Nếu Không Có Gặp Anh
-
Chương 20: Vì một người phụ nữ
Thủ hạ có chút không dám nhìn anh, tiếp tục nói: “Tôi còn điều tra ra, bác sĩ ở bệnh viện đã nhận được rất nhiều lợi ích từ cô Tâm Liên, vào lần đầu tiên thay thận, cô Tâm Liên đã không cho bác sĩ cấp cứu, muốn để cho mợ chủ chết.”
Trái tim của độc phụ đúng là khiến người người kinh sợ.
“Cậu lui xuống trước đi.” Sắc mặt Lục Ngôn trông rất bình tĩnh.
Thủ hạ vừa định rời khỏi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Còn một chuyện nữa.”
Lục Ngôn nhíu mày: “Nói.”
Điều tra thêm được một chuyện, cũng có nghĩa là những tổn thương anh đem đến cho Tần Thanh Thủy lại nhiều thêm một chuyện.
“Trước đây cô Tâm Liên đã mua chuộc một bác sĩ để thực hiện hành vi bất chính trong phòng bệnh của mợ chủ, bảo hắn ta sau đó phải khăng khăng nói là do mợ chủ câu dẫn hắn.”
Đôi môi mỏng của Lục Ngôn mím chặt lại, trong đầu anh hiện lên vẻ mặt vô cảm của Tần Thanh Thủy, cô giống như là hoàn toàn không có quan tâm đến chuyện đó vậy, ngay cả giải thích cũng lười nữa.
Thực ra, là bởi vì cô cảm thấy, cho dù có giải thích đi nữa thì anh cũng sẽ không tin.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi thủ hạ rời khỏi, Lục Ngôn lại xem lại tư liệu trong tay mình rất nhiều lần nữa, trái tim anh lúc này hệt như bị chìm xuống đáy vực sâu vậy.
Cũng tại anh quá tin lời Tần Tâm Liên, trước giờ cô ta nói gì anh tin cái đấy, còn lời giải thích của Tần Thanh Thủy, anh vốn chưa từng tin qua một lần.
Trước đây anh không hiểu, rốt cuộc là đã trải qua sự giày vò lớn đến thế nào mà mới có thể khiến Tần Thanh Thủy đâm dao vào người mình một cách quyết đoán đến vậy, bây giờ thì anh hiểu rồi.
Sự hối hận và thống khổ cuộn trào vào nhau, Lục Ngôn dựa lưng vào ghế, cảm giác như cơ thể mình chỗ nào cũng đau đớn cả, đặc biệt là trái tim, đau đớn hệt như là một miếng thịt của anh bị người ta cắt ra vậy.
Hai ngày sau đó, Lục Ngôn giống như là bốc hơi ở nhân gian vậy, anh không đến công ty, thư ký có đến biệt thự tìm anh nhưng cho dù có ấn chuông gõ cửa thế nào cũng đều không có phản ứng, ngay cả điện thoại anh cũng đã bị tắt máy.
Trong sự bất lực, thư ký chỉ đành tìm đến mẹ của Lục Ngôn, Lê Nguyệt Ly.
Được biết Lục Ngôn đã hai ngày không đến công ty, Lê Nguyệt Ly liền nhíu mày, lập tức đưa người đến biệt thự của Lục Ngôn.
Theo như lời của bảo vệ cửa, Lục Ngôn mấy ngày nay đều không ra ngoài, cho nên anh chắc chắn vẫn còn ở trong biệt thự.
Lê Nguyệt Ly có chìa khoá của biệt thự, vừa mở cửa phòng ra là liền nhìn thấy bên trong tối đen như mực, còn có một mùi thuốc lá và rượu xông đến.
Mi tâm của Lê Nguyệt Ly siết lại càng lúc càng chặt, bà lạnh giọng ra lệnh cho những người khác: “Các người ở bên ngoài đợi đi.” Sau đó một mình bà bước vào và đóng cửa lại.
Vừa bước vào, Lê Nguyệt Ly liền kéo rèm cửa sổ và mở cửa sổ ra, những bình rượu lăn lóc dưới đất còn suýt chút nữa làm bà ngã.
Nhìn những bình rượu và tàn thuốc lá rơi đầy đất, bà lại đưa mắt nhìn qua Lục Ngôn đang ngồi dựa vào ghế sofa ở dưới đất, quần áo anh thì lộn xộn, mặt mày thì sa sút, tay trái thì cầm một bình rượu, tay phải thì kẹp một điếu thuốc còn chưa hút xong, trong lòng Lê Nguyệt Ly càng thêm giận dữ.
“Lục Ngôn, con đang làm cái gì vậy hả?!”
Lục Ngôn khẽ ngước mắt lên, anh đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn Lê Nguyệt Ly một cái, rồi chậm rãi đưa tay lên rít một hơi thuốc: “Sao mẹ lại đến rồi?”
Thanh âm khàn khàn của anh có chút khó nghe.
“Mẹ không tới thì đợi mấy ngày nữa lượm xác của con sao?” Lê Nguyệt Ly kìm nén sự tức giận của mình mà ngồi xuống ghế sofa, cho dù xung quanh có nhếch nhác đến đâu, nhưng cái tư thế ngồi của bà vẫn vô cùng ưu nhã, sau đó bà lạnh lùng nhìn Lục Ngôn đang ngồi dưới đất kia.
“Con đừng có nói với mẹ là mỗi ngày con đều không ăn không uống, trầm mê vào thuốc lá và rượu, thậm chí ngay cả công ty cũng không đi, tất cả chỉ là vì một người phụ nữ.”
Trong đôi con ngươi của Lục Ngôn có mang theo một sự xót xa, anh khẽ cúi đầu, đôi mắt nhắm lại: “Là con hại chết cô ấy.”
“Thật là không có chút tích sự nào cả!” Lê Nguyệt Ly tức giận quát: “Bây giờ hối hận thì còn tác dụng gì nữa? Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, con đã quá hành sự theo cảm tính rồi! Ban đầu mẹ đã nói là con đừng có mãi bám lấy cái ả Tần Tâm Liên đó rồi, nhưng con không nghe. Mẹ đã sớm nói với con đó là một ả tâm cơ trong ngoài bất nhất rồi, nếu như không phải con khăng khăng nghe lời cô ta, thì bây giờ cháu của mẹ… thôi bỏ đi!”
Dù gì cũng là con trai của mình, khẩu khí của Lê Nguyệt Ly cũng dịu lại vài phần: “Tóm lại là chuyện đã qua rồi, nếu bây giờ con đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tần Tâm Liên thì trực tiếp đuổi cô ta đi là được rồi. Sau này mẹ sẽ tìm cho con một thiên kim danh môn, lần này con tuyệt đối không được mất đi lý trí vì một người phụ nữ nữa. Nếu Tần Thanh Thủy đã chết rồi thì cho dù con có hối hận cũng chả làm được gì đâu, phấn chấn lên cho mẹ đi!”
Lục Ngôn chỉ yên lặng ngồi ở đó, trong mắt chỉ toàn một mảnh tro nguội.
Không nghe thấy anh trả lời, Lê Nguyệt Ly có chút bực bội, bà đứng dậy giật lấy rượu thuốc trên tay anh ném qua một bên, rồi vươn tay túm lấy anh dậy: “Quay trở về bộ dạng con người cho mẹ, có nghe chưa? Lục Ngôn! Đàn ông phải xem sự nghiệp làm đầu, vì một người phụ nữ mà không màng đến cả công ty thì còn ra thể thống gì nữa?”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Lê Nguyệt Ly, Lục Ngôn yên lặng vài giây rồi gật đầu: “Con biết rồi.”
“Đi lên lầu sửa soạn lại chút đi.” Lê Nguyệt Ly thật sự là nhìn không nổi cái bộ dạng sa sút lôi thôi lếch thếch của anh nữa rồi.
Lục Ngôn đi lên lầu, nhìn bộ dạng như mất đi hồn phách của anh, trong lòng Lê Nguyệt Ly càng tức giận hơn.
Hai người phụ nữ lại có thể giày vò con trai bà ra như vậy, lần sau bà nhất định phải tìm một người ngoan ngoãn một chút, đừng hở chút là lại gây ra chuyện như vậy.
Lúc Lục Ngôn tắm rửa xong và đi xuống lầu thì nhìn thấy căn phòng đã được Lê Nguyệt Ly sai người dọn dẹp sạch sẽ rồi, không còn ngửi được chút mùi thuốc lá hay rượu nào nữa, dường như tất cả những gì vừa nãy đều chưa từng xảy ra qua, tất cả đã biến thành mây khói.
Nhưng những ký ức đã khắc sâu vào trong tâm cốt đó, làm sao nói quên là có thể quên được?
Lục Ngôn không đến công ty ngay, mà đến bệnh viện trước.
Còn một người anh phải xử trí đàng hoàng nữa.
Trái tim của độc phụ đúng là khiến người người kinh sợ.
“Cậu lui xuống trước đi.” Sắc mặt Lục Ngôn trông rất bình tĩnh.
Thủ hạ vừa định rời khỏi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Còn một chuyện nữa.”
Lục Ngôn nhíu mày: “Nói.”
Điều tra thêm được một chuyện, cũng có nghĩa là những tổn thương anh đem đến cho Tần Thanh Thủy lại nhiều thêm một chuyện.
“Trước đây cô Tâm Liên đã mua chuộc một bác sĩ để thực hiện hành vi bất chính trong phòng bệnh của mợ chủ, bảo hắn ta sau đó phải khăng khăng nói là do mợ chủ câu dẫn hắn.”
Đôi môi mỏng của Lục Ngôn mím chặt lại, trong đầu anh hiện lên vẻ mặt vô cảm của Tần Thanh Thủy, cô giống như là hoàn toàn không có quan tâm đến chuyện đó vậy, ngay cả giải thích cũng lười nữa.
Thực ra, là bởi vì cô cảm thấy, cho dù có giải thích đi nữa thì anh cũng sẽ không tin.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi thủ hạ rời khỏi, Lục Ngôn lại xem lại tư liệu trong tay mình rất nhiều lần nữa, trái tim anh lúc này hệt như bị chìm xuống đáy vực sâu vậy.
Cũng tại anh quá tin lời Tần Tâm Liên, trước giờ cô ta nói gì anh tin cái đấy, còn lời giải thích của Tần Thanh Thủy, anh vốn chưa từng tin qua một lần.
Trước đây anh không hiểu, rốt cuộc là đã trải qua sự giày vò lớn đến thế nào mà mới có thể khiến Tần Thanh Thủy đâm dao vào người mình một cách quyết đoán đến vậy, bây giờ thì anh hiểu rồi.
Sự hối hận và thống khổ cuộn trào vào nhau, Lục Ngôn dựa lưng vào ghế, cảm giác như cơ thể mình chỗ nào cũng đau đớn cả, đặc biệt là trái tim, đau đớn hệt như là một miếng thịt của anh bị người ta cắt ra vậy.
Hai ngày sau đó, Lục Ngôn giống như là bốc hơi ở nhân gian vậy, anh không đến công ty, thư ký có đến biệt thự tìm anh nhưng cho dù có ấn chuông gõ cửa thế nào cũng đều không có phản ứng, ngay cả điện thoại anh cũng đã bị tắt máy.
Trong sự bất lực, thư ký chỉ đành tìm đến mẹ của Lục Ngôn, Lê Nguyệt Ly.
Được biết Lục Ngôn đã hai ngày không đến công ty, Lê Nguyệt Ly liền nhíu mày, lập tức đưa người đến biệt thự của Lục Ngôn.
Theo như lời của bảo vệ cửa, Lục Ngôn mấy ngày nay đều không ra ngoài, cho nên anh chắc chắn vẫn còn ở trong biệt thự.
Lê Nguyệt Ly có chìa khoá của biệt thự, vừa mở cửa phòng ra là liền nhìn thấy bên trong tối đen như mực, còn có một mùi thuốc lá và rượu xông đến.
Mi tâm của Lê Nguyệt Ly siết lại càng lúc càng chặt, bà lạnh giọng ra lệnh cho những người khác: “Các người ở bên ngoài đợi đi.” Sau đó một mình bà bước vào và đóng cửa lại.
Vừa bước vào, Lê Nguyệt Ly liền kéo rèm cửa sổ và mở cửa sổ ra, những bình rượu lăn lóc dưới đất còn suýt chút nữa làm bà ngã.
Nhìn những bình rượu và tàn thuốc lá rơi đầy đất, bà lại đưa mắt nhìn qua Lục Ngôn đang ngồi dựa vào ghế sofa ở dưới đất, quần áo anh thì lộn xộn, mặt mày thì sa sút, tay trái thì cầm một bình rượu, tay phải thì kẹp một điếu thuốc còn chưa hút xong, trong lòng Lê Nguyệt Ly càng thêm giận dữ.
“Lục Ngôn, con đang làm cái gì vậy hả?!”
Lục Ngôn khẽ ngước mắt lên, anh đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn Lê Nguyệt Ly một cái, rồi chậm rãi đưa tay lên rít một hơi thuốc: “Sao mẹ lại đến rồi?”
Thanh âm khàn khàn của anh có chút khó nghe.
“Mẹ không tới thì đợi mấy ngày nữa lượm xác của con sao?” Lê Nguyệt Ly kìm nén sự tức giận của mình mà ngồi xuống ghế sofa, cho dù xung quanh có nhếch nhác đến đâu, nhưng cái tư thế ngồi của bà vẫn vô cùng ưu nhã, sau đó bà lạnh lùng nhìn Lục Ngôn đang ngồi dưới đất kia.
“Con đừng có nói với mẹ là mỗi ngày con đều không ăn không uống, trầm mê vào thuốc lá và rượu, thậm chí ngay cả công ty cũng không đi, tất cả chỉ là vì một người phụ nữ.”
Trong đôi con ngươi của Lục Ngôn có mang theo một sự xót xa, anh khẽ cúi đầu, đôi mắt nhắm lại: “Là con hại chết cô ấy.”
“Thật là không có chút tích sự nào cả!” Lê Nguyệt Ly tức giận quát: “Bây giờ hối hận thì còn tác dụng gì nữa? Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, con đã quá hành sự theo cảm tính rồi! Ban đầu mẹ đã nói là con đừng có mãi bám lấy cái ả Tần Tâm Liên đó rồi, nhưng con không nghe. Mẹ đã sớm nói với con đó là một ả tâm cơ trong ngoài bất nhất rồi, nếu như không phải con khăng khăng nghe lời cô ta, thì bây giờ cháu của mẹ… thôi bỏ đi!”
Dù gì cũng là con trai của mình, khẩu khí của Lê Nguyệt Ly cũng dịu lại vài phần: “Tóm lại là chuyện đã qua rồi, nếu bây giờ con đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tần Tâm Liên thì trực tiếp đuổi cô ta đi là được rồi. Sau này mẹ sẽ tìm cho con một thiên kim danh môn, lần này con tuyệt đối không được mất đi lý trí vì một người phụ nữ nữa. Nếu Tần Thanh Thủy đã chết rồi thì cho dù con có hối hận cũng chả làm được gì đâu, phấn chấn lên cho mẹ đi!”
Lục Ngôn chỉ yên lặng ngồi ở đó, trong mắt chỉ toàn một mảnh tro nguội.
Không nghe thấy anh trả lời, Lê Nguyệt Ly có chút bực bội, bà đứng dậy giật lấy rượu thuốc trên tay anh ném qua một bên, rồi vươn tay túm lấy anh dậy: “Quay trở về bộ dạng con người cho mẹ, có nghe chưa? Lục Ngôn! Đàn ông phải xem sự nghiệp làm đầu, vì một người phụ nữ mà không màng đến cả công ty thì còn ra thể thống gì nữa?”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Lê Nguyệt Ly, Lục Ngôn yên lặng vài giây rồi gật đầu: “Con biết rồi.”
“Đi lên lầu sửa soạn lại chút đi.” Lê Nguyệt Ly thật sự là nhìn không nổi cái bộ dạng sa sút lôi thôi lếch thếch của anh nữa rồi.
Lục Ngôn đi lên lầu, nhìn bộ dạng như mất đi hồn phách của anh, trong lòng Lê Nguyệt Ly càng tức giận hơn.
Hai người phụ nữ lại có thể giày vò con trai bà ra như vậy, lần sau bà nhất định phải tìm một người ngoan ngoãn một chút, đừng hở chút là lại gây ra chuyện như vậy.
Lúc Lục Ngôn tắm rửa xong và đi xuống lầu thì nhìn thấy căn phòng đã được Lê Nguyệt Ly sai người dọn dẹp sạch sẽ rồi, không còn ngửi được chút mùi thuốc lá hay rượu nào nữa, dường như tất cả những gì vừa nãy đều chưa từng xảy ra qua, tất cả đã biến thành mây khói.
Nhưng những ký ức đã khắc sâu vào trong tâm cốt đó, làm sao nói quên là có thể quên được?
Lục Ngôn không đến công ty ngay, mà đến bệnh viện trước.
Còn một người anh phải xử trí đàng hoàng nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook