Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá
-
Chương 9: Muốn (3)
Thường Tương Tư phát hiện ra thái độ Thái Bỉnh Khôn đối với mình vô cùng kỳ lạ, cứ nói chuyện lại đỏ mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí cô chỉ cần nhìn anh ta vài lần, anh ta sẽ bắt đầu luống cuống tay chân. Cô lại quan sát Thái Bỉnh Khôn nói chuyện với người khác, tự nhiên tự tại, nghĩ rồi lại nghĩ, cô chưa từng có ám chỉ gì vượt quá quan hệ đồng nghiệp với Thái Bỉnh Khôn mà.
Thường Tương Tư không tiện vận động, đến giờ bèn đi hỗ trợ nấu cơm, thức ăn vô cùng phong phú, thống nhất nấu trong phòng bếp công cộng tầng một. Dựa theo tính chất công việc của nhân viên y tế, chung cư thống nhất bố trí phòng bếp công cộng, trang bị đồ dùng cơ bản, người nào có nhu cầu đều có thể tự hành động giải quyết vấn đề ăn uống.
Thường Tương Tư hỏi mấy đồng nghiệp nữ chuẩn bị thực đơn, xắn tay áo nấu nước ấm để rửa rau, xắt rau, thái thịt, chỉ chốc lát đã hoàn thành việc dao thớt. Cô thưởng thức những lát thịt đều tăm tắp do chính mình thái ra, ừm, cổ tay bị thương cũng không ảnh hưởng đến năng lực của cô.
Bác sĩ Tiểu Vương thăm dò vào phòng bếp: “Chị Tương Tư, có cần em giúp đỡ không ạ? Em có thể xào rau, sắp mâm!”
Thường Tương Tư vừa lau tay vừa nhìn thực đơn: “Có, em vào xào đi.”
Tiểu Vương lập tức vào phòng bếp, đeo tạp dề bắt đầu làm việc.
Thường Tương Tư dựa vào cửa xem động tác bật lửa chao dầu không quá thuần thục của cô nàng, cô ấy còn trẻ, trên mặt mang theo hơi thở của thiếu nữ, hai má tràn đầy collagen. Có lẽ muốn thể hiện cho người trong lòng thấy nên rất nghiêm túc, tựa như đang đối mặt với một ca phẫu thuật phức tạp.
Tuổi trẻ, thật tốt!
Thường Tương Tư nghe thấy chuông điện thoại vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn Bạch Văn Nguyên gửi.
Thường Tương Tư không trả lời, khoảng ba phút sau, Bạch Văn Nguyên lại gửi: “Em thật sự không trả lời tôi ư?”
“Hiện tại còn chưa tới ngày mai.” Thường Tương Tư một tay gõ chữ, khóe miệng mang theo ý cười.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi tới tìm em.”
Thường Tương Tư mỉm cười, nhìn mọi người xung quanh, đáp lại: “Không cần, không tiện.”
“Vậy em tới tìm tôi nhé?” Bạch Văn Nguyên gấp không chờ nổi.
Thường Tương Tư cảm thấy Bạch Văn Nguyên chỉ bị tình dục làm cho u mê mà thôi, không trả lời.
Bạch Văn Nguyên không phải người dễ dàng từ bỏ, tiếp tục nhắn tới: “Bắt đầu từ bây giờ, nếu trong vòng một tiếng nữa em không tới chỗ tôi, tôi sẽ xuất phát đi tìm em. Em hiểu tính tôi mà!”
Thường Tương Tư cau mày, cảm thấy tính cách không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Bạch Văn Nguyên rất có vấn đề.
“Cô đau đầu ư? Sao trông sắc mặt xấu thế?” Không biết Thái Bỉnh Khôn đứng sau Thường Tương Tư khi nào, nhỏ giọng dò hỏi.
Thường Tương Tư lập tức cất điện thoại, Thái Bỉnh Khôn thoáng liếc được mấy chữ.
“Không phải!” Thường Tương Tư phủ nhận.
Thái Bỉnh Khôn đứng bên cạnh Thường Tương Tư: “Vết thương trên tay cô thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.” Thường Tương Tư nhìn xuống, đã không còn sưng, chẳng qua vết bầm tím trông hơi sợ thôi.
Thái Bỉnh Khôn còn muốn nói gì đó, trong phòng bếp lại truyền ra tiếng loảng xoảng. Hai người nhìn sang, bác sĩ Tiểu Vương luống cuống làm đổ một đĩa thức ăn trên kệ bếp, mặt đất rơi đầy thức ăn.
“Cẩn thận, cẩn thận.” Thái Bỉnh Khôn vội nói: “Cô đừng nhúc nhích, để tôi đi lấy chổi tới xử lý.” Nói xong vội vã đi tìm chổi và thùng rác, quả thực là một người đàn ông ấm áp.
Bác sĩ Tiểu Vương đỏ mặt đứng một bên, Thường Tương Tư cười với cô ấy: “Ai mới nấu cơm đều như vậy cả, chuyện thường tình mà.”
Bác sĩ Tiểu Vương rũ đầu, “Dạ” một tiếng.
Thường Tương Tư cất điện thoại vào túi áo, nói: “Tiểu Vương, một người bạn của chị vừa mới nhắn tin mời ăn cơm, chị không ăn với mọi người nữa. Chị đi trước đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt chị Tương Tư!” Giọng Tiểu Vương càng nhỏ.
Thường Tương Tư nhìn cô ấy nói: “Em cố lên!”
Mặt Tiểu Vương đỏ như máu, Thường Tương Tư mím môi cười.
Thường Tương Tư chuồn ra khỏi chung cư, gọi taxi đến chỗ Bạch Văn Nguyên, nhịp tim cô nhanh hơn bình thường.
Dọc đường đi Bạch Văn Nguyên không gửi tin nhắn nữa, Thường Tương Tư có thể yên tĩnh một lát, suy nghĩ kỹ lại, thật ra cô không rõ bản thân muốn gì.
Xe taxi lái rất nhanh, lúc đến dưới nhà Bạch Văn Nguyên còn thừa tận mười phút. Thường Tương Tư chậm chạp đi thang máy lên tầng, đứng trước cửa nhà Bạch Văn Nguyên vài phút, không gõ cửa.
Cửa bật mở, Thường Tương Tư lấy điện thoại ra xem, còn hai phút nữa mới đến giờ, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: “Còn hai phút nữa mới đến một tiếng.”
Bạch Văn Nguyên nhướng mày: “Giờ trong điện thoại em chạy quá chậm.”
Thường Tương Tư mỉm cười: “Anh quá nóng nảy.”
Bạch Văn Nguyên một tay kéo Thường Tương Tư vào phòng, ôm eo cô đẩy sát vào lòng ngực anh.
Thường Tương Tư nghe thấy cửa “Cạch” một tiếng bị đóng lại, không hề giãy giụa, chỉ cảm nhận được sự nhiệt tình khó kiềm chế của Bạch Văn Nguyên.
Tay Bạch Văn Nguyên từ eo Thường Tương Tư lướt xuống mông, lại gấp gáp muốn lần vào trong quần cô, Thường Tương Tư đẩy Bạch Văn Nguyên ra: “Ngồi đi, chúng ta cần nói chuyện một lát đã!”
Bạch Văn Nguyên cắn răng, buông Thường Tương Tư ra, Thường Tương Tư ngồi ngay ngắn trên sô pha, Bạch Văn Nguyên ngồi xuống đối diện cô.
“Anh đã nghĩ được gì?” Thường Tương Tư trầm tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên, dưới ánh đèn trắng, đường nét ngũ quan của Bạch Văn Nguyên vô cùng rõ ràng, hốc mắt sâu thẳm, đường nét góc cạnh giống như lúc nào cũng có thể đấu tranh: “Tôi muốn nghe anh nói rõ ràng.”
Từ khi gặp lại Thường Tương Tư, máu trong cơ thể Bạch Văn Nguyên dần dần sôi trào, càng ngày càng không thể kìm nén. Nhưng anh quá hiểu biết Thường Tương Tư, từ lúc mới lớn cô nàng này đã rất khó chiều, anh vội không được chậm cũng không xong, chỉ cần mắc sai lầm sẽ thất bại. Anh nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nói: “Vậy em nói xem, em muốn tôi nghĩ gì?”
Thường Tương Tư cùng Bạch Văn Nguyên nhìn nhau vài phút, phân thắng thua, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Bạch Văn Nguyên chịu thua trước, cười xoa đầu Thường Tương Tư: “Cô nhóc chết tiệt, thôi anh thua!”
Thường Tương Tư duỗi tay hất tay Bạch Văn Nguyên ra, Bạch Văn Nguyên thuận thế nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, không nhanh không chậm nói: “Hôm trước em hỏi anh có thể làm chủ chính mình được không. Anh hiểu ý của em, anh muốn nói cho em biết rằng anh có thể!”
Trong mắt Thường Tương Tư có hoài nghi, Bạch Văn Nguyên nói: “Bây giờ em không phải nói gì, làm gì vì anh, chỉ cần đảm bảo không hề chạy trốn, anh có thể cho chúng mình một kết thúc đẹp. Em có tin không?”
Bạch Văn Nguyên ghé sát vào Thường Tương Tư, khàn giọng nói: “Anh vừa trông thấy bộ dáng em nhìn anh, anh đã biết, chuyện giữa hai ta không thể yên!”
Thường Tương Tư nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng Bạch Văn Nguyên đã đoán ra được cô mềm lòng từ ánh mắt cô, trực tiếp đè cô xuống sô pha, bóp vòng eo nhỏ nhắn. Bạch Văn Nguyên nhìn chằm chằm Thường Tương Tư, tay trượt xuống dưới cử động, sóng tình ập đến, Bạch Văn Nguyên cười: “Em ướt rồi.”
Thường Tương Tư chẳng thể che dấu phản ứng của cơ thể, đỏ mặt, không thể phản kháng lại Bạch Văn Nguyên.
Bạch Văn Nguyên không hề khách khí cởi quần áo của Thường Tương Tư ra, dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể trần trụi hiện ra, khung xương tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp. Ánh mắt Thường Tương Tư dịu dàng, thái độ nhu thuận, tác dụng còn mạnh hơn cả xuân dược. Bạch Văn Nguyên hoàn toàn mất kiểm soát, cởi quần áo của mình ra, để lộ cơ ngực và bụng, đè người xuống.
Thường Tương Tư luôn biết, Bạch Văn Nguyên mặc quần áo còn giống người, một khi đã cởi quần áo thì chính là dã thú, không thể kiểm soát. Không hề có màn dạo đầu, cô trực tiếp bị anh cuồng dã tiến vào, nhíu mày nói: “Anh nhẹ chút.”
“Thèm khát bao lâu, không nhẹ được.” Bạch Văn Nguyên hít thật sâu một hơi, tay giữ chặt chân Thường Tương Tư, không cho phép cô lùi bước, không cho phép cô sợ mệt, ép cô thể hiện các loại tư thế.
Bạch Văn Nguyên không cho Thường Tương Tư phản kháng, thấy mặt cô đỏ ửng, liều mạng cắn môi, bên dưới chín cạn một sâu, bên trên cắm ngón tay vào miệng cô, nhướng mày nói: “Em kêu ra đi!”
Hơi thở Bạch Văn Nguyên mang theo lửa, thiêu đốt Thường Tương Tư đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể phát ra tiếng vang mờ ám.
Thường Tương Tư quay đầu đi, né tránh tay của Bạch Văn Nguyên, không muốn cứ thế mà khuất phục.
Chân Bạch Văn Nguyên đè lên chân Thường Tương Tư, tay ôm hông Thường Tương Tư, mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Sô pha quá mềm, Bạch Văn Nguyên làm không được tận hứng, dứt khoát duỗi tay nâng mông Thường Tương Tư hướng về phía trước, cắm thật sâu vào trong cơ thể cô rồi lại chậm rãi rút ra.
Thường Tương Tư run rẩy mãnh liệt, nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dốc tinh tế.
Thường Tương Tư bị nhốt dưới thân Bạch Văn Nguyên, trừ một chỗ là cứng, còn lại toàn thân đều là mềm, cuối cùng chẳng còn sức để cử động dù là một ngón tay.
Bạch Văn Nguyên đúng là lòng tham không đáy, hai người làm một lần trên sô pha, lúc vào phòng vệ sinh tắm, Thường Tương Tư lại bị đè vào bồn rửa tay làm với một tư thế khó.
Thường Tương Tư mệt đến không mở nổi mắt: “Anh cho em nghỉ ngơi một chút, được không?”
Bạch Văn Nguyên thở dốc nói: “Em nhịn được ư? Nhưng anh nhịn không nổi!”
Thường Tương Tư mất kiên nhẫn, hung hăng chọc xuống điểm yếu của Bạch Văn Nguyên, cơ thể Bạch Văn Nguyên cứng đờ, bất mãn nói: “Có ai như em không? Cho người ta ăn nhưng chỉ có thể ăn một nửa?”
“Em vẫn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi đây!” Thường Tương Tư xoay người bò dậy, đùi bủn rủn khiến cô xấu hổ gần chết.
Thường Tương Tư bật nước ấm tắm rửa, dòng nước tinh khiết chảy qua làn da trắng nõn. Bạch Văn Nguyên đi tới ôm lấy Thường Tương Tư, lúc này mới bắt đầu gặm cắn vai cổ cô, nằm tay Thường Tương Tư kéo xuống phía dưới. Thường Tương Tư bóp nhẹ vật trong tay, cúi đầu nhìn, lại thấy tay của mình được bàn tay to của Bạch Văn Nguyên bọc lấy, cử động lên xuống. Bạch Văn Nguyên phát ra tiếng thở dốc, cắn cô càng ngày càng mạnh, Thường Tương Tư quay đầu đi, tay còn lại của Bạch Văn Nguyên kéo tóc cô, ép cô ngửa đầu nhìn thẳng anh. Hai mắt cô ướt át, đôi môi trơn bóng, vật trong lòng bàn tay vừa cứng vừa nóng, tim cô cũng nóng lên theo, Bạch Văn Nguyên cúi đầu cắn môi cô, rốt cuộc cũng xong việc.
Thường Tương Tư bọc khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp vào bếp tìm đồ ăn, quả nhiên, chẳng có thứ gì ăn được, nhìn tủ lạnh trống rỗng, Thường Tương Tư chưa từng thấy bản thân đói khát như giờ phút này.
Bạch Văn Nguyên xử lý xong chính mình, để trần ra khỏi phòng vệ sinh, tăng nhiệt độ máy sưởi trong phòng lên, nói vọng vào phòng bếp: “Em đừng tìm nữa, trong nhà không có đồ ăn đâu, để anh gọi cơm bên ngoài về.”
Thường Tương Tư ôm khăn tắm đi ra phòng khách, nhặt quần áo rơi tán loạn dưới mặt đất lên, chậm rãi mặc vào.
Bạch Văn Nguyên rũ nước trên tóc, cơ bụng rõ ràng, anh nhìn Thường Tương Tư nói: “Em đừng mặc lại đồ cũ, để anh đến nhà em lấy đồ mới sang thay.”
Thường Tương Tư nói: “Em còn phải đi về.”
“Ngủ xong là chạy luôn hả?” Bạch Văn Nguyên nhặt khăn tắm mà Thường Tương Tư ném trên sô pha lên quấn ngang hông.
Thường Tương Tư nghiêng đầu, tóc dài rủ trên vai, liếc Bạch Văn Nguyên một cái, trả lời qua loa: “Ngày mai em có ca sớm, chỗ anh cách bệnh viện xa quá.”
“Anh đưa em đi làm.” Bạch Văn Nguyên giữ tay Thường Tương Tư, không cho cô mặc áo khoác.
Thường Tương Tư đang định trả lời, có tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Văn Nguyên bất mãn nhíu mày, đã muộn thế này còn tới quấy rầy, người đến rõ ràng không có gì tốt.
“Anh mau mặc quần áo rồi ra mở cửa đi.” Thường Tương Tư kéo tay áo, mặc quần áo chỉnh tề.
Bạch Văn Nguyên vào phòng ngủ tìm quần áo sạch sẽ, Thường Tương Tư thấy phòng khách hơi bừa bộn, vội nhặt đồ Bạch Văn Nguyên cởi ra ném vào máy giặt ngoài ban công, dọn sạch sô pha. Tốc độ mặc đồ của Bạch Văn Nguyên rất nhanh, chưa đến vài phút đã ra ngoài, bước đến mở cửa.
Thường Tương Tư đứng cạnh sô pha, không biết ai ở ngoài cửa, chỉ mơ hồ nghe thấy Bạch Văn Nguyên nói một tiếng: “Sao em lại tới đây?”
Sau đó là giọng phụ nữ, mềm mại ngọt ngào, người đó nói: “Anh gửi cho em một tin nhắn như vậy làm em lo lắng. Gọi cho anh cũng không nhấc máy nên em đến đây xem thử!”
Thường Tương Tư cảm thấy tiểu khu này quá yên tĩnh, cô còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch máu của mình.
Hết chương 9
Thường Tương Tư không tiện vận động, đến giờ bèn đi hỗ trợ nấu cơm, thức ăn vô cùng phong phú, thống nhất nấu trong phòng bếp công cộng tầng một. Dựa theo tính chất công việc của nhân viên y tế, chung cư thống nhất bố trí phòng bếp công cộng, trang bị đồ dùng cơ bản, người nào có nhu cầu đều có thể tự hành động giải quyết vấn đề ăn uống.
Thường Tương Tư hỏi mấy đồng nghiệp nữ chuẩn bị thực đơn, xắn tay áo nấu nước ấm để rửa rau, xắt rau, thái thịt, chỉ chốc lát đã hoàn thành việc dao thớt. Cô thưởng thức những lát thịt đều tăm tắp do chính mình thái ra, ừm, cổ tay bị thương cũng không ảnh hưởng đến năng lực của cô.
Bác sĩ Tiểu Vương thăm dò vào phòng bếp: “Chị Tương Tư, có cần em giúp đỡ không ạ? Em có thể xào rau, sắp mâm!”
Thường Tương Tư vừa lau tay vừa nhìn thực đơn: “Có, em vào xào đi.”
Tiểu Vương lập tức vào phòng bếp, đeo tạp dề bắt đầu làm việc.
Thường Tương Tư dựa vào cửa xem động tác bật lửa chao dầu không quá thuần thục của cô nàng, cô ấy còn trẻ, trên mặt mang theo hơi thở của thiếu nữ, hai má tràn đầy collagen. Có lẽ muốn thể hiện cho người trong lòng thấy nên rất nghiêm túc, tựa như đang đối mặt với một ca phẫu thuật phức tạp.
Tuổi trẻ, thật tốt!
Thường Tương Tư nghe thấy chuông điện thoại vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn Bạch Văn Nguyên gửi.
Thường Tương Tư không trả lời, khoảng ba phút sau, Bạch Văn Nguyên lại gửi: “Em thật sự không trả lời tôi ư?”
“Hiện tại còn chưa tới ngày mai.” Thường Tương Tư một tay gõ chữ, khóe miệng mang theo ý cười.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi tới tìm em.”
Thường Tương Tư mỉm cười, nhìn mọi người xung quanh, đáp lại: “Không cần, không tiện.”
“Vậy em tới tìm tôi nhé?” Bạch Văn Nguyên gấp không chờ nổi.
Thường Tương Tư cảm thấy Bạch Văn Nguyên chỉ bị tình dục làm cho u mê mà thôi, không trả lời.
Bạch Văn Nguyên không phải người dễ dàng từ bỏ, tiếp tục nhắn tới: “Bắt đầu từ bây giờ, nếu trong vòng một tiếng nữa em không tới chỗ tôi, tôi sẽ xuất phát đi tìm em. Em hiểu tính tôi mà!”
Thường Tương Tư cau mày, cảm thấy tính cách không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Bạch Văn Nguyên rất có vấn đề.
“Cô đau đầu ư? Sao trông sắc mặt xấu thế?” Không biết Thái Bỉnh Khôn đứng sau Thường Tương Tư khi nào, nhỏ giọng dò hỏi.
Thường Tương Tư lập tức cất điện thoại, Thái Bỉnh Khôn thoáng liếc được mấy chữ.
“Không phải!” Thường Tương Tư phủ nhận.
Thái Bỉnh Khôn đứng bên cạnh Thường Tương Tư: “Vết thương trên tay cô thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.” Thường Tương Tư nhìn xuống, đã không còn sưng, chẳng qua vết bầm tím trông hơi sợ thôi.
Thái Bỉnh Khôn còn muốn nói gì đó, trong phòng bếp lại truyền ra tiếng loảng xoảng. Hai người nhìn sang, bác sĩ Tiểu Vương luống cuống làm đổ một đĩa thức ăn trên kệ bếp, mặt đất rơi đầy thức ăn.
“Cẩn thận, cẩn thận.” Thái Bỉnh Khôn vội nói: “Cô đừng nhúc nhích, để tôi đi lấy chổi tới xử lý.” Nói xong vội vã đi tìm chổi và thùng rác, quả thực là một người đàn ông ấm áp.
Bác sĩ Tiểu Vương đỏ mặt đứng một bên, Thường Tương Tư cười với cô ấy: “Ai mới nấu cơm đều như vậy cả, chuyện thường tình mà.”
Bác sĩ Tiểu Vương rũ đầu, “Dạ” một tiếng.
Thường Tương Tư cất điện thoại vào túi áo, nói: “Tiểu Vương, một người bạn của chị vừa mới nhắn tin mời ăn cơm, chị không ăn với mọi người nữa. Chị đi trước đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt chị Tương Tư!” Giọng Tiểu Vương càng nhỏ.
Thường Tương Tư nhìn cô ấy nói: “Em cố lên!”
Mặt Tiểu Vương đỏ như máu, Thường Tương Tư mím môi cười.
Thường Tương Tư chuồn ra khỏi chung cư, gọi taxi đến chỗ Bạch Văn Nguyên, nhịp tim cô nhanh hơn bình thường.
Dọc đường đi Bạch Văn Nguyên không gửi tin nhắn nữa, Thường Tương Tư có thể yên tĩnh một lát, suy nghĩ kỹ lại, thật ra cô không rõ bản thân muốn gì.
Xe taxi lái rất nhanh, lúc đến dưới nhà Bạch Văn Nguyên còn thừa tận mười phút. Thường Tương Tư chậm chạp đi thang máy lên tầng, đứng trước cửa nhà Bạch Văn Nguyên vài phút, không gõ cửa.
Cửa bật mở, Thường Tương Tư lấy điện thoại ra xem, còn hai phút nữa mới đến giờ, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: “Còn hai phút nữa mới đến một tiếng.”
Bạch Văn Nguyên nhướng mày: “Giờ trong điện thoại em chạy quá chậm.”
Thường Tương Tư mỉm cười: “Anh quá nóng nảy.”
Bạch Văn Nguyên một tay kéo Thường Tương Tư vào phòng, ôm eo cô đẩy sát vào lòng ngực anh.
Thường Tương Tư nghe thấy cửa “Cạch” một tiếng bị đóng lại, không hề giãy giụa, chỉ cảm nhận được sự nhiệt tình khó kiềm chế của Bạch Văn Nguyên.
Tay Bạch Văn Nguyên từ eo Thường Tương Tư lướt xuống mông, lại gấp gáp muốn lần vào trong quần cô, Thường Tương Tư đẩy Bạch Văn Nguyên ra: “Ngồi đi, chúng ta cần nói chuyện một lát đã!”
Bạch Văn Nguyên cắn răng, buông Thường Tương Tư ra, Thường Tương Tư ngồi ngay ngắn trên sô pha, Bạch Văn Nguyên ngồi xuống đối diện cô.
“Anh đã nghĩ được gì?” Thường Tương Tư trầm tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên, dưới ánh đèn trắng, đường nét ngũ quan của Bạch Văn Nguyên vô cùng rõ ràng, hốc mắt sâu thẳm, đường nét góc cạnh giống như lúc nào cũng có thể đấu tranh: “Tôi muốn nghe anh nói rõ ràng.”
Từ khi gặp lại Thường Tương Tư, máu trong cơ thể Bạch Văn Nguyên dần dần sôi trào, càng ngày càng không thể kìm nén. Nhưng anh quá hiểu biết Thường Tương Tư, từ lúc mới lớn cô nàng này đã rất khó chiều, anh vội không được chậm cũng không xong, chỉ cần mắc sai lầm sẽ thất bại. Anh nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nói: “Vậy em nói xem, em muốn tôi nghĩ gì?”
Thường Tương Tư cùng Bạch Văn Nguyên nhìn nhau vài phút, phân thắng thua, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Bạch Văn Nguyên chịu thua trước, cười xoa đầu Thường Tương Tư: “Cô nhóc chết tiệt, thôi anh thua!”
Thường Tương Tư duỗi tay hất tay Bạch Văn Nguyên ra, Bạch Văn Nguyên thuận thế nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, không nhanh không chậm nói: “Hôm trước em hỏi anh có thể làm chủ chính mình được không. Anh hiểu ý của em, anh muốn nói cho em biết rằng anh có thể!”
Trong mắt Thường Tương Tư có hoài nghi, Bạch Văn Nguyên nói: “Bây giờ em không phải nói gì, làm gì vì anh, chỉ cần đảm bảo không hề chạy trốn, anh có thể cho chúng mình một kết thúc đẹp. Em có tin không?”
Bạch Văn Nguyên ghé sát vào Thường Tương Tư, khàn giọng nói: “Anh vừa trông thấy bộ dáng em nhìn anh, anh đã biết, chuyện giữa hai ta không thể yên!”
Thường Tương Tư nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng Bạch Văn Nguyên đã đoán ra được cô mềm lòng từ ánh mắt cô, trực tiếp đè cô xuống sô pha, bóp vòng eo nhỏ nhắn. Bạch Văn Nguyên nhìn chằm chằm Thường Tương Tư, tay trượt xuống dưới cử động, sóng tình ập đến, Bạch Văn Nguyên cười: “Em ướt rồi.”
Thường Tương Tư chẳng thể che dấu phản ứng của cơ thể, đỏ mặt, không thể phản kháng lại Bạch Văn Nguyên.
Bạch Văn Nguyên không hề khách khí cởi quần áo của Thường Tương Tư ra, dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể trần trụi hiện ra, khung xương tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp. Ánh mắt Thường Tương Tư dịu dàng, thái độ nhu thuận, tác dụng còn mạnh hơn cả xuân dược. Bạch Văn Nguyên hoàn toàn mất kiểm soát, cởi quần áo của mình ra, để lộ cơ ngực và bụng, đè người xuống.
Thường Tương Tư luôn biết, Bạch Văn Nguyên mặc quần áo còn giống người, một khi đã cởi quần áo thì chính là dã thú, không thể kiểm soát. Không hề có màn dạo đầu, cô trực tiếp bị anh cuồng dã tiến vào, nhíu mày nói: “Anh nhẹ chút.”
“Thèm khát bao lâu, không nhẹ được.” Bạch Văn Nguyên hít thật sâu một hơi, tay giữ chặt chân Thường Tương Tư, không cho phép cô lùi bước, không cho phép cô sợ mệt, ép cô thể hiện các loại tư thế.
Bạch Văn Nguyên không cho Thường Tương Tư phản kháng, thấy mặt cô đỏ ửng, liều mạng cắn môi, bên dưới chín cạn một sâu, bên trên cắm ngón tay vào miệng cô, nhướng mày nói: “Em kêu ra đi!”
Hơi thở Bạch Văn Nguyên mang theo lửa, thiêu đốt Thường Tương Tư đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể phát ra tiếng vang mờ ám.
Thường Tương Tư quay đầu đi, né tránh tay của Bạch Văn Nguyên, không muốn cứ thế mà khuất phục.
Chân Bạch Văn Nguyên đè lên chân Thường Tương Tư, tay ôm hông Thường Tương Tư, mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Sô pha quá mềm, Bạch Văn Nguyên làm không được tận hứng, dứt khoát duỗi tay nâng mông Thường Tương Tư hướng về phía trước, cắm thật sâu vào trong cơ thể cô rồi lại chậm rãi rút ra.
Thường Tương Tư run rẩy mãnh liệt, nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dốc tinh tế.
Thường Tương Tư bị nhốt dưới thân Bạch Văn Nguyên, trừ một chỗ là cứng, còn lại toàn thân đều là mềm, cuối cùng chẳng còn sức để cử động dù là một ngón tay.
Bạch Văn Nguyên đúng là lòng tham không đáy, hai người làm một lần trên sô pha, lúc vào phòng vệ sinh tắm, Thường Tương Tư lại bị đè vào bồn rửa tay làm với một tư thế khó.
Thường Tương Tư mệt đến không mở nổi mắt: “Anh cho em nghỉ ngơi một chút, được không?”
Bạch Văn Nguyên thở dốc nói: “Em nhịn được ư? Nhưng anh nhịn không nổi!”
Thường Tương Tư mất kiên nhẫn, hung hăng chọc xuống điểm yếu của Bạch Văn Nguyên, cơ thể Bạch Văn Nguyên cứng đờ, bất mãn nói: “Có ai như em không? Cho người ta ăn nhưng chỉ có thể ăn một nửa?”
“Em vẫn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi đây!” Thường Tương Tư xoay người bò dậy, đùi bủn rủn khiến cô xấu hổ gần chết.
Thường Tương Tư bật nước ấm tắm rửa, dòng nước tinh khiết chảy qua làn da trắng nõn. Bạch Văn Nguyên đi tới ôm lấy Thường Tương Tư, lúc này mới bắt đầu gặm cắn vai cổ cô, nằm tay Thường Tương Tư kéo xuống phía dưới. Thường Tương Tư bóp nhẹ vật trong tay, cúi đầu nhìn, lại thấy tay của mình được bàn tay to của Bạch Văn Nguyên bọc lấy, cử động lên xuống. Bạch Văn Nguyên phát ra tiếng thở dốc, cắn cô càng ngày càng mạnh, Thường Tương Tư quay đầu đi, tay còn lại của Bạch Văn Nguyên kéo tóc cô, ép cô ngửa đầu nhìn thẳng anh. Hai mắt cô ướt át, đôi môi trơn bóng, vật trong lòng bàn tay vừa cứng vừa nóng, tim cô cũng nóng lên theo, Bạch Văn Nguyên cúi đầu cắn môi cô, rốt cuộc cũng xong việc.
Thường Tương Tư bọc khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp vào bếp tìm đồ ăn, quả nhiên, chẳng có thứ gì ăn được, nhìn tủ lạnh trống rỗng, Thường Tương Tư chưa từng thấy bản thân đói khát như giờ phút này.
Bạch Văn Nguyên xử lý xong chính mình, để trần ra khỏi phòng vệ sinh, tăng nhiệt độ máy sưởi trong phòng lên, nói vọng vào phòng bếp: “Em đừng tìm nữa, trong nhà không có đồ ăn đâu, để anh gọi cơm bên ngoài về.”
Thường Tương Tư ôm khăn tắm đi ra phòng khách, nhặt quần áo rơi tán loạn dưới mặt đất lên, chậm rãi mặc vào.
Bạch Văn Nguyên rũ nước trên tóc, cơ bụng rõ ràng, anh nhìn Thường Tương Tư nói: “Em đừng mặc lại đồ cũ, để anh đến nhà em lấy đồ mới sang thay.”
Thường Tương Tư nói: “Em còn phải đi về.”
“Ngủ xong là chạy luôn hả?” Bạch Văn Nguyên nhặt khăn tắm mà Thường Tương Tư ném trên sô pha lên quấn ngang hông.
Thường Tương Tư nghiêng đầu, tóc dài rủ trên vai, liếc Bạch Văn Nguyên một cái, trả lời qua loa: “Ngày mai em có ca sớm, chỗ anh cách bệnh viện xa quá.”
“Anh đưa em đi làm.” Bạch Văn Nguyên giữ tay Thường Tương Tư, không cho cô mặc áo khoác.
Thường Tương Tư đang định trả lời, có tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Văn Nguyên bất mãn nhíu mày, đã muộn thế này còn tới quấy rầy, người đến rõ ràng không có gì tốt.
“Anh mau mặc quần áo rồi ra mở cửa đi.” Thường Tương Tư kéo tay áo, mặc quần áo chỉnh tề.
Bạch Văn Nguyên vào phòng ngủ tìm quần áo sạch sẽ, Thường Tương Tư thấy phòng khách hơi bừa bộn, vội nhặt đồ Bạch Văn Nguyên cởi ra ném vào máy giặt ngoài ban công, dọn sạch sô pha. Tốc độ mặc đồ của Bạch Văn Nguyên rất nhanh, chưa đến vài phút đã ra ngoài, bước đến mở cửa.
Thường Tương Tư đứng cạnh sô pha, không biết ai ở ngoài cửa, chỉ mơ hồ nghe thấy Bạch Văn Nguyên nói một tiếng: “Sao em lại tới đây?”
Sau đó là giọng phụ nữ, mềm mại ngọt ngào, người đó nói: “Anh gửi cho em một tin nhắn như vậy làm em lo lắng. Gọi cho anh cũng không nhấc máy nên em đến đây xem thử!”
Thường Tương Tư cảm thấy tiểu khu này quá yên tĩnh, cô còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch máu của mình.
Hết chương 9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook