Nếu Như Yêu
-
Chương 11-2
Xe của Tử Đông đậu cách chỗ tôi đứng không xa, anh nhìn tôi rất lâu rồi hỏi: “Em sao thế?”
“Tôi có sao đâu.”
“Nhưng sao mặt mày em bơ phờ thế kia, xảy ra chuyện gì à?”
“Không sao, chỉ là đi bộ mệt quá thôi.”
Anh chỉ quán cà phê phía sau. “Đến đó ngồi nghỉ một lát, tôi mời em uống cà phê luôn.”
Tôi thật sự rất mệt nên đành đi theo anh, ngồi vào chiếc ghế xô pha bọc nhung màu xanh đen sát cửa sổ. Tôi bỗng muốn được ngồi ở đây mãi, không phải đứng lên, quả là một ngày dài dằng dặc.
“Có thật em không sao chứ?”
Tôi đáp mà như sắp hết hơi: “Tôi không biết, cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc dài không cần tỉnh dậy, như thế có phải là một căn bệnh không?”
Anh dường nhe không biết tôi đang nói đùa, nhìn tôi đăm đăm, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ông Trương hiện giờ ra sao rồi?”
“Thì cứ ra viện rồi lại vào viện, lúc khỏe lúc yếu.” Tôi không nói với anh điều dì Hồng nói nhỏ với tôi sau khi nhìn thấy sắc mặt của ông. Dì bảo thể trạng và sắc mặt của ông chẳng khác người chồng đã mất của dì, sợ rằng ông sẽ không sống được bao lâu nữa. Lời dì nói khiến tôi nhìn ông chằm chằm lúc đi vào thăm ông, nhưng chẳng nhận ra điều gì khác thường cả.
“Bố em thì sao?”
Với kiểu người lạnh lùng như anh, chủ động gọi tôi đã là một việc rất kỳ lạ rồi, thế mà còn hỏi han này nọ, tôi không thể không kinh ngạc. Có điều, đúng lúc tôi cũng có chút thắc mắc cần hỏi anh. “Bác sĩ Hứa, nghiện rượu có tác hại như thế nào đến sức khỏe ạ?”
Anh cau mày. “Bố em nghiện rượu à?”
“Cũng không đến mức nghiện, nhưng bố uống nhiều hơn xưa, mấy lần tôi về nhà đều nhìn thấy ông khá say, tinh thần cũng không được như trước kia. Lúc viết thư pháp, tay cầm bút hơi run run. Đây có phải dầu hiệu của trúng độc cồn không ạ?”
“Trúng độc cồn thực chất là do trong thời gian ngắn cơ thể hấp thu quá nhiều ethanol, hệ trung khu thần kinh lúc đầu bị hưng phấn, sau đó bị ức chế, có biểu hiện lâm sàng là khó chịu, buồn nôn, chóng mặt, nói lắp, nóng nảy, người bị nặng có khi không kiểm soát được đại tiển tiện, mất tri giác, thậm chí…”
“Dừng lại, dừng lại, những cái đấy bố tôi đều không bị…”
“Dù thế nào thì uống rược nhiều trong thời gian dài cũng rất có hại cho thực quản, dạ dày, gan và não. Chứng run tay của bố em, nếu loại trừ các khả năng khác thì có thể do thói quen uống rượu, thần kinh bị tổn thương dẫn đến tình trạng này.”
Tôi nhìn về phía trước, ánh mắt mông lung. Ngày còn nhỏ, tôi thường xuyên chứng kiến ông Trương uống rượu ngà ngà say, sau đó hát hò vỗ tay rất rôm rả. Trong thôn Lý Tập cũng có một vài ma men, sau khi uống say hoàn toàn mất kiểm soát, chửi bới loạn xì ngậu, nôn thốc nôn tháo hay ngủ ngay bên vệ đường mà không hay biết gì. Bố tôi không đến mức đó nhưng trông ông lúc nào cũng thất thần, viết chữ cũng run tay và gầy đi. Trong lòng tôi bống có nỗi lo lắng không tên, cảm thấy có điều gì uẩn khúc trong chuyện này.
“Em hãy thuyết phục ông ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem sao!”
“Bố sẽ không đồng ý đâu. Tôi cảm thấy con người mình rất mâu thuẫn. Tôi nghĩ bố không uống rượu làm bậy, có thể chỉ là trong lòng bố có điều gì đó đè nén, muốn dùng rượu giải sầu, rượu sẽ làm bố tạm thời quên đi nỗi buồn. Vậy tôi có quyền gì tước đoạt niềm vui nho nhỏ này của ông chứ?”
“Có phải sự xuất hiện của chị tôi khiến ông ấy như vậy không?”
“Chị Hứa Khả là người rất tốt, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng có chút liên quan.”
Anh im lặng không nói.
Phục vụ bưng cà phê tới, còn mang thêm cho tôi một ly kem, tôi reo lên một tiếng thích thú, hào hứng xúc ăn. Lúc ngẩng đầu lên, tôi bỗng phát hiện Hứa Tử Đông đang nhìn mình với nét mặt đăm chiêu.
“Tôi không trách chị Hứa Khả đâu. Nếu tôi biết bố mình là ai, tôi cũng sẽ không thể không đi tìm ông ấy.”
Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, tôi cũng không nói gì nữa, tập trung vào ly kem. Ăn xong ly kem, tôi hỏi anh: “Tôi có thể gọi thêm một cái bánh ngọt không?”
Anh gật đầu, vẫy tay ra hiệu phục vụ mang thực đơn đồ ngọt lên. Tôi chọn một miếng bánh ngọt Brownie. Sau khi đĩa bánh mang lên, tôi lại cắm cúi ăn một mạch hết sạch, cảm thấy tinh thần khá lên rất nhiều.
“Thực ra thất tình cũng không phải là chuyện to tát lắm.”
Vừa ăn no xong nên phản ứng của tôi có hơi chậm chạp. Tôi hỏi lại: “Ai thất tình cơ?”
“Em còn trẻ, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn.”
Tôi cười nhe mếu. “Ặc, sao anh lại nghĩ là tôi bị thất tình?”
“Một tiếng trước tôi ngồi ở đây, nhìn thấy em với một cô gái khác đi ngang qua, sắc mặt ủ rũ, lúc tôi chuẩn bị đứng dậy ra về thì thấy một mình em đang lang thang trên đường.”
“Dựa vào cái đó nên anh đoán tôi thất tình à?”
Anh ngập ngừng liếc nhìn cái đĩa trống không trên bàn. “Mấy cô y tá ở khoa tôi đều nói, lúc thất tình con gái rất thích ăn đồ ngọt.”
Tôi đập tay xuống bàn cười vang. “Thảo nào anh có lòng tốt mời tôi ăn kem, ha ha.”
Tự nhiên, anh bỗng lắp bắp: “Thực ra… cái đó, cái quan trọng là, tuần trước tôi gặp cậu bạn của em là Chu Nhuệ ở quán bar. Cậu ta đang ngồi cùng với một cô gái khác, hai người đó trông rất thân mật.”
Tôi ngẩn người, rồi nhìn anh, nói: “Bác sĩ Hứa, trông anh không giống kiểu người hay đi quán bar như Chu Nhuệ chút nào.”
“Tôi đi cùng với bạn”
Tôi muốn nói Chu Nhuệ không phải là bạn trai của tôi, việc cậu ta yêu ai không liên quan đến tôi, nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy trống rỗng. Từ lần cậu ta tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi chưa gặp lại cậu ta lần nào, cậu ta cũng chẳng liên lạc với tôi, giống như đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi vậy. Tâm trạng vui vẻ sau khi ăn đồ ngọt xong bỗng chốc tan biến, tôi tựa hẳn người vào góc sâu nhất của ghế xô pha, một lúc lâu không nói câu nào.
“Có muốn ăn thêm không?”
Dạ dày sắp bị miếng bánh Brownie làm cho nổ tung rồi, nên tôi lắc đầu.
“Vậy… hay là thử ăn sô cô la, ca cao sẽ làm giảm tâm trạng buồn bã đấy.”
Dễ nhận thấy Hứa Tử Đông không phải là người giỏi an ủi nhưng vẫn cố gắng an ủi tôi. Tôi cảm thấy khá xúc động, hơi rướn người về phía trước, nắm lấy bàn tay trái anh đang đặt trên bàn. Anh giật nảy mình, định rụt tay về. Tôi liền lườm anh. “Để tôi xem tướng tay cho, không định sàm sỡ anh đâu mà lo, để yên nào!”
Ngón tay anh thon dài, cảm giác khi tiếp xúc rất sạch sẽ, ấm áp, đường vân tay rõ ràng, chô gần gan bàn tay có một chấm đen nhỏ, tôi chăm chú nhìn vào đó. Anh bối rối hỏi lại: “Có xem được gì không?”
“Anh mắc bệnh sạch sẽ.”
“Đa số bác sĩ đều có tính đó.”
“Không phải về phương diện cơ thể, về mặt tình cảm của anh cũng như vậy.”
“Dựa trên cơ sở nào?”
Tôi không để ý đến lười anh nói, tiếp tục “phán”: “Anh sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.”
Anh bật cười. “Thật ra, vừa nãy tôi còn đang suy nghĩ có nên chuyển nghề hay không đấy.”
“Không, anh sẽ phải làm bác sĩ suốt đời thôi.”
Anh im lặng.
“Chuyện tình cảm của anh không thuận lợi lắm.”
“Có bao nhiêu phần trăm không thuận lợi?”
“Anh chưa thực sự yêu ai, là người có yêu cầu rất cao, sống nội tâm, hiện giờ chuyện tình cảm đnag trong tình trạng vô vọng.”
Anh đột ngột rụt tay về, tôi không nhịn được bật cười. “Bác sĩ Hứa, phản ứng cơ thể của anh cũng khá thành thực đấy!”
Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười. “Còn gì nữa không?”
“Anh đã quyết định bước ra khỏi tình trạng đó. Đây là quyết định đúng đắn, vì anh sẽ nhanh chóng gặp được một người thích hợp.”
“Những điều này là em tự suy đoán, đúng không?”
Tôi bưng cốc cà phê lên, uống một ngụm, mỉm cười không nói gì.
“Nếu không thì có lẽ chị tôi đã kể chuyện về tôi cho em biết?”
“Anh đừng đoán nữa, bác sĩ Hứa, điều duy nhất chị Hứa Khả nói với tôi anh là bác sĩ giỏi và giống mẹ anh hơn cả chị ấy.” Ánh mắt anh chợt tối lại, tôi hơi hối hận đã nhắc đến mẹ anh, nên vội vàng chuyển chủ đề: “Anh nói đúng lắm, đa số là tôi suy đoán đấy.”
“Em có thể nói em suy đoán như thế nào không?”
“Lúc ông Trương còn nằm ở bệnh viện của các anh, y tá khoa nội đều nói về anh. Các cô ấy nói có mỹ nữ bày tỏ tình cảm với anh, rồi các bác sĩ đàn anh giới thiệu bạn gái cho anh, anh đều không động lòng, thế nên tôi đoán, anh không mắc bệnh sạch sẽ về tình cảm và yêu cầu khá cao mới lạ! Anh là người rất lạnh lùng, lúc kiểm tra sức khỏe bệnh nhân lại rất tỉ mỉ, nghiêm túc, đối xử thân thiện với bệnh nhân, có thể thấy anh thực sự rất yêu nghề, thế nên tôi mới đoán anh sẽ suốt đời làm bác sĩ và trở thành một bác sĩ giỏi.”
“Vậy còn trạng thái tình cảm của tôi hiện nay…”
“Anh là bác sĩ của một bệnh viện lớn, lần nào đến thăm ông Trương, tôi đều thấy anh ở bệnh viện. Thế mà hôm nay anh lại ngồi một mình uống cà phê trong nhiều giờ liền, chắc chắn là đang gặp vấn đề về tình cảm. Một người đang bị thất tình thì sẽ không quan tâm đến thế giới bên ngoài, vậy mà anh lại nhìn thấy tôi, chứng tỏ việc thất tình của anh không nghiêm trọng lắm, anh đã nghĩ thông suốt và quyết định kết thúc rồi.”
Với vẻ mặt không chút biểu cảm, anh hỏi tôi: “Vậy tôi sẽ nhanh chóng gặp được một người thích hợp cũng là do em đoán?”
“Câu này tôi bịa đấy, anh có quyền coi đó như một kiểu an ủi để cảm ơn anh đã mời tôi ăn kem và bánh.”
Anh ngẩn người, tôi nghĩ anh sẽ tức giận không thèm nói chuyện với tôi nữa, nào ngờ anh bỗng bật cười ha hả. “Chị tôi nói đúng, em thực sự là một cô nhóc thú vị.”
Lâu lắm rồi tôi không có kiểu bạ đâu nói đấy như thế nên thấy hơi ngại, chỉ biết cúi nhìn đồng hồ, rồi nói: “Tôi phải về trường đây.”
Anh thanh toán tiền xong, nói: “Để tôi đưa em về.”
Chúng tôi bước ra khỏi quán, tôi hỏi anh: “Anh lái xe à?”
Anh chỉ về phía vệ đường, đó là một chiếc mô tô phân khối lớn, trong đêm tôi sphát ra ánh vàng sáng bóng. Tôi kinh ngạc. “Một người nho nhã như anh mà lại có sở thích mạnh mẽ thế, tôi không nhìn ra đấy!”
“Không mua được xe mô tô Harley, tôi chỉ biết dùng chiếc xe cà tàng này thôi. Có điều, anh đưa mũ bảo hiểm cho tôi, “rất vui vì dù sao tôi cũng có điểm mà em không nhìn ra, hoặc không suy đoán ra được.”
Anh ngồi lên xe trước, tôi ngồi phía sau anh, bỗng anh quay đầu lại, nói: “Tôi lạnh lùng lắm à?”
Lần đầu tiên chúng tôi gần nhau như thế, tôi nhất thời lơ đãng, ngẩn ngơ nhìn anh. Anh tiếp tục nói: “Thế mà tôi cứ nghĩ mình là người thân thiện lắm.”
Tôi chẳng nói được câu nào.
“Em sao thế?”
Tôi định thần lại, mặt nóng ran, may mà có mũ bảo hiểm che đỡ. “Thân thiện, nhiệt tình là phép xã giao cơ bản của con người, có ai khen anh là người nhiệt tình chưa?”
Anh nghĩ ngợi một lát, dưới ánh đèn đường, dáng vẻ tập trung suy nghĩ của anh vô cùng cuốn hút, làm tôi có cảm giác hơi choáng váng. Anh lắc đầu, thật thà nói: “Đúng là chưa ai bảo thế.”
Anh đội mũ bảo hiểm rồi khởi động xe. Tốc độ dần dần tăng lên, tôi không thể không ôm chặt eo anh. Có lẽ tôi nên thành thật một chút với bản thân, đó là tôi không hề cảm thấy mình gặp khó xử với chuyện ôm eo anh. Từ người anh tỏa ra một mùi hương đặc trưng của bác sĩ, vóc dáng cao ráo, mạnh mẽ, cảm giác chạm vào cơ thể anh lẫn mùi hương thoang thoảng đó đều rất tuyệt. Cơn gió lạnh thổi qua, có khoảnh khắc tôi muốn áp mặt mình vào lưng anh và cứ được ngồi ôm anh như vậy, ước cho quãng đường đừng bao giờ kết thúc. Anh tập trung lái xe, chắc hẳn không biết được những ý nghĩ lộn xộn trong đầu tôi, lúc này đây tôi không phải suy nghĩ nên đi như thế nào, ngày mai sẽ ra sao. Nhân vật Lý Mạc Sầu sát khí đằng đằng trong tiểu thuyết của Kim Dung đã từng được Dương Quá ôm một lần, thế mà ý định giết người hoàn toàn thay đổi, tuy trong nhiều năm liền không gần gũi với người khác phái, những đã bị mùi cơ thể của người đàn ông xa lạ làm chao đảo tâm hồn. Ít nhất tôi cũng đã từng ngồi sát cạnh Chu Nhuệ, thậm chí được cậu ta hôn, nhưng chẳng thấy xao động như thế này, chứ nói gì đến những ý nghĩ lạ lùng khác.
Tôi chẳng thể giải thích nổi.
Không bao lâu đã đến trường, tôi xuống xe, đưa trả anh mũ bảo hiểm rồi vội vàng chạy vào ký túc.
“Tôi có sao đâu.”
“Nhưng sao mặt mày em bơ phờ thế kia, xảy ra chuyện gì à?”
“Không sao, chỉ là đi bộ mệt quá thôi.”
Anh chỉ quán cà phê phía sau. “Đến đó ngồi nghỉ một lát, tôi mời em uống cà phê luôn.”
Tôi thật sự rất mệt nên đành đi theo anh, ngồi vào chiếc ghế xô pha bọc nhung màu xanh đen sát cửa sổ. Tôi bỗng muốn được ngồi ở đây mãi, không phải đứng lên, quả là một ngày dài dằng dặc.
“Có thật em không sao chứ?”
Tôi đáp mà như sắp hết hơi: “Tôi không biết, cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc dài không cần tỉnh dậy, như thế có phải là một căn bệnh không?”
Anh dường nhe không biết tôi đang nói đùa, nhìn tôi đăm đăm, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ông Trương hiện giờ ra sao rồi?”
“Thì cứ ra viện rồi lại vào viện, lúc khỏe lúc yếu.” Tôi không nói với anh điều dì Hồng nói nhỏ với tôi sau khi nhìn thấy sắc mặt của ông. Dì bảo thể trạng và sắc mặt của ông chẳng khác người chồng đã mất của dì, sợ rằng ông sẽ không sống được bao lâu nữa. Lời dì nói khiến tôi nhìn ông chằm chằm lúc đi vào thăm ông, nhưng chẳng nhận ra điều gì khác thường cả.
“Bố em thì sao?”
Với kiểu người lạnh lùng như anh, chủ động gọi tôi đã là một việc rất kỳ lạ rồi, thế mà còn hỏi han này nọ, tôi không thể không kinh ngạc. Có điều, đúng lúc tôi cũng có chút thắc mắc cần hỏi anh. “Bác sĩ Hứa, nghiện rượu có tác hại như thế nào đến sức khỏe ạ?”
Anh cau mày. “Bố em nghiện rượu à?”
“Cũng không đến mức nghiện, nhưng bố uống nhiều hơn xưa, mấy lần tôi về nhà đều nhìn thấy ông khá say, tinh thần cũng không được như trước kia. Lúc viết thư pháp, tay cầm bút hơi run run. Đây có phải dầu hiệu của trúng độc cồn không ạ?”
“Trúng độc cồn thực chất là do trong thời gian ngắn cơ thể hấp thu quá nhiều ethanol, hệ trung khu thần kinh lúc đầu bị hưng phấn, sau đó bị ức chế, có biểu hiện lâm sàng là khó chịu, buồn nôn, chóng mặt, nói lắp, nóng nảy, người bị nặng có khi không kiểm soát được đại tiển tiện, mất tri giác, thậm chí…”
“Dừng lại, dừng lại, những cái đấy bố tôi đều không bị…”
“Dù thế nào thì uống rược nhiều trong thời gian dài cũng rất có hại cho thực quản, dạ dày, gan và não. Chứng run tay của bố em, nếu loại trừ các khả năng khác thì có thể do thói quen uống rượu, thần kinh bị tổn thương dẫn đến tình trạng này.”
Tôi nhìn về phía trước, ánh mắt mông lung. Ngày còn nhỏ, tôi thường xuyên chứng kiến ông Trương uống rượu ngà ngà say, sau đó hát hò vỗ tay rất rôm rả. Trong thôn Lý Tập cũng có một vài ma men, sau khi uống say hoàn toàn mất kiểm soát, chửi bới loạn xì ngậu, nôn thốc nôn tháo hay ngủ ngay bên vệ đường mà không hay biết gì. Bố tôi không đến mức đó nhưng trông ông lúc nào cũng thất thần, viết chữ cũng run tay và gầy đi. Trong lòng tôi bống có nỗi lo lắng không tên, cảm thấy có điều gì uẩn khúc trong chuyện này.
“Em hãy thuyết phục ông ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem sao!”
“Bố sẽ không đồng ý đâu. Tôi cảm thấy con người mình rất mâu thuẫn. Tôi nghĩ bố không uống rượu làm bậy, có thể chỉ là trong lòng bố có điều gì đó đè nén, muốn dùng rượu giải sầu, rượu sẽ làm bố tạm thời quên đi nỗi buồn. Vậy tôi có quyền gì tước đoạt niềm vui nho nhỏ này của ông chứ?”
“Có phải sự xuất hiện của chị tôi khiến ông ấy như vậy không?”
“Chị Hứa Khả là người rất tốt, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng có chút liên quan.”
Anh im lặng không nói.
Phục vụ bưng cà phê tới, còn mang thêm cho tôi một ly kem, tôi reo lên một tiếng thích thú, hào hứng xúc ăn. Lúc ngẩng đầu lên, tôi bỗng phát hiện Hứa Tử Đông đang nhìn mình với nét mặt đăm chiêu.
“Tôi không trách chị Hứa Khả đâu. Nếu tôi biết bố mình là ai, tôi cũng sẽ không thể không đi tìm ông ấy.”
Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, tôi cũng không nói gì nữa, tập trung vào ly kem. Ăn xong ly kem, tôi hỏi anh: “Tôi có thể gọi thêm một cái bánh ngọt không?”
Anh gật đầu, vẫy tay ra hiệu phục vụ mang thực đơn đồ ngọt lên. Tôi chọn một miếng bánh ngọt Brownie. Sau khi đĩa bánh mang lên, tôi lại cắm cúi ăn một mạch hết sạch, cảm thấy tinh thần khá lên rất nhiều.
“Thực ra thất tình cũng không phải là chuyện to tát lắm.”
Vừa ăn no xong nên phản ứng của tôi có hơi chậm chạp. Tôi hỏi lại: “Ai thất tình cơ?”
“Em còn trẻ, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn.”
Tôi cười nhe mếu. “Ặc, sao anh lại nghĩ là tôi bị thất tình?”
“Một tiếng trước tôi ngồi ở đây, nhìn thấy em với một cô gái khác đi ngang qua, sắc mặt ủ rũ, lúc tôi chuẩn bị đứng dậy ra về thì thấy một mình em đang lang thang trên đường.”
“Dựa vào cái đó nên anh đoán tôi thất tình à?”
Anh ngập ngừng liếc nhìn cái đĩa trống không trên bàn. “Mấy cô y tá ở khoa tôi đều nói, lúc thất tình con gái rất thích ăn đồ ngọt.”
Tôi đập tay xuống bàn cười vang. “Thảo nào anh có lòng tốt mời tôi ăn kem, ha ha.”
Tự nhiên, anh bỗng lắp bắp: “Thực ra… cái đó, cái quan trọng là, tuần trước tôi gặp cậu bạn của em là Chu Nhuệ ở quán bar. Cậu ta đang ngồi cùng với một cô gái khác, hai người đó trông rất thân mật.”
Tôi ngẩn người, rồi nhìn anh, nói: “Bác sĩ Hứa, trông anh không giống kiểu người hay đi quán bar như Chu Nhuệ chút nào.”
“Tôi đi cùng với bạn”
Tôi muốn nói Chu Nhuệ không phải là bạn trai của tôi, việc cậu ta yêu ai không liên quan đến tôi, nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy trống rỗng. Từ lần cậu ta tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi chưa gặp lại cậu ta lần nào, cậu ta cũng chẳng liên lạc với tôi, giống như đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi vậy. Tâm trạng vui vẻ sau khi ăn đồ ngọt xong bỗng chốc tan biến, tôi tựa hẳn người vào góc sâu nhất của ghế xô pha, một lúc lâu không nói câu nào.
“Có muốn ăn thêm không?”
Dạ dày sắp bị miếng bánh Brownie làm cho nổ tung rồi, nên tôi lắc đầu.
“Vậy… hay là thử ăn sô cô la, ca cao sẽ làm giảm tâm trạng buồn bã đấy.”
Dễ nhận thấy Hứa Tử Đông không phải là người giỏi an ủi nhưng vẫn cố gắng an ủi tôi. Tôi cảm thấy khá xúc động, hơi rướn người về phía trước, nắm lấy bàn tay trái anh đang đặt trên bàn. Anh giật nảy mình, định rụt tay về. Tôi liền lườm anh. “Để tôi xem tướng tay cho, không định sàm sỡ anh đâu mà lo, để yên nào!”
Ngón tay anh thon dài, cảm giác khi tiếp xúc rất sạch sẽ, ấm áp, đường vân tay rõ ràng, chô gần gan bàn tay có một chấm đen nhỏ, tôi chăm chú nhìn vào đó. Anh bối rối hỏi lại: “Có xem được gì không?”
“Anh mắc bệnh sạch sẽ.”
“Đa số bác sĩ đều có tính đó.”
“Không phải về phương diện cơ thể, về mặt tình cảm của anh cũng như vậy.”
“Dựa trên cơ sở nào?”
Tôi không để ý đến lười anh nói, tiếp tục “phán”: “Anh sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.”
Anh bật cười. “Thật ra, vừa nãy tôi còn đang suy nghĩ có nên chuyển nghề hay không đấy.”
“Không, anh sẽ phải làm bác sĩ suốt đời thôi.”
Anh im lặng.
“Chuyện tình cảm của anh không thuận lợi lắm.”
“Có bao nhiêu phần trăm không thuận lợi?”
“Anh chưa thực sự yêu ai, là người có yêu cầu rất cao, sống nội tâm, hiện giờ chuyện tình cảm đnag trong tình trạng vô vọng.”
Anh đột ngột rụt tay về, tôi không nhịn được bật cười. “Bác sĩ Hứa, phản ứng cơ thể của anh cũng khá thành thực đấy!”
Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười. “Còn gì nữa không?”
“Anh đã quyết định bước ra khỏi tình trạng đó. Đây là quyết định đúng đắn, vì anh sẽ nhanh chóng gặp được một người thích hợp.”
“Những điều này là em tự suy đoán, đúng không?”
Tôi bưng cốc cà phê lên, uống một ngụm, mỉm cười không nói gì.
“Nếu không thì có lẽ chị tôi đã kể chuyện về tôi cho em biết?”
“Anh đừng đoán nữa, bác sĩ Hứa, điều duy nhất chị Hứa Khả nói với tôi anh là bác sĩ giỏi và giống mẹ anh hơn cả chị ấy.” Ánh mắt anh chợt tối lại, tôi hơi hối hận đã nhắc đến mẹ anh, nên vội vàng chuyển chủ đề: “Anh nói đúng lắm, đa số là tôi suy đoán đấy.”
“Em có thể nói em suy đoán như thế nào không?”
“Lúc ông Trương còn nằm ở bệnh viện của các anh, y tá khoa nội đều nói về anh. Các cô ấy nói có mỹ nữ bày tỏ tình cảm với anh, rồi các bác sĩ đàn anh giới thiệu bạn gái cho anh, anh đều không động lòng, thế nên tôi đoán, anh không mắc bệnh sạch sẽ về tình cảm và yêu cầu khá cao mới lạ! Anh là người rất lạnh lùng, lúc kiểm tra sức khỏe bệnh nhân lại rất tỉ mỉ, nghiêm túc, đối xử thân thiện với bệnh nhân, có thể thấy anh thực sự rất yêu nghề, thế nên tôi mới đoán anh sẽ suốt đời làm bác sĩ và trở thành một bác sĩ giỏi.”
“Vậy còn trạng thái tình cảm của tôi hiện nay…”
“Anh là bác sĩ của một bệnh viện lớn, lần nào đến thăm ông Trương, tôi đều thấy anh ở bệnh viện. Thế mà hôm nay anh lại ngồi một mình uống cà phê trong nhiều giờ liền, chắc chắn là đang gặp vấn đề về tình cảm. Một người đang bị thất tình thì sẽ không quan tâm đến thế giới bên ngoài, vậy mà anh lại nhìn thấy tôi, chứng tỏ việc thất tình của anh không nghiêm trọng lắm, anh đã nghĩ thông suốt và quyết định kết thúc rồi.”
Với vẻ mặt không chút biểu cảm, anh hỏi tôi: “Vậy tôi sẽ nhanh chóng gặp được một người thích hợp cũng là do em đoán?”
“Câu này tôi bịa đấy, anh có quyền coi đó như một kiểu an ủi để cảm ơn anh đã mời tôi ăn kem và bánh.”
Anh ngẩn người, tôi nghĩ anh sẽ tức giận không thèm nói chuyện với tôi nữa, nào ngờ anh bỗng bật cười ha hả. “Chị tôi nói đúng, em thực sự là một cô nhóc thú vị.”
Lâu lắm rồi tôi không có kiểu bạ đâu nói đấy như thế nên thấy hơi ngại, chỉ biết cúi nhìn đồng hồ, rồi nói: “Tôi phải về trường đây.”
Anh thanh toán tiền xong, nói: “Để tôi đưa em về.”
Chúng tôi bước ra khỏi quán, tôi hỏi anh: “Anh lái xe à?”
Anh chỉ về phía vệ đường, đó là một chiếc mô tô phân khối lớn, trong đêm tôi sphát ra ánh vàng sáng bóng. Tôi kinh ngạc. “Một người nho nhã như anh mà lại có sở thích mạnh mẽ thế, tôi không nhìn ra đấy!”
“Không mua được xe mô tô Harley, tôi chỉ biết dùng chiếc xe cà tàng này thôi. Có điều, anh đưa mũ bảo hiểm cho tôi, “rất vui vì dù sao tôi cũng có điểm mà em không nhìn ra, hoặc không suy đoán ra được.”
Anh ngồi lên xe trước, tôi ngồi phía sau anh, bỗng anh quay đầu lại, nói: “Tôi lạnh lùng lắm à?”
Lần đầu tiên chúng tôi gần nhau như thế, tôi nhất thời lơ đãng, ngẩn ngơ nhìn anh. Anh tiếp tục nói: “Thế mà tôi cứ nghĩ mình là người thân thiện lắm.”
Tôi chẳng nói được câu nào.
“Em sao thế?”
Tôi định thần lại, mặt nóng ran, may mà có mũ bảo hiểm che đỡ. “Thân thiện, nhiệt tình là phép xã giao cơ bản của con người, có ai khen anh là người nhiệt tình chưa?”
Anh nghĩ ngợi một lát, dưới ánh đèn đường, dáng vẻ tập trung suy nghĩ của anh vô cùng cuốn hút, làm tôi có cảm giác hơi choáng váng. Anh lắc đầu, thật thà nói: “Đúng là chưa ai bảo thế.”
Anh đội mũ bảo hiểm rồi khởi động xe. Tốc độ dần dần tăng lên, tôi không thể không ôm chặt eo anh. Có lẽ tôi nên thành thật một chút với bản thân, đó là tôi không hề cảm thấy mình gặp khó xử với chuyện ôm eo anh. Từ người anh tỏa ra một mùi hương đặc trưng của bác sĩ, vóc dáng cao ráo, mạnh mẽ, cảm giác chạm vào cơ thể anh lẫn mùi hương thoang thoảng đó đều rất tuyệt. Cơn gió lạnh thổi qua, có khoảnh khắc tôi muốn áp mặt mình vào lưng anh và cứ được ngồi ôm anh như vậy, ước cho quãng đường đừng bao giờ kết thúc. Anh tập trung lái xe, chắc hẳn không biết được những ý nghĩ lộn xộn trong đầu tôi, lúc này đây tôi không phải suy nghĩ nên đi như thế nào, ngày mai sẽ ra sao. Nhân vật Lý Mạc Sầu sát khí đằng đằng trong tiểu thuyết của Kim Dung đã từng được Dương Quá ôm một lần, thế mà ý định giết người hoàn toàn thay đổi, tuy trong nhiều năm liền không gần gũi với người khác phái, những đã bị mùi cơ thể của người đàn ông xa lạ làm chao đảo tâm hồn. Ít nhất tôi cũng đã từng ngồi sát cạnh Chu Nhuệ, thậm chí được cậu ta hôn, nhưng chẳng thấy xao động như thế này, chứ nói gì đến những ý nghĩ lạ lùng khác.
Tôi chẳng thể giải thích nổi.
Không bao lâu đã đến trường, tôi xuống xe, đưa trả anh mũ bảo hiểm rồi vội vàng chạy vào ký túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook