Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi
-
Chương 33: Không làm bạn bè nữa
Tiêu Nhiên ai oán nhìn Dĩ Nặc, “Chắc chắn là anh cố ý!”
Dĩ Nặc cười nhẹ: “Vậy thì sao hả? Dù gì em cũng đã đồng ý, đã là người của anh rồi…”
Chỉnh sửa lại lời nói của anh, “Anh nói gì đó…… Chỉ là bạn gái của anh thôi, sao lại trở thành người của anh?”
Anh cũng không để ý, “Xem ra anh phải nhanh chóng tìm cái vòng thích hợp bắt nhốt em lại.”
Tiêu Nhiên không trả lời, chỉ là trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào nhưng lại có chút hoảng loạn.
Không làm bạn bè nữa, trong điện thoại của Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên vẫn là số 1, nhưng lúc đưa cô về đến nhà, trước khi đi, anh sửa lại tên lưu trong danh bạ của Tiêu Nhiên, đổi thành bảo bối. Tiêu Nhiên kháng nghị, nói buồn nôn, thế nhưng anh lại tỉnh bơ nói với cô, điện thoại của anh là để cho anh tự xem, không cho phép đổi lại.
Buổi sáng, Tiêu Nhiên nhận được tin nhắn, mở ra xem, lại không phải là tin nhắn quảng cáo.
“Bảo bối, em vẫn còn ngủ nướng sao, cẩn thận trễ đấy…” Là tin nhắn của Dĩ Nặc.
Ngứa ngáy khắp người, anh ta đều dùng giọng điệu này để nói chuyện với mấy cô gái kia sao? Mới vừa có chút ngọt ngào lại cảm thấy lạnh lẽo rồi, làm sao vậy chứ? Nếu đã quyết định đi bước này, mà còn bị những chuyện này quấy nhiễu, thì thật không đáng giá, nhưng trong lòng vẫn muốn xác định chuyện này.
“Đừng nói với em những lời nói buồn nôn mà anh thường nói với người khác, em đã biết anh là tên lừa gạt giết người không đền mạng từ tám trăm năm trước rồi :P” cô làm mặt quỷ, cẩn thận che giấu tâm tình của mình.
“Anh còn chưa tới trình độ đó, chuyện trước đây…… Mặc dù muốn em không so đo là không có khả năng, nhưng anh không cần gọi tên thì đây là lần đầu. Em và các cô ấy không giống nhau.”
Đặt xuống những nỗi sợ hãi trong lòng, đặt xuống tâm trang lo lắng, vui vẻ yêu đương, từ lâu đã không còn là chuyện cô có thể khống chế, từ lúc bắt đầu, cô đã nhát gan, không dám dễ dàng tiếp cận một người. Đã nhìn thấy rất nhiềuchuyện, tình yêu mà mình tin tưởng lúc ban đầu càng lúc càng xa vời. Thực tế không như câu chuyện cổ tích, không có công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau, có chăng chỉ là hoài niệm những ngọt ngào, khổ sở đã khắc sâu vào trong lòng……
Lúc đi làm, thấy ánh mắt mọi người trong công ty đều kỳ lạ, chị em tốt Patrick đã ngồi chờ sẵn ở bàn làm việc, mặt cười gian, nhìn cô, “Alice……” Giọng nói của cậu ta vốn dĩ đã có chút mềm mại, gọi như vậy lại càng làm cho người nghe nổi hết cả da gà.
Tiêu Nhiên nhìn anh một cái, “Patrick, sáng sớm bên cậu không bận rộn gì sao?”
Patrick mặt áo sơ mi thêu hoa, hiện rõ thân hình yểu điệu của anh ta. “Cũng bận, nhưng cũng không thể sánh bằng tin tức có người đặt một bó hoa hồng đỏ Damascus (ViVu: thủ đô Syria) ở trên bàn cô.”
Nhìn trên bàn làm việc của mình, đúng là có một bó hoa thật to đặt ở đó, cô nhìn nhìn, “Là của tôi sao?”
Anh ta gật đầu một cái, Tiêu Nhiên đã đoán được là ai, vì vậy đi tới bàn, cầm lấy thiệp trong bó hoa. Bên trong chỉ có mấy chữ: Bảo bối, hạnh phúc của chúng ta chính thức bắt đầu.
Người đàn ông này…… Cẩn thận gấp thiệp lại, đặt vào ngăn kéo của mình, Patrick lập tức dựa vào, “Nói mau, chuyện này là sao……”
Tiêu Nhiên nhìn anh ta, “Có gì đâu, đương nhiên là bạn trai tôi gửi!”
Patrick kêu to, “Cô……” Tiêu Nhiên lập tức che miệng anh ta, sử dụng ánh mắt cảnh cáo anh ta: “Không được tiết lộ!”
Dưới sự áp bức của cô, Patrcik gật mạnh đầu một cái, Tiêu Nhiên mới buông tay ra. “Ôi chao, cô đúng là thô lỗ…… Cô là phụ nữ, sao có thể làm động tác này? Chậc chậc……”
Tiêu Nhiên không để ý đến anh ta, mở máy vi tính của mình lên, xem sơ qua công việc hôm nay, Patrick vẫn chưa từ bỏ ý định, “Rốt cuộc người kia là ai? Nói cho tôi biết được không…… Nếu không nói cho tôi biết, tôi sẽ……”
Bấm mạnh anh ta một cái, Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, “Là thanh mai trúc mã của tôi.”
Anh nhớ là Tiêu Nhiên đã từng cho mình xem hình hai người chụp chung, lúc ấy anh đã cảm thấy hai người có tướng vợ chồng, còn nói đùa với Tiêu Nhiên, chẳng qua lúc đó đã bị cô ấy bác bỏ, anh cũng không quan tâm nữa. Nhưng bây giờ thì hai người đang quen nhau sao? Patrick vốn có bản lĩnh bát quái, nhiêu đây cũng đã đủ cho anh đi tám rồi, vì vậy hài lòng bỏ đi.
Bạn trai của mình? Không ngờ lại có lúc sẽ giới thiệu Dĩ Nặc như vậy, nghĩ vậy, cô gửi tin nhắn cho bà vú, “Bà vú, tôi và Dĩ Nặc đang quen nhau.”
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời, “Nhiên Nhiên, hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?”
Bởi vì còn công việc cho nên cô không có thời gian tiếp tục nhắn tin với cậu ta, để điện thoại ở chế độ yên lặng, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Lúc nghỉ trưa, nhìn điện thoại, bà vú lại có thể gọi năm sáu cuộc điện thoại.
Tiêu Nhiên gọi lại, điện thoại được nhận ngay tức khắc, bay vào tai cô chính là giọng nói của bà vú, “Phương Tiêu Nhiên, cậu muốn chết hả, dám không nhận điện thoại của tôi!”
Thật không biết cậu ta lấy từ đâu mà được giọng lảnh lót như vậy, Tiêu Nhiên sờ sờ tai mình, “Bà vú, không nên như vậy, tôi vẫn muốn gìn giữ tai của mình cho đến lúc kết thúc sinh mạng đấy.”
“Sao cô lại làm chuyện bất ngờ như vậy hả! Không hề có bất cứ dấu hiệu nào đã chia tay với hoàng tử hoàn mỹ, sau đó lại ở bên cạnh vương tử cao quý hả!” Hiển nhiên bà vú rất hài lòng với kết quả này, Tiêu Nhiên cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất, nhìn dòng người đông nghịt bên dưới, do dự nói: “Mới xảy ra hôm qua, tôi bị anh ấy lừa về nhà ăn cơm……” Chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia bà vú đã thét chói tai, “Lừa về nhà, chẳng lẽ cậu……”
Thật phục cậu ta luôn rồi, rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì, mà có thể tăng âm lượng đến vậy.
Vì vậy Tiêu Nhiên bất đắc dĩ rống một tiếng, “Mễ Hân! Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy hả…… Là dì Lãnh gọi tôi qua đó ăn cơm.”
Nghe cô giải thích, Mễ Hân mới bĩnh tĩnh lại, khôi phục giọng nói lúc bình thường, “Sau đó thì sao? Rõ ràng là ăn cơm với người nhà, tại sao lại thành hai người đang quen nhau?”
Tiêu Nhiên thở dài, “Không nói nữa, tối nay tôi đến nhà cậu……”
Nếu tối nay cho cậu ta hỏi rõ mọi chuyện, thì Mễ Hân sẽ bỏ qua cho cô thôi.
Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ lầm bầm: “Tại sao tất cả mọi người đều vui mừng vì tin tức này vậy.” Quả nhiên, lại có mấy tin nhắn, toàn là bạn thân của Dĩ Nặc gửi tới chúc mừng, xem ra anh ấy đã nói cho bọn họ biết.
Còn chưa nỡ bỏ điện thoại vào ngăn kéo, thì điện thoại đã rung lên. Sắp hết giờ làm việc, Dĩ Nặc gọi điện thoại tới, “Nhiên Nhiên ~” Cũng may anh ấy không gọi bảo bối, nếu không có thể cô vì run tay mà cúp máy ngay lập tức. “Ừ.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Buổi tối em muốn ăn cái gì?” Trong giọng nói của anh chứa đựng sự cưng chiều khác với trước kia.
“Em muốn đến nhà bà vú, ăn chung với cậu ấy luôn, anh về nhà đi.” Tùy tiện đuổi khéo anh ta, tốt nhất cô nên đến làm ổ ở nhà Mễ Hân.
Dĩ Nặc cảnh giác hỏi: “Mễ Hân? Em lại qua đêm ở đó?”
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu, anh ấy hỏi cứ như là chưa từng nghe qua, Tiêu Nhiên trả lời anh: “Đúng vậy, thế nào?”
“Không được.” Anh lập tức không đồng ý.
“Hả?” Trước kia cô cũng đã từng nói với anh ấy chuyện này, lúc đó anh cũng đâu có phản ứng như thế này?
“Mễ Hân là một người đàn ông có được chưa, buổi tối em còn đến đó, cô nam quả nữ……”
Nghe lý do của anh, Tiêu Nhiên cảm thấy thật mới mẻ. “Trước kia em cũng qua đó, sao không nghe anh nói như vậy? Còn nữa…… Đâu phải anh không biết trạng thái của bà vú……”
Đột nhiên đầu dây bên kia im lặng một lát, Dĩ Nặc nói tiếp: “Vậy anh cũng qua đó.” Như vậy anh mới có thể yên tâm, vừa nghĩ đến trước kia bọn họ ở chung một phòng nhiều lần như vậy, anh thật muốn bóp chết mình.
“Anh đi theo làm gì? Chị em tâm sự với nhau, có anh chỉ cản trở thôi.” Tới tận bây giờ ở trước mặt anh cô đều nói những lời ác độc, nói trúng tim đen, hoặc một dao cắt đứt cổ, đây đúng là “lời nói ác độc” mà.
Mặc dù anh biết rõ Mễ Hân tuyệt đối vô hại, nhưng vẫn sẽ để ý Tiêu Nhiên cứ chạy đến đó nói chuyện phiếm, tâm sự.
“Được rồi, em biết rồi, lúc đi ngủ, em sẽ khóa cửa thật cẩn thận, anh yên tâm đi ” Tiêu Nhiên cười nhạo anh.
Đầu bên kia khẽ thở dài, “Ngày mai là cuối tuần, anh qua nhà em ăn cơm.”
Người yêu là thanh mai trúc mã thì có chút khác biệt, đó là cả hai đều đã quen thuộc với gia đình hai bên. Tiêu Nhiên mỉm cười, “Biết rồi, vậy ngày mai sau khi tan việc em sẽ đến tìm anh.”
Dĩ Nặc cười nhẹ: “Vậy thì sao hả? Dù gì em cũng đã đồng ý, đã là người của anh rồi…”
Chỉnh sửa lại lời nói của anh, “Anh nói gì đó…… Chỉ là bạn gái của anh thôi, sao lại trở thành người của anh?”
Anh cũng không để ý, “Xem ra anh phải nhanh chóng tìm cái vòng thích hợp bắt nhốt em lại.”
Tiêu Nhiên không trả lời, chỉ là trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào nhưng lại có chút hoảng loạn.
Không làm bạn bè nữa, trong điện thoại của Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên vẫn là số 1, nhưng lúc đưa cô về đến nhà, trước khi đi, anh sửa lại tên lưu trong danh bạ của Tiêu Nhiên, đổi thành bảo bối. Tiêu Nhiên kháng nghị, nói buồn nôn, thế nhưng anh lại tỉnh bơ nói với cô, điện thoại của anh là để cho anh tự xem, không cho phép đổi lại.
Buổi sáng, Tiêu Nhiên nhận được tin nhắn, mở ra xem, lại không phải là tin nhắn quảng cáo.
“Bảo bối, em vẫn còn ngủ nướng sao, cẩn thận trễ đấy…” Là tin nhắn của Dĩ Nặc.
Ngứa ngáy khắp người, anh ta đều dùng giọng điệu này để nói chuyện với mấy cô gái kia sao? Mới vừa có chút ngọt ngào lại cảm thấy lạnh lẽo rồi, làm sao vậy chứ? Nếu đã quyết định đi bước này, mà còn bị những chuyện này quấy nhiễu, thì thật không đáng giá, nhưng trong lòng vẫn muốn xác định chuyện này.
“Đừng nói với em những lời nói buồn nôn mà anh thường nói với người khác, em đã biết anh là tên lừa gạt giết người không đền mạng từ tám trăm năm trước rồi :P” cô làm mặt quỷ, cẩn thận che giấu tâm tình của mình.
“Anh còn chưa tới trình độ đó, chuyện trước đây…… Mặc dù muốn em không so đo là không có khả năng, nhưng anh không cần gọi tên thì đây là lần đầu. Em và các cô ấy không giống nhau.”
Đặt xuống những nỗi sợ hãi trong lòng, đặt xuống tâm trang lo lắng, vui vẻ yêu đương, từ lâu đã không còn là chuyện cô có thể khống chế, từ lúc bắt đầu, cô đã nhát gan, không dám dễ dàng tiếp cận một người. Đã nhìn thấy rất nhiềuchuyện, tình yêu mà mình tin tưởng lúc ban đầu càng lúc càng xa vời. Thực tế không như câu chuyện cổ tích, không có công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau, có chăng chỉ là hoài niệm những ngọt ngào, khổ sở đã khắc sâu vào trong lòng……
Lúc đi làm, thấy ánh mắt mọi người trong công ty đều kỳ lạ, chị em tốt Patrick đã ngồi chờ sẵn ở bàn làm việc, mặt cười gian, nhìn cô, “Alice……” Giọng nói của cậu ta vốn dĩ đã có chút mềm mại, gọi như vậy lại càng làm cho người nghe nổi hết cả da gà.
Tiêu Nhiên nhìn anh một cái, “Patrick, sáng sớm bên cậu không bận rộn gì sao?”
Patrick mặt áo sơ mi thêu hoa, hiện rõ thân hình yểu điệu của anh ta. “Cũng bận, nhưng cũng không thể sánh bằng tin tức có người đặt một bó hoa hồng đỏ Damascus (ViVu: thủ đô Syria) ở trên bàn cô.”
Nhìn trên bàn làm việc của mình, đúng là có một bó hoa thật to đặt ở đó, cô nhìn nhìn, “Là của tôi sao?”
Anh ta gật đầu một cái, Tiêu Nhiên đã đoán được là ai, vì vậy đi tới bàn, cầm lấy thiệp trong bó hoa. Bên trong chỉ có mấy chữ: Bảo bối, hạnh phúc của chúng ta chính thức bắt đầu.
Người đàn ông này…… Cẩn thận gấp thiệp lại, đặt vào ngăn kéo của mình, Patrick lập tức dựa vào, “Nói mau, chuyện này là sao……”
Tiêu Nhiên nhìn anh ta, “Có gì đâu, đương nhiên là bạn trai tôi gửi!”
Patrick kêu to, “Cô……” Tiêu Nhiên lập tức che miệng anh ta, sử dụng ánh mắt cảnh cáo anh ta: “Không được tiết lộ!”
Dưới sự áp bức của cô, Patrcik gật mạnh đầu một cái, Tiêu Nhiên mới buông tay ra. “Ôi chao, cô đúng là thô lỗ…… Cô là phụ nữ, sao có thể làm động tác này? Chậc chậc……”
Tiêu Nhiên không để ý đến anh ta, mở máy vi tính của mình lên, xem sơ qua công việc hôm nay, Patrick vẫn chưa từ bỏ ý định, “Rốt cuộc người kia là ai? Nói cho tôi biết được không…… Nếu không nói cho tôi biết, tôi sẽ……”
Bấm mạnh anh ta một cái, Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, “Là thanh mai trúc mã của tôi.”
Anh nhớ là Tiêu Nhiên đã từng cho mình xem hình hai người chụp chung, lúc ấy anh đã cảm thấy hai người có tướng vợ chồng, còn nói đùa với Tiêu Nhiên, chẳng qua lúc đó đã bị cô ấy bác bỏ, anh cũng không quan tâm nữa. Nhưng bây giờ thì hai người đang quen nhau sao? Patrick vốn có bản lĩnh bát quái, nhiêu đây cũng đã đủ cho anh đi tám rồi, vì vậy hài lòng bỏ đi.
Bạn trai của mình? Không ngờ lại có lúc sẽ giới thiệu Dĩ Nặc như vậy, nghĩ vậy, cô gửi tin nhắn cho bà vú, “Bà vú, tôi và Dĩ Nặc đang quen nhau.”
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời, “Nhiên Nhiên, hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?”
Bởi vì còn công việc cho nên cô không có thời gian tiếp tục nhắn tin với cậu ta, để điện thoại ở chế độ yên lặng, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Lúc nghỉ trưa, nhìn điện thoại, bà vú lại có thể gọi năm sáu cuộc điện thoại.
Tiêu Nhiên gọi lại, điện thoại được nhận ngay tức khắc, bay vào tai cô chính là giọng nói của bà vú, “Phương Tiêu Nhiên, cậu muốn chết hả, dám không nhận điện thoại của tôi!”
Thật không biết cậu ta lấy từ đâu mà được giọng lảnh lót như vậy, Tiêu Nhiên sờ sờ tai mình, “Bà vú, không nên như vậy, tôi vẫn muốn gìn giữ tai của mình cho đến lúc kết thúc sinh mạng đấy.”
“Sao cô lại làm chuyện bất ngờ như vậy hả! Không hề có bất cứ dấu hiệu nào đã chia tay với hoàng tử hoàn mỹ, sau đó lại ở bên cạnh vương tử cao quý hả!” Hiển nhiên bà vú rất hài lòng với kết quả này, Tiêu Nhiên cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất, nhìn dòng người đông nghịt bên dưới, do dự nói: “Mới xảy ra hôm qua, tôi bị anh ấy lừa về nhà ăn cơm……” Chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia bà vú đã thét chói tai, “Lừa về nhà, chẳng lẽ cậu……”
Thật phục cậu ta luôn rồi, rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì, mà có thể tăng âm lượng đến vậy.
Vì vậy Tiêu Nhiên bất đắc dĩ rống một tiếng, “Mễ Hân! Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy hả…… Là dì Lãnh gọi tôi qua đó ăn cơm.”
Nghe cô giải thích, Mễ Hân mới bĩnh tĩnh lại, khôi phục giọng nói lúc bình thường, “Sau đó thì sao? Rõ ràng là ăn cơm với người nhà, tại sao lại thành hai người đang quen nhau?”
Tiêu Nhiên thở dài, “Không nói nữa, tối nay tôi đến nhà cậu……”
Nếu tối nay cho cậu ta hỏi rõ mọi chuyện, thì Mễ Hân sẽ bỏ qua cho cô thôi.
Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ lầm bầm: “Tại sao tất cả mọi người đều vui mừng vì tin tức này vậy.” Quả nhiên, lại có mấy tin nhắn, toàn là bạn thân của Dĩ Nặc gửi tới chúc mừng, xem ra anh ấy đã nói cho bọn họ biết.
Còn chưa nỡ bỏ điện thoại vào ngăn kéo, thì điện thoại đã rung lên. Sắp hết giờ làm việc, Dĩ Nặc gọi điện thoại tới, “Nhiên Nhiên ~” Cũng may anh ấy không gọi bảo bối, nếu không có thể cô vì run tay mà cúp máy ngay lập tức. “Ừ.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Buổi tối em muốn ăn cái gì?” Trong giọng nói của anh chứa đựng sự cưng chiều khác với trước kia.
“Em muốn đến nhà bà vú, ăn chung với cậu ấy luôn, anh về nhà đi.” Tùy tiện đuổi khéo anh ta, tốt nhất cô nên đến làm ổ ở nhà Mễ Hân.
Dĩ Nặc cảnh giác hỏi: “Mễ Hân? Em lại qua đêm ở đó?”
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu, anh ấy hỏi cứ như là chưa từng nghe qua, Tiêu Nhiên trả lời anh: “Đúng vậy, thế nào?”
“Không được.” Anh lập tức không đồng ý.
“Hả?” Trước kia cô cũng đã từng nói với anh ấy chuyện này, lúc đó anh cũng đâu có phản ứng như thế này?
“Mễ Hân là một người đàn ông có được chưa, buổi tối em còn đến đó, cô nam quả nữ……”
Nghe lý do của anh, Tiêu Nhiên cảm thấy thật mới mẻ. “Trước kia em cũng qua đó, sao không nghe anh nói như vậy? Còn nữa…… Đâu phải anh không biết trạng thái của bà vú……”
Đột nhiên đầu dây bên kia im lặng một lát, Dĩ Nặc nói tiếp: “Vậy anh cũng qua đó.” Như vậy anh mới có thể yên tâm, vừa nghĩ đến trước kia bọn họ ở chung một phòng nhiều lần như vậy, anh thật muốn bóp chết mình.
“Anh đi theo làm gì? Chị em tâm sự với nhau, có anh chỉ cản trở thôi.” Tới tận bây giờ ở trước mặt anh cô đều nói những lời ác độc, nói trúng tim đen, hoặc một dao cắt đứt cổ, đây đúng là “lời nói ác độc” mà.
Mặc dù anh biết rõ Mễ Hân tuyệt đối vô hại, nhưng vẫn sẽ để ý Tiêu Nhiên cứ chạy đến đó nói chuyện phiếm, tâm sự.
“Được rồi, em biết rồi, lúc đi ngủ, em sẽ khóa cửa thật cẩn thận, anh yên tâm đi ” Tiêu Nhiên cười nhạo anh.
Đầu bên kia khẽ thở dài, “Ngày mai là cuối tuần, anh qua nhà em ăn cơm.”
Người yêu là thanh mai trúc mã thì có chút khác biệt, đó là cả hai đều đã quen thuộc với gia đình hai bên. Tiêu Nhiên mỉm cười, “Biết rồi, vậy ngày mai sau khi tan việc em sẽ đến tìm anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook