Nếu Ngày Mai Rời Xa?
-
Chương 2: Tao đau
Tôi mở vòi sen, những tia nướt mát lạnh nhẹ nhàng xả xuống, trút đi bao mệt mỏi phiền muộn của một ngày dài. Tôi nhắm mắt thanh thản đắm chìm trong mớ hồi ức bảy năm trước.
Khi ấy, tôi mới học lớp hai, Phong cũng vậy. Cậu ấy tuy mới bảy tuổi nhưng lưu manh láu cá kinh khủng, chọc ghẹo bắt nạt tôi suốt. Hồi xưa tôi vừa hiền vừa ngốc, giờ thì đỡ hơn rồi, lúc trước cứ mổi khi cậu ấy gõ đầu rồi bấu eo tôi, tôi chỉ biết ngồi thu lu một góc rấm rức khóc thôi, chẳng bỉ ổi chạy đi mách mẹ cậu ấy như bây giờ đâu.
Cứ khoảng giữa trưa, đợi tôi đi học về là Phong lại đứng chặn ở đầu ngõ. Hôm thì lấy nón, hôm thì trộm cặp tôi đi giấu, xong cậu ấy thè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi các kiểu rồi chạy biến đi để tôi tò te rượt đằng sau. Phong cao lắm, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, chân cũng dài hơn vài ba tấc, mổi khi đuổi theo đòi cậu ấy trả đồ, chạy được dăm bảy mét tôi lại chóng đầu gối hì hục thở. Bởi mệt lắm, mệt khiếp!
Trông thấy tôi như thế, cậu ấy sẽ trêu chọc kiểu như này.
-“Từ từ mà rượt Diệp à, kẻo chảy mở.”
Lúc bảy tuổi tôi ú na ú nần à, mủm mĩm cực, suốt ngày cứ bị Phong trêu là lợn, đó là khi vui thôi, còn khi buồn cậu ấy sẽ bảo tôi là heo mọi. Khi ấy còn nhỏ có biết gì đâu, nghe cậu ấy bảo lợn với heo mọi xinh lắm nên cũng cười khanh khách sướng rơn cả người. Đến bây giờ tôi mới nghiệm ra, Phong không chỉ lưu manh mà còn đểu!
Rồi một hôm nọ, cũng vào ban trưa, tôi vừa chơi lò cò cùng mấy đứa phố bên về lại bị cậu ấy chắn đường. Hôm ấy Phong khác mọi ngày, khuôn mặt nhởn nhơ ranh ma được thay bằng khuôn mặt hầm hập đầy sát khí, cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, gằn giọng.
-“Mày đi đâu về?”
-“Tớ...tớ chơi lò cò với mấy bạn phố bên.”
-“Có biết tao đã đứng đây đợi mày tận một tiếng hai mươi tư phút không?”
-“Là cậu tự đợi mà...liên quan gì tớ?”
-“Ơ hay hôm nay còn lý sự cơ đấy! Diệp chán sống à?”
-“Tớ không chán sống...nhưng tớ nói đúng!”
-“Mày biết trời nắng lắm không?”
-“Biết. Ban nãy anh Tin phố bên bẽ lá cho tớ đội này...vì nón bị cậu cướp mất rồi.”
Tôi với tay nắm chiếc lá trên đầu chìa ra cho Phong xem, cậu ấy tức giận hất nó xuống đất rồi ra sức giậm lấy giậm để. Tôi ức, ức vì cậu ấy vô duyên vô cớ lại nổi giận với tôi, mắt tôi ngấn lệ, đoạn tôi ức chế gào lên.
-“Cậu lại bắt nạt tớ!”
-“Nín! Không nín tao tét mông mày!”
Phong nghiến răng hăm doạ, tay cậu ấy bóp chặt lấy má tôi. Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, bảo cậu ấy đợi rồi chạy vụt đi.
-“Ê, đừng hòng doạ tao là về mách anh hai nhé...tao điều tra ra mày là chị cả Diệp ạ.”
Tôi đâu điên, lần trước doạ về mách anh hai rồi, lần này tôi chẳng doạ chẳng dẫm gì sất, tôi làm thiệt! Mười phút sau, tôi quay trở lại cùng mẹ của Phong, và Phong vẫn phản ứng như ban nãy, vẫn bảo tôi hèn. Hèn thì hèn, tôi cóc quan tâm, điều tôi quan tâm bây giờ là khi về nhà Phong chắc chắn no đòn với mẹ cậu ấy! Nói tôi đểu tôi cũng nhận, bởi trên đời này ngoài ba mẹ Phong thì thằng "quỷ nhỏ" đó còn sợ ai? Cũng nhờ cái lần đó, tôi phát hiện ra điểm yếu của Phong, đến bây giờ...tôi vẫn kiên trì sài mổi khi bị cậu ấy chặn đường.
-“Diệp, mày tắm hay đếm cái gì ở trong đấy mà lâu vậy?”
Tiếng con Phúc oang oang vọng vào, tôi đang xả nước mà suýt ngất. Đếm là đếm cái gì? Nó đang ám chỉ cái gì vậy chứ, tôi chả biết đâu! Tôi với lấy cái khăn lau người rồi vội mặc quần áo, thong thả đi ra.
-“Đây...có cơm rồi nè...chén đi...”
Cái Phúc bê mâm cơm từ dưới bếp đi lên, tôi vừa lau tóc vừa giương mắt ngắm nghía. Eo, trông đàn ông thế cơ mà nấu nướng cũng đỉnh phết, thịt kho tàu, rau muống xào, canh cua rau dền, toàn món tủ của tôi. Tôi quay sang Phúc nheo mắt cười, con nhỏ trông thấy thế thì bĩu môi cái rõ dài, mặt khinh mày khỉnh nhìn tôi. Tôi bật cười, mặt con này xinh nên làm hành động này đáng yêu kinh khủng, tôi giơ tay vỗ nhẹ má nó, nhàn nhạt nói.
-“Đê tiện!”
Tôi cùng Phúc chén sạch cả mâm cơm, nó bảo ban nãy nó nấu cháo cho mẹ tôi ăn rồi nên tôi chỉ chừa lại một phần cho ba tôi. Thường thường nếu ba tôi về nhà tầm này thì sẽ lăn đùng ra ngủ chứ chả ăn uống gì, nhưng tôi vẫn phải để phần, bởi ra sao thì cũng là ba ruột của tôi, với cả không chừa kẻo ông lại làm mình làm mẩy thì mệt tôi lắm.
-“Về nha! Mai nhớ đứng ở đầu ngõ đợi tao!”
Tôi gật đầu sau đó đi vào nhà. Nhà cái Phúc ở tận phố bên cơ, ấy vậy mà nhìn trúng anh Thạch khu tôi mới tài. Nhiều lần tôi hỏi nó vì sao thích anh Thạch, con nhỏ khi ấy đăm chiêu suy nghĩ trông nghiêm túc lắm, suy nghĩ đã rồi thì quay sang nhả cho tôi vài chữ.
-“Mình thích thì mình thích thôi, lý do lý trấu đến mệt.”
Ừ, nó nói cũng đúng. Thích thì thích, yêu thì yêu chứ cần lắm gì lý do, dù cho có hàng trăm hàng nghìn lý do đi chăng nửa thì lý do lớn nhất cũng bởi vì mình thích! Suy nghĩ sâu xa quá khéo bị đần bị lú nửa thì khổ.
-“Diệp...Diệp...”
Cô bán tạp hoá ở đầu ngõ hì hục chạy vào nhà tôi, cô thở xong thì bảo ba tôi gây chuyện với Phong ở đầu ngõ, tôi mau ra can đi không khéo lớn chuyện thì khổ. Tôi vâng vâng dạ dạ chạy ra, còn quên cả xỏ dép, lòng tôi hoang mang cực độ. Thế lực nhà Phong lớn lắm, nghe bảo ông nội cậu ấy là chủ tịch của cái công ty giải trí nổi tiếng nhất nhì đất Việt, chi nhánh phân bố khắp nước mới hoành tráng chứ. Tôi mới nghĩ đến thôi chân tay đã bủn rủn cả lên. Ngộ nhỡ chuyện này xé ra to, dù cậu ấy sai hay ba tôi sai thì bên thiệt chỉ có thể là nhà tôi!
Phong dù lưu manh quậy phá thật nhưng cùng cậu ấy lớn lên ngót nghét bảy năm trời nên tôi cũng hiểu phần nào về con người cậu ấy. Cậu ấy không đi gây chuyện với ai bao giờ đâu, nếu có thì chỉ với những đứa ỷ mạnh hiếp yếu rồi thể hiện bản thân các thứ thôi à, ngoài ra Phong kiểu cá tính mạnh ấy, hơi bố láo bố lếu chút xíu chứ chẳng gây hại gì cho xã hội.
Tôi mặc bộ đồ ngủ chạy đến, mệt bỏ xừ đi được, đến chịu cả ba tôi, bốn mươi tuổi đầu rồi cũng đi kiếm chuyện sân si với thằng nhóc kém mình hai sáu tuổi. Còn Phong nửa, mặt vênh váo kinh khủng khiếp, cao đã sắp ngang ba tôi còn vênh mặt lên như thế thì hai người choảng nhau kiểu gì?
-“Ba à...”
-“À Diệp đây rồi, mày lại đây, mày làm chủ cho ba nào...”
Tôi chán nản đi lại, nhẹ giọng hỏi có chuyện gì, ba tôi bảo ba đi nhậu về thì Phong phóng xe máy tông ba đánh rầm một cái, có anh Thạch làm chứng cho ba. Dĩ nhiên tôi lia mắt về phía anh Thạch, anh đi đến gần tôi rồi kề tai thủ thỉ.
-“Không phải đâu, là ba em tự đâm vào người ta.”
Nếu anh không nói tôi cũng thừa biết, chỉ là tôi muốn hỏi cho chắc chắn thôi, để ba tôi khỏi lấy lý do này lý do nọ bắt bẻ.
-“Ba à, về thôi.”
Tôi quay sang Phong, mặt cậu ấy đen kìn kịt, cau có khó ở lắm. Nhưng tầm mắt cậu ấy không hướng về ba tôi, là hướng về phía tôi cơ! Tôi đã làm gì sai?
-“Phong, tôi thay mặt ba tôi xin lỗi cậu!”
Chân thành là thế...vậy mà người ta lại lườm lườm rồi bỏ đi mới kinh, lẫy gì lẫy khiếp thế? Lẫy từ ba sang con luôn à...
Tôi cũng chả rỗi hơi mà quan tâm nửa, chỉ cúi đầu xin lỗi mọi người rồi cầm tay ba tôi kéo đi thẳng. Phiền phức chết đi được, tôi còn chưa làm bài tập về nhà mà lại phải đi giải quyết mấy chuyện cỏn con này.
-“Ba! Sao ba lại gây chuyện với cậu ấy? Ba có biết gia đình cậu ấy quyền lực thế nào không?”
Tôi bực mình cáu gắt ngay trước cổng, tôi chỉ cằn nhằn nho nhỏ thôi...không dám lớn tiếng vì sợ mẹ nghe thấy sẽ lo lắng. Ông đang nốc chai rượu, nghe tôi hỏi thế thì quay sang trừng mắt nhìn, mắt ông nổi long sòng sọc khiến người tôi bất giác run run. Rồi, bạt tay của ông giáng thẳng xuống khuôn mặt non nớt của tôi, ông vịnh chặt lấy bả vai đang run rẩy của tôi gằn giọng.
-“Nếu mày không kéo tao về thì tao đã có được tiền đền bù của thằng đó để mua rượu rồi mày biết không? Mày ăn hại như vậy còn dám gắt lên với tao à?”
Từng câu từng chữ ông nói ra như tảng đá nặng nề đè lên người tôi, phải, tôi thà bị bảo là ăn hại còn hơn để ba tôi ở lại khẩu chiến với Phong.
Thế lực nhà cậu ấy, ba tôi nào nắm rõ?
Ba tôi không biết rằng chỉ cần một cái phẩy tay của gia đình cậu ấy, gia đình tôi có thể sống dở chết dở cả đời này!
Ông vứt chai rượu xuống đất đánh rầm rồi bỏ vào trong nhà, chẳng biết là vô tình hay cố ý, chai rượu cách chân phải của tôi chỉ có hai cen ti mét, những miếng thủy tinh nhỏ văng ra gâm thẳng vào gót chân đau điếng. Gò má tôi bắt đầu gợn lên chút cảm giác tê buốt, ran rát, cả người thì do ban trưa "cày bừa" nên mệt mỏi nhức nhối chả chịu được. Tôi bây giờ tệ hại như nào, chính tôi cũng không tưởng tượng nổi.
-“Biết ngay ông ta sẽ đánh mày mà!”
Tôi giật thót tim, ngẩn ngơ quay sang. Là Phong, cậu ấy ở đây làm gì? Cậu ấy là ma hay là quỷ, di chuyển nhẹ nhàng đến nỗi tôi chẳng hay biết gì sất.
Phong lườm tôi rõ lâu, đoạn cậu ấy cúi xuống nhẹ nhàng phủi sạch những mảnh thủy tinh li ti đang dính trên chân tôi. Tôi theo phản ứng rụt chân lại, hại cậu ấy mất đà xém ngã dập mặt. Phong ngước lên, khinh khỉnh nói.
-“Ê, tao biết mày ghét tao, nhưng mày đừng làm tổn thương cái mặt đẹp trai này của tao.”
Gì chứ?
Đẹp thì đẹp thật, đẹp mà khoe thì cũng là lẽ đương nhiên, nhưng cái ngữ điệu của cậu ấy khiến tôi không khỏi phì cười.
-“Không đau sao còn cười?”
-“Không đau.”
Tôi nhỏ giọng trả lời, chút vết thương này so cũng chẳng đau đớn gì cho cam, ran rát ngưa ngứa thôi. Thật thà là thế, vậy mà cậu ấy liền đứng phắt dậy tiếp tục lườm tôi, giọng nói vang lên trầm trầm.
-“Tao đau.”
Khi ấy, tôi mới học lớp hai, Phong cũng vậy. Cậu ấy tuy mới bảy tuổi nhưng lưu manh láu cá kinh khủng, chọc ghẹo bắt nạt tôi suốt. Hồi xưa tôi vừa hiền vừa ngốc, giờ thì đỡ hơn rồi, lúc trước cứ mổi khi cậu ấy gõ đầu rồi bấu eo tôi, tôi chỉ biết ngồi thu lu một góc rấm rức khóc thôi, chẳng bỉ ổi chạy đi mách mẹ cậu ấy như bây giờ đâu.
Cứ khoảng giữa trưa, đợi tôi đi học về là Phong lại đứng chặn ở đầu ngõ. Hôm thì lấy nón, hôm thì trộm cặp tôi đi giấu, xong cậu ấy thè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi các kiểu rồi chạy biến đi để tôi tò te rượt đằng sau. Phong cao lắm, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, chân cũng dài hơn vài ba tấc, mổi khi đuổi theo đòi cậu ấy trả đồ, chạy được dăm bảy mét tôi lại chóng đầu gối hì hục thở. Bởi mệt lắm, mệt khiếp!
Trông thấy tôi như thế, cậu ấy sẽ trêu chọc kiểu như này.
-“Từ từ mà rượt Diệp à, kẻo chảy mở.”
Lúc bảy tuổi tôi ú na ú nần à, mủm mĩm cực, suốt ngày cứ bị Phong trêu là lợn, đó là khi vui thôi, còn khi buồn cậu ấy sẽ bảo tôi là heo mọi. Khi ấy còn nhỏ có biết gì đâu, nghe cậu ấy bảo lợn với heo mọi xinh lắm nên cũng cười khanh khách sướng rơn cả người. Đến bây giờ tôi mới nghiệm ra, Phong không chỉ lưu manh mà còn đểu!
Rồi một hôm nọ, cũng vào ban trưa, tôi vừa chơi lò cò cùng mấy đứa phố bên về lại bị cậu ấy chắn đường. Hôm ấy Phong khác mọi ngày, khuôn mặt nhởn nhơ ranh ma được thay bằng khuôn mặt hầm hập đầy sát khí, cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, gằn giọng.
-“Mày đi đâu về?”
-“Tớ...tớ chơi lò cò với mấy bạn phố bên.”
-“Có biết tao đã đứng đây đợi mày tận một tiếng hai mươi tư phút không?”
-“Là cậu tự đợi mà...liên quan gì tớ?”
-“Ơ hay hôm nay còn lý sự cơ đấy! Diệp chán sống à?”
-“Tớ không chán sống...nhưng tớ nói đúng!”
-“Mày biết trời nắng lắm không?”
-“Biết. Ban nãy anh Tin phố bên bẽ lá cho tớ đội này...vì nón bị cậu cướp mất rồi.”
Tôi với tay nắm chiếc lá trên đầu chìa ra cho Phong xem, cậu ấy tức giận hất nó xuống đất rồi ra sức giậm lấy giậm để. Tôi ức, ức vì cậu ấy vô duyên vô cớ lại nổi giận với tôi, mắt tôi ngấn lệ, đoạn tôi ức chế gào lên.
-“Cậu lại bắt nạt tớ!”
-“Nín! Không nín tao tét mông mày!”
Phong nghiến răng hăm doạ, tay cậu ấy bóp chặt lấy má tôi. Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, bảo cậu ấy đợi rồi chạy vụt đi.
-“Ê, đừng hòng doạ tao là về mách anh hai nhé...tao điều tra ra mày là chị cả Diệp ạ.”
Tôi đâu điên, lần trước doạ về mách anh hai rồi, lần này tôi chẳng doạ chẳng dẫm gì sất, tôi làm thiệt! Mười phút sau, tôi quay trở lại cùng mẹ của Phong, và Phong vẫn phản ứng như ban nãy, vẫn bảo tôi hèn. Hèn thì hèn, tôi cóc quan tâm, điều tôi quan tâm bây giờ là khi về nhà Phong chắc chắn no đòn với mẹ cậu ấy! Nói tôi đểu tôi cũng nhận, bởi trên đời này ngoài ba mẹ Phong thì thằng "quỷ nhỏ" đó còn sợ ai? Cũng nhờ cái lần đó, tôi phát hiện ra điểm yếu của Phong, đến bây giờ...tôi vẫn kiên trì sài mổi khi bị cậu ấy chặn đường.
-“Diệp, mày tắm hay đếm cái gì ở trong đấy mà lâu vậy?”
Tiếng con Phúc oang oang vọng vào, tôi đang xả nước mà suýt ngất. Đếm là đếm cái gì? Nó đang ám chỉ cái gì vậy chứ, tôi chả biết đâu! Tôi với lấy cái khăn lau người rồi vội mặc quần áo, thong thả đi ra.
-“Đây...có cơm rồi nè...chén đi...”
Cái Phúc bê mâm cơm từ dưới bếp đi lên, tôi vừa lau tóc vừa giương mắt ngắm nghía. Eo, trông đàn ông thế cơ mà nấu nướng cũng đỉnh phết, thịt kho tàu, rau muống xào, canh cua rau dền, toàn món tủ của tôi. Tôi quay sang Phúc nheo mắt cười, con nhỏ trông thấy thế thì bĩu môi cái rõ dài, mặt khinh mày khỉnh nhìn tôi. Tôi bật cười, mặt con này xinh nên làm hành động này đáng yêu kinh khủng, tôi giơ tay vỗ nhẹ má nó, nhàn nhạt nói.
-“Đê tiện!”
Tôi cùng Phúc chén sạch cả mâm cơm, nó bảo ban nãy nó nấu cháo cho mẹ tôi ăn rồi nên tôi chỉ chừa lại một phần cho ba tôi. Thường thường nếu ba tôi về nhà tầm này thì sẽ lăn đùng ra ngủ chứ chả ăn uống gì, nhưng tôi vẫn phải để phần, bởi ra sao thì cũng là ba ruột của tôi, với cả không chừa kẻo ông lại làm mình làm mẩy thì mệt tôi lắm.
-“Về nha! Mai nhớ đứng ở đầu ngõ đợi tao!”
Tôi gật đầu sau đó đi vào nhà. Nhà cái Phúc ở tận phố bên cơ, ấy vậy mà nhìn trúng anh Thạch khu tôi mới tài. Nhiều lần tôi hỏi nó vì sao thích anh Thạch, con nhỏ khi ấy đăm chiêu suy nghĩ trông nghiêm túc lắm, suy nghĩ đã rồi thì quay sang nhả cho tôi vài chữ.
-“Mình thích thì mình thích thôi, lý do lý trấu đến mệt.”
Ừ, nó nói cũng đúng. Thích thì thích, yêu thì yêu chứ cần lắm gì lý do, dù cho có hàng trăm hàng nghìn lý do đi chăng nửa thì lý do lớn nhất cũng bởi vì mình thích! Suy nghĩ sâu xa quá khéo bị đần bị lú nửa thì khổ.
-“Diệp...Diệp...”
Cô bán tạp hoá ở đầu ngõ hì hục chạy vào nhà tôi, cô thở xong thì bảo ba tôi gây chuyện với Phong ở đầu ngõ, tôi mau ra can đi không khéo lớn chuyện thì khổ. Tôi vâng vâng dạ dạ chạy ra, còn quên cả xỏ dép, lòng tôi hoang mang cực độ. Thế lực nhà Phong lớn lắm, nghe bảo ông nội cậu ấy là chủ tịch của cái công ty giải trí nổi tiếng nhất nhì đất Việt, chi nhánh phân bố khắp nước mới hoành tráng chứ. Tôi mới nghĩ đến thôi chân tay đã bủn rủn cả lên. Ngộ nhỡ chuyện này xé ra to, dù cậu ấy sai hay ba tôi sai thì bên thiệt chỉ có thể là nhà tôi!
Phong dù lưu manh quậy phá thật nhưng cùng cậu ấy lớn lên ngót nghét bảy năm trời nên tôi cũng hiểu phần nào về con người cậu ấy. Cậu ấy không đi gây chuyện với ai bao giờ đâu, nếu có thì chỉ với những đứa ỷ mạnh hiếp yếu rồi thể hiện bản thân các thứ thôi à, ngoài ra Phong kiểu cá tính mạnh ấy, hơi bố láo bố lếu chút xíu chứ chẳng gây hại gì cho xã hội.
Tôi mặc bộ đồ ngủ chạy đến, mệt bỏ xừ đi được, đến chịu cả ba tôi, bốn mươi tuổi đầu rồi cũng đi kiếm chuyện sân si với thằng nhóc kém mình hai sáu tuổi. Còn Phong nửa, mặt vênh váo kinh khủng khiếp, cao đã sắp ngang ba tôi còn vênh mặt lên như thế thì hai người choảng nhau kiểu gì?
-“Ba à...”
-“À Diệp đây rồi, mày lại đây, mày làm chủ cho ba nào...”
Tôi chán nản đi lại, nhẹ giọng hỏi có chuyện gì, ba tôi bảo ba đi nhậu về thì Phong phóng xe máy tông ba đánh rầm một cái, có anh Thạch làm chứng cho ba. Dĩ nhiên tôi lia mắt về phía anh Thạch, anh đi đến gần tôi rồi kề tai thủ thỉ.
-“Không phải đâu, là ba em tự đâm vào người ta.”
Nếu anh không nói tôi cũng thừa biết, chỉ là tôi muốn hỏi cho chắc chắn thôi, để ba tôi khỏi lấy lý do này lý do nọ bắt bẻ.
-“Ba à, về thôi.”
Tôi quay sang Phong, mặt cậu ấy đen kìn kịt, cau có khó ở lắm. Nhưng tầm mắt cậu ấy không hướng về ba tôi, là hướng về phía tôi cơ! Tôi đã làm gì sai?
-“Phong, tôi thay mặt ba tôi xin lỗi cậu!”
Chân thành là thế...vậy mà người ta lại lườm lườm rồi bỏ đi mới kinh, lẫy gì lẫy khiếp thế? Lẫy từ ba sang con luôn à...
Tôi cũng chả rỗi hơi mà quan tâm nửa, chỉ cúi đầu xin lỗi mọi người rồi cầm tay ba tôi kéo đi thẳng. Phiền phức chết đi được, tôi còn chưa làm bài tập về nhà mà lại phải đi giải quyết mấy chuyện cỏn con này.
-“Ba! Sao ba lại gây chuyện với cậu ấy? Ba có biết gia đình cậu ấy quyền lực thế nào không?”
Tôi bực mình cáu gắt ngay trước cổng, tôi chỉ cằn nhằn nho nhỏ thôi...không dám lớn tiếng vì sợ mẹ nghe thấy sẽ lo lắng. Ông đang nốc chai rượu, nghe tôi hỏi thế thì quay sang trừng mắt nhìn, mắt ông nổi long sòng sọc khiến người tôi bất giác run run. Rồi, bạt tay của ông giáng thẳng xuống khuôn mặt non nớt của tôi, ông vịnh chặt lấy bả vai đang run rẩy của tôi gằn giọng.
-“Nếu mày không kéo tao về thì tao đã có được tiền đền bù của thằng đó để mua rượu rồi mày biết không? Mày ăn hại như vậy còn dám gắt lên với tao à?”
Từng câu từng chữ ông nói ra như tảng đá nặng nề đè lên người tôi, phải, tôi thà bị bảo là ăn hại còn hơn để ba tôi ở lại khẩu chiến với Phong.
Thế lực nhà cậu ấy, ba tôi nào nắm rõ?
Ba tôi không biết rằng chỉ cần một cái phẩy tay của gia đình cậu ấy, gia đình tôi có thể sống dở chết dở cả đời này!
Ông vứt chai rượu xuống đất đánh rầm rồi bỏ vào trong nhà, chẳng biết là vô tình hay cố ý, chai rượu cách chân phải của tôi chỉ có hai cen ti mét, những miếng thủy tinh nhỏ văng ra gâm thẳng vào gót chân đau điếng. Gò má tôi bắt đầu gợn lên chút cảm giác tê buốt, ran rát, cả người thì do ban trưa "cày bừa" nên mệt mỏi nhức nhối chả chịu được. Tôi bây giờ tệ hại như nào, chính tôi cũng không tưởng tượng nổi.
-“Biết ngay ông ta sẽ đánh mày mà!”
Tôi giật thót tim, ngẩn ngơ quay sang. Là Phong, cậu ấy ở đây làm gì? Cậu ấy là ma hay là quỷ, di chuyển nhẹ nhàng đến nỗi tôi chẳng hay biết gì sất.
Phong lườm tôi rõ lâu, đoạn cậu ấy cúi xuống nhẹ nhàng phủi sạch những mảnh thủy tinh li ti đang dính trên chân tôi. Tôi theo phản ứng rụt chân lại, hại cậu ấy mất đà xém ngã dập mặt. Phong ngước lên, khinh khỉnh nói.
-“Ê, tao biết mày ghét tao, nhưng mày đừng làm tổn thương cái mặt đẹp trai này của tao.”
Gì chứ?
Đẹp thì đẹp thật, đẹp mà khoe thì cũng là lẽ đương nhiên, nhưng cái ngữ điệu của cậu ấy khiến tôi không khỏi phì cười.
-“Không đau sao còn cười?”
-“Không đau.”
Tôi nhỏ giọng trả lời, chút vết thương này so cũng chẳng đau đớn gì cho cam, ran rát ngưa ngứa thôi. Thật thà là thế, vậy mà cậu ấy liền đứng phắt dậy tiếp tục lườm tôi, giọng nói vang lên trầm trầm.
-“Tao đau.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook