Nếu Như Chưa Từng Gặp Anh
-
Chương 10: Lỗi hẹn
Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không được gặp anh, nhưng đồng thời thế giới cũng quá ư nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống anh
(Khuyết danh)
Rời xa M tôi vẫn nghe tiếng hòn sỏi trong tâm trí, u uẩn, muộn phiền. M đã có Mai Liên? Hay Mai Liên đã có M? Anh hãy cho em biết đi? Ngày chớm đông, se sắt, khiến nỗi hoang mang trong tôi chợt đẩy như dòng sông mùa lũ.
Bỏ cuộc. Tình yêu không có chỗ cho sự hiếu thắng.
Tôi bất giác đưa hai bàn tay bưng kín gương mặt trái xoan, đẩy nước. Tất cả sự tuyệt vọng mang tên Mai Liên tràn qua kẽ tay. Tôi gục đầu trên bàn làm việc một lúc lâu, mặc dạ dày réo vì bỏ bữa, mặc trái tim muốn vỡ tung vì một bàn tay bóp của.
Tôi chọn cách nhắn tin cho M mỗi ngày. Tôi không nhớ đã nhắn cho anh bao nhiu tin. Đến mức, những ngón tay tôi rã rời. Mà vẫn chưa nói hết nỗi lòng tôi, với M. Tôi muốn níu kéo từng giây phút, được liên lạc với anh. Để anh biết tôi vẫn còn sống sót trên thế gian này. Và để tôi cũng biết, anh vẫn ở một nơi nào.
Em nhớ anh rất nhiều, M ạ!
Tin nhắn cuối cùng sending trong cảm giác nhớ thương đằng đẵng. Có chút tự ái, sợ hãi khi tôi liên tưởng, M đang ở bên Mai Liên. Mà, Mai Liên là ai? Là ai mà có thể khiến tôi chua xót đến vậy?
Cảm ơn chiếc Samsung s2 đã lỗi mốt này. “Cục gạch” của tôi đã được đứa cháu ném lên ném xuống tơi tả, nhưng nó vẫn miệt mài chuyển những nhớ thương, hờn tủi đến M.
Bất giác điện thoại có tin nhắn đến. Của M.
Message 1: Anh xin lỗi. Trái tim anh đã trở nên vô cảm rồi, Di à. Nghe anh nói này! Anh cũng từng yêu N - tên của người con gái ấy như sinh mệnh. N từng là không khí, từng là nước uống và là ánh mặt trời của anh, trong suốt những năm tháng tuổi trẻ bền bỉ và yên thành.
Message 2: Vì thế, em, Mai Liên, hay bất cứ người con gái nào đến với anh trong lúc này. Đều khiên anh dễ nhìn thấy đây là vưc hơn là trời xanh. Tiếng sỏi chạm xuống đáy vực, cái ngày mà N dứt khoát bước đi ấy. Cứ dai dẳng trong ký ức anh. Mưa cũng như nắng, đám mây ấy luôn ẩn hiện.
Message 3: Anh xin lỗi em!
Cơn đau quặn thắt giống như bị viêm dạ dày. Tôi vội uống mấy viên thuốc trên bàn làm việc, tôi nằm vật xuống. Tôi lại khóc. Lúc này, cảm giác đau như tờ giấy bị xé vụn. Từng mảnh từng mảnh vụn như mảnh ký ức mà tôi đã từng có với P, rơi xuống mặt đáy, lòa xòa gió bay thành trăm mảnh? Một lần nữa, sự cao ngạo bất lực của tôi lại ào ào như đê vỡ, chắn hướng nào cũng ồ ạt tuôn ra nhưng bất lực muộn phiền.
Mà sao chúng ta không thể hoán đổi cho nhau, M? sao cô ấy không thể đến với P và e m không thể đến với anh? Em và P đã đi qua nhau một khoảng thời gian quá dài, chỉ còn giữ trong tim những kỷ niệm không thể làm lại. Anh cũng thế mà, đúng không?
M im lặng. Khi tôi cần M trả lời, anh luôn im lặng. Sự im lặng dài như mưa ngâu. Trả lời em đi, M? Tôi cầm chiếc s2 màu đen, chờ đợi mòn mỏi. M cũng đợi chờ mòn mỏi một điều gì đó, nhưng chắc chắn, những điều ấy không đến từ hiện tại. M là chàng trai cũng Bảo Bình ương bướng, lì lợm và chỉ biết yêu quá khứ đã ủ men.
Chiều hôm ấy, dai hơn cả số tuổi của tôi và M gộp lại. Sự im lặng của M bằng cả cuộc đời của tôi và M cộng lại. Tôi cầm điện thoại gọi M, đầu dây bên kia, M vẫn nhỏ nhẹ: “Anh đây, Di!”
- Chúng ta gặp nhau, M nhé? Ngay bây giờ.
- Hôm nay anh bận rồi, Di à!
- Anh trực phải không? – Tôi bối rối.
- Không, anh có việc bận rồi.
Chỉ nghe M nói vậy, tôi lại thấy mùi khét lẹt của cái gì vừa quá lửa. Phải chăng là sự thất vọng của tôi sắp tan chảy? Tôi đã mải miết biên tập những bài báo cuối cùn chuẩn bị lên trang. Tôi làm việc miệt mài, kiên nhẫn và háo hức, cũng vì nghĩ rằng sắp gặp mặt M. Điện thoại rơi, xoay mấy vòng, bung nắp, cục pin lăn ra ngoài, chao đảo rồi nằm im trên mặt đất. Tôi không còn tâm trí lượm lặt nó lên nữa. Tôi cũng không quan tâm đến cảm xúc đang quá lửa và rực cháy trong tôi. Là sự thất vọng vì hụt hẫng. Hay vì nỗi hoang mang. Không thể gặp M ngay tối nay.
Tôi bước ra khỏi phòng làm việc như kẻ mộng du, trên tay cầm tập bản bông trang báo cáo vừa biên tập xong. Hân, biên tập viên mảng bạn đọc thấy vậy, gọi: “Di, chị đi đâu mà như mất hồn thế?” Tôi dừng lại nhìn Hân, mỉm cười. Đồng hồ chỉ 17 giờ 15 phút. Tôi đã ngồi ở phòng biên tập bốn tiếng đồng hồ.
Tôi đã làm việc trong bốn giờ liền, với nỗi nhớ M quay quất vậy ư? Tôi đã không chuyên tâm vào công việc trong suốt bốn tiếng đồng hồ ấy? Dừng lại ở bàn làm việc của Hân, tôi nhỏ nhẹ: “Em bảo biên tập viên kiểm soát morat kỹ hơn giùm chị nhé, hôm nay chị không được khỏe.”
Tôi bước xuống tầng 1, ra quán trà đá dưới cổng tòa soạn, gặm nhấm sự tê tái của một cô gái bị nói lời chối từ. Người đông qus, những chiếc xe máy cứ nhích từng xắng-ty-mét một. Giờ này không thể gặp tôi, M ở đâu?
Tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho M “Khi không gặp em, anh ở đâu?”
Lúc tôi vừa chạm tay vào nút send nhưng chưa kịp nhấn, bỗng có tiếng va chạm xe. Tiếng phanh rít bên đường rất dài, như tàu về ga cuối. Phía bên kai đường, một người giống M, vừa dừng xe và dìu bà cụ bị hai thanh niên phóng nhanh vượt ẩu quệt phải. Tôi cất điện thoại vào túi, đứng dậy, chạy đến. Nhưng lúc tôi vừa len lỏi đến nơi, chỉ kịp nhìn thấu M nắm tay một cô gái có mái tóc dài và đẹp. Và đi an yên giữ dòng đời, như chưa từng gặp tôi trên trái đất này.
Tôi từng nói với M: “M này, em ước sao có thể nắm tay anh, an yên đi giữa dòng đời này, dù chỉ một tiếng đồng hồ thoi, cũng được.”
Một tiếng đồng hồ thôi, có được không M? Thế nhưng, điều ước đó của tôi, M đã dành cho người con gái khác. Tôi hối hả quay về phòng làm việc, để biên tập nốt trang báo còn lại trong trạng thái của người vừa đi qua thời khắc bằng cuộc đời của tôi, của M, P, N và Mai Liên cộng lại. Có dài quá không???
_
(Khuyết danh)
Rời xa M tôi vẫn nghe tiếng hòn sỏi trong tâm trí, u uẩn, muộn phiền. M đã có Mai Liên? Hay Mai Liên đã có M? Anh hãy cho em biết đi? Ngày chớm đông, se sắt, khiến nỗi hoang mang trong tôi chợt đẩy như dòng sông mùa lũ.
Bỏ cuộc. Tình yêu không có chỗ cho sự hiếu thắng.
Tôi bất giác đưa hai bàn tay bưng kín gương mặt trái xoan, đẩy nước. Tất cả sự tuyệt vọng mang tên Mai Liên tràn qua kẽ tay. Tôi gục đầu trên bàn làm việc một lúc lâu, mặc dạ dày réo vì bỏ bữa, mặc trái tim muốn vỡ tung vì một bàn tay bóp của.
Tôi chọn cách nhắn tin cho M mỗi ngày. Tôi không nhớ đã nhắn cho anh bao nhiu tin. Đến mức, những ngón tay tôi rã rời. Mà vẫn chưa nói hết nỗi lòng tôi, với M. Tôi muốn níu kéo từng giây phút, được liên lạc với anh. Để anh biết tôi vẫn còn sống sót trên thế gian này. Và để tôi cũng biết, anh vẫn ở một nơi nào.
Em nhớ anh rất nhiều, M ạ!
Tin nhắn cuối cùng sending trong cảm giác nhớ thương đằng đẵng. Có chút tự ái, sợ hãi khi tôi liên tưởng, M đang ở bên Mai Liên. Mà, Mai Liên là ai? Là ai mà có thể khiến tôi chua xót đến vậy?
Cảm ơn chiếc Samsung s2 đã lỗi mốt này. “Cục gạch” của tôi đã được đứa cháu ném lên ném xuống tơi tả, nhưng nó vẫn miệt mài chuyển những nhớ thương, hờn tủi đến M.
Bất giác điện thoại có tin nhắn đến. Của M.
Message 1: Anh xin lỗi. Trái tim anh đã trở nên vô cảm rồi, Di à. Nghe anh nói này! Anh cũng từng yêu N - tên của người con gái ấy như sinh mệnh. N từng là không khí, từng là nước uống và là ánh mặt trời của anh, trong suốt những năm tháng tuổi trẻ bền bỉ và yên thành.
Message 2: Vì thế, em, Mai Liên, hay bất cứ người con gái nào đến với anh trong lúc này. Đều khiên anh dễ nhìn thấy đây là vưc hơn là trời xanh. Tiếng sỏi chạm xuống đáy vực, cái ngày mà N dứt khoát bước đi ấy. Cứ dai dẳng trong ký ức anh. Mưa cũng như nắng, đám mây ấy luôn ẩn hiện.
Message 3: Anh xin lỗi em!
Cơn đau quặn thắt giống như bị viêm dạ dày. Tôi vội uống mấy viên thuốc trên bàn làm việc, tôi nằm vật xuống. Tôi lại khóc. Lúc này, cảm giác đau như tờ giấy bị xé vụn. Từng mảnh từng mảnh vụn như mảnh ký ức mà tôi đã từng có với P, rơi xuống mặt đáy, lòa xòa gió bay thành trăm mảnh? Một lần nữa, sự cao ngạo bất lực của tôi lại ào ào như đê vỡ, chắn hướng nào cũng ồ ạt tuôn ra nhưng bất lực muộn phiền.
Mà sao chúng ta không thể hoán đổi cho nhau, M? sao cô ấy không thể đến với P và e m không thể đến với anh? Em và P đã đi qua nhau một khoảng thời gian quá dài, chỉ còn giữ trong tim những kỷ niệm không thể làm lại. Anh cũng thế mà, đúng không?
M im lặng. Khi tôi cần M trả lời, anh luôn im lặng. Sự im lặng dài như mưa ngâu. Trả lời em đi, M? Tôi cầm chiếc s2 màu đen, chờ đợi mòn mỏi. M cũng đợi chờ mòn mỏi một điều gì đó, nhưng chắc chắn, những điều ấy không đến từ hiện tại. M là chàng trai cũng Bảo Bình ương bướng, lì lợm và chỉ biết yêu quá khứ đã ủ men.
Chiều hôm ấy, dai hơn cả số tuổi của tôi và M gộp lại. Sự im lặng của M bằng cả cuộc đời của tôi và M cộng lại. Tôi cầm điện thoại gọi M, đầu dây bên kia, M vẫn nhỏ nhẹ: “Anh đây, Di!”
- Chúng ta gặp nhau, M nhé? Ngay bây giờ.
- Hôm nay anh bận rồi, Di à!
- Anh trực phải không? – Tôi bối rối.
- Không, anh có việc bận rồi.
Chỉ nghe M nói vậy, tôi lại thấy mùi khét lẹt của cái gì vừa quá lửa. Phải chăng là sự thất vọng của tôi sắp tan chảy? Tôi đã mải miết biên tập những bài báo cuối cùn chuẩn bị lên trang. Tôi làm việc miệt mài, kiên nhẫn và háo hức, cũng vì nghĩ rằng sắp gặp mặt M. Điện thoại rơi, xoay mấy vòng, bung nắp, cục pin lăn ra ngoài, chao đảo rồi nằm im trên mặt đất. Tôi không còn tâm trí lượm lặt nó lên nữa. Tôi cũng không quan tâm đến cảm xúc đang quá lửa và rực cháy trong tôi. Là sự thất vọng vì hụt hẫng. Hay vì nỗi hoang mang. Không thể gặp M ngay tối nay.
Tôi bước ra khỏi phòng làm việc như kẻ mộng du, trên tay cầm tập bản bông trang báo cáo vừa biên tập xong. Hân, biên tập viên mảng bạn đọc thấy vậy, gọi: “Di, chị đi đâu mà như mất hồn thế?” Tôi dừng lại nhìn Hân, mỉm cười. Đồng hồ chỉ 17 giờ 15 phút. Tôi đã ngồi ở phòng biên tập bốn tiếng đồng hồ.
Tôi đã làm việc trong bốn giờ liền, với nỗi nhớ M quay quất vậy ư? Tôi đã không chuyên tâm vào công việc trong suốt bốn tiếng đồng hồ ấy? Dừng lại ở bàn làm việc của Hân, tôi nhỏ nhẹ: “Em bảo biên tập viên kiểm soát morat kỹ hơn giùm chị nhé, hôm nay chị không được khỏe.”
Tôi bước xuống tầng 1, ra quán trà đá dưới cổng tòa soạn, gặm nhấm sự tê tái của một cô gái bị nói lời chối từ. Người đông qus, những chiếc xe máy cứ nhích từng xắng-ty-mét một. Giờ này không thể gặp tôi, M ở đâu?
Tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho M “Khi không gặp em, anh ở đâu?”
Lúc tôi vừa chạm tay vào nút send nhưng chưa kịp nhấn, bỗng có tiếng va chạm xe. Tiếng phanh rít bên đường rất dài, như tàu về ga cuối. Phía bên kai đường, một người giống M, vừa dừng xe và dìu bà cụ bị hai thanh niên phóng nhanh vượt ẩu quệt phải. Tôi cất điện thoại vào túi, đứng dậy, chạy đến. Nhưng lúc tôi vừa len lỏi đến nơi, chỉ kịp nhìn thấu M nắm tay một cô gái có mái tóc dài và đẹp. Và đi an yên giữ dòng đời, như chưa từng gặp tôi trên trái đất này.
Tôi từng nói với M: “M này, em ước sao có thể nắm tay anh, an yên đi giữa dòng đời này, dù chỉ một tiếng đồng hồ thoi, cũng được.”
Một tiếng đồng hồ thôi, có được không M? Thế nhưng, điều ước đó của tôi, M đã dành cho người con gái khác. Tôi hối hả quay về phòng làm việc, để biên tập nốt trang báo còn lại trong trạng thái của người vừa đi qua thời khắc bằng cuộc đời của tôi, của M, P, N và Mai Liên cộng lại. Có dài quá không???
_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook