Nếu Như Chưa Từng Gặp Anh
-
Chương 6: Anh không là giấc mơ…
Chưa bao giờ em nghĩ anh là giấc mơ của em, M ạ, dù những cảm xúc về anh thật yên nhiên, xinh đẹp. Như thể, anh đến Trái Đất này hơn ba mươi năm về trước, chỉ để gặp em…
Em từng nghĩ, nếu một ngày nào đó không làm báo, em sẽ chờ nhân duyên nào để có thể gặp anh?
Em sẽ chạy đến bệnh viện của anh để được làm một cô bệnh nhân bất đắc dĩ, và nói với anh rằng: “Này M, em là một nhà thiết kế thời trang và do bất cẩn, em bị một chiếc kéo xén vào tay, anh băng bó giùm em vết thương này nhé?”
Thực sự, ngay lúc này đây, em không biết làm gì đế được gặp anh. Em đơn độc nhắn tin cho anh mỗi ngày, dù anh ở rất gần. Cự ly bao nhiêu là đủ gần? Em cũng không biết việc ngồi gần anh thêm chút nữa, có giúp em nhân đôi cảm giác bình yên hay lại trắc ẩn muôn phần?
Chỉ biết rằng em thực sự nhớ anh, rằng M là một chàng trai có th6a5t và hiện hữu trong cuộc đời này. Chứ không phải là giấc mơ.
Em bắt đầu cảm thấy mỗi ngày của mình bình thường bắt đầu bằng những háo hức, lúc cầm điện thoại lên, em luôn ấn danh bạ sang chữ M, và lúc nào cũng có vô vàn những tin nhắn mà em muốn dốc cạn gửi anh, Tin nhắn nào gửi anh, em cũng đắn đo trước nút send vài giây, sự đắn đo ấy chứa cả sự chờ đợi dài như sông cạn đá mòn. Em viết: “M, em từng có điều ước thật nhỏ nhoi, là được dụi đầu vào ngực anh và thì thầm về những trận mưa rào nặng hạt vào tháng Bảy ngâu. Và cái ngày mà em miệt mài xóa bỏ những ký ức về người cũ. Người đã rời khỏi Trái Đất này, trước khi anh kịp xuất hiện, đánh thức em bởi một câu nói rất thương: Cô bé!”
Em bắt đầu quên mất, thứ em quan tâm chỉ là anh, M ạ. Em vẫn chưa đủ rộng lượng để quan tâm đến cuộc sống xung quanh anh: Bố mẹ anh có khỏe không? Đồng nghiệp của anh thế nào? Anh đã từng yêu anh như sinh mệnh? Em chưa đủ rộng lượng để hỏi về quá khứ của anh, dù giữa em và anh, chỉ giống như là tình yêu, một cảm xúc chợt đến, giống như mùi thơm của hoa uất kim hương phảng phất đâu đó khi cơn gió vừa đi qua, vô tình vương vãi lại.
Em từng rơi tự do xuống miệng vựa khi nghe thoáng đâu đó có lần, anh đã đứng mỏi chân ở cổng trường Đại học Sư phạm, chỉ để chờ đợi cô gái của riêng mình. Nhói lòng! Em run lên dù chưa gì nhiều hơn về anh.
M, cảm xúc vô tội của em – em khẻ tựa lưng vào tường, rên rỉ trong ý nghĩ rất đau.
Khi nghe trong tim như có cơn bão vừa đi qua, ngổn ngang và đổ vỡ, em mới nhận ra mình vừa sống lại.
M, anh không phải là giấc mơ, bởi cảm giác mất mát của em gần lắm! Nhưng M này, ngoài kia có những lời thì thầm rất đẹp, anh có nghe thấy không?
***
Tôi và M vẫn gặp nhau giữa đám đông như hai người thân thiết và xa lạ, cảm xúc có phần mâu thuẫn trong tôi. M vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào khi tôi đứng đối diện.
Buổi sáng hôm ấy, tôi ngồi cùng xe với M đến bệnh viện ở thành phố Y. Khi nghe đồng nghiệp của M nói về những chiếc xe Lexus và Fantom biển tứ quý ở thành phố mù sương này, thì tôi lại reo lên kinh ngạc về một loài cỏ lạ mọc ven đường. Cây cỏ cao vút, thanh mảnh như lưỡi kiếm. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, những cây cỏ mọc tua tủa ấy như một rừng chông mác lao xao. Đồng nghiệp của M cười rú lên, và chỉ duy nhất M im lặng. M im lặng vì đồng cảm với tôi, hay đơn giản, vì M sợ góp thêm tiếng cười sẽ khiến tôi tổn thương và nếu bớt đi tiếng cười của M, tôi sẽ được chia sẻ?
Tôi gom nhặt những cảm xúc dành cho M cũng bởi những ngọt ngào bé nhỏ ấy. M khác biệt giữa đám đông, và sự khác biệt ấy gieo vào tôi những yên nhiên?
Tôi mải mê ngắm M khi đang say sưa làm việc, và lén cầm điện thoại chụp M, hình ảnh này của anh sẽ khắc sâu trong tâm trí tôi như ánh nến rực sáng ở giây phút cuối cùng của nó. M trò chuyện với bệnh nhân, trìu mến từng lời. Tôi dịu dàng đón lấy những âm thanh quan thuộc của M, như thể tất cả sự trìu mến ấy, chỉ dành cho tiêng tôi.
- Cháu lên mấy tuổi rồi? Nghe chú hỏi này, năm nay bé Nguyên học lớp mấy? Nếu khóc to quá là cái miệng Nguyên sẽ bớt xinh đấy.
Đứa bé đang ngằn ngặt bỗng ngừng khóc nhìn M. Lẽ nào bé gái 6 tuổi kia đã tìm thấy nơi trú ẩn cho nỗi sợ hãi từ sự dỗ dành của M? Và cả buổi sáng hôm ấy, tôi kinh ngạc vì M có rất nhiều lời cưng nựng nhẹ nhàng dành cho những bệnh nhân tí hon của mình. M cứ như vậy từ sáng đến trưa, từ chiều đến tối, từ tối đến ca trực đêm và M rất ít ngủ.
- Anh giống như Hesman ấy, không mệt sao M? – Tôi đưa cho M chiếc khăn thấm mồ hôi, giọng thủ thỉ.
- Anh quen rồi – M đáp. –Em sẽ thấy người làm nghề y rất vất vả thế nào qua chuyến đi thực tế này, đúng không?
- Vâng. – Tôi mỉm cười. -Và em cũng thấy, việc anh xuất hiện ở Trái Đất này, chỉ để làm bác sĩ.
M cười. Tôi đã khéo lấy lòng M bằng một câu chứa đựng cả sự dịu dàng và đồng cảm. Nhưng, tôi vẫn nhủ thầm, M ơi, thực sự em vẫn sợ đến bệnh viện vô cùng. Em hiểu rằng, những bác sĩ khoác áo blouse như anh, đã đi một chặng đường quá dài, đi qua tuổi thanh xuân tươi đẹp để có thể cống hiến trí tuệ cho công việc đầy thử thách này. Nhưng em vẫn thấy sợ hãi bởi sự vô cảm của rất nhiều đồng nghiệp anh, vì đã phản bội lời thế Hypocrat. Tôi trời khỏi cuộc trò chuyện với M mà không biết sẽ đi đâu? Có những lúc tôi thấy hoang mang khi không thể yêu tất cả những gì gần gũi với M. Phải chăng, vì thế mà M và tôi lúc nào cũng có một cự ly đèm đẹp, giống như cuộc hò hẹn ban đầu? Tôi chếnh choáng như vừa ủ men những ý nghĩ về M, rất thương!
***
M này, liệu em có thể thương riêng mình anh, chỉ đơn giản vì anh đã có mặt ở Trái Đất đúng lúc em vừa rớt xuống một ký ức xám xịt? Chỉ vì em đã tìm thấy ở anh, sự hiện hữu của P. Em thực sự rất run, khi nghe anh nói một câu quan thuộc mà P đã nói với em vào ngày hoàng hôn rơi tõm xuống vực sâu, và em đã chết lặng bởi một tinh cầu tuyệt đẹp rời bỏ nhân gian.
P nói rằng: “Di à! Tớ chỉ quan tâm tới chuyên môm thôi, và tớ không hề có tham vọng bước lên đỉnh cao nào khác. Mọi thứ, sẽ tự nó đến.”
Và hôm nay, anh cũng nói với em như vậy.
Thấy rất run vì chạm vào tim một mũi kim lý ức, nhói thê! (Tôi vẽ icon buồn thiu trên giấy trắng).
***
Và cả ngày hôm ấy, tôi giam mình trong phòng để không phải gặp M.
Dù một ngày hôm ấy, dài và sâu như đáy vực. Đáy vực sâu bao nhiêu mà hòn sỏi rơi xuống, không vẳng lại một hồi âm rạn vỡ?
Đáy vực sâu bao nhiêu???
Em từng nghĩ, nếu một ngày nào đó không làm báo, em sẽ chờ nhân duyên nào để có thể gặp anh?
Em sẽ chạy đến bệnh viện của anh để được làm một cô bệnh nhân bất đắc dĩ, và nói với anh rằng: “Này M, em là một nhà thiết kế thời trang và do bất cẩn, em bị một chiếc kéo xén vào tay, anh băng bó giùm em vết thương này nhé?”
Thực sự, ngay lúc này đây, em không biết làm gì đế được gặp anh. Em đơn độc nhắn tin cho anh mỗi ngày, dù anh ở rất gần. Cự ly bao nhiêu là đủ gần? Em cũng không biết việc ngồi gần anh thêm chút nữa, có giúp em nhân đôi cảm giác bình yên hay lại trắc ẩn muôn phần?
Chỉ biết rằng em thực sự nhớ anh, rằng M là một chàng trai có th6a5t và hiện hữu trong cuộc đời này. Chứ không phải là giấc mơ.
Em bắt đầu cảm thấy mỗi ngày của mình bình thường bắt đầu bằng những háo hức, lúc cầm điện thoại lên, em luôn ấn danh bạ sang chữ M, và lúc nào cũng có vô vàn những tin nhắn mà em muốn dốc cạn gửi anh, Tin nhắn nào gửi anh, em cũng đắn đo trước nút send vài giây, sự đắn đo ấy chứa cả sự chờ đợi dài như sông cạn đá mòn. Em viết: “M, em từng có điều ước thật nhỏ nhoi, là được dụi đầu vào ngực anh và thì thầm về những trận mưa rào nặng hạt vào tháng Bảy ngâu. Và cái ngày mà em miệt mài xóa bỏ những ký ức về người cũ. Người đã rời khỏi Trái Đất này, trước khi anh kịp xuất hiện, đánh thức em bởi một câu nói rất thương: Cô bé!”
Em bắt đầu quên mất, thứ em quan tâm chỉ là anh, M ạ. Em vẫn chưa đủ rộng lượng để quan tâm đến cuộc sống xung quanh anh: Bố mẹ anh có khỏe không? Đồng nghiệp của anh thế nào? Anh đã từng yêu anh như sinh mệnh? Em chưa đủ rộng lượng để hỏi về quá khứ của anh, dù giữa em và anh, chỉ giống như là tình yêu, một cảm xúc chợt đến, giống như mùi thơm của hoa uất kim hương phảng phất đâu đó khi cơn gió vừa đi qua, vô tình vương vãi lại.
Em từng rơi tự do xuống miệng vựa khi nghe thoáng đâu đó có lần, anh đã đứng mỏi chân ở cổng trường Đại học Sư phạm, chỉ để chờ đợi cô gái của riêng mình. Nhói lòng! Em run lên dù chưa gì nhiều hơn về anh.
M, cảm xúc vô tội của em – em khẻ tựa lưng vào tường, rên rỉ trong ý nghĩ rất đau.
Khi nghe trong tim như có cơn bão vừa đi qua, ngổn ngang và đổ vỡ, em mới nhận ra mình vừa sống lại.
M, anh không phải là giấc mơ, bởi cảm giác mất mát của em gần lắm! Nhưng M này, ngoài kia có những lời thì thầm rất đẹp, anh có nghe thấy không?
***
Tôi và M vẫn gặp nhau giữa đám đông như hai người thân thiết và xa lạ, cảm xúc có phần mâu thuẫn trong tôi. M vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào khi tôi đứng đối diện.
Buổi sáng hôm ấy, tôi ngồi cùng xe với M đến bệnh viện ở thành phố Y. Khi nghe đồng nghiệp của M nói về những chiếc xe Lexus và Fantom biển tứ quý ở thành phố mù sương này, thì tôi lại reo lên kinh ngạc về một loài cỏ lạ mọc ven đường. Cây cỏ cao vút, thanh mảnh như lưỡi kiếm. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, những cây cỏ mọc tua tủa ấy như một rừng chông mác lao xao. Đồng nghiệp của M cười rú lên, và chỉ duy nhất M im lặng. M im lặng vì đồng cảm với tôi, hay đơn giản, vì M sợ góp thêm tiếng cười sẽ khiến tôi tổn thương và nếu bớt đi tiếng cười của M, tôi sẽ được chia sẻ?
Tôi gom nhặt những cảm xúc dành cho M cũng bởi những ngọt ngào bé nhỏ ấy. M khác biệt giữa đám đông, và sự khác biệt ấy gieo vào tôi những yên nhiên?
Tôi mải mê ngắm M khi đang say sưa làm việc, và lén cầm điện thoại chụp M, hình ảnh này của anh sẽ khắc sâu trong tâm trí tôi như ánh nến rực sáng ở giây phút cuối cùng của nó. M trò chuyện với bệnh nhân, trìu mến từng lời. Tôi dịu dàng đón lấy những âm thanh quan thuộc của M, như thể tất cả sự trìu mến ấy, chỉ dành cho tiêng tôi.
- Cháu lên mấy tuổi rồi? Nghe chú hỏi này, năm nay bé Nguyên học lớp mấy? Nếu khóc to quá là cái miệng Nguyên sẽ bớt xinh đấy.
Đứa bé đang ngằn ngặt bỗng ngừng khóc nhìn M. Lẽ nào bé gái 6 tuổi kia đã tìm thấy nơi trú ẩn cho nỗi sợ hãi từ sự dỗ dành của M? Và cả buổi sáng hôm ấy, tôi kinh ngạc vì M có rất nhiều lời cưng nựng nhẹ nhàng dành cho những bệnh nhân tí hon của mình. M cứ như vậy từ sáng đến trưa, từ chiều đến tối, từ tối đến ca trực đêm và M rất ít ngủ.
- Anh giống như Hesman ấy, không mệt sao M? – Tôi đưa cho M chiếc khăn thấm mồ hôi, giọng thủ thỉ.
- Anh quen rồi – M đáp. –Em sẽ thấy người làm nghề y rất vất vả thế nào qua chuyến đi thực tế này, đúng không?
- Vâng. – Tôi mỉm cười. -Và em cũng thấy, việc anh xuất hiện ở Trái Đất này, chỉ để làm bác sĩ.
M cười. Tôi đã khéo lấy lòng M bằng một câu chứa đựng cả sự dịu dàng và đồng cảm. Nhưng, tôi vẫn nhủ thầm, M ơi, thực sự em vẫn sợ đến bệnh viện vô cùng. Em hiểu rằng, những bác sĩ khoác áo blouse như anh, đã đi một chặng đường quá dài, đi qua tuổi thanh xuân tươi đẹp để có thể cống hiến trí tuệ cho công việc đầy thử thách này. Nhưng em vẫn thấy sợ hãi bởi sự vô cảm của rất nhiều đồng nghiệp anh, vì đã phản bội lời thế Hypocrat. Tôi trời khỏi cuộc trò chuyện với M mà không biết sẽ đi đâu? Có những lúc tôi thấy hoang mang khi không thể yêu tất cả những gì gần gũi với M. Phải chăng, vì thế mà M và tôi lúc nào cũng có một cự ly đèm đẹp, giống như cuộc hò hẹn ban đầu? Tôi chếnh choáng như vừa ủ men những ý nghĩ về M, rất thương!
***
M này, liệu em có thể thương riêng mình anh, chỉ đơn giản vì anh đã có mặt ở Trái Đất đúng lúc em vừa rớt xuống một ký ức xám xịt? Chỉ vì em đã tìm thấy ở anh, sự hiện hữu của P. Em thực sự rất run, khi nghe anh nói một câu quan thuộc mà P đã nói với em vào ngày hoàng hôn rơi tõm xuống vực sâu, và em đã chết lặng bởi một tinh cầu tuyệt đẹp rời bỏ nhân gian.
P nói rằng: “Di à! Tớ chỉ quan tâm tới chuyên môm thôi, và tớ không hề có tham vọng bước lên đỉnh cao nào khác. Mọi thứ, sẽ tự nó đến.”
Và hôm nay, anh cũng nói với em như vậy.
Thấy rất run vì chạm vào tim một mũi kim lý ức, nhói thê! (Tôi vẽ icon buồn thiu trên giấy trắng).
***
Và cả ngày hôm ấy, tôi giam mình trong phòng để không phải gặp M.
Dù một ngày hôm ấy, dài và sâu như đáy vực. Đáy vực sâu bao nhiêu mà hòn sỏi rơi xuống, không vẳng lại một hồi âm rạn vỡ?
Đáy vực sâu bao nhiêu???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook