Nếu Không Có Gặp Anh
-
Chương 34
Trái tim Tần Thanh Thủy nhảy lên một nhịp, quay đầu trừng mắt anh: ”Anh nói hươu nói vượn cái gì thế? Ai là vợ anh?”
”Có muốn anh đem giấy kết hôn ra cho em xem không?” Lục Ngôn nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua chiếc nhân trên ngón tay cô: ”Anh thấy em là muốn phạm tội trùng hôn nhỉ.”
Tần Thanh Thủy hít sâu một hơi: ”Cứ coi như tôi từng là vợ anh, nhưng cô ấy đã chết rồi. Tôi bây giờ chẳng liên quan gì đến anh cả.
Cố Thành Danh đã giúp cô rất nhiều, cô hiện tại trên danh nghĩa thì đã chết rồi. Bởi vì thân phận cô bây giờ là của người khác.
”Cho nên em định gả cho Cố Thành Danh ư?” Đôi mắt Lục Ngôn lạnh lùng sâu thẳm mang theo hơi thở nguy hiểm. Dường như nếu cô dám nói phải, anh sẽ bóp chết cô.
”Tôi định gả cho anh ấy thì sao? Đừng nói là anh ấy, cho dù là kết hôn với người khác thì cũng là sự tự do của tôi, anh không quản được. Huống hồ tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Cố Thành Danh rồi, tương lai sau này sẽ là bà Cố. Tổng giám đốc Lục chắc không thiếu phụ nữ đến mức đến quấy rối vợ người khác đấy chứ?”
Tần Thanh Thủy chỉ mong mình không còn bất kì quan hệ gì với Lục Ngôn nữa, nhưng không biết vì sao, khi nói những lời này hình như cô có chút tức giận.
”Tương lai sau này ư?” Lục Ngôn cười nhạo: ”Chỉ e là không có ngày đó đâu.”
”Ý anh là gì?” Tần Thanh Thủy bắt đầu cảnh giác: ”Lục Ngôn, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm bậy!”
Đột nhiên xe dừng lại.
Tần Thanh Thủy còn chưa kịp phải ứng, Lục Ngôn đã bắt lấy cổ tay cô, dùng sức rút chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ra.
”Lục Ngôn, anh trả lại cho tôi!” Tần Thanh Thủy theo bản năng nhào lên đoạt lại.
Lục Ngôn ném thẳng chiếc nhẫn vào bụi cỏ bên ngoài.
Trong đầu Tần Thanh Thủy hiện lên vẻ mặt bi thương của Cố Thành Danh, lập tức tháo dây an toàn định xuống xe.
Lục Ngôn khóa cửa xe lại, lái xe đi.
Đôi mắt Tần Thanh Thủy đỏ lên, quay đầu trừng anh: ”Lục Ngôn, anh quá đáng quá rồi đấy!”
”Vợ của anh đeo nhẫn của người khác tặng thì coi là gì?” Lục Ngôn nghiêm mặt, nói đúng lý hợp tình, cũng không cảm thấy mình quá đáng: ”Em muốn bao nhiêu cái anh sẽ mua cho em. Nhưng không được phép đeo cái của Cô Thành Danh cho.”
Khẩu khí của anh vẫn bá đạo như vậy, giống như năm đó anh nói bỏ đứa con của bọn họ vậy.
Tần Thanh Thủy tưởng bản thân mình đã chết lặng, nhưng lúc này trong lòng khó chịu đến mức nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Cô khóc không ra tiếng, tầm mắt của Lục Ngôn nhìn về phía trước, không nghe thấy cô trả lời liền quay đầu lại, phát hiện cô đang khóc, ngón tay căng cứng.
Hầu kết giật giật, Lục Ngôn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Cô khóc cũng vô dụng.
Anh đã làm rất nhiều chuyện phải hối hận, nhưng chuyện này thì anh không hối hận chút nào.
Anh sớm không vừa mắt chuyện cầu hôn kia rồi, hôm nay từ lúc gặp cô anh đã chú ý đến chiếc nhẫn kia, vô cùng ngứa mắt!
Tần Thanh Thủy khóc một lúc thấy dễ chịu hơn. Lâu lắm rồi cô chưa khóc, người từng chết một lần đối mặt với nhiều chuyện đều có thể thông suốt. Nhưng Lục Ngôn lại xuất hiện một lần nữa, hành vi bá đạo, còn khiến cô nhịn không được mà bắt đầu yếu đuối.
”Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tần Thanh Thủy tỉnh táo lại, lạnh giọng hỏi: ”Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không đi cùng anh đâu. Chuyện sai lầm nhất mà tôi từng làm đó là năm ấy yêu anh, gả cho anh. Giờ tôi sẽ không dẫm phải vết xe đổ ấy nữa, tôi có cuộc đời mới của mình, cho nên, cầu xin anh buông tha cho tôi.”
Lục Ngôn mím môi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương.
Cô bảo anh buông tha cho cô, nhưng lúc nào thì cô có thể buông tha cho anh đây?
Cô có khởi đầu mới, nhưng cuộc sống của anh lại nhạt nhẽo vô vị hai năm rồi, hai năm này anh sống chẳng khác nào cái xác không hồn, ngoài công việc, xã giao thì không có chuyện gì đặc biệt.
Vậy khởi đầu của anh ở đâu đây?
”Không thể.” Lục Ngôn cất giọng khàn khàn nói một câu, giọng điệu kiên quyết: ”Trừ chuyện này ra thì cái gì cũng có thể đáp ứng em.”
”Theo anh về, sau này anh sẽ không làm chuyện gì khiến em tổn thương. Tần Tâm Liên cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
Tần Tâm Liên.
Ba chữ này khiến Tần Thanh Thủy càng hận hơn.
”Cô ta không xuất hiện trước mặt tôi nữa thì sao? Chuyện trước kia tôi sẽ không bao giờ quên được. Nhưng tôi bây giờ có cuộc sống mới rồi, tôi không nghĩ muốn nhớ lại, càng không muốn so đo tính toán.”
Tần Thanh Thủy quay đầu, nghiêm túc nhìn Lục Ngôn: ”Lục Ngôn, nếu thật sự anh muốn tốt cho tôi thì xin anh cách xa tôi ra, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tần Thanh Thủy dừng một chút, quyết định nói dứt khoát một lần.
”Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ đến hai đứa bé ấy, nhớ đến chuyện dù tôi có cầu xin anh thế nào, anh cũng không chút mảy may mà giết chết đứa con của chúng ta, cướp đoạt sinh mệnh của chúng, thậm chí còn không tin đó là con của anh, mắng chúng là nghiệt chủng.”
”Có lẽ hiện tại anh sống trong tự trách nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho anh. Tôi cũng không có tư cách gì để thay hai đứa con tha thứ cho anh.”
Sắc mặt Lục Ngôn trắng bệch, dùng sức nắm chặt tay lái.
”Có muốn anh đem giấy kết hôn ra cho em xem không?” Lục Ngôn nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua chiếc nhân trên ngón tay cô: ”Anh thấy em là muốn phạm tội trùng hôn nhỉ.”
Tần Thanh Thủy hít sâu một hơi: ”Cứ coi như tôi từng là vợ anh, nhưng cô ấy đã chết rồi. Tôi bây giờ chẳng liên quan gì đến anh cả.
Cố Thành Danh đã giúp cô rất nhiều, cô hiện tại trên danh nghĩa thì đã chết rồi. Bởi vì thân phận cô bây giờ là của người khác.
”Cho nên em định gả cho Cố Thành Danh ư?” Đôi mắt Lục Ngôn lạnh lùng sâu thẳm mang theo hơi thở nguy hiểm. Dường như nếu cô dám nói phải, anh sẽ bóp chết cô.
”Tôi định gả cho anh ấy thì sao? Đừng nói là anh ấy, cho dù là kết hôn với người khác thì cũng là sự tự do của tôi, anh không quản được. Huống hồ tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Cố Thành Danh rồi, tương lai sau này sẽ là bà Cố. Tổng giám đốc Lục chắc không thiếu phụ nữ đến mức đến quấy rối vợ người khác đấy chứ?”
Tần Thanh Thủy chỉ mong mình không còn bất kì quan hệ gì với Lục Ngôn nữa, nhưng không biết vì sao, khi nói những lời này hình như cô có chút tức giận.
”Tương lai sau này ư?” Lục Ngôn cười nhạo: ”Chỉ e là không có ngày đó đâu.”
”Ý anh là gì?” Tần Thanh Thủy bắt đầu cảnh giác: ”Lục Ngôn, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm bậy!”
Đột nhiên xe dừng lại.
Tần Thanh Thủy còn chưa kịp phải ứng, Lục Ngôn đã bắt lấy cổ tay cô, dùng sức rút chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ra.
”Lục Ngôn, anh trả lại cho tôi!” Tần Thanh Thủy theo bản năng nhào lên đoạt lại.
Lục Ngôn ném thẳng chiếc nhẫn vào bụi cỏ bên ngoài.
Trong đầu Tần Thanh Thủy hiện lên vẻ mặt bi thương của Cố Thành Danh, lập tức tháo dây an toàn định xuống xe.
Lục Ngôn khóa cửa xe lại, lái xe đi.
Đôi mắt Tần Thanh Thủy đỏ lên, quay đầu trừng anh: ”Lục Ngôn, anh quá đáng quá rồi đấy!”
”Vợ của anh đeo nhẫn của người khác tặng thì coi là gì?” Lục Ngôn nghiêm mặt, nói đúng lý hợp tình, cũng không cảm thấy mình quá đáng: ”Em muốn bao nhiêu cái anh sẽ mua cho em. Nhưng không được phép đeo cái của Cô Thành Danh cho.”
Khẩu khí của anh vẫn bá đạo như vậy, giống như năm đó anh nói bỏ đứa con của bọn họ vậy.
Tần Thanh Thủy tưởng bản thân mình đã chết lặng, nhưng lúc này trong lòng khó chịu đến mức nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Cô khóc không ra tiếng, tầm mắt của Lục Ngôn nhìn về phía trước, không nghe thấy cô trả lời liền quay đầu lại, phát hiện cô đang khóc, ngón tay căng cứng.
Hầu kết giật giật, Lục Ngôn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Cô khóc cũng vô dụng.
Anh đã làm rất nhiều chuyện phải hối hận, nhưng chuyện này thì anh không hối hận chút nào.
Anh sớm không vừa mắt chuyện cầu hôn kia rồi, hôm nay từ lúc gặp cô anh đã chú ý đến chiếc nhẫn kia, vô cùng ngứa mắt!
Tần Thanh Thủy khóc một lúc thấy dễ chịu hơn. Lâu lắm rồi cô chưa khóc, người từng chết một lần đối mặt với nhiều chuyện đều có thể thông suốt. Nhưng Lục Ngôn lại xuất hiện một lần nữa, hành vi bá đạo, còn khiến cô nhịn không được mà bắt đầu yếu đuối.
”Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tần Thanh Thủy tỉnh táo lại, lạnh giọng hỏi: ”Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không đi cùng anh đâu. Chuyện sai lầm nhất mà tôi từng làm đó là năm ấy yêu anh, gả cho anh. Giờ tôi sẽ không dẫm phải vết xe đổ ấy nữa, tôi có cuộc đời mới của mình, cho nên, cầu xin anh buông tha cho tôi.”
Lục Ngôn mím môi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương.
Cô bảo anh buông tha cho cô, nhưng lúc nào thì cô có thể buông tha cho anh đây?
Cô có khởi đầu mới, nhưng cuộc sống của anh lại nhạt nhẽo vô vị hai năm rồi, hai năm này anh sống chẳng khác nào cái xác không hồn, ngoài công việc, xã giao thì không có chuyện gì đặc biệt.
Vậy khởi đầu của anh ở đâu đây?
”Không thể.” Lục Ngôn cất giọng khàn khàn nói một câu, giọng điệu kiên quyết: ”Trừ chuyện này ra thì cái gì cũng có thể đáp ứng em.”
”Theo anh về, sau này anh sẽ không làm chuyện gì khiến em tổn thương. Tần Tâm Liên cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
Tần Tâm Liên.
Ba chữ này khiến Tần Thanh Thủy càng hận hơn.
”Cô ta không xuất hiện trước mặt tôi nữa thì sao? Chuyện trước kia tôi sẽ không bao giờ quên được. Nhưng tôi bây giờ có cuộc sống mới rồi, tôi không nghĩ muốn nhớ lại, càng không muốn so đo tính toán.”
Tần Thanh Thủy quay đầu, nghiêm túc nhìn Lục Ngôn: ”Lục Ngôn, nếu thật sự anh muốn tốt cho tôi thì xin anh cách xa tôi ra, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tần Thanh Thủy dừng một chút, quyết định nói dứt khoát một lần.
”Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ đến hai đứa bé ấy, nhớ đến chuyện dù tôi có cầu xin anh thế nào, anh cũng không chút mảy may mà giết chết đứa con của chúng ta, cướp đoạt sinh mệnh của chúng, thậm chí còn không tin đó là con của anh, mắng chúng là nghiệt chủng.”
”Có lẽ hiện tại anh sống trong tự trách nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho anh. Tôi cũng không có tư cách gì để thay hai đứa con tha thứ cho anh.”
Sắc mặt Lục Ngôn trắng bệch, dùng sức nắm chặt tay lái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook