Nếu Như Ta Thuộc Về Nhau
-
Chương 5-2: Tình thú! (2)
Bệnh viện Hoắc Thị
Sau một hồi đứng ngẩng người Vy Vy mới nhìn bác sĩ rồi hỏi:
- Anh ta...ổn rồi chứ?
Tống An Kiệt đẩy gọng kính vàng, nhìn vào hồ sơ bệnh án giọng đều đều cất lời.
- Chết không được, dạ dày chảy máu, sốt 42 độ, nếu không đưa vào đây kịp thời thì giờ thiên hạ mất đi một kẻ bại hoại rồi!
Nói rồi anh ta quay lưng ra ngoài không quên để lại một câu: - Nếu anh ta dám trốn viện, tôi cam đoan...anh ta không sống quá tháng này đâu!
Sắc mặt Vy Vy tái nhợt, anh ta chưa bao giờ ở trước mặt cô bày ra dáng vẻ yếu ớt như thế này. Mỗi lần gặp mặt anh ta đều dùng dáng vẻ lãnh ngạo nhất có thể, rõ ràng biết rõ cô sẽ giận dỗi nhưng vẫn không chịu xuống nước. Hoắc Lâm Khang, anh là đồ tồi!
- Chị, anh ta không có việc gì, chúng ta về thôi...dù gì đây cũng là bệnh viện Hoắc thị!
Nhìn ra được tâm trạng của Vy Vy, cô nghĩ lần này anh ta trả giá cũng xứng đáng, bày ra dáng vẻ yếu ớt nhất...Một người ngoài lạnh trong nóng như chị ấy thì làm sao nỡ nhìn chứ. Xem ra, ngày cô được nhận phong bao gần rồi.
Thấy Vy Vy không nói lời nào, La Lan liền kéo tay cô đi ra ngoài, hậm hực:
- Con nhóc, trò này là do em bày ra?
Gương mặt cô tràn đầy vẻ ngây thơ, cô nghiêng đầu hỏi lại: - Bày trò gì, em đâu biết? Nếu không phải anh ta quá kém thì làm sao rơi vào bẫy của em. Mà...anh ta có vẻ rất hưởng thụ đấy!
- Em!
La Lan hết nói nổi cô em gái này, luôn luôn có muôn vàn vẻ mặt khiến người lão luyện trên thương trường như cô cũng phải đau đầu. Không biết ngày tháng sau này, thành A có còn an ổn không với những trò quậy phá của cô.
- Chị, cái này gọi là tình thú. Chị không biết sao?
- Ai dạy em cái khái niệm đó vậy? Điên khùng, làm quá đáng có thể mất mạng đó! La Lan chỉ chỉ cái trán của cô mắng.
Hy Nguyệt không trả lời, kéo tay bà chị lắm lời rời khỏi đây, chừa lại không gian để hai kẻ đầu gỗ kia còn có cơ hội thổ lộ tâm tình.
Trong một quán ăn bên lề đường...
- Nơi này mới thật là mỹ vị nhân gian, những nhà hàng kia sao so sánh được?! Hy Nguyệt một tay cầm lon bia, tay còn cầm hai xâu tôm nướng, miệng vừa nói vừa hít hà, vừa lạnh, vừa cay, thật sảng khoái.
Mỹ nữ La Lan lúc này cũng vứt bỏ hình tượng nữ cường nhân, thoải mái cắn xâu thịt nướng mặc kệ dầu mỡ dính hai bên khóe miệng, son phấn đã bị cô gột rửa từ lâu. Cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình, quả thật không nơi nào ngon hơn món ăn vỉa hè.
- La Lan, gã bác sĩ vừa nãy là Tống An Kiệt? Cô đột ngột nhớ đến một người, liền hỏi La Lan
- Phải, con út của Tống lão gia, rất có địa vị trong giới y khoa nước ta. Mà tại sao em lại hỏi cậu ta?...Không lẽ, nhất kiến chung tình?
Cô buồn cười, nhất kiến chung tình? Cô có thể nhất kiến chung tình với con trai của mẹ kế cơ à?
- Không, chỉ là...có chút tò mò thôi!
- Lần này em đến thành A bao lâu?
- Chị an tâm, nếu không đạt được mục đích, em sẽ không về Nhật đâu!
La Lan hơi tò mò, là chuyện gì kiến cô có thể dừng chân lại nơi này lâu như thế, lẽ nào?
- Em tìm thấy người đó?
Cô biết người đó trong miệng của La Lan là ai nhưng bản thân cô lúc này không muốn nói bất cứ điều gì, cô cảm thấy quá sớm. Cô luôn tự tin cho rằng mọi thứ đều trong tầm tay của mình nhưng đối diện với anh cô lại không dám chắc bàn tính của mình có còn chuẩn xác hay không.
Lờ đi câu hỏi của La Lan, cô lảng sang chuyện khác, vấn đề này tin rằng La Lan có hứng thú hơn.
- Gần đây bọn người Xích Bang im ắng nhỉ?...Gần một tháng rồi, làm sao kẻ hám tiền như Ngô Hùng lại ngồi yên khi lô hàng kia được chuyển tới đây?
La Lan dừng động tác, hơi suy nghĩ rồi trả lời cô: - Vấn đề này chị cũng chỉ nghe anh cả nói sơ, nghe đâu một thế lực nào đó vừa mới nổi lên cũng có ý đồ với lô hàng đó. La gia luôn đứng ở thế trung lập nên không tiện xen vào!
- Thế lực mới? Thật có bản lĩnh, có thể khiến một con cáo già như Ngô Hùng kiêng nể thì cũng không phải loại dễ chơi. Nhưng biết sao bây giờ...lô hàng này, em không muốn để rơi vào tay ai cả!
Cô tung mồi nhử này mục đích chỉ để dụ Ngô Hùng ra tay, thuận lợi khiến Trình Lộ nắm đuôi hồ ly của lão ta. Ai biết được nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, khi chưa chắn chắn được bên kia là bạn hay thù...cô sẽ không manh động, dù gì thì cô vẫn còn quá nhiều thời gian để chơi với chúng.
- Hy Nguyệt, hai năm nay em không hề xen vào chuyện của giới hắc đạo, sao lần này lại làm to chuyện như thế? Chị nghe nói Trình Lộ đã theo chân em đến Trung Quốc rồi, cô ta sẽ sớm mò đến đây thôi, sẽ rất phiền phức!
La Lan khá lo lắng cho Hy Nguyệt, dù sao đi nữa thì cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, cho dù thông minh thế nào cũng khó tránh khỏi những trận thanh trừng đẫm máu, huống chi, cô lại còn là ân nhân của La gia.
- Chị đừng lo lắng cho em, em cũng chẳng muốn làm gì to lớn, chỉ đơn thuần là muốn quậy cho vũng nước này đục lên thôi. Em không vừa mắt Xích Bang lâu rồi, chỉ là ngại ra tay, vừa hay lại đúng dịp. Còn về Trình Lộ, cô ta sẽ không rảnh mà quan tâm đến em đâu!
- Chuyện gì cũng phải chú ý an toàn, bên cạnh em lúc này không có người..có cần chị nói cha đưa sang cho em..?
Hy Nguyệt lên tiếng cắt ngang lời đề nghị của La Lan. – Không cần đâu, em không định trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, em còn có một việc quan trọng hơn phải làm. Chị hãy khuyên bác trai nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi, có lúc sẽ không được minh mẫn! Cô đang cố ý nhắc khéo La Lan về việc La Trọng Khiêm đang tin dùng La Chính Viễn, con riêng...mãi cũng chỉ là con riêng.
La Lan lắc đầu, chính cô cũng không tin La Chính Viễn, nhưng anh cả đã nói có thể kiểm soát được thì cô đành mặc kệ vậy. Dù sao lo lắng cho đế quốc thời trang của mình cô đã mệt lắm rồi.
- Không có chuyện gì nữa, chúng ta ăn tiếp thôi!
- Được, không say không về!
Sau một hồi đứng ngẩng người Vy Vy mới nhìn bác sĩ rồi hỏi:
- Anh ta...ổn rồi chứ?
Tống An Kiệt đẩy gọng kính vàng, nhìn vào hồ sơ bệnh án giọng đều đều cất lời.
- Chết không được, dạ dày chảy máu, sốt 42 độ, nếu không đưa vào đây kịp thời thì giờ thiên hạ mất đi một kẻ bại hoại rồi!
Nói rồi anh ta quay lưng ra ngoài không quên để lại một câu: - Nếu anh ta dám trốn viện, tôi cam đoan...anh ta không sống quá tháng này đâu!
Sắc mặt Vy Vy tái nhợt, anh ta chưa bao giờ ở trước mặt cô bày ra dáng vẻ yếu ớt như thế này. Mỗi lần gặp mặt anh ta đều dùng dáng vẻ lãnh ngạo nhất có thể, rõ ràng biết rõ cô sẽ giận dỗi nhưng vẫn không chịu xuống nước. Hoắc Lâm Khang, anh là đồ tồi!
- Chị, anh ta không có việc gì, chúng ta về thôi...dù gì đây cũng là bệnh viện Hoắc thị!
Nhìn ra được tâm trạng của Vy Vy, cô nghĩ lần này anh ta trả giá cũng xứng đáng, bày ra dáng vẻ yếu ớt nhất...Một người ngoài lạnh trong nóng như chị ấy thì làm sao nỡ nhìn chứ. Xem ra, ngày cô được nhận phong bao gần rồi.
Thấy Vy Vy không nói lời nào, La Lan liền kéo tay cô đi ra ngoài, hậm hực:
- Con nhóc, trò này là do em bày ra?
Gương mặt cô tràn đầy vẻ ngây thơ, cô nghiêng đầu hỏi lại: - Bày trò gì, em đâu biết? Nếu không phải anh ta quá kém thì làm sao rơi vào bẫy của em. Mà...anh ta có vẻ rất hưởng thụ đấy!
- Em!
La Lan hết nói nổi cô em gái này, luôn luôn có muôn vàn vẻ mặt khiến người lão luyện trên thương trường như cô cũng phải đau đầu. Không biết ngày tháng sau này, thành A có còn an ổn không với những trò quậy phá của cô.
- Chị, cái này gọi là tình thú. Chị không biết sao?
- Ai dạy em cái khái niệm đó vậy? Điên khùng, làm quá đáng có thể mất mạng đó! La Lan chỉ chỉ cái trán của cô mắng.
Hy Nguyệt không trả lời, kéo tay bà chị lắm lời rời khỏi đây, chừa lại không gian để hai kẻ đầu gỗ kia còn có cơ hội thổ lộ tâm tình.
Trong một quán ăn bên lề đường...
- Nơi này mới thật là mỹ vị nhân gian, những nhà hàng kia sao so sánh được?! Hy Nguyệt một tay cầm lon bia, tay còn cầm hai xâu tôm nướng, miệng vừa nói vừa hít hà, vừa lạnh, vừa cay, thật sảng khoái.
Mỹ nữ La Lan lúc này cũng vứt bỏ hình tượng nữ cường nhân, thoải mái cắn xâu thịt nướng mặc kệ dầu mỡ dính hai bên khóe miệng, son phấn đã bị cô gột rửa từ lâu. Cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình, quả thật không nơi nào ngon hơn món ăn vỉa hè.
- La Lan, gã bác sĩ vừa nãy là Tống An Kiệt? Cô đột ngột nhớ đến một người, liền hỏi La Lan
- Phải, con út của Tống lão gia, rất có địa vị trong giới y khoa nước ta. Mà tại sao em lại hỏi cậu ta?...Không lẽ, nhất kiến chung tình?
Cô buồn cười, nhất kiến chung tình? Cô có thể nhất kiến chung tình với con trai của mẹ kế cơ à?
- Không, chỉ là...có chút tò mò thôi!
- Lần này em đến thành A bao lâu?
- Chị an tâm, nếu không đạt được mục đích, em sẽ không về Nhật đâu!
La Lan hơi tò mò, là chuyện gì kiến cô có thể dừng chân lại nơi này lâu như thế, lẽ nào?
- Em tìm thấy người đó?
Cô biết người đó trong miệng của La Lan là ai nhưng bản thân cô lúc này không muốn nói bất cứ điều gì, cô cảm thấy quá sớm. Cô luôn tự tin cho rằng mọi thứ đều trong tầm tay của mình nhưng đối diện với anh cô lại không dám chắc bàn tính của mình có còn chuẩn xác hay không.
Lờ đi câu hỏi của La Lan, cô lảng sang chuyện khác, vấn đề này tin rằng La Lan có hứng thú hơn.
- Gần đây bọn người Xích Bang im ắng nhỉ?...Gần một tháng rồi, làm sao kẻ hám tiền như Ngô Hùng lại ngồi yên khi lô hàng kia được chuyển tới đây?
La Lan dừng động tác, hơi suy nghĩ rồi trả lời cô: - Vấn đề này chị cũng chỉ nghe anh cả nói sơ, nghe đâu một thế lực nào đó vừa mới nổi lên cũng có ý đồ với lô hàng đó. La gia luôn đứng ở thế trung lập nên không tiện xen vào!
- Thế lực mới? Thật có bản lĩnh, có thể khiến một con cáo già như Ngô Hùng kiêng nể thì cũng không phải loại dễ chơi. Nhưng biết sao bây giờ...lô hàng này, em không muốn để rơi vào tay ai cả!
Cô tung mồi nhử này mục đích chỉ để dụ Ngô Hùng ra tay, thuận lợi khiến Trình Lộ nắm đuôi hồ ly của lão ta. Ai biết được nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, khi chưa chắn chắn được bên kia là bạn hay thù...cô sẽ không manh động, dù gì thì cô vẫn còn quá nhiều thời gian để chơi với chúng.
- Hy Nguyệt, hai năm nay em không hề xen vào chuyện của giới hắc đạo, sao lần này lại làm to chuyện như thế? Chị nghe nói Trình Lộ đã theo chân em đến Trung Quốc rồi, cô ta sẽ sớm mò đến đây thôi, sẽ rất phiền phức!
La Lan khá lo lắng cho Hy Nguyệt, dù sao đi nữa thì cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, cho dù thông minh thế nào cũng khó tránh khỏi những trận thanh trừng đẫm máu, huống chi, cô lại còn là ân nhân của La gia.
- Chị đừng lo lắng cho em, em cũng chẳng muốn làm gì to lớn, chỉ đơn thuần là muốn quậy cho vũng nước này đục lên thôi. Em không vừa mắt Xích Bang lâu rồi, chỉ là ngại ra tay, vừa hay lại đúng dịp. Còn về Trình Lộ, cô ta sẽ không rảnh mà quan tâm đến em đâu!
- Chuyện gì cũng phải chú ý an toàn, bên cạnh em lúc này không có người..có cần chị nói cha đưa sang cho em..?
Hy Nguyệt lên tiếng cắt ngang lời đề nghị của La Lan. – Không cần đâu, em không định trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, em còn có một việc quan trọng hơn phải làm. Chị hãy khuyên bác trai nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi, có lúc sẽ không được minh mẫn! Cô đang cố ý nhắc khéo La Lan về việc La Trọng Khiêm đang tin dùng La Chính Viễn, con riêng...mãi cũng chỉ là con riêng.
La Lan lắc đầu, chính cô cũng không tin La Chính Viễn, nhưng anh cả đã nói có thể kiểm soát được thì cô đành mặc kệ vậy. Dù sao lo lắng cho đế quốc thời trang của mình cô đã mệt lắm rồi.
- Không có chuyện gì nữa, chúng ta ăn tiếp thôi!
- Được, không say không về!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook