Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi
Chương 30: Thanh mai trúc mã biến tính

Tiêu Nhiên nhìn Dĩ Nặc, mặt không cảm xúc, đi tới bên cạnh anh, lấy lại túi của cô.

Thấy hành động của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc mở miệng: “Muốn làm gì vậy?”

“Đã thành ra thế này cũng đủ lúng túng rồi, tôi về nhà.” Tiêu Nhiên muốn cầm túi của mình về, nhưng tay Dĩ Nặc vừa buông túi ra đã nắm lấy tay cô, “Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, muốn về cũng phải đợi đến ngày mai.”

Hơi buồn cười nhìn anh, “Tôi không muốn ở lại đây, có thể gọi xe taxi, hoặc là nhờ làng du lịch nghĩ cách giúp tôi, bằng mọi cách hôm nay tôi phải về.”

Dĩ Nặc nhìn cô một lát. “Muốn về cũng phải là tôi đi về với cậu, tại sao có thể để cậu về một mình?” Kéo cô vào phòng của mình, cầm túi của mình lên, cũng muốn đi về cùng với cô.

Lần này đến phiên Tiêu Nhiên bất động. “Cậu làm gì vậy? Cậu đi rồi thì Doanh Ngọc phải làm sao?”

Cô gái ngốc! Dĩ Nặc kéo tay cô. “Tôi chia tay cô ấy rồi.”

Cô hất tay anh ra. “Vì sao? Bây giờ cậu có ý gì đây?”

Dĩ Nặc không nhìn mặt cô, lại kéo tay cô đi tiếp, “Dĩ nhiên là tôi đi cùng với cậu.”

“Tại sao?” Cô không muốn cứ mập mờ như vậy mà quấn chung với cậu ấy. Mặc dù cô biết giữa cô và Nhược Hạo có trở ngại, nhưng nếu như đi về cùng với Dĩ Nặc, có phải đã nói lên hôm nay khi cùng mọi người vui chơi, bởi vì cô chơi trò bắt cá hai tay nên mới diễn ra cảnh tượng bốn người mỗi người một ngả hay không? Cô không phải là nhân viên công ty MKC nên sẽ không sao cả, còn Dĩ Nặc là người trăng hoa bay bướm nên cũng dễ nói, nhưng còn Nhược Hạo thì phải làm sao? Cho dù tình cảm không sâu nặng nhưng cô cũng rất có hảo cảm với Nhược Hạo.

Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn Tiêu Nhiên, cô còn chậm hiểu hơn mình, thật sự cảm thấy hai người bọn họ nên nghe lời Doanh Ngọc, tổ chức một cuộc so tài xem ai chậm chạp hơn ai. Không phải hay nói phụ nữ có giác quan thứ sáu rất nhạy sao? Tại sao cô gái mình thích lại cực kỳ chậm hiểu đến vậy chứ?”

Anh không cho Tiêu Nhiên có cơ hội nói chuyện, trực tiếp dùng môi mình bao phủ lên đôi môi mềm mại của cô.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau. Lần đầu tiên là năm lớp mười hai, trong một trò đùa dai của mình. Nghĩ lại cũng đã qua rất nhiều năm, không ngờ hôm nay mình lại làm chuyện này một lần nữa.

Tiêu Nhiên đã kịp thời phản ứng đẩy anh ra, ngậm miệng mình lại, đỏ mặt, nhíu chặt mày: “Khương Dĩ Nặc, cậu làm gì thế hả?”

Dĩ Nặc mỉm cười nhìn cô: “Cậu không phải hỏi tôi tại sao ư? Đây chính là câu trả lời của tôi.”

Trái tim của cô vì câu trả lời của anh mà loạn nhịp, cúi đầu, mím môi một cái: “Đây là câu trả lời lung tung gì thế, người mà cậu từng hôn cũng có thể nắm tay nhau vòng quanh châu Á.”

Kéo mạnh cô qua, ôm chặt hông cô, mặt đối mặt nhìn cô.

Tiêu Nhiên nhìn anh, “Khương Dĩ Nặc, cậu điên rồi hả! Muốn làm gì? Uống lộn thuốc rồi sao?”

Đã lâu như vậy mà chưa từng chú ý thật ra mắt của cô là mắt cười, luôn cong cong, trông rất đẹp mắt. Lông mi không nhiều nhưng lại rất dài rất mềm, luôn cong lên. Da cũng rất đẹp, không phải là do trang điểm mà là đẹp tự nhiên.

“Cuối cùng là cậu muốn diễn vở kịch gì vậy hả? Không sợ bị đồng nghiệp của cậu nhìn thấy sao.” Tiêu Nhiên không thể hiểu được Dĩ Nặc muốn làm gì, chẳng lẽ tình yêu đơn phương của mình đã bị cậu ấy phát hiện rồi sao? Không thể nào, cô chưa từng nói với ai…… ngoại trừ bà vú……

Dĩ Nặc cảm thấy thật hết cách với cái người đầu óc mơ hồ đang đứng trước mặt mình, muốn anh phải nói mấy lời tỏ tình không chút dinh đưỡng kia quả thật là một chữ cũng không muốn nói ra. Đột nhiên cảm thấy có hơi xui xẻo, khẽ nói một câu: “Tôi thích cậu.”

Tiêu Nhiên nghe không rõ, hỏi lại. “Hả? Cậu nói cái gì?”

Chuyện tỏ tình đơn giản này lại làm anh cảm thấy rất khó khăn, bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng tỏ tình bao giờ…… Anh tức giận kéo cô đi. “Đi thôi, nếu còn không đi thì thật sự đến nửa đêm là sẽ không còn xe.”

Nhưng Tiêu Nhiên vẫn còn cố chấp với câu nói vừa rồi, “Rốt cuộc là cái gì mà cậu với tôi vậy…… Cứ như phát điên vậy…… Cậu buông tôi ra!”

Dĩ Nặc không chịu được cô làm ầm ĩ, không thể làm gì khác hơn là đành nói: “Chính là tôi thích cậu đó.”

Cả hai đều đang nói, Tiêu Nhiên vẫn không nghe rõ, thật sự phát bực rồi: “Rốt cuộc là nói cái gì vậy…… Cậu cũng thật là, nổi tính thiếu gia sao……”

Anh bị cô nói vậy thì cũng hết cách rồi, buông tay cô ra, nói lớn tiếng: “Tôi, thích, cậu!”

Những lời này thật sự làm Tiêu Nhiên ngẩn người.

Nhìn Tiêu Nhiên bị dọa sợ ngây người, Dĩ Nặc kéo cô đi, xuống thang máy, nhờ tiếp tân gọi xe, hai người ngồi lên xe đi về nhà.

Ngồi trên xe, Tiêu Nhiên vẫn không nói một lời, Dĩ Nặc chỉ cảm thấy tay Tiêu Nhiên lạnh như băng. Anh lắc lắc tay cô, “Này, này, cậu nói một câu đi……”

Tiêu Nhiên nhìn tay mình đang bị cậu ấy nắm, vẫn không có cách nào tin những lời mình vừa nghe là sự thật.

“Tay của cậu sao lại lạnh như vậy?” Dĩ Nặc hỏi.

Nhưng người bên cạnh anh không có chút phản ứng nào, Dĩ Nặc nghiêng đầu qua, nhìn Tiêu Nhiên đang ngẩn ngơ, “Này, Nhiên Nhiên, cậu rất lạnh sao?” Nói xong, tay còn lại đặt trên mặt cô, xem xem có phải cô bị lạnh hay không.

Tiêu Nhiên tránh né anh, Dĩ Nặc phát hiện tay kia của cô cũng lạnh đến dọa người thì muốn kéo cô qua. Tiêu Nhiên nhanh chóng trốn đi, “Cậu làm gì?”

Dứt khoác kéo cô qua, “Câu xem, cả người đều lạnh như băng, không phải là tôi muốn cậu ấm áp hơn sao?”

Đẩy tay anh ra. “Tôi không sao, không cần đâu.”

Mới vừa rồi chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cô, Dĩ Nặc mặc kệ cô nói gì, vẫn ôm lấy cô. “Còn mạnh miệng, cậu xem đã lạnh đến mức nào rồi.”

Trong đầu vẫn đang quay cuồng giữa tình yêu đơn phương với Dĩ Nặc và Dĩ Nặc vừa mới nói cậu ấy thích mình, trong lòng Tiêu Nhiên giống như cái bình ngũ vị bị đỗ, vừa phức tạp vừa hỗn loạn, không biết là cô uống nhầm thuốc hay là cậu ấy bị đụng váng đầu.

Hơn một giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng đã tới dưới nhà Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên xuống xe, Dĩ Nặc cầm túi của bọn họ, Tiêu Nhiên yên lặng mở máy gác cổng, cũng không nghĩ mở giúp Dĩ Nặc, hình như là muốn nhốt anh ở bên ngoài, Dĩ Nặc gọi một tiếng cô mới dừng lại, Dĩ Nặc đóng cửa dưới lầu, “Bây giờ đã hơn một giờ sáng, câu nên ở bên nhà tôi, dù sao cậu cũng nói với cha mẹ cậu là đi chơi, chiều tối mai mới trở về đấy.”

Cô không phản đối, yên lặng lên lầu.

Vào nhà Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên ngồi trên ghế sa lon, mở TV lên, ngồi xem chương trình trên TV.

“Nhiên Nhiên, cậu muốn uống gì không? Hay là đi ngủ luôn?” Dĩ Nặc bỏ đồ xuống, lại phát hiện Tiêu Nhiên thờ ơ xem TV, một chút phản ứng cũng không có.

Anh đi thay quần áo trước, lúc trở ra lại phát hiện Tiêu Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế và vẻ mặt đó mà nhìn TV, vì vậy anh tới bên cạnh cô.

“Nhiên Nhiên, nãy giờ cậu không nói câu nào, cậu cũng nên nói với tôi một câu có được không……” Chẳng lẽ là không thích anh? Không thể nào, theo trực giác, anh loại trừ khả năng này, nếu như cô ấy không có cảm giác với mình, vừa rồi sẽ không nhìn mình với dáng vẻ sắp khóc đó.

Tiêu Nhiên nhìn chàng trai trước mắt không thể quen thuộc hơn được nữa, “Lúc nãy cậu nói với tôi, là thật lòng sao? Nụ hôn đó, là thật lòng hay chỉ là vui đùa?”

Dĩ Nặc nhìn cô, “Làm sao tôi có can đảm vui đùa với cậu?”

Cô vẫn không thể tin, không phải vui đùa, chẳng lẽ là nghiêm túc? “Mỗi lần cậu yêu đều nói là nghiêm túc, cậu nghiêm túc và vui đùa có gì khác nhau.”

Nói như vậy là cô vẫn chưa tin anh, Dĩ Nặc nhìn cô, “Vậy tôi phải làm sao cậu mới tin tưởng đây?”

Tiêu Nhiên đứng bật dậy, mặt không cảm xúc gì đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài nói với Dĩ Nặc: “Cậu là người không giữ chữ tín, tôi không muốn làm vật hi sinh của cậu, cậu phải biết rằng, nếu chúng ta ở bên cạnh nhau, cậu mà muốn nói chia tay, sẽ không có ai giúp cậu nói với tôi, cậu đã có bạn gái, đừng dây dưa với cậu nữa.”

Nói xong, cô đi lên giường Dĩ Nặc nằm ngủ.

Không nghĩ tới Tiêu Nhiên lại từ chối, nhưng cô ấy không có nói là không thích anh, chỉ nói không muốn bị tổn thương. Nghĩ tới đây, anh vừa cười vừa nằm xuống ngủ trên ghế salon.

Ngày hôm sau, lúc Dĩ Nặc thức dậy, phát hiện Tiêu Nhiên không còn nằm trên giường, đồ đạc cũng không thấy đâu. Trên bàn trong phòng bếp còn có cháo vừa mới nấu, nhưng lại không thấy nhắn lại gì cả.

Gọi điện thoại cho cô, thật lâu mới có người nhận, “Alo, Dĩ Nặc hả?” Là giọng của dì Canh.

“Dì à, Nhiên Nhiên đâu rồi?” Dĩ Nặc hỏi.

“Con bé giống như không được thoải mái, sáng sớm đã trở về từ làng du lịch, sắc mặt rất tệ, bây giờ đang nghỉ ngơi.” Dì Canh nói hết mọi chuyện với anh, nếu dì đã nói như thế, thì thực sự Tiêu Nhiên không thỏa mái. Dĩ Nặc hơi lo lắng. “Dì Canh, vậy con ghé qua thăm cô ấy, con cũng đang ở gần đấy……” Thật ra thì anh đang dựa vào cửa nhà đối diện nhưng không thể nói mình ở đây, vì vậy đành phải nói dối.

Dì Canh nghe anh nói muốn đến thì rất vui mừng, “Thật sao? Nhiên Nhiên nói các con cũng đi đến làng du lịch rồi, chẳng lẽ con không đi sao? Nhiên Nhiên bị bệnh trở về, Nhược Hạo cũng không có đến, không biết có phải hai đứa nó cãi nhau hay không nữa?”

Nét mặt Dĩ Nặc khẽ biến, phải nói thế nào với dì Canh, mẹ vợ tương lai của mình, là do mình chủ động yêu cầu thăng chức đây? Anh nói qua loa, chỉ nói mình phải đi gấp, sau đó cúp điện thoại.

Một lát có tiếng báo tin nhắn, “Sao cậu lại tới đây? Tới đây có việc gì thế?” Tin nhắn của Tiêu Nhiên, giọng điệu thật cứng rắn.

“Gọi điện thì cậu không nhận, nhắn tin thì cậu không trả lời. Mẹ cậu nói cậu không được khỏe, đương nhiên tôi muốn qua xem cậu thế nào……” Lời của anh cứ như là chuyện hiển nhiên.

Tiêu Nhiên lập tức trả lời lại, “Tôi không phải đối tượng để cậu chơi đùa, tôi chơi không nổi với cậu đâu. Phụ nữ muốn chơi với cậu nhiều như vậy nên đừng có tìm tôi. Nếu cha mẹ tôi biết cậu đùa giỡn tôi, vậy thì cha mẹ cậu cũng sẽ không để yên cho cậu đâu! Đừng có trêu chọc tôi!”

Một chút cảm giác an toàn cô ấy cũng không có, Dĩ Nặc lắc đầu một cái, nhìn đồng hồ, thu dọn một tý, sau đó gõ cửa nhà Tiêu Nhiên.

Mẹ Phương rất vui vẻ cho anh đi vào, “Con biết tại sao Nhược Hạo lại không tới không? Lần trước Tiêu Nhiên ngã bệnh, Nhược Hạo rất nhiệt tình mà, con xem, lần này các con đi làng du lịch, Tiêu Nhiên một mình quay về mà ngay cả một tin nhắn cậu ta cũng không gửi.” Hiển nhiên là bà không hài lòng lắm với biểu hiện lần này của Nhược Hạo.

Dĩ Nặc lại cảm thấy vui với loại sự tình này, anh ôm lấy mẹ Phương, cẩn thận hỏi: “Dì này, con cảm thấy điều kiện của con cũng không khác biệt với Nhược Hạo, hơn nữa con cũng đã ở bên cạnh Tiêu Nhiên nhiều năm rồi, dì cảm thấy con có xứng với Tiêu Nhiên không?”

Dì Canh nhìn anh một cái, “Quen gia đình con đã nhiều năm, đương nhiên là biết rõ gốc tích, chỉ là dì biết đứa bé như con là tâm điểm chú ý của mọi người, sánh đôi với Tiêu Nhiên nhà dì thì có chút đáng tiếc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương