Ngày tháng cứ mải miết đi qua, thời tiết cũng dần trở lạnh, gần đến sinh nhật của Hoa Điêu, Thái Dương chuẩn bị cho cô ấy một đôi hoa tai Opal trắng, mỗi chiếc là bốn viên opal như những giọt nước nhỏ kết lại với nhau thành một cánh hoa rất độc đáo, cô đưa cho Bàng Đức xem trước.

“Những món đồ này, bất quá chỉ là một đống các khoáng chất.” Bàng Đức tuy xem thường nhưng cuối cùng vẫn phát biểu cho chút ý kiến: “Xét về giá trị, Opal trắng không bằng Opal đen; xét về màu sắc nó không bằng Opal lửa; xét về bảo dưỡng, so với bất kỳ loại đá quý nào Opal là thứ yếu ớt nhất sợ nóng, sợ ánh sáng. Lại không có lợi ích thực tế bằng phỉ thúy.”

Thái Dương ngạc nhiên nhìn Bàng Đức, Bàng Đức nói tiếp: “Tôi mà mua cho vợ mình, chỉ mua vàng. Cô xem, kim cương là cacbon, thạch anh là silic, thạch anh tím là silic lẫn sắt, opal là silic và hydro, oxy; ngọc lục bảo đựng crom mà lên màu xanh biếc, đá rubi đựng crom lên màu đỏ, ngọc bích cẩm thạch đựng titan cho lên màu lam. Màu sắc đẹp mắt thì thế nào? Tuy là ngàn năm vạn năm tạo thành, cũng chỉ là tạp chất được tái sinh, chẳng có được niềm vui thuần khiết.”

Thái Dương kinh ngạc mở to hai mắt, Bàng Đức lại xảo quyệt mỉm cười: “Tôi học nghiên cứu về khoáng vật.”

“Sao tôi lại không biết chứ?” Thái Dương nghẹn đơ hỏi.

“Trước giờ cô không hỏi.” Bàng Đức cất kỹ món quà của Thái Dương: “Tôi sẽ giúp cô đặt vào một cái hộp thật đẹp.”

Thái Dương nhìn Bàng Đức có dáng vẻ chẳng khác nào tên côn đồ vô lại này với ánh mắt hoàn toàn lạ lẫm, rốt cuộc nơi nội tâm hắn ẩn giấu bao nhiêu điều kỳ diệu đây? Hắn nhạy cảm, thông minh, lấy việc giúp người làm niềm vui cho chính mình, trọng nghĩa khinh tài, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ như có như không, hờ hững chẳng thèm để ý đến thứ gì. Khiến bạn không cảm thấy bị áp lực, lại không ngừng nhận được niềm vui và sự thư thái hắn mang đến. Thái Dương tiến lại gần duỗi tay ra ôm hắn: “Còn nợ anh.”

Cái ôm của Bàng Đức rất ấm áp, hoàn toàn không có chút ý niệm tình cảm trai gái, hắn nới lỏng vòng tay rồi nói: “Luật sư, cô lại gầy rồi.”

***

Kể từ sau lá thư hôm đó, rất lâu rồi cô không nhận được thư của Khổng Bồi. Những thông tin về anh đều do Sở Giới gián tiếp truyền đạt lại, Thái Dương nghĩ, mùa đông đang đến, không biết anh sẽ trải qua Giáng sinh như thế nào.

Món quà sinh nhật Lục Chính tặng cho Hoa Điêu vô cùng khí thế, cách xa một trời một vực món quà của Thái Dương, là một chiếc nhẫn kim cương và buổi lễ đính hôn.

Trong tiệc đính hôn, lần đầu tiên Thái Dương nhìn thấy ba mẹ Lục Chính, hai người họ làn da ngăm đen, quần áo mộc mạc giản dị, ánh mắt đầy yêu thương. Nghe thấy họ dặn dò Hoa Điêu: “Bé con, chúng ta không có nhiều thời gian chăm sóc Lục Chính, sau này nhờ con thay chúng ta bù đắp lại cho nó.”

Hoa Điêu nghe xong, nước mắt không ngừng rơi xuống, Nghê Cẩm Tường và Hàn Thu ở bên cạnh luôn nắm chặt tay nhau. Nhiều năm qua, bọn họ vì áy náy luôn đáp ứng tất cả những đòi hỏi vật chất tùy tiện của Hoa Điêu, nhưng không biết làm cách nào mới có thể đi vào nơi nội tâm chất chồng vết thương đó. Nghê Cẩm Tường nhìn Lục Chính, ông tiến lên bắt tay, nắm thật chặt trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”

Trong phòng tràn ngập niềm hạnh phúc, lúc Thái Dương bước ra ngoài, Bàng Đức cũng đi theo bên cạnh: “Cũng muốn kết hôn sao? Chi bằng thử nghĩ đến tôi xem? Dáng người nhất đẳng, mặc âu phục vào còn điển trai hơn cả Lục Chính.”

Thái Dương không khỏi lướt qua tâm trạng đang ưu tư mà phì cười.

Đột nhiên có một người hệt như cơn lốc lao đến trước mặt hai người, nhìn kỹ lại, là Lục Viêm Viêm với trang phục luôn là màu đỏ, một bộ âu phục rực rỡ. Cô ta liếc nhìn Thái Dương, rồi nhìn Bàng Đức, vẻ mặt đầy hằn học: “Cô và Hoa Điêu đúng là một dạng, không thể sống thiếu đàn ông sao?”

Thái Dương chau mày, cô không thích những lời lẽ xúc phạm thô lỗ như vậy, cũng không hiểu sự thù địch nặng nề này từ đâu mà ra, nên không nói gì bước đi, nhưng cánh tay đã bị Lục Viêm Viêm tóm chặt: “Năm đó, sao cô và Hoa Điêu không chết luôn đi?!”

Thái Dương giật mình, Bàng Đức cũng chấn động, đồng thời gạt mạnh cánh tay Lục Viêm Viêm ra, kéo Thái Dương rời đi.

Không ngờ Lục Viêm Viêm đứng phía sau nghiến răng bật cười: “Nghê Hoa Điêu lừa dối dụ dỗ anh trai tôi, có thể đính hôn cũng xem như tu thành chánh quả, vì anh trai tôi, tôi nhịn. Nhưng Khổng Bồi cho dù có nhẫn nhịn đi nữa cũng sẽ không bao giờ có thể kết hôn với con gái của hung thủ giết anh trai mình, cô hết hy vọng đi.”

Câu nói này rất dài và trúc trắc, hồi lâu sau Thái Dương mới kịp phản ứng, cô cũng nhìn thấy ánh mắt không thể tin của Bàng Đức. Ánh mắt đó ngoài kinh hoàng sửng sốt còn thấm đẫm cả xót xa và thương cảm.

Bàng Đức lập tức quay lại nói với Lục Viêm Viêm: “Muốn thêu dệt chuyện thì cũng phải làm cho đáng tin vào, mọi người đều biết Khổng Triết chết vì tai nạn xe cộ.”

Trong mắt Lục Viêm Viêm lộ ra vẻ tàn nhẫn mà lứa tuổi này không nên có: “Anh nên biết tôi là phóng viên của tuần san không chỗ nào không nhúng tay vào… tất cả mọi chuyện của cô ta và Hoa Điêu, tôi biết rõ từng chút một. Nếu không có vấn đề gì, Khổng Bồi sẽ không chuyển nhà sau khi sự việc xảy ra.”

“Tại sao điều tra tôi?” dường như tất cả sức lực của Thái Dương đã bị rút cạn, cô không biết vì sao cô bé xinh đẹp mà cô từng giúp đỡ lại giống như ma quỷ đầy lạnh lùng khát máu nhìn chằm chằm vào vết thương rách toan của cô thế này.

“Rất đơn giản.” Bàng Đức tựa như chẳng có việc gì một bên ôm lấy Thái Dương đang lung lay sắp đổ: “Thích Khổng Bồi, bị Khổng Bồi từ chối, giận chó đánh mèo, chạy tới đây nói vớ nói vẩn trút giận sang người khác.”

Lục Viêm Viêm mất sạch bình tĩnh, sắc mặt đen sậm lại, thẹn quá hóa giận: “Tôi… sao có thể thích một ông già!”

Bàng Đức thở dài: “Hẳn là đã bám lấy làm phiền Khổng Bồi không ít phải không, có thể bị Khổng Bồi chọc giận tới mức này, chắc chắn trước đó đã làm cho Khổng Bồi tức giận vô phương cứu chữa. Tiểu thư, cô tự mình rước nhục, chẳng thể trách người khác.”

Nói dứt lời, liền dẫn Thái Dương rời đi.

Ra đến cửa, nhìn thấy Đồng Nhan và Khúc Hạo Triết trang phục lộng lẫy đang nói chuyện với nhau. Khúc Hạo Triết cố vờ như không nhìn thấy bàn tay Bàng Đức đang nắm tay Thái Dương: “Đang tìm em chụp ảnh đây.”

Thái Dương sắc mặt nhợt nhạt lắc đầu. Khúc Hạo Triết muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra liền thuận tay kéo Thái Dương lại, Thái Dương đứng không vững loạng choạng té xuống. Bàng Đức đỡ cô lên, xoay người đấm thẳng một cước về phía Khúc Hạo Triết, Khúc Hạo Triết nhìn thấy Bàng Đức vốn gai mắt đã lâu, nhất thời tức giận cũng vặn tay đấm lại.

Mọi việc xảy ra trong nháy mắt, Thái Dương bất giác lấy lại bình tĩnh, khàn giọng nói: “Dừng lại đi, đây là lễ đính hôn của Hoa Điêu.”

Âm thanh quá nhỏ, hai người không ai nghe thấy, vẫn ầm ĩ đánh nhau. Đồng Nhan nhìn thấy Bàng Đức thuận tay cầm cái ly thủy tinh trên bàn, chẳng chút suy nghĩ nhào vô chắn cho Khúc Hạo Triết, chỉ nghe thấy Khúc Hạo Triết ôm lấy mình hoảng hốt la lên: “Đồng Nhan.” Cũng không thấy đau, đưa tay sờ lên đầu thấy máu chảy xuống, nhoẻn miệng cười an ủi: “Không sao, đừng lo lắng.”

Bàng Đức vội mở cửa xe ra chờ hai người bước lên, Khúc Hạo Triết nhìn cũng không thèm nhìn, ôm Đồng Nhan ngồi vào trong.

Thái Dương ổn định lại tâm trạng, đi theo lên xe, ngồi vào chỗ lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Điêu, nói bốn người đi uống rượu. Trong ngày vui này, Hoa Điêu không nổi giận, chỉ cười hì hì: “Tối nay sẽ đi tìm mọi người.”

Đồng Nhan phải khâu mấy mũi, may mắn chỉ là vết rách ngoài da, cô ấy bảo Thái Dương ngồi bên cạnh mình.

Đồng Nhan khẽ nói thầm: “Vị trí vết thương cũng không khác Hoa Điêu bao nhiêu.”

Thái Dương cầm tay cô ấy: “Bảo Khúc Hạo Triết vào đi, anh ta ở bên ngoài sắp phát điên rồi.”

Sắc mặt Đồng Nhan đỏ ửng lên: “Tôi xấu hổ lắm.”

Thái Dương mỉm cười ấm áp, bước ra cửa nhìn thấy hai người đàn ông đứng cách nhau rất xa, không ai thèm để ý ai.

Nét mặt Khúc Hạo Triết đầy lo lắng: “Như thế nào, có nghiêm trọng không?”

Thái Dương lắc đầu: “Vào xem đi.”

Khúc Hạo Triết không chút chần chừ, vội vã chạy vào, Thái Dương biết tình cảm Khúc Hạo Triết dành cho Đồng Nhan đã âm thầm nảy nở và đang lớn dần lên, có lẽ bản thân anh ta chưa nhận ra mà thôi.

Cô đi đến bên cạnh Bàng Đức: “Đây là thương tích nhẹ, chỉ liên quan đến bồi thường dân sự. Chỉ cần nặng hơn chút nữa, thời gian hoãn thi hành án sẽ lập tức bị hủy bỏ.”

Bàng Đức nhìn Thái Dương: “Luật sư, không nên tin lời nói của người phụ nữ điên đó.”

“Tôi sẽ tìm chứng cứ.” Thái Dương mệt mỏi tựa người vào tường: “Tôi vẫn luôn không có được đáp án chính xác từ Khổng Bồi, thì ra tôi đã đặt sai câu hỏi, chúng ta đi thôi.”

Bàng Đức đi về phía phòng cấp cứu định xin lỗi Đồng Nhan, vừa hé cửa ra đã vội lui lại, nhất định là nhìn thấy hai người đó đang thân mật với nhau.

Thái Dương nhoẻn nụ cười hiếm hoi từ nãy đến giờ: “Anh trái lại đã tác thành cho một mối nhân duyên rồi, hôm nào đó mời bọn họ ăn bữa cơm giảng hòa đi.”

Bàng Đức không yên lòng, cứ khăng khăng đi theo Thái Dương. Thái Dương đành mặc kệ, bảo hắn ngủ trên sofa.

Lúc đang làm việc Hoa Điêu gọi điện tới: “Hôm qua tớ bận rộn đến hồ đồ, Thái Dương sau này cậu nhất định đừng đính hôn, hãy trực tiếp kết hôn luôn. Hôm nay, Đồng Nhan và Khúc Hạo Triết cùng nghỉ phép, các cậu uống rượu kiểu gì vậy?”

Thái Dương nhìn Bàng Đức đang ngủ say sưa trên sofa trong phòng làm việc của mình: “Không uống nhiều, chỉ mượn cơ hội để lười biếng thôi.”

Thái Dương đặt điện thoại xuống định đi ra ngoài, Bàng Đức vẫn còn đang nhắm mắt chợt lên tiếng: “Luật sư, đi đến Cục Cảnh sát tìm hồ sơ, chúng ta cùng đi.”

Thái Dương xiêu lòng đầu hàng: “Được, cùng đi.”

Thì ra nơi Khổng Bồi sống trước đây cách chỗ này rất xa, cũng may Thái Dương có người quen, nên rất nhanh đã tìm ra được một tập hồ sơ từ trong phòng lưu trữ, năm tháng qua đi bề mặt đã ố vàng. Đây là hồ sơ vụ án và bản kết luận điều tra, bên trên có viết hai cái tên: Khổng Triết, Mục Đan.

Không được phép mang hồ sơ ra ngoài, Thái Dương vào một căn phòng làm việc không có người, run rẩy mở ra. Bàng Đức đứng một bên hút thuốc, lặng lẽ nhìn gương mặt Thái Dương ngày càng tái nhợt, hơi thở dồn dập, đợi đến khi lật xong trang cuối cùng, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa trên người Thái Dương, ánh mắt không biết đã lạc đi nơi nào, Bàng Đức cảm thấy có gì đó không ổn, đang định đi qua, đã nhìn thấy Thái Dương mềm nhũn, bất tỉnh ngã xuống đất.

Thái Dương cảm thấy như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt rồi một tảng băng lạnh đè ép cô xuống, trong cơn mơ hồ mê tỉnh đó trước mắt có lúc là màu đen kịt của vòng nước xoáy sâu hun hút, có khi là màu máu đỏ đầy tang thương. Phảng phất có tiếng người nói chuyện, nhưng không biết đang nói gì.

Xa xa ngoài cửa sổ, hình như cô nhìn thấy một bãi cỏ xanh ngút ngàn, một chiếc váy trắng, dường như là dáng vẻ chính mình thời thơ ấu, rất ngoan ngoãn và yên tĩnh. Có ánh trời chiều buông nắng xuống ngày đông, phảng phất bên tai tiếng Khổng Bồi cười hiền lành ấm áp: “Thái Dương, Thái Dương, tới đây xem mặt trời nào.”

Cô nhìn thấy một căn phòng có rất nhiều sách, một cái bàn thật lớn của Khổng Bồi, cái bàn nhỏ kia là của mình, mỗi lần hai người ngồi đọc sách hồi lâu, Khổng Bồi thường nhẹ nhàng cất lời khen: “Thái Dương, có thể chú tâm vào đọc sách là người con gái xinh đẹp nhất.”

Ánh sáng bỗng mất đi, bóng tối đổ ập xuống, gió mưa vần vũ, sấm chớp thét gào. Thái Dương nhìn thấy chính mình, nhỏ bé co ro bừng tỉnh giữa giông tố, cô tìm thấy một vòng tay ấm áp quen thuộc, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Khổng Bồi: “Thái Dương, Thái Dương, đừng sợ, chú ở đây.”

Đột nhiên, cô nhìn thấy mẹ nằm đó, khuôn mặt bà hơi ngẩng lên, sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền. Cô đứng bên cạnh, thẳng tắp, không khóc, chỉ lặng lẽ hỏi: “Có phải cháu chỉ còn đơn độc một mình không?” Cô nghe thấy âm thanh của Khổng Bồi: “Không đâu, còn có chú.”

Phảng phất nghe thấy mình đang hỏi Khổng Bồi, ‘Đừng đi được không? Đừng để cháu lại một mình có được không?’

Cô nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt bê bết máu, toàn thân đều là máu: “Mẹ cô thiếu nợ, cô phải trả!”

Mẹ thảm thiết kêu lên, tóm lấy cổ tay cô: “Không phải lỗi của mẹ, không phải…”

Thái Dương sợ hãi giật mình tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong phòng không có ánh mặt trời, cũng không có bóng tối, chỉ có ánh đèn trong suốt.

Rất yên tĩnh, Thái Dương nhìn thấy Lâm Hòa Khiêm béo tròn phúc hậu mặc áo blouse trắng, thấy Thái Dương đã tỉnh lại, vừa kiểm tra vừa dặn dò y tá bên cạnh chuẩn bị chút cháo: “Tỉnh rồi sao? Cháu đã mê man suốt hai ngày.”

Thái Dương khàn khàn giọng hỏi: “Cháu bị sao vậy ạ?”

“Chất độc từ mũi từ miệng mà vào, buồn rầu ấm ức tích tụ trong phổi, dạ dày, sau đó tấn công vào trong, đóng chiếm ở lại không chịu rời đi, xâm nhập vào tim, dẫn đến tắc nghẽn tim, máu huyết luân chuyển không được, dẫn đến buồng thất trái giãn gây hở van hai lá cơ năng. Tâm tình không yên, huyết ở trong tâm tắc trở không thông, đình trệ, ứ đọng trong cơ thể.” Lâm Hòa Khiêm hệt như sư phụ hòa thượng tụng kinh, tụng một hồi đầu óc của Thái Dương choáng váng rối tinh rối mù, biết rõ hắn đùa mình, lại không có đủ sức để cười.

“Đơn giản chút đi ạ.” Thái Dương nhắm hai mắt lại, để cho Lâm Hòa Khiêm lau khô mồ hôi trên trán mình.

“Viêm cơ tim nhiễm độc.” Động tác của Lâm Hòa Khiêm rất nhẹ nhàng: “Hai ngày nay cháu người ngã ngựa đổ, hầu hết mọi người đều tới thăm, đã bị chú đuổi về hết. Ánh mắt chịu đựng của tên tiểu tử Bàng Đức kia y hệt như con khỉ, vừa mới về tức thì.”

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Hòa Khiêm ngồi xuống cạnh giường.

Thái Dương khẽ thở dài, chuyện cần đối mặt đương nhiên sẽ tới.

“Cháu đã biết Khổng Triết chết như thế nào.” Những giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cảm giác bỏng rát quét qua hai gò má: “Cháu nhìn thấy hình ở hiện trường.”

“Đã qua đời nhiều năm như vậy, đang yên đang lành tra chuyện đó ra làm gì?” Lâm Hòa Khiêm ngỡ ngàng lắp bắp: “Ai đưa?”

“Khổng Bồi không hận cháu sao?” Nước mắt của Thái Dương ào ạt tuôn ra không dứt, Khổng Bồi luôn huấn luyện cô kiên cường tự chủ, có lẽ anh sợ một ngày nào đó cô sẽ phải đối mặt với chuyện này. Bi kịch ba mình sát hại mẹ mình và ba dượng, không phải đứa trẻ nào cũng có thể chịu đựng.

“Sao có thể?” Lâm Hòa Khuyên an ủi: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cháu vẫn còn đang sốt. Năm đó, nếu Khổng Bồi có một tia oán hận sẽ không thể nào giữ cháu ở lại, hắn độ lượng nhân từ, sống chung với nhau lâu như vậy cháu còn không biết sao?”

“Cháu cảm thấy… thật có lỗi.” Nước mắt của Thái Dương càng lúc càng ướt đầm khuôn mặt. Lâm Hòa Khiêm luống cuống tay chân vừa lau vừa oán hận: “Chú luôn nói với Khổng Bồi, nuôi một nha đầu nhỏ rất phiền toái, động một tí là khóc, sao hắn có thể không biết mệt mà nuôi nhiều năm như vậy.”

Y tá mang cháo vào, kinh ngạc nhìn bộ dạng luống cuống hết cách của bác sĩ Lâm. Lâm Hòa Khiêm đút từng muỗng cháo cho Thái Dương, Thái Dương chậm rãi nuốt xuống, hoàn toàn không biết mùi vị gì.

Bóng đêm phủ xuống nồng đậm, Thái Dương không ngủ được, Lâm Hòa Khiêm câu có câu không nói chuyện phiếm với cô.

“Bé con cháu trước đây không giống với những đứa trẻ khác.” Lâm Hòa Khiêm chậm rãi nói, gương mặt hiện đầy ý cười: “Không nghịch ngợm, không thích nói chuyện, đôi mắt đen to tròn sâu thẳm, thường mặc một chiếc váy trắng, yên tĩnh ngồi đọc sách. Đưa cháu đi ăn cơm, cũng lặng lẽ ngồi. Bọn chú thường nửa đùa nửa thật bảo Khổng Bồi để cháu ở với bọn chú mấy hôm, hắn luôn xem như bảo bối quý giá chẳng bao giờ đồng ý.”

Thái Dương thấy tim mình bỗng ấm áp, thời thơ ấu chẳng kiêng kị gì, tuổi trẻ liều lĩnh hồ đồ cũng bởi vì được anh chăm sóc quá chu đáo, chiều chuộng hết lòng.

“Khi đó, cháu là chủ đề chính trong những lúc trò chuyện của Khổng Bồi, hắn vốn là người không thích nói chuyện, lần nào cũng là Thái Dương thế nào, Thái Dương ra sao, Thái Dương đoạt giải nhất cuộc thi văn học, Thái Dương học rất giỏi, Thái Dương biết nấu cơm, Thái Dương bị bệnh, Thái Dương hết ốm rồi…” Lâm Hòa Khiêm nhìn ánh đèn đang tỏa sáng, nơi khóe mắt hoen ướt: “Cho đến một ngày, bọn chú nói nên tìm cho Thái Dương một người mẹ, Thẩm Thư cũng nói những cô bé không có mẹ phần lớn đều cảm thấy thiếu hụt tình thương, vào tuổi trưởng thành sẽ dễ gặp những áp lực tâm lý. Khổng Bồi liền thật sự nghiêm túc bắt đầu tìm một người thích hợp làm mẹ Thái Dương. Khoa bọn chú có một người phụ nữ tên Đằng Miên Ngữ đã ly hôn không có con, tính cách dịu dàng hiền lương, rất thích Khổng Bồi. Thời điểm bọn họ sắp kết hôn, cháu và Hoa Điêu cùng nhau được đưa vào bệnh viện.”

Thái Dương ngập ngừng nhìn Lâm Hòa Khiêm, hắn mỉm cười nhìn lại: “Thái Dương, cháu nợ Khổng Bồi một người vợ.”

“Mùa thu đó, cháu và Hoa Điêu được Nghê Cẩm Tường phát hiện ra đưa tới bệnh viện. Khổng Bồi gần như lập tức lao tới, chú nhớ lúc đó cả người hắn ướt đẫm mồ hôi dù ngoài trời rất nhiều gió, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu không dám đi vào. Nắm chặt tay chú hoảng loạn hỏi, một trăm viên thuốc ngủ có phải sẽ gây chết người không?”

“Chú nói hai đứa cùng nhau uống, phát hiện sớm nên không có chuyện gì, đang rửa ruột ở bên trong, vào xem đi.” Lâm Hòa Khiêm cười cười: “Nói sao Khổng Bồi cũng không chịu vào, Nghê Cẩm Tường cầm trên tay hai bì thư màu đỏ, đưa một cái cho Khổng Bồi nói đây là thứ bọn nhỏ một mực nắm chặt trong tay. Chú không biết cháu đã lưu lại những lời gì cho Khổng Bồi, chỉ thấy Khổng Bồi xem xong không để ý gì tới xung quanh bật khóc. Hắn là người luôn nội tâm kín đáo, đời này có lẽ chỉ thấy hắn mất kiểm soát như vậy một lần đó. Hoa Điêu chỉ viết một câu ‘Ba mẹ, con hận các người, kiếp sau sẽ không làm con gái của hai người nữa.’ Nghê Cẩm Tường cũng đứng ngay đó bật khóc với Khổng Bồi.”

Thái Dương biết khi đó ba mẹ của Hoa Điêu không có thời gian quan tâm đến cậu ấy, lúc đó những lời đồn đại không hay nổi lên bốn phía, họ cũng không thể vượt qua được áp lực để an ủi khuyên nhủ con gái. Hoa Điêu cô độc, tự ti, cảm thấy ba mẹ ghét bỏ mình, trên đời này chẳng còn gì để lưu luyến nữa nên mới cực đoan như thế. Nghĩ đến hiện giờ, Hoa Điêu đã tìm được hạnh phúc ấm áp, đời người có thể nói phong thủy luân hồi. Chỉ có Khổng Bồi và cô, vẫn đứng yên đó, hướng về nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương