Nếu Như Yêu
Chương 6-2

Trở về nhà, tôi định cùng Á Âu nói chuyện tử tế, nhưng thái độ của anh vô cùng lạnh nhạt. Anh còn nói cho dù tôi muốn ly hôn cũng không cần gấp gáp giống một số người ngồi đợi ở Cục Dân chính chờ mở cửa ngày đầu tiên, hay như xếp hàng vào chùa thắp hương ngày Tết đâu. Khi tâm trạng anh không vui, thái độ cũng trở nên lạnh lùng, chẳng thể nào nói chuyện nổi. Tôi không thể nói được gì nên đành thôi.

Kỳ nghỉ lễ kết thúc, anh gần như đi công tác suốt, lịch trình còn dày đặc hơn cả trước đây. Tôi đến làm việc ở công ty mới, cũng bận hết việc này đến việc nọ, thế nên hai vợ chồng rât ít khi giáp mặt nhau.

Tôi làm HR* nhiều năm, việc quản lý nhân sự có thể coi là thông thạo, nhưng tư vấn lại là nghề hoàn toàn mới đối với tôi. Tôi phụ trách mảng phân tích, đào tạo nhân sự, thiết lập lại cơ cấu bảng lương và tư vấn cho công ty. Sau khi nhận công việc này bao nhiêu việc đổ vào đầu khiến tôi rối như mớ bòng bong. Tôi đã phải tập trung toàn bộ tinh thần làm việc, lúc ở văn phòng chẳng có thời gian nào nghĩ ngợi lung tung cả.

(*) HR: là viết tắt của Human Resources, nghĩa là nguồn nhân lực (chỉ người làm về nhân sự).

Mùa đông lạnh lẽo kéo dài đã qua, thời tiết vẫn còn hơi se lạnh, nhưng các đồng nghiệp nữ trẻ trung ở công ty đã mau chóng cất vào tủ những chiếc áo khoác dày, thay vào đó là chiếc váy mát mẻ. Cho dù bận rộn thế nào, tôi cũng biết mùa xuân đã đến và cũng không thể không đối mặt với sự thật là kỳ kinh của tôi đã bị trễ quá lâu rồi.

Trước khi lấy nhau, Tôn Á Âu tỏ thái độ rất rõ ràng là không muốn có con, tôi cũng đồng ý. Sau khi kết hôn, tôi luôn có biện pháp tránh thai, cho đến nửa năm gần đây, do bận việc chăm sóc mẹ, sau đó là nghi ngờ Á Âu ngoại tình, nỗi đau do mất mẹ cộng thêm cú sốc bất ngờ về nguồn gốc xuất thân của mình khiến tôi quên bẵng chuyện này. Lần thân mật cuối cùng duy nhất với Á Âu, tôi đã quên không dùng biện pháp an toàn, là ở nhà nghỉ của thôn Lý Tập. Nhưng sau khi trả phòng tiễn anh đi, tôi đã mua một viên thuốc tránh thai khẩn cấp của hiệu thuốc ven đường.

Tôi cũng chỉ nghĩ đó là do tác dụng phụ của thuốc làm trễ kỳ kinh, cho đến khi mấy hôm liên tục đều có cảm giác khó chịu buồn nôn, tôi bỗng thấy có gì đó không ổn bèn mua que thử về kiểm tra, rồi giật mình sợ hãi sững sờ. Tôi đành xin nghỉ để đến bệnh viện khám, kết quả kiểm tra cho thấy tôi đã mang bầu được năm mươi ba ngày rồi.

Thuốc tránh thai khẩn cấp có vấn đề, hay là tôi thuộc một trong số người chiếm tỉ lệ thất bại nhỏ nhoi ghi trên tờ hướng dẫn sử dụng khi uống thuốc tránh thai, tôi thực sự không biết. Tôi không thể không cười nhạo mình. Trước khi kết hôn, một lần duy nhất phá rào, người gây họa là Á Âu; sau khi kết hôn, lần cuối cùng gần gũi với anh thì lại được một quả mang bầu bất ngờ.

Đúng là cái số tôi không cho phép tôi sống buông thả mà chỉ có thể sống đúng theo nguyên tắc.

Khác với đồng nghiệp, tôi thậm chí thích làm tăng ca.

Vì cứ tan làm, tôi lại phải nghĩ về tình trạng mình đang đối mặt. Tôi không biết phải nói với Tôn Á Âu thế nào về vấn đề này.

Người tình cũ của chồng tôi xuất hiện trở lại.

Chúng tôi đã nói đến chuyện ly hôn.

Tôi có bầu rồi.

... Dòng cuối cùng đúng là một trò đùa của số phận.

Tôi ở một mình suy nghĩ về vấn đề này hai ngày nhưng hoàn toàn không tìm ra lối thoát. Thấy Á Âu đi công tác về, vẻ mặt mệt mỏi, định quen miệng hỏi anh đã ăn tôi chưa, nhưng chợt nghĩ lại, dù sao đã ly hôn rồi, cần gì phải quan tâm đến anh ấy như ngày xưa nữa, đúng là nực cười. Nhưng khi sự quan tâm đã trở thành một thói quen thì việc dùng lí trí thuyết phục bản thân thay đổi bỗng mang đến cảm giác thật chua xót.

Tôi không biết mở miệng nói về chuyện mình có bầu như thế nào. Anh dường như cũng tránh mặt tôi, chỉ chào tôi một câu rồi vội vội vàng vàng bước ra phòng khách.

Dán chặt mắt vào cửa phòng đã đóng, tôi rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Ngày hôm sau nữa, tôi có việc phải đi gặp một khách hàng quan trọng. Sắp xếp địa điểm hrnj gặp thì khách hàng gọi điện đến bảo rằng có việc gắp cần xử lý, hẹn hôm khác gặp lại. Tôi chẳng biết làm thế nào, lúc quay đầu xe, vô tình nhìn thấy tấm biển của Bệnh viện Nhân dân tỉnh, một ý nghĩ vụt đến, tôi bèn lái xe qua đó.

Tôi nghĩ đến việc phá thai.     

Đây là bệnh viện lớn, cách nhà tôi và công ty khá xa, xác suất gặp người quen rất ít, tôi sẽ giải quyết xong vấn đề này, sau đó trở lại công ty tiếp tục làm việc. Nếu việc phẫu thuật không có vấn đề gì, cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Ý nghĩ lạnh lùng này khiến toàn thân tôi cảm thấy rét run.

Những kỷ niệm tôi cố gắng quên đi bỗng ùa về.

Cho dù đã ba mưoi tư tuổi, vậy mà tôi vẫn chưa sắp xếp ổn định cuộc sống của mình. Chưa bao giờ tôi cần có mẹ ở bên cạnh mình như lúc này, tôi hy vọng mẹ chưa từng rời xa tôi.

Những ngày đầu khi mẹ ra đi, tôi vô cùng đau đớn, phải mất đến hai tháng, tinh thần của tôi mới phần nào bình phục. Tôi luôn nhớ đến mẹ nhưng không lúc nào nhớ quay quắt như lúc này, buộc tôi phải ý thức được rằng cuộc sống của tôi đã có một khiếm khuyết rất lớn. Có lẽ bởi tôi đang ở trong tình trạng này, khi phải đứng trong bệnh viện, cảm nhận bầu không khí nặng nề, áp lực, gợi lên những ký ức đau buồn, giày vò con người, nổi đau trống vắng khiến trái tim tôi thắt lại, chỉ muốn khóc òa lên. Nhưng cho dù ở nơi tràn đầy sự giày vò, đau đớn của bệnh tật và sinh ly tử biệt, ai cũng phải cố gắng kìm nén bản thân, tôi chẳng có quyền yếu duối như vậy. Tôi dành dừng ở bên ngoài, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Hà Từ Hàng bước đến chào, lúc đó tôi mới giật mình trở lại thực tại.

Tôi đưa cô bé đến chỗ Tử Đông nhờ tư vấn. Trên đường đi, tôi đã hỏi thăm tình hình của ông Trương. Cô bé nói với tôi: "Lúc ông được đưa vào bệnh viện đã ở trong tình trạng hôn mê, qua mấy ngày chữa trị mới hồi phục được một chút tri giác, nhưng bác sĩ nói ông vẫn ở tình trạng nguy hiểm. Haizz, em muốn xin phép nghỉ học để về nhà mà bố không cho. Một mình bố chăm sóc ông thì quá mệt."

"Chị nhớ lần trưóc Chu Nhuệ đã nói ông Trương từng lập gia đình và có một dứa con trai cơ mà."

Cô bé nhún vai. "Vợ ông Trương mất sớm, quan hệ giữa ông Trương và con trai luôn căng thẳng, từ khi ông bị mắc chứng suy giảm trí nhớ, không thể xem bói, tế lễ cho mọi người nên cũng không có thu nhập gì. Bao nhiêu năm qua, tiền khám bệnh mua thuốc cho ông đều do bố em chi trả. Con trai ông chẳng bao giờ thấy đến thăm. Bố em gọi điện đến, chỉ muốn bảo con trai ông đến thăm ông, vậy mà cũng không thấy tăm hơi anh ta đâu.

Tôi nhớ ngay đến lời Tử Đông từng nói, đó là ở bệnh viện của nó, nó đã chứng kiến không ít người vì lý do nào đó không muốn chăm sóc người thân bị bệnh của mình. Nhưng Từ Hàng còn nhỏ tuổi mà kể chuyện này với giọng điệu hết sức bình thản, không có bất cứ sự phẫn nộ, oán trách nào, cứ như hoàn toàn không để tâm đến, khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi ngập ngừng một lát rồi mới hỏi: "Chi phí thuốc thang cho ông Trương có gặp vấn đề gì không?"

"Em không biết, em cũng không hỏi."

Tôi rất muốn nói nếu cần, tôi có thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy câu nói này của mình quá mạo muội, thế nên muốn nói rồi lại thôi. Hà Từ Hàng tự nhiên bật cười. "Chị Hứa, cảm ơn chị, chuyện tiền nong chị không cần phải lo, đây đâu phải lần đầu tiên ông Trương nằm viện, bố em lo được mà."

Cô bé nói rất thản nhiên khiến tôi cảm thấy suy nghĩ của mình thật nhỏ bé, tầm thường.

Từ chỗ tư vấn của Tử Đông bước ra, tôi tiễn cô bé về trường học, cô bé cảm ơn tôi, sau đó còn hỏi tôi có vấn đề gì không, cô bé đúng là một cô gái vô cùng thông minh, vừa nhìn đã nhận ra tôi có chuyện khác thường. Cuộc sống của tôi đã có quá nhiều chuyện giấu giếm nên đối với cô bé, tôi bỗng nhiên không muốn nói dối nữa.

"Chị có bầu rồi."

Khi nói ra câu này, chính là lòng tôi đang giằng xé giữa nên hay không nên giải quyết cho xong phiền phức này.

Tôi bất giác sờ vào bụng, vẫn còn bằng phẳng, chẳng có gì bất thường cả.

Trên lý thuyết, nó chỉ là một quả trứng đã được thụ tinh, chưa phát triển thành giới tính thì chưa thể có khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài. Nhưng cứ nhắc đến từ giải quyết, nghĩ đến việc mình nằm trên bàn phẫu thuật, tôi càng cảm thấy khó thở hơn, không phải sợ phẫu thuật mà sợ bản thân mình cuối cùng trở thành con người lạnh lẽo vô tình, mất đi khả năng cảm nhận tình cảm ấm áp.

"Nếu không muốn có đứa bé thì chị không nên sinh nó ra. Nếu chị quyết định sinh ra thì hãy chăm sóc thật chu đáo." Từ Hàng bảo rằng cô bé chỉ biết nói một câu "tệ bạc", nhưng đối với tôi, câu nói này vô cùng quan trọng. Cô bé không biết rằng, những người trưởng thành như chúng tôi luôn ở vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, suy tính thiệt hơn, nguyên nhân là do muốn được nhiều hơn mất. Cô bé đã có cảm nhận sắc bén khi đưa ra lý do giữ lại đứa bé, đã nhìn ra bản chất của vấn đề.

Từ Hàng là đứa trẻ bị bỏ rơi, còn tôi là đứa trẻ mà mẹ bất đắc dĩ giữ lại.

Chắc hẳn những năm qua, người đàn ông mà tôi gọi là bố đẻ đã trải qua những năm tháng thực sự tồi tệ. Ông sẽ không chia sẻ với tôi, có lẽ đối với ông, tôi chính là một hồi ức không vui vẻ gì. Có thể ông sẽ không bao giờ nhận tôi, nhưng tôi có thể nhận ra, ông đối xử với Từ Hàng vô cùng thân thiết, yêu thương, tình cảm giữa cha con họ làm tôi ngưỡng mộ.

Mẹ tôi, theo cách của bà, đã chăm sóc, quan tâm, giáo dục tôi, cho dù mẹ đã để lại cho tôi một thân phận không rõ ràng. Mẹ đã trải qua quá nửa đời người trong khổ sở, buồn bã, rồi mắc bệnh ung thư mà qua đời. Tôi làm sao có thể oán hận mẹ được đây?

Hai người họ đã sống cuộc sống như thế nào, chọn lựa cách sống ra sao, tôi nào có quyền phán xét họ!

Tôi trở về công ty, sắp xếp lại công việc, đến khi xử lý xong hết công việc thì cũng đã tám giờ tôi. Tôi lái xe về nhà, lên tầng mở cửa, phát hiện Tôn Á Âu đang ngồi trên ghế xô pha, chúng tôi mặt đối mặt. Anh hỏi:

"Sao em về muộn thế?"

"Tôi có chút việc bây giờ mới làm xong.

"Em ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Công việc mới có thuận lợi không?

"Cũng được."

Sau những phút hỏi han đơn thuần, không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng. Lúc này là cơ hội tốt nhất để nói chuyện nhưng tôi bỗng nhiên không biết mở đầu như thế nào.

Lúc này, anh đứng dậy, giơ tay ra lấy chiếc túi xách trên tay tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã đổ túi ra, tất cả đồ đạc bên trong đều rơi hết xuống bàn. Tôi kinh ngạc đờ đẫn. "Anh làm cái gì vậy?”

Anh không thèm nhìn tôi, tự lấy tờ kết quả siêu âm và hồ sơ kiểm tra sức khỏe bên trong, xem một hồi lâu, sau đó nhìn lên: "Như vậy có nghĩa là em có thai rồi?"

"Sao anh biết?"

Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: "Thời gian đi kiểm tra là bốn ngày trước. Em định lúc nào mới nói cho anh biết hả?"

Giữa vợ chồng khi đã có khoảng cách thì không còn tồn tại cái gọi là dịp thích hợp nửa. Tôi chẳng thể nói được gì

"Theo anh hiểu về con người em, chắc em định đi xử lý một mình, không thèm nói cho anh biết, đúng không?"

Bị anh đoán đúng rồi, trước đây tôi đã từng làm như vậy, lần này cũng có suy nghĩ tương tự. Cho dù không thực hiện, tôi cũng không muốn biện hộ cho mình.

“Dù sao anh cũng là người cho đứa trẻ một nửa số gen, nếu em nghĩ rằng không cần nói với anh mà tự ý làm thì em đã quá sai lầm rồi.”

"Á Âu, tôi muốn sinh đứa con này."

Căn phòng chìm đắm trong sự trầm mặc nặng nề, chúng tôi có thể nghe rõ hơi thở của nhau.

Tôi biết, đối với Á Âu, câu nói này còn bất ngờ hơn cả tin anh biết tôi có bầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương