Nếu Như Có Một Ngày
-
Chương 10
Từ sau hôm họp mặt gia đình, dường như Long Nữ đã khiến Giang Đông thực sự phải giật mình, lần đầu tiên anh đã nghe lời Long Nữ, đưa cô về nhà. Hai người không nói thêm câu gì, bầu không khí rất kỳ lạ. Sau khi cắn anh cô hơi sợ, sao lại kích động đi cắn anh chứ, vết cắn đó rất sâu, chắc là đau lắm. Nếu là trước đây, có cho cô thêm hai lá gan cô cũng chẳng dám. Bình thường nếu cô có hơi bực dọc anh chỉ lừ mắt cô liền im re, hồm đó đúng là quá kích động, kích động là quỷ dữ mà. Không đúng, cho đáng đời, đáng đời anh, ai bảo anh bắt nạt cô, cần gì xót chứ, phải ra sức mà cắn. Long Nữ chẳng nhận ra bản thân mình sắp bị nổ tung đến nơi, ngày ngày phải sống trong mâu thuẫn thế cơ mà.
Long Nữ trước giờ luôn là đối tượng bị nô dịch của phòng Kế hoạch, vì thế tối nay cô lại bị giữ lại làm thêm giờ, còn Trác Lan vì việc công phải đi trang trại rượu bên Pháp, ở nhà chỉ còn một mình cô, về nhà một mình cũng chán, cho nên sau khi làm xong những việc bọn họ để lại thì cô lấy tài liệu của “Tinh phẩm phong lâm” ra đọc.
Đào Nhiên vốn đã định đi về rồi nhưng bỗng nhớ ra Long Nữ làm ở phòng Kế hoạch, mà anh chưa từng tới đó bao giờ, nhìn giờ cũng không còn sớm, nhưng không biết tại sao vẫn có chút mong muốn tới xem xem nơi làm việc hàng ngày của cô bé ngốc đó thế nào. Nhưng khi anh tới cửa phòng Kế hoạch, phát hiện ra đèn vẫn sáng. Anh không thích nhân viên phải làm thêm giờ mà thích công việc được xử lý một cách có hiệu quả. Nhưng khi anh chầm chậm bước lại gần, phát hiện ra một cô gái đang hơi cúi đầu, vài lọn tóc dài vương xuống khuôn mặt, làn da cô dưới ánh đèn lại càng thêm nõn nà, kính gọng hồng đặt trên chiếc mũi nhỏ nhắn, thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng thở dài, còn đôi giày cao gót bị quẳng sang một bên.
Long Nữ đọc tài liệu, nhận ra rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mình đều đã quên mất rồi, nhưng cô cảm thấy thực sự rất thích phải suy nghĩ như thế này, khiến cô có cảm giác mình được tồn tại, được là một cá thể độc lập. Vì thế khi một bóng người xuất hiện che lấp ánh sáng, cô không bị giật mình mà chỉ hoang mang ngẩng đầu lên.
Đào Nhiên sững sờ, trong đôi mắt cô thoáng một chút nghi hoặc, một chút ngạc nhiên, nhưng đôi mắt đẹp đẽ đó khiến anh nhìn thấy sự trong sáng thuần khiết, khiến anh có một giây đã chìm vào trong đó. Nhưng anh mau chóng lấy lại phản xạ, sau đó khóe môi nở một nụ cười mê người. Long Nữ bị nụ cười mê hoặc của Đào Nhiên làm cho ngơ ngẩn, đang định cười lại thì chợt đứng bật dậy, vội vàng đi giày vào, ngại ngùng mím chặt môi, khuôn mặt ửng hồng rất dễ thương, trông như trái táo chín mọng trên cành khiến người ta muốn cắn một miếng.
“Sao anh/em vẫn chưa về?” Hai người cùng lúc cất giọng hỏi, Long Nữ cúi đàu khẽ cười, Đào Nhiên thì cười nhẹ nhàng: “Anh lấy đồ, còn em?”
“Hình như lần nào gặp anh cũng đều phải lấy đồ nhỉ, em đang chán, ngồi đây đọc tài liệu thôi.” Khi Long Nữ nói câu này, giọng nói đượm một nỗi cô đơn không thể che giấu. Trác Lan không có nhà, cô cũng không thể chạy về nhà ba mẹ, cô sợ nhất chính là cảm giác một mình cô quạnh này. Hôm đó tới nhà họ Giang quên không đưa Cầu Cầu về, chỉ còn cách đợi cuối tuần này quay lại lần nữa. Ở một mình thực sự cô đơn lắm.
“Chán? Đi, chúng ta cùng đi chơi.” Đào Nhiên không hiểu sao mình lại nói như vậy. Rõ ràng là anh đã suy nghĩ rất kỹ, cô là nhân viên của công ty, chẳng qua chỉ là một cô gái dễ thương, chẳng qua chỉ có một chút đơn thuần và trầm tĩnh mà anh chưa từng gặp, vì thế anh sẽ không có ý gì với cô, nhưng tại sao anh lại nói như thế chứ? Có lẽ chính là bởi dáng vẻ đáng thương của cô, có những việc chẳng cần suy tính quá có lẽ sẽ tốt hơn, biết đến đâu hay đến đó.
“Chơi? Em có biết gì đâu mà.” Long Nữ ngao ngán, cô chẳng những không biết chơi, mà còn hơi sợ những chốn đông người, ở những nơi đó cô sẽ bị căng thẳng, sẽ bị ngượng ngập, tóm lại kiểu gì cũng không thoải mái.
“Đi nào, có anh đây rồi.” Nói rồi Đào Nhiên cầm lấy túi xách của cô, sải chân bước đi, Long Nữ cũng tắt đèn vội chạy theo sau.
Quán billiard thực sự rất ít con gái. Vừa rồi lúc cô đi vào mà giật cả mình, tất cả nam giới trong phòng đều quay ra nhìn cô, mặt cô lập tức đỏ ửng lên. Đào Nhiên vừa nhìn là biết chuyện gì, gật gật đầu với cô ý bảo cô cứ đi theo anh, hai người đi vào phòng VIP phía trong.
Trong phòng ánh đèn xanh mờ ảo nhấp nháy, cảm giác thật thoải mái, Đào Nhiên cởi hai cúc áo sơ mi, hơi lộ ra vòm ngực, đưa tay vuốt vuốt tóc, chàng trai lịch lãm lập tức biến thành công tử ăn chơi. Hôm nay Long Nữ mặc đồ công sở, cũng tàm tạm, không thì chắc sẽ bị lép vế.
Đào Nhiên là một tay cơ giỏi, anh vừa đánh vừa giải thích cho cô, tư thế anh rất đẹp và quyến rũ, liên tiếp ba viên bi lọt xuống lỗ. Long Nữ vỗ tay trầm trồ, Đào Nhiên đưa gậy cho Long Nữ bảo cô chơi thử, Long Nữ tinh nghịch đưa mắt nói: “Em cũng biết một chút, chúng ta đấu đi, người thua sẽ phải đồng ý làm một việc cho người thắng.”
Long Nữ trước giờ luôn là đối tượng bị nô dịch của phòng Kế hoạch, vì thế tối nay cô lại bị giữ lại làm thêm giờ, còn Trác Lan vì việc công phải đi trang trại rượu bên Pháp, ở nhà chỉ còn một mình cô, về nhà một mình cũng chán, cho nên sau khi làm xong những việc bọn họ để lại thì cô lấy tài liệu của “Tinh phẩm phong lâm” ra đọc.
Đào Nhiên vốn đã định đi về rồi nhưng bỗng nhớ ra Long Nữ làm ở phòng Kế hoạch, mà anh chưa từng tới đó bao giờ, nhìn giờ cũng không còn sớm, nhưng không biết tại sao vẫn có chút mong muốn tới xem xem nơi làm việc hàng ngày của cô bé ngốc đó thế nào. Nhưng khi anh tới cửa phòng Kế hoạch, phát hiện ra đèn vẫn sáng. Anh không thích nhân viên phải làm thêm giờ mà thích công việc được xử lý một cách có hiệu quả. Nhưng khi anh chầm chậm bước lại gần, phát hiện ra một cô gái đang hơi cúi đầu, vài lọn tóc dài vương xuống khuôn mặt, làn da cô dưới ánh đèn lại càng thêm nõn nà, kính gọng hồng đặt trên chiếc mũi nhỏ nhắn, thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng thở dài, còn đôi giày cao gót bị quẳng sang một bên.
Long Nữ đọc tài liệu, nhận ra rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mình đều đã quên mất rồi, nhưng cô cảm thấy thực sự rất thích phải suy nghĩ như thế này, khiến cô có cảm giác mình được tồn tại, được là một cá thể độc lập. Vì thế khi một bóng người xuất hiện che lấp ánh sáng, cô không bị giật mình mà chỉ hoang mang ngẩng đầu lên.
Đào Nhiên sững sờ, trong đôi mắt cô thoáng một chút nghi hoặc, một chút ngạc nhiên, nhưng đôi mắt đẹp đẽ đó khiến anh nhìn thấy sự trong sáng thuần khiết, khiến anh có một giây đã chìm vào trong đó. Nhưng anh mau chóng lấy lại phản xạ, sau đó khóe môi nở một nụ cười mê người. Long Nữ bị nụ cười mê hoặc của Đào Nhiên làm cho ngơ ngẩn, đang định cười lại thì chợt đứng bật dậy, vội vàng đi giày vào, ngại ngùng mím chặt môi, khuôn mặt ửng hồng rất dễ thương, trông như trái táo chín mọng trên cành khiến người ta muốn cắn một miếng.
“Sao anh/em vẫn chưa về?” Hai người cùng lúc cất giọng hỏi, Long Nữ cúi đàu khẽ cười, Đào Nhiên thì cười nhẹ nhàng: “Anh lấy đồ, còn em?”
“Hình như lần nào gặp anh cũng đều phải lấy đồ nhỉ, em đang chán, ngồi đây đọc tài liệu thôi.” Khi Long Nữ nói câu này, giọng nói đượm một nỗi cô đơn không thể che giấu. Trác Lan không có nhà, cô cũng không thể chạy về nhà ba mẹ, cô sợ nhất chính là cảm giác một mình cô quạnh này. Hôm đó tới nhà họ Giang quên không đưa Cầu Cầu về, chỉ còn cách đợi cuối tuần này quay lại lần nữa. Ở một mình thực sự cô đơn lắm.
“Chán? Đi, chúng ta cùng đi chơi.” Đào Nhiên không hiểu sao mình lại nói như vậy. Rõ ràng là anh đã suy nghĩ rất kỹ, cô là nhân viên của công ty, chẳng qua chỉ là một cô gái dễ thương, chẳng qua chỉ có một chút đơn thuần và trầm tĩnh mà anh chưa từng gặp, vì thế anh sẽ không có ý gì với cô, nhưng tại sao anh lại nói như thế chứ? Có lẽ chính là bởi dáng vẻ đáng thương của cô, có những việc chẳng cần suy tính quá có lẽ sẽ tốt hơn, biết đến đâu hay đến đó.
“Chơi? Em có biết gì đâu mà.” Long Nữ ngao ngán, cô chẳng những không biết chơi, mà còn hơi sợ những chốn đông người, ở những nơi đó cô sẽ bị căng thẳng, sẽ bị ngượng ngập, tóm lại kiểu gì cũng không thoải mái.
“Đi nào, có anh đây rồi.” Nói rồi Đào Nhiên cầm lấy túi xách của cô, sải chân bước đi, Long Nữ cũng tắt đèn vội chạy theo sau.
Quán billiard thực sự rất ít con gái. Vừa rồi lúc cô đi vào mà giật cả mình, tất cả nam giới trong phòng đều quay ra nhìn cô, mặt cô lập tức đỏ ửng lên. Đào Nhiên vừa nhìn là biết chuyện gì, gật gật đầu với cô ý bảo cô cứ đi theo anh, hai người đi vào phòng VIP phía trong.
Trong phòng ánh đèn xanh mờ ảo nhấp nháy, cảm giác thật thoải mái, Đào Nhiên cởi hai cúc áo sơ mi, hơi lộ ra vòm ngực, đưa tay vuốt vuốt tóc, chàng trai lịch lãm lập tức biến thành công tử ăn chơi. Hôm nay Long Nữ mặc đồ công sở, cũng tàm tạm, không thì chắc sẽ bị lép vế.
Đào Nhiên là một tay cơ giỏi, anh vừa đánh vừa giải thích cho cô, tư thế anh rất đẹp và quyến rũ, liên tiếp ba viên bi lọt xuống lỗ. Long Nữ vỗ tay trầm trồ, Đào Nhiên đưa gậy cho Long Nữ bảo cô chơi thử, Long Nữ tinh nghịch đưa mắt nói: “Em cũng biết một chút, chúng ta đấu đi, người thua sẽ phải đồng ý làm một việc cho người thắng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook