Nếu Như Yêu
-
Chương 6-5
Đang là thời gian ăn tối, nhưng quán cà phê đối diện khu chung cư rất vắng khách, chỉ có vài ba khách ra vào, Du Vịnh Văn ngồi ỏ gần cửa sổ. Thấy tôi và Tử Đông bước vào, cô ta cười nhạo. “Chị hoàn toàn không cần dẫn theo một vệ sĩ đến đâu. Dù sao cũng toàn là người văn minh cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với chị, không có chuyện bỗng dưng đạp một cái vào bụng bà bầu đâu."
Tử Đông lạnh lùng nói: "Nếu cô có lòng tự trọng thì cô đã không xuất hiện trước mặt chị gái tôi."
Tôi có chút ngạc nhiên, Tử Đông thậm chí không biết cãi nhau bằng tôi, lúc nào nó cũng giữ khoảng cách với người khác, rất lịch sự nhã nhặn, chưa bao giờ tôi thấy nó thẳng thừng trách mắng người ta như vậy. Nó kéo ghế giúp tôi và để tôi ngồi đối diện với Du Vịnh Văn, sau đó ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, vẫy tay gọi phục vụ, chỉ vào tôi và nói: “Em mang cho chị này một cốc sữa nóng, còn cho tôi một cốc cà phê latte."
Du Vịnh Văn cười ha hả. "Đương nhiên rồi, hai người đứng trên bục cao của đạo đức, hoàn toàn có thể coi tôi là kẻ không lòng tự trọng. Có điều tôi cho rằng, sự tôn trọng lớn nhất với bản thân chính là tôn trọng tình cảm thật sự của mình."
Tử Đông tiện tay với lấy một tạp chí lật xem, coi như không quan tâm. Tôi mệt mỏi nói: “Đừng giả bộ giảng đạo đức nữa, tiểu thư Du, xon cô hãy nói vào vấn đề chính đi."
“Tôi muốn hỏi chị, chị định làm thế nào?”
"Tôi có rất nhiều dự định, nhưng chẳng có điều gì liên quan đến cô cả."
"Với tình trạng bế tắc như hiện nay, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì có ý nghĩa gì với chị chứ?"
"Cô chặn tôi lại nói chuyện, có cần thiết hỏi tôi xem ý nghĩa ở đâu không? Tôi nghĩ có chuyện gì thì cô nói nhanh lên, tôi cần về nhà ăn cơm."
"Được rồi, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Hứa Khả, chị cũng đã tốt nghiệp đại học, tôi không tin chị cam tâm tình nguyện đóng một vai đáng thương là dựa vào đứa bé để trói buộc chồng mình."
"Mỗi người đều có cuộc sông riêng, cô không cần lo cho tôi."
"Không thể nói như vậy được. Năm đó nếu tôi sử dụng cách này, chắc chắn không thể có chị chen vào như ngày hôm nay, nhưng tôi tôn trọng suy nghĩ của anh Á Âu nên đã rút khỏi cuộc sống của anh ấy. Bây giờ, anh Á Âu đã không còn tình cảm gì với chị, thế mà chị vẫn mang bầu, thậm chí còn định sinh đứa bé ra, cái thái độ không chịu thua của chị đối với bất cứ ai cũng đều bất lợi."
Thấy ngón tay cầm cốc cà phê của Tử Đông siết chặt lại gần như trắng bệch, tôi quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện nực cười và đáng xấu hổ này.
"Cô Du, tôi nghĩ cô đợi tôi lâu như vậy, nhất quyết phải nói chuyện với tôi cho bằng được, chắc hẳn phải có một lí lẽ mới mẻ nào đó muốn chia sẻ, xem ra tôi đã nhầm. Tôi đã hiểu ý cô định nói, xin đừng sốt ruột hãy nghe tôi nói đã. Thứ nhất, trước khi biết tin có thai, tôi đã đề nghị ly hôn với anh Á Âu, câu nói đó không vì tôi mang thai mà mất hiệu lực."
Mắt Du Vịnh Văn không tự chủ chớp chớp vài cái. "Nhưng anh ấy không đời nào ly hôn với một thai phụ.”
'Nghe nói tình yêu chân chính có một sức mạnh rất lớn lao, khiến cho người ta có thể bất chấp tất cả, nó có thể dẫn cô đến nói chuyện với một thai phụ thì đương nhiên cũng có thể khiến anh ấy bàn chuyện ly hôn với tôi.”
“Chị… không phải vịn vào cớ mang bầu mà lên mặt với tôi, trò tiểu xảo này chẳng hay ho gì đâu.”
Tôi cười chua chát. “Đương nhiên, điều hay ho duy nhất là tình yêu vĩ đại của cô. Nhưng tôi có cái thai cần chăm sóc, có công việc cần làm, đúng là không có thời gian để nói với cô về vấn đề này. Và điều thứ hai tôi cần nói là, cô và anh Á Âu định thế nào, tôi cũng không quan tâm, xin cô đừng làm phiền tôi nữa.
“Nếu chị vui vẻ ly hôn với anh Á Âu, đương nhiên chúng ta không cần phải gặp lại nữa.”
“Cô Du, bây giờ tôi thật sự tin rằng cô rất yêu anh Á Âu, vì xem ra cô chẳng hiểu một chút gì về anh ấy. Từ trước đến giờ, anh ấy không muốn bất cứ ai vì anh ấy mà tranh giành điều gì, chứ đừng nói đến việc can thiệp vào quyết định của anh ấy. Tôi và anh Á Âu ly hôn lúc nào, ly hôn với điều kiện nào, hoàn toàn là chuyện giữa hai chúng tôi, không mảy may liên quan đến cô. Cô cũng đã là người lướn rồi, nếu cứ xuất hiện với bộ dạng ngây thơ, hồn nhiên thế này quả thật không thích hợp chút nào.” Tôi quay lại nói với Tử Đông: “Em thanh toán đi, chúng ta về nhà.”
Đi qua đường về chung cư, Tử Đông định nói gì đó, nhưng tôi xua tay ra hiệu nó đừng nói gì. Em trai bị sắc mặt của tôi làm cho sợ hãi, vội vàng dìu tôi về nhà. Tôi cố gắng chịu đựng, vừa bước vào nhà liền chạy vội vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Phản ứng nôn dữ dội của tôi lúc sáng sớm cũng chỉ là nôn khan, nhưng tôi biết đương nhiên cái này không phải là phản ứng do mang thai.
Nôn xong, tôi ngồi dựa vào bồn tắm thở dốc. Tử Đông rót một cốc nước mang đến cho tôi súc miệng, rồi lại đưa khăn ấm cho tôi. Tôi lấy khăn ấp vào mặt khóc không thành tiếng. Tử Đông ngồi bên cạnh, để tôi dựa vào vai nó. Hồi lâu, tôi bỏ khăn xuống, nói: "Cảm ơn em."
"Tại sao chị không nói sớm cho em biết?"
"Chị không biết nên nói như thế nào."
' Em là em trai của chị mà chị cũng không thể chia sẻ thì làm em trai có tác dụng gì!"
"Em đã chia sẻ với chị rồi, Tử Đông."
Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu hôm nay một mình tôi phải đối diện với cô ta thì sẽ thế nào. Không phải tôi sợ cô ta đối xử thô lỗ với mình, cô ta tự nhận thấy mình chiếm được tình yêu của chồng tôi nên có ưu thế đứng từ trên cao nhìn xuống, cái mà tôi sợ là cảm giác cô độc, giá băng trong lòng.
"Đừng nghĩ đến cô ta nữa." Bỗng Tử Đông hỏi một câu y hệt như của Du Vịnh Văn: "Thế chị định thế nào?"
"Chị sẽ sinh đứa trẻ này ra."
"Nhưng..."
Tôi lắc đầu, em trai nhìn vào mắt tôi, không nói tiếp nữa.
"Đừng nói nhưng nữa, Tử Đông. Tất cả những khó khăn chị đã nghĩ đến rồi, khả năng tồi tệ nhất là một mình chị nuôi con. Chị nghĩ chị có thể chịu đựng được."
Tôi có thể nhận ra em trai không tán thành, nhưng nó không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay tôi. Tôi lại tựa vào vai em, thầm cảm ơn nó vì đã yên lặng ở bên tôi những lúc này.
Tử Đông lạnh lùng nói: "Nếu cô có lòng tự trọng thì cô đã không xuất hiện trước mặt chị gái tôi."
Tôi có chút ngạc nhiên, Tử Đông thậm chí không biết cãi nhau bằng tôi, lúc nào nó cũng giữ khoảng cách với người khác, rất lịch sự nhã nhặn, chưa bao giờ tôi thấy nó thẳng thừng trách mắng người ta như vậy. Nó kéo ghế giúp tôi và để tôi ngồi đối diện với Du Vịnh Văn, sau đó ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, vẫy tay gọi phục vụ, chỉ vào tôi và nói: “Em mang cho chị này một cốc sữa nóng, còn cho tôi một cốc cà phê latte."
Du Vịnh Văn cười ha hả. "Đương nhiên rồi, hai người đứng trên bục cao của đạo đức, hoàn toàn có thể coi tôi là kẻ không lòng tự trọng. Có điều tôi cho rằng, sự tôn trọng lớn nhất với bản thân chính là tôn trọng tình cảm thật sự của mình."
Tử Đông tiện tay với lấy một tạp chí lật xem, coi như không quan tâm. Tôi mệt mỏi nói: “Đừng giả bộ giảng đạo đức nữa, tiểu thư Du, xon cô hãy nói vào vấn đề chính đi."
“Tôi muốn hỏi chị, chị định làm thế nào?”
"Tôi có rất nhiều dự định, nhưng chẳng có điều gì liên quan đến cô cả."
"Với tình trạng bế tắc như hiện nay, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì có ý nghĩa gì với chị chứ?"
"Cô chặn tôi lại nói chuyện, có cần thiết hỏi tôi xem ý nghĩa ở đâu không? Tôi nghĩ có chuyện gì thì cô nói nhanh lên, tôi cần về nhà ăn cơm."
"Được rồi, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Hứa Khả, chị cũng đã tốt nghiệp đại học, tôi không tin chị cam tâm tình nguyện đóng một vai đáng thương là dựa vào đứa bé để trói buộc chồng mình."
"Mỗi người đều có cuộc sông riêng, cô không cần lo cho tôi."
"Không thể nói như vậy được. Năm đó nếu tôi sử dụng cách này, chắc chắn không thể có chị chen vào như ngày hôm nay, nhưng tôi tôn trọng suy nghĩ của anh Á Âu nên đã rút khỏi cuộc sống của anh ấy. Bây giờ, anh Á Âu đã không còn tình cảm gì với chị, thế mà chị vẫn mang bầu, thậm chí còn định sinh đứa bé ra, cái thái độ không chịu thua của chị đối với bất cứ ai cũng đều bất lợi."
Thấy ngón tay cầm cốc cà phê của Tử Đông siết chặt lại gần như trắng bệch, tôi quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện nực cười và đáng xấu hổ này.
"Cô Du, tôi nghĩ cô đợi tôi lâu như vậy, nhất quyết phải nói chuyện với tôi cho bằng được, chắc hẳn phải có một lí lẽ mới mẻ nào đó muốn chia sẻ, xem ra tôi đã nhầm. Tôi đã hiểu ý cô định nói, xin đừng sốt ruột hãy nghe tôi nói đã. Thứ nhất, trước khi biết tin có thai, tôi đã đề nghị ly hôn với anh Á Âu, câu nói đó không vì tôi mang thai mà mất hiệu lực."
Mắt Du Vịnh Văn không tự chủ chớp chớp vài cái. "Nhưng anh ấy không đời nào ly hôn với một thai phụ.”
'Nghe nói tình yêu chân chính có một sức mạnh rất lớn lao, khiến cho người ta có thể bất chấp tất cả, nó có thể dẫn cô đến nói chuyện với một thai phụ thì đương nhiên cũng có thể khiến anh ấy bàn chuyện ly hôn với tôi.”
“Chị… không phải vịn vào cớ mang bầu mà lên mặt với tôi, trò tiểu xảo này chẳng hay ho gì đâu.”
Tôi cười chua chát. “Đương nhiên, điều hay ho duy nhất là tình yêu vĩ đại của cô. Nhưng tôi có cái thai cần chăm sóc, có công việc cần làm, đúng là không có thời gian để nói với cô về vấn đề này. Và điều thứ hai tôi cần nói là, cô và anh Á Âu định thế nào, tôi cũng không quan tâm, xin cô đừng làm phiền tôi nữa.
“Nếu chị vui vẻ ly hôn với anh Á Âu, đương nhiên chúng ta không cần phải gặp lại nữa.”
“Cô Du, bây giờ tôi thật sự tin rằng cô rất yêu anh Á Âu, vì xem ra cô chẳng hiểu một chút gì về anh ấy. Từ trước đến giờ, anh ấy không muốn bất cứ ai vì anh ấy mà tranh giành điều gì, chứ đừng nói đến việc can thiệp vào quyết định của anh ấy. Tôi và anh Á Âu ly hôn lúc nào, ly hôn với điều kiện nào, hoàn toàn là chuyện giữa hai chúng tôi, không mảy may liên quan đến cô. Cô cũng đã là người lướn rồi, nếu cứ xuất hiện với bộ dạng ngây thơ, hồn nhiên thế này quả thật không thích hợp chút nào.” Tôi quay lại nói với Tử Đông: “Em thanh toán đi, chúng ta về nhà.”
Đi qua đường về chung cư, Tử Đông định nói gì đó, nhưng tôi xua tay ra hiệu nó đừng nói gì. Em trai bị sắc mặt của tôi làm cho sợ hãi, vội vàng dìu tôi về nhà. Tôi cố gắng chịu đựng, vừa bước vào nhà liền chạy vội vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Phản ứng nôn dữ dội của tôi lúc sáng sớm cũng chỉ là nôn khan, nhưng tôi biết đương nhiên cái này không phải là phản ứng do mang thai.
Nôn xong, tôi ngồi dựa vào bồn tắm thở dốc. Tử Đông rót một cốc nước mang đến cho tôi súc miệng, rồi lại đưa khăn ấm cho tôi. Tôi lấy khăn ấp vào mặt khóc không thành tiếng. Tử Đông ngồi bên cạnh, để tôi dựa vào vai nó. Hồi lâu, tôi bỏ khăn xuống, nói: "Cảm ơn em."
"Tại sao chị không nói sớm cho em biết?"
"Chị không biết nên nói như thế nào."
' Em là em trai của chị mà chị cũng không thể chia sẻ thì làm em trai có tác dụng gì!"
"Em đã chia sẻ với chị rồi, Tử Đông."
Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu hôm nay một mình tôi phải đối diện với cô ta thì sẽ thế nào. Không phải tôi sợ cô ta đối xử thô lỗ với mình, cô ta tự nhận thấy mình chiếm được tình yêu của chồng tôi nên có ưu thế đứng từ trên cao nhìn xuống, cái mà tôi sợ là cảm giác cô độc, giá băng trong lòng.
"Đừng nghĩ đến cô ta nữa." Bỗng Tử Đông hỏi một câu y hệt như của Du Vịnh Văn: "Thế chị định thế nào?"
"Chị sẽ sinh đứa trẻ này ra."
"Nhưng..."
Tôi lắc đầu, em trai nhìn vào mắt tôi, không nói tiếp nữa.
"Đừng nói nhưng nữa, Tử Đông. Tất cả những khó khăn chị đã nghĩ đến rồi, khả năng tồi tệ nhất là một mình chị nuôi con. Chị nghĩ chị có thể chịu đựng được."
Tôi có thể nhận ra em trai không tán thành, nhưng nó không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay tôi. Tôi lại tựa vào vai em, thầm cảm ơn nó vì đã yên lặng ở bên tôi những lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook