Lục Chính và Hoa Thường gặp nhau trong một tiệm sách, Hoa Thường gầy hơn trước rất nhiều, nơi đồng tử trong trẻo đó vương chút buồn bã nhưng tinh thần vẫn rất tươi sáng. Cô bé cố dẹp bỏ chút tình cảm mới chớm, duỗi cánh tay đầy thân thiện bắt tay Lục Chính: “Thầy Lục, hoan nghênh thầy làm anh rể của em.”

Lục Chính biết đứa trẻ ngây thơ này đã dần trưởng thành, không khỏi vui mừng: “Hoa Thường, cố gắng học thật giỏi, nhất định sẽ có một nam sinh tốt nhất thích em.”

“Thầy cũng hãy đối xử tốt với chị em, mẹ nói chị ấy đã phải trải qua rất nhiều đau khổ.” Hoa Thường dần cởi mở hơn: “Em nhắc thầy với ba mẹ, bọn họ vui lắm, hy vọng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Nhưng chị ấy cứ chặn trái chặn phải, sợ bọn họ làm phiền thầy.”

Lục Chính biết Hoa Điêu không muốn anh cảm thấy bị áp lực, anh bật cười, người phụ nữ này, đối với bản thân mình hoàn toàn không có chút lòng tin nào.

“Tuy thầy không còn dạy chúng em nữa, nhưng…” Hoa Thường mỉm cười chăm chú nhìn Lục Chính: “Có rất nhiều người nhớ thầy.”

***

Dựa theo nghề nghiệp đạo đức, Thái Dương không được phép trực tiếp đứng ra đảm nhận vụ án của Bàng Đức, mà chuyển cho một đồng nghiệp khác trong văn phòng tiếp nhận thay. Nhưng cô hy vọng có thể làm được chút gì cho người đàn ông khí khái này, nên đã mạo hiểm làm trái với quy định, kết hợp với đồng nghiệp kia, bí mật chuẩn bị hồ sơ bào chữa cho anh ta. Người đồng nghiệp đó quan hệ khá tốt với Thái Dương, nói đùa rằng: “Bạn trai sao, chưa bao giờ thấy luật sư Khổng vì ai mà phạm vào nguyên tắc của mình.” Thái Dương không muốn giải thích gì, chỉ mỉm cười lắng nghe.

Khi tiếp xúc với Bàng Đức, cô phát hiện Bàng Đức là một người luôn hết lòng suy nghĩ cho đối phương, trượng nghĩa, vô tư, thông minh, tinh tế tỉ mỉ, cũng rất kiên cường mạnh mẽ. Không giống một tên lưu manh vô tri vô giác không sợ trời không sợ đất, dường như đã được dạy dỗ rất tốt, trải qua cuộc sống tôi luyện mới có thể hình thành nên tính cách như vậy. Chẳng qua thói quen hay nói đúng hơn là thích dùng dáng vẻ bất cần để che giấu nội tâm dễ xúc động và sự cảm kích của mình.

Tình bạn giữa hai người trải qua quá trình cùng chung hoạn nạn, một cách vô thức, ngày càng thân thiết gần gũi.

Vụ án đó, cuối cùng Bàng Đức bị kết tội vu cáo hãm hại, phán quyết hai năm hoãn thi hành ba năm, vì tự thú nên được áp dụng tình tiết giảm nhẹ, Bàng Đức không bị mất tự do chỉ hạn chế không được đi khỏi nơi cư trú. Hắn gọi điện nhất định mời bằng được Thái Dương tới quán bar uống rượu.

Mùa hè sắp đi qua hết những ngày cuối cùng, vết thương nơi mu bàn tay Thái Dương vì được chăm sóc cẩn thận nên cũng không để lại sẹo.

Thái Dương đang bận rộn với vụ án mới, thỉnh thoảng cùng Hạo Triết ra ngoài ăn bữa cơm. Khúc Hạo Triết biết mình và Thái Dương không thể nào có kết quả, nên cũng không còn hy vọng gì. Có lúc, cả hai gọi Hoa Điêu và Đồng Nhan cùng ra ngoài tụ họp, trái lại mọi người gặp nhau rất vui vẻ.

Từ sau cái đêm rời khỏi nhà Khổng Bồi, cô và anh không liên lạc với nhau. Giữa những ngày tháng đó, có đôi lần mọi người họp mặt, nhưng Khổng Bồi không tham dự, thậm chí đến viện cớ cũng chẳng nói lời nào.

Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm Sở Giới luôn một mình lẩm bẩm: “Gần đây Khổng Bồi hút thuốc vô cùng cần mẫn.” “Hầu như ngày nào cũng trực đêm, Thẩm Thư nói Thẩm Khanh cũng trực đêm hàng ngày, đến nỗi trong bệnh viện đã xuất hiện tin đồn thú vị.” Mỗi lần nghe thấy, Thái Dương luôn cố gắng đè nén tâm trạng trong lòng đi xử lý công việc, thầm nghĩ bản thân phải sống thật tốt, để anh không phải thêm bận lòng vì cô.

Thái Dương hẹn Hoa Điêu tới quán bar của Bàng Đức, nơi này vẫn phong cách đầy hào nhoáng bắt mắt như trước, Bàng Đức đang ngồi trên ghế mây gần quầy bar, biếng nhác tựa người ra sau nghe nhạc, nhìn thấy Thái Dương liền đứng thẳng tắp dậy, mang theo chút cẩn trọng hiếm thấy. Thái Dương giới thiệu Hoa Điêu với Bàng Đức: “Đây là Hoa Điêu, bạn thân nhất của tôi, nhờ đi với cô ấy nên tôi mới có chút kiến thức về cocktail.”

“Muốn uống gì?” Bàng Đức hỏi ngắn ngủn.

“Martini đi.” Hoa Điêu chọn một loại cocktail đơn giản.

“Giống vậy.” Thái Dương nói.

“Tôi sẽ đem ra thứ gì đó thật đặc biệt.” Bàng Đức nhanh chóng rời đi, Hoa Điêu nhìn không gian xung quanh, khen ngợi không dứt.

Lúc Bàng Đức trở lại, trên tay là hai ly rượu màu sắc vô cùng thú vị, Hoa Điêu hớn hở cầm lấy đưa cho Thái Dương một chiếc ly lóng lánh xanh lá nhạt màu những con châu chấu, rồi cầm cho mình một ly Godfather.

‘Châu Chấu’ không chỉ đẹp với vẻ bên ngoài, hương vị nhẹ nhàng nhưng quyến rũ, là bản hòa tấu hoàn hảo giữa bạc hà the mát và sô cô la nồng nàn, sóng sánh trong chiếc ly Martini hình phễu miệng rộng chân cao, phía trên thành đế dầy là một màu nồng đậm như ngọc bích. Còn ‘Bố Già’ Hoa Điêu lấy cho mình, đựng trong chiếc ly rocks glass thân tròn hơi thu nhỏ nơi miệng cốc mang màu vàng nguyên thủy, những viên đá mạnh mẽ bên trong, dưới ánh đèn mơ hồ càng khiến người ta như lạc vào mộng ảo.

“Tớ thích rượu này.” Hoa Điêu nâng ly lên nhìn Thái Dương nói: “Phảng phất hương vị hạnh nhân giòn ngọt đăng đắng hòa với sự trầm mặc của Whisky, ngọt ngào và cay đắng.”

“Đúng là chuyên gia.” Bàng Đức ngồi một bên tán thưởng nhưng ánh mắt như có như không lướt nhìn Thái Dương, Thái Dương chỉ chăm chú vào ly rượu trước mặt hoàn toàn không phát hiện ra, ánh nhìn đó rơi hết vào mắt Hoa Điêu.

“Bàng Đức, căn cứ theo pháp luật, có một số vấn đề anh cần phải chú ý, không được phạm tội hoặc làm trái pháp luật thêm lần nào nữa, nếu không sẽ bị hủy hoãn thi hành án, bị bắt giam, mất đi tự do cơ bản.” Thái Dương nhắc nhở.

Bàng Đức là một bộ dáng chẳng chút quan tâm, gọi nhân viên phục vụ bưng tới một ly bò cạp, chậm rãi nhâm nhi.

Thái Dương cũng không để ý tới dáng vẻ đó, nói tiếp: “Căn cứ điều 76 của Bộ luật hình sự, trong thời gian được hoãn chấp hành án mà người bị kết án có hành vi vi phạm pháp luật hoặc có căn cứ cho rằng người đó bỏ trốn thì cơ quan quy định sẽ báo cáo cơ quan thi hành án hình sự đề nghị Chánh án tòa án đã ra quyết định hoãn hủy bỏ quyết định đó. Ngay sau khi có quyết định hủy quyết định hoãn chấp hành án, cảnh sát hỗ trợ tư pháp, cảnh vệ tư pháp thực hiện áp giải người chấp hành án để thi hành án.”

“Người bị kết án là chỉ tôi sao?” Bàng Đức tựa như phát hiện ra sự tình mới mẻ.

Thái Dương uống một ngụm rượu cho thông cổ họng, nói tiếp, giọng nói nghiêm túc đều đều: “Điều 75 của luật hình sự, người bị kết án được hoãn chấp hành án phải tuân thủ các quy định dưới đây: chịu sự kiểm soát, giáo dục, không được tự ý rời khỏi nơi quản chế. Chấp hành nghiêm chỉnh chính sách, pháp luật và quy định của chính quyền địa phương. Trình diện báo cáo với nơi quản chế việc chấp hành quy định về quản chế. Trường hợp được phép đi khỏi nơi quản chế, người bị kết án phải khai báo với nơi quản chế. Nếu phạm phải tình tiết nghiêm trọng sẽ chấp hành nguyên thời hạn thi hành án.”

Giờ Hoa Điêu mới biết Thái Dương là luật sư cần mẫn thế nào, không khỏi mở to hai mắt.

Bàng Đức đột nhiên hỏi: “Trong mấy năm này, có thể kết hôn không?”

Hoa Điêu vừa hớp một ngụm rượu thiếu chút nữa phụt ra, nhưng vẻ mặt Thái Dương hoàn toàn bình thản chẳng chút gợn sóng: “Có thể.”

“Vậy thì tốt.” Bàng Đức dường như yên tâm.

Nhưng cô nàng Hoa Điêu lại chẳng thể yên tâm, ánh mắt của Thái Dương luôn chỉ có một mình Khổng Bồi, đối với người khác giới rất chậm chạp ngốc nghếch, hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông trước mặt này rõ ràng đã thích mình.

“Luật sư, ngày mai bắt đầu đi tập thể dục với tôi đi.” Bàng Đức nhìn Thái Dương nói.

Thái Dương không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ nói: “Sức khỏe tôi rất tốt, hơn nữa không có thời gian.”

Bàng Đức lắc lắc đầu: “Cô đang sống nhưng tinh thần không sống, có người cho dù họ tĩnh lặng đứng yên thì từng tế bào trong cơ thể vẫn vận động không ngừng, mà cô ngay cả lúc hoạt động, tinh thần vẫn chết lặng… đây là một sự sa sút rất đáng sợ.”

Hoa Điêu nhìn Bàng Đức ngập vẻ tán thưởng trong mắt, người đàn ông trẻ tuổi tính cách có phần mất trí này, thế mà liếc một cái đã nhìn thấu được tâm tư Thái Dương luôn cố che giấu.

“Cũng không cơ thể rắn chắc, làn da khỏe mạnh, trang phục tươi sáng.” Bàng Đức vẫn luôn gọi Thái Dương là luật sư, hắn biết, người phụ nữ có vẻ lạnh lẽo hoang vắng này, trong tim là một ngọn lửa khổng lồ, chỉ không biết vì người đàn ông nào mà bùng cháy, hắn rất hiếu kỳ, đồng thời cũng sợ hãi.

Thái Dương vẫn như cũ chẳng nói gì, mọi người chìm vào yên lặng, bỗng điện thoại của Hoa Điêu vang lên, Lục Chính và đồng nghiệp đã dùng xong cơm tối, chuẩn bị tới đón Hoa Điêu. Thái Dương không muốn đi, lần đầu tiên cô cảm thấy nơi cô gọi là nhà đó nó trống rỗng tận cùng như chực chờ nuốt trọn chút sự sống còn của cô, cô có chút thích không khí nơi này, cái không khí nguyên sơ trong lành không cần ngụy trang che giấu mà Bàng Đức mang tới, không cần giải thích điều gì, không tâm sự, chỉ ngồi như vậy, dễ chịu và an toàn.

Thái Dương biết cô không đối mặt nổi với sự xa cách của Khổng Bồi, cuộc sống của cô không còn ngoan cường được như trước nữa.

Lúc Hoa Điêu và Lục Chính rời đi, Thái Dương nhìn bóng lưng đầy nhịp nhàng hài hòa của họ, liền quay đầu nói với Bàng Đức cũng đang chìm trong suy nghĩ rối ren bên cạnh: “Trai tài gái sắc, thật tuyệt phải không.”

“Cô vì người đàn ông tên Lục Chính kia mà khổ sở sao?” Bàng Đức không nhịn được hỏi.

Thái Dương sững người kinh ngạc, sau đó phì cười, lắc đầu, đúng là một hiểu lầm buồn cười.

Cô chỉ vào chiếc ly màu hổ phách trước mặt Bàng Đức: “Lấy một ly giống vậy.”

Có người bạn kêu Bàng Đức, Thái Dương khoát khoát tay ra hiệu cho Bàng Đức đi.

Scorpion uống vào vị ngon không mạnh, Thái Dương thả ánh mắt nhàn nhã thong dong đưa chiếc ly lên miệng hớp một ngụm nuốt ực xuống, một ly lại một ly, mơ hồ nghĩ người đàn ông trẻ con Bàng Đức này có phải trả tiền rượu không, nghĩ ngày mai phải dùng cách gì để đương đầu với cuộc sống, cuộc sống… là dùng để đương đầu sao?

Mãi đến khi có người cầm cái ly nhỏ dài mảnh mai trên tay đi: “Scorpion là loại rượu vô cùng nguy hiểm, đợi đến khi cô phát hiện ra có điều khác thường, thì đã say mèm rồi.”

Là Bàng Đức trở lại, Thái Dương áp mặt xuống bàn đá lành lạnh: “Thích uống cocktail, vì nó thật đẹp.”

“Đúng vậy, thật đẹp.” Bàng Đức vịn đỡ Thái Dương lên, loáng thoáng nói: “Cô cũng là một người phụ nữ thật đẹp.”

“Biết không, trong thế giới tự nhiên chỉ có con người là phụ nữ đẹp hơn đàn ông.” Thái Dương tựa người vào Bàng Đức, đầu óc có chút choáng váng: “Những loài khác, đều là con đực đẹp hơn con cái, như sư tử đực có cái bờm đầy oai phong, khổng tước đực có đuôi sặc sỡ, còn có gà trống lớn so với gà mái mẹ cũng đẹp hơn.”

Bàng Đức phì cười không thôi, nhìn sáu cái ly trống rỗng trên bàn, thầm nghĩ người phụ nữ này say như vậy mà còn có thể nói chuyện rõ ràng thế này.

Bàng Đức muốn đưa Thái Dương về nhà: “Thái Dương, nhà cô ở đâu?”

“Nơi những áng mây.” Thái Dương khẽ nhắm mắt lại: “Cao lắm, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua, liền tan tác.”

Bàng Đức nhìn thấy nơi khóe mắt đó có những giọt nước lặng lẽ rơi xuống, hắn luống cuống không biết phải làm gì, liền ngồi xuống, kêu người đưa khăn nóng và nước ấm tới, cẩn thận lau mặt Thái Dương, thấy Thái Dương có chút khôi phục lại tỉnh táo liền nhét ly nước vào tay cô: “Luật sư, từ từ uống chút nước đi.”

“Tôi không thích làm luật sư.” Thái Dương ôm ly nước ấm vào lòng: “Nhưng Khổng Bồi nói pháp luật là thanh chủy thủ, có thể cứu người cũng có thể phòng thân.”

“Khổng Bồi?” Bàng Đức thắc mắc không khỏi buột miệng gọi tên Thái Dương: “Thái Dương, Khổng Bồi là ai?”

Trong váng vất cơn say, Thái Dương sửa lại: “Tôi không phải thái dương, Khổng Bồi mới là thái dương. Tôi là hướng dương dõi theo mặt trời. Trời tối rồi, thái dương xuống núi, tôi không còn tìm thấy đường về.”

Rốt cuộc Thái Dương mệt mỏi rã rời bật khóc: “Tìm không thấy Khổng Bồi, là lỗi của tôi, đi theo anh ấy mười mấy năm, bây giờ đánh mất anh ấy rồi.”

Từng giọt từng giọt nước mắt đứt vỡ rơi vào ly thủy tinh, bỗng bên cạnh có người cầm lấy cái ly đặt lên bàn, đưa tay ôm Thái Dương vào lòng định rời đi. Bàng Đức cảnh giác chăm chú nhìn người đàn ông vẻ mặt hốc hác ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, toàn thân toát ra vẻ nho nhã, khắc chế ẩn nhẫn trước mặt, lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là người nhà của Thái Dương, tên Khổng Bồi.” Khổng Bồi khôi phục lại thần sắc bình thản điềm tĩnh, nét đau đớn lướt vụt qua đầu chân mày nhanh đến mức khiến người ta hoài nghi mình nhìn nhầm: “Cám ơn anh cậu đã chăm sóc Thái Dương.”

Bàng Đức biết người đàn ông trước mặt này là người quan trọng nhất trong lòng Thái Dương, người đàn ông này đã ngồi ở bàn bên cạnh một hồi lâu, những lời Thái Dương nói, chắc chắn anh ta đã nghe thấy rất rõ. Thế nên gật đầu: “Rượu này say rất nặng, hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Khổng Bồi gật đầu, Thái Dương áp mặt trong ngực anh ngửi thấy hơi thở quen thuộc, cả người liền thả lỏng mềm nhũn tựa sát vào Khổng Bồi, đầu áp vào bờ vai vững chãi.

“Còn có, đừng để cô ấy đau lòng thế này nữa.” Bàng Đức đứng phía sau dặn với theo. Khổng Bồi thở dài, cánh tay khẽ dùng sức bế Thái Dương đi ra ngoài.

Khổng Bồi đặt Thái Dương nằm ở ghế sau xe, gối đầu lên áo blouse của mình. Lúc nãy ở bệnh viện nhận được điện thoại của Hoa Điêu nói Thái Dương đang ở quán bar, bảo anh mau đến đón. Đến cả áo blouse anh cũng không kịp cởi ra, vội vàng chạy tới nơi này. Khổng Bồi xoay người lại nhìn Thái Dương say ngủ rất ngon, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú sạch sẽ, hơi thở phả ra đều đều, chỉ có hàng mày mãi nhíu lại. Anh duỗi ngón tay, khẽ run rẩy chạm vào vầng trán cô, nha đầu nhỏ của anh rất lâu rồi không gặp, gầy đi nhiều, vừa rồi anh bế trong tay yếu đuối và nhẹ hẫng đến đau lòng. Không biết sau khi anh rời đi, cô sẽ thế nào, tim chợt nhói lên, cố nén giọt nước mắt đang muốn rơi ra, quay đầu lại khởi động xe rời đi.

Thái Dương bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình choàng tỉnh, cảm thấy đầu đau như búa bổ như bị ai đó đập mạnh vào, cô nhắm mắt lại đưa tay quờ quạng theo âm thanh phát ra từ điện thoại. Nhưng lại chạm trúng một bàn tay, lập tức bừng tỉnh mở to mắt, nhìn thấy Khổng Bồi đang ngồi dưới đất nhìn mình, vẻ mặt anh cũng là bộ dạng vừa tỉnh ngủ.

Khổng Bồi mỉm cười, sự ấm áp dập dờn trong đôi mắt đó đầy hiền lành: “Tối qua, cháu giữ chặt không buông, chú định ở bên cạnh cháu một lúc, kết quả lại ngủ thiếp đi.”

Khổng Bồi cứ ngồi ngủ như vậy cả đêm?

Thái Dương có chút đau lòng, có chút xấu hổ, có chút ngượng ngùng, có cả vui sướng, thế nên nhất thời không biết phải nói gì.

“Cháu nghe điện thoại đi, nghe xong ra ăn chút gì rồi đi làm.” Khổng Bồi vẫn cười hiền như thế, tất cả những cảm xúc của cô in hết trong mắt anh. Thái Dương cuống quýt buông tay anh ra, Khổng Bồi đứng dậy vươn duỗi tay chân, Thái Dương cầm điện thoại, trong lòng lo lắng nghĩ cô đã uống say tới mức nào, sao lại chạy đến nơi này của anh?

“Sao rồi? Tớ gọi điện cho Khổng Bồi tới đón cậu, các cậu gặp nhau chưa?” Hoa Điêu không cách nào che giấu sự phấn khích mong đợi, Thái Dương hoảng hốt, cô được anh đón về? Sao không thể nhớ? Suốt đoạn đường đó cô đã nói những gì?

Điểm tâm là bánh mì và sữa tươi, trên bàn ăn, Khổng Bồi nghĩ ngợi một lúc rồi chậm rãi cất lời: “Sau này đừng uống rượu nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe.”

Thái Dương gật gật đầu, lại gật gật đầu.

Khổng Bồi ngập ngừng như có lời muốn nói… lại thôi, rốt cuộc không nói gì.

***

Trong phòng làm việc, Thái Dương đang loay hoay giữa đống hồ sơ bừa bộn, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Bàng Đức đứng ở cửa, tựa người vào tường đứng đó, trên tay là một bó xa cúc lam. Thái Dương chăm chú nhìn bó hoa, không lớn không nhỏ, những chiếc lá xanh vây quanh thân cỏ, những bông hoa nhỏ như hình ngôi sao màu xanh nước biển pha chút ánh tím đầy sức sống mọc nơi đầu cành, mảnh mai duyên dáng như một thiếu nữ dịu dàng, thi vị.

Bàng Đức nhoẻn miệng cười: “Hoa này thích ánh sáng, thích đất cát thoát nước tốt, dù mùa đông thân có héo khô nó cũng sẽ vượt qua cái giá lạnh đợi ngày đâm chồi ra hoa, tôi cảm thấy từ tính cách đến diện mạo đều rất giống cô.”

Thái Dương nhận lấy, nhìn thấy Hứa Vi Vi chợt thoáng qua ngoài cửa, liền hỏi: “Quen với luật sư Hứa sao?”

Bàng Đức lơ đễnh: “Ừm, hàng xóm.”

Thái Dương ngầm hiểu, sợ rằng không đơn giản như thế.

Bàng Đức khịt mũi xem thường: “Đừng đoán mò, tôi không có hứng thú với người phụ nữ đó.”

Nhưng cô ấy có hứng thú với anh, Thái Dương không khỏi than thầm, tình cảm, rốt cuộc chẳng biết ai nợ ai.

Bàng Đức lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ vàng: “Tặng cô thẻ tập thể dục.”

Thái Dương chẳng nói gì, Bàng Đức sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô: “Không được bỏ sót, tôi sẽ đi theo… quan sát cô mỗi ngày.”

“Quán bar của anh thì sao?” Thái Dương cảm thấy không thể nào tin nổi.

“Có người coi.” Bàng Đức nghiêm chỉnh lại: “Tập thể dục là thể hiện trách nhiệm với bản thân, cô thử xem, bắt đầu từ hôm nay.”

Thái Dương ngẫm nghĩ một hồi: “Được, tối nay tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Bàng Đức hờ hững gật đầu, hờ hững rời đi, Thái Dương thích tình bạn tự nhiên thoải mái như vậy, nhoẻn miệng cười cúi đầu tiếp tục công việc.

Chợt nghe thấy cửa mở ra, có tiếng chân người bước vào, Thái Dương tưởng Bàng Đức quay lại, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Sở Giới.

“Tiểu Mỹ nói cả ngày không nhìn thấy cháu, đi đến tòa án sao?” Thái Dương lại cúi xuống tiếp tục xem hồ sơ, là một vụ án bồi thường thiệt hại tai nạn giao thông.

“Hoa đẹp quá, hoa gì vậy?” Sở Giới là điển hình mù hoa… đối với hoa cỏ hoàn toàn chẳng phân biệt được mấy loài. Lễ tình nhân nào cũng mua một bó hồng thật to tặng cho Thẩm Thư.

“Hoa xa cúc.” Thái Dương không khỏi ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, Sở Giới cũng rất bận rộn, sẽ không thể nào rảnh rỗi chạy tới đây hỏi han kiến thức hoa cỏ.

“Có việc gì vậy ạ?” Thái Dương dừng công việc lại, chăm chú hỏi.

“Khổng Bồi đang trên đường.” Sở Giới nhìn thấy Thái Dương mơ hồ chớp mắt, liền hạ quyết tâm: “Trên máy bay, đi Mỹ.” Vừa tập trung quan sát phản ứng của Thái Dương vừa nói tiếp: “Là bệnh viện cử đi, đến đại học Y San Diego bồi dưỡng nghiên cứu, nhập học cùng với tân sinh viên của bọn họ, ngày mười tám tháng chín khai giảng, học kỳ một năm.”

Thái Dương vẫn duy trì trạng thái bất động, im lặng không nói gì, Sở Giới có chút lo lắng: “Khó chịu thì khóc đi, chú và Lâm Hòa Khiêm cảm thấy nên nói trước với cháu một tiếng, nhưng Khổng Bồi không cho.”

Rất lâu sau, Thái Dương mới nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, nghẹn ngào hỏi một câu chẳng chút liên quan: “Giờ này, ở California là mấy giờ ạ?”

Sở Giới chua xót tính thầm: “Chậm hơn chúng ta mười sáu tiếng, có lẽ đang là nửa đêm.”

Thái Dương ngẩn ngơ hồi lâu mới thở dài: “Cháu tiến một bước, anh ấy lùi lại một bước, bây giờ lùi ra sau mười mấy tiếng đồng hồ, không muốn nhìn chung ánh mặt trời với cháu nữa.”

Sở Giới tiến lên, nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai đang khẽ run rẩy của Thái Dương: “Đừng trách hắn, trong lòng hắn còn khổ sở hơn cháu.”

Thái Dương cứ như vậy, không âm thanh tiếng động, không giãy dụa, thậm chí cả nước mắt cũng không rơi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương