*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc sống lại quay trở về với quỹ đạo bình thường, ngoài việc có thêm bà Long ngày ngày luôn miệng cằn nhằn và bà Giang thỉnh thoảng gọi điện ra, còn thì Đào Nhiên hàng ngày vẫn tới đợi cô ở chỗ cũ. Đi làm đã được vài ngày, mãi cho tới khi Tiểu K đột nhiên ở đâu chui ra đòi mời mọi người đi ăn, cô mới nhớ ra trước khi đi công tác mình đã đồng ý mời Đào Nhiên đi ăn uống. Mà Tiểu K tấn công Trác Lan đúng thật là rất mạnh mẽ, sáng sớm nào cũng đợi dưới lầu, tối đến chắn cửa công ty, dự là gần đây Trác Lan có bao nhiêu khách hàng anh ta đều đếm được hết. Trác Lan cũng chán đôi co với anh ta, anh thích chờ thích đợi chứ gì, được thôi, không ngồi xe anh cũng phí, coi như tôi đây tiết kiệm tiền xăng xe.

Sáng sớm hôm nay, Long Nữ từ trên tầng đi xuống thì thấy Tiểu K đang ngồi trong xe nghe nhạc, đầu lắc la lắc lư. Long Nữ bật cười, cô cũng không biết nên có thái độ như thế nào với tình hình này. Trước đây cô rất ủng hộ Tần Chi Dương, hy vọng hai người họ có thể gương vỡ lại lành, nhưng giờ đã hiểu nhiều chuyện hơn. Hơn thế nữa cô rất hiểu Trác Lan nên cô biết Tần Chi Dương trong trái tim Trác Lan đã được thần thánh hóa, cô ấy không cho phép vị thần của mình phạm lỗi lầm. Cô ấy vẫn luôn nhớ tới, vẫn luôn chờ đợi Tần Chi Dương, nhưng lúc anh ta xuất hiện trước mặt mình rồi thì cô mới nhận ra rằng vị thần trong trái tim cô hóa ra cũng chỉ là một kẻ phàm tục có thất tình lục dục. Trớ trêu là tất cả hy vọng và tất cả những gì tốt đẹp nhất Trác Lan đều đã đặt vào nơi Tần Chi Dương mất rồi. Vậy nên đôi khi nghĩ tới Tần Chi Dương, Long Nữ biết anh ấy cũng không nhẹ nhõm gì. Anh ấy yêu Trác Lan, rất yêu, một tình yêu thuần khiết nhất. Trác Lan mười sáu tuổi, không tin vào tình yêu, không tin vào hôn nhân. Trác Lan hai mươi sáu tuổi thì lại đem tất cả tình yêu và hôn nhân đánh cược lên một mình Tần Chi Dương. Cô ấy mâu thuẫn như thế đấy. Vì vậy khi cô ấy nhận ra vị thần trong tim mình không còn là chàng trai tinh khiết thuở nào, bản thân cô ấy cũng không biết nên xử trí ra sao, thế nên cô ấy nói mình là bạn thôi. Và giờ cô ấy không dám đối diện với Tần Chi Dương.

“Tiểu Long Nữ đi làm à?” Tiểu K qua gương chiếu hậu nhìn thấy Long Nữ đi từ cầu thang ra, mở cửa xe ra chạy tới.

“Vâng, nhưng mà anh đi làm còn đúng giờ hơn em nhiều.” Long Nữ cười hi hi đáp lời. Kỳ thực cô khá thích Tiểu K, tuy đàn ông con trai mà mồm mép có hơi quá đà, có phần không nghiêm túc cho lắm. Hình như đây toàn là những điểm mà Trác Lan ghét thì phải, nhưng mà ở bên anh ta rất thoải mái, không có áp lực. Có lẽ Trác Lan cũng nhận ra điều này.

“Đấy em thấy không, anh khó khăn lắm mới yêu được một người. Nói không chừng cả đờichỉ có một lần này, anh phải nắm chắc cơ hội. Em thấy anh ngày ngày vất vả, thế mà chẳng nói giúp anh câu nào.” Tiểu K chau mày, vừa nói tay vừa rút từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, nghĩ thế nào lại nhét vào, cười cười: “Lan Lan không thích.” Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi, nhưng khiến Long Nữ bỗng cảm khái. Ít nhất một người đàn ông như anh đang vì một người phụ nữ mà thay đổi. Cho dù kết quả sau cùng có ra sao, cô hy vọng Trác Lan sẽ không để bản thân cứ rơi mãi trong vòng luẩn quẩn.

“Tối nay em mời, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Long Nữ cười, một tay vỗ vỗ vai Tiểu K, ra dáng hào sảng.

Tiểu K đang định nói thì nhìn thấy Trác Lan đi từ trong ra, vội vàng chạy tới trước cười hi hi nói: “Lan Lan, hôm qua em ngủ có ngon không? Có nhớ anh không? Em ăn sáng chưa? Anh mua cháo ngô mà em thích nhất cho em rồi này.” Nghe tới đây Long Nữ liền ngây ra. Con bé Trác Lan này rất kỳ lạ, chỉ thích ăn cháo ngô ở một tiệm nhỏ phía đông thành phố, nói rằng cháo có hương vị của bà ngoại. Trước đây cô ấy thường kéo Long Nữ đi cùng, từ chỗ đó tới đây cũng phải hơn một tiếng đồng hồ lái xe. Không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác lúc này của cô, là đang ghen tỵ hay đang ngưỡng mộ người ta đây.

“Long Nữ, đi thôi, để anh ta đưa cậu đi một đoạn.” Trác Lan mặc chiếc áo cánh dơi lông chồn màu đỏ đen, chân váy ngắn màu đen, tất chân đen, đi đôi bốt ngắn cũng màu đen, lại thêm mái tóc vừa được tạo kiểu, hình mẫu của người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, thành công. Long Nữ lườm Trác Lan một cái nói: “Không cần, tôi có việc cần đi đường khác.” Nói xong cô quay đầu đi luôn.

“Uống nhầm thuốc à, đồ ngốc xít, không sợ chết cóng hay sao mà ăn mặc mỏng manh thế kia? Trác Lan nhìn theo bóng lưng vội vã của Long Nữ tự nói cho mình nghe. Tiểu K đóng cửa xong lại lật đật chạy tới ghế bên cười hi hi, lấy chiếc hộp giữ nóng từ ghế sau lên đưa cho Trác Lan, nói: “ Em mau ăn đi, để lâu nguội mất.” Trác Lan nhìn anh một cái không nói gì, nhận lấy chiếc hộp nhẹ nhàng mở ra. Hương thơm từ trong hộptràn ra khắp khoang xe. Giữa ngày đông tháng lạnh như thế này được cầm trong tay hộp cháo nóng hổi, trong lòng cô bỗng nhưấm lên được một chút.

Long Nữ nắm chặt cổ áo vội vàng đi ra phía trạm xe buýt. Lúc nãy cô thực sự cảm thấy buồn, bảo sao Trác Lan luôn nói ai chưa từng thất tình thì không thể coi là đã từng yêu. Ly hôn cô cũng đã từng phải trải qua, vậy mà chưa từng được người ta chăm sóc tỉ mỉ đến nhường đó. Chết tiệt! Trời đất kiểu gì mà lạnh thế này! Lạnh tới mức cô muốn chảy nước mắt! Gió thổi vù vù lùa vào trong áo. Tên Giang Đông đáng chết! Tôi căm ghét anh. Mắt tôi thật đúng là mù nên mới thích anh, tôi vơ bừa một người cũng hơn đứt anh! Đẹp trai thì ghê lắm à? Có tiền thì giỏi lắm à? Tôi trù ẻo anh cả đời này không lấy được vợ nữa, tôi trù anh, tôi trù anh! Long Nữ vừa đợi Đào Nhiên vừa thầm chửi rủa Giang Đông. Đang lúc cô hăng hái say sưa thì nghe thấy một giọng đàn ông phía sau mình cất lên: “Baby à, để anh ủ ấm tay cho, em lạnh rồi phải không?”

“”Đừng mà, đông người thế này ngại lắm anh.” Giọng cô gái nũng nịu ngọt ngào, trong sự từ chối là vô vàn những e thẹn!

Long Nữ bĩu môi, bụng thầm nghĩ, lắm trò, tên đó mà đòi ủ tay cho mình thì mình sẽ rụt cả hai tay về luôn ấy chứ, xấu hổ chết được...

Đúng lúc này xe của Đào Nhiên xuất hiện, cô chưa từng chờ mong chiếc xe này như hôm nay, cứ như Tiểu K mong nhìn thấy Trác Lan vậy. Cô lật đật chạy tới chỗ xe dừng, mặt mày hớn hở cho tới tận khi ngồi vào trong xe, khiến cho Đào Nhiên chẳng hiểu mô tê gì.

“Hôm nay em làm sao vậy?” Đào Nhiên mắt vẫn nhìn thẳng chuyên tâm lái xe, cất giọng rất thoải mái.

“Bị đả kích. Sao em toàn gặp phải hạng đàn ông chẳng ra gì như vậy chứ?” Long Nữ nói câu này mà thấy bực bội vô cùng.

“Hạng nào cơ?” Đào Nhiên từ tốn hỏi.

“Tự cao, kiêu ngạo, ích kỷ, áp đặt, không có nhân tính, không được lòng người khác, lộn xộn, thần kinh có vấn đề.” Long Nữ kể lể từng mục một, giọng điệu chán ghét vô cùng.

“Em có chắc mấy lời đó là đang miêu tả người không vậy? Hơn nữa anh không phải đàn ông à? Anh cũng như vậy sao?” Đào Nhiên có chút không vui, sao lại gặp phải toàn người không ra gì? Vậy anh thì thế nào?

“Anh? Ở công ty anh là sếp của em, ra khỏi công ty anh là chị em tốt của em, chẳng lẽ anh cũng muốn gia nhập cái hội xấu đó? Mà cũng phải nói, anh cũng được tính sao?” Long Nữ vừa nói mắt vừa đưa lên đưa xuống đánh giá Đào Nhiên, khẩu khí sặc mùi ngờ vực. Dạo này tiếp xúc nhiều với Đào Nhiên nên đã thành quaen. Con người cô khi thân với người khác rồi thường trở nên rất suồng sã. Kỳ thực đôi lúc nhận xét của Giang Đông đối với cô cũng khá chuẩn xác, ví dụ nói cô được đằng chân lân đằng đầu.

“Được, có cơ hội sẽ cho em tháy anh có được tính hay không.” Đào Nhiên nói câu này mà tỏ ra rất giận dữ khiến Long Nữ ú ớ luôn. Nhưng mà khả năng tự mình an ủi của cô giỏi lắm, không sao không sao, anh ấy thích đàn ông mà.

Đã cuối năm, việc ở công ty rất bận, Đào Nhiên cũng bận, khiến vị trợ lý Long vừa mới nhậm chưa được bao lâu, nghiệp vụ vừa mới thuần thục cũng phải bận túi bụi theo. Đang muốn nổ tung đầu óc vì đủ loại báo cáo, cô định đi pha ly cà phê, tới phòng trà liền nghe thấy một tập đoàn chị em đang rôm rả chuyện trò. Tới công ty đã lâu vậy mà quan hệ giữa cô với Ada vẫn không thân thiết nổi, nhất là hiện tại cô đã có thể thực hiện những vấn đề nghiệp vụ. Cũng vì thế mà Đào Nhiên càng xem trọng cô hơn. Ada chỉ cần làm công việctrực điện thoại, thỉnh thoảng cùng Đào Nhiên ra ngoài tham dự mấy sự kiện công khai. Được như thế là may lắm rồi, mà mấy dịp như thế chẳng qua là vì Long Nữ không thích đi, thế nên cô ta rất không ưa Long Nữ.

“Các cô không biết đâu nhỉ, hôm trước mấy chị sếp nói với tôi, trợ lý Long của chúng ta có dây dưa với Tổng giám đốc Giang của Đông Nam đấy.” Giọng nói cá tính như thế này chẳng cần nghe kỹ cũng biết là Ada. Long Nữ bật cười, có dây dưa à, chúng tôi thành mớ bòng bong rồi ấy chứ.

“Nhưng mà chị có để ý không, hình như Tổng giám đốc Đào cũng khá là có ý với cô ta.” Một cô khác nói.

“Có ý gì? Tổng giám đốc Đào không thể nào thích con nha đầu đó được. Nhìn cái tướng mập ú của cô ta gần đây, tôi đang nghi không biết có phải cô ta có bầu rồi không.” Ada ác mồm thật, gần đây Long Nữđang vì chuyện này mà rầu rĩ quá. Dạo trước cô bị ốm, thế là bà Long một mực ép cô phải ăn uống tẩm bổ. Khó khăn lắm mới loại được ít thịt mỡ dư thừa kia đi thì giờ lại bị đắp vào đầy đủ. Lúc mới ly hôn cô đang 55 kg, sau đó tụtxuống còn 52 kg, giờ tẩm bổ thành 57kg. Cô thấy mình như quả bóng đến nơi.

“Vậy theo cô đứa bé là của ai? Anh Giang hay anh Đào?” Lý do cái chết của Nguyễn Linh Ngọc (*) cũng là như thế này chứ đâu! Cô có bầu lúc nào vậy?

(*) Nguyễn Linh Ngọc: một nữ diễn viên Trung Quốc nổi tiếng những năm 1930, vì kẹt giữa mối tình với hai người đàn ông, lại chịu đựng búa rìu của dư luận, Nguyễn Linh Ngọc luôn ở trong trạng thái căng thẳng lo ấu, cuối cùng tự sát ở tuổi 24.

“Sao à, theo tôi thì không chừng là của giám đốc Tần. Tôi thấy cô ta rất hay đong đưa với Giám đốc Tần.” Long Nữ muốn xỉu luôn. Nhưng chắc đây là đang khen cô có sức hấp dẫn không? Thôi thì cô cứ coi đây là sự giải thích cho lòng đố kỵ của đàn bà đi, sự thật đúng là như thế.

Cô chẳng muốn nghe tiếp, cô cũng rất hay buôn chuyện, nhưng không phải kiểu bôi gio trát trấu người khác như thế này, vừa định bước vào thì điện thoại kêu. Bên trong cũng im lặng luôn. Chắc phát hiệnra có người ở bên ngoài, sau đó thì thấy đầu của Ada thò ra, nhìn thấy Long Nữliền bĩu môi, ra vẻ ta đây lắm. Long Nữ không thém chấp cô ta, quay người đi luôn.

“Tần Chi Dương, anh tìm em có việc gì không?” Long Nữ ấn nút ngắt điện thoại, lúc quay trở về mới mở ra xem thì thấy là Tần Chi Dương gọi.

“Có rảnh không, tới văn phòng của anh một lát.”

“Không, em không muốn gây scandal với anh.”

“Hả?”

“Chẹp, chẹp, thôi bỏ đi, đợi chút nữa em sẽ qua, em đang có chútviệc cần làm cho xong đã.”

“Được, anh chờ em.”Long Nữ quay lại bàn làm việc mà cơn giận dữ vẫn còn chưa nguôi, vứt mạnh tập giấy tờ xuống mặt bàn, đúng lúc Đào Nhiên từ trong phòng làm việc nhìn thấy, gọi điện thoại bảo cô đi vào hỏi: “Sao thế, có người chọc em à?”

“Không phải, anh có gì cần dặn dò không ạ? Long Nữ biết công tư phải phân minh.

“Ừ sắp đến Tết rồi, mấy hôm tới em sắp xếp thời gian đi chọn quà tặng cho khách hàng. Còn nữa, hằng năm công ty đều tổ chức tiệc tất niên, rồi còn có cả tiệc thết đãi khách hàng lớn, em cũng chuẩn bị đi.” Lúc làm việc Đào Nhiên rất nghiêm túc, thường nói đàn ông lúc nghiêm túc thì rất đẹp trai. Long Nữ cảm thấy câu nói này thật chí lý. Bình thường đã là đại mỹ nhân, lúc nghiêm túc thì sáng chói lòa, sáng chói mắt, thật làm người ta chịu không nổi.

“Vâng, em biết rồi, em sẽ sắp xếp. Đúng rồi, tối nay em mời cơm, có cả Tiểu K và Đản Đản nữa. Anh đi cùng nhé?” Long Nữ nhớ ra chuyện của mình, vội vàng đưa ra lời mời.

Cô biết tối nay Đào Nhiên không có lịch gì.

“Được thôi, buổi tối cùng đi.” Đào Nhiên cười nhẹ. Long Nữ vội bước ra ngoài, chói mắt quá, đẹp quá!Thượng đế ơi, sao ngài lại bất công như vậy?

[/size]


Tìm kiếm với từ khoá: Được thanksXem thông tin cá nhân ShareCó bài mới15.05.2016, 16:39
Hình đại diện của thành viênMẹ Bầu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương