Nếu Như Ta Thuộc Về Nhau
-
Chương 14: La Lan mất tích!
Nhìn thấy cô gái bên cạnh mình đang say sưa bấm điện thoại anh có chút không được vui. Nếu như thường ngày cô chắc chắn sẽ ríu rít nhưchim họa mi hỏi đông hỏi tây. Hôm nay lại ngoan ngoãn...đến mức khiến người ta bực mình.
- Chuyến bay lúc 9 giờ sáng, nếu em đến muộn, em biết hậu quả rồi chứ?
Cô dời mắt khỏi màn hình ngẩn đầu nhìn ánh đánh giá, kì lạ, rõ ràng anh thắng kiện mà, tại sao lại nóng nẩy như thế chứ? Dù nghĩ như thế nhưng cô cũng chẳng dại gì nói ra ngoài miệng, cô còn một câu hỏi khác muốn hỏi anh.
- Boss, anh họ Thẩm...là trực hệ của Thẩm gia ở Đế Đô?
Không gian trong xe rất rộng rãi, máy sưởi bật hết công suất nhưng cô vẫn cảm nhận cái lạnh thấu xương tỏa ra từ người anh. Nhưng cảm giác này không kéo dài, chỉ một lúc sau tất cả quay trở lại bình thường. Anh vẫn là anh, điềm nhiên như không hề nghe cô hỏi. Xe vẫn chứ chạy về phía trước, nửa giờ sau đã đến tiểu khu. Cô đang có ý định bám theo anh lên tận nhà để mè nheo anh nấu cơm cho cô nhưng bất ngờ Huân gọi đến. Anh bước vào thang máy trước và dường như đang đợi cô, song cô lại lắc đầu rồi đến chỗ tối nghe điện thoại.
- Có chuyện gì?
- Chị tôi bị bắt đi rồi! Cha đã huy động toàn bộ người đi tìm nhưng không hề có một chút tin tức nào.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng cô vẫn tỉnh táo yêu cầu Huân kể lại tất cả mọi việc, La gia rất có tiếng tăm ở thành phố này, kẻ dám động vào họ e rằng cũng chẳng phải dạng tầm thường. Trên đường đi cô không ngừng phân tích xem rốt cuộc kẻ nào có năng lực làm bốc hơi một con người mà thần không biết quỷ không hay. Làm gì có chuyện chị ấy vào phòng thay đồ liền không ra nữa? Chẳng lẻ có đường hầm bí mật trong trung tâm thương mại? Đợi đã, lô hàng lần trước cô lấy ra làm mồi nhử Ngô Hùng cô đã nhờ La Lan xử lí, phải chăng chuyện này có liên quan đến Ngô Hùng? hoặc, thế lực bí ẩn kia? Nội trong đêm nay cô nhất định phải tìm ra La Lan, một khi cô bay sang Pháp sẽ khó bề điều kiển mọi việc ở đây.
Lần này đến thành phố A cô thật sự không hề muốn gây tiếng động lớn để “vị kia” nghe thấy. Tuy nhiên cô không có quá nhiều người ở thành A có thể sử dụng.Trực tiếp liên lạc với Oánh Oánh thì cô ấy gửi cho cô địa chỉ của Đông Doanh. Cô trực tiếp lái xe đến đó, quán bar này mới mở trong địa bàn cũ của Ngô Hưng. Sau khi hắn ta vào tù thì lập tức thế lực kia ra tay thâu tóm toàn bộ địa bàn của hắn. Ông chủ của Đông Doanh khá đẹp trai, đó là lời của Oánh Oánh mỹ nữ - học muội đồng thời là trợ thủ của cô.
Một cô gái mặc âu phục bước vào quán bar thu hút khá nhiều ánh mắt tò mò, đặc biệt lại là một cô gái xinh đẹp như cô. Hơi thở thanh thuần trên người cô đánh lừa khá nhiều kẻ nên lập tức có một tên ngu ngốc tiến lại gần cô làm quen.
- Em gái, em đến đây một mình à. Có cần anh theo bồi không?
Phiền chán, ngu ngốc! Cô chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào.
- Xin lỗi, tôi đến đây với bạn, cô ấy đang chờ tôi trong kia, mời anh tránh ra! Nói rồi cô còn cố ý vẫy tay, gọi Oánh Oánh, nhanh chóng hòa vào dòng người trên sàn nhảy.
- Học tỷ, trên đây! Oánh Oánh mỹ nữ từ trên lầu gọi vọng xuống.
Tiến vào phòng bao cô nhìn thấy ngoài Oánh Oánh thì có thêm hai người đàn ông ngồi uống rượu. Con bé này khá được việc đấy chứ! Chính xác là cô đã yêu cầu được gặp ông chủ của Đông Doanh.
- Học tỷ, đây là Hoắc Kiêu, người kia là Chính. Bọn họ chính là quản lí ở đây.
Cô gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện với họ. Oánh Oánh cũng ngồi quên cạnh cô.
- Tôi cần tìm một người. Nội trong đêm nay tôi muốn biết chính xác cô ấy ở đâu. Thù lao tùy anh yêu cầu!
Hoắc Kiêu dáng vẻ ngả ngớn, đung đưa ly rượu trước mặt cô.
- Người đẹp, vội vàng làm gì. Em chỉ vừa mới đến thôi mà! Nào, uống một ly đi.
Cô đẩy nhẹ ly rượu, mở điện thoại lên rồi đẩy nhẹ về phía anh ta. Cô cố tình quan sát thật kĩ vẻ mặt của anh ta, nếu như anh ta có bất cứ dao động nào dù chỉ là nhỏ nhất cô cũng có thể khẳng định rằng....La Lan là do bọn họ bắt đi. Song phải làm cô thất vọng, anh ta không có chút phản ứng đáng ngờ nào, chỉ là trầm trồ.
- Đại mỹ nhân này là ai đây? Có thể giới thiệu cho tôi được không?
Cô cảm thấy rất không hài lòng với thái độ làm việc của tên ngày, tên này thật sự có năng lực? Đến lúc này người tên Chính kia mới chậm chạm mở miệng, toàn bộ mọi thông tin cá nhân của La Lan dường nhưanh ta thuộc lào.
- La Lan, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Cambridge chuyên ngành quản lí khách sạn. Con gái thứ ba của La gia thành Đông. CEO chuỗi khách sạn Hoa Du, chủ nhân trung tâm thương mại Lan. Là một nữ cường nhân....Cô muốn tìm cô ta?
Cô khá tò mò làm sao anh ta biết chi tiết đến như thế song cô lại không hỏi vấn đề đó. Nhanh chóng tìm thấy La Lan mới là chuyện quan trọng nhất.
- Anh biết khá rõ về chị ấy đấy. Được rồi, vụ này các anh nhận...hay không nhận?
Bọn họ nhìn nhau rồi cuối cùng người chột giá lại chính là Hoắc Kiêu, mở miệng liền ngoặm một miếng lớn.
- Dựa vào giá trị của cô ta, 2 triệu, sáng mai cô sẽ biết cô ta ở đâu!
Oánh Oánh nghe thấy con số này liền giật mình, cô ấy hơi nhéo nhéo cô, ánh mắt nghi ngại như muốn nói: 2 triệu đó chị à, là 2 triệu đó.
- Tôi trả cho các anh 1 triệu nếu như có thể an toàn đưa cô ấy quay về!
- Được, thành giao!
Bước ra khỏi phòng bao Oánh Oánh nước mắt lưng tròng nhìn cô, dáng vẻ hết sức đáng thương.
- Là 3 triệu đó chị. Lương mỗi tháng của em còn chưa đến 50 mươi ngàn.
Cô nhướng mày nhìn Oánh Oánh, nín cười.
- Ý em là chị trả lương quá thấp, thiệt hòi cho em rồi?
Nghe thế Oánh Oánh lắc đầu ngoầy ngoậy.
- Em an tâm, nếu như em có bị bắt cóc thì chị cũng sẽ bỏ tiền ra chuộc em về...Nhưng mà em không đáng giá như thế đâu nhỉ?
Hai mắt cô ấy trừng lớn, má phồng lên tỏ vẻ kháng nghị. – Tài khoản ngân hàng của em đã chín chữ số rồi, em là tiểu phú bà đó!
- Ừ, ngoan, chị về trước đây. Sáng mai chị phải bay sang Pháp sớm. Em liên lạc với Huân đi, cậu ta rất lo lắng đó. Nếu như Chính chắc chắn như vậy thì chúng ta cứ chờ đi, vài tiếng nữa thôi trời sáng rồi.
- Huân chắc có lẽ rất lo...
Tâm tư của Oánh Oánh làm sao cô không biết, tạo một cái cớ để cô ấy gọi cho Huân cũng tốt, đàn ông dễ sa ngã khi yếu lòng không phải sao?
Khi thang máy lên đến tầng 22, cửa mở cô liền nhìn thấy anh đang đứng khoanh tay nhìn cô, dáng vẻ rất lạnh lùng. Mặc dù không làm gì nhưng cô vẫn chột dạ mà ho khan, lách qua người anh cô muốn chuồn ngay về nhà mình nhưng mãi cô chẳng thể bước thêm một bước nào vì cổ áo khoác đã bị anh giữ chặt.
- Mấy giờ rồi?
Cô mếu máo chẳng dám trả lời, quả thật bây giờ đã là 1 giờ sáng rồi. Nhưng mà khoan, cô đi đâu về khuya thì có liên quan gì đến anh, anh chỉ là Boss của cô thôi mà. Nhưng mà sau đó cô liền tự phỉ nhổ mình, rõ ràng là vui chết đi được mà còn giả vờ thanh cao. Cô và anh chính thức làm việc với nhau chỉ mới 9 ngày...9 ngày qua anh mỗi lúc lại tốt với cô thêm một chút, mặc dù dáng vẻ vẫn cứ cao cao tại thượng nhưthế. Song cô lại lo lắng cảm xúc mà anh giành cho cô chỉ là với một đứa em gái, cô sợ nhận lấy câu nói tự mình đa tình từ anh...Cho nên, để thêm một thời gian nữa vậy.
- Thế nào? Em cảm thấy ngày mai vẫn có thể tỉnh táo để cùng tôi sang Pháp? Hay là...vẫn phải là tôi nhắc nhở lịch trình cho em?
Cô cười cười lắc đầu:
- Anh an tâm, em sẽ dậy đúng giờ mà. Em có một người bạn, chị ấy thất tình...nên em đến an ủi mà!
- An ủi? Em có thể sao? Anh tỏ vẻ nghi ngờ, một cô nhóc hai mươi hai tuổi thì có thể an ủi người ta được cái gì cơ chứ? Dáng vẻ trẻ vị thành niên này thật sự đem lại sự an tâm cho người khác?
- Có thể chứ ạ!
- Trở về ngủ đi, sáng mai nếu em dám đi trễ thì em biết rồi chứ? Hửm?
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy biến về nhà
- Chuyến bay lúc 9 giờ sáng, nếu em đến muộn, em biết hậu quả rồi chứ?
Cô dời mắt khỏi màn hình ngẩn đầu nhìn ánh đánh giá, kì lạ, rõ ràng anh thắng kiện mà, tại sao lại nóng nẩy như thế chứ? Dù nghĩ như thế nhưng cô cũng chẳng dại gì nói ra ngoài miệng, cô còn một câu hỏi khác muốn hỏi anh.
- Boss, anh họ Thẩm...là trực hệ của Thẩm gia ở Đế Đô?
Không gian trong xe rất rộng rãi, máy sưởi bật hết công suất nhưng cô vẫn cảm nhận cái lạnh thấu xương tỏa ra từ người anh. Nhưng cảm giác này không kéo dài, chỉ một lúc sau tất cả quay trở lại bình thường. Anh vẫn là anh, điềm nhiên như không hề nghe cô hỏi. Xe vẫn chứ chạy về phía trước, nửa giờ sau đã đến tiểu khu. Cô đang có ý định bám theo anh lên tận nhà để mè nheo anh nấu cơm cho cô nhưng bất ngờ Huân gọi đến. Anh bước vào thang máy trước và dường như đang đợi cô, song cô lại lắc đầu rồi đến chỗ tối nghe điện thoại.
- Có chuyện gì?
- Chị tôi bị bắt đi rồi! Cha đã huy động toàn bộ người đi tìm nhưng không hề có một chút tin tức nào.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng cô vẫn tỉnh táo yêu cầu Huân kể lại tất cả mọi việc, La gia rất có tiếng tăm ở thành phố này, kẻ dám động vào họ e rằng cũng chẳng phải dạng tầm thường. Trên đường đi cô không ngừng phân tích xem rốt cuộc kẻ nào có năng lực làm bốc hơi một con người mà thần không biết quỷ không hay. Làm gì có chuyện chị ấy vào phòng thay đồ liền không ra nữa? Chẳng lẻ có đường hầm bí mật trong trung tâm thương mại? Đợi đã, lô hàng lần trước cô lấy ra làm mồi nhử Ngô Hùng cô đã nhờ La Lan xử lí, phải chăng chuyện này có liên quan đến Ngô Hùng? hoặc, thế lực bí ẩn kia? Nội trong đêm nay cô nhất định phải tìm ra La Lan, một khi cô bay sang Pháp sẽ khó bề điều kiển mọi việc ở đây.
Lần này đến thành phố A cô thật sự không hề muốn gây tiếng động lớn để “vị kia” nghe thấy. Tuy nhiên cô không có quá nhiều người ở thành A có thể sử dụng.Trực tiếp liên lạc với Oánh Oánh thì cô ấy gửi cho cô địa chỉ của Đông Doanh. Cô trực tiếp lái xe đến đó, quán bar này mới mở trong địa bàn cũ của Ngô Hưng. Sau khi hắn ta vào tù thì lập tức thế lực kia ra tay thâu tóm toàn bộ địa bàn của hắn. Ông chủ của Đông Doanh khá đẹp trai, đó là lời của Oánh Oánh mỹ nữ - học muội đồng thời là trợ thủ của cô.
Một cô gái mặc âu phục bước vào quán bar thu hút khá nhiều ánh mắt tò mò, đặc biệt lại là một cô gái xinh đẹp như cô. Hơi thở thanh thuần trên người cô đánh lừa khá nhiều kẻ nên lập tức có một tên ngu ngốc tiến lại gần cô làm quen.
- Em gái, em đến đây một mình à. Có cần anh theo bồi không?
Phiền chán, ngu ngốc! Cô chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào.
- Xin lỗi, tôi đến đây với bạn, cô ấy đang chờ tôi trong kia, mời anh tránh ra! Nói rồi cô còn cố ý vẫy tay, gọi Oánh Oánh, nhanh chóng hòa vào dòng người trên sàn nhảy.
- Học tỷ, trên đây! Oánh Oánh mỹ nữ từ trên lầu gọi vọng xuống.
Tiến vào phòng bao cô nhìn thấy ngoài Oánh Oánh thì có thêm hai người đàn ông ngồi uống rượu. Con bé này khá được việc đấy chứ! Chính xác là cô đã yêu cầu được gặp ông chủ của Đông Doanh.
- Học tỷ, đây là Hoắc Kiêu, người kia là Chính. Bọn họ chính là quản lí ở đây.
Cô gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện với họ. Oánh Oánh cũng ngồi quên cạnh cô.
- Tôi cần tìm một người. Nội trong đêm nay tôi muốn biết chính xác cô ấy ở đâu. Thù lao tùy anh yêu cầu!
Hoắc Kiêu dáng vẻ ngả ngớn, đung đưa ly rượu trước mặt cô.
- Người đẹp, vội vàng làm gì. Em chỉ vừa mới đến thôi mà! Nào, uống một ly đi.
Cô đẩy nhẹ ly rượu, mở điện thoại lên rồi đẩy nhẹ về phía anh ta. Cô cố tình quan sát thật kĩ vẻ mặt của anh ta, nếu như anh ta có bất cứ dao động nào dù chỉ là nhỏ nhất cô cũng có thể khẳng định rằng....La Lan là do bọn họ bắt đi. Song phải làm cô thất vọng, anh ta không có chút phản ứng đáng ngờ nào, chỉ là trầm trồ.
- Đại mỹ nhân này là ai đây? Có thể giới thiệu cho tôi được không?
Cô cảm thấy rất không hài lòng với thái độ làm việc của tên ngày, tên này thật sự có năng lực? Đến lúc này người tên Chính kia mới chậm chạm mở miệng, toàn bộ mọi thông tin cá nhân của La Lan dường nhưanh ta thuộc lào.
- La Lan, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Cambridge chuyên ngành quản lí khách sạn. Con gái thứ ba của La gia thành Đông. CEO chuỗi khách sạn Hoa Du, chủ nhân trung tâm thương mại Lan. Là một nữ cường nhân....Cô muốn tìm cô ta?
Cô khá tò mò làm sao anh ta biết chi tiết đến như thế song cô lại không hỏi vấn đề đó. Nhanh chóng tìm thấy La Lan mới là chuyện quan trọng nhất.
- Anh biết khá rõ về chị ấy đấy. Được rồi, vụ này các anh nhận...hay không nhận?
Bọn họ nhìn nhau rồi cuối cùng người chột giá lại chính là Hoắc Kiêu, mở miệng liền ngoặm một miếng lớn.
- Dựa vào giá trị của cô ta, 2 triệu, sáng mai cô sẽ biết cô ta ở đâu!
Oánh Oánh nghe thấy con số này liền giật mình, cô ấy hơi nhéo nhéo cô, ánh mắt nghi ngại như muốn nói: 2 triệu đó chị à, là 2 triệu đó.
- Tôi trả cho các anh 1 triệu nếu như có thể an toàn đưa cô ấy quay về!
- Được, thành giao!
Bước ra khỏi phòng bao Oánh Oánh nước mắt lưng tròng nhìn cô, dáng vẻ hết sức đáng thương.
- Là 3 triệu đó chị. Lương mỗi tháng của em còn chưa đến 50 mươi ngàn.
Cô nhướng mày nhìn Oánh Oánh, nín cười.
- Ý em là chị trả lương quá thấp, thiệt hòi cho em rồi?
Nghe thế Oánh Oánh lắc đầu ngoầy ngoậy.
- Em an tâm, nếu như em có bị bắt cóc thì chị cũng sẽ bỏ tiền ra chuộc em về...Nhưng mà em không đáng giá như thế đâu nhỉ?
Hai mắt cô ấy trừng lớn, má phồng lên tỏ vẻ kháng nghị. – Tài khoản ngân hàng của em đã chín chữ số rồi, em là tiểu phú bà đó!
- Ừ, ngoan, chị về trước đây. Sáng mai chị phải bay sang Pháp sớm. Em liên lạc với Huân đi, cậu ta rất lo lắng đó. Nếu như Chính chắc chắn như vậy thì chúng ta cứ chờ đi, vài tiếng nữa thôi trời sáng rồi.
- Huân chắc có lẽ rất lo...
Tâm tư của Oánh Oánh làm sao cô không biết, tạo một cái cớ để cô ấy gọi cho Huân cũng tốt, đàn ông dễ sa ngã khi yếu lòng không phải sao?
Khi thang máy lên đến tầng 22, cửa mở cô liền nhìn thấy anh đang đứng khoanh tay nhìn cô, dáng vẻ rất lạnh lùng. Mặc dù không làm gì nhưng cô vẫn chột dạ mà ho khan, lách qua người anh cô muốn chuồn ngay về nhà mình nhưng mãi cô chẳng thể bước thêm một bước nào vì cổ áo khoác đã bị anh giữ chặt.
- Mấy giờ rồi?
Cô mếu máo chẳng dám trả lời, quả thật bây giờ đã là 1 giờ sáng rồi. Nhưng mà khoan, cô đi đâu về khuya thì có liên quan gì đến anh, anh chỉ là Boss của cô thôi mà. Nhưng mà sau đó cô liền tự phỉ nhổ mình, rõ ràng là vui chết đi được mà còn giả vờ thanh cao. Cô và anh chính thức làm việc với nhau chỉ mới 9 ngày...9 ngày qua anh mỗi lúc lại tốt với cô thêm một chút, mặc dù dáng vẻ vẫn cứ cao cao tại thượng nhưthế. Song cô lại lo lắng cảm xúc mà anh giành cho cô chỉ là với một đứa em gái, cô sợ nhận lấy câu nói tự mình đa tình từ anh...Cho nên, để thêm một thời gian nữa vậy.
- Thế nào? Em cảm thấy ngày mai vẫn có thể tỉnh táo để cùng tôi sang Pháp? Hay là...vẫn phải là tôi nhắc nhở lịch trình cho em?
Cô cười cười lắc đầu:
- Anh an tâm, em sẽ dậy đúng giờ mà. Em có một người bạn, chị ấy thất tình...nên em đến an ủi mà!
- An ủi? Em có thể sao? Anh tỏ vẻ nghi ngờ, một cô nhóc hai mươi hai tuổi thì có thể an ủi người ta được cái gì cơ chứ? Dáng vẻ trẻ vị thành niên này thật sự đem lại sự an tâm cho người khác?
- Có thể chứ ạ!
- Trở về ngủ đi, sáng mai nếu em dám đi trễ thì em biết rồi chứ? Hửm?
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy biến về nhà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook