Nếu Như Có Một Ngày
-
Chương 26
Long Nữ? Sao con ở đây?”
Long Nữ đứng bên cạnh xe taxi không dám quay đầu lại, cảm giác này là sao? Có phải bắt gian tại trận không? Cô không làm gì sai mà. Cô chỉ đang ôm một người đàn ông say khướt, sau đó ném anh ta vào xe, cô thực sự vô tội! Nhưng mà Đào Nhiên ơi là Đào Nhiên, tại sao anh cứ phải tới Quân Đế ăn nhậu, tại sao anh lại say xỉn, tại sao anh lại bắt tôi tới đón? Tại sao tôi lại gặp đúng người tốt bụng nhất mà tôi yêu quý nhất là mẹ chồng tôi ở ngay tại đây kia chứ?
Long Nữ chửi bới Đào Nhiên một trận trong bụng xong thì từ từ quay đầu lại, nở nụ cười cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng kéo hai khóe miệng lên thật cao để người đối diện biết là cô đang cười chứ không phải là đang khóc.
“Ba, mẹ, chị, anh rể, sao mọi người lại tới đây thế ạ? Long Nữ nhỏ nhẹ hỏi. Không sai, người gọi cô đích thị là bà Giang. Cô xoay người lại thì mới nhận ra cả nhà đều có mặt. Cô quên mất hôm nay là ngày cả nhà Giang Nam về nhà, nhưng tại sao lại ra ngoài ăn? Cơm nước ở Quân Đế mọi người chẳng phải ăn phát ngán từ lâu rồi cơ mà. Tại sao, tại sao? Sao cô lại đen đủi thế này?
“Long Nữ, sao em lại ở đây? Trong xe là ai thế?” Giang Nam vẻ mặt kinh ngạc. Hôm nay Quân Đế có một đầu bếp mới nên cô đặc biệt đưa cả nhà tới ăn tối. Vừa ra khỏi cửa nhà hàng thì trông thấy một vóc dáng nhỏ bé đang cố gắng dìu một người đàn ông cao lớn, bước đi loạng choạng lảo đảo, tiến lại gần thì mới nhận ra chính là Long Nữ. Nhưng, hôm nay Long Nữ đáng lẽ phải cùng Giang Đông về nhà mẹ đẻ chứ, sao lại ở đây, sao lại đi cùng một người đàn ông say khướt thế kia, mà người đó là ai mới được?
“Dạ, em... em tới đón sếp.” Long Nữ lắp ba lắp bắp nói. Đây không phải là lý do, theo như tính cách của Giang Đông, anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô muộn thế này còn ra đường, huống hồ lại còn đi với người đàn ông khác.
“Sếp của em? Sếp của em không phải là... Đào Nhiên sao?” Giang Nam hơi nhíu mày, sau đó bỗng như tỉnh ngộ. Lúc này Diệp Tử tiến lại gần chiếc taxi, nhìn vào thì nhận ra đó chính xác là ông bạn chí cốt, chỉ có điều đã say khướt và đang ngủ tít. Lúc này tài xế taxi quay đầu bực mình hỏi: “ Cô có đi hay không đấy?”
“Ồ xin lỗi anh, chúng tôi không đi nữa.” Diệp Tử nói rồi rút một tờ tiền đỏ chót từ trong ví ra đưa cho tài xế xe, từ từ đỡ Đào Nhiên xuống xe. Người này đúng thật đã uống không ít, đầu cũng gục xuống luôn, chắc không trụ được lâu thêm nữa.
“Đông Tử đâu? Muộn thế này mà vẫn để con ra ngoài sao?” Sắc mặt bà Giang rất không tốt. Long Nữ vẫn luôn là người con dâu làm bà an tâm, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đi cũng với một người đàn ông say túy lúy thế kia ở ngay trong địa bàn của Giang Đông thì thực sự thật khó coi. Bà lại càng bực con trai mình hơn, sao lại có thể để chuyện này diễn ra chứ?
Long Nữ đang lo lắng không biết phải xử trí thế nào thì một chiếc xe khác dừng ngay cạnh họ. Đào Thao loạng choạng ra khỏi xe, vừa nhìn thấy Diệp Tử đang đứng đó liền gật đầu chào: “Anh Diệp”.
“Đào Đào? Sao em lại tới đây? Vừa hay, đưa anh trai em cùng về đi.” Diệp Tử tuy không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng Đào Nhiên đã say tới mức này rồi thì tốt hơn hết vẫn nên mau mau rời khỏi đây.
“Này chị kia, chị tới đón anh trai tôi à? Sao vừa rồi không gọi tôi đi cùng mà đã chạy mất hà?” Đào Thao vừa rồi ra ngoài đuổi theo Long Nữ nhưng không nhìn thấy cô đâu, hỏi nhân viên ở ngoài mới biết cô đi theo hướng này. Cậu lái xe tới khu này lượn qua lượn lại mấy vòng, thấy đám người đang đứng ở đây, nhìn kỹ thấy dáng cô nhỏ bé, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử, cứ tưởng cô đang bị bắt nạt nữa cơ.
“Đừng có gọi linh tinh.” Long Nữ trừng mắt với cậu ta, trong bụng chửi thầm, cậu thấy tôi chết vẫn còn chậm phải không, gọi cái gì, muốn hại chết tôi à, tôi kiếp trước đã nợ anh em cậu cái gì, sao cứ gặp hai người là đen đủ đường?
“Gọi thì sao nào, đồ ghê gớm, chẳng phải chị cứ đòi tôi giúp chị tìm người cho chị xem mặt sao?” Câu này của Đào Thao nói rất không khách khí, nhưng vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí phảng phất sự căng thẳng. Long Nữ cố gắng trừng mắt với Đào Thao nhưng không có tác dụng, lời kia đã nói ra.
“Xem mặt? Long Nữ, chuyện này là sao, thằng bé này nói vậy là ý gì? Sao con lại muốn đi xem mặt? Đông Tử rốt cuộc đang ở đâu, hai đứa đang làm trò gì vậy?” Bà Giang tung ra một loạt câu hỏi khiến Long Nữ không biết phải trả lời ra sao. Cô thực sự không biết nói dối, cô rất ngốc nghếch, đừng bắt cô phải xử lý sự việc có độ khó cao như thế này. Giang Đông ơi là Giang Đông, sao anh còn chưa xuất hiện, anh tới để thay đổi cục diện đi được không, mẹ anh thực sự đáng sợ quá đi...
“Mẹ... việc này... con...” Long Nữ đứng đó lắp ba lắp bắp, nói không nên lời. Kỳ thực đầu óc cô đang quay cuồng vận động, nghĩ xem phải lấp liếm chuyện này như thế nào. Nhưng hình như nói gì cũng không đúng, hiện tại đúng là bị bắt thật rồi.
“Tiểu Nam, con gọi điện cho Giang Đông, bảo nó mau qua đây.” Bà Giang nhận ra chắc chắn có vấn đề gì đó, lập tức bảo Giang Nam gọi Giang Đông tới. Gần đây bà cứ thấy mọi chuyện cứ làm sao ấy. Long Nữ ở nhà đã lâu đột nhiên lại đòi đi làm, hơn nữa mấy tuần rồi hai đứa cũng không về nhà... Mấy đứa này không đứa nào làm bà bớt lo lắng hết.
“Mẹ, thật ra...” Long Nữ hai tay nắm lại với nhau, vẻ mặt lo lắng nhưng không thể nói được lời nào.
Lúc này Đào Nhiên ở bên cạnh còn không chịu yên, đã say đến mức này mà vẫn còn tiếp tục sai khiến người khác, hét lớn: “Long Nữ, cô mau đưa tôi về nhà, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô.”
Long Nữ quay sang nhìn anh ta một cái, trong bụng nghĩ, đại ca ơi, anh thật là biết cách đổ thêm dầu vào lửa, chịu khó yên một lúc đi, đưa anh về nhà cái gì, tôi còn chưa biết ngày mai còn nhìn thấy mặt trời không đây này.
“Đào Thao, cậu đưa anh trai cậu về trước đi, ở đây tôi có chút việc.” Long Nữ khẩn cầu nhìn Đào Thao, trong bụng nghĩ đẩy hai quả bom này đi sớm thì tốt hơn. Nếu không chút nữa không biết thằng nhóc này còn phát ra ngôn luận kinh thiên động địa gì nữa. Tới khi đó cô sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Đào Thao đưa mắt nhìn mấy người nhà họ Giang, lại nhìn Long Nữ, nhíu mày hỏi: “Họ là ai thế?”
Long Nữ đứng bên cạnh xe taxi không dám quay đầu lại, cảm giác này là sao? Có phải bắt gian tại trận không? Cô không làm gì sai mà. Cô chỉ đang ôm một người đàn ông say khướt, sau đó ném anh ta vào xe, cô thực sự vô tội! Nhưng mà Đào Nhiên ơi là Đào Nhiên, tại sao anh cứ phải tới Quân Đế ăn nhậu, tại sao anh lại say xỉn, tại sao anh lại bắt tôi tới đón? Tại sao tôi lại gặp đúng người tốt bụng nhất mà tôi yêu quý nhất là mẹ chồng tôi ở ngay tại đây kia chứ?
Long Nữ chửi bới Đào Nhiên một trận trong bụng xong thì từ từ quay đầu lại, nở nụ cười cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng kéo hai khóe miệng lên thật cao để người đối diện biết là cô đang cười chứ không phải là đang khóc.
“Ba, mẹ, chị, anh rể, sao mọi người lại tới đây thế ạ? Long Nữ nhỏ nhẹ hỏi. Không sai, người gọi cô đích thị là bà Giang. Cô xoay người lại thì mới nhận ra cả nhà đều có mặt. Cô quên mất hôm nay là ngày cả nhà Giang Nam về nhà, nhưng tại sao lại ra ngoài ăn? Cơm nước ở Quân Đế mọi người chẳng phải ăn phát ngán từ lâu rồi cơ mà. Tại sao, tại sao? Sao cô lại đen đủi thế này?
“Long Nữ, sao em lại ở đây? Trong xe là ai thế?” Giang Nam vẻ mặt kinh ngạc. Hôm nay Quân Đế có một đầu bếp mới nên cô đặc biệt đưa cả nhà tới ăn tối. Vừa ra khỏi cửa nhà hàng thì trông thấy một vóc dáng nhỏ bé đang cố gắng dìu một người đàn ông cao lớn, bước đi loạng choạng lảo đảo, tiến lại gần thì mới nhận ra chính là Long Nữ. Nhưng, hôm nay Long Nữ đáng lẽ phải cùng Giang Đông về nhà mẹ đẻ chứ, sao lại ở đây, sao lại đi cùng một người đàn ông say khướt thế kia, mà người đó là ai mới được?
“Dạ, em... em tới đón sếp.” Long Nữ lắp ba lắp bắp nói. Đây không phải là lý do, theo như tính cách của Giang Đông, anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô muộn thế này còn ra đường, huống hồ lại còn đi với người đàn ông khác.
“Sếp của em? Sếp của em không phải là... Đào Nhiên sao?” Giang Nam hơi nhíu mày, sau đó bỗng như tỉnh ngộ. Lúc này Diệp Tử tiến lại gần chiếc taxi, nhìn vào thì nhận ra đó chính xác là ông bạn chí cốt, chỉ có điều đã say khướt và đang ngủ tít. Lúc này tài xế taxi quay đầu bực mình hỏi: “ Cô có đi hay không đấy?”
“Ồ xin lỗi anh, chúng tôi không đi nữa.” Diệp Tử nói rồi rút một tờ tiền đỏ chót từ trong ví ra đưa cho tài xế xe, từ từ đỡ Đào Nhiên xuống xe. Người này đúng thật đã uống không ít, đầu cũng gục xuống luôn, chắc không trụ được lâu thêm nữa.
“Đông Tử đâu? Muộn thế này mà vẫn để con ra ngoài sao?” Sắc mặt bà Giang rất không tốt. Long Nữ vẫn luôn là người con dâu làm bà an tâm, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đi cũng với một người đàn ông say túy lúy thế kia ở ngay trong địa bàn của Giang Đông thì thực sự thật khó coi. Bà lại càng bực con trai mình hơn, sao lại có thể để chuyện này diễn ra chứ?
Long Nữ đang lo lắng không biết phải xử trí thế nào thì một chiếc xe khác dừng ngay cạnh họ. Đào Thao loạng choạng ra khỏi xe, vừa nhìn thấy Diệp Tử đang đứng đó liền gật đầu chào: “Anh Diệp”.
“Đào Đào? Sao em lại tới đây? Vừa hay, đưa anh trai em cùng về đi.” Diệp Tử tuy không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng Đào Nhiên đã say tới mức này rồi thì tốt hơn hết vẫn nên mau mau rời khỏi đây.
“Này chị kia, chị tới đón anh trai tôi à? Sao vừa rồi không gọi tôi đi cùng mà đã chạy mất hà?” Đào Thao vừa rồi ra ngoài đuổi theo Long Nữ nhưng không nhìn thấy cô đâu, hỏi nhân viên ở ngoài mới biết cô đi theo hướng này. Cậu lái xe tới khu này lượn qua lượn lại mấy vòng, thấy đám người đang đứng ở đây, nhìn kỹ thấy dáng cô nhỏ bé, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử, cứ tưởng cô đang bị bắt nạt nữa cơ.
“Đừng có gọi linh tinh.” Long Nữ trừng mắt với cậu ta, trong bụng chửi thầm, cậu thấy tôi chết vẫn còn chậm phải không, gọi cái gì, muốn hại chết tôi à, tôi kiếp trước đã nợ anh em cậu cái gì, sao cứ gặp hai người là đen đủ đường?
“Gọi thì sao nào, đồ ghê gớm, chẳng phải chị cứ đòi tôi giúp chị tìm người cho chị xem mặt sao?” Câu này của Đào Thao nói rất không khách khí, nhưng vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí phảng phất sự căng thẳng. Long Nữ cố gắng trừng mắt với Đào Thao nhưng không có tác dụng, lời kia đã nói ra.
“Xem mặt? Long Nữ, chuyện này là sao, thằng bé này nói vậy là ý gì? Sao con lại muốn đi xem mặt? Đông Tử rốt cuộc đang ở đâu, hai đứa đang làm trò gì vậy?” Bà Giang tung ra một loạt câu hỏi khiến Long Nữ không biết phải trả lời ra sao. Cô thực sự không biết nói dối, cô rất ngốc nghếch, đừng bắt cô phải xử lý sự việc có độ khó cao như thế này. Giang Đông ơi là Giang Đông, sao anh còn chưa xuất hiện, anh tới để thay đổi cục diện đi được không, mẹ anh thực sự đáng sợ quá đi...
“Mẹ... việc này... con...” Long Nữ đứng đó lắp ba lắp bắp, nói không nên lời. Kỳ thực đầu óc cô đang quay cuồng vận động, nghĩ xem phải lấp liếm chuyện này như thế nào. Nhưng hình như nói gì cũng không đúng, hiện tại đúng là bị bắt thật rồi.
“Tiểu Nam, con gọi điện cho Giang Đông, bảo nó mau qua đây.” Bà Giang nhận ra chắc chắn có vấn đề gì đó, lập tức bảo Giang Nam gọi Giang Đông tới. Gần đây bà cứ thấy mọi chuyện cứ làm sao ấy. Long Nữ ở nhà đã lâu đột nhiên lại đòi đi làm, hơn nữa mấy tuần rồi hai đứa cũng không về nhà... Mấy đứa này không đứa nào làm bà bớt lo lắng hết.
“Mẹ, thật ra...” Long Nữ hai tay nắm lại với nhau, vẻ mặt lo lắng nhưng không thể nói được lời nào.
Lúc này Đào Nhiên ở bên cạnh còn không chịu yên, đã say đến mức này mà vẫn còn tiếp tục sai khiến người khác, hét lớn: “Long Nữ, cô mau đưa tôi về nhà, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô.”
Long Nữ quay sang nhìn anh ta một cái, trong bụng nghĩ, đại ca ơi, anh thật là biết cách đổ thêm dầu vào lửa, chịu khó yên một lúc đi, đưa anh về nhà cái gì, tôi còn chưa biết ngày mai còn nhìn thấy mặt trời không đây này.
“Đào Thao, cậu đưa anh trai cậu về trước đi, ở đây tôi có chút việc.” Long Nữ khẩn cầu nhìn Đào Thao, trong bụng nghĩ đẩy hai quả bom này đi sớm thì tốt hơn. Nếu không chút nữa không biết thằng nhóc này còn phát ra ngôn luận kinh thiên động địa gì nữa. Tới khi đó cô sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Đào Thao đưa mắt nhìn mấy người nhà họ Giang, lại nhìn Long Nữ, nhíu mày hỏi: “Họ là ai thế?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook