Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
-
Chương 127
- Em xin lỗi chị, chị Vân nhìn em đây, em xin lỗi, em xin lỗi vì nặng lời với chị. Vì 2 đứa nhỏ chị phải mạnh mẽ lên, chị phải mạnh mẽ lên và làm bất cứ điều gì chị muốn. Em, bé Vy và anh Vinh sẽ ủng hộ chị, ko để chị một mình.
- Chị sợ lắm, chị sợ má sẽ chửi chị, sẽ đuổi chị đi, chị ko thích sống chỉ 3 mẹ con, chị muốn con chị có tình cảm gia đình. Đó là lý do chị luôn cho qua mọi chuyện, anh H thương con nhưng ảnh thương con công và thương mấy mối quan hệ ngoài luồng hơn, với ảnh mỗi sáng đi làm hôn mỗi đứa 1 cái, mỗi tối hôn mỗi đứa 1 cái đã là tròn trách nhiệm. Mọi thứ còn lại là chuyện của chị.
- Chị cứ khóc đi, em sẽ ngồi với chị tới khi nào chị khóc đã thì thôi.
- Chưa bao giờ chị bị nhà chồng nặng lời, chưa bao giờ chồng chị nặng lời, sau những việc làm sai trái với chị ảnh chỉ cần nói “ chỉ là vui qua đường thôi “, và chị cứ tin như vậy. Như 1 con bù nhìn vừa ngu vừa mù, bạn chị ganh tỵ vì chị đeo kim cương hột xoàn, vì nhà có xe hơi xịn vì con chị được học trường quốc tế. Tụi nó ko biết ngày sinh nhật chị thì chồng chị phải đặt lịch báo thức hằng năm, và tiệc sinh nhật lúc nào cũng là 1 bữa tiệc sang trọng, 1 món quà đắt tiền và hết! Năm nào như năm nấy. Chị muốn được đi du lịch, chị hỏi bé Vy hết tour này tới tour khác nhưng ko bao giờ được đi với chồng, ảnh lựa lúc chị bận thì rũ chị đi, tới lúc chị rãnh thì ảnh lại bận.
Tôi cứ vỗ vai và xoa lưng chị …..
- Có những lúc chị bật GPS điện thoại phát hiện ảnh đang ở Nha Trang, đang ở Đà Nẵng, ở Kiên Giang – Phú Quốc, ở khắp nơi vào những dịp lễ và cuối tuần, ảnh nói ảnh đi công tác. Nếu chị mở miệng chị sẽ bị coi là người vợ ích kỷ ko biết thông cảm cho chồng … cứ như vậy chị im lặng.
- Chị đói ko? Em lấy gì nấu cho chị ăn nha.
Chị Vân gật đầu lia lịa, chắc chị mệt và đuối lắm rồi. Tôi vô bếp có mấy ly cháo ăn liền, tôi nấu cho chị 1 ly – đập thêm 1 trứng gà (như tôi lâu lâu vẫn ăn khi lười ra ngoài), rót thêm 1 ly nước trái cây, tôi biết cơn mệt cơn đói cồn cào và cả sự trống trải sau mỗi khi khóc là như thế nào. Tôi từng ước có ai đó cho tôi 1 ly sữa và 1 tô bún bò sau khi tôi khóc xong, để thấy được quan tâm.
Tôi hiểu hoàn cảnh của chị Vân rồi, chị ko hẳn yếu đuối đâu mà là cảm xúc đã bị chai sạn, sống với loại chồng như vậy thì con người dễ hoá đá lắm. Tôi thấy chị vô toilet rửa mặt, tôi nghe chị ho đến muốn ói nhưng tôi vẫn để chị tự làm, sau tất cả những tổn thương thì chuyện những cơn nghẹn đó chỉ là con muỗi.
Có vẻ chị đã khóc xong, đã bình tâm 1 chút, tôi bưng cháo và nước trái cây cho chị. Xong tôi mở cửa phòng, Vinh lại ngủ rồi, tôi thèm được nằm đó giống Vinh quá.
- Chị thấy đỡ chưa?
- Uhm.
- Giờ cho em hỏi chị 1 điều nha.
- Em hỏi đi.
- Khi chị mất con, chị có bị sốc ko?
- Có 1 chút, nhưng ko sốc mà chị chỉ buồn, dù sao chị cũng có 2 đứa khoẻ mạnh rồi. Với lại chị bị nang cũng lâu rồi, bác sĩ cũng có nói chị khó mà có con sau khi sinh đứa thứ 2 mà.
- Là em lo cho chị nhiều quá rồi, em tưởng như trời đất sẽ sụp đổ dưới chân chị. Em nghĩ chị là em, em mà có con rồi mất như vậy chắc em điên luôn quá. Nhưng chị ko giận em chứ?
- Ko giận em, chị ước mình mạnh mẽ được như em.
Tôi luôn thắc mắc, tại sao có nhiều người nói mình mạnh mẽ ….. ko biết mạnh mẽ chỗ nào? Có khi nào họ lầm giữa lì và mạnh mẽ ko?
- Chị bình tâm chưa?
- Đỡ nhiều rồi em, thật ko sai lầm khi tìm em.
- Giờ chị định sao? Em cũng ủng hộ chị mà.
- Em cho chị lời khuyên đi.
- Em khuyên chị rồi chị có làm theo ko?
- Chị sẽ suy nghĩ, chị hứa.
- Dù có ly dị hay ko thì trước tiên chị nên 1 lần mạnh mẽ, đòi hỏi công bằng, 1 lời xin lỗi đáng lẻ chồng chị nên nói từ lâu. Chị nói với ổng là phải nói chuyện trước cha mẹ 2 bên, xong chị nói ra những gì chị cảm thấy – chị cứ khóc nếu chị cảm thấy ấm ức. Rồi bắt ổng xin lỗi, tuỳ vào cảm giác của chị mà tính tiếp.
- Sao khó quá vậy em?
- Đó là lời khuyên của em. Ko bao giờ em muốn 1 gia đình nào ly tán, các con phải thiếu thốn tình cảm cha hay mẹ. Nhưng có lỗi là phải xin lỗi, với chị, chị cũng phải tự xin lỗi bản thân mình.
- Chị sẽ suy nghĩ kỹ điều em vừa nói.
- Em cũng thú thực với chị, chuyện anh H ngoại tình, đó là con nhỏ nhân viên thời vụ trong công ty, em biết nhưng em lúc nào cũng nghĩ chị đang sốc nên ko dám nói. Nay chị biết, mà nó cũng đã nhắn tin và gọi điện làm phiền chị, em xin phép chị cho em với bé Vy giải quyết nó. Em tức lắm rồi.
- Tuỳ em, tụi em làm gì nó cũng ko liên quan tới chị, thật sự chị ko quan tâm đến loại đĩ điếm trá hình đó. Nhưng mấy em làm gì cũng đừng để dính liếu tới chính quyền là được. Cảm ơn em nhiều, giờ chị qua nhà nội đón 2 đứa nhỏ về ngoại.
- Dạ, chị mệt thì nghỉ 1 chút rồi hẳn đi.
- Có làm gì đâu mà mệt, chị làm phiền em rồi. Chị về nghe.
Cửa đóng lại, tôi bỏ ly tách đó, đi thẳng vô phòng,nằm xuống cái giường thân quen, đúng là ko đâu bằng nhà mình, đã cái lưng gì đâu à. Vinh xoay người qua ôm vợ trong khi mắt vẫn nhắm nghiền
- 2 chị em giải quyết xong chưa?
- Em lầm bấy lâu nay rồi, em tưởng chị Vân quằn quại lắm. Nhưng đâu có. Chỉ tỉnh queo, em hơi hụt hẫng.
- Uhm, sáng thức sớm quá giờ ngủ chút đi lát anh chở đi ăn.
- Ngủ thì ngủ nhưng anh chở đi ăn thì coi lại.
Chắc trong người mệt, ngã lưng thiệt là đã. Tôi cởi áo lót, nhắm mắt lại tổng kết chuyện mấy ngày qua. Cuộc sống mà, phải va chạm, phải chứng kiến những chuyện ko phải của mình để học hỏi và rút kinh nghiệm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, vợ chồng tôi ko nên nhìn lên chỉ cần nhìn ngang đã hơn nhiều gia đình khác, tiền ko nhiều thiệt nhiều nhưng tình yêu ko bao giờ thiếu. Tôi ôm Vinh, chu môi hôn lên trán ổng, tôi hài lòng với hiện tại, vợ chồng tôi có nhau, yêu nhau là thế. Và nhớ 1 câu nói của ai đó " mọi chuyện luôn khó khăn khi chưa được giải quyết ", bao nhiêu lần tôi cứ tưởng mình chết đi, nhưng khi trải qua 1 lần đau tôi quý cuộc sống này biết lắm.
Hy vọng chị Vân sớm thoát khỏi bóng tối của cuộc đời, mà chỉ đã thui chột bao nhiêu năm qua. Mong chỉ 1 lần vững tinh thần, có quyết định đúng đắn để còn có đủ hành trang nuôi dạy 2 đứa nhỏ.
Tôi thiếp đi khoảng nửa tiếng giật mình dậy, tôi vô tắm xong còn đi phơi đồ và dọn dẹp ngoài nhà trước. Tôi định bụng lấy xe chạy ra chợ gần nhà để mua đồ về nấu cháo thịt cho Vinh, hết bịnh nhưng Vinh cũng còn hơi đau cổ. Tiên gọi
- Tao nghe.
- Chồng mày về chưa?
- UHm mới về, tao ghé chơi, tao đang đi công chuyện gần nhà mày.
- Rãnh thì mày ghé chợ hay siêu thị mua dùm tao cây xương ống với miếng thịt bò, ít hành ngò đi.
- Uhm, khoảng hơn nửa tiếng nữa tao tới.
- Ok.
Hên quá, khỏi phải đi chợ, người cũng đang làm biếng. Tôi mở laptop, gọi điện lên chỗ làm, mấy chị nói cũng đã phụ tôi giải quyết mấy chứng từ quyết toán, kêu tôi yên tâm, nghe vậy cũng thấy nhẹ một chút.
Chiều tối bé Vy qua chơi, nó rũ tôi ngày mai qua nhà con kia, buổi chiều con kia đi làm về, sẽ có bạn nó canh con kia vừa ra khỏi công ty sẽ gọi mình đi qua nhà nó. Có vẻ em chồng tôi đã tính toán kế hoạch tỉ mỉ.
- Chị sợ lắm, chị sợ má sẽ chửi chị, sẽ đuổi chị đi, chị ko thích sống chỉ 3 mẹ con, chị muốn con chị có tình cảm gia đình. Đó là lý do chị luôn cho qua mọi chuyện, anh H thương con nhưng ảnh thương con công và thương mấy mối quan hệ ngoài luồng hơn, với ảnh mỗi sáng đi làm hôn mỗi đứa 1 cái, mỗi tối hôn mỗi đứa 1 cái đã là tròn trách nhiệm. Mọi thứ còn lại là chuyện của chị.
- Chị cứ khóc đi, em sẽ ngồi với chị tới khi nào chị khóc đã thì thôi.
- Chưa bao giờ chị bị nhà chồng nặng lời, chưa bao giờ chồng chị nặng lời, sau những việc làm sai trái với chị ảnh chỉ cần nói “ chỉ là vui qua đường thôi “, và chị cứ tin như vậy. Như 1 con bù nhìn vừa ngu vừa mù, bạn chị ganh tỵ vì chị đeo kim cương hột xoàn, vì nhà có xe hơi xịn vì con chị được học trường quốc tế. Tụi nó ko biết ngày sinh nhật chị thì chồng chị phải đặt lịch báo thức hằng năm, và tiệc sinh nhật lúc nào cũng là 1 bữa tiệc sang trọng, 1 món quà đắt tiền và hết! Năm nào như năm nấy. Chị muốn được đi du lịch, chị hỏi bé Vy hết tour này tới tour khác nhưng ko bao giờ được đi với chồng, ảnh lựa lúc chị bận thì rũ chị đi, tới lúc chị rãnh thì ảnh lại bận.
Tôi cứ vỗ vai và xoa lưng chị …..
- Có những lúc chị bật GPS điện thoại phát hiện ảnh đang ở Nha Trang, đang ở Đà Nẵng, ở Kiên Giang – Phú Quốc, ở khắp nơi vào những dịp lễ và cuối tuần, ảnh nói ảnh đi công tác. Nếu chị mở miệng chị sẽ bị coi là người vợ ích kỷ ko biết thông cảm cho chồng … cứ như vậy chị im lặng.
- Chị đói ko? Em lấy gì nấu cho chị ăn nha.
Chị Vân gật đầu lia lịa, chắc chị mệt và đuối lắm rồi. Tôi vô bếp có mấy ly cháo ăn liền, tôi nấu cho chị 1 ly – đập thêm 1 trứng gà (như tôi lâu lâu vẫn ăn khi lười ra ngoài), rót thêm 1 ly nước trái cây, tôi biết cơn mệt cơn đói cồn cào và cả sự trống trải sau mỗi khi khóc là như thế nào. Tôi từng ước có ai đó cho tôi 1 ly sữa và 1 tô bún bò sau khi tôi khóc xong, để thấy được quan tâm.
Tôi hiểu hoàn cảnh của chị Vân rồi, chị ko hẳn yếu đuối đâu mà là cảm xúc đã bị chai sạn, sống với loại chồng như vậy thì con người dễ hoá đá lắm. Tôi thấy chị vô toilet rửa mặt, tôi nghe chị ho đến muốn ói nhưng tôi vẫn để chị tự làm, sau tất cả những tổn thương thì chuyện những cơn nghẹn đó chỉ là con muỗi.
Có vẻ chị đã khóc xong, đã bình tâm 1 chút, tôi bưng cháo và nước trái cây cho chị. Xong tôi mở cửa phòng, Vinh lại ngủ rồi, tôi thèm được nằm đó giống Vinh quá.
- Chị thấy đỡ chưa?
- Uhm.
- Giờ cho em hỏi chị 1 điều nha.
- Em hỏi đi.
- Khi chị mất con, chị có bị sốc ko?
- Có 1 chút, nhưng ko sốc mà chị chỉ buồn, dù sao chị cũng có 2 đứa khoẻ mạnh rồi. Với lại chị bị nang cũng lâu rồi, bác sĩ cũng có nói chị khó mà có con sau khi sinh đứa thứ 2 mà.
- Là em lo cho chị nhiều quá rồi, em tưởng như trời đất sẽ sụp đổ dưới chân chị. Em nghĩ chị là em, em mà có con rồi mất như vậy chắc em điên luôn quá. Nhưng chị ko giận em chứ?
- Ko giận em, chị ước mình mạnh mẽ được như em.
Tôi luôn thắc mắc, tại sao có nhiều người nói mình mạnh mẽ ….. ko biết mạnh mẽ chỗ nào? Có khi nào họ lầm giữa lì và mạnh mẽ ko?
- Chị bình tâm chưa?
- Đỡ nhiều rồi em, thật ko sai lầm khi tìm em.
- Giờ chị định sao? Em cũng ủng hộ chị mà.
- Em cho chị lời khuyên đi.
- Em khuyên chị rồi chị có làm theo ko?
- Chị sẽ suy nghĩ, chị hứa.
- Dù có ly dị hay ko thì trước tiên chị nên 1 lần mạnh mẽ, đòi hỏi công bằng, 1 lời xin lỗi đáng lẻ chồng chị nên nói từ lâu. Chị nói với ổng là phải nói chuyện trước cha mẹ 2 bên, xong chị nói ra những gì chị cảm thấy – chị cứ khóc nếu chị cảm thấy ấm ức. Rồi bắt ổng xin lỗi, tuỳ vào cảm giác của chị mà tính tiếp.
- Sao khó quá vậy em?
- Đó là lời khuyên của em. Ko bao giờ em muốn 1 gia đình nào ly tán, các con phải thiếu thốn tình cảm cha hay mẹ. Nhưng có lỗi là phải xin lỗi, với chị, chị cũng phải tự xin lỗi bản thân mình.
- Chị sẽ suy nghĩ kỹ điều em vừa nói.
- Em cũng thú thực với chị, chuyện anh H ngoại tình, đó là con nhỏ nhân viên thời vụ trong công ty, em biết nhưng em lúc nào cũng nghĩ chị đang sốc nên ko dám nói. Nay chị biết, mà nó cũng đã nhắn tin và gọi điện làm phiền chị, em xin phép chị cho em với bé Vy giải quyết nó. Em tức lắm rồi.
- Tuỳ em, tụi em làm gì nó cũng ko liên quan tới chị, thật sự chị ko quan tâm đến loại đĩ điếm trá hình đó. Nhưng mấy em làm gì cũng đừng để dính liếu tới chính quyền là được. Cảm ơn em nhiều, giờ chị qua nhà nội đón 2 đứa nhỏ về ngoại.
- Dạ, chị mệt thì nghỉ 1 chút rồi hẳn đi.
- Có làm gì đâu mà mệt, chị làm phiền em rồi. Chị về nghe.
Cửa đóng lại, tôi bỏ ly tách đó, đi thẳng vô phòng,nằm xuống cái giường thân quen, đúng là ko đâu bằng nhà mình, đã cái lưng gì đâu à. Vinh xoay người qua ôm vợ trong khi mắt vẫn nhắm nghiền
- 2 chị em giải quyết xong chưa?
- Em lầm bấy lâu nay rồi, em tưởng chị Vân quằn quại lắm. Nhưng đâu có. Chỉ tỉnh queo, em hơi hụt hẫng.
- Uhm, sáng thức sớm quá giờ ngủ chút đi lát anh chở đi ăn.
- Ngủ thì ngủ nhưng anh chở đi ăn thì coi lại.
Chắc trong người mệt, ngã lưng thiệt là đã. Tôi cởi áo lót, nhắm mắt lại tổng kết chuyện mấy ngày qua. Cuộc sống mà, phải va chạm, phải chứng kiến những chuyện ko phải của mình để học hỏi và rút kinh nghiệm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, vợ chồng tôi ko nên nhìn lên chỉ cần nhìn ngang đã hơn nhiều gia đình khác, tiền ko nhiều thiệt nhiều nhưng tình yêu ko bao giờ thiếu. Tôi ôm Vinh, chu môi hôn lên trán ổng, tôi hài lòng với hiện tại, vợ chồng tôi có nhau, yêu nhau là thế. Và nhớ 1 câu nói của ai đó " mọi chuyện luôn khó khăn khi chưa được giải quyết ", bao nhiêu lần tôi cứ tưởng mình chết đi, nhưng khi trải qua 1 lần đau tôi quý cuộc sống này biết lắm.
Hy vọng chị Vân sớm thoát khỏi bóng tối của cuộc đời, mà chỉ đã thui chột bao nhiêu năm qua. Mong chỉ 1 lần vững tinh thần, có quyết định đúng đắn để còn có đủ hành trang nuôi dạy 2 đứa nhỏ.
Tôi thiếp đi khoảng nửa tiếng giật mình dậy, tôi vô tắm xong còn đi phơi đồ và dọn dẹp ngoài nhà trước. Tôi định bụng lấy xe chạy ra chợ gần nhà để mua đồ về nấu cháo thịt cho Vinh, hết bịnh nhưng Vinh cũng còn hơi đau cổ. Tiên gọi
- Tao nghe.
- Chồng mày về chưa?
- UHm mới về, tao ghé chơi, tao đang đi công chuyện gần nhà mày.
- Rãnh thì mày ghé chợ hay siêu thị mua dùm tao cây xương ống với miếng thịt bò, ít hành ngò đi.
- Uhm, khoảng hơn nửa tiếng nữa tao tới.
- Ok.
Hên quá, khỏi phải đi chợ, người cũng đang làm biếng. Tôi mở laptop, gọi điện lên chỗ làm, mấy chị nói cũng đã phụ tôi giải quyết mấy chứng từ quyết toán, kêu tôi yên tâm, nghe vậy cũng thấy nhẹ một chút.
Chiều tối bé Vy qua chơi, nó rũ tôi ngày mai qua nhà con kia, buổi chiều con kia đi làm về, sẽ có bạn nó canh con kia vừa ra khỏi công ty sẽ gọi mình đi qua nhà nó. Có vẻ em chồng tôi đã tính toán kế hoạch tỉ mỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook