Lục Ngôn không nói không rằng đeo chiếc nhẫn cho Tần Thanh Thủy.

Dưới ánh đèn êm dịu, ánh sáng từ viên kim cương trên chiếc nhẫn tỏa ra thật rực rỡ và chói mắt, rất tôn lên bàn tay tinh tế của Tần Thanh Thủy.

“Như thế nào? Vừa ý chứ?” Lục Ngôn quay đầu hỏi cô.

Sắc mặt của Tần Thanh Thủy lạnh lùng: “Anh cho dù mua cho tôi, tôi trở về cũng vứt nó đi.”

Ánh mắt của Lục Ngôn vốn dĩ có chút ôn hòa lại nhiễm vài phần ý lạnh.

Không tiếp tục hỏi ý kiến của cô nữa, Lục Ngôn trực tiếp quyết định: “Cái này đi.”

Thanh toán xong, anh cũng không đóng gói, cứ để Tần Thanh Thủy đeo như vậy.

Nhân viên phục vụ trả lại thẻ cho Lục Ngôn, khẽ mỉm cười nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Tần Thanh Thủy nở nụ cười châm chọc, không nói gì.

Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Ngôn giống như sợ cô chạy mất, luôn nắm tay cô, dùng lực khá lớn.

Tần Thanh Thủy phát hiện mười ngón tay của họ vẫn đan vào nhau, chiếc nhẫn kim cương rất chói mắt, cô thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên. Muốn thoát khỏi tay của tay nhưng lại không thoát được.

Trong lòng của Tần Thanh Thủy có chút buồn bực: “Lục Ngôn anh ở đây tự lừa mình dối người thì có ý nghĩa không?”

“Tự lừa mình dối người?” Lục Ngôn dừng bước chân, mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi trước nay chưa từng ly hôn với em, tôi mua cho bà xã mình chiếc nhẫn, đạo lí hiển nhiên.”

Tần Thanh Thủy nghẹn lời.

Nghiêm túc mà nói, cô và Lục Ngôn quả thực chưa có ly hôn.

“Vậy thì anh định bao giờ ly hôn? Tôi lúc nào cũng rảnh. Dù sao anh cũng có người mình muốn lấy rồi, tôi cũng có người muốn gả, ly hôn đối với ai cũng tốt.”

Lục Ngôn trán nhăn lại, giọng điệu bình tĩnh: “Ly hôn, kiếp sau đi.”

Tần Thanh Thủy thật sự tức muốn chết: “Anh không phải sống chết yêu Tần Tâm Liên sao? Ly hôn với tôi, anh có thể lấy cô ta rồi, con trai của anh cũng không được coi là con ngoài dã thú.”

Lục Ngôn nhíu mày, hình như có chút nghi hoặc: “Ai nói với em tôi muốn lấy Tần Tâm Liên, lại ai nói với em tôi có con riêng?”

“Lẽ nào không phải sao?” Tần Thanh Thủy nhớ đến đứa trẻ gặp ở công viên giải trí, trong lòng càng buồn phiền.

Lục Ngôn kéo cô lên trước, không nhìn cô: “Tôi với Tần Tâm Liên không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không có người phụ nữ khác, càng không có con riêng.”

Trong lòng của Tần Thanh Thủy kinh ngạc.

Vậy thì, đứa bé đó không phải con trai của anh rồi.

Thế nhưng, anh và Tần Tâm Liên sao lại không có bất kỳ quan hệ gì chứ? Hai người họ từ khi nào vậy rồi?

Tần Thanh Thủy cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô bây giờ không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Lục Ngôn nữa, vậy thì phải bảo trì khoảng cách cùng anh, không hỏi nhiều, không để tâm, tất cả mọi thứ về anh cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Lên xe, Tần Thanh Thủy được buông ra, vừa muốn tháo chiếc nhẫn ra thì nghe thấy Lục Ngôn nói: “Em dám tháo nó xuống, tối nay tôi dẫn con của tôi về nước.”

Trong lòng Tần Thanh Thủy tức giận: “Anh dám!”

Anh quả nhiên đã biết rồi.

“Con trai của tôi, tôi cho dù dẫn đi, đó cũng là danh chính ngôn thuận.” Lời uy hiếp của Lục Ngôn nói rất bình tĩnh.

Tần Thanh Thủy trong lòng tuy tức giận, nhưng một tay khác đặt ở trên chiếc nhẫn, lại không có dám tháo xuống.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Tần Thanh Thủy đột nhiên cảm thấy không có sức, nghĩ đến Cố Thành Danh, nội tâm của cô đều thấy hổ thẹn.

Sự xuất hiện của Lục Ngôn, đánh làm xáo trộn mọi thứ!

Nghĩ đến Lục Ngôn đã từng đối đãi như thế với Cố Thành Danh, trong lòng của Tần Thanh Thủy hơi tối sầm lại.

Có lẽ, cô cho dù không cùng Lục Ngôn trở về, cũng không thể tiếp tục ở bên Cố Thành Danh được nữa.

Suy cho cùng, Lục Ngôn chính là một tên khốn.

Tần Thanh Thủy không có báo địa chỉ, Lục Ngôn cũng đưa được cô về đến cửa tiểu khu.

Tần Thanh Thủy xuống xe, Lục Ngôn cũng theo xuống, cô có chút sợ hãi Lục Ngôn muốn theo cô vào, liền vội vàng nói: “Tôi vào trước đây.”

Lục Ngôn tóm lấy cô và kéo cô lại.

“Anh lại muốn làm cái gì?”

Lục Ngôn trực tiếp kéo cô vào trong ngực, Tần Thanh Thủy còn chưa phản ứng lại, anh bèn ấn cô lên thân xe.

Lúc này sắc trời đã tối rồi, đèn đường xung quanh cũng hơi mờ mờ, cho dù người đi đường không nhất định có thể nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ, nhưng Tần Thanh Thủy vẫn hơi hoảng hốt, vô thức muốn đẩy Lục Ngôn ra.

Một tay của Lục Ngôn kẹp chặt eo của cô, một tay giữ đầu của Tần Thanh Thủy, mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi căng mọng của cô, sau đó cúi đầu hôn.

Nhịp tim của Tần Thanh Thủy tăng nhanh, nhưng đã không phải là sự mong thẹn thùng như ngày trước nữa, cô giãy giụa đẩy anh ra, nhưng sức của nam nữ có khoảng cách rất lớn.

Lục Ngôn không nhúc nhích, Tần Thanh Thủy mím chặt môi.

Anh ở trên môi của cô di chuyển một lúc, ngón tay đột nhiên mở ra nút áo sơ mi của cô, chạm vào, từ từ sờ lên môi mềm mại của cô.

Tần Thanh Thủy run rẩy, trong lòng có chút hoảng loạn, lại có chút tức giận, vô thức mở miệng muốn ngăn anh lại: “Lục Ngôn…”

Còn chưa nói xong, Lục Ngôn nhân cơ hội chiếm chỗ trống, đưa đầu lưỡi vào miệng của cô, từ từ quấn quýt.

Tần Thanh Thủy vừa tức vừa phiền.

Không biết qua bao lâu, Tần Thanh Thủy cảm giác bản thân sắp nghẹt thở, Lục Ngôn mới buông cô ra.

Tần Thanh Thủy vô thức muốn cho anh một cái tát.

Ánh mắt của Lục Ngôn khẽ động, rõ ràng có thể ngăn chặn, lại không có nhúc nhích.

“Chát!”

Một tiếng giòn tan vang lên khiến Tần Thanh Thủy sững sờ cả người.

Trên mặt của Lục Ngôn có chút đỏ, nhưng anh hình như không có tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên, túm lấy tay của cô, vuốt ve chiếc nhẫn này, nói với cô: “Hãy đeo nó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương