lúc nào cũng có thể nhìn thấy bao nhiêu bà bầu với đủ kích thước bụng bầu khác nhau đi qua trước mặt.”
Lý Giai Nhân bật cười ha hả. "Lúc em mang bầu cũng có cảm giác như vậy đấy. Bây giờ ấy mà, em cảm giác đi đâu cũng gặp các mẹ dẫn con theo sau.”
Tôi cũng mỉm cười theo cô ấy, trong lòng thật sự không hy vọng thế giới của tôi lúc nào cũng tràn ngập bà bầu, vì cảm giác đó làm tôi xa lạ, thậm chí bất an.
Sau khi tiễn Lý Giai Nhân về, tôi nằm trên ghế xô pha, cảm thấy còn mệt hơn cả đi làm, mãi một lúc lâu không lấy lại được tinh thần. Lúc Tử Đông đến, tôi liền kể một thôi một hồi với nó và nói ra những cảm nhận của mình.
Tử Dông cười ha ha, sau đó giải thích: "Chị cảm giác nhìn thấy nhiều bà bầu hơn trước kia là vì chị rất để ý, quan tâm đến việc đó. Chị mang bầu rồi nên để ý hơn đến những người giống mình. Thực ra những người này chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện thôi, nhưng vì chị chú ý đến nên đã thấy đó là hiện tượng phổ biến. Ví dụ, trước kia chị là một phụ nữ của công việc, không muốn sinh con, nhưng khi có con rồi lại muốn tìm người giống mình để "có bạn cùng đồng hành".
Tôi đồng ý với ý kiến của em trai, con người là động vật sống theo bầy, hy vọng mình thuộc vào một chủng loại nào đó, cho dù một mình thì cũng phải được phân loại.
Nhung tôi và những bà bầu đó không giống nhau. "Một nửa" của họ chờ đợi sinh linh bé bỏng chào đời, còn tôi và bố đứa trẻ này vẫn đang chênh vênh ở giữa ranh giới không chiến không hòa, hôn nhân đang ở bờ vực của sự đổ vỡ.
Tử Đông đương nhiên hiểu tâm sự của tôi, nó ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Chị, em muốn gặp anh rể để nói chuyện."
Tôi cười khổ lắc đầu. "Không cần làm như vậy đâu."
"Lẽ nào chị thật sự muốn ly hôn à?"
"Tử Đông, em không nghĩ chị lấy chuyện ly hôn này làm trò đùa đấy chứ?"
"Con cái dù sao sống trong một gia đình hoàn chỉnh vẫn tốt hơn. Chị có chắc rằng làm một bà mẹ đơn thân, vừa phải đi làm vừa phải một mình nuôi con mà vẫn có thể giữ được tinh thần vui vẻ, thoái mái không? Chị dựa vào cái gì để bảo đảm rằng đứa trẻ chấp nhận sự khuyết thiếu như vậy trong cuộc đời của nó?"
Đương nhiên, tôi chẳng thể bảo đảm được điều gì.
Tôi bỗng yên lặng không nói, Tử Đông có vẻ lo lắng. “Chị, em không có ý làm tổn thương chị đâu."
“Chị hiểu mà, Tử Đông. Trên lý thuyết, chị hoàn toàn hiểu. Một gia đình hoàn chỉnh có nghĩa là vợ chồng yêu thương nhau, tâm đầu ý hợp, có chung mục tiêu trong cuộc sống, và tràn đầy hạnh phúc chào đón đứa con ra đời ngoài dự kiến, nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời, đồng thời tận hưởng quá trình nuôi con ngày một lớn khôn."
"Chị không thể đòi hỏi mọi việc quá hoàn hảo, chị, nếu anh rể hối cải..."
"Tử Đông, em nghĩ cuộc hôn nhân của bố mẹ mình có hạnh phúc không?"
Em trai do dự hồi lâu, điều này đã chứng thực suy đoán của tôi. Đúng vậy, trước khi biết bố ruột mình là một người khác, tôi đã chẳng có chút lòng tin nào vào cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi. Nếu không có bệnh tật khiến họ phải xa nhau, đương nhiên họ sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Tuy nhiên, đó là sự hòa bình kỳ quái dựa trên nên tảng nhận nhục chịu đựng không giới hạn và sự hy sinh của mẹ. Họ sống với nhau như hai người ký kết hợp đồng sống chung, ở họ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu, thậm chí họ còn chẳng đối xử dịu dàng với nhau bao giờ. Tôi tin Tử Đông cũng có cùng cảm nhận như tôi.
"Nghe nói bố mẹ cãi nhau trước mặt con cái sẽ gây tổn hại rất lớn cho con. Từ nhỏ đến lớn, chị chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau nhưng chị luôn cảm thấy không khí gia đình rất nặng nề."
“Họ đã cãi nhau rồi."
Tôi kinh ngạc hỏi: “Lúc nào? Sao chị không biết?”
“Lúc đó chị đang học đại học, em học lớp tám, hằng ngày đều học thêm buổi tối, khoảng tám rưỡi mới tan học, về đến nhà cũng gần chín giờ. Một hôm, em bị sốt, thầy giáo cho em về sớm để nghỉ ngơi, lúc em về đến nhà mới có bảy giờ."
Tử Đông đột nhiên ngừng lại, tôi gần như nín thở đợi nó nói tiếp, dừng lại một lúc lâu, nó mới kể tiếp: "Em lấy chìa khóa mớ cửa, phát hiện bố mẹ đang ở trong phòng ngủ, cửa phòng đóng kín, bên trong có tiếng đồ đạc rơi vỡ, và còn... tiếng cãi nhau."
Tôi vô cùng ngạc nhiên, định mở miệng hỏi nhưng rồi kịp dừng lại, lẽ nào tôi lại hỏi họ cãi nhau về việc gì? Những chuyện cũ này, tôi không có đủ dũng khí để làm rõ. Tử Đông chắc cũng đoán được ý nghĩ của tôi. "Em khẽ đóng cửa lại, chạy ra khỏi nhà, lang thang ngoài đường hơn hai tiếng, sau đó còn gọi điện thoại cho chị, bạn chị nói là chị đến phòng tự học rồi. Lúc em trở về thì trong nhà đã yên tĩnh, bố đang xem ti vi, còn mẹ đang đọc sách như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nếu không phải em nhìn thấy chiếc bình hoa vỡ ở túi rác trong nhà bếp thì có lẽ em đã nghĩ mình bị sốt cao sinh ra ảo giác."
"Sau đó sao em không nói với chị?"
"Sau hôm đó, em không muốn nghĩ đến, cũng không muốn gọi điện nói cho chị chuyện này."
Lúc đó, em trai chỉ mới là học sinh cấp hai, một mình tha thẩn trên đường trong tình trạng đang ốm sốt, tôi thì không có ở đó, tự nhiên tôi bỗng thấy mắt mình rưng rưng, giơ tay ra xoa đầu em trai. Nó cười gượng gạo. "Chị lúc nào cũng coi em như con nít ấy.”
Thực ra, bây giờ em trai rất chín chắn, bình tĩnh, là một bác sĩ được mọi người tín nhiệm, về mặt nào đó, tôi thậm chí còn dựa dẫm vào nó, nhưng vào lúc này, tôi nhớ rất rõ ngày còn nhỏ tôi đã đưa em đến trường như thế nào. Tử Đông nắm chặt lấy tay tôi, nhìn vào mắt tôi, nói: "Chị, em biết cuộc hôn nhân của bố mẹ không hạnh phúc, nhưng nếu cho em chọn lựa, em vẫn muốn có một gia đình hoàn chỉnh."
"Chúng ta đương nhiên muốn sự hoàn chỉnh: Cuộc đời hoàn chỉnh, nhân cách hoàn chỉnh, tình cảm hoàn chỉnh, gia đình hoàn chỉnh. Vấn đề là không thể miễn cưỡng sự hoàn chỉnh ấy được, hay nói cách khác, có miễn cưỡng cũng không phải là điều mà lúc đầu anh chị muốn. Sau khi mang thai, chị hay nghĩ về cuộc sống của mẹ, lý do mẹ lấy bố có lẽ muốn cho chị một thân phận hợp pháp, một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng cả cuộc đời của mẹ thật sự quá buồn phiền, mệt mỏi."
"Chị nói như vậy là không công bằng với bố đâu.”
"Đúng là chị hơi thiên vị mẹ, nhưng sau đó chị nghĩ thực ra bố cũng là kẻ bị hại. Nhìn người vợ lúc nào cũng ủ rũ, trầm mặc, một người chồng có vô tâm thế nào cũng sẽ nhận thấy có điều bất thường. Ông bị vợ lạnh nhạt, từ chối gần gũi, và có lẽ, sự thô bạo, hạn chế giao tiếp với mọi người, một lòng hướng về anh chị em ruột ở quê của ông cũng có nguyên nhân cả."
Tử Đông không ngờ tôi lại nói ra nhũng lời này nên nhìn tôi sửng sốt.
"Chị không muốn cuộc sống của chị lại sa vào cái vòng luẩn quẩn này. Tử Đông, chị không rõ bố đẻ là ai, hôn nhân thì đổ vỡ, cuộc sống hiện tại của chị vô cùng rối rắm, thế nên chị chẳng có phương hướng gì về sự hoàn chỉnh cả. Chị chỉ không muốn lặp lại cuộc đời của mẹ, vì con cái mà phải ở cạnh người không yêu mình. Chị không muốn Á Âu vì đứa trẻ mà ở lại bên cạnh chị, như vậy bọn chị đều cảm thấy bất mãn với đối phương, khi không thể nhẫn nhịn, chịu ấm ức nổi nữa, cuối cùng sẽ làm cuộc sống của nhao thêm đau khổ mà thôi.”
"Nhưng chị còn yêu anh rể không?"
Tử Đông không làm bác sĩ ngoại khoa, thực hiện những ca phẫu thuật tinh vi quả là đáng tiếc, vì tôi đã bị em trai điểm đúng huyệt.
Tình cảm biến chất không thể cắt bỏ hoàn toàn như ổ bệnh được. Nếu tôi đủ yêu anh ấy, có lẽ sẽ chấp nhận tất cả để níu kéo anh ấy, huống hồ bây giờ tôi càng có lý do và tư cách để giữ anh ấy.
“Chị không biết, Tử Đông à, nếu nói rằng không còn tình cảm với anh ấy, không đau khổ vì cuộc hôn nhân thất bại thì là nói dối. Chị rất buồn, nhưng cái này không giống với thất tình, chị không thể không xem xét nhiều vấn đề hiện tại. Với độ tuổi sắp trung niên thế này, không có khái niệm yêu hay không yêu thuần túy nữa rồi."
"Chị làm em mất niềm tin vào tình yêu quá!"
Tôi nhìn chằm chằm vào em trai. Nó cười gượng. "Thật mà, trước đây em nghĩ rằng mặc dù cuộc hôn nhân của bố mẹ chúng ta không hạnh phúc nhưng ít nhất chị và anh rể tâm đầu ý hợp, chị rất yêu anh ấy, cuộc hôn nhân của hai người cũng hạnh phúc."
"Trên đời này vẫn còn rất nhiều chuyện tình yêu hoàn hảo, đẹp đẽ, đừng chỉ có nhìn vào chị. Tử Đông, chị có sức khỏe, có công việc ổn định, có nhà, có tài khoản nhất định, lại chuẩn bị sẵn sàng cho việc làm mẹ, còn được em quan tâm, giúp đỡ, thế nên chị không đến nỗi bi thảm lắm đâu."
Em trai buồn bã nói: "Chị không thấy cách cổ vũ em như thế rất thiếu sức thuyết phục à?"
Tôi chỉ biết nói: "Chị xin lỗi."
Em trai bỗng nhảy dựng lên. "Không không, chị, người nên nói xin lỗi là em. Em giận dỗi không phải lúc. Từ Hàng đặc biệt nhắc nhở em phải quan tâm nhiều đến chị, nhưng em lại làm chị không vui, đúng là em chẳng ra sao!"
"Sao cô bé lại nghĩ đến điều này?"
Em trai ngập ngừng một hồi, nói khẽ: "Cô ấy đã nhìn thấy anh rể và một người con gái khác đi bên nhau ở đâu đó.”
Hóa ra là như vậy. Tôi cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng có chút chua xót.
Cô bé này chính tôi đã vô tình làm đảo lộn cuộc sống của cô ấy, cô bé có tư cách than phiền, ca thán cuộc đời bất công hơn tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy phàn nàn, nhiều nhất chỉ là nhún vai rồi chấp nhận.
Bề ngoài, cô bé tỏ ra chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, luôn có dáng vẻ bất cần, nhưng trong lòng thì rất tinh tế, chu đáo và lương thiện, hơn nữa còn quan tâm đến cả tâm trạng của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook