Nếu Như Yêu
Chương 11-1

Cảm giác tan chảy đó vẫn kéo dài đến khi tôi tỉnh dậy. Không cần phải có Chu Công giải mộng thì tôi cũn biết giấc mộng này có nghĩa là gì.

Rõ ràng đang là mùa hạ, vậy mà tôi lại có một giấc mộng xuân. Điều khủng khiếp là, người tôi gặp không phải minh tinh nào đó xa vời, không thể với tới, mà chính là một người đàn ông tôi quen.

Người đàn ông đó dù tôi không nhìn rõ mặt, nhưng vóc dáng cao ráo, lại mặc chiếc áo blouse trắng, không cần phải đoán, tôi cũng biết người tôi gặp trong mộng chính là Hứa Tử Đông.

Hà Từ Hàng

***

Tôi nhìn chăm chăm vào mình trong gương giống như nhìn một người lạ. Buổi chụp ảnh hẹn vào chiều cuối tuần. Được nhà tạo mốt tóc, hóa trang, trang điểm suốt hơn hai tiếng, cuối cùng tôi đã có gương mặt hoàn toàn khác. Lần đầu tiên đứng trước ống kính giống như một trải nghiệm chỉ có trong mơ, điều đó khiến tôi cảm thấy không tự nhiên hơn cả khi phải chịu cái nhìn đánh giá, dò xét của chị Hạnh Địch. Cơ thể tôi cứng đờ, ánh mắt lo lắng. Cứ nghĩ đến tờ áp phích khổng lồ treo trong phòng làm việc của chị Hạnh Địch, tôi lại thấy áp lực, cảm giác não nề cứ thế dâng lên.

Sao lúc đó tôi lại bị họ thuyết phục đến nỗi tin rằng mình cũng có cùng khí chất giống cô gái đó nhỉ?

Đây hoàn toàn là một sai lầm. 

Chị Hạnh Địch sai rồi, anh Chúc Minh Lượng đó cũng sai rồi. Họ đã sai lầm khi chọn một người không thể bình thường hơn là tôi.

“Thả lỏng nào.”

“Cằm ngẩng cao lên một chút.”

“Tay trái để thấp xuống một chút.”

“Mặt hướng sang bên trái một chút.”

“Quá rồi, quá rồi, hơi quay lại.”

“Lưng thẳng lên.”

Nhiếp ảnh gia liên tục đưa ra yêu cầu và các mệnh lệnh gần như trái ngược nhau. Tôi cố gắng làm theo, nhưng được cái này lại hỏng cái kia, tôi dần dần càng trở nên bối rối, luống cuống.

“Ánh mắt rời rạc quá.”

“Không đúng, cằm thu lại một chút.”

“Nào, bây giờ tập trung tinh thần, nhìn vào ống kính của tôi.”

Tôi nhìn thẳng vào ống kính mà tay anh ta đang đặt lên. Lúc vào lán che, Chúc Minh Lượng đã kịp “bổ túc” cho tôi biết mấy thiết bị đắt đỏ này. Bây giờ nhiếp ảnh gia đnag nhìn tôi qua ống kính, ống kính đó chắc là không biết nói dối, cũng không thể làm sai được. Tôi nghĩ chắc anh ta cũng không phát hiện ra rằng mình đang lãng phí thời gian với một con nhóc như tôi.

Tôi nghe tiếng “dừng lại”, ngoảng đầu sang, thấy chị Hạnh Địch đã đứng đó từ lúc nào. Tôi đoán chị không thể nhìn tiếp cảnh này được nữa. Mấy nhân viên tản mác mỗi người một nơi để nghỉ, còn tôi ngồi sụp ngay xuống đất, duỗi đôi chân đang cứng đờ. Chị bước đến, đưa cho tôi cốc cà phê, rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Chắc em thể hiện quá tệ, nên chị đến cổ vũ phải không ạ?”

Chị bật cười. “Không, chị không có sở trường hầm món canh gà tâm hồn, em cũng không tệ như em nghĩ đâu. Một người không được học chuyên nghiệp, đứng trước ống kính có biểu hiện không tự nhiên là việc rất bình thường. Chị quen rất nhiều người mẫu, cũng đã nói chuyện với họ. Họ chia sẻ rằng bản thân họ luôn phải giữ bình tĩnh, vừa nên biết đến sự tồn tại của quần chúng và ống kính vừa phải coi họ như không khí.”

Tôi thật thà nói: “Nhưng em không chắc mình có phù hợp với tiêu chí của mọi người không.”

Chị nhìn tôi, vẻ mặt dịu dàng. “Em có thể nghi ngờ con mắt nhìn người của anh Chúc. Dù sao thời gian này, anh ấy bị chị ép đến nỗi cuống cả lên, đồng ý cho rất nhiều cô gái đến phỏng vấn, nhưng em nên tin chị, những cô gái mà chị thấy là được không nhiều đâu.”

Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô em họ chị ấy, lẩm bẩm: “Em và em họ chị rõ ràng khác hẳn nhau.”

“Tấm ảnh chụp em họ chị cũng cách đây mười năm rồi.”

Tôi không hiểu, nhìn chị. “Chị muốn nói với em là, cô ấy đã già rồi, không còn xinh đẹp giống như trên tờ áp phích nữa à? Em không tin đâu, em có quen một chị, năm nay ba mươi tư tuổi rồi nhưng vẫn rất xinh đẹp.”

Chị cười. “Không không, em hiểu nhầm rồi. Em họ chị vẫn đẹp, thậm chí còn rất quyến rũ, nhưng quan trọng là khí chất của cô gấy không như trước nữa. Cô ấy không còn vẻ bướng bỉnh, tò mò, trẻ con như trong ảnh nữa, bây giờ nhìn cô ấy rất chín chắn, trầm tĩnh.”

“Ý chị muốn nói là rm có những tính khí đó à? Nhưng bướng bỉnh, trẻ con… đều không phải là tính tốt, nếu lan tràn sẽ thành phong trào đấy ạ.”

Chị lắc đầu. “Có nhiều người hay nhìn ngắm mình và so sánh với những suy nghĩ, hành động đặc biệt của người khác, rồi coi thường những gì mình có. Nhưng cá nhân chị lại thích những người đặc biệt.”

“Vấn đề là, khác với mọi người cũng giống như một con lạc đà không bướu lẫn trong bầy cừu.”

Chị nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Ví dụ này rất thú vị. Thế này nhé, thực ra mỗi người đều có điểm khác biệt, nhưng đa số mọi người chọn cách từ bỏ, cam tâm tình nguyện biến thành một thành viên của bầy cừu để được an toàn, được chấp nhận và có thể hòa nhập với xã hội. Còn một số người khác, do nguyên nhân nào đó vẫn giữ được nét đặc trưng riêng của mình. Chị chấp nhận cái khác biệt của chị và cũng thích sự khác biệt của người khác.”

“Khác biệt với mọi người thực ra rất cô độc, không thú vị như chúng ta nghĩ đâu ạ.”

“Em có thể coi nó là khả năng bẩm sinh của mình, chấp nhận nó, nhìn thẳng vào nó.”

Tôi xua tay. “Cái đó sao gọi là khả năng bẩm sinh được ạ. Phải có khả năng thiết kế như chị, đạt được vô số giải thưởng thì mới gọi là tài năng bẩm sinh chứ!”

Hạnh Địch bật cười. “Những điều này là do Chúc Minh Lượng nói sao?”

“Vâng. Anh ấy nói chị còn trẻ đã nổi tiếng, đạt được rất nhiều giải thưởng, là nhà thiết kế hàng đầu trong nước.”

Anh Chúc nói hơi quá đấy. Chị không phải là người khiêm tốn, nhưng chị không được xuất sắc như thế đâu, chị còn cách vị trí “hàng đầu” mà mình luôn mơ ước một bậc nữa.”

“Dù sao những gì em có chỉ là một chút đặc biệt mà hai người nhận thấy, chứ thực ra nó… quá mông lung và bé nhỏ.”

“Chị hiểu ý của em, nhưng bọn chị không có chọn lựa nào khác. Em thấy đấy, so với tài hoa, chị còn muốn khác biệt, làm điên đảo công chúng hơn ấy chứ.”

Tôi bị chị chọc cười nhưng trong lòng vẫn rất hoang mang.

“Chúng ta đều phải chấp nhận bản thân, sau đó sẽ cố gắng trở nên tốt hơn. Nói một cách khách quan, em không có khả năng phô diễn cơ thể, hoặc các động tác đi đứng, nhưng lại có đặc điểm riêng về khí chất và gương mặt. Điểm này rất quan trọng, đối với mặt bằng chung của giới người mẫu, đặc điểm riêng nghĩa là có sự khác biệt và sáng tạo. Điều em cần rèn luyện là khả năng biểu hiện và đứng trước ống kính, không đơn giản là sự mạnh dạn mà còn phải thể hiện được thần thái, tố chất riêng của em, thậm chí chứa đựng cả những phương diện khác nữa.”

Tôi suy nghĩ hồi lâu, vẫn chẳng hiểu gì. Chị vỗ vai tôi. “Cứ từ từ, trước tiên thả lỏng người đã, em sẽ tìm được cảm xúc.”

Tôi biết chị đang cổ vũ tôi không nên rụt rè, nhút nhát. Đúng là chị đã an ủi được tôi, điều quan trọng là tôi đã hạ quyết tâm: Từ nhỏ đến lớn, mình đã quen không nhìn vào ánh mắt soi mói của người khác, bây giờ sao mình không coi ống kính là những người đó nhỉ? Chẳng qua việc này cũng chỉ để kiếm tiền thôi, nếu thất bại, cùng lắm là không có được số tiền này, đâu đến nỗi phải hoài nghi về cuộc sống.

Chụp ảnh đúng là mệt hơn rất nhiều so với trang điểm, mặc quần áo. Bước ra khỏi studio, tôi vội vàng đến chỗ làm việc. Lúc ngẩng đầu lên thì gặp ngay anh Triệu Thủ Khác đnag đứng dưới công ty. Anh nhìn tôi chằm chằm. “Sao em lại thành ra thế này, trông lạ lắm.”

Tôi đã cố gắng tẩy trang, nhưng lông mày đã bị thợ hóa trang tỉa bớt, tóc cũng bị nhà tạo mẫu tóc cắt ngắn, thổi bồng và xịt rất nhiều keo định hình nên trông không giống như trước. Tôi không muốn kể cho anh nghe chuyện chưa ra đâu vào đâu này để bị anh mắng, đành hỏi ngược lại: “Sao anh lại ở đây? Nhỡ mẹ chị Đổng Nhã Minh nhìn thấy anh thì sẽ khó xử đấy.”

“Mẹ cô ấy đã đến trường tìm anh, còn đe dọa sẽ nói chuyện với thầy hướng dẫn bảo vệ luận án của anh, đúng thật là…”

Anh lắc đầu, cố nhẫn nhịn không nói tiếp, tôi liền giúp anh bổ sung: “Đúng thật là nực cười. Hai người đều đã trưởng thành rồi, đều tự nguyện đến với nhau, có ai lôi kéo, dụ dỗ ai đâu, sao bà ta lại mạnh miệng thế!”

Anh vẫn lắc đầu, đương nhiên không muốn nói thêm gì. “Anh vừa đưa Nhã Minh đến đây, tâm trạng cô ấy không được tốt, em giúp anh an ủi cô ấy nhé!”

Tôi “vâng” một tiếng rồi quay người bước vào trong, chỉ nghe tiếng anh nói phía sau: “Nếu cô ấy mắng anh, em hãy theo cô ấy mắng anh thật nhiều vào.”

“Nhưng sao cô ấy phải mắng anh?”

“Anh và cô ấy chia tay rồi.”

Tôi kinh ngạc đứng lại, rồi quay đầu nhìn anh, trông anh vẫn rất bình tĩnh, không có bất cứ biểu hiện gì, sau đó quay người bước đi. Tôi quen anh từ nhỏ, nhưng anh không giống Chu Nhuệ, tôi không thể đuổi theo, lay cánh tay anh mà hỏi vấn đề riêng tư nhất, chỉ biết nhìn anh đi xa, sau đó mới bước vào công ty làm việc.

Nỗi buồn của Đổng Nhã Minh bộc phát không hề kiêng nể ai.

Chị ta đang ở trong phòng làm việc của mẹ gào khóc thảm thiết, tiếng khóc vọng ra ngoài cánh cửa đóng chặt. Tất cả nhân viên ở ngoài văn phòng đương nhiên đều nghiêng tai lắng nghe. Tôi chẳng có tâm trạng nào nghe trộm, đi thẳng ra nhà kho ở phía sau, bắt đầu đóng gói, phân phối hàng hóa theo đơn hàng.

Trong lòng tôi lúc nào cũng ngập tràn tâm sự, nên trí tò mò không biết từ lúc nào bắt đầu cạn kiệt, như thể chẳng bao giờ muốn biết bất cứ bí mật nào nữa.

Có điều sau khi tan làm, Đổng Nhã Minh đã có ý chờ tôi, thấy chị khóc nhiều đến nỗi mắt sưng đỏ, tôi đành phải ở lại.

“Tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy?”

Chị không mắng anh, chỉ muốn nghe một lời giải thích, nhưng tôi làm sao giải thích được hành động của anh. Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi lúc nào chẳng ở trạng thái không hiểu nhau. Tôi đành nói: “Mẹ chị phản đối mà, chị hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mẹ chị à?”

“Không bao giờ. Nhưng tại sao anh ấy không cố thuyết phục mẹ tôi, tôi cảm giác mình không đáng để anh ấy cố gắng.”

Biết rõ là vô vọng mà vẫn cố gắng làm không phải là phong cách của anh Triệu Thủ Khác, nhưng tôi thấy nói ra câu này hoàn toàn không thể an ủi Đổng Nhã Minh.

“Có lẽ anh ấy không yêu tôi. Nhưng chúng tôi đã…” Chị sụt sịt nói, giọng nhỏ dần.

“Mẹ chị nói thế nào về việc này?”

“Mẹ bảo tôi đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”

“Mẹ chị sáng suốt hơn chị đấy. Chuyện này thực sự không phải là sự đảm bảo tuyệt đối nếu hai người ở bên nhau, thậm chí một cuộc hôn nhân được pháp luật công nhận cũng chưa chắc khiến hai người ở bên nhau mãi mãi, có những lúc phải thuận theo tự nhiên tôi.”

Có lẽ chị ấy không nghe tôi khuyên, mà tôi chẳng thể trách chị. Tôi không phải là người giỏi an ủi người khác, điều chị cần lúc này chỉ là có người lắng nghe mình nói.

Tôi cùng chị đi lang thang trên đường đúng bốn tiếng, may mà thời tiết đẹp, nhiệt độ vừa phải nên mới có thể đi bộ được. Chị không ngừng kể chuyện bọn họ cùng nhau đi ăn vật thế nào, đi xem phim ra sao, nói chuyện gì, mỗi kỷ niệm đều thêm vào một câu ai oán “tại sao”. Sau đó, tôi mệt đến nỗi hai chân nặng trịch như đeo bị cát nên đành phải đầu hàng, gọi một chiếc taxi cho chị, dặn họ đưa chị về nhà, còn tôi tự vẽ ra lý do cho mình. Nào là trường tôi cách đó không xa, chỉ cần bắt một chuyến xe buýt là được, ngồi xe taxi thì tốn kém quá. Thế là tôi kéo lê đôi chân bước từng bước chậm chạp. Chưa đi được mấy bước, tôi nghe thấy phía sau có người gọi tên mình: “Hà Tử Hàng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương