Nếu Không Có Gặp Anh
-
Chương 28
Ba mẹ con đến sở thú.
Có rất nhiều trò chơi các bé không chơi được, cho dù Khả Khả có muốn cũng chỉ có thể đứng xem thôi.
Cho nên Tần Thanh Thủy đã chọn tuân theo ý kiến của con gái, đưa các bé đến xem thú.
Sau khi đi dạo cả nửa ngày cô mới đưa các bé đi chơi chút trò chơi, ví dụ như là nhà hơi, hay là ngựa quay.
Khả Khả cả đường đi không nói gì cả, cái miệng nhỏ cứ mím chặt, hiển nhiên là không có hứng thú gì với mấy trò chơi này rồi. Nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng thú bừng bừng của mẹ và em gái, bé cũng không từ chối.
Tần Thanh Thủy đưa hai bé đi chơi nhà banh, rồi ngồi ở bên ngoài, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.
Một người lớn dắt theo hai đứa trẻ thật sự là rất mệt, đặc biệt là một trai một gái, vì bọn chúng không thích chơi trò giống nhau, mà cô thì phải quan tâm đến cả hai nên thật sự là sắp hạ đường huyết rồi a.
Trước đây có Cố Thành Danh, cô cũng không cảm thấy mệt lắm.
“Mẹ ơi, con muốn uống Cola.” Mai Mai đột nhiên chạy tới bên rìa nhà banh, uỷ khuất nói: “Khát quá à.”
“Vậy con xuống đây, mẹ đưa con đi mua.”
“Không muốn, con muốn ở đây.”
Tần Thanh Thủy bất lực, cô chỉ đành tìm một nhân viên rồi nhờ họ trông giùm hai đứa trẻ, để cô đi mua Cola.
Gần đây không có chỗ mua nước nào, Tần Thanh Thủy chỉ đành chạy tới quán KFC mà cô nhớ cách đây không xa.
Nhưng trên đường lại gặp một chút sự cố.
Một đứa trẻ bị ngã, Tần Thanh Thủy đi tới đỡ bé dậy, nhưng không thấy ba mẹ của bé đâu.
“Ba mẹ của con đâu?”
“Không thấy nữa.” Bé trai uỷ khuất mếu máo, sau đó bắt đầu tuôn nước mắt ra.
Cùng là bé trai nhưng Khả Khả nhà cô gần như là không biết khóc, bây giờ nhìn thấy một bé trai khóc tội nghiệp như vậy, Tần Thanh Thủy nhất thời cảm thấy có chút hoảng loạn.
“Vậy để dì đưa con đi tìm ba mẹ con được không?”
Bé trai ngoan ngoãn gật đầu.
Sở thú lớn như vậy, Tần Thanh Thủy đương nhiên không thể đưa bé đi tìm từng vòng được, nếu cứ từ từ tìm, xác suất sẽ không cao, hơn nữa còn tốn thời gian.
Dù sao cô cũng không phải đi một mình, cô còn phải đi về tìm Khả Khả Mai Mai nữa.
Tần Thanh Thủy suy nghĩ một lát rồi quyết định đưa bé đến khu quản lý của sở thú.
Chỉ là chỗ đó có hơi xa, cô một mình đi về cũng phải cần chút thời gian nữa, nhưng mà cũng hết cách rồi.
Sự hứng thú của trẻ con đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh.
Tần Thanh Thủy chưa đi được bao lâu thì Khả Khả Mai Mai không còn muốn chơi nữa, các bé ra khỏi nhà banh nhưng bị nhân viên ngăn lại.
Hai bé chỉ đành ngồi đợi ở bên ngoài và đưa mắt nhìn xung quanh, mong chờ Tần Thanh Thủy xuất hiện.
Lục Ngôn lần này ra nước ngoài, một mặt là vì công việc, một mặt là do mẹ nhờ đến thăm một người chị họ.
Người cũng đã thăm rồi, nhưng có một chuyện khiến cho Lục Ngôn rất là đau đầu, người chị họ đó trực tiếp ném con cho anh trông rồi đi bận công chuyện rồi.
Với tính cách của Lục Ngôn thì làm gì biết trông trẻ con chứ? Bình thường chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng đủ để doạ trẻ con khóc rồi.
Thế nhưng đứa trẻ này lại rất tinh nghịch, không những không sợ Lục Ngôn, mà còn muốn anh đưa bé đi khu vui chơi nữa chứ.
Lục Ngôn chịu không nổi sự la lối khóc lóc của bé nên chỉ đành đưa bé đến nhà banh chơi.
Chỉ cần ném nó vào trong đó rồi mình ngồi đợi ở ngoài là được rồi, điều này khiến Lục Ngôn thả lỏng hơn không ít.
Trả tiền rồi đưa thằng nhóc tinh nghịch này vào trong nhà banh xong, Lục Ngôn liền tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó liền nghe thấy những thanh âm non nớt vang lên.
“Anh ơi, em khát.” Thanh âm mềm mại của bé gái khiến cho trái tim Lục Ngôn khẽ run lên, giống như là có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng sượt qua trái tim anh vậy.
“Ừm.” Một giọng nói non nớt nhưng pha thêm chút chín chắn khác vang lên: “Đợi mẹ về là sẽ không khát nữa.”
“Em còn thấy nóng nữa.” Âm cuối của bé gái kéo rất dài, ý tứ nũng nịu rất là đậm.
“Ở đây có khăn nè, để anh lau giúp em.”
Con cái nhà ai mà đáng yêu quá vậy?
Lục Ngôn men theo tiếng nhìn qua, nhìn thấy hai đứa bé một trai một gái, bộ dạng trông mới chừng hơn một tuổi, một xanh dương một hồng, trông cũng xêm xêm nhau, chắc là thai long phụng rồi.
Bé trai đưa lưng về phía anh nên anh không nhìn rõ mặt được, nhưng bé gái ngồi đối diện lại khiến anh càng có hứng thú hơn.
Bé gái hồng hào trắng mịn, đôi mắt long lanh, trông vô cùng đáng yêu, chiếc miệng nhỏ thì uỷ khuất khẽ chu ra, Lục Ngôn chỉ nhìn một cái thôi mà trái tim như bị thất thủ rồi.
Anh từ trước đến giờ không thích trẻ con, nhưng nhìn thấy đứa bé gái này anh lại cảm thấy thích đến kỳ lạ, ánh mắt cũng nhịn không được mà trở nên nhu hoà.
Thế nhưng, khi nghĩ đến một chuyện nào đó, đáy lòng Lục Ngôn lại khẽ đau nhói.
Nếu như năm đó anh không bắt Tần Thanh Thủy bỏ đứa bé như một kẻ điên thì bây giờ có lẽ anh cũng đã có một đứa con đáng yêu như vậy rồi.
Hơn hai năm nay, cho dù Lê Nguyệt Ly có thôi thúc thế nào đi nữa, Lục Ngôn cũng chưa từng tìm đến một người phụ nữ nào, chứ đừng nói là có con.
Trong lòng anh không qua nổi cái cửa ải đó.
Hơn hai năm nay, anh chưa từng từ bỏ tìm kiếm Tần Thanh Thủy.
Nếu như cô ấy vẫn còn sống, thì có phải con của bọn họ cũng sẽ còn sống không?
Đáy lòng Lục Ngôn dấy lên một tia hy vọng, cho dù là hơn hai năm nay, anh chưa hề nhận được chút tin tức nào từ cô.
“Anh ơi, bên kia có một ông chú quái đảng đang nhìn em kìa.” Mai Mai nhìn Lục Ngôn vài cái rồi đột nhiên nhỏ tiếng nói với Khả Khả.
Cái thanh âm mà bé tưởng nhỏ nhưng thực chất không nhỏ tí nào, chí ít là đủ để cho Lục Ngôn nghe thấy.
Nghe thấy lời này, Lục Ngôn liền nhíu mày.
ông chú quái đảng?
Có rất nhiều trò chơi các bé không chơi được, cho dù Khả Khả có muốn cũng chỉ có thể đứng xem thôi.
Cho nên Tần Thanh Thủy đã chọn tuân theo ý kiến của con gái, đưa các bé đến xem thú.
Sau khi đi dạo cả nửa ngày cô mới đưa các bé đi chơi chút trò chơi, ví dụ như là nhà hơi, hay là ngựa quay.
Khả Khả cả đường đi không nói gì cả, cái miệng nhỏ cứ mím chặt, hiển nhiên là không có hứng thú gì với mấy trò chơi này rồi. Nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng thú bừng bừng của mẹ và em gái, bé cũng không từ chối.
Tần Thanh Thủy đưa hai bé đi chơi nhà banh, rồi ngồi ở bên ngoài, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.
Một người lớn dắt theo hai đứa trẻ thật sự là rất mệt, đặc biệt là một trai một gái, vì bọn chúng không thích chơi trò giống nhau, mà cô thì phải quan tâm đến cả hai nên thật sự là sắp hạ đường huyết rồi a.
Trước đây có Cố Thành Danh, cô cũng không cảm thấy mệt lắm.
“Mẹ ơi, con muốn uống Cola.” Mai Mai đột nhiên chạy tới bên rìa nhà banh, uỷ khuất nói: “Khát quá à.”
“Vậy con xuống đây, mẹ đưa con đi mua.”
“Không muốn, con muốn ở đây.”
Tần Thanh Thủy bất lực, cô chỉ đành tìm một nhân viên rồi nhờ họ trông giùm hai đứa trẻ, để cô đi mua Cola.
Gần đây không có chỗ mua nước nào, Tần Thanh Thủy chỉ đành chạy tới quán KFC mà cô nhớ cách đây không xa.
Nhưng trên đường lại gặp một chút sự cố.
Một đứa trẻ bị ngã, Tần Thanh Thủy đi tới đỡ bé dậy, nhưng không thấy ba mẹ của bé đâu.
“Ba mẹ của con đâu?”
“Không thấy nữa.” Bé trai uỷ khuất mếu máo, sau đó bắt đầu tuôn nước mắt ra.
Cùng là bé trai nhưng Khả Khả nhà cô gần như là không biết khóc, bây giờ nhìn thấy một bé trai khóc tội nghiệp như vậy, Tần Thanh Thủy nhất thời cảm thấy có chút hoảng loạn.
“Vậy để dì đưa con đi tìm ba mẹ con được không?”
Bé trai ngoan ngoãn gật đầu.
Sở thú lớn như vậy, Tần Thanh Thủy đương nhiên không thể đưa bé đi tìm từng vòng được, nếu cứ từ từ tìm, xác suất sẽ không cao, hơn nữa còn tốn thời gian.
Dù sao cô cũng không phải đi một mình, cô còn phải đi về tìm Khả Khả Mai Mai nữa.
Tần Thanh Thủy suy nghĩ một lát rồi quyết định đưa bé đến khu quản lý của sở thú.
Chỉ là chỗ đó có hơi xa, cô một mình đi về cũng phải cần chút thời gian nữa, nhưng mà cũng hết cách rồi.
Sự hứng thú của trẻ con đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh.
Tần Thanh Thủy chưa đi được bao lâu thì Khả Khả Mai Mai không còn muốn chơi nữa, các bé ra khỏi nhà banh nhưng bị nhân viên ngăn lại.
Hai bé chỉ đành ngồi đợi ở bên ngoài và đưa mắt nhìn xung quanh, mong chờ Tần Thanh Thủy xuất hiện.
Lục Ngôn lần này ra nước ngoài, một mặt là vì công việc, một mặt là do mẹ nhờ đến thăm một người chị họ.
Người cũng đã thăm rồi, nhưng có một chuyện khiến cho Lục Ngôn rất là đau đầu, người chị họ đó trực tiếp ném con cho anh trông rồi đi bận công chuyện rồi.
Với tính cách của Lục Ngôn thì làm gì biết trông trẻ con chứ? Bình thường chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng đủ để doạ trẻ con khóc rồi.
Thế nhưng đứa trẻ này lại rất tinh nghịch, không những không sợ Lục Ngôn, mà còn muốn anh đưa bé đi khu vui chơi nữa chứ.
Lục Ngôn chịu không nổi sự la lối khóc lóc của bé nên chỉ đành đưa bé đến nhà banh chơi.
Chỉ cần ném nó vào trong đó rồi mình ngồi đợi ở ngoài là được rồi, điều này khiến Lục Ngôn thả lỏng hơn không ít.
Trả tiền rồi đưa thằng nhóc tinh nghịch này vào trong nhà banh xong, Lục Ngôn liền tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó liền nghe thấy những thanh âm non nớt vang lên.
“Anh ơi, em khát.” Thanh âm mềm mại của bé gái khiến cho trái tim Lục Ngôn khẽ run lên, giống như là có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng sượt qua trái tim anh vậy.
“Ừm.” Một giọng nói non nớt nhưng pha thêm chút chín chắn khác vang lên: “Đợi mẹ về là sẽ không khát nữa.”
“Em còn thấy nóng nữa.” Âm cuối của bé gái kéo rất dài, ý tứ nũng nịu rất là đậm.
“Ở đây có khăn nè, để anh lau giúp em.”
Con cái nhà ai mà đáng yêu quá vậy?
Lục Ngôn men theo tiếng nhìn qua, nhìn thấy hai đứa bé một trai một gái, bộ dạng trông mới chừng hơn một tuổi, một xanh dương một hồng, trông cũng xêm xêm nhau, chắc là thai long phụng rồi.
Bé trai đưa lưng về phía anh nên anh không nhìn rõ mặt được, nhưng bé gái ngồi đối diện lại khiến anh càng có hứng thú hơn.
Bé gái hồng hào trắng mịn, đôi mắt long lanh, trông vô cùng đáng yêu, chiếc miệng nhỏ thì uỷ khuất khẽ chu ra, Lục Ngôn chỉ nhìn một cái thôi mà trái tim như bị thất thủ rồi.
Anh từ trước đến giờ không thích trẻ con, nhưng nhìn thấy đứa bé gái này anh lại cảm thấy thích đến kỳ lạ, ánh mắt cũng nhịn không được mà trở nên nhu hoà.
Thế nhưng, khi nghĩ đến một chuyện nào đó, đáy lòng Lục Ngôn lại khẽ đau nhói.
Nếu như năm đó anh không bắt Tần Thanh Thủy bỏ đứa bé như một kẻ điên thì bây giờ có lẽ anh cũng đã có một đứa con đáng yêu như vậy rồi.
Hơn hai năm nay, cho dù Lê Nguyệt Ly có thôi thúc thế nào đi nữa, Lục Ngôn cũng chưa từng tìm đến một người phụ nữ nào, chứ đừng nói là có con.
Trong lòng anh không qua nổi cái cửa ải đó.
Hơn hai năm nay, anh chưa từng từ bỏ tìm kiếm Tần Thanh Thủy.
Nếu như cô ấy vẫn còn sống, thì có phải con của bọn họ cũng sẽ còn sống không?
Đáy lòng Lục Ngôn dấy lên một tia hy vọng, cho dù là hơn hai năm nay, anh chưa hề nhận được chút tin tức nào từ cô.
“Anh ơi, bên kia có một ông chú quái đảng đang nhìn em kìa.” Mai Mai nhìn Lục Ngôn vài cái rồi đột nhiên nhỏ tiếng nói với Khả Khả.
Cái thanh âm mà bé tưởng nhỏ nhưng thực chất không nhỏ tí nào, chí ít là đủ để cho Lục Ngôn nghe thấy.
Nghe thấy lời này, Lục Ngôn liền nhíu mày.
ông chú quái đảng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook