Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?
-
Chương 25: Thử váy cưới
Buổi sáng tinh mơ của cuối mùa thu, ánh mặt trời vươn ra như đôi cánh, rực rỡ sáng lạn. Cửa hàng áo cưới nằm trên đoạn đường sầm uất, trên cửa kính trong suốt bằng thủy tinh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, áo cưới trắng tinh, giống như trong thế giấc mơ mộng của truyện cổ tích. Người đi đường không thể kìm lòng mà dừng lại trước cửa, say mê một hồi lâu, mới luyến tiếc bỏ đi.
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Hôn lễ giống như một giấc mộng ngọt ngào, dường như có thể ngửi thấy trong đó tản ra một mùi hương lãng mạn. Trong lòng mỗi người con gái đầu có một giấc mộng được làm công chúa, mặc chiếc áo cưới đẹp đẽ, gả cho chàng hoàng tử mà mình yêu nhất.
Tô Mộc Cầm bước xuống xe, vừa hồi hộp vừa lo lắng khoác tay Mạnh Hàn bước vào cửa hàng áo cưới.
Nhân viên vừa thấy hai người bọn họ bước vào liền tươi cười đón tiếp, “Xin chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách không?”
“Chúng tôi đến thử váy cưới!” Mạnh Hàn lên tiếng, rút trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho người nhân viên.
Người nhân viên vừa nhìn đến tâm danh thiếp, khuôn mặt đột nhiên chuyển biến, trong lời nói thể hiện sự cung kính, “Thì ra là Mạnh Tổng, áo cưới đã chuẩn bị cho hai vị từ hôm qua rồi ạ, xin mời hai vị qua đây chọn.”
Mạnh Hàn dắt Tô Mộc Cầm đến nơi chọn lễ phục theo sự hướng dẫn của người nhân viên. Vừa vào trong phòng, trước mắt đột nhiên sáng choang, màu áo cưới tinh tế phác thảo trên nền tường màu vàng kim, tạo nên sự sang trọng, quý phái không có gì có thể sánh bằng. Giữa những chiếc váy cưới tuyệt đẹp với các phong cách khác nhau, các chuyên gia với con mắt chuyên nghiệp đã chọn được váy cưới đẹp và phù hợp với vóc dáng và khí chất của cô nhất.
Mạnh Hàn quét mắt nhìn qua, sau đó cầm lấy một bộ váy cưới kiểu váy đuôi cá, lấp lánh sequin, “Em thấy thế nào?”
“Ừ, em thấy nó rất đẹp, kiểu dáng rất thanh mảnh!” Tô Mộc Cầm gật đầu tấm tắc.
Cô nhân viên đứng một bên lập tức lên tiếng, “Mạnh phu nhân thật có mắt nhìn, kiểu váy này là kiểu dáng hiện đại, mặc lên nhất định sẽ rất tôn dáng người, hơn nữa bộ váy cười này còn do nhà thiết kế Vera Wang thiết kế ra, trên thị trường chỉ có một mẫu duy nhất!”
Có thể khẳng định Vera Wang là thương hiệu váy cưới đẳng cấp nhất nhì làng sao Hollywood. Các mẫu váy cưới của Vera Wang mang nét đẹp tinh tế, lộng lẫy lẫn phá cách, và dường như luôn sở hữu “ma lực” biến người mặc thành một cô dâu đẹp rực rỡ, đầy mê hoặc.
Tô Mộc Cầm chỉ mỉm cười, không quan tâm lời nói kia có bao phần sự thật.
“Em vào thử váy cưới đi! Anh sẽ ở ngoài này chờ!”
Tô Mộc Cầm gật đầu đi vào phòng thay đồ, rèm cửa được kéo lại, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Mạnh Hàn ngồi trên ghế sôpha, hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, đáy lòng nhộn nhịp đến kỳ lạ. Hóa ra cảm giác sắp kết hôn lại kỳ diệu đến vậy, vừa vui mừng lại vừa hồi hộp, hoàn toàn phá vỡ dáng vẻ thường ngày của anh.Những nữ nhân viên ở đây ngơ ngẩn bắn ánh mắt thèm muốn vào người Mạnh Hàn, trước kia bọn họ vẫn thường biết đến anh qua tạp chí kinh tế, nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp tận mặt, sờ tận tay. Không ngờ anh ở bên ngoài còn đẹp trai hơn trong tạp chí gấp mấy lần.
Một cô nhân viên đánh bạo lên tiếng, “Mạnh phu nhân quả thật rất đẹp, thật sự rất xứng đôi với Mạnh Tổng.”
Mạnh Hàn nâng khóe môi lên, mỉm cười nói, “Cảm ơn!”
Thường ngày anh rất ít khi nói chuyện với nữ giới, bên ngoài thường mang vẻ mặt ôn nhu nhưng đầy xa cách. Thế nhưng, hôm nay tâm trạng anh rất vui, nghe câu nói của cô nhân viên, anh lại càng thích, một câu 'Mạnh phu nhân' đặc biệt thuận tai.
Nghe thấy nam thần đáp lại, những nữ nhân viên khác lập tức sung sướng hùa vào nói chuyện, những câu nịnh nọt bay đến tận mây. Mạnh Hàn lại không cảm thấy phiền, vui vẻ đón nhận những lời nói đó.
Váy cưới rất vừa người, thân váy ôm sát cả thân hình đầy đặn của cô, phía trên ngực áo xẻ một đường xuống dưới tạo nên vòng cung nửa kín nửa hở, ôm trọn bộ ngực đẫy đà, vòng eo thanh mảnh được thít lại vừa in, một đường xuống phía dưới ôm lấy đường cong quyến rũ, phía dưới chân váy xòe ra che lấp đôi chân mảnh khảnh, trắng nõn. Tô Mộc Cầm hít sâu một hơi, nhấc váy bước ra, trong lòng hồi hộp không biết Mạnh Hàn có thích hay không?
Rèm cửa được kéo ra, những người nhân viên đột nhiên xuýt xoa, kinh ngạc. Mạnh Hàn đang chăm chú đọc báo, nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu lên. Trong phút chốc anh ngẩn ngơ đứng dậy, ngay cả tờ báo cũng bị trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất.
Không phải anh không biết cô đẹp, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, áo cưới màu trắng phác thảo lên đường cong linh lung trên người cô, cao quý tao nhã, vải lụa buộc tóc màu đen rơi nhẹ xuống, thỉnh thoảng bay nhẹ qua đôi lông mày thanh tú cùng đôi ngươi trong sáng long lanh, thuần khiết thanh tao, dường như đó là một thiên sứ đến từ thế giới khác!
Mạnh Hàn ngây ngẩn, mắt không chớp nhìn Tô Mộc Cầm rất lâu, trong đáy mắt lướt qua vô vàn cảm xúc, có ngỡ ngàng, có kinh ngạc, có mừng rỡ như điên, có say đắm.... va đập lẫn nhau, thật lâu sau đó mới tỉnh lại. Khi cô mặc áo cưới, còn đẹp gấp trăm ngàn lần so với lúc bình thường, điều quan trọng hơn nữa là, cô mặc áo cưới vì anh, sắp trở thành vợ của Mạnh Hàn anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mênh mông như biển, khó có thể đè nén được.
“Cô Mạnh thật sự rất đẹp!”
“Đúng vậy, thật sự giống như một nàng tiên cá vậy!”
“Không ngờ lại kinh diễm như vậy, váy cưới này nhất định là được tạo riêng cho cô Mạnh!”
Mặc kệ xung quanh ồn ào, ánh mắt vẫn dán chặt vào người cô. Nhìn thấy trong ánh mắt chăm chú của anh phát ra tia nóng bỏng, cô có chút xấu hổ, ngượng ngùng. Khuôn mặt như trái đào nhỏ đỏ ửng hai má, cô khẽ cắn môi, khẽ hỏi anh, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Đối với anh em là người phụ nữ đẹp nhất!” Mạnh Hàn xúc động nói, ánh mắt vẫn không dời cô nửa bước.
Tô Mộc Cầm khẽ cúi đầu che dấu vẻ mặt ngượng ngùng, “Thật vậy sao?”
Mạnh Hàn khẽ tiến về phía cô, đáy mắt dần xao động mãnh liệt, anh nắm lấy tay cô, chân thành nói, “Hôm nay anh thật sự rất vui, được nhìn thấy em mặc áo cười vì anh như vậy, anh cảm thấy chính mình giống như người đàn ông may mắn nhất cuộc đời.” Anh khẽ hôn lên trán cô, lưu luyến không rời, “Mộc Cầm! Anh yêu em! Thật sự cảm ơn em!”
Trái tim của các nhân viên nữ dao động mãnh liệt. Thật hâm mộ với Tô Mộc Cầm, không những được kết hôn với một người đàn ông thành đạt mà còn khiến anh ta toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Còn có gì hạnh phúc hơn nữa đây!
Tô Mộc Cầm bị những lời nói đột ngột của anh làm cho cảm động, ôm chầm lấy Mạnh Hàn, xúc động nói, “Người phái nói cảm ơn là em mới phải. Mạnh Hàn, thật sự cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy!”
Tô Mộc Cầm biết rõ, người đàn ông này, là món quà mà cả đời này cô phải trân trọng!
Khung cảnh ấm áp bên trong cửa hàng váy cưới xuyên qua tấm kính chiếu vào một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, tay để trên đầu gối từ từ siết chặt lại, trong lòng giận sôi máu, rồi lại vỡ tan nát.
Thẩm Tư Thanh ngồi trong xe Bentley, đôi mắt trầm tĩnh dần trở nên sa sầm sắc lạnh, khắp người hắn toát lên mùi vị lạnh lùng như lây lan đến cả Tịnh Hàm đang ngồi phía trước, “Thẩm Tổng, chúng ta còn một cuộc họp khẩn cấp, đã có thể rời đi chưa?”
Thẩm Tư Thanh không dời mắt khỏi hình ảnh hai người vui vẻ cười đùa ở cách đó không xa, toàn bộ phong thái ung dung thản nhiên của hắn bỗng u ám đáng sợ, ngửa người ra phía sau, hắn nghiến răng nói, “Lái xe!”
Cửa sổ dần dần khép lại, chiếc xe mạnh mẽ lao về phía trước, chỉ để lại một màn khói u ám, trắng xóa. Bầu trời mang sắc vàng nắng đẹp đột nhiên nhiễm một mảnh lạnh lẽo, bi thương.
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Hôn lễ giống như một giấc mộng ngọt ngào, dường như có thể ngửi thấy trong đó tản ra một mùi hương lãng mạn. Trong lòng mỗi người con gái đầu có một giấc mộng được làm công chúa, mặc chiếc áo cưới đẹp đẽ, gả cho chàng hoàng tử mà mình yêu nhất.
Tô Mộc Cầm bước xuống xe, vừa hồi hộp vừa lo lắng khoác tay Mạnh Hàn bước vào cửa hàng áo cưới.
Nhân viên vừa thấy hai người bọn họ bước vào liền tươi cười đón tiếp, “Xin chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách không?”
“Chúng tôi đến thử váy cưới!” Mạnh Hàn lên tiếng, rút trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho người nhân viên.
Người nhân viên vừa nhìn đến tâm danh thiếp, khuôn mặt đột nhiên chuyển biến, trong lời nói thể hiện sự cung kính, “Thì ra là Mạnh Tổng, áo cưới đã chuẩn bị cho hai vị từ hôm qua rồi ạ, xin mời hai vị qua đây chọn.”
Mạnh Hàn dắt Tô Mộc Cầm đến nơi chọn lễ phục theo sự hướng dẫn của người nhân viên. Vừa vào trong phòng, trước mắt đột nhiên sáng choang, màu áo cưới tinh tế phác thảo trên nền tường màu vàng kim, tạo nên sự sang trọng, quý phái không có gì có thể sánh bằng. Giữa những chiếc váy cưới tuyệt đẹp với các phong cách khác nhau, các chuyên gia với con mắt chuyên nghiệp đã chọn được váy cưới đẹp và phù hợp với vóc dáng và khí chất của cô nhất.
Mạnh Hàn quét mắt nhìn qua, sau đó cầm lấy một bộ váy cưới kiểu váy đuôi cá, lấp lánh sequin, “Em thấy thế nào?”
“Ừ, em thấy nó rất đẹp, kiểu dáng rất thanh mảnh!” Tô Mộc Cầm gật đầu tấm tắc.
Cô nhân viên đứng một bên lập tức lên tiếng, “Mạnh phu nhân thật có mắt nhìn, kiểu váy này là kiểu dáng hiện đại, mặc lên nhất định sẽ rất tôn dáng người, hơn nữa bộ váy cười này còn do nhà thiết kế Vera Wang thiết kế ra, trên thị trường chỉ có một mẫu duy nhất!”
Có thể khẳng định Vera Wang là thương hiệu váy cưới đẳng cấp nhất nhì làng sao Hollywood. Các mẫu váy cưới của Vera Wang mang nét đẹp tinh tế, lộng lẫy lẫn phá cách, và dường như luôn sở hữu “ma lực” biến người mặc thành một cô dâu đẹp rực rỡ, đầy mê hoặc.
Tô Mộc Cầm chỉ mỉm cười, không quan tâm lời nói kia có bao phần sự thật.
“Em vào thử váy cưới đi! Anh sẽ ở ngoài này chờ!”
Tô Mộc Cầm gật đầu đi vào phòng thay đồ, rèm cửa được kéo lại, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Mạnh Hàn ngồi trên ghế sôpha, hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, đáy lòng nhộn nhịp đến kỳ lạ. Hóa ra cảm giác sắp kết hôn lại kỳ diệu đến vậy, vừa vui mừng lại vừa hồi hộp, hoàn toàn phá vỡ dáng vẻ thường ngày của anh.Những nữ nhân viên ở đây ngơ ngẩn bắn ánh mắt thèm muốn vào người Mạnh Hàn, trước kia bọn họ vẫn thường biết đến anh qua tạp chí kinh tế, nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp tận mặt, sờ tận tay. Không ngờ anh ở bên ngoài còn đẹp trai hơn trong tạp chí gấp mấy lần.
Một cô nhân viên đánh bạo lên tiếng, “Mạnh phu nhân quả thật rất đẹp, thật sự rất xứng đôi với Mạnh Tổng.”
Mạnh Hàn nâng khóe môi lên, mỉm cười nói, “Cảm ơn!”
Thường ngày anh rất ít khi nói chuyện với nữ giới, bên ngoài thường mang vẻ mặt ôn nhu nhưng đầy xa cách. Thế nhưng, hôm nay tâm trạng anh rất vui, nghe câu nói của cô nhân viên, anh lại càng thích, một câu 'Mạnh phu nhân' đặc biệt thuận tai.
Nghe thấy nam thần đáp lại, những nữ nhân viên khác lập tức sung sướng hùa vào nói chuyện, những câu nịnh nọt bay đến tận mây. Mạnh Hàn lại không cảm thấy phiền, vui vẻ đón nhận những lời nói đó.
Váy cưới rất vừa người, thân váy ôm sát cả thân hình đầy đặn của cô, phía trên ngực áo xẻ một đường xuống dưới tạo nên vòng cung nửa kín nửa hở, ôm trọn bộ ngực đẫy đà, vòng eo thanh mảnh được thít lại vừa in, một đường xuống phía dưới ôm lấy đường cong quyến rũ, phía dưới chân váy xòe ra che lấp đôi chân mảnh khảnh, trắng nõn. Tô Mộc Cầm hít sâu một hơi, nhấc váy bước ra, trong lòng hồi hộp không biết Mạnh Hàn có thích hay không?
Rèm cửa được kéo ra, những người nhân viên đột nhiên xuýt xoa, kinh ngạc. Mạnh Hàn đang chăm chú đọc báo, nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu lên. Trong phút chốc anh ngẩn ngơ đứng dậy, ngay cả tờ báo cũng bị trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất.
Không phải anh không biết cô đẹp, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, áo cưới màu trắng phác thảo lên đường cong linh lung trên người cô, cao quý tao nhã, vải lụa buộc tóc màu đen rơi nhẹ xuống, thỉnh thoảng bay nhẹ qua đôi lông mày thanh tú cùng đôi ngươi trong sáng long lanh, thuần khiết thanh tao, dường như đó là một thiên sứ đến từ thế giới khác!
Mạnh Hàn ngây ngẩn, mắt không chớp nhìn Tô Mộc Cầm rất lâu, trong đáy mắt lướt qua vô vàn cảm xúc, có ngỡ ngàng, có kinh ngạc, có mừng rỡ như điên, có say đắm.... va đập lẫn nhau, thật lâu sau đó mới tỉnh lại. Khi cô mặc áo cưới, còn đẹp gấp trăm ngàn lần so với lúc bình thường, điều quan trọng hơn nữa là, cô mặc áo cưới vì anh, sắp trở thành vợ của Mạnh Hàn anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mênh mông như biển, khó có thể đè nén được.
“Cô Mạnh thật sự rất đẹp!”
“Đúng vậy, thật sự giống như một nàng tiên cá vậy!”
“Không ngờ lại kinh diễm như vậy, váy cưới này nhất định là được tạo riêng cho cô Mạnh!”
Mặc kệ xung quanh ồn ào, ánh mắt vẫn dán chặt vào người cô. Nhìn thấy trong ánh mắt chăm chú của anh phát ra tia nóng bỏng, cô có chút xấu hổ, ngượng ngùng. Khuôn mặt như trái đào nhỏ đỏ ửng hai má, cô khẽ cắn môi, khẽ hỏi anh, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Đối với anh em là người phụ nữ đẹp nhất!” Mạnh Hàn xúc động nói, ánh mắt vẫn không dời cô nửa bước.
Tô Mộc Cầm khẽ cúi đầu che dấu vẻ mặt ngượng ngùng, “Thật vậy sao?”
Mạnh Hàn khẽ tiến về phía cô, đáy mắt dần xao động mãnh liệt, anh nắm lấy tay cô, chân thành nói, “Hôm nay anh thật sự rất vui, được nhìn thấy em mặc áo cười vì anh như vậy, anh cảm thấy chính mình giống như người đàn ông may mắn nhất cuộc đời.” Anh khẽ hôn lên trán cô, lưu luyến không rời, “Mộc Cầm! Anh yêu em! Thật sự cảm ơn em!”
Trái tim của các nhân viên nữ dao động mãnh liệt. Thật hâm mộ với Tô Mộc Cầm, không những được kết hôn với một người đàn ông thành đạt mà còn khiến anh ta toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Còn có gì hạnh phúc hơn nữa đây!
Tô Mộc Cầm bị những lời nói đột ngột của anh làm cho cảm động, ôm chầm lấy Mạnh Hàn, xúc động nói, “Người phái nói cảm ơn là em mới phải. Mạnh Hàn, thật sự cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy!”
Tô Mộc Cầm biết rõ, người đàn ông này, là món quà mà cả đời này cô phải trân trọng!
Khung cảnh ấm áp bên trong cửa hàng váy cưới xuyên qua tấm kính chiếu vào một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, tay để trên đầu gối từ từ siết chặt lại, trong lòng giận sôi máu, rồi lại vỡ tan nát.
Thẩm Tư Thanh ngồi trong xe Bentley, đôi mắt trầm tĩnh dần trở nên sa sầm sắc lạnh, khắp người hắn toát lên mùi vị lạnh lùng như lây lan đến cả Tịnh Hàm đang ngồi phía trước, “Thẩm Tổng, chúng ta còn một cuộc họp khẩn cấp, đã có thể rời đi chưa?”
Thẩm Tư Thanh không dời mắt khỏi hình ảnh hai người vui vẻ cười đùa ở cách đó không xa, toàn bộ phong thái ung dung thản nhiên của hắn bỗng u ám đáng sợ, ngửa người ra phía sau, hắn nghiến răng nói, “Lái xe!”
Cửa sổ dần dần khép lại, chiếc xe mạnh mẽ lao về phía trước, chỉ để lại một màn khói u ám, trắng xóa. Bầu trời mang sắc vàng nắng đẹp đột nhiên nhiễm một mảnh lạnh lẽo, bi thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook