Nếu Như Em Là Hương Phi
-
Chương 2
Tiếng chuông tan học vừa vang lên Bùi Trường Nhạc liền canh giữ ở cửa lớp của Tô Ngôn, bọn nam sinh cùng lớp vừa thấy cô liền hướng Tô Ngôn kêu: “Tô Ngôn, thanh mai trúc mã của ngươi tới này.”
Bùi Trường Nhạc cười hắc hắc, khoát khoát tay: "Hắc, Hương Phi ba người chúng ta cùng nhau về nhà nha." Nói xong cố tình chỉ chỉ Tiểu Đồng bên cạnh đang ngượng ngùng
Tô Ngôn nhíu nhíu mày, "Nhà của tôi và nhà của cậu không cùng hướng đó.”
"Mẹ tôi bảo cậu đến nhà tôi ăn cơm." Vì tình yêu của Tiểu Đồng, ngay cả mẹ cũng đem ra lợi dụng rồi.
"Nhưng mà, lớp tôi hôm nay còn có trận đấu."
"Vậy chúng tôi chờ cậu." Bùi Trường Nhạc nở nụ cười dối trá, ở trong lòng lẩm bẩm: Bùi Trường Nhạc, ta nhẫn, ta nhẫn.
Trong mắt Tô Ngôn chợt lóe lên một nụ cười khó có thể phát giác được, “Tôi một hồi sẽ khát nước, dùng ly của cậu giúp tôi lấy chút nước đi.”
Khóe miệng Bùi Trường Nhạc cười có chút cứng ngắc, nhưng trong lòng cắn răng nghiến lợi đem Tô Ngôn mắng một trăm lần: cái tên tiểu tử chết toi này, cho ngươi chút màu sắc còn muốn thật sự mở phường nhuộm rồi.
Tiểu Đồng bấm bấm cánh tay Bùi Trường Nhạc, ý bảo cô không nên quên giao dịch của hai người. Bùi Trường Nhạc hít một hơi thật sâu, "Hương Phi nương nương, nô tỳ tuân lệnh là được."
Trận đấu vừa bắt đầu, Tiểu Đồng liền cùng những nữ sinh khác vì Tô Ngôn mà điên cuồng hô hào. Bùi Trường Nhạc theo thói quen đi tới hành lang năm ba lấy nước.
Bỗng nhiên, trên sân một hồi thét chói tai, dường như là có ai cứu bóng đụng phải bàn ghi điểm bên ngoài, trận đấu tạm ngừng, tất cả mọi người chạy tới vây quanh, Bùi Trường Nhạc bỗng chốc liền có chút lo lắng, không phải là tiểu tử Tô Ngôn kia chứ. Vì vậy bưng chén lên liền vội vã trở về, nhưng không nghĩ quay lại, liền đụng ngay mặt một người, nước hất tới trên người của đối phương, trước ngực ướt một mảng lớn.
"Thật xin lỗi, . . . . . ." Bùi Trường Nhạc vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên lại giật mình chết trân tại chỗ, thậm chí cũng quên nói.
Hứa Hạo Nhiên.
Người cô đụng phải cư nhiên lại là Hứa Hạo Nhiên.
Hắn mặc không phải là đồng phục học sinh, mà là một cái áo sơ mi ngắn tay màu trắng, được ủi thẳng. Nước văng lên phía trên, khiến áo vốn là màu trắng liền biến thành trong suốt dính vào trên người.
Bùi Trường Nhạc chỉ muốn tìm khe hở chui vào, có trời mới biết cô và Hứa Hạo Nhiên lại gặp mặt trong bộ dạng này.
Nước dường như là có chút nóng, hắn đem mảnh áo ướt kia cùng da tách ra, nhẹ nhàng nói: "Bạn học, lần sau cẩn thận một chút." Sau đó liền chuẩn bị quay về.
"Học trưởng!" Thấy hắn xoay người, Bùi Trường Nhạc chợt phát ra âm thanh gọi hắn lại.
Bóng dáng Hứa Hạo Nhiên dừng lại, nhìn cô phía trước hồ nghi.
Mặc dù Tiểu Đồng đã nhiều lần dạy cô, theo đuổi nam sinh yếu tố quan trọng nhất là phải chủ động, nhưng trong lúc mấu chốt làm sao mới có thể chủ động được. “Học trưởng……. Ách ……….. Tôi là Bùi Trường Nhạc, năm nhất lớp một Bùi Trường Nhạc."
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, liền trở về phòng học, không có nói bất kỳ lời nào, đối đãi người lạnh nhạt cơ hồ lạnh như băng. Bùi Trường Nhạc đột nhiên liền phiền muộn.
Cô từng tưởng tượng qua vô số lần, có một ngày cô đứng trước Hứa Hạo Nhiên nói tên của mình, lúc này, đối phương sẽ giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, mỉm cười ấm áp trả lời: "Thật ra thì tôi chú ý cô đã lâu rồi."
Nhưng mà hắn không có. Hoàng tử thậm chí ngay cả con mắt cũng không có liếc nhìn cô, giống như đối với bất kỳ người xa lạ nào bên cạnh hắn, hờ hững xử trí.
Trở lại trong sân thể dục, đã là thời gian nghĩ ngơi giữa hiệp hai.
Tô Ngôn vừa rời sân, rất nhiều nữ sinh chạy tới lần lượt đưa nước cho hắn. Tô Ngôn lại lắc đầu, liếc Bùi Trường Nhạc một cái. Bùi Trường Nhạc lúc này mới phản ứng, đưa cái ly trong tay cho Tiểu Đồng: "Ừ, đi về phía hoàng tử của bạn hiến ân tình đi."
Tiểu Đồng mừng rỡ chạy đến trước mặt Tô Ngôn "Tô Ngôn, uống nước."
Tô Ngôn nói: "Cám ơn, tôi không khát." giọng nói đó khiến Bùi Trường Nhạc nghĩ tới Hứa Hạo Nhiên, nho nhã giống nhau để ý tới lại từ chối đẩy người ra xa ngàn dặm.
Đột nhiên, Bùi Trường Nhạc liền cười, tại sao họ có thể có dũng khí kiên trì không ngừng cố gắng, mình lại không thể.
Trên đường về nhà, Bùi Trường Nhạc nói: "Hương Phi, cậu chở Tiểu Đồng. cô ấy không có đi xe, dù sao cô ấy cũng ở cùng một khu với chúng ta." Giọng nói làm Tô Ngôn không thể phản kháng.
Tiểu Đồng nhảy lên chỗ ngồi phía sau Tô Ngôn, làm cái vẻ mặt bị mê đảo, sau đó đắc ý hướng đồng đảng bày ra tư thế chiến thắng.
"Hẹp hòi." Bùi Trường Nhạc nếu không phải là đang phí sức đạp lên dốc, khẳng định một cước đá qua cô.
Bùi Trường Nhạc cười hắc hắc, khoát khoát tay: "Hắc, Hương Phi ba người chúng ta cùng nhau về nhà nha." Nói xong cố tình chỉ chỉ Tiểu Đồng bên cạnh đang ngượng ngùng
Tô Ngôn nhíu nhíu mày, "Nhà của tôi và nhà của cậu không cùng hướng đó.”
"Mẹ tôi bảo cậu đến nhà tôi ăn cơm." Vì tình yêu của Tiểu Đồng, ngay cả mẹ cũng đem ra lợi dụng rồi.
"Nhưng mà, lớp tôi hôm nay còn có trận đấu."
"Vậy chúng tôi chờ cậu." Bùi Trường Nhạc nở nụ cười dối trá, ở trong lòng lẩm bẩm: Bùi Trường Nhạc, ta nhẫn, ta nhẫn.
Trong mắt Tô Ngôn chợt lóe lên một nụ cười khó có thể phát giác được, “Tôi một hồi sẽ khát nước, dùng ly của cậu giúp tôi lấy chút nước đi.”
Khóe miệng Bùi Trường Nhạc cười có chút cứng ngắc, nhưng trong lòng cắn răng nghiến lợi đem Tô Ngôn mắng một trăm lần: cái tên tiểu tử chết toi này, cho ngươi chút màu sắc còn muốn thật sự mở phường nhuộm rồi.
Tiểu Đồng bấm bấm cánh tay Bùi Trường Nhạc, ý bảo cô không nên quên giao dịch của hai người. Bùi Trường Nhạc hít một hơi thật sâu, "Hương Phi nương nương, nô tỳ tuân lệnh là được."
Trận đấu vừa bắt đầu, Tiểu Đồng liền cùng những nữ sinh khác vì Tô Ngôn mà điên cuồng hô hào. Bùi Trường Nhạc theo thói quen đi tới hành lang năm ba lấy nước.
Bỗng nhiên, trên sân một hồi thét chói tai, dường như là có ai cứu bóng đụng phải bàn ghi điểm bên ngoài, trận đấu tạm ngừng, tất cả mọi người chạy tới vây quanh, Bùi Trường Nhạc bỗng chốc liền có chút lo lắng, không phải là tiểu tử Tô Ngôn kia chứ. Vì vậy bưng chén lên liền vội vã trở về, nhưng không nghĩ quay lại, liền đụng ngay mặt một người, nước hất tới trên người của đối phương, trước ngực ướt một mảng lớn.
"Thật xin lỗi, . . . . . ." Bùi Trường Nhạc vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên lại giật mình chết trân tại chỗ, thậm chí cũng quên nói.
Hứa Hạo Nhiên.
Người cô đụng phải cư nhiên lại là Hứa Hạo Nhiên.
Hắn mặc không phải là đồng phục học sinh, mà là một cái áo sơ mi ngắn tay màu trắng, được ủi thẳng. Nước văng lên phía trên, khiến áo vốn là màu trắng liền biến thành trong suốt dính vào trên người.
Bùi Trường Nhạc chỉ muốn tìm khe hở chui vào, có trời mới biết cô và Hứa Hạo Nhiên lại gặp mặt trong bộ dạng này.
Nước dường như là có chút nóng, hắn đem mảnh áo ướt kia cùng da tách ra, nhẹ nhàng nói: "Bạn học, lần sau cẩn thận một chút." Sau đó liền chuẩn bị quay về.
"Học trưởng!" Thấy hắn xoay người, Bùi Trường Nhạc chợt phát ra âm thanh gọi hắn lại.
Bóng dáng Hứa Hạo Nhiên dừng lại, nhìn cô phía trước hồ nghi.
Mặc dù Tiểu Đồng đã nhiều lần dạy cô, theo đuổi nam sinh yếu tố quan trọng nhất là phải chủ động, nhưng trong lúc mấu chốt làm sao mới có thể chủ động được. “Học trưởng……. Ách ……….. Tôi là Bùi Trường Nhạc, năm nhất lớp một Bùi Trường Nhạc."
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, liền trở về phòng học, không có nói bất kỳ lời nào, đối đãi người lạnh nhạt cơ hồ lạnh như băng. Bùi Trường Nhạc đột nhiên liền phiền muộn.
Cô từng tưởng tượng qua vô số lần, có một ngày cô đứng trước Hứa Hạo Nhiên nói tên của mình, lúc này, đối phương sẽ giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, mỉm cười ấm áp trả lời: "Thật ra thì tôi chú ý cô đã lâu rồi."
Nhưng mà hắn không có. Hoàng tử thậm chí ngay cả con mắt cũng không có liếc nhìn cô, giống như đối với bất kỳ người xa lạ nào bên cạnh hắn, hờ hững xử trí.
Trở lại trong sân thể dục, đã là thời gian nghĩ ngơi giữa hiệp hai.
Tô Ngôn vừa rời sân, rất nhiều nữ sinh chạy tới lần lượt đưa nước cho hắn. Tô Ngôn lại lắc đầu, liếc Bùi Trường Nhạc một cái. Bùi Trường Nhạc lúc này mới phản ứng, đưa cái ly trong tay cho Tiểu Đồng: "Ừ, đi về phía hoàng tử của bạn hiến ân tình đi."
Tiểu Đồng mừng rỡ chạy đến trước mặt Tô Ngôn "Tô Ngôn, uống nước."
Tô Ngôn nói: "Cám ơn, tôi không khát." giọng nói đó khiến Bùi Trường Nhạc nghĩ tới Hứa Hạo Nhiên, nho nhã giống nhau để ý tới lại từ chối đẩy người ra xa ngàn dặm.
Đột nhiên, Bùi Trường Nhạc liền cười, tại sao họ có thể có dũng khí kiên trì không ngừng cố gắng, mình lại không thể.
Trên đường về nhà, Bùi Trường Nhạc nói: "Hương Phi, cậu chở Tiểu Đồng. cô ấy không có đi xe, dù sao cô ấy cũng ở cùng một khu với chúng ta." Giọng nói làm Tô Ngôn không thể phản kháng.
Tiểu Đồng nhảy lên chỗ ngồi phía sau Tô Ngôn, làm cái vẻ mặt bị mê đảo, sau đó đắc ý hướng đồng đảng bày ra tư thế chiến thắng.
"Hẹp hòi." Bùi Trường Nhạc nếu không phải là đang phí sức đạp lên dốc, khẳng định một cước đá qua cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook