Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?
-
Chương 10: Gây khó dễ
Lên tới tầng hai mươi tư, sau khi đi qua một hành lang đầy mùi sơn và những cánh cửa màu trắng ngà, thư ký Tịnh dừng lại trước một căn phòng đôi, được trang trí đơn giản, thanh nhã.
“Hai cô chờ tôi một chút, tôi đi thông báo cho tổng giám đốc một tiếng.”
Tô Mộc Cầm đáp một tiếng, liếc mắt nhìn khuôn mặt phấn khích của Nhan Miêu, hơi phiền muộn.
Tịnh Hàm ấn điện thoại nội bộ, sau đó dùng giọng điệu chuyên nghiệp thông báo cho hắn một tiếng: “Tổng giám đốc, cô Tô và bạn cô ấy đã đến, trực tiếp cho vào hay không?”
“Để cô ta vào phòng làm việc của tôi.” Thanh âm bình tĩnh của Thẩm Tư Thanh vang lên khiến người nghe không nhìn rõ được cảm xúc, chỉ là lộ ra một ít lạnh lùng, “Chỉ một mình Tô Mộc Cầm!”
Tịnh Hàm cúp máy, sau đó tiến đến trước mặt của hai người bọn họ, đẩu gọng kính, có chút ngập ngừng nói, “Cô Tô, tổng giám đốc muốn gặp riêng cô.”
Nhan Miêu cảm thấy không khí có chút quỷ dị, sau khi Tịnh Hàm truyền lời nói của Thẩm Tư Thanh đến, Tô Mộc Cầm không hề cử động, hai tay chỉ nhẹ nhàng ma sát gấu váy, ánh mắt rơi ở dưới nền gạch hoa, giống như vừa rồi cô không nghe được những lời nói của Tịnh Hàm, nhưng thực ra là đang trầm tư.
Không khí như vậy có chút cứng ngắc, Tịnh Hàm không lên tiếng dục, Nhan Miêu cũng không biết Tô Mộc Cầm đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể lặng lẽ kéo vạt áo của cô, ánh mắt ra hiệu.......
Tô Mộc Cầm ngẩng đầu, dĩ nhiên đã che đậy hết tất cả những cảm xúc trong đáy mắt, “Được.” Cô nhàn nhàn nâng khoé miệng, sau đó gật đầu, ra hiệu cho Nhan Miêu ở đây chờ cô.
Tuy rằng Nhan Miêu rất muốn đi cùng cô vào trong, dù gì cũng tốn công sức trang điểm rồi nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng gật đầu, cho Tô Mộc Cầm một ánh mắt an tâm.
“Tôi sẽ ở đây cùng với bạn cô, cô cứ yên tâm!” Thư ký Tịnh nói.
Tô Mộc Cầm giật giật khóe miệng, muốn cười nói cảm ơn, nhưng một chút lực để nâng lên cũng không có, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Gạt bỏ những ý nghĩ miên man sang một bên, Tô Mộc Cầm khẽ gõ cửa, thoáng nghe một tiếng nói vọng ra: “Mời vào!” sau đó cô đẩy cửa bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đáy lòng cô lại trở nên nặng nề. Căn phòng bên trong rất rộng, sơn tường màu trắng, bên trái có một tủ đựng rượu và sách, còn bên phải có một phòng nghỉ, bên ngoài tường có một bộ ghế sô pha màu đen, ở chính giữa chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc màu nâu.
Một người đàn ông vận âu phục ngồi trên ghế xoay bọc da màu đen đang chăm chú nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, Tô Mộc Cầm chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn ta, bóng lưng đó toát lên khí chất khác thường, dường như muốn áp bức người ta nghẹt thở.
Tô Mộc Cầm trấn tĩnh chính mình, không tìm được từ ngữ nào để bắt đầu cuộc trò chuyện, âm thầm cắn răng, khẽ gọi, “Tổng giám đốc Thẩm!”
Rõ ràng cô nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia đột nhiên cứng đờ, sau đó chiếc ghế da quay lại, khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tư Thanh đối diện với cô. Theo phản xạ cô đột nhiên lùi lại hai bước, lòng bàn tay toát mồ hôi. Hôm nay cô đến để ký hợp đồng với hắn, cho nên cô cần phải bình tĩnh.
“Ngồi đi.” Hắn ta chỉ chiếc ghế trước mặt, lạnh lùng lên tiếng.
Tô Mộc Cầm yên lặng ngồi xuống, sau đó nói, “Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay tôi đến đây là muốn ký hợp đồng với anh về hạng mục thời trang sắp tới của công ty chúng tôi! Chúng tôi thật sự rất cần sự hợp tác của anh!”
Nói xong, Tô Mộc Cầm quan sát biểu hiện của hắn ta, nhưng lại thấy khuôn mặt hắn hoàn toàn lạnh tanh, một cử động nhỏ cũng không có.
Thẩm Tư Thanh thất thần nhìn bản hợp đồng mà cô đẩy đến trước mặt hắn, cứ tưởng rằng hôm nay cô đến đây với mục đích khác, rõ ràng đó chỉ là ảo tưởng viển vông của hắn nhưng hắn vẫn có một chút chờ mong, nhưng thật ra mục đích cô đến đây lại chỉ vì muốn ký hợp đồng hạng mục sắp tới của công ty cô, lý do đó lại khiến hắn có chút thất vọng.
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó nhếch môi cười lạnh hỏi, “Chồng chưa cưới của em có biết trước kia tôi thường xuyên đưa em đến nhà hàng đó hay không?”
Tô Mộc Cầm siết chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn, hít sâu một hơi sau đó cười lạnh chậm rãi hỏi, “Vậy tổng giám đốc Thẩm cũng không nói cho bạn gái của anh biết tôi từng là người được anh thường xuyên đưa tới nhà hàng đó hay sao?”
Thẩm Tư Thanh ngẩn người, hình như cô hiểu lầm hắn với người phụ nữ kia, “Cô ta không phải bạn gái của anh, lúc đó chỉ là.....”
Tô Mộc Cầm vội vàng cắt ngang lời nói của hắn, “Chuyện của anh không liên quan đến tôi, anh không cần phải giải thích.”
Thẩm Tư Thanh đột nhiên cảm thấy tức giận, rất muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt, cô lúc nào lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ như vậy? Tại sao cô và người đàn ông kia lại điềm nhiên tình tứ trước mặt hắn như vậy? Rõ ràng hắn đã rất kiềm chế, nhưng mấy ngày nay không ngày nào hắn không nhớ đến vẻ mặt ngượng ngùng của cô khi được người nam nhân đó tỏ tình.
“Tô Mộc Cầm, rốt cuộc tôi có lỗi gì lại khiến cô hận tôi như vậy? Rõ ràng đó không phải lỗi của tôi, nhưng tại sao cô lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người của tôi?” Giọng điệu của hắn giống như muốn gào lên.
Hôm nay coi như cũng đã nếm được mùi vị giao trái tim cho một người, lại bị cô vứt bỏ sang một bên, tàn nhẫn giày xéo lên có bao nhiêu đau khổ, bao nhiên nhục nhã.......
Tô Mộc Cầm kinh hoàng nhìn hắn, thấy mắt hắn đang đỏ lên vì tức giận, đáy lòng cô cũng đột nhiên run rẩy theo, hắn nói rất đúng, hắn không hề có lỗi, mà cô mới là người có lỗi nhiều nhất trong chuyện này. Nhưng quá khứ cũng đã là quá khứ, bây giờ có quay lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Cô cuối đầu, hít một hơi thật sâu. Cho dù khóe mắt đã ửng đỏ, cũng ngang ngạnh nuốt nước mắt vào.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở nên bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với hắn: “Xin lỗi, có lẽ hôm nay chúng ta không thích hợp để nói chuyện. Ngày mai tôi sẽ đến.”
Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
“Đứng lại.” Thẩm Tư Thanh nắm lấy bản hợp đồng trên bàn, một góc của nó đã bị hắn vò nhăn nhúm, sau đó ném về phía cô, bản hợp đồng mỏng bị một lực mạnh ném xuống, lao vút xuống nền đá, rơi xuống chân cô.
“Bản hợp đồng này, cô đừng mơ tưởng tôi sẽ ký nó, còn nữa, ngày mai cô không cần đến, tôi sẽ không bao giờ tiếp cô một lần nào nữa.”
Tô Mộc Cầm cắn răng, móng tay sắc nhọn đã khảm vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, cô im lặng cúi người xuống, nhặt bản hợp đồng lên, quay người rời đi, nhưng khi cánh tay vừa chạm đến cánh cửa, cô đã bị một lực kéo lại, sau đó đôi môi ấm nóng đột nhiên hung hăng hạ xuống khiến cô không kịp phản kháng.
“Hai cô chờ tôi một chút, tôi đi thông báo cho tổng giám đốc một tiếng.”
Tô Mộc Cầm đáp một tiếng, liếc mắt nhìn khuôn mặt phấn khích của Nhan Miêu, hơi phiền muộn.
Tịnh Hàm ấn điện thoại nội bộ, sau đó dùng giọng điệu chuyên nghiệp thông báo cho hắn một tiếng: “Tổng giám đốc, cô Tô và bạn cô ấy đã đến, trực tiếp cho vào hay không?”
“Để cô ta vào phòng làm việc của tôi.” Thanh âm bình tĩnh của Thẩm Tư Thanh vang lên khiến người nghe không nhìn rõ được cảm xúc, chỉ là lộ ra một ít lạnh lùng, “Chỉ một mình Tô Mộc Cầm!”
Tịnh Hàm cúp máy, sau đó tiến đến trước mặt của hai người bọn họ, đẩu gọng kính, có chút ngập ngừng nói, “Cô Tô, tổng giám đốc muốn gặp riêng cô.”
Nhan Miêu cảm thấy không khí có chút quỷ dị, sau khi Tịnh Hàm truyền lời nói của Thẩm Tư Thanh đến, Tô Mộc Cầm không hề cử động, hai tay chỉ nhẹ nhàng ma sát gấu váy, ánh mắt rơi ở dưới nền gạch hoa, giống như vừa rồi cô không nghe được những lời nói của Tịnh Hàm, nhưng thực ra là đang trầm tư.
Không khí như vậy có chút cứng ngắc, Tịnh Hàm không lên tiếng dục, Nhan Miêu cũng không biết Tô Mộc Cầm đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể lặng lẽ kéo vạt áo của cô, ánh mắt ra hiệu.......
Tô Mộc Cầm ngẩng đầu, dĩ nhiên đã che đậy hết tất cả những cảm xúc trong đáy mắt, “Được.” Cô nhàn nhàn nâng khoé miệng, sau đó gật đầu, ra hiệu cho Nhan Miêu ở đây chờ cô.
Tuy rằng Nhan Miêu rất muốn đi cùng cô vào trong, dù gì cũng tốn công sức trang điểm rồi nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng gật đầu, cho Tô Mộc Cầm một ánh mắt an tâm.
“Tôi sẽ ở đây cùng với bạn cô, cô cứ yên tâm!” Thư ký Tịnh nói.
Tô Mộc Cầm giật giật khóe miệng, muốn cười nói cảm ơn, nhưng một chút lực để nâng lên cũng không có, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Gạt bỏ những ý nghĩ miên man sang một bên, Tô Mộc Cầm khẽ gõ cửa, thoáng nghe một tiếng nói vọng ra: “Mời vào!” sau đó cô đẩy cửa bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đáy lòng cô lại trở nên nặng nề. Căn phòng bên trong rất rộng, sơn tường màu trắng, bên trái có một tủ đựng rượu và sách, còn bên phải có một phòng nghỉ, bên ngoài tường có một bộ ghế sô pha màu đen, ở chính giữa chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc màu nâu.
Một người đàn ông vận âu phục ngồi trên ghế xoay bọc da màu đen đang chăm chú nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, Tô Mộc Cầm chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn ta, bóng lưng đó toát lên khí chất khác thường, dường như muốn áp bức người ta nghẹt thở.
Tô Mộc Cầm trấn tĩnh chính mình, không tìm được từ ngữ nào để bắt đầu cuộc trò chuyện, âm thầm cắn răng, khẽ gọi, “Tổng giám đốc Thẩm!”
Rõ ràng cô nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia đột nhiên cứng đờ, sau đó chiếc ghế da quay lại, khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tư Thanh đối diện với cô. Theo phản xạ cô đột nhiên lùi lại hai bước, lòng bàn tay toát mồ hôi. Hôm nay cô đến để ký hợp đồng với hắn, cho nên cô cần phải bình tĩnh.
“Ngồi đi.” Hắn ta chỉ chiếc ghế trước mặt, lạnh lùng lên tiếng.
Tô Mộc Cầm yên lặng ngồi xuống, sau đó nói, “Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay tôi đến đây là muốn ký hợp đồng với anh về hạng mục thời trang sắp tới của công ty chúng tôi! Chúng tôi thật sự rất cần sự hợp tác của anh!”
Nói xong, Tô Mộc Cầm quan sát biểu hiện của hắn ta, nhưng lại thấy khuôn mặt hắn hoàn toàn lạnh tanh, một cử động nhỏ cũng không có.
Thẩm Tư Thanh thất thần nhìn bản hợp đồng mà cô đẩy đến trước mặt hắn, cứ tưởng rằng hôm nay cô đến đây với mục đích khác, rõ ràng đó chỉ là ảo tưởng viển vông của hắn nhưng hắn vẫn có một chút chờ mong, nhưng thật ra mục đích cô đến đây lại chỉ vì muốn ký hợp đồng hạng mục sắp tới của công ty cô, lý do đó lại khiến hắn có chút thất vọng.
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó nhếch môi cười lạnh hỏi, “Chồng chưa cưới của em có biết trước kia tôi thường xuyên đưa em đến nhà hàng đó hay không?”
Tô Mộc Cầm siết chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn, hít sâu một hơi sau đó cười lạnh chậm rãi hỏi, “Vậy tổng giám đốc Thẩm cũng không nói cho bạn gái của anh biết tôi từng là người được anh thường xuyên đưa tới nhà hàng đó hay sao?”
Thẩm Tư Thanh ngẩn người, hình như cô hiểu lầm hắn với người phụ nữ kia, “Cô ta không phải bạn gái của anh, lúc đó chỉ là.....”
Tô Mộc Cầm vội vàng cắt ngang lời nói của hắn, “Chuyện của anh không liên quan đến tôi, anh không cần phải giải thích.”
Thẩm Tư Thanh đột nhiên cảm thấy tức giận, rất muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt, cô lúc nào lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ như vậy? Tại sao cô và người đàn ông kia lại điềm nhiên tình tứ trước mặt hắn như vậy? Rõ ràng hắn đã rất kiềm chế, nhưng mấy ngày nay không ngày nào hắn không nhớ đến vẻ mặt ngượng ngùng của cô khi được người nam nhân đó tỏ tình.
“Tô Mộc Cầm, rốt cuộc tôi có lỗi gì lại khiến cô hận tôi như vậy? Rõ ràng đó không phải lỗi của tôi, nhưng tại sao cô lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người của tôi?” Giọng điệu của hắn giống như muốn gào lên.
Hôm nay coi như cũng đã nếm được mùi vị giao trái tim cho một người, lại bị cô vứt bỏ sang một bên, tàn nhẫn giày xéo lên có bao nhiêu đau khổ, bao nhiên nhục nhã.......
Tô Mộc Cầm kinh hoàng nhìn hắn, thấy mắt hắn đang đỏ lên vì tức giận, đáy lòng cô cũng đột nhiên run rẩy theo, hắn nói rất đúng, hắn không hề có lỗi, mà cô mới là người có lỗi nhiều nhất trong chuyện này. Nhưng quá khứ cũng đã là quá khứ, bây giờ có quay lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Cô cuối đầu, hít một hơi thật sâu. Cho dù khóe mắt đã ửng đỏ, cũng ngang ngạnh nuốt nước mắt vào.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở nên bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với hắn: “Xin lỗi, có lẽ hôm nay chúng ta không thích hợp để nói chuyện. Ngày mai tôi sẽ đến.”
Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
“Đứng lại.” Thẩm Tư Thanh nắm lấy bản hợp đồng trên bàn, một góc của nó đã bị hắn vò nhăn nhúm, sau đó ném về phía cô, bản hợp đồng mỏng bị một lực mạnh ném xuống, lao vút xuống nền đá, rơi xuống chân cô.
“Bản hợp đồng này, cô đừng mơ tưởng tôi sẽ ký nó, còn nữa, ngày mai cô không cần đến, tôi sẽ không bao giờ tiếp cô một lần nào nữa.”
Tô Mộc Cầm cắn răng, móng tay sắc nhọn đã khảm vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, cô im lặng cúi người xuống, nhặt bản hợp đồng lên, quay người rời đi, nhưng khi cánh tay vừa chạm đến cánh cửa, cô đã bị một lực kéo lại, sau đó đôi môi ấm nóng đột nhiên hung hăng hạ xuống khiến cô không kịp phản kháng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook